Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Love is not over

- Ngoại ơi ! Con vào rừng chơi nhé !!!! 

- Ừ , con đi đi . Nhớ về trước bữa ăn nhé !!!! 

- Vâng ~ ! 

Tôi tên là JungKook , Jeon JungKook , 5 tuổi . Tôi về quê thăm ngoại vào đợt hè năm nay . Ngoại sống ở gần 1 khu rừng . Ngoại tôi kể rằng ở đây rất nhiều yêu quái nên chả ai dám bước vào . Bất chấp tất cả những lời khuyên , can ngăn của ngoại , tôi vẫn muốn đi vào đó 1 lần . Nói là như vậy , chứ tôi lo lắng hồi hộp lắm !!!! Nhỡ gặp yêu quái thật thì sao TT^TT ??? Haiz ... dù sao cũng muốn đi nên mình sẽ đi thật cẩn thận . 

Đi vào cũng khá sâu , thì tôi nhìn thấy 1 ngôi chùa bỏ hoang . Bước lên những bậc thang đã bị rêu bám đầy , tôi chỉ sợ bị ngã thôi . Lên đến nơi , tôi liền bước đến gần ngôi chùa . Bỗng tôi cảm giác như có ai đó đang nhìn mình ở phía đằng sau , tôi liền quay lại nhưng lạ thật chả có ai cả . Yêu quái chăng ???? Mẹ ơi , con muốn đi về nhà !!!! Vừa mới chuẩn bị quay gót đi về thì có giọng nói vang lên ở đằng sau : 

- Nhóc , em đang làm gì ở đây vậy ? 

Tôi liền quay lại nhìn . Đó là một ông anh đang đeo 1 cái mặt nạ hình con cáo . Tôi nhìn anh 1 lúc lâu , rồi nói : 

- Anh là ai vậy ?

- À , anh xin lỗi nhé ! Anh chưa giới thiệu nhỉ ? Anh tên là Jimin . 

- Em là JungKook ạ .

- Em mấy tuổi rồi ??? - Ảnh liền quỳ xuống , nhìn thẳng vào mắt tôi .

- Em 5 tuổi rồi ạ . 

- Được rồi . JungKook à , em biết rằng trong này rất nguy hiểm đúng không ? 

- Nguy hiểm ???

- Vì ở trong này có yêu quái đấy ! Bộ em không sợ sao ???

- Chả phải anh cũng là yêu quái sao ? Sao em phải sợ anh chứ ???

 Anh liền đơ ra 1 lúc , chắc anh rất ngạc nhiên vì không biết tại sao tôi lại nhận ra anh là yêu quái đây mà . Anh liền hỏi tôi : 

- Sao em biết anh là yêu quá ???

- Em cảm nhận là như vậy . 

- Ồ , cảm nhận của em đúng thật . Nhưng mà , em nhìn thấy anh à ???

- Thấy chứ sao không . Sao anh hỏi lạ vậy ???

- Không , chỉ là con người không thể nhìn thấy yêu quái . Nhưng em lại có thể nhìn được . Lạ thật !!!!

- Hình như em đi lạc rồi . Anh có thể giúp em không ???

- Đi theo anh .

-Thương anh nhất !!!!

- Aaaa ~ ! - * né * 

- Au . Đập nguyên đầu xuống đất . 

- Anh là yêu quái nên không thể chạm vào em được . Nếu chạm vào con người , kể cả em anh sẽ tan biến . 

- Tan biến ???

- Ừ , tan biến . Hồi trước có người đã yểm bùa anh , anh không nhớ rõ vì hồi đó anh còn bé nên anh không nhớ . 

- Tan biến tức là gì ạ ?

- Tức là ... không còn tồn tại nữa ý , nghĩa là anh sẽ biến mất mãi mãi . 

- Nhưng làm sao em đi theo anh được nếu như không nắm tay , nhỡ em lại lạc nữa thì sao ??? 

- Đây , cầm lấy thanh gỗ này . Anh không thể chạm vào người em nhưng anh sẽ dẫn em đi với thanh gỗ này . 

 Xào xạc ... xào xạc ... xào xạc ....

- Anh có nghe thấy tiếng gì không ??? 

- À , bạn anh đấy ! Cậu ấy đang ở kia , đằng sau cái cây . 

Nhìn một lúc tôi mới nhìn thấy bạn của anh . Bỗng nhiên anh ta lên tiếng : 

- Jimin , con người à ? Tôi ăn có được không ???

- Không , đây là bạn tôi . 

- Ồ , vậy sao ?! Ngươi đừng đụng đến Jimin đấy . Ngươi mà làm cậu ấy tan biến , ta thề rằng ta sẽ nhai đầu ngươi đấy . 

Mặt tôi liền tái đi trông thấy . Nghĩ gì mà khi nghe mấy lời nói như vậy tôi lại không sợ cơ chứ . 

- Ha ha ha ... hắt xì ~ 

-Cái gì vậy ??? * giật mình * - Tôi quay lại hỏi .

Bụp ... 

- Ơ , bạn anh là con cáo à ? 

- Ừ , nhìn cậu ấy vậy thôi chứ thật ra hiền lắm và lại có tật giật mình nữa . Nên mỗi khi như vậy , cậu ấy đều biến thành cáo . 

- Ồ , anh ấy đi rồi . 

- Ừm , anh dẫn nhóc đi nhé . 

- Vâng !!!!

Đi được 1 lúc , cuối cùng chúng tôi cũng đến cổng ngôi chùa . Anh đưa tôi ra đó rồi nói : 

- Từ đây , nhóc có thể tự đi về được rồi .

- Cứ đi theo con đường này hả anh ???

- Ừ . 

- Mai em quay lại đây có được không ????

- Đây là chốn của yêu quái , người dân trong làng không nói với em sao ????

- Họ có nói nhưng em không quan tâm . Thế em đến được không ???

- Tùy nhóc thôi ! Thôi bây giờ cũng muộn rồi , nhóc về đi .

- Em chào anh , tạm biệt !!!!

Vừa lúc đó , ngoại của tôi đến . Ngoại liền kí vào đầu tôi một cú , ngoại nói : 

- Sao về muộn thế hả ? Ngoại bảo về trước bữa tối cơ mà ! 

- Con xin lỗi , lúc nãy con bị lạc . À , ngoại có tin trong rừng đấy có yêu quái không ???

-Ngoại không biết nữa . Từ thời ngoại còn bé , ngoại đã nghe mọi người nói vậy rồi . 

- Thế ngoại đã vào lần nào chưa ?

- Chưa , ngoại chưa vào . - Ngoại nhìn tôi cười . 

- Con ở đây với ngoại hết cả mùa hè hả ngoại ?

- Ừ . - Ngoại nói .  

Ngoại xoa đầu tôi nhẹ nhàng , rồi ngoại nắm tay tôi đi về . Ngày hôm sau , tôi lại vào trong rừng chơi . Đến nơi , tôi thấy anh đã ở đó từ lúc nào , có lẽ anh đợi tôi đến . Nhìn thấy tôi , anh liền đứng dậy cười nói : 

- Tưởng nhóc sẽ không dám quay lại chứ .

- Anh ... Ạnh đợi em đó  à ?! - Tôi liền lao tới .

*Cốp* 

- Ặc !!! 

- Đây là lần thứ mấy rồi ? Còn chưa chừa hả ?! 

- Tại người ta vui chứ bộ ! Xin lỗi mà !!!!

- Chỗ này nóng quá , ta kiếm chỗ nào mát chơi đi ! 

- Hả ???

- Yên tâm , đi với anh thì không lạc đâu . 

- Hoan hô ! 

Đi được một quãng , tôi liền hỏi :  

- Anh Jimin chắc là yêu quái vô diện nhỉ ? Chứ sao lại đeo mặt nạ kín mít thế kia ? 

- Thật ra cũng chẳng có lí do gì đặc biệt . Mà thôi , tào lao như thế về anh là đủ rồi . Anh muốn nghe chuyện về Kook ! 

- Bộ anh để ý tới em rồi sao ? 

- Không để ý thì ai ở đây làm gì ngốc ạ ! 

Thế là từ dạo ấy , tôi cứ quanh quẩn trong rừng chơi với anh suốt . Hết chạy nhảy đến nô đùa chán chê ; có anh ở bên cạnh những điều tưởng chừng ngớ ngẩn , nhỏ nhặt nhất đều hóa thành niềm vui bất tận . Có hôm , khi chúng tôi đang nằm dài trên ngọn đồi mọc cỏ xanh mướt , tôi chợt nhổm dậy bò đến chỗ anh : 

- Ủa Jimin , anh ngủ rồi à ? 

Không có tiếng trả lời , anh ấy ngủ thật ! Bỗng tôi chợt muốn nhìn đằng sau cái mặt nạ kia là một người như thế nào . Tôi nghĩ nếu đụng vô cái mặt nạ chắc không sao đâu nhỉ ? Nghĩ rồi , tôi liền nhấc cái mặt nạ lên . Khuôn mặt anh đang ngủ nhưng cực kì thoải mái : mái tóc màu xám , làn da trắng búng ra sữa , đôi môi thỉnh thoảng lại mỉm cười . Có thể nói , anh là người con trai đẹp nhất mà tôi từng biết . Đang mải ngắm nhìn khuôn mặt anh , chợt anh từ từ mở mắt , anh nhìn tôi cười . Lúc đó mặt tôi đỏ như quả cà chua vậy , tôi cảm nhận được mặt mình nóng ran . Tôi liền lấy tay đập cái mặt nạ xuống mặt anh : 

- Em xin lỗi ! 

- Hả ? Ui da ! 

- Anh có sao không ?

- Con nít thời nay ghê thật ! Dám tấn công người khác lúc ngủ nữa cơ đấy ! 

- Anh đã giả vờ ngủ rồi còn làm bộ ...

- Sao ? Dòm mặt anh chán quá đúng không ? 

- Có nhất thiết phải đeo hoài vậy không ? 

- Thì em nghĩ xem , nếu anh không đeo mặt nạ thì nhìn anh đâu có giống yêu quái . 

- Anh kì lạ thiệt đó !!!! 

Đến lúc phải về rồi , tôi liền lẽo đẽo đi theo sau anh . Đi được một quãng , tôi liền chạy đến trước mặt anh nói : 

- Jimin nè , chắc từ mai em không đến chơi với anh được nữa rồi ! Em chỉ đến chơi nhà ngoại vào dịp nghỉ hè thôi , mai em phải về Seoul rồi ... 

- Thế à ? 

Nghe anh nói vậy , trong lòng tôi buồn lắm . Tôi liền cúi đầu xuống , như chỉ trực muốn khóc vậy . 

- Vậy hẹn em vào năm sau nhé ! - Anh nói . 

- Dạ ! 

Kể từ đó , lúc nào tôi cũng trông ngóng đến mùa hè thật nhanh để đưa tôi về với mùa hè hẹn ước , nơi mà có anh đang khắc khoải chờ đợi . 

- Jimin , coi chừng ! Thằng bé đó là con người , nó mà chạm vào người cậu thì cậu tiêu đời ngay đấy ! - Một người bạn yêu quái của anh nói

- Cám ơn ngài nhưng tôi không sao đâu , đừng lo ! - Anh liền trả lời . 

- Bé con , đừng chạm vào Jimin đấy ! 

- Con biết rồi ạ ! - Tôi nói . 

Anh được tất cả các yêu quái trong rừng yêu quí . Và họ có thể chạm vào anh dễ dàng khác với tôi . 

- Kook ! JungKook ! Aish ... Cái thằng bé này chạy đâu rồi ? 

Vừa lúc đó , tôi đang ngồi trên 1 cành cây liền 

- Hù ù ù ! Oái ! - *phạch* Áo tôi bị tốc xuống.

- Con khỉ này , muốn bày trò gì đây ?

- Thì em chỉ muốn hù anh coi sao không thôi mà . Mà em nói nè , chí ít khi chơi với em thì anh cũng nên bỏ mặt nạ ra chứ ?

- Được thôi , nhưng đeo hay không cũng có khác gì đâu . 

- Thì cũng không hẳn ... Nhưng mà ...

Rắc - tiếng cành cây bị gẫy 

- Coi chừng ! Kook ...

- Hơ ...

*Né* Bịch 

- Ui da ! 

- Mém ... mém chết ...

- Dạ ...

- Anh xin lỗi , em có sao không ? 

- He he ... Vậy mà lại may ghê . Jimin nè , dù có chuyện gì xảy ra với em đi chăng nữa thì nhất định anh cũng không được chạm vào em đâu đó ! 

Tôi liền nhìn anh , anh không nói gì cả . 

- Nhé ? - Tôi nói 

Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má , tôi chả biết phải làm gì cả . 

- Hứa rồi đó . - Tôi nói .

Hè cứ đến rồi lại đi , mỗi lần ve cất tiếng gọi hè là mỗi lần tôi lại thấy mình rảo bước về phía khu rừng ấy ... 

- Jimin ! Coi năm nay em mang về cái gì nè ! Tèn ten ~ Người ta lên cấp hai rồi đó nha <3 

- ... Sao tự nhiên nhìn em giống con trai quá vậy ? 

- Thế từ trước anh nghĩ em là con gì ?

- Ta đi thôi . 

- Dạ 

Dần dần , tuổi của chúng tôi lại xích gần nhau hơn . Nhưng so với con người thì có vẻ như anh trẻ lâu hơn hẳn . So với lần mới gặp cũng chẳng khác đi là bao , trong khi tôi cứ mỗi lần xuân qua lại thêm trưởng thành . Mỗi lần anh bỏ mặt nạ ra , tôi cứ ngỡ anh là một con người vậy . Đâu đó trong tim , tôi đã thầm hy vọng rằng anh là con người . 

- Kook ! JungKook ! 

- A ... Chào cậu ! 

- Ờ chào . Trước mặt cậu có băng kìa ! Coi chừng té đó , qua đây đi nè ! 

- Ừ , cảm ơn cậu nha ,TaeHuyng ! 

Tôi liền đưa tay mình cho Tae , sao mà tôi lại có thể chạm vào cậu dễ dàng đến vậy ? Tại sao chứ ? Sao tôi có thể chạm vào cậu dễ dàng như vậy mà lại không thể chạm vào người anh được ? Jimin à , sao mà em muốn gặp anh biết bao ? Sao mà em muốn chạm anh biết chừng nào ? 

Ve ve ve ve ~ 

- Đồng phục mới à ? Em lên cấp 3 rồi sao ? - Anh hỏi .

- Dạ . 

- Lớn rồi nên gần đây không thấy em nhào vào người anh nữa nhỉ ? 

- Để bị ăn đòn nữa à ? Cho em xin đi . Ba năm nữa là em tốt nghiệp rồi , khi đó , em sẽ kiếm việc làm ở đây . Thế là bất kể xuân , hạ , thu , đông mình cũng có thể gặp nhau được hết anh nhỉ ? 

- Kook ... Em lớn rồi nên anh cũng không giấu em nữa . Anh thật ra không phải yêu quái những cũng không phải là con người . Khi anh là đứa trẻ đỏ hỏn , thì anh đã bị vứt trong rừng rồi . Lẽ ra anh phải chết từ dạo đó rồi mới phải nhưng sơn thần động lòng trắc ẩn nên đã dùng phép thuật cứu sống anh . Nhưng cũng vì vậy , con người anh sống không ra sống chết không ra chết . Linh hồn không thể siêu thoát , cứ vất vưởng như ma thế này đây . 

Nói được giữa chừng , anh liền quay ra nhìn tôi hồi lâu rồi nói : 

- Vậy nên Kook à , em hãy quên anh mà sống bình thường , hạnh phúc đi . Cơ thể được phép thuật nuôi dưỡng vốn rất yếu ớt . Chỉ cần chạm nhẹ vào con người thôi cũng đủ để anh tan thành sương khói rồi . Cuộc sống nhạt nhòa vô thường thế đấy ...

- Cứ chạm vào lại tan biến ... Nghe như tuyết ấy anh nhỉ ? Anh biết không Jimin , em ... cứ nhìn thấy tuyết rơi là tự dưng lại nhớ anh hoài . Jimin , dẫu có chuyện gì đi chăng nữa thì xin anh cũng đừng quên em nhé ! 

Trong lá thu phai , trong cánh đào rơi hình bóng hiển hiện , mong manh nhưng dịu dàng hơn hết thảy . Thời gian vô tình , rồi cũng sẽ chia cắt đôi ta . Tuy vậy , từ giờ cho đến giây phút ấy hãy cứ ở bên em mãi nhé . 

- Lễ hội ma !? 

- Tầm bậy ! Là lễ hội mùa hè nhưng do yêu quái tổ chức thôi .

- Thì có khác gì đâu ? 

- Khác về sắc thái ngữ nghĩa chớ .  

- Phải rồi . =_= 

- Hồi em còn nhỏ , lo là em sợ nên anh không dám dẫn đi . Chứ thật ra anh cũng muốn dẫn em đi coi cho biết lâu rồi . Thế nào ? Tối có muốn lẻn ra đi thử không ? 

- Đi ! Đi chứ sao không !!!

- Vậy 8 giờ tối hẹn nhau ở chỗ cũ hén .

- Nhưng lễ hội mà toàn yêu quái thì cũng sợ thiệt đó nha . 

- Yên tâm , nói vậy chứ chẳng khác gì lễ hội con người mấy đâu . Vốn dĩ dàn dựng mô phỏng lại cách con người vui chơi sinh hoạt thôi hà . Hơn nữa , có anh đi theo bảo vệ rồi mà em còn lo gì ? 

- Anh mà nói nữa , em không nhịn được bay vô ôm anh ráng chịu . 

- Thì cứ việc lao vào , anh cũng hết chịu nổi rồi ! 

Nghe nói vậy , trong lòng rôi ngạc nhiên lắm . Tôi về đến nhà phát là lao ngay vào trong phòng để chọn quần áo . Tôi nên mặc hanbox không nhỉ ? Tôi liền bới tung chỗ quần áo lên để tìm bội hanbox . May quá , tìm thấy rồi ! Tôi liền chuẩn bị đầu tóc gọn gàng , rồi đến chỗ hẹn . Đến nơi thì anh đã ở đó từ lúc nào . Tôi liền chạy đến : 

- Anh đợi em có lâu không ? 

- Anh cũng vừa mới đến thoi mà . Chúng ta đi nào ! 

- Dạ . 

Cuối cùng cũng đến nơi , nhìn khung cảnh mọi người tấp nập , những quán đồ ăn đông khách , mùi đồ ăn thơm ngon . Tôi không khỏi thốt lên : 

- Công nhận ... Giống lễ hội con người ghê .

- Lợi hại lắm đúng không ? Nghe nói lâu lâu còn có con người lạc vào chơi ké nữa kìa . 

- Có khi nào các bạn đã ...

- Em nói ai ? Mà thôi , ta cột tay nhau lại nào không là lạc bây giờ ! 

-Dạ ! Mình giống như đang hẹn hò quá anh nhỉ ? 

- Là hẹn hò thật mà em .

Lúc đó mặt tôi liền đỏ ửng lên , anh nhìn tôi , hỏi : 

- Em có sao không ?  

- Em không sao đâu . Anh đừng lo . 

Đi được một lúc , anh nói : 

- Kook ... Anh ... Anh đợi hết nổi rồi . Nếu cứ đến hè mới được gặp em thế này thì anh thà lẻn vào đám con người để được gặp em . 

Nói rồi anh liền tháo mặt nạ ra , đeo vào cho tôi và hôn vào cái mặt nạ đó : 

- Tặng em đó ! 

Hết rồi , mùa hè năm sau chắc chắn anh sẽ không còn đợi tôi ở nơi đó nữa . Đêm nay , có lẽ ... sẽ là lần cuối cùng ... 

Bỗng lúc đó có một em bé chạy đến , chẳng may em ấy bị vấp vào hòn đá 

- Á ! 

- Coi chừng ! - Anh liền nắm tay đỡ thằng bé 

- Em cảm ơn anh - Thằng bé nói tôi ( thằng bé không nhìn thấy Jimin ) 

*Lóe* Tôi liền quay ra phía có ánh sáng 

- Jimin , sao tự dưng ... 

Bỗng tôi nhớ ra : " Thỉnh thoảng còn có con người lạc vào chơi hội nữa kìa ." 

- Đứa bé ấy ! Chẳng lẽ ...!? Jimin ! 

Cơ thể anh dần dần tan biến , tan biến thành những hạt lấp lánh màu trắng bạc . Anh liền nở nụ cười với tôi : 

- Lại đây nào , Kook ! Cuối cùng anh cũng có thể chạm vào em rồi ! 

Tôi liền chạy tới ôm anh . Sao cái ôm thật vội vàng nhưng lại vô cùng ấm áp . Cái cảm giác mà tôi mòn mỏi chờ đợi 

- Anh yêu em , JungKook ! 

- Vâng , em cũng vậy . 

Anh đã biến mất , chỉ còn bộ hanbox mà anh mặc lúc nãy . Tôi liền nhặt cái mặt nạ lên , nhìn nó hồi lâu , tôi ôm chặt cái mặt nạ vào lòng . Anh đi rồi , để lại trong tôi một khoảng rừng sâu thăm thẳm , xanh đến nao lòng . Có lẽ từ nay , trong một thời gian dài , ôm ấp trái tim ứa máu vì nỗi đau mất anh và đôi mắt đẫm lệ tôi sẽ chỉ thấy một mùa hè đã chết . Nhưng hơi ấm còn vương lại trên đôi tay tôi lại như đang nhắc nhở tôi về những tháng ngày chứa chan ấy . Rằng tôi không cô đơn một mình , rằng mùa hè có anh sẽ luôn sánh bước cùng tôi mãi mãi .

                                                         Love is not over  

                                                             *HẾT*




































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: