Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13-14

13

Tuy nhiên, chocolate trắng ngọt ngào và hạnh nhân mật ong cũng không thể khiến cho Triệu Lễ Kiệt vui vẻ quá lâu.

Bởi vì hắn luôn cảm giác, tình địch mới của hắn đã xuất hiện.

Hắn cảm thấy, Phác Đáo Hiền dạo này hình như có vẻ quá "dính" Lý Nhuế Xán.

Kể từ buổi sáng, hắn thấy Lý Nhuế Xán và Phác Đáo Hiền cùng nhau đi xuống cầu thang tới nhà ăn, sau đó lại cùng nhau đi tới phòng huấn luyện, Phác Đáo Hiền tiếng Trung không tốt, Lý Nhuế Xán dường như nói tiếng Hàn với anh ấy toàn bộ quá trình.

Triệu Lễ Kiệt nghe không hiểu tiếng Hàn, hắn chỉ có thể nhìn nét mặt của Lý Nhuế Xán mà đoán bọn họ đang nói về cái gì.

Cũng may mặc dù bọn họ nói chuyện không ít, nhưng về tổng thể biểu hiện của Lý Nhuế Xán không có gì thay đổi, đa số là bộ dạng giải quyết việc chung, mà Phác Đáo Hiền luôn nhã nhặn ôn hòa, nhìn qua cũng không thấy có gì.

Hắn vừa an tâm được ba phút, nhưng đột nhiên suýt chút nữa thì lại nhảy dựng lên.

--Không phải chính hắn cũng giả vờ làm một người vô hại, nhưng thực tế đối với Lý Nhuế Xán là lòng dạ xấu xa sao?!

Triệu Lễ Kiệt càng lúc càng bất an.

Lúc này, không khí không còn là không khí, nó đã trở thành chất xúc tác khiến hắn hít thở không thông; ghế chơi game cũng không còn là ghế chơi game, nó đã trở thành những chiếc kim chọc len khiến hắn đứng ngồi không yên; "Thần tượng" càng không còn là thần tượng nữa, anh ta đã trở thành tình địch cướp lấy người trong lòng hắn.

Sau trận đấu tập ngày hôm nay, Điền Dã và Lý Huyễn Quân đi đến cửa hàng tiện lợi mua đồ, các huấn luyện viên cũng đi đến phòng họp để bàn bạc, trong phòng hiện tại chỉ còn lại ba người.

Vào thời điểm tay Phác Đáo Hiền đặt lên phần tay vịn của chỗ ngồi Lý Nhuế Xán rồi nói điều gì đó, Triệu Lễ Kiệt cuối cũng cũng không thể ngồi yên.

Hắn đứng lên, nhìn về phía Lý Nhuế Xán.

Hắn muốn nói: Anh trai có thể cùng em ra ngoài một chuyến được không.

Nhưng lời này lại có phần đột ngột cùng kì lạ, nhìn thế nào cũng không giống cuộc đối thoại nên có giữa hắn và Lý Nhuế Xán, thế là hắn cứ đứng ở đấy lúng túng như vậy, cũng không nói được điều gì.

Mà bộ đôi song C cũng bị hành vi đột ngột của hắn mà giật mình, cả 2 đều ngước mắt lên nhìn hắn.

Triệu Lễ Kiệt nhìn Lý Nhuế Xán, ý thức được mình còn đang ở trước mặt mọi người, không khỏi hoảng hồn: "Em...."

Hắn do dự mấy giây, não chập mạch đến mức không thể nghĩ ra được một cái cớ, trong đầu hắn lúc này đều là suy nghĩ muốn ở trước mặt Lý Nhuế Xán làm trò hề.

Cuối cùng vẫn là Phác Đáo Hiền nở nụ cười, anh ấy cười lên rất lịch sự, nhưng lại có chút lạnh nhạt, anh ấy nói với Lý Nhuế Xán gì đó, sau đó lại dùng tiếng trung không lưu loát của mình nói với Triệu Lễ Kiệt: "Triệu, Lễ, Kiệt"

Triệu Lễ Kiệt sửng sốt một lúc: "Là...."

Phác Đáo Hiền đứng lên, rất bình thản quay người, cầm lấy tay Triệu Lễ Kiệt, ngón tay thon dài mà lạnh buốt, trong nháy mắt nắm lấy tay hắn, Triệu Lễ Kiệt có cảm giác như đá chìm xuống biển, đây chính là cảm giác khi chạm vào B, cảm giác hoàn toàn khác biệt khi đụng chạm với Lý Nhuế Xán là A.

--Lý Nhuế Xán chạm vào Triệu Chí Minh cũng sẽ là cảm giác này sao?

--Lý Nhuế Xán, sẽ không thích cảm giác này đâu.

Ý nghĩ này có chút nguy hiểm, thoáng qua trong đầu Triệu Lệ Kiệt, chỉ để lại một chút phỏng đoán, giống như một cây kim nhỏ, đâm vào vừa đau vừa ngứa.

"Thật vui mừng" Phác Đáo Hiền bên kia cũng mở miệng, đánh gãy suy nghĩ lung tung của hắn, "Cậu, đi rừng."

Triệu Lễ Kiệt có chút không hiểu.

Lý Nhuế Xán ngáp một cái: "Cậu ta nói thật mừng khi cậu trở thành người đi rừng mới của cậu ta."

Triệu Lễ Kiệt nhìn về phía Phác Đáo Hiền: "Không không, trước đây em rất thích Griffin, đặc biệt thích tuyển thủ Tarzan, còn có anh, em...."

Lý Nhuế Xán nhìn hắn, sau đó dùng tiếng hàn nói lại với Phác Đáo Hiền.

Phác Đáo Hiền luôn giữ vẻ mặt bình thản, cho đến khi nghe được Lý Nhuế Xán nói đến Tarzan, nét mặt của anh ấy có chút thay đổi nhỏ, tựa như là gió xuân thoảng qua mặt hồ yên tĩnh nhẹ nhàng tạo nên một gợn sóng nhỏ.

"Tuyển thủ Tarzan thực sự là một trong những người đi rừng giỏi nhất" Phác Đáo Hiền nói rành mạch bằng tiếng Hàn, "Nhưng anh tin tưởng JieJie cũng sẽ là người đi rừng giỏi nhất."

Anh ấy nói rất nhiều, Triệu Lễ Kiệt không khỏi nhìn về phía Lý Nhuế Xán.

Lý Nhuế Xán ngáp một cái: "Cậu ta nói cậu lợi hại."

Triệu Lễ Kiệt gãi đầu.

Phác Đáo Hiền khẽ liếc nhìn Lý Nhuế Xán sau đó rời khỏi phòng huấn luyện.

Khi đi qua Triệu Lễ Kiệt, anh ấy dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn một chút.

Lý Nhuế Xán lại ngáp một cái, dự định vào một trận đấu rank.

Triệu Lễ Kiệt đứng bên cạnh anh, suy nghĩ mấy giây, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Cái kia..."

Lý Nhuế Xán liếc hắn: "Ừm?"

Triệu Lễ Kiệt: "Em, muốn đi ra ngoài một chút."

Lý Nhuế Xán: "Ừm"

Triệu Lễ Kiệt: "Em cảm thấy anh cũng cần đi ra ngoài với em."

Lý Nhuế Xán có chút nghi ngờ nhìn về phía Triệu Lễ Kiệt.

Không biết có phải là do không có người ngoài hay không nhưng Triệu Lễ Kiệt gan dạ hơn một chút.

"Vừa rồi anh đánh rất tốt rồi" hắn nói với Lý Nhuế Xán "Xem như nghỉ ngơi, em với anh đi ra ngoài một chút."

Lý Nhuế Xán thật sự không hiểu nổi logic đó, anh nhìn trái nhìn phải, Kim Tinh Vũ* người có thể giúp anh lý giải logic tiếng Trung này không có ở đây.

(Kim Tinh Vũ=Hibari: quản lý của đội)

Anh xoắn xuýt mấy giây, cuối cùng vẫn đứng lên.

"Đi đâu?" Anh hỏi.

"Chỗ nào cũng được," Triệu Lễ Kiệt nói, "Tới tiệm thuốc đi, em cần phải mua ít thuốc."

Lý Nhuế Xán duỗi lưng mỏi, đi theo hắn ra ngoài, hai người vừa đi đến cửa, liền nghe thấy tiếng điện thoại của Lý Nhuế Xán vang lên một tiếng.

Lý Nhuế Xán không hề nghĩ ngợi, trực tiếp mở đoạn voice chat kia.

"Cậu có ở đó không" Giọng nói vui vẻ của Triệu Chí Minh truyền ra bên ngoài,"Tôi đang ở cửa trụ sở"

Lý Nhuế Xán khẽ giật mình.

Triệu Lễ Kiệt nhìn về phía cổng, quả nhiên ở cửa ra vào nhìn thấy Triệu Chí Minh đang chạy tới đây.

14

Lúc này Triệu Chí Minh cũng nhìn thấy bọn họ, hơi kinh ngạc: "Hai người định ra ngoài sao?"

"Tới hiệu thuốc" Lý Nhuế Xán trả lời anh ta "Sao cậu không báo trước hôm nay cậu sẽ đến?"

Triệu Chí Minh cười hì hì tiến lại gần Lý Nhuế Xán, đưa tay ra.

"Đến đòi quà nha" Anh ta gật gù đắc ý "Tôi mà không đến, có phải quà của tôi sẽ bị cậu đem cho người khác hết phải không."

Lý Nhuế Xán lắc đầu, dường như có chút bất đắc dĩ: "Tí nữa về sẽ đưa cho cậu"

"Không được" Triệu Chí Minh giả vờ ngăn cản anh, "Tôi muốn cậu đưa cho tôi ngay bây giờ."

Lý Nhuế Xán liếc nhìn anh ta sau đó lại nhìn về phía Triệu Lễ Kiệt.

Triệu Lễ Kiệt ngược lại có vẻ như rất hiểu chuyện: "Anh mau đi đi."

Lý Nhuế Xán quay đầu trở lại căn cứ.

Triệu Lễ Kiệt nhìn anh nhanh chân rời đi, sau đó quay đầu lại, cũng không nhìn Triệu Chí Minh, chỉ nhìn về phía hai bụi hoa cạnh cổng căn cứ.

Thời điểm rét đậm đã tới, hầu như những bông hoa và cây cối khác đã sớm tàn lụi, dường như chỉ có nó quật cường kiên trì, bên trên cành khô còn sót lại một vài chiếc lá khô héo chưa rụng hẳn.

Nửa chết nửa sống, càng lộ ra vẻ ủ rũ đáng thương.

Triệu Chí Minh thấy hắn vẫn luôn im lặng không nói chuyện, tưởng rằng hắn bị bệnh, lúc này cũng có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi: "Có phải cậu không thoải mái hay không, tôi khiến cậu chậm trễ việc mua thuốc à? Nếu không tôi cùng Lý Nhuế Xán thay cậu đi mua...."

Triệu Lễ Kiệt mỉm cười.

Hắn biết Triệu Chí Minh không có ác ý, lại càng không có cái gọi là cố tình khoe khoang, hắn biết Triệu Chí Minh là người đơn thuần thiện lương, nhưng vào giờ phút này, từ tận đáy lòng hắn đang vô cùng chua xót, lại có chút bực bội tích tụ, có thứ gì đó đen ngòm chua xót muốn bò ra từ vực thẳm trong đáy lòng, ngấm vào lục phủ ngũ tạng của hắn.

"Kì phân hóa của em còn chưa qua," Hắn nói với Triệu Chí Minh, "Có đôi khi cũng không biết cuối cùng sẽ như thế nào, cho nên cảm xúc có phần không đúng."

Triệu Chí Minh sờ mũi: "Tôi...Tôi là beta, cũng không có cách nào giúp cậu, cậu có thể hỏi thêm Lý Nhuế Xán, hắn hẳn là hiểu rõ về alpha..."

Triệu Lễ Kiệt cười.

"Anh có thể ngửi được mùi trên người Lý Nhuế Xán sao?"

Hắn đột nhiên hỏi.

Triệu Chí Minh thoáng chốc kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Triệu Lễ Kiệt biết hắn không nên hỏi vấn đề này.

Nhưng hắn cũng cảm thấy hắn không thể khống chế nổi bản thân mình, hắn biết cái thứ đen ngòm chua xót kia gọi là ghen tuông, hắn bị điều khiển, hắn không có cách nào khống chế.

Là tâm hắn mang ý xấu, là hắn giấu diếm dã tâm, là hắn không dám nói ra, nhưng hắn lại muốn Triệu Chí Minh cũng nhớ lại một chút, khoảng cách rất lớn giữa B và A.

"Em có thể ngửi được một chút."

Triệu Lễ Kiệt tiếp tục nói, vẻ mặt của hắn vô tội biết bao, như thể lúc này hắn thực sự không biết B không thể ngửi được mùi của A, hắn lại trở thành một thiếu niên hiếu kỳ ngây thơ, nói ra những nghi hoặc của mình liên quan tới vấn đề phân hóa.

"Rất nhạt, rất dễ chịu, em cảm thấy rất dễ chịu nhưng không thể miêu tả rõ được, có thể là bởi vì em còn chưa hoàn toàn phân hóa."

Hắn nói hời hợt như vậy, ngữ khí không có một chút bất thường.

Sắc mặt Triệu Chí Minh cứng ngắc, lại không cảm giác được Triệu Lễ Kiệt có tâm tư gì, một lát sau, lại cười nói: "Tôi ngửi không thấy, tôi là B, cậu quên sao?"

"A, quên mất quên mất" Triệu Lễ Kiệt đưa tay xoa lấy ót của mình, "Gần đây em cực kì mẫn cảm với tin tức tố của người khác, cảm thấy có chút lo lắng."

Hắn nhẹ nhàng vỗ đầu mình, sau lưng hắn, Lý Nhuế Xán lại đi ra.

Sắc mặt tối sầm của Triệu Chí Minh dường như có chút khôi phục, anh ta nhìn về phía Lý Nhuế Xán, như là nhìn thấy cọng rơm của mình, vươn tay ra: "Đưa cho tôi đi."

Lý Nhuế Xán đầu tiên là đưa cho anh ta một hộp đồ ăn vặt có nhân chocolate, được đặt trong một chiếc hộp dễ thương, phía trên in hình một con gấu tóc xoăn đang hihi haha cười ngây ngô, trông rất giống Triệu Chí Minh.

Triệu Chí Minh nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút: "Còn nữa không?"

Lý Nhuế Xán không nói gì, từ trong túi lấy ra, một cái móc chìa khóa nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay anh.

Đó là một cô gái đáng yêu được in ở hai mặt móc khóa, vẻ mặt hoạt bát đáng yêu cùng tóc màu xanh nhạt hợp lại với nhau càng tăng thêm đáng yêu, thấy Triệu Chí Minh cũng tròn mắt cười.

"Làm gì vậy" Anh ta đánh nhẹ Lý Nhế Xán một cái "Còn đưa tôi quà lưu niệm có hình loli, đã nói là không thích rồi mà."

Lý Nhuế Xán cũng mỉm cười, anh xoa đầu Triệu Chí Minh.

Triệu Chí Minh cầm lấy cái móc chìa khóa: "Khi nào figure của cậu được phát hành? Tôi nhất định sẽ bảo quản thật tốt."

Lý Nhuế Xán tưởng tượng thấy mình ở trên bàn, không khỏi nhíu mày: "Vậy cũng quá dọa người đi."

Triệu Chí Minh: "Vậy lần sau mua cho tôi cáo hoặc là rùa đen nha, tôi không muốn loại này."

Lý Nhuế Xán nói: "Được"

Nói xong anh nhìn về phía Triệu Lễ Kiệt: "Đi thôi, đi mua thuốc."

Triệu Chí Minh rất tự nhiên kéo lấy cánh tay anh: "Tôi cũng đi, tôi cũng muốn mua viên ngậm họng!"

Nói xong anh ta đã lôi kéo Lý Nhuế Xán đi về phía hiệu thuốc.

Triệu Lễ Kiệt bất động thanh sắc, bình tĩnh theo phía sau, trong lúc lơ đãng, hắn thấy Triệu Chí Minh ghé vào người Lý Nhuế Xán, hình như im lặng ngửi một cái.

Ngay sau đó khuôn mặt luôn luôn hoạt bát kia hiện lên vẻ mất mát, nhưng lại muốn tiếp tục giả vờ hoạt bát huyên náo, cùng Lý Nhuế Xán nói chuyện trên trời dưới đất.

Còn Triệu Lễ Kiệt đút tay vào túi, khẽ nghiêng đầu.

Hắn thực sự không nên làm thế, nhưng hắn đã làm.

Nhưng như vậy thì làm sao, thật sự hắn có tâm hoài quỷ thai*, hắn chính là giấu giếm dã tâm, chính là thích Lý Nhuế Xán, muốn lấy được mặt trăng mình yêu thích.

(心怀鬼胎: tâm hoài quỷ thai - thành ngữ của Trung Quốc, là một phép ẩn dụ cho những điều bí mật hoặc những suy nghĩ ẩn giấu trong trái tim, thường những suy nghĩ này sẽ là suy nghĩ xấu)

Cho nên hắn cứ làm như vậy, cũng chẳng cần lý do gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro