Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

31-32

31.

Đại khái hơn 20 phút sau, Lý Nhuế Xán mới dần dần tỉnh táo lại.

Thời điểm anh tỉnh táo lại, chậm rãi mở mắt sau cơn đỉnh phong, anh phát hiện mình còn đang nằm trên cánh tay Triệu Lễ Kiệt, cả người như là một vũng nước đọng trên cơ thể đối phương.

Anh cuống quýt lui về phía sau, lại phát hiện Triệu Lễ Kiệt vẫn còn ở trong thân thể của mình, anh vừa mới tránh ra, vật kia lại ở trong thân thể của anh di chuyển, lộ ra một nửa, vẫn chưa hoàn toàn mềm xuống.

"Cậu..." Mặt Lý Nhuế Xán nóng như lửa đốt, anh mạnh mẽ đẩy Triệu Lễ Kiệt một cái, "Ra ngoài!"

Triệu Lễ Kiệt rất nghe lời lui về sau một chút, sau đó vật kia từ trong cơ thể Lý Nhuế Xán ra ngoài, phát ra một tiếng "phốc".

Lý Nhuế Xán cắn chặt răng, khom lưng xuống nhặt quần áo đã sớm bị xé tơi tả, nhưng chân của anh vẫn còn mềm nhũn, chỉ một động tác xoay người, cũng khiến bắp đùi của anh run lên, lập tức ngồi sụp xuống trên mặt đất.

Chất lỏng dính dớp cũng thuận thế mà chảy ra, trôi chảy như ném đá xuống giếng*.

(Một câu thành ngữ nhưng mà mình cũng không hiểu ý nghĩa của nó liên quan gì trong câu này lắm nên mình để nguyên câu luôn, ý nghĩa của nó giống thêm dầu vào lửa của VN mình ý)

Triệu Lễ Kiệt đi tới, cúi người muốn kéo anh dậy, lại bị Lý Nhuế Xán đẩy ra.

"Cút đi," Giọng Lý Nhuế Xán có chút khàn, ngữ khí lại mơ màng, "Đừng đụng vào tôi."

Triệu Lễ Kiệt không đứng dậy, mà ngồi xổm ở phía đối diện Lý Nhuế Xán, hắn lúc này cũng không mặc quần áo, thứ đồ kia còn nửa cứng không mềm mà ngẩng đầu, phía trên dính nhơm nhớp, không biết là dịch thể của ai.

Lý Nhuế Xán cắn răng: "Đi ra!"

Triệu Lễ Kiệt duỗi tay ra, nói: "Em dìu anh."

Lý Nhuế Xán hung hăng hất tay hắn ra: "Tôi nói cậu đi ra ngoài!"

Tay của anh đánh vào lòng bàn tay của Triệu Lễ Kiệt, bộp một tiếng.

Lý Nhuế Xán có chút sửng sốt, Triệu Lễ Kiệt cũng không để ý, vẫn tiếp tục đưa tay ra, không hề di chuyển.

Hắn bất động, Lý Nhuế Xán cũng không kéo tay hắn, hai người cứ giằng co như vậy, cho đến một lúc sau, Lý Nhuế Xán mới chậm rãi tự mình vịn vào tường, thử đứng lên, quật cường nhất quyết không chịu nhờ vả Triệu Lễ Kiệt.

Triệu Lễ Kiệt vươn tay, kéo cánh tay anh lại.

Lý Nhuế Xán muốn đẩy hắn, nhưng lại bị hắn gắt gao giữ chặt.

"Đừng giận em," Triệu Lễ Kiệt nhẹ nhàng nói, "Được không?"

Lại là loại khẩn cầu này, lại là loại lời nói như này.

Lý Nhuế Xán ngước mắt nhìn hắn: "Cút."

Triệu Lễ Kiệt sống chết không di chuyển, hắn siết chặt cánh tay Lý Nhuế Xán, ánh mắt phảng phất mang theo nước mắt, ướt sũng mà nhìn Lý Nhuế Xán.

"Em không muốn khiến anh tức giận," Hắn nhẹ giọng nói, "Anh trai, đừng giận em."

Sắc mặt Lý Nhuế Xán tái nhợt bên trong lộ ra một chút ửng đỏ, anh hít sâu một hơi, chỉ vào cửa: "Cậu đến cùng có biết mình đang làm gì hay không?!"

Anh nhớ tới vừa rồi, Triệu Chí Minh ở bên ngoài gõ cửa, mà trong phòng.....

Lý Nhuế Xán toàn thân đều có phần run rẩy: "Cậu như thế này còn....không muốn tôi tức giận?!"

Ánh mắt Triệu Lễ Kiệt rủ xuống, một lát sau mới chậm rãi ngẩng đầu: "Anh trai, cái này không thể trách em."

Năm ngón tay của hắn siết lấy cánh tay Lý Nhuế Xán càng ngày càng càng chặt.

"Em cũng không muốn làm khó anh, nhưng mà," Trái lại thanh âm Triệu Lễ Kiệt lại dịu dàng, "Em đã nói rồi em sẽ đố kị, em sẽ ghen, hôm nay là lễ tình nhân, anh ta tới tìm anh, anh ta muốn làm cái gì?"

Lý Nhuế Xán sững sờ: "Tôi với cậu ấy có thể làm cái gì?"

"Vậy nếu như anh ta mời, anh trai anh sẽ đồng ý sao?"

Giọng Triệu Lễ Kiệt càng thêm nguy hiểm.

"Nếu như anh ta mời anh làm những chuyện như thế này, anh có phải cũng sẽ đồng ý hay không? Dù sao tất cả mọi người đều nói anh ta thích anh, mà anh lại như vậy nguyện ý dung túng anh ta -----"

Lý Nhuế Xán giơ tay lên muốn đánh hắn.

Triệu Lễ Kiệt phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, cũng không tránh đi.

Nhưng tay Lý Nhuế Xán từ đầu đến cuối cũng không rơi xuống mặt hắn.

"Tôi dung túng cậu ấy?"

Rất lâu sau, Triệu Lễ Kiệt nghe thấy giọng của Lý Nhuế Xán.

"Là ai liên tục ở...." Khóe mắt Lý Nhuế Xán có chút đỏ lên, "Triệu Lễ Kiệt, tôi bây giờ còn chưa đánh chết cậu, cậu nói tôi rốt cuộc là đang dung túng ai?!"

Triệu Lễ Kiệt sửng sốt một lúc.

Sau đó hắn vươn tay ra, đem Lý Nhuế Xán kéo vào trong lồng ngực, Lý Nhuế Xán hung hăng hất hắn ra, nhưng lại bị hắn liều mạng nhốt lại trong ngực.

"Anh trai, anh trai" Triệu Lễ Kiệt trong giọng nói mang theo lời khẩn cầu yếu ớt, "Đừng giận em, đừng nóng giận."

Hắn cúi đầu xuống, khóe môi hôn qua tóc trán cùng chóp mũi Lý Nhuế Xán.

"Anh trai," Hắn nói, "Anh trai, thật sự xin lỗi, đừng nóng giận, xin anh."

Hắn nói như vậy, cuối cùng vẫn nói: "Em thực sự....thích anh."

Đầu ngón tay Lý Nhuế Xán khẽ run rẩy.

Triệu Lễ Kiệt giữ vai của anh, một cái tay khác dùng sức ôm eo của anh.

"Anh trai, anh đánh chết em đi, anh đánh chết em, em cũng muốn nói cho anh-----Em thật sự thích anh."

Hắn cúi đầu xuống, dùng trán của mình chạm vào trán Lý Nhuế Xán.

"Em thích anh, rất thích rất thích, bắt đầu từ khi nào, em cũng không nhớ rõ, nhưng mà em thích anh, thích đến mức bắt đầu ghen tị, em ghen tị anh ta luôn có thể quang minh chính đại quấn lấy anh, ghen tị anh ta ở bên cạnh anh, ghen tị anh ta có thể tùy ý biểu lộ sự ghen tuông cùng địch ý của mình.....nhưng em thì không thể."

Ánh mắt Lý Nhuế Xán có chút sững sờ, anh không nghĩ tới Triệu Lễ Kiệt sẽ nói những lời này, lông mi anh kinh ngạc run rẩy, trên mặt của anh lưu lại một mảnh cỏ cây trong trẻo giống như ánh trăng.

Hô hấp của Triệu Lễ Kiệt ở ngay bên cạnh môi của anh.

"Em thật sự ghen tị," Hắn nói, "Anh trai anh rõ ràng không thích anh ấy, nhưng anh lại nhân nhượng với anh ấy, anh trai, anh giống như thánh nhân, nhưng em..."

Giọng Triệu Lễ Kiệt dường như mang theo chút nghẹn ngào: "Em giống như là một thằng hề đi yêu thánh nhân."

32

Lý Nhuế Xán hoảng hốt nhìn Triệu Lễ Kiệt.

"Cậu đang nói cái gì..."

Triệu Lễ Kiệt ôm lấy mặt của anh, nhẹ giọng hỏi: "Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Anh ấy thích anh, anh không thích anh ấy, anh lại có thể luôn chiều theo ý anh ấy," Triệu Lễ Kiệt nói, "Anh trai, quan hệ của hai người đến cùng là cái gì, chẳng lẽ là bạn bè đơn thuần sao?"

Lý Nhuế Xán há hốc mồm, anh muốn nói cho Triệu Lễ Kiệt: Tôi và Triệu Chí Minh thực sự là bạn bè, chúng tôi quen biết đã lâu, quan hệ rất tốt, nhưng chúng tôi cũng chỉ là bạn bè.

Nhưng Triệu Lễ Kiệt vẫn chưa nói xong.

"Anh trai, vậy em tính là gì, quan hệ của chúng ta bây giờ....Đây tính là cái gì?"

Lý Nhuế Xán khẽ giật mình.

"Chúng ta....."

Anh nói ra hai chữ, rồi lại nghẹn lời.

Anh xác thực không nói ra được mối quan hệ hiện tại giữa anh và Triệu Lễ Kiệt, bọn họ còn không phải người yêu, càng không phải là đồng đội đơn thuần, quan hệ thể xác của bọn họ đã loạn thành dạng này, càng không thể làm bẩn hai chữ tình bạn trong trắng.

Bọn họ rốt cuộc tính là cái gì?

Lý Nhuế Xán nói không nên lời, anh đối với Triệu Chí Minh xưa nay sẽ không nói dối, đối với Triệu Lễ Kiệt càng phải như vậy.

Triệu Lễ Kiệt chăm chú nhìn anh, rốt cục có chút tự giễu cười.

"Anh xem, anh trai," Giọng của hắn có chút bất đắc dĩ, "Em chẳng lẽ không giống tên hề sao?"

"Đừng nói nhảm," Lý Nhuế Xán cuối cùng cũng mở miệng, "Tôi chưa bao giờ....."

Anh không biết nên nói gì tiếp.

Triệu Lễ Kiệt lại cười: "Lý Nhuế Xán, em thực sự thích anh, cho nên em thật sự sẽ ghen, thích một người, muốn có được hết thảy mọi thứ từ người đó, thế nhưng anh có quan hệ tình cảm của chính mình, em thật sự rất ghen."

"Em cũng muốn quang minh chính đại nắm tay anh," Hắn chậm rãi nói, "Em cũng muốn cho tất cả mọi người biết chúng ta mới là một đôi, em muốn thản nhiên quang minh chính đại ngồi cạnh anh, sau đó bọn họ chỉ có thể trêu em và anh-----nhưng những thứ này không thuộc về em."

"Anh trai."

Hắn hỏi.

"Em phải làm thế nào để không cảm thấy ghen tị đây?"

Lý Nhuế Xán ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Lễ Kiệt, đôi mắt người thiếu niên bất động nhìn chằm chằm vào anh, mang theo khẩn cầu, mang theo sáng rực, mang theo thống khổ, mang theo ảm đạm.

Tim Lý Nhuế Xán có chút trống rỗng, phảng phất nhịp tim đã mất đi mấy nhịp, cứ như vậy mà đập sai tiết tấu.

Anh không có cách nào nhìn thẳng vào mắt Triệu Lễ Kiệt, cũng không biết làm như thế nào để trấn an, anh dường như có thể hiểu được sự thống khổ và điên cuồng của Triệu Lễ Kiệt, nhưng anh vẫn như cũ không biết nên giải quyết nó như thế nào.

Mà Triệu Lễ Kiệt đúng lúc này, yên lặng lần nữa cụp mắt xuống.

"Anh trai, đừng tự làm khó dễ bản thân," Hắn chầm chậm nói, "Em nói những thứ này, không phải để anh khó xử."

Hắn chậm rãi lần nữa vươn tay, đem Lý Nhuế Xán ôm chặt vào trong ngực.

"Em thích anh, em sẽ ghen tị, đây là lời thật lòng của em."

Vòng tay của hắn siết chặt, ngữ khí lại run rẩy.

"Nhưng mà, đừng bởi vì em mà cảm thấy khó xử, thật xin lỗi."

Lý Nhuế Xán khẽ giật mình.

Thiếu niên đi rừng ôm anh thật chặt, thân thể đang run lên, như thể thứ mà hắn đang ôm không phải là anh, mà là một đoạn mộng đẹp sắp sửa rơi xuống vỡ vụn.

Lý Nhuế Xán cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau đớn của đối phương, anh chậm rãi nhắm mắt lại, giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Lễ Kiệt.

Thân thể Triệu Lễ Kiệt sững ra một lúc.

"Anh trai," Giọng của hắn mang theo chút nghẹn ngào, "Anh trai..."

Lý Nhuế Xán hơi ngẩng đầu lên, lại ôm chặt hơn chút nữa.

"Tôi không biết chúng ta rốt cuộc tính là gì..."

Anh nhẹ giọng nói.

"Nhưng mà Triệu Lễ Kiệt," Ngữ khí của anh có chút chậm chạp, "Đừng buồn."

Triệu Lễ Kiệt ôm chặt anh, ở nơi anh không nhìn thấy, chậm rãi không để bị phát hiện cười nhẹ.

Hắn thật sự không nghĩ tới sẽ có được cam kết gì của Lý Nhuế Xán, kiểu người như Lý Nhuế Xán, cũng sẽ không dễ dàng cho hắn cam kết gì.

Chỉ là cho hắn một cái ôm, cho hắn một câu an ủi, hắn cũng cảm thấy, thế này là đủ, dù sao đây cũng là thứ mà người khác có làm gì cũng không chiếm được.

Giống như hắn nói, Lý Nhuế Xán không thích Triệu Chí Minh, nhưng cũng cho anh ta đủ bảo dung, để Triệu Chí Minh có thể quang minh chính đại làm càn.

Nhưng cũng giống như Lý Nhuế Xán nói, mình xâm phạm anh như vậy, mạo phạm anh, nhưng cuối cùng anh vẫn bao dung mình, thậm chí còn cho hắn cái ôm và an ủi hắn.

Lý Nhuế Xán là thánh nhân sao, đúng, nhưng cũng không phải-----Anh sẽ vì Triệu Chí Minh mà khoan dung, nhưng cũng không cho Triệu Chí Minh một lời hứa hẹn thừa thãi, một động tác dư thừa.

Triệu Lễ Kiệt ôm chặt Lý Nhuế Xán, tham lam hít thật sâu mùi tin tức tố cỏ cây tươi mát trên người đối phương.

Lý Nhuế Xán hiện tại đối với hắn là đặc biệt, so với bất luận kẻ nào đều đặc biệt hơn, hắn biết.

Đó là tất cả những gì hắn mong cầu, hắn biết, một ngày nào đó, hắn có thể trở thành duy nhất của Lý Nhuế Xán.

Dưới ánh trăng cỏ cây cũng chỉ có thể bị táo xanh chua ngọt chiếm lấy.

Triệu Lễ Kiệt biết, đối với người mình yêu thích nhất, dường như những mưu tính này, cùng tình yêu thương đơn thuần kia là không phù hợp.

Quả thực, hắn Triệu Lễ Kiệt từ khi thích Lý Nhuế Xán đã bắt đầu, hiện tại vẫn đang mưu cầu, đang tính toán, đang cướp đoạt.

Hắn giấu giếm dã tâm, sự phản nghịch của hắn rất rõ ràng.

Nhưng hắn thích Lý Nhuế Xán.

Hắn chính là muốn làm như thế.

________

Thực sự dịch xong chap này cảm thấy......Cần phải học một khóa lừa người à không dỗ người của zlj, quá trà rồi đó được không??????????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro