29-30
29
Thời điểm bị Triệu Lễ Kiệt hung hăng đè lên tường tạo ra dấu hôn lần thứ ba, tay Lý Nhuế Xán thậm chí còn đang mò mẫm muốn khóa trái cửa phòng lại.
Nhưng tay của anh lại bị Triệu Lễ Kiệt khóa chặt ép lên tường, người đi rừng trẻ tuổi dường như tâm tình không tốt, nắm cổ tay anh rất chặt, thời điểm bị khóa trên tường, anh không có một chút chỗ trống để chống cự.
"Khóa cửa làm gì," Triệu Lễ Kiệt nói với anh, "Còn có người vào sao?"
Nói xong, Triệu Lễ Kiệt đã vén áo trước ngực anh lên, cắn vào ngực của anh.
Cái áo nỉ lớn bồng bềnh kia rơi vào ót Triệu Lễ Kiệt, bao phủ cả đầu hắn, lại có ảo giác như thể hắn đang chui vào cơ thể của Lý Nhuế Xán.
Toàn thân Lý Nhuế Xán run rẩy, anh không chịu nổi kích thích như thế này, lúc này hai chân đã mềm nhũn ra, nhưng việc bản thân là một alpha cường thế vẫn khiến anh dùng hết sức lực dựa lưng vào tường, cố gắng chống đỡ thân thể của mình.
Triệu Lễ Kiệt cũng không thèm để ý đến sự vùng vẫy nhỏ bé này của anh, hắn biết trong mắt của Lý Nhuế Xán mình vẫn là một alpha, nhưng hắn từ lâu đã là một enigma, giờ đây tất cả mọi thứ, kỳ thực cũng có thể coi như là hắn đang lừa dối Lý Nhuế xán.
Nhưng cái kia có liên quan như thế nào.
Hắn nghĩ tới, cắn một cái vào bên ngực còn lại của Lý Nhuế Xán, dùng sức mút vào.
Ngực của alpha rõ ràng không có cái gì, nhưng Triệu Lễ Kiệt lại cảm thấy mình vừa nếm được một thứ rất ngọt ngào, cái hương vị ngọt ngào này thuận theo cổ họng hắn mà chảy vào trong tim, khiến dã thú nơi vực sâu trong tim kêu gào.
---Có được anh ta, chiếm lấy anh ta, đánh dấu anh ta.
Giọng nói kia lay động linh hồn Triệu Lễ Kiệt, khiến hắn gần như phát điên.
Tin tức tố enigma sôi trào mãnh liệt, như là cơn sóng thần, ép Lý Nhuế Xán tới mức không thể di chuyển.
Hương vị táo xanh bao trùm kia khi so với mùi cỏ cây thơm ngát càng khiến mùi cỏ cây lộ ra vẻ yếu ớt, dục vọng bị nhen lửa, trở thành tia lửa nhỏ đốt cháy cả căn phòng.
Cảm giác này giống như là đem anh kéo xuống đáy biển, nhưng thứ nhấn chìm anh hết lần này tới lần khác không phải là nước biển chí mạng, mà là sự vuốt ve ôn nhu này.
Anh nghiêng mặt qua, dùng chút lý trí còn lại nhẹ nhàng gọi: "Triệu Lễ Kiệt..."
Triệu Lễ Kiệt nhìn về phía anh, đôi mắt sâu thẳm.
"Nhẹ một chút," Giọng nói của anh có phần run rẩy, "Tôi..."
Triệu Lễ Kiệt tách chân của anh ra, ghé vào lỗ tai anh như có như không khẽ cười, sau đó kéo chiếc quần vướng víu cuối cùng xuống, dùng tay đâm vào trong, nhanh chóng khuếch trương.
"Không được."
Giọng của hắn như là Satan đang mê hoặc lấy Eva: "Nhẹ quá, anh trai sẽ không nhớ được."
Lý Nhuế Xán nức nở, ngẩng đầu lên, Triệu Lễ Kiệt đem một chân của anh gác ngang hông của mình, vỗ nhẹ eo anh: "Kẹp vào."
Lý Nhuế Xán muốn phản kháng, nhưng hô hấp của anh ngày càng nóng, tin tức tố của Triệu Lễ Kiệt như là một loại độc dược, khiến anh gần như từ bỏ cả cơ thể lẫn linh hồn của mình, cơ thể mềm nhũn ra không thể nghe theo mệnh lệnh, linh hồn cũng bắt đầu lâng lâng, không có cách nào chạy thoát.
Triệu Lễ Kiệt rút tay ra, hít sâu một hơi, cuối cùng tiến vào cơ thể của anh.
Cái cảm giác này giống cái gì.
Lý Nhuế Xán rất khó hình dung.
Anh chỉ cảm thấy lần này so với lần trước còn muốn càn rỡ hơn, thân thể của bọn họ dường như đã vô cùng quen thuộc, hương vị hai người hòa hợp quấn lấy nhau, khoái cảm càng thăng cấp gấp bội, thân thể alpha dường như cũng có thể bị mở ra, sau đó bị xâm chiếm, bị rót đầy những thứ không thuộc về anh.
"Triệu Lễ Kiệt..." Giọng của anh run rẩy, "Đừng...."
Triệu Lễ Kiệt đỡ thân thể của anh, bắt đầu di chuyển từng chút một, bọn họ không cần những đợt thăm dò và chờ đợi dư thừa, giao hợp ăn ý giống như khi bọn họ cùng nhau sánh bước trên sân đấu.
"Đừng cái gì," Cuống họng Triệu Lễ Kiệt à lên một tiếng, "Anh trai là đang muốn cự tuyệt em sao?"
Lý Nhuế Xán lắc đầu, anh muốn nói không phải cự tuyệt, mà là bảo Triệu Lễ Kiệt đừng càn rỡ như vậy, anh là alpha, Triệu Lễ Kiệt cũng là alpha, quan hệ giữa bọn họ quá mức quái dị, mặc kệ là đau đớn hay là vui sướng, dường như cũng không nên là bộ dạng mà hai alpha nên có.
Triệu Lễ Kiệt một bên di chuyển, một bên hôn anh: "Vậy chính là không cự tuyệt em đúng không?"
Nói xong hắn hung hăng đâm vào bên trong: "Vậy em muốn làm gì thì làm nha, anh trai."
Lý Nhuế Xán bị hắn đâm trúng vào điểm nhạy cảm nức nở một tiếng, tay trái của anh nắm lấy cánh tay Triệu Lễ Kiệt, một tay còn lại vẫn vịn bức tường sau lưng, anh sợ mình sẽ ngã xuống, giống như bây giờ sợ hãi sẽ bị ngã xuống mặt đất, anh cũng sợ rằng mình sẽ bị khuất phục hoàn toàn trước thứ dục vọng này, trở thành một alpha mặc người ta rong ruổi trên cơ thể mình.
Anh còn muốn nói điều gì đó, nhưng tai lại nghe được ngoài hành lang có tiếng động, điều này khiến anh đang trong cơn mơ màng tình dục bỗng nhiên tỉnh táo lại.
"Triệu Lễ Kiệt!" Anh gần như là khẽ giọng thét lên, "Có người tới....Ô!"
Triệu Lễ Kiệt thật sự đã ngừng lại trong giây lát.
Bên ngoài hành lang thực sự có tiếng bước chân, rất nhẹ, lại có phần do dự, Triệu Lễ Kiệt mím môi, không nói một lời đem Lý Nhuế Xán giam vào trong lồng ngực mình.
Mà Lý Nhuế Xán cũng không tự chủ dùng tay bấu víu vào cánh tay Triệu Lễ Kiệt, anh đang khẩn trương, cũng có chút sợ hãi, đến mức toàn bộ da anh đang đỏ lên, thân thể cũng kẹp chặt hơn, Triệu Lễ Kiệt trầm thấp rít một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Anh trai, đừng mang em kẹp bắn."
Lý Nhuế Xán cắn răng, sắc mặt đỏ càng thêm nóng hổi, anh còn muốn nói điều gì đó, lại nghe thấy tiếng bước chân kia đứng tại cửa, sau đó mấy giây, có người gõ cửa phòng của anh.
Anh nhớ tới cửa kia không khóa, anh thở một cách khẩn trương và gấp rút.
"Lý Nhuế Xán..." Giọng Triệu Chí Minh từ ngoài cửa truyền vào, "Cậu ở đâu?"
30
Lý Nhuế Xán đột nhiên mở to mắt.
Anh hiếm khi bối rối, theo bản năng muốn rời khỏi lồng ngực Triệu Lễ Kiệt, sự sợ hãi bao trùm cơ thể của anh, cánh tay anh đẩy vai Triệu Lễ Kiệt, liều mạng muốn thoát khỏi tư thế hiện tại.
Triệu Lễ Kiệt sửng sốt một chút, lập tức hung hăng nắm lấy cánh tay anh, không nhẹ không nặng mà đem anh giam lại trên tường.
"Buông ra!" Giọng Lý Nhuế Xán đang run rẩy, "Cậu ấy ở bên ngoài!"
"Anh ta ở bên ngoài thì thế nào," Triệu Lễ Kiệt cũng thấp giọng trả lời anh, "Chúng ta ở đây, là anh ấy đang làm phiền chúng ta."
Lý Nhuế Xán há hốc miệng, Triệu Lễ Kiệt lập tức hôn xuống, cắn môi lưỡi của anh, Lý Nhuế Xán muốn nghiêng đầu tránh né, lại bị Triệu Lễ Kiệt dùng một tay khác nắm chặt lấy cằm.
"Đừng trốn," Giọng Triệu Lễ Kiệt rất nhẹ, "Anh trai, nếu như anh lại vì anh ấy mà đẩy em ra, em sẽ thật sự tức giận."
Tay Lý Nhuế Xán dừng lại, sức lực giãy dụa giống như trở thành một vũng nước, dòng nước chảy qua những khe hở giữa những đốt ngón tay, sau đó liền biến mất.
Ngoài cửa, Triệu Chí Minh lại gõ cửa, giọng cũng có chút do dự thăm dò: "Lý Nhuế Xán, cậu không ở đây sao?"
Lý Nhuế Xán mím chặt môi, anh lắc đầu, vẫn muốn cầu xin Triệu Lễ Kiệt dừng lại.
Triệu Lễ Kiệt dường như thật sự cảm nhận được tâm tình của anh, từ trong thân thể của anh lui ra ngoài.
Lý Nhuế Xán nhẹ nhàng thở ra một hơi, còn chưa kịp phản ứng, cả người lại bị Triệu Lễ Kiệt xoay lại, áp mặt lên tường hung hăng đặt trên vách tường, ngay sau đó Triệu Lễ Kiệt từ phía sau lần nữa hung hăng đâm vào người anh, so với vừa rồi càng thêm sâu càng dùng sức nhiều hơn.
Mặt Lý Nhuế Xán dán lên bức tường lạnh lẽo, dùng tay gắt gao che miệng mình lại, cố không kêu lên thành tiếng.
Triệu Lễ Kiệt đè thấp eo của anh, ép buộc anh tiếp nhận càng sâu hơn, Lý Nhuế Xán cảm thấy mình thực sự sẽ bị đâm lên chỗ sâu nhất, anh thậm chí cảm giác được khoang sinh sản vốn đã khép kín trong cơ thể alpha của mình, đều muốn bị khai mở ra.
"Triệu..."Anh dùng thanh âm nhỏ nhất kêu gào, muốn ngăn Triệu Lễ Kiệt lại, nhưng lại sợ Triệu Chí Minh ở bên ngoài nghe thấy, "Không.."
"Triệu?"
Triệu Lễ Kiệt bóp lấy vòng eo mỏng manh mềm dẻo của anh.
"Anh muốn gọi ai?" Thanh âm Triệu Lễ Kiệt ngày càng thấp, "Là em, hay là người ở bên ngoài kia?"
Lý Nhuế Xán lắc đầu, anh muốn nói không, anh không muốn gọi Triệu Chí Minh, từ đầu đến cuối anh chỉ gọi một cái tên là Triệu Lễ Kiệt.
Nhưng Triệu Lễ Kiệt không cho anh cơ hội nói ra, hắn hung hăng giữ eo Lý Nhuế Xán, dùng sức đẩy mạnh vào, sau đó lại rút ra, gần như mỗi một lần đều là hoàn toàn rút ra, sau đó lại tiếp tục xâm nhập vào.
Lý Nhuế Xán gắt gao che miệng lại, tiếng rên rỉ từ trong cổ họng của anh tràn ra, lại bị anh miễn cưỡng đè nén, âm mũi kêu rên cùng với thở dốc đều mang theo tình dục khó nén, loại cảm thụ vừa thoải mái vừa sợ hãi khiến anh theo bản năng tiếp tục kẹp chặt, điều này cũng làm cho Triệu Lễ Kiệt thoải mát đến mức suýt nữa tước vũ khí đầu hàng.
Triệu Chí Minh ở bên ngoài lưỡng lự một lúc, sau đó qua mấy giây, điện thoại trên giường Lý Nhuế Xán kêu lên, có lẽ là Triệu Chí Minh không nghe thấy anh đáp lại, bắt đầu gọi điện thoại.
Lý Nhuế Xán cảm thấy bản thân mình may mắn vì đã đem điện thoại chuyển thành chế độ rung, nhưng trong không gian yên tĩnh đến quỷ dị như này, cho dù là tiếng điện thoại rung đi chăng nữa thì ở trong tai anh đều giống như là sét đánh tiếng vang thật lớn.
"Dừng..."Anh từ trong kẽ răng thốt ra mấy chữ này, nhưng lại thấp giọng giống như cầu xin, "Đừng..."
Nhưng Triệu Lễ Kiệt không dừng lại, hắn ghé sát tới, ở bên tai Lý Nhuế Xán nói: "Muốn nghe sao?"
Lý Nhuế Xán lắc đầu, Triệu Lễ Kiệt đâm mạnh vào thân thể của anh một cái, lại hỏi: "Nghe sao? Để anh ấy nghe giọng của anh một chút?"
Khóe mắt của Lý Nhuế Xán đều đỏ lên, anh cảm thấy toàn thân mình đang nóng lên, không biết là bởi vì khoái cảm, hay là thống khổ cùng xấu hổ, một bức tường một cánh cửa, ngoài cửa là Triệu Chí Minh, trong cửa anh đang bị Triệu Lễ Kiệt ra ra vào vào thân thể đóng đóng mở mở.
Chân của anh như muốn nhũn ra, Triệu Lễ Kiệt phải đỡ lấy đầu gối thì anh mới miễn cưỡng đứng vững, anh chỉ muốn thoát khỏi tư thế này, nhưng cũng biết nếu như anh lúc này thật sự không có Triệu Lễ Kiệt, anh sẽ càng thêm chật vật.
Tiếng rung của điện thoại dừng lại, qua mấy giây, lại vang lên, liên tục kêu đi kêu lại, lôi kéo thần kinh của Lý Nhuế Xán.
Anh kẹp lấy thân thể, cảm thụ được sự ma sát cùng va chạm của Triệu Lễ Kiệt, toàn thân anh đều phiếm hồng, đầu ngón tay tái nhợt, linh hồn cũng muốn bị đụ đến sụp đổ, chỉ còn có thể liều mạng không để cho mình phát ra chút thanh âm nào.
"Anh trai," Tay Triệu Lễ Kiệt bao trùm lên cái tay đang che miệng của anh, thanh âm vẫn khàn khàn trầm thấp, giống như đầu độc, "Nhất định phải chịu đựng như thế sao, kêu ra không phải tốt hơn sao?"
Lý Nhuế Xán cắn chặt răng, sống chết không muốn buông tay.
"Kêu đi, để anh ấy cũng nghe thấy," Triệu Lễ Kiệt ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói, liếm vành tai của anh, "Cho anh ấy biết vui sướng thật sự của anh....là em mang tới cho anh."
Lý Nhuế Xán liều mạng lắc đầu.
Ngoài cửa, Triệu Chí Minh vẫn không rời đi, điện thoại vẫn tiếp tục rung lên, Triệu Lễ Kiệt cũng đang tiếp tục, người đi rừng trẻ tuổi dường như thật sự đang tức giận, nhất định lần này muốn hiểu rõ anh từ trong ra ngoài, mỗi một lần va chạm đều đè ép vào cửa thể khoang vốn đã hoang phế, chua xót, tê dại hòa lẫn với kích thích cùng khoái cảm giống như dòng điện, bao phủ toàn cơ thể anh.
Đi mau, đi nhanh một chút, anh nghĩ, thật sự muốn điên rồi, thật sự muốn kêu anh ta rời đi.
"Ây, Điền Dã..."
Trong phòng điện thoại ngừng rung, ngoài cửa giọng Triệu Chí Minh có phần gấp gáp lo lắng.
"Lý Nhuế Xán không ở căn cứ sao, vì sao cậu ấy không để ý tới tôi....Phòng không có người, gọi điện thoại cũng không ai nghe..."
Bên kia điện thoại Điền Dã nói gì Lý Nhuế Xán hoàn toàn không biết, anh chỉ có thể nghe được một chút tiếng bước chân ở ngoài cửa, xa xa phiêu đãng bên tai Lý Nhuế Xán, âm thanh kia rõ ràng rất gần, cách nhau một bức tường, nhưng lại tựa như rất xa, tận chận trời góc biển.
Anh không biết có phải là Triệu Chí Minh đi hay không, hoặc là ai khác tới, táo xanh đang gào thét, cỏ cây đang ồn ào náo động, anh không quan tâm, chỉ cảm thấy thân thể đang bị Triệu Lễ Kiệt nắm trong tay, leo lên trên tận đỉnh phong.
Thanh âm kêu khóc không thể kìm nén được nữa, anh run rẩy, đem toàn bộ thân thể giao cho Triệu Lễ Kiệt, sau đó nức nở trút ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro