43-44
43
Trong khoảng thời gian vội vội vàng vàng này, giải đấu mùa xuân đã bước vào giai đoạn kết thúc.
Kết quả cuối cùng của giải mùa xuân khiến cả đội cùng fan hâm mộ đều rất không hài lòng, đối với các thành viên cũng giống như vậy, bọn họ bỏ lỡ cơ hội đi Iceland, thành phố Bắc Âu rộng lớn phủ màu xám trắng kia, dường như cách bọn họ rất xa, không có cơ hội đi nữa.
Câu "Hiệp sĩ rùa đen muốn ngắm cực quang không" được Triệu Lễ Kiệt viết trên chiếc bảng trắng kia, giống như là một hình ảnh tĩnh lặng xám xịt, dần dần biến mất.
Mặc dù không cam lòng, nhưng ngoại trừ MSI được tổ chức ở Iceland, còn có giải World ở nửa sau hành trình, cuối năm nay sẽ diễn ra tại Trung Quốc, vẫn có cơ hội.
Trong khoảng thời gian của kì nghỉ, ngoại trừ nghỉ ngơi chính là huấn luyện, đương nhiên đối với Triệu Lễ Kiệt và Lý Nhuế Xán mà nói, hai người bọn họ còn có một số thời gian ở trên giường, có thể ở thời điểm không có trận đấu mà tận dụng trọn vẹn.
Khoảng thời gian đó Phác Đáo Hiền dường như chưa từng thấy bóng dáng của Lý Nhuế Xán, mà Điền Dã cũng hoàn toàn từ chối việc phải đi qua phòng Triệu Lễ Kiệt, sợ lúc mình đi ngang qua sẽ nghe thấy loáng thoáng những tiếng không nên có.
"Cậu nói," Điền Dã rốt cục nhịn không được hỏi Lý Huyễn Quân, "Hai người bọn họ là A, cũng có thể làm đến kinh thiên động địa củi khô lửa bốc như vậy sao?"
"Cậu như thế này chính là không hiểu gì cả," Lý Huyễn Quân bộ dạng tôi là bố cậu tôi hiểu cậu nhất, "Hai A có cách chơi của hai A, loại B giống như cậu có một số việc cậu không thể hiểu."
Điền Dã oán giận hắn: "Cậu chẳng lẽ không phải B? Cậu chuyển đổi giới tính rồi à?"
"Thật ra mặc kệ là AO hay là AA," Lý Huyễn Quân hiếm khi có phần đứng đắn, "Đôi bên đều có thể cảm nhận được tin tức tố của đối phương, chỉ cần có thể có cảm giác là ok rồi, hai người bọn họ đều là A cũng không có vấn đề gì, chỉ cần quyết định ai trên ai dưới xong liền sẽ chẳng có gì."
Điền Dã ho khan một tiếng: "Cứ như vậy đi, dù sao cậu nhìn dáng vẻ Triệu Lễ Kiệt quả quyết như vậy, hơn nữa tiểu tử này cũng rất có suy nghĩ riêng của mình, lần trước sau khi nó cùng Triệu Chí Minh nói mấy câu, Triệu Chí Minh cũng không đến tìm tôi."
Nghĩ tới đây cậu có phần thở dài, cậu cùng Triệu Chí Minh cũng coi là bạn bè thân thiết đã lâu, cứ như vậy nhìn đối phương suy sụp tinh thần, chính cậu cũng có chút khó chịu.
Lý Huyễn Quân xoa cằm: "Triệu Chí Minh rốt cuộc cũng là B, B thích A vẫn là một chuyện rất đau khổ, cậu nghĩ xem, cảm giác không cảm nhận được bất kì tin tức tố nào, không cách nào cho A một loại cảm giác bao bọc giống như tổ ấm, giữa bọn họ chính là cảm nhận của hai thế giới song song, vĩnh viễn không có cách nào giao nhau, loại tình huống này thực sự chỉ có thể nhìn tình cảm sâu đậm đến mức nào."
Điền Dã thở dài: "Triệu Chí Minh tôi không biết, Lý Nhuế Xán xem ra đã hoàn toàn bị Triệu Lễ Kiệt mê muội rồi."
Lý Huyễn Quân cười tít mắt: "Việc này nói như thế nào đây, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cho dù có là Trụ Vương dũng mãnh đi chăng nữa, gặp được hồ ly tinh cũng giống như xe bị tuột xích."
Điền Dã ho khan một tiếng: "Vậy cậu nói hai người họ, ai là Trụ Vương ai là hồ ly tinh..."
"Cái này papi không biết a," Lý Huyễn Quân cũng ho khan một tiếng, vò đầu, "Nếu không cậu đi hỏi một chút."
"Tôi đây hỏi kiểu gì!"
"Vậy cậu muốn tôi biết kiểu gì!"
Hai người bọn họ đang ầm ĩ cãi nhau, bên kia Phác Đáo Hiền đi tới, nhìn thấy hai người bọn họ, liền hỏi: "Muốn uống cà phê không?"
"Không, cảm ơn,"Điền Dã dứt khoát lắc đầu, "Quá đắng, không uống."
"Không hổ là người Hàn Quốc," Lý Huyễn Quân nói, "Mỗi ngày uống thứ Americano này, tôi thực sự vẫn rất khâm phục."
Phác Đáo Hiền cười, tự mình cho thêm đá vào cà phê rồi rời đi, Điền Dã nhìn bóng lưng của cậu trầm mặc thật lâu, mới nói: "Cậu ấy và Tarzan, cũng là B và A."
"Nhìn tình cảm sâu đậm hay không, nói thật B vẫn là nên ở cạnh B là an toàn nhất," Lý Huyễn Quân nhìn thoáng qua Điền Dã, "Nhất là đối với A mà nói, sự cám dỗ trên thế giới này vẫn rất là lớn, đừng nói những O đang đứng xếp hàng kia, ngay cả A cũng sẽ đào góc tường của cậu, Lý Nhuế Xán chẳng phải cũng bị hồ ly tinh Triệu Lễ Kiệt dụ dỗ rời đi sao."
"Cái kia không giống," Điền Dã nói," Suy cho cùng, vẫn là do cậu ấy không thích Triệu Chí Minh...."
"Quả thực." Lý Huyễn Quân líu lưỡi, "Thứ gọi là thích này, khó nói."
Điền Dã còn muốn nói điều gì đó, lại nghe thấy bên kia có người ngáp một cái, ngay sau đó là Lý Nhuế Xán dụi mắt vặn eo bẻ cổ, đi ra từ phòng của Triệu Lễ Kiệt.
Cậu cùng Lý Huyễn Quân đồng loạt ngoái đầu nhìn sang, Lý Nhuế Xán vừa dụi mắt xong liền thấy mắt hai người họ sáng rực, bị dọa sợ giật mình: "Các cậu đang làm cái gì đấy!"
"Nhìn cậu," Lý Huyễn Quân chững chạc đàng hoàng, "Sợ Mibugi cậu chết trên giường Triệu Lễ Kiệt."
Sắc mặt Lý Nhuế Xán lập tức đỏ bừng: "Cậu có bệnh!"
"Tôi có bệnh thì tôi cũng là bố ruột cậu," Lý Huyễn Quân cười tít mắt,"Nhớ kỹ mang theo Triệu Lễ Kiệt đến dập đầu nhận bao lì xì*."
(*Phong tục ngày cưới)
Toàn thân Lý Nhuế Xán đều trở nên đỏ ửng, anh nhìn Điền Dã lại nhìn Lý Huyễn Quân, cuối cũng vẫn là liều lĩnh nói ra một câu: "Ít nói hươu nói vượn, tôi với Triệu Lễ Kiệt...."
Nói đến đây lại nghẹn lời, anh cùng Triệu Lễ Kiệt cái gì cũng làm rồi, nên làm không nên làm đều đã làm, miễn cưỡng nói hai người họ không có quan hệ quả thực chính là tự lừa mình dối người, nhưng bảo anh tự mình mở miệng thừa nhận, lại có chút khó nói.
"Chúng tôi chỉ là giải quyết nhu cầu một chút thôi," Anh nói một cách vụng về, cuối cùng cũng chỉ giải thích mối quan hệ giữa bọn họ như thế này, "Các cậu bớt nói mấy chuyện kỳ quái đi."
Điền Dã từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt "Thằng khốn dối trá" nhìn anh, Lý Huyễn Quân thở dài: "Mibugi, papi cho con vài lời khuyên này, đôi khi ăn cơm có thể ăn bậy, cà phê có thể uống loạn, nhưng lời không thể nói lung tung, cậu mạnh miệng thì mạnh miệng, nhưng lời này nếu để cho Triệu Lễ Kiệt nghe thấy được, chỉ sợ nó khóc muốn chết mất."
Lý Nhuế Xán mấp máy môi.
"Sau khi Triệu Lễ Kiệt khóc chết sẽ ở trên giường làm anh Nhuế Xán tới khóc," Phác Đáo Hiền chẳng biết từ lúc nào đã cầm cà phê của mình đứng ở một bên, "Đến lúc đó anh Nhuế Xán cũng quá cực khổ rồi."
Lý Nhuế Xán tức đến thở hổn hển, nhảy dựng lên muốn đánh người.
Ba người vội vàng tránh né, trong căn cứ EDG, một A đuổi theo ba người B, một trận gào thét đến long trời lở đất, chạy điên cuồng.
Thật sự vô cùng náo nhiệt.
44
Dạy dỗ xong ba beta náo nhiệt ăn dưa kia, Lý Nhuế Xán mới nhớ tới mục đích của mình.
Anh muốn về phòng mình tìm một ít thuốc.
Những ngày này ở với Triệu Lễ Kiệt lâu, cũng không biết vì cái gì, anh luôn cảm giác cơ thể mình thỉnh thoảng hơi nóng lên, có đôi khi cũng sẽ lười nhác hơn hồi trước một chút, mà loại cảm giác này dường như trước đó cũng từng xuất hiện, sau mỗi lần cùng Triệu Lễ Kiệt vận động trên giường, anh đều sẽ có cùng loại cảm thụ như vậy----toàn thân nóng lên, lười biếng.
Càng nghĩ, cũng chỉ có một loại khả năng.
Anh cùng Triệu Lễ Kiệt mỗi lần đều không mặc quần áo, lại điên cuồng vã mồ hôi.
-----Cho nên anh bị cảm.
Lý Nhuế Xán đi vào phòng của mình, bắt đầu lục tung, Phác Đáo Hiền người vừa bị anh chỉnh đốn đang ở phía sau thò đầu ra: "Anh Nhuế Xán, tìm cái gì?"
"Thuốc cảm," Lý Nhuế Xán nói, "Có chút không thoải mái."
Anh nói, tìm thấy thuốc cảm của mình, cầm cốc nước bên cạnh lên ngửa đầu uống hết.
Phác Đáo Hiền aiza một tiếng: "Vậy mà lại bị cảm, Triệu Lễ Kiệt ban đêm đi ngủ không đắp chăn cho anh Nhuế Xán sao?"
Lý Nhuế Xán phụt nước, thiếu chút nữa đem thuốc cảm cùng nhau nhổ ra.
Phác Đáo Hiền thoải mái mỉm cười nhìn anh, cuối cũng cũng báo thù được mối thù vừa rồi bị đuổi theo dạy dỗ.
Uống thuốc xong Lý Nhuế Xán cũng không vội vã rời đi, anh nhìn chằm chằm hộp thuốc cảm kia, ấp a ấp úng một lúc, nhịn không được hỏi: "Cậu nói, hai người A, ở cùng một chỗ lâu sẽ như thế nào?"
Phác Đáo Hiền ngồi bên giường của mình, trong tay cầm lấy cốc Americano kia, nghe được câu hỏi của Lý Nhuế Xán, cậu cười, hỏi lại: "Anh Nhuế Xán đang lo lắng cái gì?"
"Không biết," Lý Nhuế Xán giơ tay lên, dưới ánh đèn nhìn móng tay trong suốt của mình, "Nhưng suy cho cùng tôi cũng không phải O, tôi không biết quan hệ như vậy có thể lâu dài hay không."
"Triệu Lễ Kiệt thích anh, anh cũng thích Triệu Lễ Kiệt," Phác Đáo Hiền trả lời cũng rất bình thản, "Vì cái gì quan hệ của hai người sẽ không lâu dài?"
Lý Nhuế Xán không nói gì, chỉ mấp máy môi.
Phác Đáo Hiền lãnh đạm uống một ngụm cà phê: "Nếu như nhất định phải nói, cái kia cũng phải là em lo được lo mất hơn một chút đi."
Lý Nhuế Xán buông tay xuống nhìn cậu, muốn nói cái gì, nhưng lại nhớ tới Triệu Chí Minh.
Cùng là B thích một người A, Phác Đáo Hiền có Lý Thừa Dũng đáp lại, mà Triệu Chí Minh lại chỉ nhận được lời từ chối của mình.
Đây cũng là cảm giác mà Lý Nhuế Xán ghét nhất, anh không thích ở nơi ngoài đấu trường trở thành trung tâm vòng xoáy, bởi vì ân oán lợi và hại giữa yêu và không yêu, nào có đơn giản như khi đánh đấm trong thi đấu, mỗi đoạn tình cảm phía sau đều là trái tim con người, nó biết đập, sẽ trở thành áo giáp của mỗi người, hoặc sẽ là nỗi lo lắng âm thầm.
Lý Nhuế Xán không nói gì, chỉ đi ra ngoài, Phác Đáo Hiền ở sau lưng lại cười: "Anh Nhuế Xán phải thật cẩn thận nha, có lẽ cần đến bệnh viện kiểm tra" Giọng Phác Đáo Hiền có phần cười cợt hả hê, "Anh Nhuế Xán, nhỡ như bị làm cho mang thai, bọn em cũng không thể không có đường giữa a."
Lý Nhuế Xán với đôi tai đỏ bừng đạp cửa phòng Triệu Lễ Kiệt ra.
Cửa vừa mở ra, Triệu Lễ Kiệt liền sát tới, tiến đến bên tai anh hỏi: "Uống thuốc chưa?"
"Uống rồi," Lý Nhuế Xán nói," Hôm nay cậu đừng tới đây."
Triệu Lễ Kiệt chớp mắt dựa sát vào, ôm eo Lý Nhuế Xán, một bên tay khác bóp chặt phần thịt mềm bên eo Lý Nhuế Xán.
"Làm gì?" Lý Nhuế Xán trừng hắn.
"Anh trai trên người anh thật thoải mái," Triệu Lễ Kiệt nhẹ giọng nói, "Thật sự muốn ở trên người anh mọi lúc mọi nơi."
Lý Nhuế Xán nói: "Hôm nay-----"
"Em biết em biết," Triệu Lễ Kiệt ôm chặt anh, một cái tay khác lại đi lên trên đặt trùm lên trên ngực của anh, "Anh bị cảm, một lúc nữa còn có đấu tập, em không làm loạn, em chỉ ôm anh, chúng ta ngủ một lúc, sau đó đi đấu tập."
Lý Nhuế Xán nghiêng đầu, rốt cục cũng không đẩy cái tay đang sờ loạn của hắn, chỉ dựa trán vào trong ngực hắn, nhắm mắt lại.
Không biết là bởi vì uống thuốc xong có tác dụng, hay là do nguyên nhân gì, lúc này anh dựa lên người Triệu Lễ Kiệt, toàn thân khô nóng dường như cũng giảm bớt, anh cảm nhận được loại cảm giác mát lạnh thoải mái dễ chịu kia, là thuộc về tin tức tố táo xanh đặc biệt phù hợp và an toàn này.
Lý Nhuế Xán có phần ủ rũ, lý trí vẫn còn nhắc nhở anh: Cái này có chút tồi tệ.
-----Anh thật sự trở nên quá ỷ lại Triệu Lễ Kiệt, bọn họ trên giường kích thích cùng triền miên đã không nói, triền miên qua đi anh vẫn ỷ lại tin tức tố Triệu Lễ Kiệt, anh thật sự nghĩ mãi mà không rõ đây rốt cuộc là vì cái gì, trên thế giới không có một cặp đôi alpha nào như thế này, hai người bọn họ chẳng lẽ là một đôi đặc biệt ngoài ý muốn?
Nhưng anh thật sự rất thích cái tin tức tố táo xanh này.
Chua chua ngọt ngọt, mát lạnh dễ chịu, giống một suối nước tràn ngập hương vị trái cây, cả người anh thấm vào trong đó, thoải mái dễ chịu rực rỡ.
Nghĩ như vậy, Lý Nhuế Xán mơ mơ màng màng, vươn tay, nắm cổ Triệu Lễ Kiệt."
"Anh trai."
Trong mơ màng, anh nghe được giọng Triệu Lễ Kiệt.
"Nghe nói S11 có thể phải đổi địa điểm."
Lý Nhuế Xán nhẹ nhàng mở mắt ra, anh vẫn còn một nửa thần chí là mơ hồ, nhưng lại nắm bắt được từ mấu chốt rất rõ ràng: "Ở đâu?"
"Khả năng lại là, Iceland."
Lý Nhuế Xán mỉm cười, anh mơ mơ màng màng, nhưng lại dựa vào tiềm thức bản năng mà sát tới, hôn một cái lên khóe môi Triệu Lễ Kiệt.
"Sẽ đi," Giọng anh có chút mềm mại mơ hồ, "Triệu Lễ Kiệt..."
Triệu Lễ Kiệt ôm chặt hắn, ở trên người anh hít sâu một hơi: "Ngủ đi, anh trai."
Lý Nhuế Xán sau đó khẽ ừ, anh cứ như vậy tựa vào trong ngực Triệu Lễ Kiệt, nhắm mắt lại bình yên thiếp đi.
_________
Lâu quá mới đăng chap mới, tính bảo dịch hết xong đăng một thể luôn. Nhưng mà thấy bản thân lười quá, không làm nổi nên thôi đăng luôn mấy chap đã dịch xong
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro