Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

35-36

35

Sau những chuyện đã xảy ra vào ngày lễ tình nhân, Lý Nhuế Xán cảm thấy, có lẽ anh nên tìm thời gian, cùng Triệu Chí Minh vui vẻ nói chuyện.

Trong tình yêu không có chỗ cho người thứ ba, anh hiểu rõ điều này.

Nhưng về tình về lý, anh lại không biết nên mở miệng với Triệu Chí Minh như thế nào.

Anh nằm trên giường, chẳng có mục đích gì, cứ lướt qua lướt lại tin nhắn giữa anh và Triệu Chí Minh, kí ức tràn về, khoảng thời gian anh cùng Triệu Chí Minh ở cạnh nhau bắt đầu tái hiện, nhưng trong tất cả những tấm hình sống động của bọn họ, thường hay có người khác, hoặc là Điền Dã, hoặc là Minh Khải hoặc là những người khác, thậm chí cũng có cả Triệu Lễ Kiệt, nhưng lại không thể nhớ nổi bất kì hình ảnh nào anh ở một mình cùng với Triệu Chí Minh.

Quan hệ giữa bọn họ thật sự rất tốt.

Nhưng Lý Nhuế Xán lại mơ hồ cảm thấy, chuyện của anh cùng Triệu Chí Minh, giống như đã thực sự kéo dài trong một khoảng thời gian dài đằng đằng, nhưng cũng giống như chỉ là tô điểm lẻ tẻ trong những khoảng thời gian nho nhỏ.

Anh thậm chí có phần không nhớ nổi, Triệu Chí Minh rốt cuộc là từ lúc nào bắt đầu từng bước một ỷ lại anh.

Lý Nhuế Xán suy nghĩ rất lâu, nhưng anh cũng chỉ có thể nhớ lại cái hôm mưa kia, một buổi tối sắc trời hỗn loạn, ánh đèn căn cứ chiếu lên đá cẩm thạch, có chút ngứa mắt.

Thậm chí ngay cả mùa của thời điểm đó anh cũng đã sớm quên rồi, chỉ nhớ rõ Triệu Chí Minh tỏ tình với anh, anh xem Triệu Chí Minh là anh em tốt, lúc đó anh có phần bối rối, liền vội vàng cự tuyệt, nhưng cũng vì vậy mà nhìn thấy Triệu Chí Minh suy sụp.

Đêm hôm đó, anh đứng trong bệnh viện, tiêu hóa được hai sự thật:

Triệu Chí Minh thích anh.

Triệu Chí Minh có chứng lệ thuộc tin tức tố.

Sau đó Minh Khải đã từng tìm anh nói qua, hi vọng anh có thể chiếu cố cho cảm xúc cùng chứng bệnh của Triệu Chí Minh, Lý Nhuế Xán không từ chối.

Anh cứ kiên trì mài dũa như vậy, mãi cho đến hiện tại.

Anh cố gắng không làm phụ lòng mỗi người.

Anh và Triệu Chí Minh thực sự là bạn rất thân.

Chỉ là bọn họ lại vẻn vẹn chỉ là bạn bè.

Trong lòng Lý Nhuế Xán rất rõ ràng.

Kỳ thật từ đạo lý bên trên, anh hoàn toàn có thể nói cho Triệu Chí Minh: Cậu cần phải thông qua trị liệu đi giải quyết bệnh của cậu, đây là phương án giải quyết tốt nhất.

Nhưng anh không mở miệng được, anh sợ lúc anh đột nhiên nói cho Triệu Chí Minh, người này sẽ suy sụp sau đó hỏi lại anh: Có phải là bởi vì Triệu Lễ Kiệt hay không?

----Có phải là bởi vì Triệu Lễ Kiệt hay không? Bởi vì hắn mà cậu từ bỏ tôi, bởi vì hắn mà cậu không thích tôi.

Đây không phải vấn đề của Triệu Lễ Kiệt, Lý Nhuế Xán nghĩ, anh không thể đem tất cả những thứ này quy nguyên nhân lên người Triệu Lễ Kiệt.

Anh không muốn bất kì người nào hận Triệu Lễ Kiệt.

Ngay trong những tâm tư rắc rối phức tạp này, Lý Nhuế Xán vẫn lựa chọn im lặng, anh thấy cũng may khi mà giải đấu mùa xuân sắp thi đấu trở lại, cũng có đủ thứ chuyện phân tán sự chú ý của mọi người khỏi bọn họ.

Nhưng mà có một số việc nên tới hoặc là không thể tránh khỏi.

Hôm đó sau trận đấu tập, Điền Dã vỗ vai anh: "Đi."

Lý Nhuế Xán: "Làm gì?"

"Cùng tôi tới cửa hàng tiện lợi," Điền Dã nói, "Đeo khẩu trang."

Lý Nhuế Xán mặc dù đoán được đối phương tới vì cái gì, nhưng anh cũng vẫn giả ngu, không mở miệng trước, hai người mặc áo khoác vào, đi dép lê, đi ra khỏi căn cứ.

Nhưng Lý Nhuế Xán không nghĩ tới, trên đường đi Điền Dã cũng không mở miệng trước, chỉ cầm điện thoại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Muốn ăn bánh gato loại như thế nào?"

Lý Nhuế Xán có chút bất ngờ: "Hả?"

Điền Dã ngước mắt nhìn anh: "Sinh nhật cậu ý, sắp tới rồi, muốn bánh gato kiểu gì? Tôi đoán chừng fan hâm mộ của cậu sẽ tặng, nhưng cậu lạc bộ nhất định phải mua cho cậu nha, bảo tôi tới hỏi cậu một chút."

Lý Nhuế Xán nói: "Cái gì cũng được, không quan trọng."

Anh thật sự không quan tâm.

"Được nha," Điền Dã đã sớm dự liệu được đáp án này của anh, "Vậy đến lúc đó đem quà của cậu xếp ở bên cạnh được không? Xếp để chụp ảnh, đến lúc đó cậu tự mình mở."

"Có thể."

Lý Nhuế Xán nói. Cửa hàng tiện lợi xuất hiện trước mặt bọn họ, tâm tư Lý Nhuế Xán có phần buông lỏng, nghĩ đến việc mình cũng đúng lúc muốn mua bình sữa chua uống, hương vị khoai môn yến mạch lần trước uống cũng không tệ....

"Vậy để Triệu Lễ Kiệt cầm bánh gato chúc mừng cho cậu có được hay không?"

"Đương nhiên được a..." Lý Nhuế Xán đột nhiên phản ứng kịp, "Có ý gì?"

Điền Dã dừng bước, có chút nheo mắt lại, vẻ mặt thoạt nhìn vẫn luôn không quan tâm lúc này rốt cục cũng trở nên nghiêm túc: "Nói lời từ tận đáy lòng à?"

Lý Nhuế Xán tức đến nổ phổi: "Cậu có phải học của Phác Đáo Hiền hay không!"

"Đương nhiên rồi," Điền Dã cười tủm tỉm, "Cậu ấy dạy tôi tất cả, nói cậu là mục tiêu đặc biệt tốt để câu."

Lý Nhuế Xán hít sâu một hơi: "Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Tôi nói," Điền Dã nói, "Triệu Chí Minh nói với tôi, cậu ấy đi bệnh viện, xét nghiệm cho thấy chỉ số bệnh tình của cậu ấy lại tăng cao."

Lý Nhuế Xán hơi nhắm mắt lại, thở hắt ra.

Bốn bề vắng lặng, thanh âm của anh trong đầu mùa xuân chưa ấm gió đặc biệt hiện ra dài dằng dặc.

Điền Dã vỗ vai anh: "Cậu có phải gần đây cũng không để ý đến cậu ấy chút nào hay không?"

"Tôi," Lý Nhuế Xán không thể giải thích được, có loại cảm giác như là một tên nam nhân cặn bã đang bị người nhà chất vấn, "Tôi không biết nên nói với cậu ấy cái gì."

"Lần trước lễ tình nhân ở chỗ cậu đụng phải cái đinh*, cậu ấy làm sao còn dám tìm cậu," Điền Dã nói, "Cậu ấy hiện tại chỉ dám tìm tôi, tôi nhìn cậu ấy trong lòng cũng cảm thấy có chút khó chịu, dù sao bệnh của cậu ấy cũng không phải giả, gánh nặng trong lòng rất lớn, cảm xúc cũng rất tiêu cực, nhưng tôi không có cách nào giúp cậu ấy điều chỉnh, tôi chỉ có thể cùng cậu ấy tâm sự, khuyên cậu ấy một chút."

(*Ý chỉ gặp phải trở ngại á, nhưng mà trở ngại này chắc chỉ là không liên lạc được thôi chứ không phải là phát hiện ra chuyện trong phòng đâu)

Lý Nhuế Xán mím chặt môi.

Điền Dã nói tiếp: "Nhưng tôi không liên tục tìm cậu, bởi vì tôi cũng biết, bệnh của cậu ấy thật sự có thể trị, chỉ là cậu ấy....Có thể là sợ hãi đi, sợ chữa khỏi, về sau một chút liên hệ với cậu cũng không còn, tôi nghĩ loại cảm giác này, cậu có thể thông cảm."

Cậu hít sâu một hơi: "Nhưng mà Lý Nhuế Xán, hiện tại tôi rất nghiêm túc hỏi cậu, cậu rốt cuộc có thích Triệu Lễ Kiệt hay không?"

Khi nghe được vấn đề này, phản ứng đầu tiên của Lý Nhuế Xán là nhìn xung quanh một chút, trong nháy mắt lỗ tai anh liền đỏ lên, sau khi xác định xung quanh thực sự chỉ có hai người bọn họ, anh mới nghiến chặt răng:"Cậu hỏi vấn đề quái quỷ gì vậy, rốt cuộc là có mua đồ hay không, không mua thì tôi đi."

"Cậu giả ngốc cái gì," Điền Dã không chút khách khí, "Mau trả lời câu hỏi của tôi."

Cậu lần nữa vỗ vai Lý Nhuế Xán, không nhẹ không nặng, nhưng lại hiếm khi thấy nhíu mày lại, cậu là một beta, lúc này không hiểu sao lại mang theo một chút uy áp của đội trưởng: "Mau trả lời tôi, cậu rốt cuộc, có phải thích Triệu Lễ Kiệt hay không?"

36

"Tôi," Lý Nhuế Xán mím môi, "Không biết"

Điền Dã ôm cánh tay cười.

"Cậu không biết?" Cậu cười híp mắt nói, "Tôi bảo này Lý Nhuế Xán, cậu có muốn nghe những gì mà Triệu Lễ Kiệt đã nói hay không?"

Lý Nhuế Xán sửng sốt: "Cậu cái gì..."

"Thật ra trước đấy cậu ta đã nói cho tôi biết, cậu ta thích cậu," Điền Dã nói, "Và cậu ta cũng biết Triệu Chí Minh thích cậu, nhưng cậu ta vẫn rất mạnh miệng nói cho tôi, cậu ta thích cậu, cạnh tranh công bằng là điều kiện tiên quyết, không có cái gì tới trước tới sau."

Tai Lý Nhuế Xán nóng bừng, nhưng ngữ khí vẫn lạnh buốt nói:"....Tôi không quan tâm các cậu nói cái gì."

"Nhưng tôi cảm thấy rất quan tâm các cậu nghĩ như thế nào," Điền Dã nói, "Cậu biết hôm lễ tình nhân đó Triệu Chí Minh không tìm được cậu, chứng ỷ lại của cậu ấy lại tái phát, hôm đó là tôi và Minh Khải cùng cậu ấy đến bệnh viện, mà cậu lại không nghe điện thoại của cậu ấy----Lúc đó tôi mới biết được, cậu cũng có thể tàn nhẫn với cậu ấy."

Lý Nhuế Xán há hốc mồm.

"Cậu cùng Triệu Chí Minh đều là bạn của tôi," Điền Dã nói, "Tôi hiểu rõ cậu ấy, cũng hiểu rõ cậu. Cậu ấy thích cậu nhiều năm như vậy, cậu chưa từng đáp lại, nhưng từ trước đến nay cậu luôn chiếu cố cậu ấy rất tốt, vậy mà lần này cậu vì Triệu Lễ Kiệt mà cự tuyệt cậu ấy, tôi không có ý trách cậu, tôi chỉ có thể nói....Lý Nhuế Xán, cậu nhìn kĩ lòng mình một chút, Triệu Lễ Kiệt đối với cậu, rốt cuộc là có vị trí như thế nào."

Lý Nhuế Xán mấp máy môi: "...Hôm lễ tình nhân ấy, là do tôi không nghe điện thoại, không liên quan đến Triệu Lễ Kiệt."

Điền Dã sững lại một chút: "Làm ơn, cậu giải thích cái gì, cậu cảm thấy tôi tới hỏi tội cậu à?"

Cậu lại vỗ người Lý Nhuế Xán: "Cậu tỉnh đi Lý Nhuế Xán, tôi là bạn của cậu, tôi không muốn nghe lời xin lỗi của cậu, thứ tôi muốn nghe là cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào."

Lý Nhuế Xán cúi đầu xuống, sau đó lại ngẩng mặt lên, chậm rãi thở dài một hơi.

"Tôi không biết," Anh suy nghĩ rất lâu, vẫn nhượng bộ một bước, nói ra một đáp án thỏa hiệp, "Tôi không biết mình có thích Triệu Lễ Kiệt hay không."

"Nhưng cậu và Triệu Lễ Kiệt...." Khuôn mặt trắng noãn của Điền Dã có chút đỏ lên, vẫn là thu lại một ít lời về, "Cậu và Triệu Lễ Kiệt phát triển đến loại mức độ này rồi, kết quả cậu nói cậu còn không biết chính mình có thích hay không? Tôi còn gấp hộ các người đấy."

Cậu ôm cánh tay, lại thở dài: "Lý Nhuế Xán, nói như thế nào đây, tôi vẫn là thay Triệu Chí Minh nói cho cậu, 14 tháng 3 sinh nhật cậu, cậu ấy muốn hẹn cậu ra ngoài ăn cơm, chỉ có hai người các cậu."

Điền Dã nghĩ một chút.

"Có lẽ, đó là cơ hội, Lý Nhuế Xán, cậu suy nghĩ một chút, cậu rốt cuộc có muốn cùng cậu ấy nói rõ ràng hay không, nếu như cậu thích Triệu Lễ Kiệt, cậu nói rõ với Triệu Chí Minh đi, sau đó chúng ta cùng nhau giúp cậu ấy chữa trị, chúng ta xem như bạn bè, giúp cậu ấy đối mặt với chứng ỷ lại tin tức tố của mình.....Nhưng nếu như cậu không thích Triệu Lễ Kiệt, có lẽ cậu cũng nên nói rõ với Triệu Lễ Kiệt, nó là đồng đội của chúng ta, đừng để sau này tất cả mọi người đều rất khó xử."

Lý Nhuế Xán giơ tay lên, nhẹ nhàng đè lên thái dương: "Để tôi suy nghĩ lại."

Điền Dã nói: "Cậu nghĩ thật kĩ, vẫn còn vài ngày nữa, cậu muốn làm cái gì, tôi đều giúp cậu."

Ánh mắt Lý Nhuế Xán có chút rũ xuống, nhìn những bông hoa và cỏ cây tĩnh mịch trong khu vườn phía xa.

Trên bầu trời có một con chim nhỏ bay qua, dường như nó mới từ phương nam trở về, đã tìm được đường quay về phương bắc.

Ánh mắt Lý Nhuế Xán rơi vào đầu đôi cánh đang vỗ của nó, anh nhìn nó bay tới, rồi lại nhìn nó bay về phương bắc, chỉ cảm thấy nó quá gầy, vừa gầy vừa dài, phảng phất bóng lưng lẻ loi đơn độc của một người, không có chỗ dựa.

Trong lúc Lý Nhuế Xán mơ màng ngước đầu lên, đột nhiên nhớ tới bóng lưng Triệu Lễ Kiệt, người đi rừng nhỏ của anh, cũng là một bóng hình gầy gò cao lớn, nhìn thì cao lớn, nhưng dường như lại không kiên cường như vẻ bề ngoài.

Trong lòng Lý Nhuế Xán có chút chấn động.

Nếu như thực sự phải từ bỏ cái gì.

Lý Nhuế Xán nghĩ, anh cũng không có cách nào xác nhận mình rốt cuộc có thích Triệu Lễ Kiệt hay không, nhưng khi anh tưởng tượng đến khoảnh khắc mình mở miệng nói lời cự tuyệt với Triệu Lễ Kiệt, anh không thể tiếp tục tưởng tưởng bóng lưng Triệu Lễ Kiệt lúc rời đi, không thể tưởng tưởng thân ảnh cao gầy kia, sẽ yếu ớt và cô độc đến mức nào.

Thật sự là như vậy, nhanh chóng đưa ra quyết định là tốt nhất.

"Giúp tôi nói với Triệu Chí Minh một chút."

Cuối cùng anh vẫn thở dài một hơi.

"Một cuộc hẹn vào buổi chiều giữa chúng tôi, tôi muốn....Có vài lời thực sự muốn nói với cậu ấy."

Điền Dã nhìn về phía anh: "Cậu đã xác định kĩ càng rồi."

Lý Nhuế Xán nói: "Tôi hi vọng cậu ấy tiếp nhận trị liệu tâm lý."

"Hiểu rồi," Điền Dã càng thêm thẳng thắn, "Vậy cậu chính là mong muốn cậu ấy.....Từ bỏ cậu."

Lý Nhuế Xán mím chặt môi, nhẹ nhàng nói: "Có lẽ vậy."

"Quyết đoán như vậy là tốt rồi," Điền Dã không nói gì thêm, chỉ làm động tác cổ vũ với anh, "Sớm muộn đều phải nói rõ, như vậy đối với ba người các cậu đều tốt."

Lý Nhuế Xán bật cười: "Tại sao tôi cảm giác cậu rất muốn xem náo nhiệt?"

"Tôi là vì cậu mà vui vẻ," Điền Dã khôi phục lại bộ dáng cười tủm tỉm, "Một người ít nói và dễ mềm lòng như cậu, còn là alpha, có thể có dạng người như Triệu Lễ Kiệt dù có đánh có mắng thì vẫn nghe lời lại thâm tình, quả thực là tương đối không tệ."

"Cậu nằm mơ đi," Cánh tay Lý Nhuế Xán vươn ra, ngữ khí lại hạ xuống một chút, "Giúp tôi hẹn với Triệu Chí Minh một chút, tôi sẽ không tìm cậu ấy."

Điền Dã cũng thu liễm ý cười, phảng phất khẽ thở dài một tiếng: "Yên tâm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro