Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 2

2.

Tại sao Triệu Lễ Kiệt lại thích mình nhỉ, đây là mệnh đề mà Lý Nhuế Xán thường hay suy ngẫm.

Anh biết Triệu Lễ Kiệt rất nổi tiếng, dáng người cao gầy, khuôn mặt cũng coi như khá đẹp trai, dịu dàng chu đáo lại hào sảng, nhìn thế nào cũng là mẫu người mà con gái yêu thích. Thực tế chứng minh đúng là như vậy, trong vài năm bên nhau, cậu ấy nhận được vô số lời tỏ tình, mặc dù lần nào Triệu Lễ Kiệt cũng kiên định nói với đối phương rằng mình đã có người yêu, nhưng những gì xảy ra vẫn để lại cho Lý Nhuế Xán một cảm giác trống rỗng không thể nắm bắt được.

Sau khi tốt nghiệp, Lý Nhuế Xán thuê một căn hộ gần trường, cứ sau khi tan học vào mỗi thứ sáu Triệu Lễ Kiệt lại về thẳng nhà anh, chờ đến khi cậu tốt nghiệp thì hai người liền thuận lý thành chương, bắt đầu chính thức sống chung. Không ai đặt câu hỏi, cũng chẳng ai nghĩ đến tương lai sẽ như thế nào, mọi thứ cứ thế mà phát triển từng bước từng bước một. Họ giống như những cặp đôi đại học may mắn, dường như dễ dàng vượt qua lời nguyền chia tay sau khi tốt nghiệp.

Sau khi tốt nghiệp, Triệu Lễ Kiệt vào làm việc cho một công ty lớn có tiếng, ban đầu cậu vốn nghĩ đây là chuyện không thể tốt hơn được, vào ngày nhận được offer, Lý Nhuế Xán vui vẻ đến nhà hàng yêu thích để cùng cậu ăn mừng. Tuy vậy, mức lương và áp lực tại những công ty lớn luôn tỉ lệ thuận với nhau, thứ không thiếu nhất chính là người có năng lực và làm việc chăm chỉ. Là một tân binh mới ra trường, Triệu Lễ Kiệt chỉ có thể liều mạng tăng ca để bắt kịp với mọi người trong team. Cậu không hề chia sẻ những điều này cho Lý Nhuế Xán vì cậu nghĩ rằng làm vậy sẽ chỉ khiến bạn trai mình lo lắng hơn.

Áp lực công việc khiến Triệu Lễ Kiệt chìm trong vòng xoáy tự nghi ngờ vô tận, mỗi ngày cậu đều mang vẻ mặt mệt mỏi trở về nhà. Mới ngoài 20 tuổi mà mái tóc cậu đã điểm bạc như tuyết rơi. Lý Nhuế Xán rất lo lắng nhưng cũng không thể làm gì, chuyên ngành của họ khác nhau hơn nữa Lý Nhuế Xán cũng có công việc riêng, ngoài việc ôm ấp an ủi cậu trước khi ngủ, Lý Nhuế Xán cái gì cũng không làm được.

Họ bắt đầu mâu thuẫn vì những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, Lý Nhuế Xán không biết cách giải quyết những tình huống như vậy nên chỉ đành giả câm giả điếc. Triệu Lễ Kiệt, vốn luôn là người chủ động, cũng bắt đầu né tránh vấn đề. Hai người thường im lặng giằng co rồi đi về hai hướng ngược nhau, đến tối lại giả vờ bình yên ngồi ở bàn cùng nhau ăn tối như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Từ những việc lớn như cuối tuần cùng đi ra ngoài chơi cho đến việc nhỏ như Lý Nhuế Xán không cho phép Triệu Lễ Kiệt uống nhiều hơn 2 ly epresso mỗi ngày. Không lớn tiếng hay nói nặng lời, Triệu Lễ Kiệt chỉ nhíu mày nhẹ, sau đó xoay người đi về phòng rồi đóng cửa. Không có một động tác dư thừa nào, nhưng đó lại là dấu hiệu thực sự cho thấy cậu đã hết kiên nhẫn. Lý Nhuế Xán cũng sẽ không điên cuồng gõ cửa hoặc đòi một lời giải thích, anh sẽ ôm máy tính hay máy tính bảng ngồi xuống sofa, hoặc đọc sách hoặc làm việc, cả nhà im ắng như một căn nhà trống.

Cuộc chia tay sau này cũng không kèn không trống hệt như thời gian họ ở bên nhau.

Vào một đêm bình thường, Triệu Lễ Kiệt đặt bát đũa xuống nhưng không đứng dậy, Lý Nhuế Xán đang húp canh, nhìn thấy vẻ mặt của cậu cũng dừng lại động tác rồi nhìn cậu.

"Hay là... Chúng ta tạm chia tay một thời gian nhé."

Lý Nhuế Xán cố gắng tỏ ra bình tĩnh, đáp lại bằng tiếng "Ừ". Anh nhấc lại bát canh lên, nhưng không hiểu sao lại nếm ra được vị mặn của nước mắt.

Trên thực tế, việc chia tay là điều bình thường, giữa hai người họ nhìn thì như không có mâu thuẫn nào không thể thỏa hiệp, nhưng lại giống như ai cũng không thể ngăn cản họ đi đến kết cục cuối cùng.

Có vẻ như Triệu Lễ Kiệt không ngờ rằng Lý Nhuế Xán lại đồng ý dễ dàng như vậy, choáng váng hồi lâu rồi đóng cửa đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại tiếng nức nở khe khẽ. Ở giây cuối cùng trước khi kết thúc mối quan hệ, Lý Nhuế Xán cũng không muốn cúi đầu. Cả hai đều chờ đợi đối phương nhượng bộ trước, biến tình yêu của họ thành một cuộc tranh đấu vô nghĩa.

Lý Nhuế Xán rủ bạn thân ra ngoài uống rượu, chưa nói được mấy câu đã tự chuốc mình say khướt, thêm một lúc thì lại chỉ ngồi ngơ ngác cầm cốc lẩm bẩm tên Triệu Lễ Kiệt. Điền Dã cũng không nói nhảm với anh, thấy anh đã uống đến say mềm cả người liền ôm anh về nhà, vừa mới mở hắn thấy Triệu Lễ Kiệt đẩy người mình ra.

"Anh làm sao mà..."

Lời dò hỏi còn chưa nói hết câu, Triệu Lễ Kiệt đã bị đẩy ra xa. Lý Nhuế Xán lảo đảo đứng đó, hỏi cậu là ai.

"Tôi có bạn trai rồi, cậu đừng ôm tôi."

Sau đó, anh lại ngẩn người, cúi đầu lẩm bẩm "Mặc dù bây giờ em ấy không cần tôi nữa."

Triệu Lễ Kiệt vốn định gặp Lý Nhuế Xán để nói chuyện nghiêm túc một lần, nhưng không ngờ lại gặp được một Lý Nhuế Xán hoàn toàn không giữ hình tượng và đã gỡ xuống mọi ràng buộc.

"Tại sao?" Triệu Lễ Kiệt cúi đầu hỏi, cậu có linh cảm, cảm thấy rằng đây có thể là một trong số ít cơ hội mà Lý Nhuế Xán chịu nói thật lòng.

"Vì tôi không thể giúp em ấy, em ấy mỗi ngày đều nói mệt quá mệt mỏi quá, tôi lại không thể làm gì, em ấy không vui thì tôi cũng không vui, tôi không muốn em ấy không vui, không muốn em ấy quá mệt mỏi như vậy." Lý Nhuế Xán nói chuyện lộn xộn, không có logic, nhưng nếu nghe cẩn thận từng câu một đều chứa đầy sự tủi thân. "Nếu em ấy không muốn làm việc, tôi hoàn toàn không ý kiến gì, nhưng đó là điều em ấy theo đuổi, là sự nghiệp của em ấy, tôi chỉ muốn tạo điều kiện dễ dàng hơn cho em ấy."

Lý Nhuế Xán dựa lưng vào sofa rồi trượt xuống đất, miệng vẫn luôn lẩm bẩm, "Có ích gì đâu, em ấy không cần tôi nữa, chắc hẳn em ấy nghĩ tôi quá ích kỷ, quá khó chiều, rõ ràng em ấy đã nói muốn kết hôn với tôi, đồ lừa đảo." Anh nhìn chiếc nhẫn trên tay, đột nhiên nổi điên muốn tháo nó ra.

"Có thể giữ nó được không..." Ngay khi chiếc nhẫn được tháo ra, Lý Nhuế Xán lại khóc nức nở, vừa khóc vừa lẩm bẩm, tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là hình ảnh Triệu Lễ Kiệt quỳ xuống bên sofa cầu hôn anh.

"Lý Nhuế Xán, về sau chúng ta nhất định sẽ kết hôn!". Lúc đó Triệu Lễ Kiệt quỳ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng giọng nói lại rất kiên định. Lý Nhuế Xán vừa cười vừa gọi cậu là đồ ngốc, đại học còn chưa xong mà đã nghĩ đến chuyện này, lại vừa can tâm tình nguyện đưa tay ra. Chiếc nhẫn tuy không đắt nhưng đó là số tiền tiêu vặt mà Triệu Lễ Kiệt phải dành dụm rất lâu mới mua được.

Chứng kiến cảnh tượng này, tim Triệu Lễ Kiệt như thắt lại, đây là một Lý Nhuế Xán hoàn toàn chân thật, không hề có bất kỳ sự phòng bị nào, nhưng đây không phải là Lý Nhuế Xán mà cậu muốn nhìn thấy.

Lý Nhuế Xán nên luôn kiêu ngạo, anh ấy nên toả sáng rực rỡ trên sân khấu, trở thành người mà mọi người ngưỡng mộ. Chứ không nên ở chỗ này, vì những vấn đề của Triệu Lễ Kiệt mà khóc nhòe vai áo.

"Triệu Lễ Kiệt rất kém cỏi, Lý Nhuế Xán." Sự dịu dàng và thấu hiểu chỉ là vỏ bọc bên ngoài, chỉ có Triệu Lễ Kiệt mới biết rõ nội tâm mình u ám, tự phụ và vô tâm, căn bản không đáng được người khác yêu. Giống như bây giờ, rõ ràng là do vấn đề công việc của mình, nhưng lại từ chối giao tiếp, trút hết bực tức lên người Lý Nhuế Xán. Rõ ràng biết anh sẽ lo lắng nhưng vẫn tự hành hạ bản thân bằng cách làm thêm giờ, nhìn thấy dáng vẻ tự trách của Lý Nhuế Xán lại cảm nhận được một loại vui sướng vặn vẹo.

"Nói cái gì thế!" Lý Nhuế Xán có vẻ tức giận, anh giơ tay đẩy Triệu Lễ Kiệt một chút để bày tỏ sự phản đối mạnh mẽ. "Triệu Lễ Kiệt dịu dàng, thông minh, học gì cũng rất nhanh, còn biết nấu ăn, làm việc cũng giỏi, không có vấn đề gì cả, mày không được nói em ấy như vậy!".

Triệu Lễ Kiệt sững sờ, cậu chưa bao giờ biết Lý Nhuế Xán nhìn nhận mình như vậy, niềm tin và sự ưu ái không chút che giấu này khiến cậu nhất thời mất khả năng nói chuyện. Một trong những lý do cậu trốn tránh giao tiếp là vì cậu sợ Lý Nhuế Xán sẽ ghét bỏ mình. Triệu Lễ Kiệt cũng không biết tại sao lại dùng từ "ghét bỏ" để mô tả, có thể là do Lý Nhuế Xán quá xuất sắc, luôn khiến cậu có cảm giác không thể đuổi kịp.

"Kiệt Kiệt... Đối xử với tôi cũng rất tốt, em ấy giúp tôi dọn dẹp đồ đạc, tăng ca nhiều đêm chỉ để cùng tôi đón sinh nhật, biết tôi không vui thì dẫn tôi đi chơi, dù rõ ràng bản thân mệt mỏi tới mức vừa lên xe là ngủ, tan làm em ấy còn mua cho tôi đủ thứ đồ chơi hay ho, rõ ràng bản thân gầy đi nhiều vậy mà còn bảo tôi ăn nhiều hơn một chút, em ấy rõ ràng là người tốt nhất trên thế giới." Lý Nhuế Xán dựa vào sofa khóc, giọng nói trong tiếng nức nở đứt quãng nhưng rất kiên quyết.

"...Tôi rất thích em ấy." Lý Nhuế Xán đã rất lâu rồi không khóc, từ nhỏ mẹ đã nói với anh rằng khóc không giải quyết được bất cứ việc gì, vì vậy anh không cho phép mình khóc, bất kể vấn đề gì anh cũng sẽ cố gắng giải quyết. Nhưng đến lúc mất đi Triệu Lễ Kiệt, anh nhận ra rằng mình không có cách nào khác ngoài việc khóc. Chỉ có thể dựa vào việc say xỉn để trút hết tâm sự, khiến bản thân dễ chịu hơn một chút.

Triệu Lễ Kiệt không ngờ rằng Lý Nhuế Xán vẫn nhớ những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Từ lâu việc đối tốt với Lý Nhuế Xán đã trở thành thói quen của cậu, Triệu Lễ Kiệt không cố ý muốn được khen ngợi, chỉ là hôm nay bị Lý Nhuế Xán nhắc lại từng chi tiết coi như kho báu mà đặt trong lòng như vậy làm cậu thực sự ngạc nhiên.

Cậu nhẹ nhàng xoa đầu Lý Nhuế Xán, quay người ngồi xuống bên cạnh anh, ôm anh vào lòng. "Anh đã nói những điều này với cậu ấy chưa?" Triệu Lễ Kiệt hôn lên đỉnh đầu Lý Nhuế Xán và hỏi anh.

"Không có gì để nói." có lẽ Lý Nhuế Xán đã tiêu hao quá nhiều sức lực vì mất kiểm soát cảm xúc, anh không vùng vẫy mà ngoan ngoãn dựa vào Triệu Lễ Kiệt ngẩn ngơ. Dù luôn biết tính cách Lý Nhuế Xán, nhưng Triệu Lễ Kiệt vẫn nghẹn ngào trước câu trả lời thẳng thắn của anh, rồi cười có chút bất đắc dĩ. "Em xin lỗi, là do dạo này em quá mệt mỏi." Cậu xin lỗi Lý Nhuế Xán, dù không biết liệu mình còn có thể níu kéo được gì nữa.

Triệu Lễ Kiệt cũng không ngạc nhiên khi không nghe thấy câu trả lời của Lý Nhuế Xán, cậu tự nói tiếp: "Triệu Lễ Kiệt là một kẻ xấu, tính tình lại tồi tệ, đừng dễ dàng tha thứ cho cậu ta."

"Không..." Giọng của Lý Nhuế Xán mơ màng, Triệu Lễ Kiệt vừa quay đầu đã phát hiện anh đã dựa vào vai mình ngủ thiếp đi, khuôn mặt thanh tú vì tư thế mà lồi ra một chút thịt, làm cho Triệu Lễ Kiệt nhớ lại hồi đại học khi họ đi xem pháo hoa về muộn, trên đường về khách sạn Lý Nhuế Xán cũng không chút phòng bị dựa vào vai cậu mà ngủ. Cậu đưa tay lau những giọt nước mắt còn chưa khô trên má Lý Nhuế Xán, bế anh vào phòng ngủ.

Lý Nhuế Xán ngủ một mạch đến hơn mười giờ sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, anh thấy Triệu Lễ Kiệt đang dựa vào phía bên kia giường để làm việc. Vì một tay bị bản thân ôm chặt trong lòng, Triệu Lễ Kiệt chỉ có thể dùng tay phải gõ máy một cách khó khăn.

Khi lý trí quay trở lại, Lý Nhuế Xán đột nhiên buông tay, giống như một con thỏ bị hoảng sợ.

"Tỉnh rồi à?" Âm điệu của Triệu Lễ Kiệt hết sức dịu dàng, giống như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lý Nhuế Xán liếc cậu một cái nhưng không nói gì, quay người xuống giường đi đánh răng rửa mặt. Phía sau còn vang vọng tiếng gọi của Triệu Lễ Kiệt: "Tay hết rồi Lý Nhuế Xán, không xoa xoa cho em à?"

"Tối nay anh sẽ dọn ra ngoài, có thể mai sẽ quay lại dọn nốt đồ đạc, tiền thuê nhà còn hai tháng nữa, em muốn dọn đi hay ở lại đều được." Nụ cười có phần lưu manh trên mặt Triệu Lễ Kiệt lập tức biến mất, sắc mặt cậu trở nên có chút hoảng sợ. "Ý anh là gì Lý Nhuế Xán, anh quên những gì mình đã nói hôm qua rồi à?" Như kẻ sắp chết đuối liều mạng bám víu vào cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Triệu Lễ Kiệt ném chiếc máy tính sang một bên, ngồi thẳng người dậy.

Vẻ mặt Lý Nhuế Xán vẫn lạnh lùng, giọng điệu bình thản như thể đang nói chuyện với một người lạ: "Có câu hỏi nào không?"

"Anh nói anh thích em, anh còn nói em rất tốt!" Triệu Lễ Kiệt đứng sững trước mặt anh, giọng nói đầy nôn nóng.

"Vậy nên?" Câu trả lời đã được chuẩn bị sẵn sàng bỗng nghẹn lại nơi cổ họng. Triệu Lễ Kiệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lý Nhuế Xán, cố gắng tìm kiếm một tia giả vờ nào đó, nhưng vô ích. Có lẽ vì thấy vẻ mặt của Triệu Lễ Kiệt quá đáng thương, Lý Nhuế Xán thở dài và lên tiếng giải thích: "Em xuất sắc là đánh giá thực sự của anh đối với em, việc anh vẫn còn thích em là vấn đề anh phải tự mình giải quyết, em không cần phải có bất kỳ gánh nặng nào, chúng ta chỉ là người yêu, chia tay là chuyện bình thường."

Triệu Lễ Kiệt vội vàng nắm tay Lý Nhuế Xán: "Nhưng em không muốn chia tay với anh, em chỉ đùa thôi!" Lý Nhuế Xán cúi đầu nhìn vào chỗ hai người đang tiếp xúc, muốn rút tay lại nhưng không được. Triệu Lễ Kiệt siết chặt tay Lý Nhuế Xán, khiến cổ tay anh cảm thấy hơi đau.

"Vấn đề đã xảy ra rồi, nếu không giải quyết được thì cũng là chỉ kéo dài thêm thời gian đau buồn mà thôi, có nghĩa gì đâu Triệu Lễ Kiệt?" Người được hỏi cúi đầu không trả lời. Lý Nhuế Xán dừng lại một lúc rồi tiếp tục: "Em đề nghị chia tay, việc em như vậy bây giờ có thể là vì nghe những lời say xỉn của anh tối qua, em đang thương hại anh, nhưng anh không cần."

Nhân lúc Triệu Lễ Kiệt đang sững sờ, Lý Nhuế Xán rút tay ra, quay người đi lấy vali. Triệu Lễ Kiệt đứng yên tại chỗ, cả người run rẩy, hình ảnh Lý Nhuế Xán sắp sửa rời đi lần đầu tiên cụ thể hóa trước mắt cậu rõ ràng như vậy, đầu ngón tay cậu lạnh buốt, ngay cả việc giơ tay ngăn cản cũng không làm được

Triệu Lễ Kiệt cuối cùng cũng cảm nhận được tâm trạng của Lý Nhuế Xán khi cậu mất bình tĩnh và đóng sầm cửa rồi bỏ đi. Cậu giống như một đứa trẻ bị chiều hư, chỉ nghĩ đến công việc của mình không suôn sẻ, hoàn toàn phớt lờ cảm xúc của người yêu.

"Anh không cần em nữa à?" Triệu Lễ Kiệt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lý Nhuế Xán, nói vài chữ giống như đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực. Cậu cảm thấy bản thân thật rẻ mạt, vốn tưởng rằng Lý Nhuế Xán sẽ không thực sự rời đi, cho nên gây rối rồi chia tay đầy vô lý để người kia mất mặt, giờ Lý Nhuế Xán thực sự đồng ý với cậu thì cậu lại muốn chơi xấu.

Động tác dọn đồ của Lý Nhuế Xán quả nhiên tạm dừng một chút, anh thở dài thườn thượt, chưa kịp mở lời đã bị ôm chầm lấy. Triệu Lễ Kiệt biết anh do dự, lập tức bước tới ôm anh từ phía sau, gác cằm lên vai anh làm nũng.

"Anh ơi em sai rồi, là do trước đây em nóng giận, về sau sẽ không thế nữa." Triệu Lễ Kiệt cố ý hạ giọng, anh ta biết Lý Nhuế Xán miệng cứng lòng mềm, luôn không chịu được khi cậu làm thế này.

Quả nhiên, Lý Nhuế Xán không tránh khỏi cái ôm của cậu, ngữ khí cũng dịu đi nhiều. "Triệu Lễ Kiệt, trước đây chúng ta cũng cãi vã, nhưng em chưa bao giờ nói lời chia tay, cho nên giữa chúng ta thực sự có vấn đề, cho dù anh coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau hôm nay em vẫn sẽ bận rộn làm việc, loại chuyện này rồi sẽ xảy ra lần nữa."

Triệu Lễ Kiệt không thể phản bác, chỉ có thể im lặng ôm anh mà không nói gì. "Anh tôn trọng công việc của em, nhưng cũng hy vọng em tôn trọng lựa chọn của anh. Tình thế hiện tại giữa chúng ta không phải là điều mà anh mong muốn. Thực tế chứng minh rằng hiện tại em không thể cân bằng giữa công việc và cuộc sống, anh cũng không muốn ép buộc em nhất định phải lựa chọn một trong hai. Do đó, chia tay một thời gian để chúng ta suy nghĩ thấu đáo là cách tốt nhất."

"Anh sẽ không xoá liên lạc của em, cũng sẽ không cố ý biến mất. Hãy coi khoảng thời gian này như một kỳ nghỉ cho bản thân, gần đây em cũng làm việc quá vất vả rồi."

Lời nói của Lý Nhuế Xán không chê vào đâu được, nhưng cũng Triệu Lễ Kiệt không còn níu kéo được nữa, đành buông vòng tay ôm anh ra, nhìn anh tiếp tục thu dọn đồ đạc của bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro