06
Vậy nên gài nhầm nút là do cậu lo lắng, lúc này đây vừa nghe đến tên Lý Thừa Dũng, cậu có cảm giác như đang đối mặt với một kẻ địch đáng gờm, tâm trạng đột nhiên chạm đáy, mãi cho đến khi nhìn thấy Lý Thừa Dũng, dưới sự ép buộc của Lý Nhuế Xán cậu mới lên tiếng. Lý Nhuế Xán đá chân cậu dưới gầm bàn, Triệu Lễ Kiệt mới miễn cưỡng chào người thần tượng cũ của mình.
"Sao anh lại đem cậu ta..." Lý Thừa dũng như không nghe thấy lời chào của Triệu Lễ Kiệt, cậu quay đầu sang hỏi Lý Nhuế Xán, ý định của cậu vốn dĩ là muốn hỏi anh như thế này có lộ liễu quá không. Mặc dù địa điểm họ chọn để gặp nhau là một khách sạn do gia đình nhà họ Lý đầu tư, nó khá kín đáo và cũng không ai dám mạo hiểm mạng sống của mình để chạm vào Triệu Lễ Kiệt, nhưng nếu nhà họ Lý biết họ gặp lại nhau, có lẽ sẽ lại có một cuộc đổ máu nữa, nhưng qua tai Triệu Lễ Kiệt, lời nói ấy lại khó chịu vô cùng.
Là đang nghĩ cậu tới phá hoại buổi hẹn riêng của hai người đấy à?
Triệu Lễ Kiệt nhìn chằm chằm vào Lý Thừa Dũng, một cơn bão dữ dội bên dưới một khuôn mặt bình tĩnh.
Lý Nhuế Xán không nhận thấy điều gì bất thường ở cậu, anh chỉ mãi nói chuyện cùng Lý Thừa Dũng, thậm chí còn sử dụng tiếng Hàn mà Triệu Lễ Kiệt không thể hiểu được. Bởi vì nhà họ Lý có nhiều giao dịch làm ăn ở Hàn Quốc nên Lý Nhuế Xán đã theo học một khóa tiếng Hàn ở trường đại học. Sở dĩ anh thân thiết với Lý Thừa Dũng ngay từ đầu đều là vì cậu có thể giúp anh nâng cao kĩ năng nghe nói, nhưng không ngờ lại bị đồn thổi lung tung.
Hai người trò chuyện rất hăng say, như thể họ đã dựng lên một rào cản vô hình, dù Triệu Lễ Kiệt có nhấp nhổm muốn phá vỡ đi rào cản ấy đến mức nào cũng không thể.
Cơn giận giống như một con chó hung ác cắn vào trái tim Triệu Lễ Kiệt, cơn đau đớn càng khiến tim cậu đập nhanh hơn, những suy nghĩ xấu xa đen tối như dây leo bò dọc từ não đến tứ chi, nó thúc giục cậu đè Lý Nhuế Xán xuống ghế và hôn anh trước mặt Lý Thừa Dũng, hoặc thậm chí tệ hơn là chịch anh luôn ở đây để tất cả mọi người biết rằng mọi bộ phận trên cơ thể Lý Nhuế Xán cậu đã đều chạm qua. Nhưng cậu vẫn còn sót lại một tia lí trí, cậu là con chó được Lý Nhuế Xán mua về, đặc biệt trong lòng Lý Nhuế Xán, chỉ cần cậu không ngoan ngoãn liền sẽ bị bỏ rơi. Triệu Lễ Kiệt không muốn bị Lý Nhuế Xán bỏ rơi, vì vậy cậu nắm chặt tay giấu xuống gầm bàn, trên mặt vẫn giữ dáng vẻ như một con chó ngoan.
Triệu Lễ Kiệt cảm thấy lúc này bên ngoài thì bĩnh tình, bên trong là cả một cơn thịnh nộ, vừa phẫn uất cũng vừa khoan dung.
Triệu Lễ Kiệt đã cố gắng hết sức để ngăn chặn con chó hung ác trong mình, ngay cả bàn tay đang bóc hải sản cho Lý Nhuế Xán cũng run lên vì kiềm chế quá mức, da cậu cũng vô tình bị vỏ tôm cào xước, những cơn ngứa ngáy bò dọc người theo các đốt ngón tay, đan xen giữa sự chua chát và tức giận thấu xương, chẳng thể phân biệt ai ra ai.
Triệu Lễ Kiệt đột nhiên nhớ ra tên khoa học của loài tôm này là tôm tích (bề bề), bọ ngựa cái sẽ ăn thịt bọ ngựa đực sau khi giao phối, vừa ăn vừa giao phối, kể từ ấy, trong anh có em, trong em có anh, dù có chết ngay lập tức thì cũng không thể tách rời được nữa, lãng mạn biết bao, Triệu Lễ Kiệt nghĩ, dù là ăn thịt Lý Nhuế Xán hay bị Lý Nhuế Xán ăn thịt đều là điều tuyệt vời nhất trên đời. Bọ ngựa làm như vậy là vì mục đích sinh sản, còn cậu cùng Lý Nhuế Xán làm như vậy là vì... Cậu không thể nói nguyên nhân là gì, nhưng cậu cảm thấy có lẽ nên như vậy.
**Tôm tích/ bề bề: 螳螂虾; bọ ngựa: 螳螂
Triệu Lễ Kiệt dùng sức xé nát đầu tôm, cậu muốn trút đi sự ghen tị cùng oán hận tột độ, đầu óc cậu như trên chín tầng mây, cứ liên tục gắp đồ ăn cho Lý Nhuế Xán, cố gắng vô ích để cắt đứt cuộc trò chuyện giữa anh và Lý Thừa Dũng.
"Anh ăn nó rồi, em ăn đi." Lý Nhuế Xán giơ tay ngăn Triệu Lễ Kiệt đang gắp thêm đồ ăn qua, trứng cút trượt khỏi đũa và rơi vào bát súp hải sản của Lý Nhuế Xán, nước hải sản trộn lẫn với các loại gia vị bắn lên vết thương mới trầy xước của Triệu Lễ Kiệt, da cậu đau đớn như bị ăn mòn, Triệu Lễ Kiệt nhìn Lý Nhuế Xán với đôi mawst đau khổ và ngạc nhiên. Cậu nhớ khi còn đi học, họ thường lẻn ra ngoài ăn ở các quán ven đường, thông thường thì các bạn cùng lớp, giáo viên, hay người thân họ sẽ không đến những nơi thế này, vì vậy nơi đó trở thành nơi yên bình nhất với hai người. Khi đó, món ăn nhất định phải gọi của Lý Nhuế Xán là trứng cút, ấy vậy mà giờ đây, Lý Nhuế Xán lại từ chối cậu trước mặt Lý Thừa Dũng, Triệu Lễ Kiệt vô cùng sốc.
Lý Nhuế Xán lúc này không để ý tới điều ấy, nước hải sản bắn vào kính của anh là mờ đi tầm nhìn nên anh phải tháo kính ra lau.
Khuôn mặt Lý Nhuế Xán đẹp đẽ và thanh tú như một tác phẩm điêu khắc bằng sứ trắng được chạm khắc từ hồng và ngọc bích. Chiếc cằm nhọn mịn chọc vào lòng người ta một cách ngứa ngáy, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, anh hà hơi vào mắt kính, một luồng không khí nóng bỏng dường như thổi vào cơ thể Triệu Lễ Kiệt, cuộn lên một niềm khao khát mãnh liệt, trong vô thức, cạu dường như bị Lý Nhuế Xán đánh dấu một cách tinh vi. Con chó nhỏ được đeo vòng cổ, mỗi khi tiếp xúc gần, Lý Nhuế Xán luôn tháo kính ra, khi Triệu Lễ Kiệt nhìn thấy anh như vậy, cậu sẽ lập tức có phản ứng, cậu cứng rồi.
Sau bữa tối với Lý Thừa Dũng, Lý Nhuế Xán đưa Triệu Lễ Kiệt đến địa điểm tiếp theo. Trong xe, Triệu Lễ Kiệt luôn giữ vẻ mặt ủ rũ và không nói gì, Lý Nhuế Xán cố thử trêu chọc cậu mấy lần nhưng không được, anh tức giận quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, một lúc sau mới nhàn nhã nói: "Đẹp trai đấy."
Triệu Lễ Kiệt quay đầu nhìn anh, Lý Nhuế Xán bật cười: "Anh vừa nói đẹp trai đấy liền quay ra nhìn, thế mà cũng tin, buồn cười thật đấy."
Lý Nhuế Xán đưa Triệu Lễ Kiệt đến nơi mà cậu bị giam giữ trước đó, cậu mới nhận ra nơi này thực chất là chợ đen chuyên mua bán người. Những người được rao bán đều là nam sinh của các trường danh tiếng, những người có quyền có tiền cái gì cũng được nếm qua rồi, vì vậy những người đẹp trai xinh gái bình thường không còn có thể kích thích họ nữa, vì vậy việc kinh doanh biến nam sinh viên đại học thành người song tính ngày càng phát triển trong bóng tối. Nhóm người này có thể biến mất trong không khí và khiến cảnh sát địa phương không thể ra tay hoặc không dám ra tay. Thế lực đằng sau phức tạp đến mức không một người bình thường nào dám động tới.
Người đàn ông mặc đồ bảo hộ hồi trước bây giờ đang nhíu mày, gật đầu cúi chào với vẻ mặt nịnh nọt, hắn vỗ vỗ tay và đưa ra bốn chàng trai trẻ đẹp với những đặc điểm khác nhau, bốn người này rõ ràng đã được huấn luyện nên không cần phải trói.
"Anh Lý có thích tên nào trong đống này không? Họ đều là sinh viên năm cuối của trường đại học Lonia." Người đàn ông làm ra vẻ thần bí, hắn hạ giọng: "Đừng lo lắng, bọn họ đều đã trải qua quá trình kiểm tra thể chất nghiêm ngặt, hơn nữa, là trai tân."
Đôi mắt như dã thú của Triệu Lễ Kiệt rơi vào người tên đàn ông kia, như thể đang khắc lên da thịt hắn. Cậu mơ hồ cảm thấy tên đàn ông ấy lúc này còn kinh tởm hơn khi hắn dùng roi quất cậu.
Lý Nhuế Xán bước vào chỗ bốn chàng trai, anh tùy ý nâng cằm một người trong số họ lên nhìn rồi quay đầu lại và mỉm cười với Triệu Lễ Kiệt: "Kiệt Kiệt, em nghĩ chọn ai thì tốt?"
Triệu Lễ Kiệt lảo đảo, cậu nhớ lại lần trước Lý Nhuế Xán nói trước khi cậu ngất đi, có làm vịt cũng không đến lượt cậu, cậu nghĩ rằng Lý Nhuế Xán chưa bao giờ sẵn lòng làm với cậu, trong lòng như chết đi.
"Không tốt, ai cũng không." Triệu Lễ Kiệt cất lời, thanh âm kịch liệt run rẩy, con quỷ trong lòng tràn ngập tuyệt vọng thiêu đốt chính cậu, cậu vội vã kéo Lý Nhuế Xán lại và cắn môi anh. Lý Nhuế Xán liền đẩy cậu ra, trong miệng anh đã có vị sắt.
"Mày lại lên cơn gì vậy." Anh dùng mu bàn tay lau máu và vệt nước trên môi rồi ngẩng đầu nhìn Triệu Lễ Kiệt.
Người vừa phát điên lại bắt đầu khóc, nước mắt rơi xuống như sợi chỉ đứt đoạn, dưới làn sương mù, đôi mắt đầy chiếm hữu và bất bình.
Lý Nhuế Xán nhìn đi chỗ khác, lạnh lùng buông một cậu tôi muốn cả 4 rồi bỏ đi.
Sau khi trở về nhà, Lý Nhuế Xán vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, Triệu Lễ Kiệt theo sát anh. Lý Nhuế Xán dừng lại ở cửa phòng tắm, anh ngước mắt lên và bảo Triệu Lễ Kiệt đi tắm, bản thân anh cũng bước vào phòng tắm, khi đi ra chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Triệu Lễ Kiệt trầm ngâm nhìn nửa thân trần trụi của anh, Lý Nhuế Xán đẩy cậu ngã xuống giường rồi còng tay cậu lại không để cậu chống cự.
Triệu Lễ Kiệt cười khổ, cậu cúi đầu nhìn Lý Nhuế Xán và nhẹ nhàng nói: "Anh ơi, còng tay của anh có điện không?"
Lý Nhuế Xán không để ý cậu, anh đưa tay nhéo cằm cậu. Triệu Lễ Kiệt quay đi và nói: "Vừa nãy anh cũng làm như vậy với người ta."
Lý Nhuế Xán vừa tức giận vừa buồn cười, Triệu Lễ Kiệt thậm chí còn không biết tên cậu trai đó mà vẫn cảm thấy ghen, anh cũng không hề biết tên cậu ta, hình như anh đã nghe ai đó nhắc đến khi trả tiền, nhưng anh không để tâm chút nào.
"Còn dám nhắc tới ban nãy, ai cho phép em hôn anh ở bên ngoài?" Lý Nhuế Xán nằm đè lên người Triệu Lễ Kiệt hung hăng hỏi.
Triệu Lễ Kiệt nhìn chằm chằm vào Lý Nhuế Xán với đôi mắt u ám, chiếc mặt nạ ngoan ngoãn của cậu ắp vỡ và rơi ra, cất lời như có gai trong miệng: "Mua bốn người để chịch anh à? Ai cũng được chịch anh à? Tại sao không thể là em? Thèm chịch thì cứ tìm đến em, em biết cách chạm vào chỗ nào để anh sướng nhất, hay là sau lưng em anh còn muốn tìm người khác chịch anh, thậm chí còn được chịch anh nhiều hơn em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro