23-24
23
Chỉ là sau hôm đó, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Dường như Triệu Lễ Kiệt và Lý Nhuế Xán trong chuyện này tìm được một sự ăn ý kì lạ, ngoại trừ khi đối mặt vẫn còn chút né tránh, còn đâu cũng không có cái gì khác không phù hợp.
Bọn họ cứ như vậy, nghiêm túc mỗi trận đấu tập và khi thi đấu, sau trận đấu với TT thì lịch thi đấu năm nay của bọn họ cũng đã kết thúc, không bao lâu nữa là đến năm mới.
Bởi vì sợ sẽ bị cách ly ở quê nhà không kịp thi đấu, cho nên năm nay tất cả mọi người đều không về nhà, bọn họ giống như những năm trước đặt một phòng riêng rộng rãi ở nhà hàng, ăn uống vui chơi náo nhiệt coi như qua một năm.
"Năm nay không ăn theo ý Minh Khải nữa!" Điền Dã la hét, "Không ăn đồ Âu nữa! Ăn nữa thì nôn ra hết mất thôi!"
"Đồng ý" Lý Huyễn Quân cũng hét theo, "Anh ấy nhất quyết muốn ăn thì anh ấy tự đi ăn! Chúng ta không ăn!"
Minh Khải ở một bên chậc chậc: "Các cậu đây là muốn làm loạn à? Các cậu muốn đi ăn cái gì thì ăn, tôi mặc kệ."
Điền Dã cười hì hì: "Có những ai, tôi đi đếm số lượng."
Nói xong xòe tay ra bắt đầu tính: "....À đúng rồi, Triệu Chí Minh có đi cùng hay không?"
Đuôi lông mày Triệu Lễ Kiệt hơi động, ngẩng đầu lên.
"Không biết," Minh Khải nói, "Cậu hỏi thử cậu ấy đi."
"Đi," Trả lời lại anh là giọng nói nhàn nhạt của Lý Nhuế Xán, "Hôm qua cậu ấy nói với tôi."
"Được rồi," Điền Dã tiếp tục đếm, "Rất tốt nha, hiếm có một năm đầy đủ người như năm nay!"
Triệu Lễ Kiệt nhìn về phía Lý Nhuế Xán, trong ánh mắt thể hiện ra một thứ gì đấy khiến người khác không thể cảm thụ được, dường như Lý Nhuế Xán cảm giác được ánh mắt của hắn, nhưng cũng chỉ im lặng không quay đầu lại.
Cảm giác này rất vi diệu, từng nhịp đập của tim như thể bay lên thành từng tia từng sợi kì dị, giống như là đang trốn tránh, cũng giống như là đang chột dạ, lại càng giống một loại cảm giác đặc thù không thể tránh né đối phương.
Điền Dã lúc này về cơ bản đã khoanh vùng vài phạm vi, bắt đầu hỏi ý kiến mọi người: "Triệu Lễ Kiệt! Đồ Quảng Đông, đồ Tứ Xuyên ăn cái nào!"
Triệu Lễ Kiệt đứng dậy, vừa vươn vai vừa đi ra ngoài.
"Đồ Quảng Đông đi," Vừa đi tới cửa, hắn liếc qua Lý Nhuế Xán, giọng nói thậm chí còn mang theo ý cười, "Trong chúng ta không phải còn có người Quảng Đông sao."
Điền Dã gãi đầu: "Nhưng anh cũng là người Vân Nam mà, nếu không mọi người đi ăn đồ Vân Nam với anh..."
Nhưng mà Triệu Lễ Kiệt đã rời đi.
Lý Nhuế Xán vẫn ngồi ở ghế sa lon, nhưng cũng giương mắt nhìn về phía bóng lưng rời đi của Triệu Lễ Kiệt, anh khẽ mấp máy môi, cuối cũng vẫn không nói gì.
Vào buổi tối hôm mừng năm mới, bọn họ gọi vài chiếc xe, đi tới tiệm ăn mà Điền Dã đã đặt bàn từ trước, cuối cùng đồ Quảng Đông hay đồ Tứ Xuyên gì đó đều không chọn, mà chọn một nhà hàng lâu đời ở Thượng Hải, phí mất nửa ngày sức lực mới đặt được một phòng trên tầng ba.
Vì thế Điền Dã đã vui vẻ rất lâu, không ngừng lải nhải nhanh lên đừng đến muộn, hiện tại một đám người đang đứng ở cổng chờ xe, một lần đến hơn mấy cái xe, cuối cùng lúc này chỉ còn thừa lại Điền Dã, Lý Nhuế Xán cùng Triệu Lễ Kiệt, bên kia có một chiếc taxi đang đi tới, sau đó có một người bước xuống.
"Lý Nhuế Xán!" Giọng nói có chút gấp gáp, bước vội tới, mang theo niềm vui rạng rỡ: "May mắn tôi vẫn đến kịp!"
Lý Nhuế Xán còn chưa mở miệng, Điền Dã đã nhảy dựng lên: "Không phải đã bảo cậu đi thẳng tới nhà ăn chờ trước sao!"
"Tôi đây không phải là do nhớ các cậu sao!" Triệu Chí Minh nói như vậy nhưng ánh mắt lại chỉ dính trên người Lý Nhuế Xán, "Thêm một người thì có làm sao đâu!"
"Sớm biết như vậy thì đã gọi thêm một chiếc xe!" Điền Dã nhìn một chút, "Chỉ còn lại một chiếc xe! Cậu, tôi, Triệu Lễ Kiệt, Lý Nhuế Xán cùng chen vào một chiếc."
"Cũng không quá tải," Triệu Chí Minh hoan hoan hỉ hỉ khoác lấy cánh tay Lý Nhuế Xán, "Đúng không?"
Lý Nhuế Xán không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Triệu Lễ Kiệt đứng bên cạnh anh, không có biểu cảm nào dư thừa, ngón trỏ dường như đang nhàm chán lướt điện thoại di động, nhưng ánh mắt lại không nhìn theo tin tức đang di chuyển lên xuống trong điện thoại.
Cuối cùng chiếc xe được đặt cũng đã tới, Điền Dã mở cửa ngồi ở vị trí phụ xe phía trước, nói với những người đằng sau: "Các cậu chen nhau đi, tôi đặt xe, tôi ngồi phía trước hưởng thụ một chút."
Ba người còn lại vẻ mặt đều không quá giống nhau, Triệu Chí Minh ngược lại không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ vui vẻ dẫn đầu ngồi vào bên trong, anh ta ngồi xuống, sau đó ngoắc tay với Lý Nhuế Xán: "Tới đây!"
Thời điểm Lý Nhuế Xán cụp mắt xuống, dùng chút tầm nhìn còn lại liếc qua Triệu Lễ Kiệt, sau đó xoay người ngồi vào giữa.
Triệu Lễ Kiệt ở cửa xe chờ hai giây, mới bước tới ngồi xuống, đóng cửa xe lại.
Ở đằng sau ba nam nhân trưởng thành chen lấn, chung quy lại th cũng có phần chật chội.
Chỉ có điều Triệu Chí Minh rất hưởng thụ loại chật chội này, anh ta dựa vào người Lý Nhuế Xán, thoải mái không chút ngại ngùng, nói mình vài ngày trước về Quảng Châu có một số chuyện, Điền Dã thỉnh thoảng cũng quay đầu lại cùng anh ta đối đáp hai câu.
Mà Lý Nhuế Xán và Triệu Lễ Kiệt đều im lặng, chân của bọn họ bị ép sát lại cùng một chỗ, tách ra khi chiếc xe rẽ trái rẽ phải, sau đó lại nhẹ nhàng va chạm, cuối cùng vẫn là chân kề với chân.
Tách ra thì sẽ lộ ra là cố ý, nhưng kề cùng một chỗ lại lộ ra chút khó tả.
Phảng phất giữa bọn họ đã từng một lần đặc biệt ăn ý, những ngày qua bọn họ né tránh lẫn nhau căn bản không có tác dụng, da thịt chỉ vừa mới va chạm liền có thể nhớ lại ---- táo xanh, cỏ cây, ánh trăng, tin tức tố hòa vào nhau và cả sự điên cuồng.
Lý Nhuế Xán thực sự không dám nhìn Triệu Lễ Kiệt, nhưng lại không thể cứ một mực nhìn Triệu Chí Minh mà đưa lưng về phía Triệu Lễ Kiệt, anh dứt khoát nhìn thẳng vào gương chiếu hậu ở đằng trước, sau đó tự nhìn mình trong gương.
Mà Triệu Chí Minh ở bên kia nói nói, lắc lắc cánh tay của anh: "...Cho nên mẹ tôi cũng nói, nếu như tôi có bạn bè thân thiết, thì đưa họ về Quảng Châu chúng ta để cho mọi người gặp, tôi nói bây giờ không phải là tình hình dịch bệnh sao, mọi người cũng sợ về Quảng Châu chơi sẽ không quay lại được, mẹ tôi liền nói chờ tình hình dịch bệnh đi qua, ừm nếu năm nay tình hình dịch bệnh qua đi, Lý Nhuế Xán cậu có muốn cùng tôi về Quảng Châu chơi hay không?"
Một lát sau, Triệu Chí Minh lại lay người anh: "Lý Nhuế Xán?"
Lý Nhuế Xán chớp mắt mấy cái lấy lại tinh thần: "À, để xem tình hình."
Triệu Chí Minh không đạt được câu trả lời như ý muốn của mình, vẻ mặt có phần trầm mặc, nhưng vẫn cười nói: "Được rồi, chờ tình hình dịch bệnh qua đi, tôi dẫn cậu đi chơi vui đùa nha."
Lý Nhuế Xán cười cười, khóe mắt hẹp dài liếc nhìn vẻ mặt Triệu Lễ Kiệt một chút, thấy đối phương chỉ đang chơi điện thoại, không có chút biểu cảm dư thừa nào, anh lại tiếp tục nhìn kính chiếu hậu ở đằng trước, cái gì cũng không nói.
24
Đến phòng riêng, bên trong đang hỗn loạn, có người đang tán gẫu có người đang nhìn thực đơn, còn có người thừa dịp đang loạn ngồi chơi trò đập tay*.
(Giống cái kiểu oẳn tù tì mà thua thì đập tay vào tay nhau giống bên mình ý)
Thấy mọi người đã đông đủ, liền bắt đầu thảo luận gọi món, chỗ trống lẫn lộn với nhau, bên này trống hai cái, bên kia trống hai cái.
Triệu Chí Minh lôi kéo Lý Nhuế Xán cùng ngồi xuống, còn Triệu Lễ Kiệt thì cùng với Điền Dã ngồi ở bên trên cạnh Minh Khải.
Hai bên chỗ ngồi đúng lúc đối diện nhau.
Triệu Lễ Kiệt ngẩng đầu nhìn Lý Nhuế Xán một chút, đúng lúc này Lý Nhuế Xán cũng đang nhìn hắn.
Cái nhìn này mắt đối mắt, hai bên đều vội vàng quay đầu, nhìn chăm chú vào chén dĩa ở trước mặt mình, như thể trên đó có thể nở ra một đóa hoa.
Sau khi hò hét ầm ĩ ở nhà hàng, mọi người truyền menu gọi thêm đồ ăn, khi đến tay Triệu Chí Minh, anh ta tùy tiện mở miệng gọi thêm hai món, sau đó dùng menu che mặt nói với Lý Nhuế Xán điều gì đó, tiếng cười từ sau menu truyền tới, mặc dù trong phòng riêng đang ồn ào hỗn loạn nhưng Triệu Lễ Kiệt lại nghe thấy tiếng cười kia vô cùng rõ ràng.
Một bữa ăn giống như ngày thường, ai uống rượu thì uống rượu, uống nước ngọt thì uống nước ngọt, ông chủ gửi hồng bao lớn tới, để cho bọn họ ăn ngon uống ngon chơi vui tiền thỏa thích, bên cạnh Triệu Lễ Kiệt là Điền Dã đang xoay bàn*, hắn chỉ có nhiệm vụ ăn cơm, cũng không ngẩng đầu nhìn ý tứ của người đối diện một chút.
(Ý là cái bàn xoay xoay mà ở nhà hàng hay dùng để mọi người dễ gắp đồ ăn ý.)
Đối diện động tác của Triệu Chí Minh so với Điền Dã còn chăm chỉ hơn, anh ta cách một lúc lại gắp cho Lý Nhuế Xán một đũa, sợ đối phương không kịp ăn cái gì.
Bên này Triệu Lễ Kiệt cùng Điền Dã uống cạn sạch một chai nước cam ép, Điền Dã quay đầu ôm chai mới muốn rót thêm cho hắn, hắn lại lắc đầu.
"Cho em bình rượu đi," Hắn nói với Lý Huyễn Quân bên kia, "Bia hay rượu đều được."
Lý Nhuế Xán rất nhanh nhìn liếc qua hắn.
"Aiza, uống rượu?" Lý Huyễn Quân đưa cho hắn ba chai bia vương tử bạch, "Thế nào? Tết Nguyên Đán có gì không hài lòng nói thì nói với bố?"
"Không có," Triệu Lễ Kiệt mở ra một chai, "Thử một chút thôi."
Nói thử một chút nhưng hắn lại ngửa đầu uống liền mấy ngụm lớn, cồn thuận theo cổ họng hắn mà rót xuống, trong nháy mắt thứ cồn đấy trong dạ dày như muốn nổ tung, dọc theo mạch máu đi đến toàn thân, bia rõ ràng là được ướp đá, nhưng tiến vào thân thể lại giống như là bị phỏng.
Hắn há hốc mồm, còn không cảm nhận được một chút mùi vị nào, lại tiếp tục uống thêm mấy ngụm, chỉ nghe thấy Điền Dã bên cạnh hắn cười ra tiếng: "Triệu Lễ Kiệt! Mặt cậu đỏ rồi! Hiện lên mặt cũng nhanh quá đi!"
Triệu Lễ Kiệt xoa mặt: "Có sao?"
"Đỏ như thể bị người ta luộc vậy," Điền Dã vỗ người hắn, "Thế nào, uống vào cảm thấy gì rồi?"
"Ừm," Triệu Lễ Kiệt nói, "Đắng*."
(苦: Cái từ này thực ra nó vừa là đắng cũng vừa có nghĩa là khổ. Chỗ này mình giải thích vì mình cũng không biết là zlj thực sự muốn trả lời vị của nó hay là cảm giác lúc này nữa. Uống bia vào thì đắng ai cũng biết rồi nhưng mà khổ gì thì mọi người đọc cũng biết nhỉ.)
Điền Dã cười ra tiếng, Triệu Lễ Kiệt đứng dậy: "Em đi rửa mặt đây."
Hắn vừa nói vừa đứng dậy, lại đá phải cái chai nước cam ép rỗng bên cạnh, kêu thành những tiếng bộp bộp bộp.
Hắn vừa ra ngoài không bao lâu, Lý Nhuế Xán thở hắt ra, cũng đứng dậy :"Tôi đi rửa tay."
Triệu Chí Minh sững sờ: "Tôi đi cùng với cậu..."
"Cái này thì có cái gì để đi cùng," Lý Nhuế Xán ngăn anh ta, "Tôi sẽ quay trở lại sớm thôi."
Anh nói, không cho Triệu Chí Minh có cơ hội tiếp tục nói chuyện, trực tiếp bước nhanh ra ngoài.
Ra khỏi phòng riêng, không khí lập tức trở nên lạnh hơn không ít, bên trên hành lang vẫn ầm ĩ như cũ, nhưng phần lớn đều là từ bên trong các phòng riêng truyền ra, trên hành lang chỉ có những người phục vụ vội vội vàng vàng đi tới đi lui.
Lý Nhuế Xán tìm hướng tới nhà vệ sinh, đi đến cửa anh nhất thời có chút do dự, không biết mình có nên đi vào hay không.
Nhưng đúng lúc này, bên trong vươn ra một cánh tay mảnh khảnh, kéo anh vào.
Lý Nhuế Xán thậm chí còn không kịp phản ứng, thì đã bị đặt trên vách tường bằng gạch men sứ lạnh buốt, đập vào mặt chính là mùi bia hoa lúa mì nhàn nhạt, còn có ánh mắt sâu thẳm của Triệu Lễ Kiệt.
"Cậu..."
Lý Nhuế Xán vừa mở miệng, đã bị Triệu Lễ Kiệt nắm lấy cằm, ngay sau đó, Triệu Lễ Kiệt mang theo men say mà hôn xuống, hung hăng cắn môi của anh.
Phản ứng đầu tiên của Lý Nhuế Xán lại không phải là kinh ngạc.
Anh mơ hồ có thể cảm nhận được đầy đủ những cảm xúc của Triệu Lễ Kiệt thông qua nụ hôn này, chua xót, khổ sở, mang theo chút oán hận cùng chịu đựng, nụ hôn này dùng sức đến tột cùng, hừng hực mà tuyệt vọng, như thể muốn mang môi lưỡi của anh cắn nát.
Nhưng anh lại cảm thấy: Nên như vậy.
Mùi táo xanh lại nổi lên, từng bước một bức bách cỏ cây dưới ánh trăng.
Sự xâm lược chua ngọt kia giống như một đề bài mâu thuẫn, chất vấn Lý Nhuế Xán ----- Vì cái gì mà Triệu Lễ Kiệt phải ghen, lại vì cái gì mà hắn ghen mình lại phải đến an ủi?
Mình rốt cuộc vì cái gì lại đem những điều này coi là nên như vậy?
Lý Nhuế Xán không thể giải đáp, cổ tay của anh bị Triệu Lễ Kiệt đặt trên gạch sứ, cảm giác lạnh buốt khiến hắn cũng khôi phục được chút lí trí, dùng sức đẩy Triệu Lễ Kiệt ra: "Cậu điên rồi?"
"Em chính là bị điên rồi," Mặt Triệu Lễ Kiệt vẫn nhuốm màu đỏ hồng, "Em không nên điên sao?"
Lý Nhuế Xán nhìn thoáng qua phía sau lưng: "Cậu nói nhỏ chút."
Triệu Lễ Kiệt nhìn anh, trong cặp mắt đen nhánh kia chứa đầy nước, lại đựng chút men say đã được thanh tỉnh, hắn lại gần, giống một loài động vật nhỏ ủy khuất đáng thương.
"Anh trai," Hắn nói, "Em không thích như thế này...Anh ấy dựa vào anh quá gần mà em với anh lại xa như vậy."
Lý Nhuế Xán vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên gương mặt nóng bừng của hắn: "Về sau đừng uống rượu, uống xong thành đồ ngốc mất."
Triệu Lễ Kiệt lại lắc đầu, tiếp tục hôn xuống, lần này nụ hôn mang thêm chút lưu luyến, nhưng cũng không mất đi chút sức lực nào, đằng sau bức tường kia có rất nhiều người đi qua đi lại, bất kì ai tiến vào đều sẽ là một trận địa chấn kinh dị, nhưng mà táo xanh lại cùng với cỏ cây dây dưa, ôm hôn nóng sùng sục.
Lý Nhuế Xán cảm thấy anh hẳn là nên từ chối, nhưng tay của anh lại không thể đẩy Triệu Lễ Kiệt ra thêm một lần nào nữa, uống bia không say lòng người, nhưng lại có thể cho anh một cái cớ đủ để buông xuống mọi phòng bị.
"Anh à, em sẽ tức giận," Giọng Triệu Lễ Kiệt xen lẫn ở giữa hơi thở của hai người: "Em..."
Bên ngoài hành lang lại truyền đến giọng nói của Triệu Chí Minh: "Lý Nhuế Xán! Cậu đi đâu rồi?"
Lý Nhuế Xán sững sờ, lập tức đẩy Triệu Lễ Kiệt ra thêm một lần nữa, trong lúc bọn họ vội vã liếc nhau, Lý Nhuế Xán dùng tay chà xát qua môi mình, đem vết tích của cái hôn kia lau sạch.
Anh không dám nhìn Triệu Lễ Kiệt, rất nhanh xoay người rời khỏi toilet, vội vàng mà hỗn loạn giống như là vừa bị người ta bắt gian vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro