Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

53-54

53

Cuộc nói chuyện với Tạ Thiên Vũ thực sự mà nói thì cũng có chút ảnh hưởng tới Lý Nhuế Xán.

Thời gian còn lại trong mấy ngày này, anh ngoại trừ những lúc huấn luyện và tập trung xem lại trận đấu, thì thỉnh thoảng đều sẽ nhớ tới những lời kia của Tạ Thiên Vũ, đến mức khiến anh có chút phiền muộn.

Anh có thể cảm nhận được Tạ Thiên Vũ thật sự không có ác ý với anh, thậm chí có thể nói y cũng không có ác ý với Phác Đáo Hiền, Tạ Thiên Vũ trời sinh mang theo một loại khí chất không hòa hợp với bọn họ, ở trên cao nhìn xuống nhưng cũng không coi thường người khác, nhìn tưởng là lưu luyến bụi hoa* nhưng đối với Lý Thừa Dũng lại yêu thích không rời.

(*Ý chỉ việc đào hoa reo rắc tương tư cho rất nhiều người)

Điều này khiến Lý Nhuế Xán càng không hiểu, anh chưa từng có thâm giao gì với Tạ Thiên Vũ, nhưng lời y nói lại thực sự khiến anh nảy sinh nghi ngờ.

E với A liên kết, so với AO còn phức tạp hơn, y học có thể xóa bỏ sự phụ thuộc của omega đối với alpha của họ, nhưng enigma và alpha lại không hoàn hoàn giống vậy, một khi kết hợp, chính là một đời một kiếp không thể xóa bỏ.

Cả đời này dài như vậy, liếc mắt không thể nhìn thấy điểm cuối của con đường phía trước, anh thật sự có thể tin tưởng hoàn toàn vào một tương lai không thấy hồi kết sao?

Trong lòng Lý Nhuế Xán phiền muộn, vẫn cố gắng ép buộc mình bình tĩnh, ấn mở trò chơi dự định tập trung sự chú ý vào trận đấu, lại không nghĩ tới đúng lúc này có người đi vào phòng huấn luyện, anh quay đầu lại nhìn, là Phác Đáo Hiền.

Vừa đối mặt với Tạ Thiên Vũ xong, lại đối mặt với Phác Đáo Hiền, sắc mặt Lý Nhuế Xán sửng sốt, xanh trắng giao thoa, cuối cùng ho nhẹ một tiếng: "Sao vậy?"

"Đến lấy cốc," Phác Đáo Hiền đi đến chỗ ngồi bên cạnh anh, cầm cốc nước được đặt ở đó lên, "Anh Nhuế Xán không nghỉ ngơi sao?"

Lý Nhuế Xán nhất thời có chút trầm mặc, anh nghĩ một chút, vẫn nói: "Tôi, không quá buồn ngủ."

Phác Đáo Hiền lại cười: "Nhưng mà có người đang chờ ở trước cửa phòng anh."

Lý Nhuế Xán sững sờ, cơ thể thành thật đứng lên: "A? Hắn làm sao..."

"Em còn chưa nói là ai," Phác Đáo Hiền lại cười đến híp mắt, "Anh Nhuế Xán, anh thật sự xong đời rồi, tại sao trong lòng anh tất cả đều là Triệu Lễ Kiệt a?"

Lý Nhuế Xán rít một tiếng: "Cậu lại câu cá!*"

(*Câu cá là kiểu dẫn dắt lừa lọc, bẫy người khác. Không nhớ đã giải thích chưa, mình nhớ mình đã note một lần ở một chap nào đấy rồi nhưng mà tìm lại không thấy nên note lại)

Phác Đáo Hiền kéo anh lên: "Không đùa đâu, cậu ấy thực sự đang chờ anh, đi thôi, em giúp Jiejie bắt Scout trở về."

Hai người rời khỏi phòng huấn luyện, đi vào thang máy, Lý Nhuế Xán vẫn còn có chút tò mò, không nhịn được trộm nhìn liếc qua Phác Đáo Hiền, sau đó hỏi: "Cậu...Gần đây không gặp mặt Lý Thừa Dũng à?"

"Không," Phác Đáo Hiền nói, "Câu lạc bộ của bọn họ có tòa nhà riêng để ở, mà hiện tại đang là chung kết thế giới, em không muốn để bất kì nhân tố nào quấy rầy trạng thái của chúng ta, chờ thi đấu xong hẵng gặp lại."

Lý Nhuế Xán suy nghĩ, lại nhẹ nói: "Cái kia....Cậu có nghĩ tới chuyện tương lai không?"

Phác Đáo Hiền hơi kinh ngạc nhìn Lý Nhuế Xán, chớp chớp mắt: "Tương lai bao xa cơ?"

"Cái loại rất xa ý," Lý Nhuế Xán nói, "Cái loại có thể sẽ ảnh hưởng tới cả đời."

"Anh Nhuế Xán là đang suy nghĩ tới tương lai cùng với Jiejie sao?" Phác Đáo Hiền lắc đầu, "Thật sự rất hâm mộ anh, anh Nhuế Xán, anh có biết trong mắt em, hai người có thể cảm nhận được tin tức tố của nhau, là chuyện may mắn đến nhường nào không? Anh và Jiejie, ừm, em hi vọng hai người sẽ có tương lai tốt đẹp."

Lý Nhuế Xán mấp máy môi: "Cảm ơn, nhưng mà..."

Cửa thang máy mở, Lý Nhuế Xán còn muốn nói điều gì đó, kết quả vừa bước một bước ra khỏi thang máy, liền thấy Triệu Lễ Kiệt đang nhìn mình, trong ngực còn ôm một cái gối.

Phác Đáo Hiền vỗ vai của anh, hiểu rõ cười nhẹ, vội vàng chạy về phía phòng của mình.

Lý Nhuế Xán nhìn Triệu Lễ Kiệt: "Cậu đang làm gì vậy?"

Triệu Lễ Kiệt nói: "Không ngủ được..."

Lý Nhuế Xán nhìn đồng hồ: "Đã trễ như vậy rồi, làm sao vậy, chênh lệch múi giờ không phải đã sớm hết rồi sao?"

Anh nói, nhưng vẫn vươn tay, Triệu Lễ Kiệt kéo anh lại, nhẹ nói: "Em không thoải mái, không ngủ được, cứ cảm thấy giống như có cái gì đó không ổn."

Lý Nhuế Xán a một tiếng: "Muốn đi gặp bác sĩ không?"

"Không cần, em biết mình bị bệnh ở đâu," Triệu Lễ Kiệt thần thần bí bí dí sát người tới, "Em là bị thiếu mất tâm can (tim gan) của mình, thiếu anh."

"Nghiêm trọng vậy sao? Này phải làm sao giờ?"

"Không có chuyện gì, tâm can của em chính là anh a~"

"..."

Lý Nhuế Xán rõ ràng vẫn không hiểu, anh chỉ nghe hiểu đúng một câu thiếu tâm can (tim gan), không khỏi nhíu mày: "Thật sự không cần đi gặp bác sĩ sao?"

Biểu cảm Triệu Lễ Kiệt có chút ngưng trệ: "Không phải, ý của em là, em thiếu tâm can của mình, nhưng anh chính là tâm can của em, cái đó chẳng khác nào em thiếu anh, anh hiểu không?"

Lý Nhuế Xán không hiểu, có phần thẹn quá hóa giận, đưa tay muốn đánh người: "Rốt cục là có ý gì a?!"

Triệu Lễ Kiệt ôi chao ôi chao hai tiếng, thở dài, kéo anh vào trong căn phòng ở sau lưng mình.

Lý Nhuế Xán vừa cởi áo khoác, nhìn căn phòng của mình có chút ngơ ngác, anh nhìn Triệu Lễ Kiệt, chỉ vào hai chiếc giường đơn được ghép vào thành một chiếc giường lớn kia: "Cậu làm?"

"Đúng a" Triệu Lễ Kiệt trả lời một cách hùng hồn.

"Cậu có thẻ phòng của tôi rồi vậy mà còn đứng ở cửa tỏ vẻ đáng thương lừa gạt Phác Đáo Hiền để cậu ấy giúp cậu tìm tôi?"

Triệu Lễ Kiệt lẩm bẩm: "Do em không muốn để cho anh ấy biết em có thẻ phòng của anh, chỉ có thể nói em đứng ở cửa chờ anh..."

Lý Nhuế Xán đối với thằng nhóc lừa đảo này có chút bất đắc dĩ: "Vậy cậu ghép giường lại làm gì?"

"Em không ngủ được."

"Cậu không ngủ được, liền tới ghép giường của tôi lại?"

Triệu Lễ Kiệt gật đầu: "Hai ta nằm cùng với nhau, chắc chắn ghép lại như thế sẽ dễ chịu hơn một chút."

Lý Nhuế Xán bị hắn chọc cho tức cười: "Ai muốn nằm cùng với cậu?"

Triệu Lễ Kiệt nói: "Em á"

Lý Nhuế Xán nghẹn lời.

Anh phát hiện khi anh đối mặt với Triệu Lễ Kiệt vô lại này, càng ngày càng không biết nên chống đỡ như thế nào, anh thở hắt ra, cởi áo khoác trực tiếp ngồi lên giường.

Triệu Lễ Kiệt từ phía sau ôm lấy anh, cánh tay của hắn thon dài, trực tiếp trói chặt eo Lý Nhuế Xán, ôm lấy bụng anh.

"Anh trai," Hắn nhẹ nói, "Đầu em thực sự đau quá, để em dựa chút thôi."

Lý Nhuế Xán vuốt ve mu bàn tay của hắn một chút, Triệu Lễ Kiệt nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng giữ nó trong lòng bàn tay của mình.

54

Bọn họ cứ như vậy lẳng lặng dựa vào nhau.

Ánh đèn trong phòng rất dịu dàng, giường cũng mềm mại, gương mặt Triệu Lễ Kiệt áp trên gáy anh, tin tức tố táo xanh rất tự nhiên phóng thích ra, Lý Nhuế Xán nhẹ nhàng ngửi cái mùi tin tức tố của enigma này, cảm thấy tim mình cũng dần trở nên bình tĩnh.

Hô hấp của Triệu Lễ Kiệt cũng chầm chậm bình tĩnh, hắn nhẹ nhàng hít lấy mùi hương tươi mát của cỏ cây trên người Lý Nhuế Xán, phảng phất ngủ thiếp đi.

Ngay lúc Lý Nhuế Xán cho rằng hắn sắp ngủ, đột nhiên nghe thấy hắn chậm rãi hỏi một câu: "Hình như anh đang có tâm sự."

Lý Nhuế Xán sửng sốt, cơ thể không nhịn được mà cứng ngắc.

Triệu Lễ Kiệt nắm chặt cánh tay, ôm chặt anh: "Được, em xác nhận rồi, anh chính là đang có tâm sự."

Lý Nhuế Xán cắn răng: "Cậu thăm dò tôi."

Triệu Lễ Kiệt ôm anh, nhẹ nói: "Nói cho em một chút."

Lý Nhuế Xán nói: "Không có gì."

Triệu Lễ Kiệt thở dài.

Một giây sau, Lý Nhuế Xán cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người anh bị Triệu Lễ Kiệt dùng sức đẩy ngã xuống giường, anh muốn giãy dụa, lại bị Triệu Lễ Kiệt đè cổ tay lại, người đi rừng của anh đè ép cả người xuống, sau đó nhướng mày nhìn anh.

"Nói hay không?" Triệu Lễ Kiệt hỏi, "Không nói thì em sẽ không đứng dậy."

Lý Nhuế Xán nói: "Cậu đứng dậy đi rồi tôi sẽ nói."

"Anh nói đi rồi em sẽ đứng dậy."

"Cậu...Được rồi," Lý Nhuế Xán từ bỏ giãy dựa, thời khắc mấu chốt anh lại bắt đầu ăn nói vụng về, ậm ờ cả nửa ngày, "Tôi, tôi phát hiện, cái kia..."

Cuối cùng anh hít sâu một hơi, quyết định bán đứng Phác Đáo Hiền trước: "Lý Thừa Dũng hắn...."

Triệu Lễ Kiệt nghiêng đầu một cái, nhướng mày: "Sao lại nói tới người đi rừng khác?"

Lý Nhuế Xán vỗ về hắn một chút, bảo hắn ít ăn loại dấm không có ý nghĩa này.

"Hắn...Hắn, nói như thế nào nhỉ," Lý Nhuế Xán vẫn là nới lỏng miệng, "Hắn cùng đường giữa trong đội của hắn không đơn giản."

Triệu Lễ Kiệt mở to hai mắt nhìn, sau đó bản năng nói: "Vậy Đáo Hiền...."

"Cậu ấy cũng không biết," Lý Nhuế Xán có phần chột dạ vô cớ, "Tôi không biết có nên nói cho cậu ấy biết hay không."

Bởi vì đột nhiên ăn một lượng dưa lớn như vậy, bàn tay đè ép Lý Nhuế Xán của Triệu Lễ Kiệt có phần buông lỏng, hắn thậm chí rút một cánh tay ra gãi đầu một cái, nhẹ hỏi: "Đường giữa hiện tại của LNG, là....Tạ Thiên Vũ...Là O sao?"

"Đúng, omega."

Lý Nhuế Xán rút cánh tay còn lại ra, mới lấy được tự do, lại chủ động nắm lấy ngón tay Triệu Lễ Kiệt, tay cả hai vẫn quấn vào nhau.

Triệu Lễ Kiệt trầm mặc thật lâu, sau đó hắn cúi người xuống, áp sát vào mặt Lý Nhuế Xán.

Lý Nhuế Xán dùng đầu răng nhọn cắn môi của mình: "Làm gì?"

"Em đột nhiên cảm thấy," Triệu Lễ Kiệt càng ngày càng tiến tới gần, "Em thật sự rất may mắn."

Lý Nhuế Xán khẽ giật mình, anh nhớ tới ngay vừa lúc nãy, Phác Đáo Hiền cũng đã nói câu tương tự----Hai người có thể cảm nhận được tin tức tố của nhau, là chuyện may mắn đến nhường nào không?

Triệu Lễ Kiệt thổi nhẹ bên cạnh môi anh: "Em thích tin tức tố của anh, anh cũng có thể ngửi được em, chúng ta không phải hai cực thế giới bị ngăn cách, chúng ta có thể cảm thụ được đối phương."

Hắn nắm chặt tay Lý Nhuế Xán.

"Anh trai, sắp đến sinh nhật em."

Lý Nhuế Xán: "Tôi biết."

Triệu Lễ Kiệt nhẹ nói: "Thật ra hôm nay em đã nói với Kim Tinh Vũ, em nói em không nghĩ tới sinh nhật, sắp đánh với GenG rồi. Anh ấy nói không liên quan, cứ chụp một kiểu ảnh đơn giản trước, sau đó ước nguyện thổi nến bánh gato, nói không chừng sẽ thành hiện thực."

Lý Nhuế Xán cười: "Cậu muốn ước gì, tôi đều có thể đoán được."

"Ừm," Triệu Lễ Kiệt nói, "Nguyện vọng thứ nhất, em muốn S11 có thể..."

Lý Nhuế Xán vội vàng đánh gãy lời hắn: "Không phải không thể nói ra sao?"

"Em xưa nay chẳng mê tín mấy thứ này." Triệu Lễ Kiệt bật cười, "Anh trai, ước nguyện đầu tiên của em, muốn được cùng anh đoạt giải quán quân S11, ước nguyện thứ hai, muốn cùng anh về sau mãi mãi ở bên nhau, cái thứ ba..."

Hắn cười, mang theo cảm giác của thiếu niên bá đạo cùng với một chút ngượng ngùng: "Cái này em không nói, chờ khi thực hiện được, em sẽ nói cho anh biết."

Trong lòng Lý Nhuế Xán có chút ngứa ngáy, nhưng lại vô cùng ấm áp, anh nhẹ giọng nói: "Triệu Lễ Kiệt."

"Ừm?"

"Cậu cảm thấy chúng ta thực sự sẽ, sau này mãi mãi ở bên nhau sao?"

----Hắn là E, cậu là A, giữa các cậu nếu như thành rồi vậy thì nhất định cả một đời này đều dây dưa không rõ, cho dù tách ra cũng sẽ gắn kết với đối phương cả đời. Cậu đối với Triệu Lễ Kiệt, hoàn toàn không lo lắng sao?

"Sẽ," Triệu Lễ Kiệt trả lời anh như vậy, "Đây chính là ước nguyện của em."

Lý Nhuế Xán nhìn ánh mắt của hắn.

Không thế không nói, đôi mắt người thiếu niên, dường như vĩnh viễn đen nhánh sáng rực như vậy, dù hiện tại Lý Nhuế Xán biết bên trong đôi mắt này cũng sẽ cất giấu những mưu cầu tính toán đối với mình, nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, bên trong đôi mắt này, anh có thể nhìn thấy cái bóng của chính mình mỗi lúc rung động.

Anh thật sự đã quá ỷ lại, vô cùng yêu thích Triệu Lễ Kiệt.

"Được," Cuối cũng anh vẫn là không nói rõ những bất an trong lòng kia, chỉ đẩy Triệu Lễ Kiệt, "Quá muộn rồi, muốn ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm làm kiểm tra."

Triệu Lễ Kiệt cúi người, nhẹ nhàng ôn nhu hôn môi anh một cái: "Vậy em sẽ không bao giờ rời khỏi chỗ này."

Lý Nhuế Xán có chút bất đắc dĩ cười nhẹ, đưa tay vỗ đầu của hắn: "Nói nhảm nhiều quá đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro