Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25-26

25

Đêm 30, ai nấy đều ngơ ngơ ngác ngác, có người là do uống rượu, có người là do đố kị, cũng có người là do tâm phiền ý loạn.

Minh Khải tay trái Dư Tuấn Gia* tay phải Lý Huyễn Quân, đem cả hai nhét vào trong xe, hai người kia lên trên xe còn khua tay múa chân, Dư Tuấn Gia đưa ba ngón tay lỗ mãng nói đây là bao, mà Lý Huyễn Quân đang làm động tác tay kì lạ sáu cộng thêm một* rồi gào to đây là cái kéo.

(Dư Tuấn Gia=JunJia)
(Ý là 7 đấy ^^)

Minh Khải đang ngồi chắn giữa hai người họ, đầu cũng có chút ong ong đau.

Một bên khác Điền Dã không uống chút rượu nào, cũng vẫn tính là thanh tỉnh, gió trong đêm ba mươi ở Thượng Hải giống như có mang theo chút hơi say, anh ngồi bên lề đường chống cằm, đang suy nghĩ điều gì đó. Rõ ràng là một khuôn mặt mềm đến mức có thể bóp ra nước, lúc này lại không khỏi có chút ngẩn ngơ.

Phác Đáo Hiền cũng uống rượu, nhưng tửu lượng của anh ấy dường như cực kì tốt, một phản ứng bất thường cũng không có, anh ấy ở trong gió đêm Thượng Hải gọi video trò chuyện cùng ai đó, vẫn là nói bằng tiếng Hàn, trên mặt anh mang theo chút ý cười, cầm trong tay chai bia vương tử bạch mới uống được một nửa, khẽ nâng lên, giống như là đang bày tỏ sự tôn trọng với đối phương qua màn hình.

Mà bên kia, mấy nhân viên của câu lạc bộ đang khoác vai cùng nhau nói gì đó, nói về công việc tương lai, nói về cuộc sống, bọn họ có người uống quá nhiều cứ lầm bầm điều gì đó, có người dìu đồng nghiệp của mình, ôn hòa vỗ về khuyên bảo.

Chúng sinh muôn màu, dường như đều có những điều mong cầu của riêng mình.

Triệu Lễ Kiệt đi phía sau, Lý Nhuế Xán cùng Triệu Chí Minh đi phía trước hắn, không biết có phải do chuyện vừa rồi khiến Triệu Chí Minh lại một lần nữa trở nên nhạy cảm hay không, anh ta nắm chặt tay Lý Nhuế Xán, dường như có chút bệnh hoạn khi ở giữa hai người còn không có một chút kẽ hở nào.

Khi vừa đến ven đường, một chiếc xe đã được đặt trước đang nháy đèn chờ bọn họ, Triệu Chí Minh lại ôm cánh tay Lý Nhuế Xán, dùng ánh mắt có chút cảnh giác nhìn Triệu Lễ Kiệt.

"Tôi," Mặc dù thiếu đi cảm giác an toàn khiến anh ta nói chuyện có phần hung hãn nhưng bên trong vẫn mang theo chút mềm mại đến từ bản chất, "Tôi có chuyện muốn nói với Lý Nhuế Xán, mọi người đi trước đi."

Triệu Lễ Kiệt còn chưa lên tiếng, Điền Dã bên kia đã tùy tiện ngồi vào ghế phụ lái trên xe của Minh Khải, ngoắc tay với Triệu Lễ Kiệt, chỉ vào chiếc xe phía sau, đồng thời kêu Phác Đáo Hiền: "Hai người lên xe đi, người yêu nhỏ của người ta có lời muốn nói, đừng làm bóng đèn!"

Triệu Lễ Kiệt cảm thấy hàm răng có chút chát, lúc này Phác Đáo Hiền vừa đúng lúc đi tới, ngón tay nhẹ nhàng đẩy hắn, dùng tiếng Trung còn chưa thành thục gọi hắn: "Đi Triệu Lễ Kiệt, ngồi xe."

Đường trở về liền biến thành hắn cùng Phác Đáo Hiền ngồi chung một chiếc xe.

Triệu Lễ Kiệt quay đầu nhìn một chút, Lý Nhuế Xán cùng Triệu Chí Minh vẫn như cũ đứng ở ven đường.

Triệu Chí Minh chăm chú nhìn chiếc xe của bọn họ rời đi, ánh mắt lộ ra cảm xúc phức tạp không thể nói thành lời.

Mà ánh mắt Lý Nhuế Xán vẫn luôn cúi thấp xuống, không ai có thể nhìn, có thể hiểu hiện tại trong lòng anh rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.

"Jiejie cậu," Giọng nói của Phác Đáo Hiền khiến hắn lấy lại tinh thần, "Tâm tình không tốt?"

Triệu Lễ Kiệt nói: "Không có."

Tiếng Trung của Phác Đáo Hiền tiến bộ thần tốc, nhưng vẫn có chút nói lắp, nhưng ý tứ muốn biểu đạt Triệu Lễ Kiệt vẫn có thể nghe hiểu: "Thích một người, sẽ không thoải mái, cảm thấy rất gần gũi, sau đó lại...rất xa."

Triệu Lễ Kiệt nhìn về phía anh.

Cựu AD của Griffin cười với hắn: "Nhưng, thích người ở bên cạnh mình, là rất may mắn."

Đúng lúc đó màn hình điện thoại của anh hiện ra, Triệu Lễ Kiệt nhìn thấy đó là một bức ảnh chụp chung, bên trái chính là Phác Đáo Hiền, người bên phải lại là một người đi rừng Hàn Quốc mà Triệu Lễ Kiệt rất quen thuộc, Tarzan.

Màn hình sáng lên, đem mối quan hệ này lộ ra ngoài, nhưng Phác Đáo Hiền cũng không né tránh, trên màn hình điện thoại, lúc này nét mặt hai người đều rất ngây ngô, nụ cười cũng rất rực rỡ.

Triệu Lễ Kiệt hơi kinh ngạc, hắn mơ hồ nhớ tới ý cười nhạt nhẽo của Phác Đáo Hiền lúc gọi video vừa rồi, còn ở phía xa nâng nửa chai bia lên không biết cùng ai uống chung, hắn nhớ tới Tarzan hiện tại đang ở căn cứ LNG ở Tô Châu, Tô Châu cách Thượng Hải cũng không xa, nhưng lúc này lại chỉ có thể dùng nửa chai bia, chia sẻ nỗi nhớ nơi đất khách quê người.

"Anh...." Triệu Lễ Kiệt cuối cùng cũng mở miệng, "Các anh..."

"Anh Nhuế Xán rất ưu tú," Phác Đáo Hiền lại vào thẳng chủ đề, "Tôi cũng sẽ rất thích anh ấy."

Triệu Lễ Kiệt nhướn mày nhìn anh.

Phác Đáo Hiền vội vàng khua tay: "Đương nhiên tôi không thích anh ấy, không phải là thích."

Triệu Lễ Kiệt nói: "Anh ấy có vấn đề của anh ấy."

"Ừm," Phác Đáo Hiền nói, "Anh ấy là một, người tốt."

Triệu Lễ Kiệt nhìn về phía anh.

"Cậu ấy," Phác Đáo Hiền chỉ sau lưng, Triệu Lễ Kiệt biết anh là đang muốn nói Triệu Chí Minh, "Rất thích anh Nhuế Xán."

Triệu Lễ Kiệt im lặng một lúc: "Vâng, em biết."

"Cậu cũng, rất thích anh Nhuế Xán," Phác Đáo Hiền nghiêng đầu một chút, "Cho nên, cậu đang sợ hãi sao?"

Triệu Lễ Kiệt sững sờ.

Phác Đáo Hiền cũng không nói tiếp, chỉ chăm chú nhìn hắn, một lúc lâu sau lại quay đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt màn hình điện thoại.

Triệu Lễ Kiệt nhìn chằm chằm đầu ngón tay anh, bỗng nhiên quay đầu lại, xe bọn họ đã lái đi rất xa, hắn không nhìn thấy Lý Nhuế Xán, cũng không thể nhìn thấy chỗ giao con đường kia, hắn không biết lúc này Lý Nhuế Xán và Triệu Chí Minh còn ở đó không, hắn chỉ biết là hắn muốn quay lại.

"Bác tài!" Hắn hô một tiếng, "Dừng xe!"

Tài xế rẽ sang bên dừng lại: "Cậu...."

"Em đi trước!" Hắn nhảy xuống xe, hô lên với Phác Đáo Hiền, "Anh về một mình đi, em nhắn Wechat cho Điền Dã, bảo anh ấy để ý!"

Nói xong hắn cũng không để ý Phác Đáo Hiền nghe hiểu hay không, trực tiếp chạy về phương hướng ban đầu.

26

Mà sau khi tất cả mọi người rời đi, Lý Nhuế Xán và Triệu Chí Minh cũng không lên xe.

Hai người họ đứng ở đầu đường Thượng Hải lúc nửa đêm, nhưng đều chỉ nhìn nhau không nói gì.

Cuối cùng Lý Nhuế Xán nhẹ nhàng vỗ cánh tay Triệu Chí Minh, dịu dàng nói: "Đi thôi, lạnh quá."

Nhưng Triệu Chí Minh đứng im tại chỗ, không động đậy.

Lý Nhuế Xán tiến lại gần, rất nhẹ nhàng nói lại một lần nữa: "Đi thôi, về căn cứ."

Triệu Chí Minh nhìn anh, bĩu môi, đôi mắt có chút đỏ lên: "Tôi không về."

Lý Nhuế Xán thở dài: "Có chuyện gì vậy?"

"Cậu và Triệu Lễ Kiệt," Triệu Chí Minh gay gắt chất vấn anh, "Có phải có gì đó hay không?"

Lý Nhuế Xán nghẹn lời, há hốc miệng, nhưng cũng chỉ có thể nói ra một câu: "Tại sao lại nghĩ những thứ này?"

"Tôi biết là tại tôi cứ quấn lấy cậu," Ngữ khí Triệu Chí Minh có phần sụp đổ, "Tôi biết tôi như vậy là không đúng, nhưng Lý Nhuế Xán, tôi cảm thấy, tôi cảm thấy các cậu không đúng, vì cái gì cậu ta đi cậu cũng muốn đuổi theo, các cậu -----"

Lý Nhuế Xán kéo tay anh ta lại, lần nữa thuần thục ngắt lời anh ta: "Đừng nói, hít sâu, bình tĩnh lại."

Triệu Chí Minh đỏ mắt nhìn đôi mắt hẹp dài của anh, bờ môi có chút run rẩy, Lý Nhuế Xán nắm chặt tay anh ta, nhẹ nói: "Bình tĩnh, Triệu Chí Minh, bình tĩnh lại, được không?"

Gió lạnh vội vàng lướt qua mặt anh, khiến dung mạo của anh lúc này trở nên không rõ ràng lắm, Triệu Chí Minh nhìn Lý Nhuế Xán trước mặt, mơ hồ có loại cảm giác đau đớn không chân thật.

Gương mặt này quen thuộc với anh ta như vậy, nhưng hôm nay, anh ta lại cảm thấy, anh muốn rời xa khỏi anh ta.

Lý Nhuế Xán muốn rời khỏi anh ta.

"Không được!" Anh ta có chút sụp đổ ôm lấy đầu của mình, "Không thể đi!"

Lý Nhuế Xán sửng sốt một lúc, Triệu Chí Minh lập tức bắt được tay của anh, hung hăng ôm lấy anh.

"Tôi sợ," Giọng Triệu Chí Minh thật sự đang run rẩy, "Tôi thật sự sợ, Lý Nhuế Xán, cậu sẽ đi, cậu cuối cùng cũng sẽ rời bỏ tôi, hôm nay là Triệu Lễ Kiệt, ngày mai cũng sẽ là người khác, cũng sẽ là người khác, chắc chắn sẽ có ngày đó....Tôi biết là tôi cố tình gây sự, tôi cũng biết là tôi luôn vì chứng lệ thuộc tin tức tố mà quấn lấy cậu, tôi biết đây là do tôi sai, nhưng tôi không thể rời khỏi cậu, tôi không thể rời khỏi cậu...."

Lý Nhuế Xán hít sâu một hơi, nâng cánh tay lên do dự vài giây, cuối cùng vẫn là từ từ chậm rãi rơi xuống lưng Triệu Chí Minh, giống như an ủi, nhẹ nhàng vỗ lưng anh ta.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy," Anh nói với Triệu Chí Minh, "Không có cái gì không giải quyết được."

"Không phải," Triệu Chí Minh dựa lên vai anh, thấp giọng thì thào, "Cậu biết, cậu rõ ràng biết... Không phải không chữa được, là tôi không muốn đối mặt, tôi không nguyện ý....Bởi vì tôi biết nếu như chứng lệ thuộc tin tức tố của tôi khỏi rồi, cậu sẽ không để ý đến..."

Lý Nhuế Xán vỗ lưng anh ta, không nói gì.

Đối với Triệu Chí Minh anh có thể chiếu cố anh ta, có thể dỗ dành anh ta, có thể trấn an anh ta, nhưng anh từ đầu đến cuối cũng không có cách nào có thể lừa dối anh ta trong chuyện này.

Anh không có cách nào cho Triệu Chí Minh hi vọng, đương nhiên cũng không muốn khiến anh ta càng thêm tuyệt vọng.

"Lý Nhuế Xán," Trong giọng nói của Triệu Chí Minh mang theo chút nghẹn ngào, "Tôi biết cậu đang suy nghĩ gì, tôi biết cậu là người tốt, cậu từ đầu tới cuối không thích tôi, cậu chỉ là.... Là tôi, tôi..."

Anh ta thật sự đang hoảng loạn.

"Là tôi không nên quấn lấy cậu như vậy, tôi rõ ràng là loại người như vậy, cậu vì cái gì còn muốn dỗ dành tôi, cậu vì cái gì không cự tuyệt tôi, dù là cậu mắng tôi dừng lại, khiến cho tôi đối với cậu triệt để..."

"Đừng nói nữa," Lý Nhuế Xán lại một lần nữa ngắt lời anh ta, "Cậu không thoải mái, đừng nói những lời này, có nghe hay không?"

Triệu Chí Minh nghe ra được bên trong lời nói kia không cho anh ta có cơ hội cự tuyệt, anh ta ngậm chặt miệng, nhưng vẫn không nhịn được toàn thân có phần run rẩy.

"Lý Nhuế Xán, tôi..."

"Các anh làm sao còn ở đây?"

Một lời này, khiến những lời Triệu Chí Minh muốn nói đều ngừng lại im bặt, anh ta trực tiếp ngẩng đầu nhìn sang.

Triệu Lễ Kiệt đứng cách đó không xa, hắn đang thở gấp vì vừa chạy xong, nhưng lại hiếm khi thấy được hắn nghiêm người đứng thẳng như vậy.

Lý Nhuế Xán có chút kinh ngạc, vô thức thu hồi cánh tay đang ôm Triệu Chí Minh: "Cậu..."

"Em quên một thứ," Hô hấp Triệu Lễ Kiệt hồi phục lại một chút, "Trở về lấy."

Lý Nhuế Xán quay đầu nhìn thoáng qua đèn nhà hàng vẫn sáng: "Mau đi đi, tí nữa người ta đóng cửa mất."

Triệu Lễ Kiệt không nói chuyện, đi thẳng tới bên cạnh anh.

Triệu Chí Minh nhìn chằm chằm hắn: "Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì," Ánh mắt Triệu Lễ Kiệt không hề động chỉ nhìn chăm chú Lý Nhuế Xán, "Em xác nhận một chút, anh ấy còn nguyên vẹn không bị tổn hại gì, là được rồi."

Lý Nhuế Xán ngước mắt, có chút kinh ngạc nhìn hắn, Triệu Chí Minh ở bên cạnh bỗng nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn toàn bộ mọi thứ trước mắt mình.

"Cậu nói cái gì đấy, còn chưa tỉnh rượu đúng không?" Lý Nhuế Xán vội vàng né tránh vấn đề, "Cậu quên cái gì mau đi lấy đi, đừng ở chỗ này nói mấy lời kì quái nữa."

Triệu Lễ Kiệt nhìn vào mắt đối phương, lồng ngực của hắn hiện tại vẫn còn có chút thở gấp, không biết là bởi vì chạy, hay là bởi vì khẩn trương do đang ở ngay trước mặt anh "Tuyên bố chủ quyền".

Hắn cũng sẽ sợ bị Lý Nhuế Xán cự tuyệt, thậm chí sau khi nói xong hắn cũng đã chuẩn bị việc mình sẽ bị Lý Nhuế Xán cự tuyệt ngay trước mặt Triệu Chí Minh.

Những sự lúng túng và ngượng ngùng thậm chí là tuyệt vọng này, hắn đều có thể đối mặt.

Nhưng mà hắn thích Lý Nhuế Xán, hắn không nên rời đi.

Dù cho hiện tại, Triệu Chí Minh vẫn còn ở đó.

Ngươi có thể nói làm như vậy là một đứa trẻ hư, nhưng không có bất kì một quyển sách nào nói, đứa trẻ hư không được phép theo đuổi mặt trăng.

Đúng lúc này tin tức tố mùi táo xanh lan rộng ra, tỏa ra đầy trời đầy đất, hương vị chua xót mang theo chút ngọt ngào.

Triệu Chí Minh không thể ngửi được nhưng Lý Nhuế Xán đã mở to hai mắt, anh cảm thụ được hồi ức mà tin tức tố quen thuộc này mang tới, đêm hôm đó cùng nhau dây dưa, hồi ức đó lại một lần nữa cuồn cuộn kéo đến, hóa thành thủy triều như thể muốn đem anh nuốt chửng.

"Em nói, em chỉ là đến xem thử, thứ thuộc về em có còn nguyên vẹn không chút tổn hại hay không."

Bên trong bầu không khí này dường như điên cuồng đến từng micrô giây, Triệu Lễ Kiệt nhìn mắt Lý Nhuế Xán, nhẹ nhàng cười.

"Hiện tại anh ấy ở bên cạnh em, em có thể yên tâm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro