9-10
9
Phòng của Triệu Lễ Kiệt nằm ở hành lang phía bên phải bọn họ, bước thêm mấy bước là tới.
Giờ này Điền Dã, bạn cùng phòng của Triệu Lễ Kiệt chắc chắn không có ở đây. Nếu cậu ta ở đây thì chắc chắn cậu ta sẽ há hốc mồm vì kinh ngạc trước bộ dạng hiện tại của bọn họ.
Thời điểm hai người dây dưa cùng nhau tiến vào phòng, thân thể Triệu Lễ Kiệt đã bốc hỏa, theo bản năng hắn kéo quần áo của mình, kéo tới mức lộ ra chiếc cổ thon dài của hắn, mà một cánh tay khác của hắn vẫn còn khoác lên người Lý Nhuế Xán, giống như vô ý nhưng cũng giống như cố tình mà vắt ngang ngực của Lý Nhuế Xán.
Vẻ mặt của Lý Nhuế Xán có thể nói là ngạc nhiên.
Đầu ngực của anh cứ như vậy bị cọ xát, cái loại cảm giác này vô cùng kì lạ, lại mang theo chút chua xót lạ thường. Cánh tay của anh cứng đờ, thậm chí quên cả việc đẩy ra.
Nhưng dáng vẻ của Triệu Lễ Kiệt trông thực sự bất lực, hắn cúi đầu thở hổn hển, trông như thể hắn cố tình làm bộ dạng như vậy.
Lý Nhuế Xán ổn định tâm tình của mình một chút, anh nhẹ nhàng sờ lên mặt Triệu Lễ Kiệt, nhưng vừa chạm vào một cái, anh lại cảm thấy có chút không ổn, nhiệt độ trên mặt của Triệu Lễ Kiệt quá nóng, điều này vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của anh.
"Triệu Lễ Kiệt" Anh không chắc chắn nói, "Chúng ta vẫn là nên đi bệnh viện..."
Nhưng dường như Triệu Lễ Kiệt nghe không vào, trực tiếp té nhào vào lòng anh.
Lý Nhuế Xán có chút loạng choạng, tiếp nhận sức nặng của một người trưởng thành vẫn là quá nặng đi, anh lui về sau mấy bước, hai người lập tức ngã xuống giường.
"Thật xin lỗi..." Giọng nói Triệu Lễ Kiệt từ bên tai anh truyền đến, "Em....Thật xin lỗi, Scout, em....Vẫn là nên tự mình đi..."
Giọng nói của hắn khàn quá mức, đến mức Lý Nhuế Xán cau mày, cũng không đẩy hắn ra, chỉ nói: "Cậu đứng lên trước...."
Triệu Lễ Kiệt chống đỡ cánh tay, nhìn qua như thể đang chống đỡ cơ thể bằng tất cả chút sức lực cuối cùng.
Nhưng tư thế như vậy có vẻ còn tệ hơn.
Triệu Lễ Kiệt cứ như vậy chống đỡ trên thân thể Lý Nhuế Xán, thân hình của hắn không cao lớn, cũng chưa có phân hóa, thậm chí hiện tại hắn đến ngay cả tin tức tố cũng không có, thế nhưng Lý Nhuế Xán lại có loại ảo giác - người đi rừng đang đè lên người mình, hắn đã hoàn toàn khống chế được khoảng không gian này.
Điều này không đúng.
Lý Nhuế Xán nghĩ.
Điều này quá sai rồi, hiện tại alpha chân chính trong không gian này phải là tôi, vì cái gì mà hiện tại ngược lại dường như Triệu Lễ Kiệt mới là người nắm quyền chủ động?
Loại cảm giác này anh chưa từng trải nghiệm qua, điều này cũng khiến cho anh đặc biệt cảm thấy có chút khó chịu, anh đẩy Triệu Lễ Kiệt, lần nữa nói: "Đứng lên"
Triệu Lễ Kiệt rất ngoan ngoãn dịch chuyển khỏi cơ thể anh, động tác của hắn rất chậm, cánh tay dường như cũng không theo mệnh lệnh, động tác vô cùng vụng về, cuối cùng cũng miễn cưỡng rời khỏi, sau đó hắn ngồi xuống đất dựa vào mép giường.
"Anh trai..." Giọng của hắn nghe như sắp khóc,"Khó chịu..."
Lý Nhuế Xán không trải qua những thứ như thế này, anh phân hóa khi đang ở EDG. Sau khi kiểm tra, anh đã uống thuốc trung hòa hơn hai tháng, có chút phát nhiệt trong lúc ngủ, sáng hôm sau tỉnh lại liền thành A.
Tất cả mọi thứ đều vô cùng rõ ràng, tại vì sao mà Triệu Lễ Kiệt lại trải qua một tình huống như thế này?
Tình cảnh này khiến anh có chút bối rối, sự nhạy cảm và sắc bén khi chơi game lúc này hoàn toàn không thể phát huy được tác dụng - Trên trán Triệu Lễ Kiệt thậm chí còn nóng đến mức đổ mồ hôi, hô hấp cũng chở nên gấp gáp.
Anh chỉ có thể vươn tay ra giúp Triệu Lễ Kiệt cởi quần áo, làn da của người đi rừng trẻ tuổi đã nóng đến đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại.
Lý Nhuế Xán thực sự có chút luống cuống, anh vội vàng nghiêng người, lay cánh tay của Triệu Lễ Kiệt: "Cậu, cậu rốt cuộc là bị làm sao?"
Trong mắt Triệu Lễ Kiệt dường như ứ đọng nước, hắn không chủ động ôm lấy Lý Nhuế Xán, chỉ phát ra thanh âm run rẩy: "Khó chịu....anh trai....em cảm thấy mình sắp chết rồi....."
Lý Nhuế Xán há hốc mồm.
Anh chỉ có thể nghĩ đến cách đối phó với thời kì động dục của alpha, may mà Triệu Lễ Kiệt cũng đã nói với anh rằng cậu ấy thực sự sẽ phân hóa thành alpha.
Anh nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định quỳ bên cạnh Triệu Lễ Kiệt, vươn tay sờ soạng hạ thể của đối phương một chút.
Ồ, một thanh sắt nóng hổi.
Trong nháy mắt lỗ tai Lý Nhuế Xán liền đỏ lên, năm ngón tay nhất thời cũng không biết nên đi chỗ nào.
Nhưng vào lúc này, một giọt mồ hôi từ trên cằm Triệu Lễ Kiệt nhỏ xuống, rơi đúng vào mu bàn tay anh.
Anh có chút bất ngờ, khoảng cách rơi từ cằm tới tay đã sớm khiến mồ hôi hạ nhiệt nhưng Lý Nhuế Xán vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng của nó trước khi rơi xuống.
Lý Nhuế Xán chậm rãi nghiến răng, hít sâu, sau đó cởi quần Triệu Lễ Kiệt.
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi ngón tay thực sự đụng phải vật kia của Triệu Lễ Kiệt, Lý Nhuế Xán vẫn không nhịn được mà thở dài một hơi.
Đối với một alpha mà nói, chuyện chạm vào vật kia của một alpha khác, dù nghe như thế nào cũng đều cảm thấy không thể tin nổi.
Đặc biệt là những alpha như Lý Nhuế Xán, trong tất cả những lần phát tình đều tự mình đè nén uống thuốc ức chế.
"Triệu Lễ Kiệt" Răng anh càng ngày càng nghiến chặt, từng chữ từng chữ nói, "Tôi, cũng không biết có được hay không...."
Dứt lời, anh dùng động tác cứng nhắc của mình, giúp Triệu Lễ Kiệt giải tỏa.
10
Có được hay không?
Điều đó đương nhiên là quá được.
Thiếu chút nữa Triệu Lễ Kiệt bị thoải mái tới mức muốn ngất đi.
Thời điểm được tay của Lý Nhuế Xán thực sự nắm lấy, Triệu Lễ Kiệt thoải mái tới mức giật mình, tim của hắn trong nháy mắt gần như bị lấp đầy, lấp đầy bởi nhiệt độ mát lạnh từ ngón tay Lý Nhuế Xán, cùng với mùi hương cỏ cây gần trong gang tấc.
Trong nháy mắt, Triệu Lễ Kiệt thậm chí còn sinh ra một loại kích động.
--Hắn muốn đè người này xuống giường, hắn tưởng tượng ra một con dã thú, cắn một cái vào gáy Lý Nhuế Xán, để thân thể của anh mang dấu ấn của hắn.
Nhưng hắn không thể kích động.
Cho dù hiện tại có muôn vàn dục vọng, nhưng hắn cần phải khéo léo đóng vai một người đang chờ người khác tới cứu giúp, chứ không phải là một phạm nhân phạm tội.
Đây mới là bộ dạng mà Lý nhuế Xán không thể cự tuyệt.
Hắn nghiêng đầu, tận lực đóng vai người đang bị mất đi ý thức, nghiêng đầu tựa vào vai Lý Nhuế Xán.
Lý Nhuế Xán không để ý đến những thứ này, chỉ tiếp tục "hỗ trợ" hắn.
Động tác của anh không nhanh, nhưng Triệu Lễ Kiệt đã cảm nhận được một cảm giác mà hắn chưa bao giờ có, cảm giác kia mơ hồ rồi lại tràn ngập, như thể muốn đưa hắn lên đỉnh núi rồi sau đó nhẹ nhàng thổi anh bay lên tận mây.
Nhưng ở trong thứ khoái cảm khiến cho con người ta mê hoặc này, Triệu Lễ Kiệt vẫn cảm thấy vô cùng kì lạ - Rõ ràng hắn cũng sẽ là alpha, Lý Nhuế Xán cũng là alpha nhưng tại giây phút này, giữa bọn họ không có sự bài xích bẩm sinh, ngược lại là sự phù hợp đến vượt mức tưởng tượng của Triệu Lễ Kiệt.
Hắn chưa từng nghĩ tới loại cảm giác này.
Nhưng bây giờ hắn cũng không rảnh suy nghĩ những thứ này, hắn khẽ nghiến răng, kiềm chế khoái cảm của bản thân, không thể để chúng lộ ra ngay trước mặt Lý Nhuế Xán.
Lý Nhuế Xán giữ nguyên động tác, thậm chí tốc độ tay của anh cũng không tăng nhanh, hiển nhiên anh sẽ không "hầu hạ" một alpha khác, cũng không biết lúc này cần nhiều hơn một chút kỹ xảo.
Nhưng thật ra anh cũng không cần làm quá nhiều.
Chỉ cần Triệu Lễ Kiệt nghĩ đến đối phương là Lý Nhuế Xán, người đi đường giữa Lý Nhuế Xán mà hắn không hoàn toàn có được, bây giờ đang làm chuyện này cho hắn, hắn sắp bay lên tới nơi.
Cuối cùng sau khi hoàn toàn phát tiết, cả người hắn gần như nghiêng đi, nằm lên người Lý Nhuế Xán.
Cổ của Lý Nhuế Xán gần trong gang tấc, nơi đó không có tuyến thể của omega, chỉ có phảng phất mùi tin tức tố alpha thoang thoảng mùi cỏ cây.
Triệu Lễ Kiệt cứ nằm vậy một hồi lâu, sau đó từ cơn khoái cảm dường như bị choáng váng mà tỉnh lại thở hổn hển, chậm rãi mở to mắt.
Thứ đang chảy giữa ngón tay của Lý Nhuế Xán chính là từ đồ vật của hắn, mà lúc này sắc mặt Lý Nhuế Xán đang đỏ bừng, cắn chặt răng nhìn chằm chằm hắn.
--Đừng nhìn, anh trai, anh cứ nhìn em như vậy, em thật sự sẽ không nhịn được mà làm điều gì đó.
Triệu Lễ Kiệt nghĩ.
Những ý niệm này đã đi vào trái tim và khối óc của hắn, nhưng lại phải miễn cưỡng kìm nén lại.
Hắn vẫn nhắm nghiền mắt, dùng điệu bộ của người được cứu vớt nhẹ nhàng nói: "Thật xin lỗi...Em..."
Lý Nhuế Xán nhẹ nhàng đẩy hắn ra, hỏi: "Thế nào rồi?"
Triệu Lễ Kiệt: "Có vẻ đã khá hơn một chút..."
Hắn cũng không nói dối, một lúc sau, hơi nóng bởi vì thiếu chất trung hòa cũng dần ngừng tăng lên, có xu hướng hạ xuống, mồ hôi trên trán cũng dần tiêu tán, có dấu hiệu khô lại.
Hắn vịn giường muốn đứng lên, chân lại có chút yếu, đành ngồi trên mặt đất.
Lý Nhuế Xán đứng lên, đi vào toilet rửa tay, tiếng nước chảy bên trong, Triệu Lễ Kiệt có thể tưởng tượng ra khuôn mặt và mọi biểu cảm lúc này của anh.
Bực bội, xấu hổ, khó diễn tả bằng lời, nhưng...thứ duy nhất không có là chán ghét.
Qua một hồi lâu, Lý Nhuế Xán mới từ toilet đi ra, nhìn hắn, lúng túng im lặng một hồi, sau đó mới nói một câu: "Thật sự không sao chứ?"
Triệu Lễ Kiệt khàn giọng nói: "Không sao"
Hắn dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Rất xin lỗi, Scout, em.."
Lỗ tai Lý Nhuế Xán vẫn luôn đỏ bừng, hắn lúc này đang cố gắng khôi phục vẻ mặt thường ngày, nhưng việc cố gắng tỏ vẻ lạnh lùng ngược lại khiến anh lộ rõ vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong mềm yếu của mình, bề ngoài nhìn qua như một lão hổ, thực tế vừa mở ra nhìn thì lại là hồ ly.
"Đừng nói những lời vô dụng này," Ngữ khí Lý Nhuế Xán vẫn luôn duy trì giọng điệu lạnh nhạt, "Tại sao lại trở nên như vậy?"
Triệu Lễ Kiệt cúi đầu, vô cùng thành khẩn nhận lỗi lầm: "Quên...uống thuốc trung hòa."
Lý Nhuế Xán cau mày, muốn nói gì đó, nhưng nhìn bộ dạng này của hắn, cuối cùng cũng không thật sự nói ra.
"Lần sau đừng quên."
Anh chỉ nói một câu như vậy.
Triệu Lễ Kiệt chăm chú gật đầu: "Đã biết, thật sự xin lỗi...."
Lý Nhuế Xán nhẹ giọng thở hắt ra.
"Chuyện ngày hôm nay..." Thanh âm của anh cũng rất nhẹ, "Không được để người khác biết."
Triệu Lễ Kiệt nói: "Em...Em biết, đã khiến anh cảm thấy khó chịu, Scout, thật sự xin lỗi."
Lý Nhuế Xán lắc đầu, im lặng hít lấy một hơi, đẩy cửa muốn rời đi.
"Cái kia," Triệu Lễ Kiệt ở phía sau lưng nói, "Anh muốn về Hàn Quốc sao?
Lý Nhuế Xán dừng bước: "Đúng."
Triệu Lễ Kiệt nói: "Anh sẽ mang quà về cho bọn em chứ?"
Lời này Triệu Chí Minh vừa hỏi qua.
Quả nhiên Lý Nhuế Xán sửng sốt một lúc, mới hỏi: "Cậu muốn cái gì?"
"Cái gì cũng được," Triệu Lễ Kiệt nói, "Tốt nhất nên là đồ ngọt."
Lý Nhuế Xán nhẹ nhàng nói: "Được"
Sau đó anh đẩy cửa rời đi, không nặng không nhẹ đóng cửa lại.
Sau khi anh đi ra xa rồi, Triệu Lễ Kiệt đứng lên, đi đến toilet chỉnh trang lại bản thân một chút, sau đó mới quay lại thu dọn tấm ga giường vừa bị dựa đến mức lộn xộn.
Nhớ tới những chuyện mê loạn mà điên cuồng vừa rồi, nhịp tim Triệu Lễ Kiệt bỗng nhiên tăng nhanh, thậm chí không chịu được mà nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát.
Nhìn một loạt hành động này, khí lực tràn trề tâm tình vui vẻ, nào có giống dáng vẻ yếu ớt và đờ đẫn như vừa rồi?
Trong không khí, còn tràn ngập mùi hương của Lý Nhuế Xán.
Triệu Lễ Kiệt đứng tại chỗ, hít một hơi nhẹ nhàng nhưng thật sâu, hít tràn đầy cái mùi hương nhàn nhạt này.
Thoang thoảng mùi cỏ cây thơm ngát, như là ánh trăng yếu ớt, chiếu sáng mảnh tuyết sắc này, cũng chiếu sáng dã tâm đeo bám sắc tuyết cháy rực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro