Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Có chỗ dựa, không sợ hãi [35]


         Sau kỳ nghỉ lễ, ai nên đi làm thì đi làm, ai nên đi học thì đi học.  

  Chung Thần Lạc lê nửa cái mạng nửa mê nửa tỉnh bước vào xe Phác Chí Thịnh, vừa ngồi xuống ghế liền tìm một tư thế thoải mái sạc pin lấy lại sức.

  Còn người lái xe bên cạnh thì không hề có chút dư âm nào của kỳ nghỉ, trước kia như thế nào thì bây giờ vẫn cứ vậy, một chút buồn ngủ cũng không có, Chung Thần Lạc luôn bảo tinh lực của Phác Chí Thịnh dùng mãi cũng không hết cũng không phải là sai.

  Sáng sớm, trong xe im ắng không tiếng động, Phác Chí Thịnh mãi đến khi xe dừng trước cổng trường mới đánh thức Chung Thần Lạc dậy.

  Chung Thần Lạc dụi mắt, buồn ngủ mông lung rên rỉ: "Uh ...Tới rồi?"

  "Ừm"

  Người vừa mới dụi mắt ngừng phát ra tiếng động, trong xe lại chìm vào im lặng.

  Phác Chí Thịnh nghiêng đầu nhìn, Chung Thần Lạc lại đang ngủ mê mệt, khuôn mặt trắng nõn bị cúc áo in thành dấu đỏ ửng, hai tay ôm cặp sách, nửa thân trên khẽ phập phồng theo nhịp thở, ngủ rất say, ngủ đến ngọt ngào.

  Vốn còn muốn để Chung Thần Lạc ngủ thêm một lúc, nhưng nhìn đồng hồ thấy cũng đã muộn rồi, nếu lại kéo dài thì Chung Thần Lạc chắc chắn sẽ muộn mất.

  Vì vậy Phác Chí Thịnh nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay người bên cạnh, không ngờ lại bị người đang ngủ ném ra, hai mắt vẫn đang nhắm chặt, còn cau mày nói thầm: "Sao lại có con bọ lớn vậy ở đây"

  Người nào đó bị xem là một con bọ: ...

  Bọ tiên sinh: "Chung Thần Lạc"

  Trong xe vẫn yên tĩnh.

  Phác Chí Thịnh đen mặt, ngữ khí có chút nâng lên: "Chung Thần Lạc!"

  "Đây đây đây!". Một tiếng kêu này làm người đang mơ ngủ run lên, lớn tiếng đáp lại, đầu óc vẫn còn mê muội, nhưng miệng thì đã đi trước một bước.

  "Bảy giờ năm mươi rồi". Phác Chí Thịnh nhìn người đang ngái ngủ, lạnh lùng nhắc nhở, không biết có phải đang nén giận vì Chung Thần Lạc bảo mình là con bọ hay không.

  "Sao có thể...". Chung Thần Lạc vừa lục lọi điện thoại vừa nghĩ ngày xưa lúc còn đi học Phác Chí Thịnh cũng thích dọa mình, cố tình đem thời gian nói trễ hơn một đoạn để chính mình không dám chậm chạp.

  Chung Thần Lạc sờ soạng hồi lâu mới lấy được điện thoại ra, khuôn mặt uể oải khi nhìn thấy 7:51 trên màn hình điện thoại lập tức biến mất, đầu óc nháy mắt thanh tỉnh, ngay tức khắc mở cửa xe bước xuống.

  "Sắp muộn rồi, sắp muộn rồi! Bye, tớ đi trước"

  Nói xong, không quay đầu lại chạy thẳng vào trường.

  Khung cảnh trước mắt được mắt của Phác Chí Thịnh ghi lại trọn vẹn, cảnh tượng trùng lặp với ký ức của hắn rất lâu rất lâu về trước.

  Một thiếu niên nắm tay một thiếu niên khác, bởi vì đã trễ nên tòa nhà dạy học hầu như không có ai, hai người chạy trên hành lang, người chạy phía trước không ngừng hô: "Phác Chí Thịnh, nhanh lên, chúng ta sắp muộn rồi!"

  Cho đến khi bóng dáng của Chung Thần Lạc biến mất trước mắt thì Phác Chí Thịnh mới lái xe rời đi.

  Nội dung cuộc trò chuyện đêm qua với Lý Khải Xán vẫn là được Chung Thần Lạc đặt trong lòng. Cái đằng trước là tặng hoa các thứ nghe vẫn rất hay ho, còn cái đằng sau để sang một bên đã, loại sự tình này hơi làm khó thiếu niên đàng hoàng như hắn, nhưng mà quyến rũ dụ dỗ gì đó thì cũng còn được.

  Chung Thần Lạc nghĩ nghĩ sau đó trong đầu thậm chí còn trôi dạt đến bộ phim cổ trang cẩu huyết mà mẹ hắn xem trước đây, câu thoại "Không biết xấu hổ" đột nhiên bật ra, trong nháy mắt kéo chính mình vào cảnh kỹ nữ câu dẫn thiếu gia thuần khiết.

  Không nên, không nên, sao dám mang những thứ không biết thẹn này đến trước mặt Phác Chí Thịnh được, vẫn là chọn tặng hoa trước đi.

  Sau khi tan học, lẽ ra là Phác Chí Thịnh đến đón Chung Thần Lạc. Nhưng Chung Thần Lạc muốn đến công ty nên trước đó có báo với Phác Chí Thịnh rồi kêu Tiểu Hắc đến đón.

  Tiểu Hắc luôn cảm thấy ông chủ của mình mặc dù trong công việc rất "sát phạt quyết đoán", nhưng trên người luôn toát ra tính tình trẻ con, không biết là do vẫn đang đi học hay sao mà hắn rất thường hỏi những câu hỏi kỳ quặc.

  "Tiểu Hắc?". Lúc này Chung Thần Lạc đang cầm điện thoại tìm kiếm các cửa hàng bán hoa.

  "Tôi đây, ngài nói đi Chung tổng"

  "Cậu nói xem nên tặng loại hoa gì thì tốt?"

  "Còn phải xem người nhận là ai". Tiếu Hắc suy nghĩ một chút. "Tiểu Chung tổng định tặng bạn bè sao?"

  Chung Thần Lạc búng ngón tay, nghĩ mình và Phác Chí Thịnh giống như không phải bạn bè, cũng không phải là người yêu, mối quan hệ này hắn cũng không biết gọi tên là gì.

  Im lặng hồi lâu, Chung Thần Lạc mới nghẹn ra hai chữ: "Bạn cũ"

  Hắn vừa dứt lời thì tiểu ác ma trong lòng liền xông ra làm loạn, nhe răng múa vuốt hỏi: Bạn cũ còn lên giường cùng nhau?

  "Quên đi, quên đi, không hỏi cậu nữa, để tôi tự xem"

  "Vậy bây giờ đến công ty trước?"

  "Tới cửa hàng hoa trước". Dừng một chút, lại bổ sung, "Cậu đưa tôi đến cửa hàng hoa rồi đi trước đi"

  Chung Thần Lạc muốn tự mình đưa hoa giao cho Phác Chí Thịnh nên nếu Tiểu Hắc đi theo sẽ ít nhiều hơi bất tiện.

  Mặt tiền của cửa hàng hoa không lớn nhưng hoa cỏ được đặt khắp nơi, chỉ riêng hoa hồng đã có rất nhiều loại, Chung Thần Lạc không gọi ra được tên nhưng hắn cảm thấy tất cả đều đẹp, giống như chọn loại hoa nào cũng có thể mang đi tặng Phác Chí Thịnh.

  Cửa hàng này là do chính Chung Thần Lạc tìm thấy trên mạng, hắn tìm một cửa hàng hoa gần với công ty của Phác Chí Thịnh để tiện đường mang đến.

  Vừa bước vào cửa hàng, nhân viên trong cửa hàng lập tức bước đến ân cần chào đón: "Bạn học cần mua gì nào?"

  "Tôi muốn mua hoa, loại nào đẹp ấy". Vừa dứt lời, ánh mắt Chung Thần Lạc đảo một vòng, thầm nghĩ hoa nào cũng đẹp.

  "Vậy bạn cần tặng nó cho ai?"

  Vừa rồi trên xe Tiểu Hắc cũng hỏi nhưng hắn chỉ hàm hồ cho qua, hiện tại lại một lần nữa bị ném trở về.

  Chung Thần Lạc suy nghĩ một chút, khóe miệng cong lên, ánh mắt như lóe sáng, nhẹ nhàng trả lời: "Người tôi thích!"

  Nhân viên cửa hàng như đoán được trước, giơ ngón tay chỉ vào một chùm hoa hồng trắng bên cạnh: "Bông hồng manta này thế nào? Bạn học muốn tặng tình đầu à?"

  Chung Thần Lạc sững sờ một lúc rồi đáp: "Đúng vậy, cậu ấy là mối tình đầu của tôi". Chẳng qua đã xảy ra một chút ngoài ý muốn, nhưng Phác Chí Thịnh chính là là người đầu tiên hắn thích.

  "Như vậy thì càng tuyệt! Hoa hồng manta tượng trưng cho sự khởi đầu và sự theo đuổi ban đầu, rất thích hợp để tặng cho mối tình đầu". Nhân viên vui vẻ giải thích. "Thế bây giờ bạn muốn gói luôn hay định ra thời gian tặng, cửa hàng chúng tôi có hỗ trợ viết thiệp miễn phí và giao hàng tận nơi"

  "Đóng gói luôn bây giờ đi, tôi có thể chỉ định nội dung thiệp chúc mừng không?"

  "Tất nhiên là được. Gói hoa cần thời gian, bạn học chờ một lát". Nhân viên cửa hàng kéo một chiếc ghế ra và bảo Chung Thần Lạc ngồi xuống đợi.

  Chung Thần Lạc cũng không từ chối, ngồi xuống đối diện với nhân viên bán hàng, chăm chú nhìn cô ấy cắt giấy gói hoa.

  "Bạn học, cậu và người cậu thích quen nhau bao lâu rồi?". Nhân viên bán hàng bắt đầu tán gẫu, thấy chàng trai đối diện một lúc lâu vẫn chưa trả lời, suy nghĩ một chút rồi giải thích: "Tôi làm việc ở cửa hàng hoa lâu rồi, cũng thấy đủ loại người tới đây mua hoa, cũng đã nghe kể rất nhiều câu chuyện, vừa nhìn liền biết cậu rất thích người kia rồi!"

  "Thật sao?". Chung Thần Lạc ngây người một lúc.

  Nhân viên cửa hàng cười nói: "Thích một người là không thể giấu được, tỷ như lúc cậu trả lời tặng cho người mình thích thì ánh sáng trong mắt lóe lên sẽ không thể gạt được người"

  Có lẽ là thế, có lẽ khi nhắc đến Phác Chí Thịnh thì trong lòng không thể ngừng được vui vẻ.

  "Màu sắc của hoa hồng Manta rất thanh lịch trang nhã, không đặc biệt rực rỡ, nhưng trong những năm tháng đầy sóng gió thì mối tình đầu chính là màu sắc giản dị nhưng khó phai đó"

  Tâm động của thiếu niên sẽ không chỉ dừng lại ở ngày hè đó.

  Khi mà Chung Thần Lạc ôm bó hoa đứng trước cửa công ty của Phác Chí Thịnh thì có chút giống như mơ, sau vài giây sững sờ mới ôm bó hoa rồi từng bước vững vàng bước vào.

  Mỗi bước chân đều ẩn giấu sự khiếp đảm cùng kích động, nhưng trông Chung Thần Lạc vẫn là một bộ dáng rất thoải mái.

  Hắn còn đang suy nghĩ liệu đây có phải là lần đầu tiên Phác Chí Thịnh được tặng hoa hay không, không đúng, Phác Chí Thịnh hồi còn là học sinh đã rất nổi tiếng, cũng nhận được không ít hoa hồng từ nữ sinh...Liệu Phác Chí Thịnh có thích hoa này không, chắc là sẽ thích nhỉ, nhìn rất đẹp mà...

  Chung Thần Lạc mang theo sự phấn khích và mong chờ bước đến quầy lễ tân, mỉm cười hỏi: "Xin chào, tôi có thể hỏi Phác tổng đang ở đâu không?"

  Nhân viên lễ tân ngước mắt lên thì thấy một bó hoa hồng lớn, trong lòng đoán chắc lại là cô gái nào đó theo đuổi Phác tổng, nên từ chối: "Ngại quá, công ty không cho phép giao hàng vào trụ sở làm việc, tiên sinh có thể gọi người tự xuống lấy"

  Chung Thần Lạc nghe xong thì không nói gì, đạo lý này hắn cũng hiểu, vì vậy ngay lập tức tìm điện thoại gọi cho Phác Chí Thịnh.

  Điện thoại reo vài giây đã được kết nối, nhưng giọng nam phát ra không phải là Phác Chí Thịnh.

  "Alo?"

  Chung Thần Lạc hơi sững sờ, nhìn lại điện thoại, đúng số mà.

  Người đầu dây bên kia dường như biết đầu dây bên này đang băn khoăn điều gì, liền giải thích: "Xin chào, tôi là trợ lý của Phác tổng, hiện tại Phác tổng đang bận họp, nếu có chuyện gì thì có thể chuyển lời trước cho tôi, hoặc có thể đến phòng khách ở tầng một để hẹn trước"

  Chậc chậc, hơi rắc rối rồi đây.

  Chung Thần Lạc "Ừm" một tiếng, trong lòng thầm nghĩ sao công ty của Phác Chí Thịnh lại nghiêm như vậy, nhưng lại muốn nhanh chóng tặng ra ngoài, tốt nhất có thể lặng lẽ nhét vào văn phòng của Phác Chí Thịnh!

  Vì thế sau khi cúp điện thoại, hắn trở lại quầy lễ tân, nhưng trên mặt lại mang một biểu cảm khác, cười nháy mắt với quầy lễ tân, ngọt ngào nói: "Mấy chị ơi, cho tôi vào đi mà, được không?"

  "Làm ơn đi, chị ~". Nói xong còn chớp chớp mắt, làm tim của nhân viên ở quầy lễ tân đều sắp tan chảy.

  Mấy mỹ nữ trước quầy lễ tân hai mặt nhìn nhau, một người trong đó nói: "Được rồi được rồi, tuy rằng nhìn xem cậu không giống như là người xấu, nhưng để cậu vào là không có khả năng, nếu không cứ đặt hoa ở quầy lễ tân đi, chờ Phác tổng xuống bọn tôi sẽ nhắc nhở"

  Chung Thần Lạc ban đầu vẫn còn hơi do dự, dù sao mấy thứ như hoa vẫn tự mình tặng thì có thành ý hơn. Nhưng ngay lúc đó nhận được trợ lý gọi đến cần quay trở về họp nên chút do dự cuối cùng cũng bị đánh tan, chỉ có thể nói thêm vài câu dễ nghe để nhóm mỹ nữ quầy lễ tân giúp mình làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro