Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Động lòng


Tựa gốc: butterfly hearts - Tác giả: taohuaxian

Có lẽ Yuzuriha không xứng đáng với Sagiri.

Yuzuriha nghĩ mình không xứng đáng với Sagiri. Mặc dù cô ấy biết mình xinh đẹp, biết mình sở hữu những đường cong quyến rũ trên cơ thể, biết mình cực kì nhanh nhẹn trong chiến đấu và trong cuộc sống hàng ngày.

Ôi, Sagiri ơi Sagiri. Đau đớn và ngọt ngào, bằng cách nào đó mà sau tất cả những gì cô ấy đã trải qua, cô ấy vẫn trong sáng theo một cách không ngờ. Cùng với mái tóc bóng mượt, hàng mi đen đẹp và đôi mắt nai khiến Yuzuriha phải nín thở.

Yuzu thở dài buồn bã, xoay lọn tóc giữa những ngón tay vô hồn, rồi ngồi phịch xuống bàn của Gabimaru.

Gabimaru nhìn một cách vô cảm. "Cẩn thận đừng làm vỡ bất cứ thứ gì."

“Đừng làm vỡ bất cứ thứ gì, đồ vô tâm!” Yuzuriha than thở. “Đừng làm vỡ bất cứ thứ gì, khi mà trái tim tôi là thứ đang tan vỡ!”

Nhấp một ngụm trà một cách bình tĩnh (tại sao cậu ta lại bình tĩnh đến vậy trong khi cô ấy đang đau khổ), Gabimaru quan sát cô với một bên lông mày nhướn lên. "Trái tim cô không thể nào tan vỡ được. Mọi thứ không vận hành như thế."

Nó đang tan vỡ. Chắc chắn là tan vỡ. Yuzuriha không xứng với Sagiri. Cô ấy đã giết, cả hai đều đã giết người, nhưng Yuzuriha giết người vì cô ấy thích thế. Cô ấy không coi trọng mạng sống con người, cô ấy là một tên tội phạm. Không những thế cô ấy còn tán tỉnh, quyến rũ và mê hoặc sau lớp mặt nạ ấy; cô ấy đã làm những điều tồi tệ, những điều mà có thể làm đông cứng tia ánh sáng dịu dàng trong mắt Sagiri chỉ trong tích tắc. Nhưng may mắn thay, cô ấy có thể cười ngay cả khi tâm hồn cô ấy tan vỡ bên trong.

Sagiri xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn thế.

Với một tiếng thở dài, cô đứng dậy, chống tay lên hông một cách kịch tính. “Vâng ngài Gabimaru, thưa ngài, ngài chẳng giúp ích được gì hết, hệt như một cái lỗ trên đầu tôi vậy!"

Yui bước vào, mỉm cười và dịu dàng như mọi khi. Cô ấy lè lưỡi một cách thông cảm. "Gabi không để ý những thứ như thế này, cô biết mà."

"Tôi vậy đó" Gabimaru gật đầu, "Cô nên tham khảo ý kiến ​​của Yui thay vì tôi về những cảm xúc tình iu sến súa đó của cô."

Yuzuriha thực sự có thể cảm nhận được bóng đèn sáng bật lên trên đầu mình. " Đúng ha! Yui—cô đã kết hôn, tôi cầu xin sự giúp đỡ của cô! Chúng ta hãy nói chuyệnnn—chuyện giữa những người con gái!"

Yui nhìn Gabimaru - người có cái miệng nhét đầy mochi trông giống như một chú sóc chuột - với vẻ ngạc nhiên trước khi cánh cửa đóng sầm lại sau lưng họ.

———

"Vậy thì..." Yui trầm ngâm. “Cô, theo lời cô nói, thực sự thực sự yêu Sagirin, nhưng cô không nghĩ cô ấy có thể đáp lại tình cảm của cô vì cô là một tên tội phạm. Và vì cô ấy, vẫn là theo lời cô nói, là người phụ nữ hoàn hảo nhất trên trái đất và có lẽ chỉ chú ý đến cô vì lòng tốt và lòng thương hại."

Yuzuriha co đầu gối lên cằm với vẻ ủ rũ. "Cô không cần phải bắt chước giọng của tôi như thế đâu, Yui” cô ấy càu nhàu.

Yui cười. Và cười nhiều hơn nữa.

“ Yui, ” Yuzuriha rên rỉ, “ Làm ơn. Làm ơn, tôi không biết phải làm gì nữa.”

Yui thở dài, dùng tay đỡ mặt cô lên. "Được rồi, được rồi. Cô biết là sẽ tốt hơn nếu thú nhận với cô ấy, đúng không? Hay là cô thử tỏ tình xem sao?"

Cô ấy quay ngoắt lại trong nỗi hoảng sợ. “Không! Không, việc đó sẽ không bao giờ có kết quả! Cô ấy—cô ấy không thích tôi theo cách đó! Có lẽ cô ấy thậm chí còn không thích con gái!”

Trong cơn sốc trước ý nghĩ đó, Yuzuriha không để ý đến đôi môi run rẩy của Yui cho đến khi cô ấy lại phá lên cười, lau nước mắt trên mắt.

Yuzuriha lắp bắp, định mắng cô ta cho đến khi Yui nắm chặt tay cô.

"Yuzu," cô nói, mắt mở to và nghiêm túc. "Cô thực sự không thấy Sagiri nhìn cô thế nào sao? Gabimaru và tôi đều đồng ý rằng số lần hai người nhìn đối phương sau lưng nhau bằng đôi mắt sến súa lên đến hàng trăm lần."

(Bây giờ cô nhận ra rằng tất cả những lần cô quay lại và thấy Sagiri nhanh chóng quay đi—cô có dám hy vọng không? Có khi thực sự là như vậy chăng—)

“Tôi—” Yuzuriha vùi khuôn mặt nóng bừng vào tay, không quên nguyền rủa Sagirin vì cô ta là người duy nhất có thể khiến cô đỏ mặt—tất cả kinh nghiệm của cô đâu rồi? “Cô ấy—cô ấy không làm thế.”

Yui khịt mũi trước điều đó, nhưng vẫn tiếp tục bài giảng của mình. "Và nếu việc cô là tội phạm là điều có thể ngăn cản cô ấy, cô phải đánh giá lại các quyết định trong cuộc đời của mình, mà tôi biết cô sẽ không làm vậy, Yuzuriha" cô ấy nói, ánh mắt sắc lẹm khiến Yuzuriha rùng mình, "cô có hối hận với tất cả những việc mình đã làm không?"

Tôi có không?

Cô ấy không cần phải suy nghĩ trước khi tuyên bố chắc chắn: "Không".

Yui nhìn cô một lúc lâu, trước khi gật đầu và nắm chặt tay nhau. "Tôi sẽ không nói với cô điều gì đúng hay sai. Tôi tin rằng đó là điều mà không ai có quyền đánh giá. Nhưng với cô bây giờ, tôi thích cô như vậy. Tôi nghĩ cô là một người tốt. Và tôi cho rằng đó cũng là điều Sagiri nghĩ."

Vâng, Yuzuriha là một tên tội phạm dày dạn kinh nghiệm và là một diễn viên khá ổn, nhưng—

"Tôi hiểu tại sao Gabimaru lại thích cô rồi," nụ cười của cô ấy trong trẻo, chân thành, một thứ gì đó ấm áp, vàng óng và rực rỡ đang nở rộ trong cô, lấp đầy khoảng trống mà cô chưa từng biết đến. "C-cảm ơn, Yui."

“Ôi, đừng khóc, Yuzu,” Yui lau nước mắt bằng tay áo, rồi cúi xuống ôm cô.

Họ tách ra, và Yui cười toe toét với vẻ hung dữ của một con hổ mẹ. "Bây giờ," cô ấy nói, giọng nghiêm nghị. “Chúc cô sẽ có được người con gái của mình."

———

Không phải là Yuzuriha đang lo lắng đâu.

Cô ấy không hề lo lắng, lòng bàn tay cũng không ướt đẫm mồ hôi, hay tim cô ấy cũng không hề đập thình thịch như muốn vỡ tung.

Cô ấy sợ hãi.

Cô ấy thực sự sợ rằng khi cô ấy thú nhận, mắt Sagiri sẽ mở to, miệng cô ấy sẽ nhăn lại đầy suy tư và cô ấy sẽ lắp bắp nói lời từ chối xin lỗi và tất cả những điều ấy còn tệ hơn cả một câu trả lời lạnh lùng.

Cô ấy sợ rằng sau đó, Sagiri sẽ tránh mặt cô ấy và dựng lên một bức tường băng giá mà không ai có thể phá vỡ. Nhưng điều làm cô ấy sợ hơn nhiều, rất nhiều đó là một Sagiri vẫn thân thiện, một người sẽ mỉm cười nhưng thiếu một cái gì đó, rằng họ sẽ chỉ nói với nhau những câu xã giao, bởi vì cả hai đều có khoảnh khắc ngượng ngùng đó đè nặng lên tâm trí họ.

Yuzuriha bước đi cứng nhắc, khác xa với dáng đi thường ngày của cô, hai nắm tay siết chặt. Cô đã đi vòng quanh thị trấn một cách vô định trong khi bầu trời nhanh chóng trở nên tối sầm. Có lẽ đã nhiều giờ trôi qua, và mặc dù cô mặc bộ yukata màu tím đẹp nhất của mình với những bông hoa rực rỡ, cô vẫn cảm thấy mình chưa đủ đẹp.

Yuzuriha chưa bao giờ là người thiên về cảm xúc, vậy thì Sagiri có gì mà dám làm thế với cô ấy? Khiến má cô ấy nóng bừng, giọng cô ấy trở nên bối rối, khiến cô ấy đau đớn nhận ra từng sợi tóc có thể không vào nếp? Với tất cả những trò tán tỉnh, tất cả những xu hướng thích vồ vập và thích đụng chạm của cô ấy, cô ấy luôn cảm thấy ngứa ran sau khi làn da của cô ấy chạm vào Sagiri.

Cô ấy cũng chưa bao giờ do dự, nhưng giờ đây cô ấy đang đi đi lại lại và đấu tranh với chính mình về việc có nên bộc lộ những cảm xúc sến súa của mình ra hay không.

Được rồi. Yuzuriha thở mạnh, miệng mím chặt thành một đường kiên quyết. Mình sẽ làm điều này.

"Sagiri sẽ giám sát cuộc thi đấu vật sumo trong thị trấn" Yui đã nói, sau đó nháy mắt với cô, "và có thể cô ấy cũng tham gia"

Yuzuriha không giấu được sự đỏ mặt khi nghĩ đến những thớ cơ hay những giọt mồ hôi của Sagiri.

Mình đang làm điều này. Mình thực sự đang làm điều này.

Bước chân ngày một nhanh hơn, Yuzuriha nghiến chặt răng và sải bước về phía những tiếng hô hào sôi động nơi cuộc thi đang diễn ra. Cô ấy lách người qua, không để lại khoảng trống  nào đủ để lùi lại, tiến đến rìa đám đông ồn ào cho đến khi—

Cô ấy nhìn lên và ồ ... Sagiri kia rồi.

Tóc cô ấy được buộc thành kiểu đuôi ngựa duyên dáng như thường lệ, một chiếc băng đô vải được đẩy lên trên trán nơi những giọt mồ hôi lấp lánh, đôi má ửng hồng vì hét lớn giữa đám đông ồn ào, tay áo xắn lên để lộ cẳng tay rồi cô cười toe toét và trời ơi Yuzuriha xong đời rồi.

Ánh mắt Sagiri lóe lên nhìn Yuzuriha, miệng cô há ra ngạc nhiên. Cô mỉm cười nhẹ nhàng.

Yuzuriha sợ hãi quay đi và chạy trốn.

Tim cô đập nhanh như thỏ khi cô chen qua đám đông, hít vào những hơi thở hổn hển — chết tiệt chết tiệt tại sao mình lại nghĩ mình có thể làm thế việc đó. Cô đã làm hỏng mọi chuyện, Sagiri sẽ nghĩ cô bị điên.

Cô không biết mình chạy được bao lâu, đôi chân đập mạnh xuống mặt đất bụi bặm theo nhịp điệu tuyệt vọng, nhưng cuối cùng cô dừng lại. Hai tay chống đầu gối, thở hổn hển. Yuzuriha nhìn lên và thấy mình đang ở trên một con phố hẹp, những chiếc đèn lồng treo lủng lẳng không đủ để chiếu sáng những góc tối.

Đứng thẳng dậy, cô hít một hơi thật sâu. Các ngón tay cô ấn chặt vào lớp vải cotton của bộ yukata, và cô nhìn chằm chằm lên bầu trời nhung trong một khoảnh khắc.

Hít vào thở ra. Hít vào thở ra.

Cố gắng làm dịu dòng máu đang đập mạnh trong tai cô.

Mình nên quay lại, cô nghĩ. Sagiri hẳn phải lo lắng lắm, bởi vì đó là cách cô ấy quan tâm tới mọi người. Yuzuriha nghiến răng khi nghĩ đến việc phải đối mặt với cô ấy nhưng vẫn quay đi, vuốt phẳng phần trước quần áo. Cô hít một hơi cuối cùng, và quay trở lại—

Bỗng có một bóng người cao lớn chặn đường cô.

Cái gì—

"Này, cô gái xinh đẹp," giọng anh ta vang lên vui vẻ, trầm ấm. "Cô trông có vẻ hung dữ chuẩn gu tôi."

Không hề suy nghĩ, cô ấy nhào tới với thái độ hòa nhã một cách trơn tru như lớp da thứ hai thường thấy—giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi không đủ để làm cô ấy nản lòng. Cô ngân nga "Ồ, chào anh chàng to lớn. Anh muốn vui vẻ chút à?"

Ngay khi lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, cô biết rằng sau này mình sẽ hối hận về việc này.

Nhưng ngay lúc này Yuzuriha không quan tâm. Cô đã cố gắng bình tĩnh lại nhưng không hiệu quả. Nói rõ hơn là cô không thể tự trấn an bản thân mình. Cảm xúc của cô đang dâng cao, cơ thể cô nóng bừng, căng cứng và có lẽ đùa giỡn —hoặc giết—người đàn ông này sẽ có ích với cô. Đó là cách duy nhất cô biết hiện giờ.

Mắt anh ta sáng bừng lên, không thể giấu đi sự dâm dục khi bước tới, nhưng Yuzuriha không lùi bước. Và việc đó dường như làm anh ta ngạc nhiên một chút, nụ cười nhếch mép thoáng qua; cô khẳng định được rằng không có nhiều người sẽ đứng vững trước một người khổng lồ như vậy.

"Thật ra là …" người đàn ông thì thầm vào tai cô, và cô gần như rùng mình vì hơi thở của anh ta, nhưng vẫn đứng yên. Rồi đôi bàn tay thô ráp kéo dọc theo hông cô, mò mẫm bộ yukata của cô, những chuyển động kinh khủng bắt đầu trở nên rõ ràng hơn theo cách mà cô đã không trải qua trong một thời gian dài.

(Cô ấy đã ngừng quan hệ tình dục với người khác sau khi rời khỏi hòn đảo. Hay đúng hơn là sau khi...)

Gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu, Yuzuriha lấy lại bình tĩnh và chịu đựng thêm một giây nữa.

Yuzuriha không bao giờ đi ra ngoài mà không mang theo dao. Gọi cô ấy là người tâm thần cũng được nhưng điều đó cũng có lợi cho cô ấy, và cô ấy khó có thể bỏ những thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức.

Khi người đàn ông chuẩn bị tháo chiếc khăn quấn quanh eo cô, con dao găm trượt vào tay cô, sức nặng của nó vừa dễ chịu vừa nguy hiểm.

Cô cảm thấy một sự thỏa mãn khủng khiếp khi bắt đầu đưa tay mình cùng con dao lên trên, nhưng trước khi cô có thể làm gì đó…

Một luồng sức mạnh mạnh mẽ kéo người đàn ông ra khỏi cô, và anh ta rên rỉ khi đập vào tường, một con rối mềm nhũn trước sức mạnh của Yamada Asaemon Sagiri.

Bởi vì đó là Sagiri, lộng lẫy và xinh đẹp như mọi khi, lông mày nhíu lại trong cơn thịnh nộ mà Yuzuriha hiếm khi thấy, thậm chí không thấy được ngay cả khi ở trên hòn đảo kinh hoàng đó. Từ đâu đó Sagiri rút ra một thanh kiếm, và sử dụng đầu kiếm đâm vào cổ họng của người đàn ông đang rên rỉ.

"Đồ thô lỗ kinh tởm" cô ta rít lên, vì cô ta luôn kịch tính như vậy, “Sao mày dám. Còn đụng vào cô ấy nữa thì tao chặt tay mày."

“Cô ta đã yêu cầu điều đó!” giọng nói của người đàn ông giờ đây khàn khàn vì hoảng loạn, “Hỏi cô ta đi! Cô ta muốn điều đó!”

Ánh mắt Sagiri hướng về Yuzuriha một lúc—Yuzuriha cứng đờ—trước khi đôi mắt nheo lại nhìn người đàn ông. “May cho mày là tao không giết mày. Cút đi.”

Anh ta cố gắng nghe theo, vấp ngã trong lúc vội vã trốn thoát, và rồi cả hai bị bỏ lại một mình.

Sự im lặng kéo dài, trước khi Yuzuriha lấp đầy nó. Cô ấy không thích sự yên tĩnh quá mức.

"Geez, cảm ơn nhé, Sagirin!" Yuzuriha cười, nhưng nghe có vẻ giả tạo. "Cậu biết đấy, cậu không cần phải tức giận với hành vi của tôi như vậy đâu—"

“Yuzuriha.” Giọng điệu của Sagiri khiến cô im lặng. Nó đanh thép đủ để cô sờn gai ốc, và nắm đấm của Sagiri siết chặt ở hai bên. “Tại sao—tại sao cô lại để gã đàn ông đó— chạm vào cô?”

Ngập ngừng, Yuzuriha nhìn vào mắt cô, và chúng quá u ám vì cảm xúc đến nỗi cô quên mất cách nói. "Ồ. Ừm—ờ," cô hắng giọng, bắt đầu lại với giọng điệu khinh suất, "đừng lo, Sagirin, tôi biết mình đang làm gì mà. Nhìn xem, tôi có dao găm của mình!"

Sagiri dường như đang đấu tranh với điều gì đó trong đầu một lúc. "Nhưng—ý tôi là, nếu tôi không—" cô ấy tự ngắt lời mình bằng một tiếng cười gượng gạo. “Thôi không sao, tôi cho là cô sẽ ổn thôi."

"Yeah, yeah!" Yuzuriha cười toe toét, xoay người để ra khỏi con hẻm. "Thôi nào, quay lại với mấy gã sumo đi, tôi muốn đánh cho chúng một trận!"

Một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, và cô dừng lại. Quay lại chậm rãi. Sagiri đang nắm lấy cổ tay cô.

Sagiri cau mày nhìn cô nghiêm khắc, dường như không biết đến tiếng hét bên trong của Yuzuriha. "Đừng vội thế, Yuzuriha. Tôi vẫn chưa hỏi tại sao lúc đó cô lại bỏ chạy."

Chết tiệt.

Yuzuriha cười, một nụ nhẹ nhàng nhưng không hề che giấu sự hoảng loạn của cô ấy, và hy vọng rằng khuôn mặt cô ấy không đỏ bừng. "Ồ, tôi là đồ ngốc! Tôi chỉ quá choáng ngợp trước sự ồn ào của đám đông, và cô biết đấy," cô ấy đang lảm nhảm, "những đô vật sumo trông giống như họ có thể ép tôi, và—"

"Yuzuriha, dừng lại." Đôi mắt Sagiri tối hơn cả buổi đêm khi chúng quét qua cô. "Cả hai chúng ta đều biết rằng chừng đó chưa đủ để làm phiền cô."

(Đúng vậy. Cô ấy đã lột từng lớp da trên khuôn mặt của Yuzuriha mà không hề chớp mắt.)

Sagiri tiếp tục tấn công. “Có chuyện gì sao Yuzuriha? Tôi… tôi biết là cô đã tránh mặt tôi và điều đó khiến tôi bận lòng."

Mẹ kiếp.

Tâm trí quay cuồng, Yuzuriha chuyển sang chế độ lái tự động, cụ thể là phủ nhận và bịa đặt. "Không, không, Sagirin! Không phải như vậy đâu—gần đây tôi hơi lơ đãng, tôi không—"

"Làm ơn, dừng trò đó lại đi" Sagiri kéo Yuzuriha lại gần hơn bằng cổ tay, và điều này thực sự khiến cô ấy đông cứng tại chỗ. Nhưng cô thoáng thấy biểu cảm của Sagiri (bối rối, lo lắng, tổn thương vì một lý do chết tiệt nào đó) và tim cô đập lỡ một nhịp khủng khiếp. "Yuzuriha, tôi... tôi chỉ, tôi nghĩ rằng cô không cần phải giấu tôi bất cứ điều gì nữa. Tôi không—muốn gây áp lực cho cô nhưng—tôi đoán là, tôi nghĩ rằng chúng ta đã đủ thân thiết rồi."

Tại sao cô lại dùng thì quá khứ hả Sagirin, Yuzuriha muốn hét lên. Nhưng cô ấy đang run rẩy, bởi vì cô ấy biết lý do tại sao cô lại tránh mặt và đó là lỗi của cô ấy, cô ấy biết.

Và rồi Sagiri thì thầm, nhẹ nhàng và buồn, "Chúng ta không phải là bạn sao?"

Bạn?

Đúng, bạn bè. Đó là lúc Yuzuriha bùng nổ.

"Đó là vì tôi không muốn chúng ta chỉ là bạn bè!" cô ấy khóc, giật tay ra khỏi tay Sagiri. "Và—tôi muốn chúng ta là thứ gì đó hơn thế nữa nhưng—nhưng cô không muốn và tôi không thể chịu đựng được việc phải che giấu cảm xúc của mình—nếu chúng ta chỉ có thể mãi mãi là bạn bè," Yuzuriha hít một hơi run rẩy, nói nhỏ "chỉ là bạn bè."

Cô nhận ra những gì mình đã nói—nó đánh cô mạnh hơn một trong những cú đấm của Gantetsusai—và cô quay ngoắt lại. Cô sẽ lại chạy trốn, chạy trốn khỏi những vấn đề của mình theo cách cô vẫn làm, và sẽ không có cách nào sửa chữa được.

“Khoan—khoan!” Sagiri túm lấy cô, một động tác tuyệt vọng lạ thường, kết hợp với giọng nói tuyệt vọng lạ thường, và rồi cô bị kéo vào trong, và—

Chúng ta đang hôn nhau à?

Yuzuriha không thể xử lý được việc đó trong một khoảnh khắc, mắt mở to, cơ thể căng cứng và tâm trí quay cuồng trong những vòng tròn, cho đến khi cả hai hòa vào nhau. Cô ấy bắt đầu quen với điều đó, bởi vì đôi môi của Sagiri quá đỗi mềm mại - mềm mại hơn cô ấy tưởng tượng, bởi vì cái ôm của họ ấm áp và dịu dàng và hoàn hảo, bởi vì tất cả những điều này có nghĩa là -

Cô ấy thoát ra khỏi nụ hôn ấy mặc dù bản thân chưa muốn, nhìn chằm chằm vào Sagiri với đôi mắt mở to. Khuôn mặt của họ đều ửng hồng, ngực Yuzuriha di chuyển lên xuống theo hơi thở hổn hển khi cô ấy lắp bắp, “Ơ, ư, ừm, ừm—"

Sagiri mỉm cười, một nụ cười nhẹ như lông hồng, ngượng ngùng. "Ai nói là tôi không muốn chúng ta thân thiết hơn?"

Ồ.

“Ồ-ồ.” Yuzuriha cố gắng. “Điều đó— điều đó tốt. Bởi vì tôi, ừm, cũng vậy.”

“Tốt—ý tôi là, tốt. Vâng.” Sagiri đỏ mặt hơn; khóe mắt cô nhăn lại một cách lo lắng, giọng nói ngập ngừng khi cô nói, “V-vậy. Có thể hơi đột ngột, nhưng—nhưng cô có muốn…?”

Cô ấy nói, hẹn hò, có lẽ vậy, Yuzuriha không rõ bởi vì cô đang dành sự tập trung của mình vào đôi môi của Sagirin.

"Yeah!" Yuzuriha thốt lên, vừa mừng vừa sợ. "Vâng! Chúng ta sẽ hẹn hò!"

Sagiri lại mỉm cười, lần này tươi hơn, và ôi có những cánh bướm trong tim cô. "Được rồi," cô thì thầm, và kéo Yuzuriha vào ôm. Yuzuriha chiều theo, vùi mình vào mùi hương táo ngọt ngào của Sagiri.

Thật tuyệt. Điều này không thể là sự thật, nhưng—

Mọi thứ thật đẹp.

“Này Yuzuriha, sau này đừng để người khác đụng vào cô một cách thân mật như vậy có được không?”

Không ai thấy Yuzuriha đang đỏ mặt, cô còn bận vùi vào người Sagirin nên chỉ cựa quậy rồi gật đầu.

Khi họ cuối cùng cũng tách khỏi nhau một cách miễn cưỡng, ấm áp, bối rối — Yuzuriha nở một nụ cười rạng rỡ với Sagiri, cố gắng kìm nén sự xấu hổ của cô. “ Ể. Sagirin nhà ta biết ghen àaaa.”

"Ha."

“N-này, chúng ta có thể đi đánh bại mấy gã sumo đó cùng nhau không?”

Sagiri thở dài, miệng cong lên theo một cử động thích thú đến phát cáu. "Được rồi, được rồi. Nhưng tôi vẫn muốn cô diễn đạt theo cách khác."

"Cái gì cơ?" Yuzuriha quay lại nhìn cô. "Kiểu như là, 'hãy ném một số người đàn ông nặng 200 ki-lô ra khỏi võ đài'?"

Yuzu lắc đầu chịu thua. Sagiri đi trước. Trong một lúc, tiếng bước chân của họ lạo xạo trên con phố đất. Sau đó, Sagiri quay lại và đan tay cô, nhưng có vẻ hơi hờ hững, như thể cô ấy muốn làm Yuzuriha bốc cháy.

“S-Sagirin!” Yuzuriha lắp bắp, ngoảnh đầu lại. “C-cái gì—". “Tôi muốn nắm tay cô vì tôi là người duy nhất có thể làm điều này với cô” Sagiri bình tĩnh nói.

Yuzuriha sắp bị đoản mạch rồi, cô ấy ngượng quá (và có lẽ cũng có chút vui sướng nữa). “Điều đó—điều đó không công bằng—tại sao cô không thấy xấu hổ?”

Sagiri lờ đi, vẻ mặt trầm ngâm khi họ đi qua dưới ánh đèn lồng vàng. "Dễ thương quá," cô nói và mỉm cười.

Trước khi cô ấy có thể bùng cháy hoặc tự hủy theo một cách khủng khiếp nào đó, Yuzuriha quyết định việc mình sắp làm là một thử thách.

Hít thở. Hít thở và sử dụng Đạo.

Cô hít một hơi thật sâu, đôi mắt nặng trĩu, đầy dục vọng cùng với đôi môi hồng cong lên thành một nụ cười gợi tình. Cô ta biết mình đẹp— chỉ cần cô ta làm như thế thì mọi người sẽ đỏ mặt và đồng tử của họ sẽ giãn ra. Yuzuriha nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước, ôm lấy má Sagiri—Sagiri đã trở nên rất, rất bất động—và gừ gừ, “Chỉ dễ thương thôi à?”

Một nhịp trôi qua, tiếng thở đều đều của họ là âm thanh duy nhất có thể nghe thấy.

Đột nhiên, Sagiri tránh ra và vùi khuôn mặt hồng hào vào tay. "Tôi hiểu lòng cô rồi."

"Hah!" Yuzuriha tuyên bố, giơ cánh tay chiến thắng lên. Nhưng cô ấy vẫn đỏ mặt như một nữ sinh trung học mới biết yêu, và cố gắng lờ đi điều đó để vòng tay qua Sagiri và kéo cô ấy đi trên con đường của họ. 

Thực sự không gì có thể ngăn cản được niềm vui sướng của Yuzuriha trong suy nghĩ rằng Sagiri là của cô ấy. Cô ấy sẽ thức dậy mỗi sáng và khó làm quen với điều đó, bởi vì cô ấy có thể yêu Sagiri bằng sự âu yếm, sự xa hoa và bằng cả trái tim của cô ấy, bởi vì cô ấy có thể đưa Sagiri đi hẹn hò và cho cô ấy ăn những chiếc bánh bao hấp nóng hổi mà cô ấy thích và dành những đêm mơ màng bên nhau và đúng vậy, có thể cô ấy hơi quá đà nhưng—

“Sagirin, cô là của tôi,” cô ngân nga, và Sagiri cười.

Hôn nhẹ lên má Yuzuriha, phủi chiếc lá rụng trên tóc cô.

"Vâng là của cô."

Ghi chú của tác giả:

Tôi không thể diễn tả hết được tình yêu của mình dành cho Jigokuraku và các cô gái của tôi và cần phải có nhiều fic hơn nữa ở đây!! Dù sao thì đây cũng là một tác phẩm rất thú vị và có tác dụng giải tỏa (có lẽ là tác phẩm nhanh nhất mà tôi từng viết), và tôi hy vọng bạn thích!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro