磕cp送对象你要吗
【 Tôi có đôi lời muốn nói với đàn anh mà tôi đã cho mượn bút ở phòng thi 203 ở tòa nhà của khoa Tự nhiên hôm nay. Khi quay về tôi mới biết được rằng cây bút đó là loại có mực sẽ biến mất dần, cái đó, xin lỗi nhưng mà anh có khả năng cao là xong đời rồi.】
Phác Đáo Hiền đưa cho Lý Nhuế Xán xem lời thú tội mình vừa đọc trên confession của trường, vừa cười vừa lấy tài liệu ôn thi che đi khuôn mặt muốn biến dạng vì cười.
"Anh, đoán thử xem tên xui xẻo trong phòng thi của chúng ta là ai đi hahaha."
Lý Nhuế Xán không đáp, tặc lưỡi một tiếng rồi quay xang nhìn Phác Đáo Hiền với vẻ mặt đầy khó xử, trên tay còn cầm một cây bút gel mực đen.
"Có khi nào kẻ xấu số đó là tôi không?"
Triệu Lễ Kiệt quay trở lại ký túc xá và phát hiện có điều gì đó không ổn, chiếc bút tự động mất màu mà cậu dùng để ký ngày trên đơn xin nghỉ phép đã biến mất. Chữ viết sẽ phai đi nửa giờ sau khi viết bằng chiếc bút gel đặc biệt đó, là công cụ hoàn hảo cho việc cúp học.
"Điền Dã, anh có thấy cây bút gel có thể xóa được của em không?" Triệu Lễ Kiệt vẫn đang lục túi, nhớ ra mình mang theo để gian lận lúc thi, có lẽ nào là bị mất lúc trên đường đến phòng thi?
Điền Dã vẫn đang đắm chìm trong Liên Minh Huyền Thoại bản mobile, chợt nhớ ra điều gì đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên với vẻ mặt kinh hãi.
"Chẳng phải cậu cho anh trai đó mượn à?"
Trước lúc thi, cây bút của chàng trai ngồi sau Triệu Lễ Kiệt bị gãy, theo đạo lý giúp đỡ người gặp nạn, cậu đã cho người ta mượn bút.
Giờ nghĩ lại, cây bút đó trông quen quen nhỉ?
Triệu Lễ Kiệt cúi đầu gửi confession sám hối, cảm thấy lần này bản thân mình khó mà giữ được mạng.
Khi Lý Nhuế Xán đen mặt gõ cửa ký túc xá, Triệu Lễ Kiệt đang run rẩy trong phòng không dám mở cửa.
"Mày có gan cho tao mượn bút mà không có gan mở cửa à? Đừng giả điếc trốn trong đó!" Lý Nhuế Xán vừa gõ cửa vừa hét lên dữ dội. Lý Huyễn Quân ở phòng bên cạnh tưởng Triệu Lễ Kiệt tán tỉnh bạn gái của ai đó bị người ta hỏi tội cũng thò đầu ra hóng chuyện vui, "Này, nhẹ nhàng một chút cũng không chết ai đâu, chúng ta đều là bạn học, có gì từ từ nói không được sao?"
Lý Nhuế Xán tặng cho tên đang hóng hớt một ánh nhìn sắc hơn dao ở phòng giải phẫu, Lý Huyễn Quân chỉ có thể im lặng quay người bỏ đi.
Lúc này, Triệu Lễ Kiệt đang một mực chặn cửa để Điền Dã không thể phản bội cậu.
"Tránh ra, tôi đi ăn đây!"
"Anh mà đi ra đó thì em cũng đi đời đấy!"
Dạ dày Điền Dã đói cồn cào, nhưng hắn quá yếu, cũng không thể làm gì khác trước sự phản kháng dữ dội của Triệu Lễ Kiệt.
"Này? Có chuyện gì vậy bạn học? Bên trong không có ai à?" Giọng nói của Dư Tuấn Gia từ ngoài cửa truyền đến, tiếng chìa khóa va vào nhau vô cùng gay gắt.
Một giây tiếp theo, cửa ký túc xá mở ra, một bóng đen vụt ra chạy xuống lầu, Lý Nhuế Xán không chút do dự đuổi theo, Dư Tuấn Gia vẻ mặt bối rối, suýt đánh rơi bánh bao thịt trong tay.
"Triệu Lễ Kiệt tán nhầm hoa đã có chủ à?" Hắn bối rối hỏi khi thấy ánh mắt của chàng trai đuổi theo Triệu Lễ Kiệt ngập tràn sát khí.
Điền Dã nhún vai, "Còn nghiêm trọng hơn thế. Nếu chuyện này xảy ra với tôi, tôi sẽ cho cậu ta sống không bằng chết."
Lý Huyễn Quân đang ăn khoai tây chiên lại thò đầu ra, "Triệu Lễ Kiệt ngủ với bạn gái của người ta à?"
?
Nói đến biến thái, đúng là vẫn không ai qua nổi cậu đâu Quân Nhi.
Lý Nhuế Xán trực tiếp chặn người ở tầng trệt của ký túc xá, tư thế Kabedon khiến hai người tỏa sáng lấp lánh trong mắt các sinh viên đang ra vào.
"Ồ, cả hai trông ngầu quá!" Hai chị gái đi ngang qua nhiệt tình bình luận.
"Ồ, họ định hôn nhau à?" Một cặp đôi đi ngang qua lấy điện thoại di động ra.
"Ồ, bên cạnh tôi có một cặp đồng tính nam!" Điền Dã đi ngang qua lấy hai tay lên che mắt.
Sau đó hắn bị ánh mắt gay gắt của cặp đôi vừa được nhắc đuổi, lặng lẽ đi ăn.
Trong lương tâm của bản thân, Điền Dã thực sự chỉ là một người qua đường muốn lấp đầy cái bụng rỗng của mình, trong lòng hắn chắc chắn không hề có suy nghĩ, "Hahaha Triệu Lễ Kiệt tàn đời thật rồi, bây giờ đặt chỗ chôn cho hắn thì có được giảm giá không nhỉ?"
"Nói đi, bây giờ phải làm gì?" Lý Nhuế Xán không còn tâm trạng quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về hai người họ nữa, đầu óc anh lúc này chỉ tràn đầy hình ảnh của bài thi Sinh lý học lâm sàng chi chít chữ của mình.
Chết tiệt, trả lại cho tôi cái vòng xơ trong hố tuyến yên và nơi ra vào của dây thần kinh phế vị ở não mà tôi đã sống chết học thuộc đây! Trả lại các đường dẫn truyền thần kinh vận động của chi trên mà tôi đã viết đây! Cậu có hiểu được nỗi đau của sinh viên Y khoa cuối kỳ không?
Triệu Lễ Kiệt không hiểu, cậu chỉ là một sinh viên Địa chất bình thường, nếu phải chỉ ra ai là kẻ xấu xa trong câu chuyện này thì chỉ có thể trách tại sao trường lại để sinh viên khối Khoa học Môi trường và sinh viên Y khoa vào cùng một phòng để kiểm tra môn liên ngành.
"Em đi gặp giáo sư giải thích với anh được không, anh trai? Chúng ta bình tĩnh nói chuyện trước đã nhé?" Triệu Lễ Kiệt đang sắp quỳ xuống lạy anh trai trước mặt đến nơi thì thấy cô gái bên cạnh bắt đầu chụp ảnh. Trái tim của cậu như hóa thành tro, chuyện kiếm bạn gái trong bốn năm đại học đã là một thử thách với Triệu Lễ Kiệt, bây giờ lại có thêm tên tiền bối này không tiếc thương góp phần làm cho trở ngại đó lớn thêm.
"Chỉ cần gặp giáo viên là xong? Điểm của tôi thì sao? Làm thế nào để tôi có thể làm tiếp bài thi chứ?" Lý Nhuế Xán cảm thấy kế hoạch này không ổn. Giáo sư A Bố nổi tiếng vì độ "cứng" của mình, nếu có thể viết số năm mươi chín lên bài thi thì sẽ tuyệt đối không cho sáu mươi điểm để qua môn.
"Ồ, vậy ý anh thế nào, anh trai? Hay em đi trộm bài thi cho anh nhé?" Triệu Lễ Kiệt chỉ cầu xin người anh mắt cáo này có thể thả cho cậu đến lớp của giáo sư Minh Khải.
Lý Nhuế Xán cúi đầu, dường như đã quyết định điều gì đó, đột nhiên kéo Triệu Lễ Kiệt về phía tòa nhà của khoa Y.
"Anh đang làm gì vậy? Anh ơi, anh thật sự sẽ không ép em làm siêu trộm đâu phải không? Anh à, chúng ta từ từ nói chuyện được không? Sao anh lại kéo em đến phòng giải phẫu?"
Tiếng hét của Triệu Lễ Kiệt vang vọng khắp Đại học E.
Có một truyền thuyết trong khoa Y của Đại học E rằng nếu bạn tìm kiếm sự giúp đỡ từ một vị thần tàn nhẫn, bạn phải hy sinh một linh hồn vô tội cho ông ta trong đêm tối để vị thần đó xuất hiện và ban may mắn cho bạn.
Nói theo đơn giản hơn, nó có nghĩa là bắt một người nào đó để giáo sư A Bố sử dụng làm thí nghiệm trong phòng giải phẫu. Nếu giáo sư hài lòng, ông ấy sẽ cho bạn điểm cao hơn và giúp bạn qua môn.
Sau khi Triệu Lễ Kiệt lắp bắp kể lại chuyện đã xảy ra, A Bố cầm tờ giấy gần như trắng tinh vừa nghe vừa gật đầu, trên đó vẫn còn vết tích của những đoạn văn dang dở chứng tỏ cậu không nói dối.
"Tôi đã hiểu tình huống rồi, vậy hai cậu nghĩ chúng ta nên làm thế nào?" A Bố trải tờ giấy bây giờ đã không còn dấu vết của chữ viết ra trước mặt hai người.
Mùi hương đặc biệt của hydrocarbon thơm trộn lẫn với mùi của formalin khiến Triệu Lễ Kiệt không khỏi khụt khịt, cậu vốn đã bị viêm mũi, giờ lại đang cúi đầu thở hổn hển khiến Lý Nhuế Xán hiểu lầm như cậu đang khóc.
Chết tiệt, bản thân đường đường là một sinh viên năm hai mà lại đi bắt nạt một đứa năm nhất không phải hơi quá đáng rồi sao? Lý Nhuế Xán đột nhiên hối hận vì vừa rồi mình đã quá hung dữ.
"Hay làm như này đi, Lý Nhuế Xán, cậu có thể điền lại đáp án và tôi sẽ chấm lại cho cậu, nhưng hai cậu không được về nhà trong kỳ nghỉ để ở lại làm thí nghiệm với tôi, được chứ?" A Bố không muốn mất thời gian trò chuyện vô nghĩa với sinh viên, trực tiếp tuyên án.
Còn có thể nói không sao? Hai người âm thầm lẩm bẩm trong lòng, không dám phản bác gật đầu đồng ý, cảm tạ giáo sư đã chừa cho họ một con đường sống.
Triệu Lễ Kiệt khốn khổ vẫn còn thở dốc khi ra khỏi cửa.
"Đừng, đừng khóc..." Lý Nhuế Xán lúc này ngơ ngác, không ngờ người đầu tiên anh dỗ dành ở Đại học lại không phải là bạn gái mà là một sinh viên năm nhất phiền phức, "Tôi không ngờ rằng giáo sư lại tàn nhẫn như vậy..."
Triệu Lễ Kiệt đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười không chút buồn bã, "A? Tại sao em lại khóc chứ? Vừa rồi em bị ngứa mũi thôi."
Triệu Lễ Kiệt vô cùng nóng lòng để không được về nhà trong kỳ nghỉ lễ! Sau khi về nhà, mỗi ngày cậu đều phải bế đứa cháu gái nhỏ đến công viên, ít nhất thì ở trường cậu cũng có cơ hội để cắm trại thâu đêm ở tiệm Internet.
Lý Nhuế Xán nhìn thấy cậu nhóc mỉm cười rạng rỡ, cảm thấy rằng đã đến lúc Triệu Lễ Kiệt phải được nếm trải thứ được gọi là hiện thực khốc liệt.
"Vậy thì hợp tác vui vẻ nhé. Tôi phải đi làm bài thi lại trước, hẹn gặp lại vào kỳ nghỉ lễ."
Triệu Lễ Kiệt không hiểu vì sao vị tiền bối vừa rồi còn vô cùng đáng sợ lại đột nhiên cười thâm hiểm như này.
Sau đó khi Điền Dã hả hê kéo vali về nhà nghỉ lễ, Triệu Lễ Kiệt đã thật sự hiểu được cuộc đời u tối là như thế nào.
Làm ơn đi, bây giờ cậu thật sự rất nhớ chiếc giường trong phòng ngủ, nhớ mùi đồ nướng của quán bia ở tầng trệt, nhớ món mì bò buổi sáng, nhớ bàn tay mềm mại của cô cháu gái nhỏ.
Trong phòng thí nghiệm, Triệu Lễ Kiệt vừa khóc không ra nước mắt vừa kéo chân sau của một con ếch.
Lý Nhuế Xán rất vui vẻ, trước đây anh cũng sẽ không về nhà trong kỳ nghỉ để làm thí nghiệm với A Bố, ai mà không hạnh phúc khi có thêm lực lượng lao động miễn phí? Lý Nhuế Xán, trong vai của một nhà tư bản độc tài, ngày ngày vắt kiệt giá trị thặng dư của Triệu Lễ Kiệt, đưa cậu đến phòng thí nghiệm từ sáng đến tối để phân tích dữ liệu, quan sát các lát cắt và ngửi mùi thơm của formalin. Khi Triệu Lễ Kiệt trở về ký túc xá vào ban đêm, cậu gần như trên bờ vực của sốc đến câm lặng chứ đừng nói đến chuyện ra ngoài chơi game.
"Em là sinh viên Địa chất, em nghiên cứu về đá!" Triệu Lễ Kiệt gục xuống và hét lên khi bị kéo đi quan sát các lát cắt của tim người bị ung thư lần thứ bốn mươi ba.
"Vậy thì sao, cậu không phải là người à?" Lý Nhuế Xán cười quái dị, "Học Địa chất giống như để chữa bệnh cho Địa cầu. Nhưng trước tiên cũng cần phải có sức khỏe tốt, biết thêm kiến thức y học cũng chẳng mất mát gì đâu."
Triệu Lễ Kiệt trợn mắt, trong lòng gào thét, "Anh mà thả em đi thì em sẽ sống khỏe mạnh hơn đó!"
Khuôn viên đại học mùa hè tràn ngập hương vị tuổi trẻ, những anh chàng đẹp trai trên sân bóng rổ, tiệc nướng ở chợ đêm trước trường, Coca ướp đá trong siêu thị, những cặp đôi nắm tay nhau cùng đi dạo.
Triệu Lễ Kiệt cảm thấy mình không thể cảm nhận được chút sức sống nào từ những người trẻ tuổi trong kỳ nghỉ hè tuyệt vời như vậy.
"Mọi người phải có dũng khí để chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của mình." Lý Nhuế Xán đưa cho cậu một chiếc bánh pudding nhỏ, nhiệm vụ của kỳ nghỉ đã hoàn thành, họ vẫn còn nửa tháng để về nhà nghỉ ngơi.
Triệu Lễ Kiệt nhận lấy, cắn một miếng lớn, thái dương đột nhiên đau buốt. Lúc này ý thức trách nhiệm của một sinh viên Y khoa của Lý Nhuế Xán đột nhiên tăng cao, tay trái kéo đầu cậu, tay phải ấn vào thái dương chậm rãi xoa xoa. Vì chiều cao của mình, cậu phải cúi đầu xuống, ngoan ngoãn để yên cho tiền bối xoa. Lý Nhuế Xán vừa xoa đầu cậu vừa mắng, "Em để chó gặm hết mấy thứ học được rồi à? Còn không biết không được ăn đồ lạnh quá nhanh sao?"
Cả hai tay Lý Nhuế Xán đều bận rộn, anh đành ngậm que bánh pudding trong miệng vừa lẩm bẩm mắng cậu làm kem chảy tràn ra khóe môi, cảnh tượng làm Triệu Lễ Kiệt đỏ mặt, tim đột nhiên đập nhanh hơn.
"Anh ơi, kem sắp tan rồi." Triệu Lễ Kiệt tránh sang một bên, chỉ mỗi cậu biết núi lửa trong tim ban nãy đã phun trào dữ dội thế nào.
Tất nhiên, Lý Nhuế Xán không biết bây giờ trông anh thu hút đến mức nào, anh chậm rãi dùng đầu ngón tay lau đi vết kem chảy, bây giờ đã chuyển sang càu nhàu về sự dính dớp, Triệu Lễ Kiệt chỉ cảm thấy nếu còn tiếp tục nhìn anh thì sẽ không còn đảm bảo về xu hướng tính dục của bản thân nữa.
Mọi người đều biết tiền bối Lý Nhuế Xán rất đẹp trai, khoa Y của Đại học E tự hào đến mức đăng ảnh anh mặc vest trong bữa tiệc chào mừng lên diễn đàn, những người qua đường không biết còn lần lượt hỏi đây là người nổi tiếng nào, về trường cũ biểu diễn tại sao lại không có thông báo. Chưa kể còn vô số anh chị em mỗi ngày đều lén lút ngắm anh ở trường.
Đương nhiên, loại tình huống này hiếm khi xảy ra sau khi hai người bị chụp ảnh đăng lên mạng, CP của hai người đã được đưa lên diễn đàn Đại học E hàng ngàn lần, mỗi ngày đều có cập nhật về "Sinh viên năm nhất của Viện Khoa học và Công nghệ Môi trường và sinh viên năm hai của Trường Cao đẳng Y tế." "Một câu chuyện tình yêu tuyệt vời", thậm chí họ còn có cả tên CP. Lý Nhuế Xán được gọi là "Lý Đa Đa" vì điểm số quá tuyệt vời của anh, còn Triệu Lễ Kiệt đã thể hiện rất tốt trong giải đấu Liên Minh Huyền Thoại của trường với ID "JieJie", do đó CP của họ được gọi là "JieDuo".
Hơn một lần Lý Nhuế Xán dùng tài khoản phụ vào đọc bình luận của mọi người, cuối cùng anh nhịn không được hỏi Phác Đáo Hiền, "Cậu có nghĩ rằng tôi không đủ mạnh mẽ để làm công không?"
Phác Đáo Hiền lúc đó đang ăn gà nướng, nghe được Lý Nhuế Xán hỏi như vậy hắn sợ đến mức không dám cắn chân gà nữa. Anh ơi, anh có nghĩ rằng tiền đề của anh cho câu hỏi này hơi sai sai không? Anh thật sự cho rằng anh với tên nhóc đó là một cặp à?
Trên diễn đàn đều có ảnh của hai người từ mọi góc độ, Lý Nhuế Xán càng nhìn càng cảm thấy chỉ vì chút đường mà sinh viên đại học bây giờ đều có thể gia nhập FBI hết rồi.
Ví dụ như có một bức ảnh Kabedon đầy nhiệt huyết trong thư viện trông như đang hôn nhau, Lý Nhuế Xán trợn mắt muốn trả lời rằng anh muốn lấy một cuốn sách nhưng Triệu Lễ Kiệt lại cố ý đặt nó lên cao hơn, buộc anh phải đưa tay lên mới lấy được. Để mà nói về chuyện nụ hôn, nếu phần thưởng là cho phép anh có thể bứt đầu Triệu Lễ Kiệt ra thì anh sẽ đồng ý.
Ví dụ như khoảnh khắc xoa đầu ngọt ngào trong phòng thí nghiệm như thể là chốn không người, Lý Nhuế Xán nghiến răng muốn nói rằng đó là vì Triệu Lễ Kiệt không biết đặt lam kính dưới kính hiển vi cho hẳn hoi làm anh tức giận vỗ đầu cậu. Lại nói về chuyện xoa đầu, Lý Nhuế Xán tự thấy bản thân mình chưa ấn đầu cậu vào formalin đã là quá bao dung rồi.
Lý Nhuế Xán càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không ổn, anh cảm thấy nếu tiếp tục đọc, mình sẽ thực sự bị thuyết phục.
Cái gì thế này, tôi đang ship CP chính mình với đàn em mình dạy dỗ sao? Tôi thật sự chấp nhận chuyện mình là thụ sao?
Cứu với! Lý Nhuế Xán rùng mình quấn chăn.
Triệu Lễ Kiệt lập tức đặt vé máy bay về nhà, cậu chỉ còn nửa tháng để nghỉ ngơi. Sau khi kéo vali và vui vẻ tạm biệt Lý Nhuế Xán cậu mới phát hiện tiền bối của mình không có ý định về nhà.
"Anh không về nhà sao?" Triệu Lễ Kiệt bất giác chậm lại.
"Không về, bố mẹ anh về Hàn Quốc rồi, bây giờ có về Thượng Hải cũng vô nghĩa." Một người Hàn Quốc nói giọng Vũ Hán định cư ở Thượng Hải nói.
Triệu Lễ Kiệt suy nghĩ một lúc, mặc dù việc tiền bối bắt cậu làm thí nghiệm rất đáng sợ, nhưng cậu vẫn thấy không thoải mái khi phải để Lý Nhuế Xán ở lại trong trường một mình.
Tuy không biết phải diễn tả cảm giác đó thế nào, nhưng có lẽ là vì sợ bạn bè của mình cô đơn đi?
Triệu Lễ Kiệt tỉnh lại đi, nhớ lần Điền Dã bị bắt ở lại trường viết luận văn trong dịp Quốc tế Lao động không? Cậu đã đi mà không ngoảnh đầu lại một lần mà!
"Vậy, anh có muốn về quê với em không?" Triệu Lễ Kiệt đột nhiên hỏi, tiếp tục nói trong ánh mắt bối rối của Lý Nhuế Xán, "Không phải anh ở một mình sao? Anh có thể đến nhà em vài ngày và sau đó chúng ta có thể quay lại trường cùng nhau. Anh không có kế hoạch nào chứ?"
Lý Nhuế Xán cúi đầu suy nghĩ một lúc, cảm thấy tốt hơn hết là đừng làm phiền người khác.
Nhưng sau đó anh lại bị cậu kéo lên máy bay, không cho anh cơ hội sắp xếp hành lý. Anh lấy vài bộ quần áo để thay, lại phát hiện mình đã đứng ở cổng khởi hành từ lúc nào.
"Em giỏi thật đấy." Lý Nhuế Xán không kịp phản ứng khi bị đẩy sang chỗ ngồi bên cạnh.
"Đừng khách sáo như vậy, khi đến nhà em sẽ đãi anh món mì bò." Triệu Lễ Kiệt giúp anh thắt dây an toàn.
Ngày hôm sau, một bài viết tuyệt vời khác xuất hiện trên diễn đàn Đại học E.
【 Hãy cho tôi biết ai là bà mối số một Đại học E! Jiejie đưa tiền bối Lý về nhà gặp bố mẹ! 】
Lý Nhuế Xán cảm thấy rằng bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà, sông Dương Tử hay sông Hoàng Phố cũng không thể rửa sạch nỗi xấu hổ của mình.
Triệu Lễ Kiệt vừa về đến nhà, mẹ đã nhéo mặt cậu hỏi tại sao trên người không có miếng thịt nào, sau đó quay sang xoa đầu Lý Nhuế Xán, hỏi anh tên gì, có mệt không, việc học trên trường thế nào. Dì còn nói rằng nếu Triệu Lễ Kiệt làm gì không phải phép thì anh có thể mách với dì.
Lý Nhuế Xán cúi đầu uống canh đậu xanh nấu đường phèn, mùi vị thơm ngon, nhịn cười gật đầu, Triệu Lễ Kiệt duỗi chân đá anh dưới gầm bàn. Một tiếng hét nhỏ bị nén lại trong cổ họng anh.
Lý Nhuế Xán cảm thấy rằng khi năm học bắt đầu, anh cần phải gửi đứa trẻ may mắn này đến phòng thí nghiệm của A Bố để tra tấn.
Triệu Lễ Kiệt đưa Lý Nhuế Xán ra ngoài đi dạo, cậu mua một bát đá bào đậu đỏ và ngồi xổm ở cổng khu dân cư, cậu giơ điện thoại ra trước mặt anh, vừa lướt vừa hỏi có thể đến chỗ này chỗ kia không. Lý Nhuế Xán gật đầu ăn đá bào, thậm chí còn không nhìn những chỗ cậu đang nói đến là ở đâu.
Đến quê của người khác thì tốt nhất là người ta nói gì thì đều nghe theo hết. Từ khi Lý Nhuế Xán và bố mẹ anh chuyển đến Trung Quốc, họ chưa bao giờ thực sự đi du lịch nhiều. Đứng dưới ánh nắng được những tán cây Chi Hông lọc qua, Lý Nhuế Xán nheo mắt, cảm thấy dễ chịu một cách lạ lùng.
Một sạp nhỏ bán quạt ở góc đường, mấy đứa trẻ được nghỉ hè vừa đạp xe vừa ăn kem, một dì đang mặc cả ở hàng bán rau, một chú chó Pug nằm dưới bóng cây thè lưỡi.
Hương mùa hè tràn ngập khắp mọi nơi.
Triệu Lễ Kiệt kéo Lý Nhuế Xán đến Gulongzhong chơi. Hai sinh viên đại học vừa ăn kem vừa chen chúc trong đám đông, ngắm nhìn kiến trúc cổ kính và truyền thống khắp nơi. Họ đi qua khu rừng rậm, cảm nhận sự mát mẻ của những tán cây. Lý Nhuế Xán thích thú chụp rất nhiều ảnh. Kiến trúc Trung Quốc có ảnh hưởng sâu sắc đến Hàn Quốc, anh đã nghe câu chuyện về Ngọa Long Gia Cát Lượng trước đây, lúc này Triệu Lễ Kiệt lại đang kể về "Tam cổ thảo lư".
Ba lần đến lều cỏ là do muốn chiêu mộ bậc kỳ tài Ngọa Long, còn Triệu Lễ Kiệt bắt cóc Lý Nhuế Xán lên máy bay là do tình anh em khiến thiên hạ cảm động.
Đứa trẻ bên cạnh đang đeo chiếc băng đô tai cáo mua ở cổng vườn thú, Triệu Lễ Kiệt nhìn thoáng qua liền cảm thấy nếu Lý Nhuế Xán cũng đeo nhất định sẽ rất đáng yêu.
Sau đó cậu bị đánh đúng như tưởng tượng.
"Gì đây, thay vì trả ơn lòng tốt thì anh trả thù à anh trai?"
"Đừng lo, anh sẽ sơ cứu cho em, không chết được đâu." Lý Nhuế Xán không quên thể hiện thân phận là một sinh viên Y khoa.
Gulongzhong mới được khám phá một nửa, hai chàng sinh viên đã cảm thấy không còn hứng thú nữa.
"Anh có mệt không?" Triệu Lễ Kiệt kéo Lý Nhuế Xán đến ngồi lên bệ đá, "Hay em chụp ảnh lưu niệm cho anh rồi mình đi nơi khác nhé?"
Anh đứng trước cổng vào của Gulongzhong, tóc được cậu tạo kiểu, nhìn giống một học sinh Tiểu học Hàn Quốc hoạt bát sống cuộc sống mùa hè vui vẻ của mình.
Lý Nhuế Xán xem ảnh trên điện thoại di động rồi cũng chụp ảnh Triệu Lễ Kiệt đang đứng bên cạnh.
Chân dài thật nhỉ, Lý Nhuế Xán nghĩ khi nhìn bức ảnh.
Chụp ảnh xong, Triệu Lễ Kiệt dẫn Lý Nhuế Xán đi tới tiệm Internet, nơi mà cậu thường xuyên trèo tường trốn học đến chơi hồi còn học Trung học.
"Em đưa anh đến nhà em chỉ để chơi game à?" Lý Nhuế Xán uống một cốc Coca lạnh như băng và chọn Zoe với vẻ mặt buồn bã, nếu Fizz là một thực thể, anh nhất định sẽ đánh Triệu Lễ Kiệt đến chết.
Máy lạnh thoải mái và đồ uống rất ngon, nhưng còn những điểm tham quan khác ở Tương Dương thì sao? Còn mì bò thì sao? Còn lươn xé tay thì sao? Còn tôm Nghi Thành thì sao?
"Này, chơi Liên Minh Huyền Thoại với em chẳng phải là tốt hơn là phơi nắng bên ngoài sao?" Triệu Lễ Kiệt bấm chuột khoá vào Xin Zhao, đồng thời dùng ống hút lấy đá viên từ trong cốc ra để ăn.
Làm sao có thể đưa ai đó đi du lịch như thế này chứ?
Lý Nhuế Xán chửi thầm, chỉ hận tại sao bản thân là sinh viên Y mà bây giờ lại không mang theo dao mổ.
Khi điện thoại của mẹ Triệu reo lần thứ tư, Triệu Lễ Kiệt mới nhận ra tình hình lúc này, cậu nắm tay kéo Lý Nhuế Xán chạy đến ga tàu điện ngầm để mua vé và đợi tàu. Một đàn chim bồ câu sợ hãi bay đi, tiếng chim bồ câu vang vọng trong ánh hoàng hôn, to và rõ ràng.
"Em đưa anh đến nhà em để chen chúc trên tàu điện ngầm à?" Lý Nhuế Xán tỏ vẻ chán ghét, anh không ngờ rằng ngày đầu tiên trong chuyến đi đến Tương Dương sẽ trải qua trong quán cà phê Internet và tàu điện ngầm.
"Chẳng phải cũng là một cách tiết kiệm sao?" Triệu Lễ Kiệt cười nói, "Anh biết mà, sinh viên Địa chất toàn là học sinh nghèo vượt khó thôi." Ngay cả có là một sinh viên Y khoa thì cũng sẽ trân trọng việc kiểm soát ngân sách.
Nếu như giáo sư Minh Khải nghe được lời này, có lẽ sẽ gõ mấy cái vào đầu của Triệu Lễ Kiệt, mặc dù đó là sự thật.
Mẹ Triệu mắng con trai không biết tiếp khách, cũng không để ý Lý Nhuế Xán vừa ăn dưa hấu vừa xem náo nhiệt, Triệu Lễ Kiệt vừa đẩy Lý Nhuế Xán đi tắm vừa tránh bàn tay của mẹ vặn xoắn tai cậu. Khi anh bước ra, mẹ Triệu đã bày sẵn mì bò, miếng thịt lợn lớn kho ăn kèm với giá luộc, tảo bẹ, hành lá và rau mùi, sợi mì màu vàng đặc biệt ngon miệng trong nước súp bơ đỏ.
Đây là lần đầu tiên một chàng trai Hàn Quốc được ăn mì bò Tương Dương đích thực, anh phấn khích đến mức suýt khóc ngay từ miếng đầu tiên.
Ừm, cũng không cường điệu đến thế đâu, chỉ là anh bị sặc tiêu mà thôi.
Đương nhiên trên bàn ăn cũng có một số lời hỏi thăm thủ tục, mẹ Triệu hỏi thăm về gia đình của Lý Nhuế Xán, đồng thời cũng hỏi anh đã có người yêu chưa.
Lý Nhuế Xán ho và lắc đầu, "Con không có thời gian để hẹn hò."
"Ồ, dì thấy điều kiện của con rất tốt, học ngành Y đúng là rất tuyệt vời. Con gái của dì Vương ở tầng dưới cũng đang học ở Thượng Hải. Hay hai đứa thêm WeChat để trò chuyện nhé?"
Triệu Lễ Kiệt nghe vậy, sợ mẹ anh sẽ kéo Lý Nhuế Xán đi nói chuyện gia sự mấy tiếng đồng hồ, vừa đặt đũa xuống lập tức kéo anh đi ra ngoài chơi.
"Mẹ ơi! Anh ấy mới học năm thứ hai Đại học, sao lại sốt ruột thế? Con đưa anh ấy đi phố Bắc ăn khuya đây!"
Trong chợ đêm phố Bắc Tương Dương, đồ ăn nhẹ và món ngon xếp thành hàng, Lý Nhuế Xán vừa tiêu hóa xong một bát mì bò lại cảm thấy bụng mình cồn cào.
"Dì thật chu đáo." Lý Nhuế Xán vẫn còn bị sốc trước sự nhiệt tình của các bậc phụ huynh Trung Quốc, họ luôn lo lắng về việc tìm người yêu cho con cái khi vào Đại học à? Cha mẹ anh gần như đã để anh ra đi và sống tự do. Ngoài việc gửi tiền và hỏi thăm việc học của anh, họ đã bỏ qua mọi thứ khác.
"Mẹ em mà, lúc nào cũng thích lo lắng." Triệu Lễ Kiệt mua bốn con hàu nướng rồi đút cho Lý Nhuế Xán, cẩn thận lau đi nước sốt chảy ra từ miệng anh.
Ngay cả vào lúc này, Lý Nhuế Xán vẫn không quên chia sẻ kiến thức khoa học thường thức, mở miệng nói với Triệu Lễ Kiệt rằng hàu có thể bổ sung kẽm, máu và bổ sung một số khía cạnh nhất định của chất dinh dưỡng.
Triệu Lễ Kiệt mua bánh đường nâu để chặn miệng anh, dập tắt "Ánh sáng của Đại học E" , nói rằng từ bây giờ anh không được phép nói gì liên quan đến y học nữa.
Rõ ràng là hơn một tháng trước hai người đã rơi vào một cuộc chiến vì chiếc bút gel, nhưng bây giờ họ lại thân thiết như những người anh em chí cốt.
Đừng hỏi, có khi là do ở trong phòng thí nghiệm ngửi formalin quá lâu gây nên ảo giác đấy.
Đêm hè sinh ra để dành cho những bữa ăn khuya, bia và tiệc nướng nhỏ, hòa mình vào không khí của pháo hoa, đẩy cốc và nâng ly chúc mừng cùng bạn bè thân thiết. Lý Nhuế Xán cầm một ly trà olong đào, cảm thấy cuộc sống thế là đủ. Chẳng trách người ta nói đến Trung Quốc muốn ăn ngon thì nên tránh những nhà hàng lớn. Thông thường, chính những con phố nhỏ mới mang đến hương vị độc đáo của thành phố.
Nhìn thấy bộ dáng hài lòng của Lý Nhuế Xán sau khi ăn uống xong, Triệu Lễ Kiệt mỉm cười. Cậu chưa bao giờ thấy tiền bối với biểu cảm như thế này khi xem đĩa petri trong phòng thí nghiệm. Cậu bỗng thấy thấy ngứa ngáy trong lồng ngực như thể đang có đàn kiến bò qua.
Hai người đi từ đầu đường đến cuối đường, làn gió đêm khiến người ta cảm thấy thoải mái, đắm chìm vào không khí của mùa hạ. Trên quảng trường còn có một ban nhạc nhỏ đang ca hát, khi bị đám đông vây quanh, Triệu Lễ Kiệt vô thức kéo Lý Nhược Xán lại gần ngay cạnh mình.
每一次再一次 你慢慢的靠近
Hết lần này đến lần khác, anh chầm chậm bước lại gần.
告诉我 都是心跳的证明
Để nói em nghe minh chứng của nhịp đập trái tim.
那些回忆 很清晰
Những hồi ức đó đều quá đỗi rõ nét.
谁都不能否定
Khiến chẳng ai có thể phủ định nổi.
在我心中写满你的名
Trái tim em khắc ghi đầy tên anh.
Một giọng nữ nhẹ nhàng đang hát một bài hát thích hợp dùng để tỏ tình, Lý Nhuế Xán quay đầu lại, nghe thấy Triệu Lễ Kiệt ngâm nga theo, lời bài hát rót vào tai anh, chậm rãi, rõ ràng.
Lý Nhuế Xán nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.
Tai được chia thành ba phần: tai ngoài, tai giữa và tai trong. Cơ quan thụ cảm là cơ quan ốc tai bao gồm các tế bào thính giác trên màng đáy của ống tai trong. Âm thanh do một vật phát ra truyền qua không khí và qua hệ thống dẫn truyền của tai ngoài, tai giữa và tai trong, làm cho các sợi nội dịch ốc tai và màng đáy rung động, từ đó kích thích sự hưng phấn của tế bào thính giác và tạo ra các xung thần kinh. Xung động được truyền dọc theo dây thần kinh thính giác đến cơ thể gối trong phía sau của đồi thị, và sau khi trao đổi tế bào thần kinh, nó đi vào vùng thính giác của vỏ não để tạo ra cảm giác nghe.
Lý Nhuế Xán lập tức nhớ đến đáp án cho câu trả lời trắc nghiệm.
Triệu Lễ Kiệt vẫn lặng lẽ hát.
I miss you I miss you 你慢慢的靠近
Em nhớ anh, rất rất nhớ anh, anh chầm chậm đến gần phía em.
我承认 这是心跳的证明
Em thừa nhận, đây chính là minh chứng của nhịp đập trái tim.
这次换我走向你
Lần này đổi lại anh nhé, để em bước về phía anh.
这不是恶作剧
Đây nào phải trò đùa dai nào.
你是我最难解的一道题
Anh chính là đề bài em khó giải nhất.
Cảm xúc này là sao đây? Lý Nhuế Xán nghiêm túc suy nghĩ.
Có lẽ là tâm nhĩ phải nhận máu tĩnh mạch từ toàn bộ cơ thể, bơm nó qua tâm thất phải vào động mạch phổi. Lúc này, động mạch phổi mang máu tĩnh mạch, trải qua quá trình trao đổi khí ở phổi, biến thành máu động mạch giàu oxy. Sau đó nó được đưa đến tâm nhĩ trái bằng tĩnh mạch phổi và được tâm thất trái bơm đến các mô và cơ quan khác nhau trên khắp cơ thể.
Tóm lại là trái tim Lý Nhuế Xán đang rung động.
Một tòa nhà CP nghìn tầng không thể được xây dựng một cách uổng phí được.
Vì vậy, ở cuối bản nhạc, Lý Nhuế Xán nhẹ nghiêng người về phía trước, nói với Triệu Lễ Kiệt bằng tiếng Hàn.
"Triệu Lễ Gai, hẹn hò với anh nhé?"
Đúng như dự đoán, Triệu Lễ Kiệt đáp lại anh bằng ánh mắt đặc biệt chân thành và ấm áp.
"Sao thế anh?"
Được rồi, Lý Nhuế Xán đảo mắt, sinh viên Khoa học Môi trường đương nhiên không có tiếng Hàn trong chương trình đào tạo.
Khi Điền Dã gặp lại Triệu Lễ Kiệt vào đầu năm học, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao thí nghiệm trong suốt kỳ nghỉ không những không tra tấn khiến cậu bị hút hết sinh khí như một cái xác khô mà ngược lại Triệu Lễ Kiệt còn có khuôn mặt vui vẻ phơi phới như gió xuân.
"Cậu ta rốt cuộc bị Lý Nhuế Xán tra tấn đến điên luôn rồi sao?" Điền Dã cầm điện thoại di động lên xem diễn đàn, toà "JieDuo CP" của diễn đàn Đại học E đã xây được gần mười nghìn tầng. Đùa thôi, Triệu Lễ Kiệt thẳng như thế nào anh còn không biết chắc? Lúc mới vào trường, một học tỷ năm cuối hỏi cậu có muốn yêu đương không, cậu đã lập tức nói, "Chuyện này lại là một giá khác." Vậy có đánh chết thì cậu ta cũng không có khả năng làm ra được chuyện như cùng Lý Nhuế Xán yêu đương.
Sau đó Điền Dã đã sốc đến hoá đá khi thấy Triệu Lễ Kiệt vòng tay ôm eo Lý Nhuế Xán đi ăn.
Con mẹ nó, hoá ra tôi chính là một chú hề, Điền Dã ôm Dư Tuấn Gia khóc lớn.
Cùng lúc đó, Lý Nhuế Xán đang nhấm nháp trà sữa và chờ thức ăn được mang ra, đối diện với anh, Triệu Lễ Kiệt đang đắm chìm trong Summoner's Rift không thể tự thoát ra được.
"Này, anh có biết cái tên bên Viện Khoa học đó không? Anh trai đó chơi trò hai chân đạp hai thuyền bị phát hiện rồi, bây giờ đang gây rắc rối lớn đấy." Triệu Lễ Kiệt chỉ tay vào màn hình điện thoại buôn chuyện với anh.
"Vậy liệu em sẽ ngoại tình không?" Lý Nhuế Xán đột nhiên hỏi, không biết dây nào trong đầu đã chập mạch.
Triệu Lễ Kiệt ngẩng đầu lên khỏi màn hình và trả lời tiền bối một cách nghiêm túc.
"Em có thể học thử."
?
Chàng sinh viên Y cắn ống hút mỉm cười, giơ tay định tát vào mặt Triệu Lễ Kiệt với chiếc chai nhựa trên tay.
"Em vẫn là nên đi chết đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro