Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quan tâm

Vừa bước ra khỏi bệnh viện, Jimin đã tìm cớ để Jungkook đi mua thức ăn cho Hoeok, còn mình thì ở lại với cục trưởng ở khuôn viên. Không nói không rằng, anh tự biết lần này là anh đã hành động không có chỉ thị, tuy là đúng nhưng lại vô cùng nguy hiểm và liều lĩnh.

      - Cục trưởng, tôi xin lỗi. Tất cả là do tôi quyết định, mong cục trưởng đừng trách phạt mọi người. - Anh vừa nói vừa gập người xuống 90° mà xin lỗi.

Quả nhiên ông không thể nào không tức giận, trực tiếp mắng anh một trận :

      - Lại một lần nữa cậu không làm theo mệnh lệnh, định chọc tôi tức chết phải không ? Lần này lại có người bị thương, cậu còn lời nào giải thích ! Tôi biết cậu là một viên cảnh sát tốt, nhưng không làm việc theo kỷ luật chính là phạm sai lầm. Tôi không thể tha cho cậu được nữa, lúc về văn phòng viết bản báo cáo cho tôi, cộng thêm 1 tháng không được dính líu tới vụ án nữa.
      - Sao ?!

Bắt anh không tham gia vụ án trong 1 tháng tới, như vậy sao được chứ ?!

      - Cục trưởng...
      - Không nói thêm gì nữa, bây giờ thì đi lo cho con trai tôi đi.

Nói rồi cục trưởng bỏ về, chắc ông cũng mệt rồi. Nhưng vấn đề là Jimin không hề cam tâm nghỉ hết 1 tháng này, phải làm sao đây ? Anh thật hết cách mà, chắc là phải nhờ đến Hoseok rồi. Nếu không được biết thông tin của vụ này, anh sẽ tức chết mất !

      - Jimin.

Ở đằng sau bỗng vang lên giọng nói nhẹ của Jungkook, nghe qua thì giọng cậu yếu ớt lắm, chắc cậu còn rất buồn. Quả nhiên khi quay đầu lại nhìn, gương mặt của cậu trông tiều tụy quá. Anh càng thấy xót hơn cho cậu, cánh tay băng bó đó như nhắc nhở cho anh thấy sự bất cẩn lần này của mình.

      - Jungkook, hay cậu về nghỉ ngơi đi. Trông cậu mệt mỏi quá.
      - Tôi không sao, chúng ta vào thay cho anh Hoseok đi.

Chưa kịp cho cậu bước vào trong, Jimin đột nhiên vươn tay giữ lấy Jungkook, đem cả cơ thể cậu ôm trọn vào lòng. Cái ôm diễn ra quá bất ngờ, Jungkook cũng chẳng có lấy tí phản ứng nào, chỉ ngầm đoán được lý do vì sao Jimin lại như vậy. Anh nhẹ nhàng tựa cằm lên vai cậu, hơi thở mang theo phiền muộn vang lên đều đều. Cả hành lang trống của bệnh viện như cũng muốn dành cho họ thời gian bên cạnh nhau.

      - Jungkook, xin lỗi, là tại tôi.

Giọng anh hơi khàn và trầm, như thể anh chỉ dám thủ thỉ cho mình cậu nghe. Jungkook thật không biết phải trả lời như thế nào, đúng ra thì Jimin cũng không cần phải cảm thấy có lỗi, dù sao anh không phải là nguyên nhân.

Nhưng từ nãy đến giờ Jimin vẫn cảm thấy áy náy, đây lại là lần thứ bao nhiêu anh xin lỗi cậu, cậu cũng không nhớ. Nếu Jungkook vẫn không chịu nói rõ, cậu sợ anh cứ vậy mà không an lòng.

      - Jimin, anh không có lỗi. Không cần phải thấy áy náy.
      - Không, là lỗi của tôi. Là tôi đã liên lụy mọi người.
      - ... Không sao rồi. Mọi chuyện ổn rồi mà.  - Jungkook vòng tay ra sau vỗ nhẹ lưng anh, nói tiếp. - Tuy tôi không biết vì sao anh lại nói đây là lỗi của mình, nhưng nếu anh cần, anh có thể kể tôi nghe. Còn nếu không...
      
Jimin khẽ buông cậu ra, ánh mắt anh nhìn sâu vào đáy mắt cậu, lòng bỗng dưng lên cảm xúc vô cùng kích động. Quả thật anh đã rất muốn nói, muốn tâm sự tất cả mọi chuyện cho cậu nghe, cho cậu thấu hiểu. Nhưng một phần lý trí còn sót lại đã mách bảo rằng, Jimin không thể đẩy Jungkook vào nguy hiểm được, anh không cho phép mình làm điều đó.

     - ... Chúng ta vào thôi...

Nói rồi cả hai cùng bước vào trong, nhưng lúc này điện thoại của anh lại reo lên :

      - Jimin, anh về cục cảnh sát một chút đi.
___________________________________

Ngay khi vừa nhận điện thoại từ Lisa, Jimin đã tức tốc về cục cảnh sát. Chắc hẳn phải có việc gì quan trọng lắm cô mới kêu anh về gấp như vậy. Mặc dù cục trưởng đã cảnh báo anh nhưng đây cũng chưa phải tuần mới, hôm nay anh có làm việc chắc không phạm luật đâu nhỉ ?

      - Lisa, có chuyện gì sao ?

Anh vừa về đến nơi liền lập tức hỏi cô. Lisa hiện nay đang ngồi ở bàn làm việc của mình, vừa nghe giọng Jimin là cô đã cầm sẵn trên tay một xấp hồ sơ đưa cho anh.

       - Theo như việc điều tra của người ở biệt thự, bọn chúng chính là tay sai của bọn buôn bán ma túy rộng khắp khu vực gần đó. Hỏi thăm những người xung quanh thì cũng bắt được vài người từng mua ở chỗ bọn chúng. Nhưng tại biệt thự thì lại không tìm thấy dấu vết của hàng cấm thêm nữa, có lẽ đây chỉ là nơi buôn bán nhỏ giữa những kẻ nhà giàu thôi.

Jimin vừa nghe cô báo cáo vừa xem xét hồ sơ, chợt mắt anh lướt qua chân cô, một miếng băng trắng được bó ngang trên đùi Lisa.

       - Lisa, cô bị thương à ?
       - Ừm... Không sao đâu. Xây xước nhẹ thôi. - Cô cười trừ nói cho anh an tâm.
       - Xin lỗi, là tôi hành động không chuẩn bị kỹ càng.
       - Jimin, anh không có lỗi mà, chúng ta đều đã cố gắng rồi. À mà, bên anh Hoseok ra sao ?
       - Tạm thời V đã phẫu thuật xong, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Còn Hoseok, anh ấy có vẻ suy sụp tinh thần lắm, nhưng chắc là sẽ sớm hồi phục thôi.
       - Ừm.
       - Lisa, cô cứ tiếp tục giám sát, có gì mới cứ thông báo với tôi qua email. Tạm thời cục trưởng không cho tôi tham gia vụ này nữa.
       - Sao ?! Anh... - Cô ngạc nhiên hỏi lại.
       - Ừ, là do lần này tôi tự ý hành động nên bị phạt như vậy cũng đáng. Nhưng đừng lo, tôi vẫn sẽ giám sát tiếp nữa mà. Còn cô, cứ nghỉ ngơi chút đi, để anh Yoongi và Namjoon lo cũng được.
       - Vâng, anh cũng nhân dịp này nghỉ ngơi đi. Tôi... có thể đến ghé thăm nhà anh không ? - Lisa hơi dè dặt thăm dò anh.

Lúc này Jimin không nói thêm gì nữa, không tiện từ chối cũng không tiện đồng ý ngay, lấp lửng cho đến khi điện thoại lại đổ chuông lần nữa. Là Jungkook gọi.

       - Alo. - Jimin vừa bước ra ngoài vừa bắt máy.
       - Jimin, V tỉnh rồi. Anh đến bệnh viện được không ?
       - À, được rồi. Tôi đến ngay.
       - Khoan đã, anh lấy giùm vài bộ đồ cho anh Hoseok luôn nha.
       - Ừ, tôi biết rồi.

Jimin vừa cúp máy xong liền vội vã quay lại chào tạm biệt Lisa. Anh vội đến mức khiến cho cô nghi ngờ, liệu anh là lo cho V, là nhớ đến ai kia, hay là cố ý tránh mặt cô ...?
_____________________________________________

      - Jungkook ?

Jimin vừa trở lại bệnh viện liền tới nhanh đến phòng của V, trên tay còn có một túi đồ của Hoseok. Nhưng sao Jungkook lại ngồi ngoài hành lang ? Anh nghi ngờ rồi lại ngồi gần cậu, lúc này anh mới phát hiện ra là... cậu đang ngủ gật !

Không phải vì Jungkook mệt quá rồi ra đây ngồi chờ anh mà cuối cùng lại thành ngủ gật luôn đấy chứ ? Anh hơi bất ngờ lúc đầu, nhưng rồi lại thấy thương cho cậu nhiều hơn. Hẳn là hơn ai hết cậu đã lo lắng nhiều như thế nào.

Vừa mới tỉnh lại sau khi bị chấn thương, Jungkook đã vội vàng chạy một mạch đến đây luôn, sáng giờ cũng chưa ăn gì. Lúc này đúng là cậu không thể chống cự thêm nữa, đến mức mệt mỏi thế này. Có phải Jimin anh rất tệ không ?

Đáng lẽ mọi rắc rối này đều là do anh gây ra cả, từ việc cậu bị thương, cho đến việc V phải nằm viện, Hoseok phải lo lắng đến suy sụp tinh thần. Đó là còn chưa nói đến Lisa cũng bị tai nạn, người của Yoongi và Namjoon cũng gặp chấn thương. Đội trưởng mà lại như anh sao ?!

Càng nghĩ anh lại càng thấy mình đúng là sai thật rồi. Chỉ vì quá hiếu thắng, nóng tính mà lại vội vàng quên đi những điểm cần lưu ý trong lúc hành động, Jimin đã mắc phải sai lầm này. Cũng may mọi người bây giờ đã ổn, nếu có ai bị gì chắc anh sẽ mãi không tha thứ cho mình mất.

Jimin nhẹ nhàng đứng dậy khỏi băng ghế, lấy áo khoác của mình đắp cho Jungkook, rồi bước vào phòng bệnh. Vừa mở cửa ra anh đã thấy Hoseok vẫn một mực ngồi cạnh V, tay nắm chặt tay cậu ấy. Gương mặt tuy không còn thiếu sức sống như lúc sáng nhưng vẫn là thấm đượm vẻ u buồn.

       - Hoseok, V tỉnh rồi à ? - Anh mở lời.
       - Ừm. - Hoseok cũng không nói gì nhiều, có lẽ vì anh đã mệt rồi.
       - Anh ăn sáng rồi thay đồ đi.
       - Để ở sofa đi, tý nữa tôi làm. - Hoseok vẫn không muốn rời xa V, mặc dù cậu đã tỉnh dậy chỉ vừa mấy phút trước.

Jimin cũng không khuyên thêm, anh thừa biết Hoseok sẽ chẳng nghe anh đâu. Anh đặt túi đồ bên cạnh hộp cơm mua ban nãy, rồi nói :

      - Tôi sẽ đưa Jungkook về nhà. Có gì tối nay anh hãy về nhà đi, tôi có chuyện cần nói.

Vừa dứt lời xong Jimin cũng quay người bước ra khỏi phòng, Hoseok cũng chẳng giữ anh lại. Khắp không gian lúc này chỉ là một bầu không khí nặng nề thôi.
_____________________________________________

Chiếc taxi vừa đỗ lại trước nhà Jungkook, Jimin liền trả tiền xe rồi nhẹ nhàng bế cậu vào nhà. Jungkook ngủ rất say, có vẻ vì cậu đã đã rất mệt rồi. Cả buổi nằm trên xe Jungkook không hề tỉnh giấc, ngay cả khi anh bế cậu như vậy cậu cũng không dậy nữa.

Anh ân cần ẵm cậu lên đến tận phòng, đặt Jungkook xuống giường rồi đắp chăn cẩn thận cho cậu, anh lúc này vẫn không vội về nhà. Dù gì lúc này vụ án cũng không có tiến triển gì thêm, anh cũng cần trao đổi chút chuyện với Hoseok, Jungkook lại ngủ li bì như vậy, anh cũng không cần thiết về nhà gấp làm gì.

Khẽ vuốt tóc mai cậu cho gọn gàng, Jimin nhẹ nhàng mà buồn bã ngắm nhìn Jungkook. Gương mặt tuy vẫn đẹp là thế nhưng bây giờ lại không còn tràn đầy sức sống như ngày đầu anh bắt gặp nữa.

Còn nhớ những ngày đầu anh và cậu gặp nhau, đúng là thời gian trôi qua nhanh thật. Hai người từng thù ghét nhau ra mặt, rồi bao nhiêu chuyện xảy ra, anh lại đi yêu người ta. Nói cũng không khoa trương, nhưng ghét của nào Trời trao của nấy mà, nghĩ lại mà buồn cười.

Nhưng chắc là Jungkook vẫn còn ghét anh nhỉ, có khi còn ghét anh hơn trước nữa. Anh từng làm cậu buồn và thất vọng, còn khiến cậu bị thương nữa, một kẻ như anh sao có thể khiến Jungkook để ý chứ ?

Đó còn là chưa nói đến Jimin hiện giống như đang lừa dối cậu vậy. Anh rõ ràng không phải là giáo viên, mà là một cảnh sát dưới cấp ba cậu và là đồng nghiệp của Hoseok. Nếu một ngày nào đó cậu phát hiện ra sự thật, có phải cậu sẽ càng giận anh không ?

Jimin không dám nghĩ đến tương lai sau này sẽ ra sao, chỉ là anh mong rằng nó sẽ không tồi tệ đến mức đó, mong rằng Jungkook sẽ hiểu cho anh như V hiểu cho Hoseok. Không phải Jimin muốn so sánh gì, đó đơn thuần là mong muốn của anh thôi.

Nhưng dù Jungkook có ghét, có hận anh thế nào, anh nghĩ một khi Jimin này đã yêu thì sẽ rất khó để từ bỏ. Anh từ nhỏ đã thiếu tình thương, nên anh càng là người sống tình cảm. Anh khó động lòng với một ai đó, nhưng nếu anh đã yêu thì sẽ không biết bỏ cuộc là gì.

Nói anh lì cũng được, nói anh mặt dày cũng không sao, anh tin đến một ngày khi Jungkook đã nhìn ra tình cảm của anh, cậu sẽ hiểu được cho hoàn cảnh lúc này của anh thôi. Jimin khẽ thở dài một hơi, rồi quyết định xuống lầu nấu cháo cho Jungkook, khi dậy rồi chắc cậu sẽ đói bụng lắm.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi bước xuống nhà, giờ này chắc cục trưởng đang ở sở cảnh sát, chỉ tội cho Yoongi và Namjoon lúc này phải chịu trận thay anh rồi. Trong nhà chỉ còn anh và người quản gia. Jimin đi vào bếp rồi xem xét qua một lượt, lấy gạo rồi chút thức ăn còn lại nấu cháo cho cậu.

Cũng lâu rồi anh mới đi nấu cháo cho ai đó ăn, kể từ ngày anh tự nấu cháo cho mình. Thật ra lúc đó Jimin chỉ là bị cảm, nhưng do chủ quan nên cuối cùng lại bị sốt rồi nằm ỳ một chỗ. Lisa và Hosoek lúc đó cũng đến thăm nom, nhưng anh chưa từng cho ai nấu cháo cho mình cả, sợ phiền phức.

Bây giờ Jimin lại đi nấu cháo cho cậu, cảm giác đúng là khác hẳn. Sự quan tâm này thật sự làm Jimin thấy có ý nghĩa hơn rất nhiều. Đang lúc còn đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên có tiếng Jungkook ở đằng sau. Jimin vì thế mà vô tình cắt phạm con dao vào tay, hoảng hốt la lên một tiếng.

      - A !
      - Jimin !

Jungkook vội vội vàng vàng chạy ngay đến bên anh, còn gấp gáp xem vết thương nữa. Xem cậu lúc này đúng là dịu dàng quá mức đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro