37-38
37
Cuộc hẹn với Triệu Chí Minh diễn ra sau giờ cơm trưa, địa điểm ngay gần căn cứ.
Buổi chiều phải chụp ảnh tặng cho fan hâm mộ, đồng thời cũng muốn tiện thể thổi nến bánh gato luôn, ban đêm cùng đồng đội ăn một bữa cơm, cho nên nghĩ thế nào cũng là khoảng thời gian này thích hợp nhất, còn có thể tránh biển người đông đúc trong khuôn viên gần đó.
Lý Nhuế Xán trước khi ra khỏi cửa, vẫn đứng trong hành lang ngây ngẩn một hồi lâu.
Kỳ thực đêm qua anh ngủ không ngon, anh luôn nghĩ đến việc nên mở miệng như thế nào với Triệu Chí Minh, anh không muốn làm tổn hại tình cảm bạn bè, nhưng cũng biết rất nhiều chuyện anh đã không thể tiếp tục trì hoãn.
Đúng lúc này anh nghe được giọng Điền Dã ở tầng dưới: "Kim Tinh Vũ anh viết chưa, còn có ai chưa viết?"
Bên kia loáng thoáng có một giọng nói: "Triệu Lễ Kiệt đâu, tôi chừa cho cậu ấy một khoảng trống lớn như vậy, tôi đi gọi cậu ấy."
Lý Nhuế Xán đi xuống tầng một, đi tới nhìn thoáng qua, thấy bọn họ dùng một tấm bảng trắng, phía trên viết vài lời chúc mừng sinh nhật anh, từ khi căn cứ có phòng họp mới, cái bảng này không hữu dụng lắm, hiện tại trực tiếp bị lấy ra dùng cho ngày sinh nhật.
Bên kia Kim Tinh Vũ đẩy Triệu Lễ Kiệt đến đấy, đem bút dạ đặt vào tay hắn: "Nhanh lên, đến lượt cậu viết."
Triệu Lễ Kiệt gãi đầu, trên mặt là dáng vẻ không quan tâm, nhưng lỗ tai ở trước mặt người khác cũng đã đỏ bừng: "Viết, viết cái gì a."
"Viết gì cũng được, gửi lời chúc cho Lý Nhuế Xán," Kim Tinh Vũ nói, "Cậu nhanh lên a, tôi đi nhìn xem còn có ai chưa viết."
Nói xong Kim Tinh Vũ liền từ bên kia rời đi.
Lý Nhuế Xán đứng ở góc rẽ, nghiêng đầu nhìn xem.
Một mình Triệu Lễ Kiệt đứng trước tấm bảng trắng, trong tay nắm chặt cây bút dạ, trước mặt là một khu vực rộng lớn được để trống ra cho hắn, cau mày nhìn chằm chằm.
Lý Nhuế Xán nhìn xung quanh một chút, xác định không có ai ở đằng sau, lại vươn đầu ra một chút, nhìn càng thêm phần rõ ràng.
Triệu Lễ Kiệt cầm chiếc bút kia, dường như đang loay hoay rốt cuộc nên viết cái gì, một câu chúc mừng sinh nhật đơn giản, trong lòng hắn suy nghĩ cứ trở đi trở lại, nhưng vẫn không biết nên viết như thế nào.
Vài phút sau, hắn cuối cùng cũng viết, viết cái tên Scout, nhưng lại giống như là cảm thấy xưng hô thế này không được, liền lấy tay lau sạch.
Lý Nhuế Xán đứng ở chỗ này quan sát, nhìn hắn cắn chiếc bút kia, lại bắt đầu cẩn thận viết lên một cái tên "Lý Nhuế Xán", mỗi chữ mỗi nét viết đều vô cùng chăm chú, cho dù là cái tên dễ viết sai nhất, tất cả đều rất nhuần nhuyễn viết chính xác, không biết ngày bình thường rốt cuộc nhìn được bao nhiêu lần hai cái từ ít thấy này.
Nhưng mà viết xong cái tên này, Triệu Lễ Kiệt nhìn nửa ngày, dường như cảm thấy quá mức trang trọng, lại lau sạch.
Lý Nhuế Xán nhíu mày, cũng có chút tò mò, anh muốn biết Triệu Lễ Kiệt rốt cuộc muốn viết cái gì cho anh.
Liền thấy Triệu Lễ Kiệt đi qua đi lại hai bước, sau đó vỗ đầu một cái, nhấc bút viết mấy chữ, viết xong tự cười chính mình đầu tiên.
Lý Nhuế Xán nhìn sang, thấy Triệu Lễ Kiệt viết ba chữ: Hiệp (sĩ) rùa đen.
Lý Nhuế Xán nhướn mày, nhìn thấy xưng hô thế này có chút nghi hoặc cũng có chút buồn cười, anh ló đầu ra, thấy Triệu Lễ Kiệt sau đó tiếp tục viết từng chữ từng chữ:
Muốn ngắm cực quang không
----Hiệp sĩ rùa đen, muốn ngắm cực quang không?
Triệu Lễ Kiệt viết xong, vành tai đã đỏ rực, lui về sau nửa bước, nhưng càng nhìn lại càng hài lòng, hắn ho khan một tiếng, trầm giọng đọc lại một lần nữa: "Hiệp sĩ rùa đen, muốn ngắm cực quang không?"
Mà Lý Nhuế Xán từ phần cổ đến phần đầu đã đỏ đến mức phát bỏng rồi.
Anh nghĩ tới rất nhiều điều Triệu Lễ Kiệt có thể sẽ nói với anh, bao gồm sinh nhật vui vẻ, cùng nhau giành chức vô địch...v.v.., lại không nghĩ rằng, Triệu Lễ Kiệt lại muốn hỏi anh: Muốn ngắm cực quang không?
Một khắc này Lý Nhuế Xán đọc ra rất nhiều thứ, anh đọc hiểu được tế bào lãng mạn này của Triệu Lễ Kiệt, đó là thứ lãng mạn mà anh có thể đọc hiểu nhưng sẽ không nói thẳng ra.
Điều này thật sự rất giống Triệu Lễ Kiệt, hắn sẽ ở nơi công cộng đem mối quan hệ giữa bọn họ che giấu đi, nhưng lại hết lần này tới lần khác muốn ở nơi tất cả mọi người có thể nhìn thấy nói với anh một câu lãng mạn tâm tình.
Quá hư rồi, cái thằng này.
Trong phòng Triệu Lễ Kiệt đóng nắp bút lại, lạch cạch một tiếng, Lý Nhuế Xán lấy lại tinh thần, giống như một con hồ ly bị dẫm vào đuôi, vội vội vàng vàng tránh thoát khỏi cạm bẫy, quay đầu bỏ chạy.
Anh chạy quá nhanh, không nhìn thấy Kim Tinh Vũ vừa từ một chỗ rẽ khác đi ra, gọi anh một tiếng.
"Làm sao vậy đây là," Kim Tinh Vũ nhìn theo bóng lưng giống như đang chạy trốn của anh có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Cậu viết xong rồi sao Triệu Lễ Kiệt?"
"Viết xong rồi," Triệu Lễ Kiệt vừa từ bên trong đi ra, đưa bút trả lại anh, "Vừa rồi làm sao vậy?"
"Lý Nhuế Xán chạy qua." Kim Tinh Vũ cầm lấy bút, nhìn thoáng qua bảng trắng, lơ đãng trả lời.
Triệu Lễ Kiệt khẽ giật mình: "Lý Nhuế Xán?"
"Ừm, cũng không biết là làm cái gì, chạy rất nhanh, tôi còn tưởng cậu ấy nhìn thấy bảng trắng này từ sớm nên xấu hổ...."
Triệu Lễ Kiệt không trả lời, hắn im lặng ngửi, quả nhiên trong không khí này bắt được một chút dấu vết như có như không, chỉ mình hắn có thể cảm nhận được tin tức tố alpha vị cỏ cây này.
Hắn cũng chỉ hơi do dự một lúc, lập tức cũng bước về phía cửa ra vào.
Kim Tinh Vũ hỏi hắn: "Cậu lại đi đâu?"
"Đi cửa hàng tiện lợi một chuyến, mua chút đồ."
Ngữ khí Triệu Lễ Kiệt rất nhẹ nhàng, nhưng bước chân rất nhanh, hắn ba chân bốn cẳng chạy ra cửa trụ sở, hơi nheo mắt tìm kiếm, quả nhiên, ở ngay phía trước tầm mấy chục mét nhìn thấy bóng lưng Lý Nhuế Xán.
38
Lúc Lý Nhuế Xán đến nhà hàng đã hẹn từ trước, Triệu Chí Minh đã gọi sẵn đồ uống ngồi đợi ở đó.
Trông thấy anh tiến vào, Triệu Chí Minh ngước mắt lên, sự mong đợi theo bản năng thoáng qua trong đôi mắt ấy, nhưng rất nhanh bị thay thế bởi một loại cảm giác sợ hãi gần như không thể nghe thấy: "Cậu tới rồi, ăn cái gì?"
"Gì cũng được," Lý Nhuế Xán lướt qua lướt lại pad* mà anh ta đưa tới, tùy tiện chọn một phần cơm trưa, "Cái này đi."
(*Ipad thường dùng để gọi món)
Anh tiện tay đem pad trả cho Triệu Chí Minh, khi người kia cầm lại đã chạm vào đầu ngón tay anh.
Trong lúc làn da cọ xát, có một loại xúc cảm mềm mại và ôn tồn, kéo theo cảm giác lưu luyến khó dứt.
Nhưng Triệu Chí Minh còn chưa kịp phản ứng, Lý Nhuế Xán đã nhanh chóng thu tay về.
Triệu Chí Minh mím môi, cúi đầu xuống, từ trong túi nhỏ bên cạnh lục lọi nửa ngày, lấy ra thứ gì đó, nói: "Cái kia, sinh nhật vui vẻ, tặng quà cậu."
Lý Nhuế Xán cụp mắt xuống, không vươn tay ra nhận.
"Thật xin lỗi," Mấy giây sau, anh mới chậm rãi mở miệng, "Tôi....không thể nhận quà của cậu."
Triệu Chí Minh nhìn anh, ánh mắt nhất thời hoảng hốt không thể tin được.
Lý Nhuế Xán hít sâu một hơi, anh đã ấp ủ những lời này quá lâu, mặc dù nói ra những lời này là một loại cảm giác chật vật, nhưng chuyện cho tới lúc này, anh vẫn như cũ vẫn muốn lựa chọn giải quyết dứt khoát vấn đề này.
"Tôi muốn nói rõ với cậu một số vấn đề," Anh chớp mắt, "Triệu Chí Minh, tôi cảm thấy, cậu nên thông qua điều trị mà giải quyết chứng ỷ lại tin tức tố của cậu"
Anh nói xong, chậm rãi điều hòa hơi thở của chính mình, chờ đợi đối phương trả lời.
Anh đã tưởng tượng ra rất nhiều câu trả lời của Triệu Chí Minh, anh cũng đã gặp qua rất nhiều bộ dạng điên cuồng của Triệu Chí Minh, quan hệ giữa bọn họ chính là kì quái như vậy, không có tình yêu từ hai phía, nhưng lại nhìn thấy đối phương trong thời điểm suy sụp điên cuồng nhất.
Mà bây giờ, Lý Nhuế Xán chính là người muốn kết thúc mối quan hệ như vậy.
"Tôi biết, đây không phải là chuyện mà cậu có thể nguyện ý tiếp nhận" Giọng Lý Nhuế Xán rất nhỏ, nhưng mỗi âm tiết tiếng Trung phát ra lại đặc biệt rõ ràng, "Nhưng thật sự xin lỗi, Triệu Chí Minh, tôi không muốn trì hoãn thêm nữa."
Anh im lặng thở dài, lần nữa ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
"Chúng ta kết thúc mối quan hệ như bây giờ đi, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chúng ta vẫn là bạn bè tốt của đối phương, được không?"
Triệu Chí Minh chậm rãi hít thở.
Lồng ngực của anh ta nhấp nhô cũng dần dần rõ ràng, tiếng hít thở cũng có thể dần dần nghe thấy.
Nhân viên phục vụ đúng lúc này bưng ra phần đồ ăn mà bọn họ gọi, có chút khom lưng nói: "Mời hai vị dùng bữa."
Có lẽ là cũng cảm nhận được bầu không khí lúc này có phần ngột ngạt, sau khi nhân viên phục vụ đem hai cốc nước soda đặt trước mặt bọn họ, liền nhanh chóng rời đi. Thân ảnh của cậu ta vừa mới biến mất ở chỗ góc rẽ, giọng Triệu Chí Minh có phần run rẩy và khàn khàn, cuối cùng mở miệng.
"Là bởi vì Triệu Lễ Kiệt, đúng không?"
Giọng của anh ta khàn đến đáng sợ, có cảm giác khô héo chân thực của cỏ cây trước cơn bão.
Lý Nhuế Xán nhắn mắt lại, anh đã dự đoán được điều này.
Dường như tất cả mọi người đều đem ngọn nguồn gốc rễ chuyện này ném lên người Triệu Lễ Kiệt, Triệu Chí Minh càng không có khả năng ngoại lệ.
"Không phải," Anh cuối cùng cũng nói ra câu trả lời mà anh vẫn luôn muốn nói, "Không liên quan tới Triệu Lễ Kiệt, là tôi."
Anh mấp máy môi: "Là tôi, muốn kết thúc mối quan hệ này."
Triệu Chí Minh nhìn về phía anh: "Không thể nào, Lý Nhuế Xán, cậu không phải như vậy, trước đây cậu rõ ràng...."
"Nhưng tôi đã có quyết định của mình," Lý Nhuế Xán nói, "Thật xin lỗi, Triệu Chí Minh, tôi không muốn trì hoãn nữa."
Triệu Chí Minh nhìn chằm chằm anh, hốc mắt cuối cùng vẫn đỏ lên.
"Cậu còn nói không phải là bởi vì Triệu Lễ Kiệt, Lý Nhuế Xán, lúc cậu nói dối thật sự rất dễ nhận ra," Tiếng thở dốc của Triệu Chí Minh ngày càng lớn, giọng nói cũng bắt đầu trở nên chói tai, "Lý Nhuế Xán, cậu yêu nó, đúng không....Từ lúc ăn tết, buổi tối hôm đó, hai người các cậu đã có cái gì đó không đúng, cậu đã yêu nó, cậu muốn ở cùng với nó, đúng không?!"
Lý Nhuế Xán nhẹ giọng nói: "Cậu bình tĩnh một chút."
Triệu Chí Minh lại lắc đầu: "Tôi nên sớm phát hiện, không đúng, tôi thực sự đã phát hiện ra....Nó đối với cậu có lòng ham chiếm hữu, cậu đối với nó có đủ dung túng, Lý Nhuế Xán, thế nhưng tôi không hiểu, tôi vẫn luôn tưởng rằng cho dù cậu muốn ở cùng với người khác, cậu cũng phải tìm một người O, cho nên lâu như vậy tôi đối với cậu từ trước đến giờ đều là ngoan ngoãn phục tùng, cậu nói cái gì tôi làm cái đó....Nhưng Triệu Lễ Kiệt, nó cũng là A? Giữa hai người các cậu rốt cuộc----"
Lý Nhuế Xán cắn chặt răng, đánh gãy lời anh ta: "Tôi nói, chuyện này không liên quan tới Triệu Lễ Kiệt, cho dù không phải là cậu ấy, tôi cũng sẽ đưa ra quyết định này, Triệu Chí Minh, đây là chuyện giữa tôi và cậu, đừng lôi cậu ấy vào."
Triệu Chí Minh lại hét lên: "Cậu vẫn đang bảo vệ nó-----!"
May mắn trong nhà hàng lúc này đã không còn bao nhiêu khách, cũng may mắn bọn họ lựa chọn ngồi ở ghế dài là vị trí gần cửa sổ cũng là nơi hẻo lánh nhất, đủ để tránh xa sự chú ý của tất cả mọi người, nhưng tiếng hét này vẫn khiến Lý Nhuế Xán có chút bận tâm nhìn thoáng qua bốn phía, thấp giọng dỗ dành: "Bình tĩnh một chút, Triệu Chí Minh, nghe lời."
"Nghe lời?" Triệu Chí Minh hung hăng dụi mắt, "Lý Nhuế Xán, cậu dựa vào cái gì mà bảo tôi nghe lời? Cậu đã không cần tôi nữa! Cậu còn muốn dỗ tôi bảo tôi nghe lời gì của cậu hả?!"
Lý Nhuế Xán nhìn bộ dạng toàn thân run rẩy hai mắt đỏ hoe của anh ta, vẫn là đứng lên, chậm rãi vỗ vai anh ta.
"Triệu Chí Minh," Giọng nói của anh mềm mại, động tác nhẹ nhàng cũng giống như trước đây, "Cậu không thể cứ luôn như thế này, chúng tôi dù bất kể là ai cũng không có cách nào sống cùng cậu cả đời, Triệu Chí Minh, cậu nên trưởng thành."
Anh nói xong câu đó, lại cảm giác được vài giọt nước mắt trên mặt Triệu Chí Minh rơi xuống, lộp bộp lộp bộp, tất cả đều rơi trên cánh tay anh.
Anh thở dài, đi rút khăn giấy ra, nhưng lại bị Triệu Chí Minh giữ chặt. Đôi mắt người kia tràn đầy tơ máu, cố chấp mà ngang bướng nhìn anh.
"Tôi không muốn lớn lên," Giọng Triệu Chí Minh mang theo tiếng khóc nức nở, "Lý Nhuế Xán, tôi không muốn lớn lên...."
Anh ta nói, giơ hai cánh tay ra với Lý Nhuế Xán, anh ta muốn chờ Lý Nhuế Xán ôm lấy mình giống như hồi trước, an ủi anh ta dỗ dành anh ta, an ủi tất cả đau khổ cùng nỗi bất an của anh ta, dường như trong đôi mắt đẫm lệ, anh ta vẫn có thể ở bên Lý Nhuế Xán như một đứa trẻ, giống như ngày thường.
Nhưng lần này, Lý Nhuế Xán lại không tới ôm anh ta.
Triệu Chí Minh không thể tin nổi nhìn Lý Nhuế Xán, người kia lại chỉ lau sạch nước mắt trên mặt anh ta, sau đó đứng dậy, một lần nữa cầm áo khoác lên định mặc vào.
"Đi thôi," Lý Nhuế Xán nhẹ giọng nói, "Tôi đưa cậu về."
Triệu Chí Minh há hốc miệng, khi anh ta phát hiện ra Lý Nhuế Xán thật sự muốn rời đi, anh ta đột nhiên đứng lên, ôm lấy Lý Nhuế Xán từ đằng sau.
"Lý Nhuế Xán!" Anh ta giống như là đang cầu xin, "Xin cậu, đừng không cần tôi----"
Lời anh ta nói còn chưa dứt, lại kinh ngạc nhìn thấy Triệu Lễ Kiệt đang đứng ở bên ngoài nhà hàng.
Trong tay người kia cầm theo một túi sữa chua, có chút trầm mặc nhìn về phía bọn họ, cách một tấm cửa kính, Triệu Lễ Kiệt không nghe được tiếng khóc lóc cầu xin bên trong nhà hàng, mà bọn họ cũng không nghe thấy gió xuân se lạnh tĩnh mịch ở bên ngoài.
Cuối cùng, Triệu Lễ Kiệt cũng chỉ mấp máy môi, sau đó nhìn thoáng qua Lý Nhuế Xán, quay đầu rời đi.
Theo phản ứng bản năng của Triệu Chí Minh, thật ra là muốn ôm Lý Nhuế Xán càng chặt hơn.
Nhưng động tác của Lý Nhuế Xán lại rất nhanh, đẩy hai cánh tay anh ta ra, ôm lấy áo khoác chạy về phía Triệu Lễ Kiệt ở bên ngoài nhà hàng.
Triệu Chí Minh sững sờ tại chỗ, cánh tay vẫn còn dang ra, nhưng hai tay đã trống rỗng.
"Triệu Lễ Kiệt!"
Trong đôi mắt đẫm lệ, anh ta thậm chí có thể nghe rõ sự gấp gáp trong tiếng gọi của Lý Nhuế Xán.
Đó là thứ mà anh ta chưa từng cảm nhận được trên người Lý Nhuế Xán, cái cảm giác được cần thiết và được kêu gọi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro