04
Triệu Lễ Kiệt có một giấc mơ, cậu mơ thấy mình được đi ngắm cực quang cùng Lý Nhuế Xán, nhưng cậu lại biến thành một con chó alaska, Lý Nhuế Xán dựa vào người cậu, anh nhẹ nhàng ôm đầu cậu và vuốt ve phần lông trắng trên ngực cậu. Lý Nhuế Xán ghé sát mặt vào con chó lớn, miệng anh mấp máy, gió thổi mạnh khiến Triệu Lễ Kiệt không nghe rõ anh nói gì, đành phải đẩy cái đầu đầy lông của mình về phía miệng anh, giọng nói của Lý Nhuế Xán rất nhẹ, cậu nghe rất rõ, anh nói là, 'mày không xứng'.
Triệu Lễ Kiệt giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã thấy trần nhà trắng xóa, lồng ngực cậu phập phồng dữ dội, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, cậu khẽ quay đầu lại thì thấy Lý Nhuế Xán đang ngủ bên cạnh giường cậu.
Lý Nhuế Xán ngủ rất yên tĩnh, anh gối đầu lên tay, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dồn lại thành một ụ thịt phồng lên, ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên mặt anh khiến anh trông bớt nghiêm nghị hơn bình thường, trông rất ngoan ngoãn và dịu dàng.
Triệu Lễ Kiệt đưa tay ra vuốt mái tóc rối bù của Lý Nhuế Xán, tóc của anh rất mềm, nó chọc vào lòng bàn tay Triệu Lễ Kiệt, cảm giác ngứa ngáy chảy tràn từ lòng bàn tay lên đến tận trái tim cậu. Triệu Lễ Kiệt nhớ lại những ngày mà khi cậu mở mắt ra liền nhìn thấy Lý Nhuế Xán bên cạnh, khóe miệng bất giác nâng lên.
Làm con chó của anh trai thực ra cũng không tệ, chỉ cần chủ nhân nghe lời là được.
Triệu Lễ Kiệt nhịn không được liền đưa tay ra chạm vào mặt Lý Nhuế Xán, ngón tay cậu ngay lập tức bị cắn mặt một cái, Triệu Lễ Kiệt rên rĩ nhưng vẫn để răng Lý Nhuế Xán đâm xuyên qua da mình, mãi một lúc sau Lý Nhuế Xán mới nhả ra.
"Phì...tch..." Lý Nhuế Xán lau khóe miệng với vẻ mặt chán ghét và giọng điệu nghèn nghẹt. "Kinh tở thật, còn có mùi rỉ sét nữa."
Triệu Lễ Kiệt rút tay lại, cậu dịu dàng mỉm cười: "Không sao, uống một chút đi, máu của người hai ngày không ăn rất bổ đó."
"Đồ ngốc." Lý Nhuế Xán ấn chuông ở đầu giường, người hầu mang đồ ăn anh đã chuẩn bị vào.
"Anh đút em ăn đi anh trai." Triệu Lễ Kiệt giơ bàn tay phải vừa bị cáo cắn lên, vết răng còn nguyên, thậm chí vẫn còn lấp lánh ánh nước, trộn ít máu, nó đỏ như môi của Lý Nhuế Xán.
"Trông giống như một cái nhẫn nhỉ?" Triệu Lễ Kiệt giơ giơ ngón tay với Lý Nhuế Xán rồi cười đầy ngốc nghếch.
"Cút!" Lý Nhuế Xán trừng mắt nhìn cậu, "Tay không cử động được thì ăn bằng chân."
Triệu Lễ Kiệt không đùa giỡn với anh nữa, cậu nắm tay Lý Nhuế Xán, nghiêm túc nói: "Vậy là anh không giận em nữa à?"
Lý Nhuế Xán rút tay lại, anh khoanh tay cúi đầu nhìn cậu, anh nheo mắt mỉm cười: "Vậy em đã làm gì khiến anh tức giận à?"
"Em..." Triệu Lễ Kiệt cố ý làm ra vẻ buồn bã, "Em, chưa ăn hết thức ăn cho chó!"
Cả hai người đều bật cười.
Triệu Lễ Kiệt rất nhanh đã được xuất viện, trên người cậu có nhiều vết sẹo cũ và mới, nhưng đều là vết thương ngoài da. Lúc về đến nhà, cậu bị Lý Nhuế Xán bắt ăn đủ bữa, hai người cũng ngầm hiểu như không có chuyện gì xảy ra, việc hòa hợp với nhau cũng trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.
"Cút ra đây nhanh!" Lý Nhuế Xán bước ra khỏi phòng tắm và đập một cái vào cửa phòng Triệu Lễ Kiệt. "Ra đây bóp đầu cho anh, đau đầu."
"Tới đây!" Triệu Lễ Kiệt nhanh chóng mở cửa ra như đang đợi anh từ lâu rồi, lông mày cậu hơi nhíu lại. "Sao lại đau đầu? Uống thuốc chưa?"
Lý Nhuế Xán không thèm để ý đến cậu, anh đi thẳng vào phòng ngủ của mình, Triệu Lễ Kiệt lặng lẽ đi theo phía sau anh, đi đến cửa đột nhiên cậu ngồi thụp xuống.
"Chờ chút." Triệu Lễ Kiệt ngồi xuống, cậu lấy ra một cái nilon bọc giày và bọc vào chân mình.
"Ngừng diễn được chưa?" Lý Nhuế Xán tức giận vỗ vào lưng cậu, Triệu Lễ Kiệt ngẩng đầu lên mỉm cười với anh: "Thật ra em còn chuẩn bị cả găng tay cơ."
"Mày quấn mình thành cái bánh ú luôn cho rồi." Lý Nhuế Xán nghiến răng nghiến lợi, "Tốt hơn hết là bịt luôn cả cái miệng vào."
Triệu Lễ Kiệt cúi đầu nói: "Anh ơi, không phải là anh ghét em ạ?"
"Có bóp không, không bóp thì cút."
"Tới đây!"
Lý Nhuế Xán tháo kính ra và dựa vào chiếc gối ở đầu giường, Triệu Lễ Kiệt quỳ xuống tấm thảm bên cạnh với một tư thế cực kì lúng túng, chưa được lâu sau, Lý Nhuế Xán đã bắt đầu vặn vẹo một cách đầy khó hiểu.
"Sao vậy anh? Khó chịu à?" Triệu Lễ Kiệt lo lắng thu tay về.
"Không." Lý Nhuế Xán xoay người, anh vùi mặt vào gối, trầm giọng nói. "Anh, eo anh cũng hơi...hơi đau, em, em, xoa bóp giúp anh với."
"Xoa...xoa thế nào chứ?" Triệu Lễ Kiệt do dự một chút, Lý Nhuế Xán cắn môi dưới, trông có vẻ là tức giận rồi.
"Lên đây."
Triệu Lễ Kiệt rón rén bò lên giường, Lý Nhuế Xán hơi nâng thân trên lên, cái cổ trắng nõn thon dài cong xuống, xương bướm chống lên, eo hơi ấn xuống, tư thế mạnh mẽ của cánh tay, eo và bụng khiến mông anh hơi nâng lên, hai chân căng cứng, bộ quần áo ngủ mềm mại bị vén lên để lộ ra vòng eo thon gọn và cặp đùi trắng nõn. Đôi mắt Triệu Lễ Kiệt tối sầm lại, một ngọn lửa khó tả từ cổ họng bừng lên, dục vọng thiêu đốt đến tận xương tủy, từng giọt máu trong cậu đều đang kêu gào dữ dội, mọi tế bào đến từng lỗ chân lông đều đang hét lên vô vọng. Cơ thể của Lý Nhuế Xán vẫn có sức hấp dẫn khó cưỡng với cậu, cậu thực sự muốn chạm vào anh, chiếm hữu anh và quấn lấy anh, nhưng cậu không thể làm gì vào lúc này, chó thì sao dám xâm phạm chủ nhân của nó? Cậu chỉ có thể dùng ánh mắt chạm vào anh, cưỡng hiếp anh, nuốt chửng anh.
"Nhanh lên>" Lý Nhuế Xán mất kiên nhẫn quay đầu nhìn cậu, "Cứ đứng yên đó làm gì vậy?"
Triệu Lễ Kiệt mím môi, trái cổ lăn qua lăn lại, cậu dạng chân ra quỳ ở hai bên eo anh rồi ngập ngừng duỗi tay ra, giọng trầm thấp như cố đè nén: "Chỗ này ạ?"
"Không phải, chỗ...ya đồ ngốc chết tiệt!" Lý Nhuế Xán vặn vẹo và cong eo lên. "Chỗ này này, ah ah đúng rồi!"
Triệu Lễ Kiệt dùng ngón tay móc vào góc quần áo anh, cậu kéo phẳng lớp vải để che phần eo lộ ra ngoài và ấn lên chúng với một lực vừa phải.
Lý Nhuế Xán được xoa bóp thì thoải mái vô cùng, anh hơi nheo mắt lại và nằm nghiêng người, lông mi run run, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra như thể vừa được hôn.
Thật sự là sinh ra để bị chịch, hơi thở của Triệu Lễ Kiệt càng trở nên gấp gáp, bàn tay đang xoa bóp vô thức tăng lực, vòng eo của Lý Nhuế Xán bị đẩy lên xuống, phần thịt mềm trên eo bị ép thành một vòng cung gợi tình. Thế nhưng anh lại cứ vặn vẹo, mông anh vô tình theo eo lắc lư từ bên này sang bên kia, tiếng rên rỉ càng lúc càng nhiều.
Đúng là hồ li tinh, Triệu Lễ Kiệt thật sự muốn cởi quần anh ra và vỗ vào cặp mông tròn trịa của Lý Nhuế Xán. Cậu mím môi cố kìm nén ngọn lửa trong cổ họng không trào ra, bàn tay nóng hổi và run rẩy của cậu cứ dần dần vươn tới đôi chân ẩn sau cái quần đùi ngắn cũn cỡn rộng thùng thình của Lý Nhuế Xán, cậu cất lời, thanh âm khô khốc như giấy nhám: "Quần anh tốc lên, em giúp anh kéo xuống."
Bàn tay mềm mại của Lý Nhuế Xán đè lên bàn tay to lớn gầy gò của cậu, giọng nói mang theo sự nũng nịu không tự nhiên: "Đừng cử động, chỗ đó, ngứa quá, gãi hộ anh."
Triệu Lễ Kiệt cảm thấy ngọn lửa khắp cơ thể đang dồn xuống hạ bộ, dương vật đang cứng lên và thậm chí còn phồng to hơn lần trước bị đánh thuốc. Đầu ngón tay cậu chạm nhẹ vào phần thịt mềm ở đùi trong mà Lý Nhuế Xán nhắc đến, đột nhiên cậu véo thật mạnh và lật người anh lại.
Cái tát đó cuối cùng cũng giáng xuống mông Lý Nhuế Xán, nghe thấy âm thanh giòn tan, Triệu Lễ Kiệt càng hưng phấn hơn.
"Em làm cái gì vậy?" Lý Nhuế Xán kêu lên nhưng Triệu Lễ Kiệt giả điếc. Cậu nắm lấy hai tay của Lý Nhuế Xán và giữ chúng lên trên đầu anh bằng một tay, tay còn lại giữ cằm anh và hôn anh.
Triệu Lễ Kiệt tách môi và răng của người dưới thân mình ra, lưỡi cậu tiến thẳng vào mút và quấn lấy đầu lưỡi mềm mại và nóng ẩm của anh, Lý Nhuế Xán không vùng vẫy, anh vòng tay qua cổ Triệu Lễ Kiệt và ngẩng đầu lên nheo mắt tận hưởng nụ hôn này. Anh chủ động liếm môi dưới của Triệu Lễ Kiệt, Triệu Lễ Kiệt hôn anh một cách vội vã và mãnh liệt, cậu háo hức mút và cắn đôi môi mềm mại của Lý Nhuế Xán, cậu dùng lưỡi mình chinh phục khoang miệng anh, hai chiếc lưỡi quấn vào nhau phát ra âm thanh nhớp nháp. Cậu nhéo nhéo má Lý Nhuế Xán ép anh há miệng ra để chịu đựng những đòi hỏi mãnh liệt hơn. Lý Nhuế Xán rên rỉ và giãy giụa theo bản năng, nước bọt cứ thể chảy tràn ra khóe miệng.
Triệu Lễ Kiệt rất háo hức với cơ thể này, cậu rất muốn chiếm hữu và nuốt chửng anh, bàn tay cậu vội vã xuyên qua quần áo anh và cọ xát lên trên cái bụng mềm mại mịn màng của anh, nấn ná trên hai phần thịt mềm mại hơi phồng trên ngực anh, cậu dùng bàn tay to lớn của mình quấn lấy, nhào nặn nó, dùng ngón tay nhéo núm vú anh. Lý Nhuế Xán nhịn không được mà phát ra những tiếng rên nhỏ và thở hổn hển, nhưng cũng không quên duỗi thẳng eo ra để cọ sát vào bộ phận đang cương cứng của Triệu Lễ Kiệt.
Triệu Lễ Kiệt ôm eo anh, cậu dùng sức kéo quần anh ra, ngón tay ấn lên lỗ tròn phía sau anh, chỗ ấy đột nhiên tiếp xúc với không khí, cộng thêm với việc được những ngón tay quen thuộc chạm vào sau một thời gian dài vắng bóng khiến anh không khỏi co rúm người lại.
"Anh có cần mát xa ở đây không, anh trai?" giọng nói của Triệu Lễ Kiệt trầm khàn, gần như không thể kìm nén ham muốn của mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Nhuế Xán đỏ bừng vì bị hôn đến mức gần như nghẹt thở, vừa buông ra anh liền thở hổn hển. Một lúc sau anh mỉm cười ranh mãnh rồi đưa tay ra nắm lấy dường vật cương cứng và nóng bỏng của Triệu Lễ Kiệt, anh dùng ngón trỏ xoa xoa gậy thịt rồi khẽ chạm vào mắt ngựa, cảm thấy rất hài lòng vì nó đang phập phồng đầy hưng phấn. Anh ghé sát vào tai Triệu Lễ Kiệt thì thầm: "Chỗ này có cần mát xa không chó ngoan?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro