34.
jimin sáng dậy rất sớm để chuẩn bị hộp cơm cho chị già của cậu. hôm qua mạnh mồm, nói sẽ mang cho hộp cơm mà (thực ra jimin đã tính đến chuyện không dậy kịp xong phải chạy ra cửa hàng tiện lợi mua hộp cơm tạm, nhưng may dậy được). đã quyết tâm làm, là phải làm có tâm!
xong xuôi các thứ cũng kịp giờ đến trường. giờ thì làm gì có ai, tất cả đều được nghỉ, có mỗi đội tuyển mới phải đi học, khổ không cơ chứ. tại thời gian thi sắp tới rồi, biết sao được.
đi ra đến cửa, cậu sực nhớ ra mình không thể lãng phí thời gian ngồi ở trường (ý là vừa ngắm chị vừa tranh thủ học) nên chạy vội lên phòng, vơ đống sách trên bàn rồi lại tức tốc chạy xuống.
"thằng kia đeo khẩu trang chưa đấy?" - mẹ cậu gọi với ra.
"con đeo rồi! bái bai mẹ nha! con đi xíu rồi con về!"
nói xong cậu chạy véo đi luôn.
đang tung tăng tới trước cổng thì jimin thấy chị yêu của mình đi đằng trước. lập tức cậu thay đổi biểu cảm khuôn mặt thành lạnh lùng boy, thong dong vào cổng. sau đó cậu nhẹ nhàng tăng tốc, bước đi bên cạnh chị người yêu.
"lô." - hai tay cậu đút túi áo, mắt nhìn thẳng về phía trước.
cái mẹ gì mà "lô" thế hả jimin... trẻ nghé thế nhờ...
"chào." - chị người yêu đáp lại.
và sau đó...
không có sau đó... cả hai im lặng đi cạnh nhau rồi lên lớp, không ai nói thêm câu gì.
toang rồi jimin ơi... sao lại im lặng thế nhỉ... sao không chịu nói gì thế này... đến nước này thì chỉ còn cách...
"nay tui làm cơm cho chị ăn á." - cậu ho nhẹ một cái lấy lại giọng.
nhường người ta chứ gì nữa...
"ừ. tối qua cậu nhắn rồi."
và lại một khoảng lặng. chị người yêu giở tập ra, không thèm nhìn cậu lấy một lần. jimin thấy có gì đó không ổn. thế này là không ổn thực sự!
"chị~"
thấy chị người yêu lạnh lùng mãi, cậu không chịu được mà nhõng nhẽo bám tay người ta.
"cái gì?" - chị cũng không kém cạnh, kéo dài giọng ra.
"giận em à?"
"ừ."
"giận thật à?"
"ừ."
"chị~"
"sao?"
"dỗi thật hay đùa đấy?"
"bỏ tay ra." - chị người yêu không thương tiếc đẩy tay jimin ra.
"thôi không đùa nữa." - cậu lại ngồi sát vào người người ta, dựa đầu lên vai người ta. "em xin lỗi mà."
"có lỗi gì đâu mà phải xin?"
đấy, xuống nước thế rồi mà người kia vẫn chỉ nhìn đống phương trình, tức không cơ chứ.
"chị~ là em sai, được chưa?"
"khổ quá. làm gì có ai sai ai đúng ở đây đâu. chúng ta không nhắc chuyện đúng sai, ok?"
"chị~"
"gì nữa?"
"chị dỗi trông đáng yêu ghê."
"cút đi."
"èo cục súc."
"ừ."
"nhưng em thích."
"ừ, biết rồi."
"cho hun cái đi."
"biến. là gì của nhau mà đòi hôn hít?"
"là người yêu."
"ai yêu đương với cậu?"
"hôm qua chơi sanhok lúc mười hai giờ ba lăm phút với một anh nào đó tên namjoon nhá."
"thì sao?"
"chị có muốn thì sao không hả?"
nói xong jimin vòng tay cù léc chị người yêu.
"á trời ơi jimin ơi..." - chị người yêu la oai oái, ngã nằm lên ghế. "huhu bỏ ra! trời ơi đừng làm thế nữa! buồn chị!"
"này thì thì sao này." - cậu khoái chí. lợi dụng lúc người kia nằm, cậu cũng đè lên, cù cho bằng được. "hỏi cái này trả lời trong ba giây này. yêu em không? một–"
"rồi yêu! yêu vãi linh hồn! bỏ ra huhu chị xin jimin..."
cậu thấy người kia xin xỏ thảm thiết quá, đành buông tay nhưng nhất quyết không ngồi dậy, vẫn nằm ngả ngốn trên người chị yêu của cậu.
"ngồi dậy thẳng lên. sắp đến giờ vào học rồi."
"cho hôn cái đã."
cậu cứ xin phép lấy lệ như thế đã, còn cho hay không cho cậu mặc kệ. cậu cúi đầu, kéo khẩu trang rồi đặt lên môi chị người yêu một cái hôn nhẹ. sau đó lại kéo khẩu trang lên cho cả hai.
đúng lúc cả hai vừa ngồi dậy, chỉnh lại quần áo đầu tóc thì ba người còn lại của đội tuyển đến.
"á à! hai đứa bây vừa làm gì khai mau?" - một người trong nhóm nói to.
"làm trò con bò anh ui." - jimin nhanh nhảu đáp.
"ủa? phải thằng jimin hôm trước được nhất không?" - người đằng sau lên tiếng.
"chính em anh ưi."
"mày làm gì trong này thế hả? hôm nay đội tuyển mày đâu có học."
"em đến phục vụ chị già. à nhầm, công chúa nhà em." - cậu ôm chị. còn cô thì mặt đỏ như quả cà chua rồi.
"à cũng ghê phết đấy." - người vừa nói gật gù. "có người yêu mà không thông báo nhá." - cậu ta lườm bạn học đang được ôm ấp kia.
"thế rốt cuộc chúng mày vừa làm gì rồi?" - người đầu tiên nhất quyết tra hỏi.
"em đã bảo làm trò con bò mà."
"chậc, mới sáng sớm đã ăn cẩu lương. tao nghĩ tiết hôm nay tao không học được quá."
"thế anh cố chịu nha." - jimin cười toe.
"tao méc cô minah chúng mày chim chuột nhá. ơ cô đến rồi! cô ơi hai đứa kia chim chuột không chịu học bài! cô đuổi chúng nó đi đi."
"cô ơi em mang cả sách vở đi mà, cô để em ngồi cạnh công chúa đi ạ." - cậu vội vàng vẫy vẫy quyển vở.
"không cô ơi, chuyển chỗ hoặc đuổi nó về ngay lập tức cô ơi... bọn em không chịu đâu..." - ba người còn lại kêu gào thảm thiết, còn hơn lúc chị người yêu xin jimin đừng cù nữa.
"mới sáng sớm mà đã ầm ĩ hết cả lên. be bé cái mồm thôi." - nói xong cô quay sang jimin. "jiminie xuống bàn sau ngồi đi."
"ơ cô ơi công chúa của em... sao cô nhẫn tâm làm vậy..."
"tao thật không hiểu nổi bọn yêu nhau luôn á." - một trong ba người lên tiếng. "cô ơi đừng để nó dùng chiêu em bé đáng yêu! cô không được lung lay!"
"mấy cậu ồn ào quá à..." - cô minah ôm đầu. "jimin xuống ngồi đi không cô bắt về đấy nhé."
"vâng..."
thế là jimin cầm balo, lủi thủi xuống bàn dưới ngồi. mấy người kia thì khoái chí. chị người yêu cũng dở khóc dở cười. đã bảo đừng đến ngồi ké rồi mà.
học được mười lăm phút, jimin truyền lên trên một tờ giấy làm người kia chả biết đáp lại như nào.
"mải ngắm chị không học được... lần sau em không đến nữa đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro