Có chỗ dựa, không sợ hãi [34]
Thấy Phác Chí Thịnh bước vào, Chung Thần Lạc nhất thời không phản ứng kịp, ngây người vài giây định nói chuyện thì bị sặc vì hít phải khói, còn ho vài cái.
Phác Chí Thịnh không đợi Chung Thần Lạc nói chuyện mà đi đến bên bếp, nhìn miếng beefsteak cháy khét rồi giơ tay bật chiếc máy hút mùi trên đầu.
Khi hút khói ầm ầm vang lên, Chung Thần Lạc thế mới biết mình đã quên bật máy hút mùi, khói trắng bay trong bếp đã bị hút đi phân nửa, miếng beefsteak cháy trong chảo vẫn còn đang xèo xèo, Phác Chí Thịnh thuận tay tắt tắt lửa bếp.
Chung Thần Lạc cảm thấy hình như mình làm hỏng chuyện nên cũng không dám nói chuyện.
Miếng beefsteak thì bị cháy một mặt, đã quên bật máy hút mùi nên căn bếp ngập đầy khói trắng, bản thân còn sặc khói ngay trước mặt Phác Chí Thịnh.
Chung Thần Lạc xoay xoay bẻ bẻ nhăn nhó một lúc lâu, thấy Phác Chí Thịnh vẫn chưa lên tiếng mà chỉ yên lặng đem đống đồ ăn đã cháy thả vào thùng rác, sau đó đến bồn rửa đem chảo rửa sạch, rốt cuộc kìm được mà nhỏ giọng nói: "Tớ...tớ đang định làm beefsteak..."
Phác Chí Thịnh vẫn đang rửa chảo, không trả lời, trong phòng ngoại trừ tiếng nước rửa thì không có âm thanh gì khác, như thể những gì Chung Thần Lạc vừa nói cũng đã bị dòng nước chảy nuốt chửng đi rồi.
Bầu không khí có chút khó xử, Chung Thần Lạc lúng túng đứng ở một bên, sờ mũi suy nghĩ nên làm gì để làm dịu bầu không khí: "Thật xin lỗi, lần đầu tiên tớ làm, không ngờ lại bị cháy". Ánh nhìn chằm chằm người còn đang cọ rửa chảo, càng thêm ngượng ngùng. "Nếu không để tớ rửa chảo cho"
Vừa dứt lời, Phác Chí Thịnh đã tắt vòi, dùng giẻ lau sạch nước trong chảo rồi đặt lại vào kệ.
Trong một khoảnh khắc, Chung Thần Lạc cảm thấy rằng mọi cử động của Phác Chí Thịnh đều như đang nói với bản thân rằng cái chảo đã được rửa sạch, nơi này không còn việc gì khác nữa, có thể đi được rồi.
Cảm giác mất mát chợt ùa về trong lòng, Chung Thần Lạc bất giác cắn chặt môi dưới, tầm mắt không biết từ lúc nào đã mờ đi, mũi chua xót, hắn cố nén nước mắt lấy tay dụi dụi, giả vờ chính mình buồn ngủ.
Giả vờ xong cũng không biết nên dùng cách nào để ra khỏi bếp, bởi vì Phác Chí Thịnh vẫn chưa trả lời lại.
Đồ ăn là hắn mua, nấu nướng cũng là hắn làm, nhưng gây rắc rối cũng là hắn luôn, nếu ở nhà của chính mình thì Chung Thần Lạc có thể phủi tay nằm dài trên ghế sô pha rồi gọi công ty vệ sinh đến dọn dẹp rồi, nhưng nơi này cố tình là địa bàn của Phác Chí Thịnh, hắn chỉ như là người ngoài mà thôi, cho dù Phác Chí Thịnh không nói như vậy, nhưng trong lòng hắn luôn có một âm thanh tự nhắc nhở bản thân mình.
Vì thế hắn nghẹn giọng nói xin lỗi một lần nữa.
Phác Chí Thịnh nghe ra người phía sau đang nghẹn ngào, bàn tay đang cầm quai chảo nắm thật chặt, mím môi quay đầu lại nhưng lại thấy Chung Thần Lạc đang dùng cả sinh mệnh để ngáp.
Mà người đang giả vờ buồn ngủ cũng biết chắc chắn Phác Chí Thịnh vừa nhìn đã nhìn thấu kỹ năng diễn xuất tệ hại của hắn, nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại, đã giả vờ thì phải giả vờ cho xong.
Hai người bọn họ trong lòng đều biết rõ chuyện Phác Chí Thịnh cũng không vạch trần hắn. Phác Chí Thịnh đi đến chỗ đồ nguyên liệu Chung Thần Lạc đã mua chọn chọn lựa lựa, ngoài miệng nói như không thèm để ý: "Mệt mỏi thì đi ngủ đi, lát nữa muốn ăn gì? "
Người còn đang híp mắt kinh ngạc: "Huh?"
"Tôi thấy cậu còn mua cánh gà, nấm, thịt bò cũng còn dưa". Phác Chí Thịnh không ngừng lục trong túi to. "Tôi làm beefsteak và cánh gà Coca-Cola cho cậu, trong tủ lạnh còn có bơ và súp kem nấm"
Nói xong ngẩng đầu nhìn người đang sững sờ, nhướng mày: "Không phải mệt nhọc sao à, sao còn chưa đi ngủ?"
Chung Thần Lạc đột nhiên cảm được thế nào gọi là "hạnh phúc gõ cửa", sương mù trong lòng tan biến đi, hận không thể treo lên một mặt trời. Nhưng trên mặt vẫn không thể lộ ra có chút vui mừng nào, tiếp tục ngáp một cái rồi ngơ ngác đồng ý, sau đó xoay người rời khỏi phòng bếp.
Những bước đi đầu còn tương đối từ tốn, sau khi rời khỏi phòng bếp thì bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Phác Chí Thịnh nghe thấy tiếng dép lê lạch cạch lạch cạch từ phòng khách truyền đến, khóe miệng hơi giương lên.
Cơn buồn ngủ trong bếp là giả, nhưng khi nằm trên giường thì lại thật sự buồn ngủ, trước đó Chung Thần Lạc còn nhớ lại bộ dáng Phác Chí Thịnh nấu ăn hồi trung học, sau đó giữ nụ cười phơi phới chìm vào giấc mộng đẹp.
Lần này Chung Thần Lạc ngủ rất yên bình, buổi tối bị Phác Chí Thịnh đánh thức vì đến giờ ăn.
Vốn hắn không nguyện ý dậy lắm, nhưng cái mũi đi trước một bước ngửi thấy mùi thơm nên Chung Thần Lạc nheo mắt rồi chạm rãi ngồi dậy, theo bản năng mò mẫm ra khỏi giường.
Ngồi ở trên bàn ăn rồi nhưng đại não của Chung Thần Lạc vẫn còn chưa khởi động, liền gắp một cái cánh gà trực tiếp đưa vào miệng.
"Có chút nóng, cẩn thận chút". Nhưng dường như đã quá chậm.
"Ôi... nóng nóng... nóng quá!" Chung Thần Lạc nhất thời mồm miệng không thể nói rõ ràng.
Phác Chí Thịnh dường như đã đoán trước được Chung Thần Lạc sẽ tự làm bản thân bỏng nên lập tức cầm lấy ly nước đá bên cạnh đưa qua, thấy người đối diện vẫn ngu ngốc ngậm cánh gà trong miệng rồi há mồm hà hơi, mặt không biết vì do mới tỉnh ngủ hay sao mà đỏ bừng,liền đem bát đưa tới bên miệng hắn: "Nhổ ra"
Người nhận được lệnh thì ngoan ngoãn nhổ cánh gà ra, đầu óc cũng thanh tỉnh rất nhiều, lúc này mới ý thức được cái bát này là của Phác Chí Thịnh, còn bát của mình trước mặt vẫn trống không.
Trên mặt hơi ửng hồng lên, còn chưa kịp nói gì thì Phác Chí Thịnh đã chỉ vào cốc nước bên cạnh: "Uống nước trước đã"
Chung Thần Lạc uống vài ngụm nước, cuối cùng đến khi hắn dừng lại thì thấy Phác Chí Thịnh đang nhìn mình chằm chằm, vì thế hắn chớp chớp mắt.
"Có bị bỏng không?"
Chung Thần Lạc dùng sức lắc đầu: "Không!"
Phản ứng giống như có vẻ quá mãnh liệt, nhưng Phác Chí Thịnh không nói gì, chỉ gật đầu.
Khi Phác Chí Thịnh bưng bát lên thì người đối diện chợt nhớ ra cánh gà mình vừa nhổ ra vẫn còn ở trong đó, trong lòng lập tức vang lên tiếng chuông báo động, Chung Thần Lạc cúi người đoạt lấy chiếc bát, dùng tốc độ cực nhanh lấy đũa gắp cánh gà cho vào miệng.
Hai má phồng lên, dùng âm thanh mơ hồ nói: "Cậu cậu...cậu ăn cái bát này đi...ừm...cái bát này tớ chưa dùng". Chung Thần Lạc đặt chiếc bát sạch trước mặt mình sang, tựa hồ cảm thấy tự dưng đổi bát có chút không ổn nên giải thích thêm: "Cánh gà này là của tớ!"
Trong lòng lại bổ sung thêm một câu: Mình ăn, xong Phác Chí Thịnh lại ăn thì có hơi xấu hổ.
Phác Chí Thịnh nhìn liền biết trong cái đầu dưa kia đang suy nghĩ cái gì, cũng không mở rộng chủ đề này mà chỉ nhắc nhở: "Đừng ăn nhanh như vậy, vội cái gì"
"Tớ không có. . . ". Nói còn chưa nói xong, Chung Thần Lạc liền phát hiện mình tựa hồ có chút vội vàng, vì thế âm thanh trong nháy mắt thấp xuống vài độ, "Không vội"
"Ăn beefsteak trước đi, để nguội sẽ không ngon"
Người vẫn còn đang nhai cánh gà gật đầu, nuốt xong thì ngoan ngoãn nghe lời Phác Chí Thịnh, ăn miếng beefsteak trên bàn.
Kế tiếp của bữa ăn không có chuyện gì xảy ra, muốn nói có gì ngoài ý muốn thì chính là Chung Thần Lạc ăn đặt biệt ngon miệng, hơn nữa miệng còn nhanh hơn não kêu Phác Chí Thịnh lần sau lại làm beefsteak cho hắn.
Phác Chí Thịnh cũng đồng ý rồi, nhưng thật ra một người còn lại cũng không hài lòng cho lắm.
Đều nói muốn bắt lấy một người đàn ông thì phải bắt lấy dạ dày của người ta trước. Dạ dày Phác Chí Thịnh chưa kịp bắt lấy thì dạ dày chính mình đã bị Phác Chí Thịnh nắm lấy gắt gao rồi.
Buổi tối, vì Phác Chí Thịnh vẫn còn phải xử lý công việc, Chung Thần Lạc tắm rửa xong thì tự bọc mình trong chăn chơi điện thoại.
Chung Thần Lạc nhấp vào WeChat tìm cửa sổ trò chuyện với Lý Khải Xán, tìm tới tìm lui mấy lần đều không tìm thấy được, tới lúc sắp tưởng Lý Khải Xán hủy kết bạn với mình thì tìm tòi trong danh bạ mới thấy, phát hiện thì ra là Lý Khải Xán đem ảnh đại diện đổi thành một đóa hoa sen, như những người trung niên vậy, khó trách chính mình tìm không thấy.
Chung Thần Lạc: [Tự dưng thay đổi hình đại diện làm tớ tìm nửa ngày cũng tìm không thấy cậu]
Đoán chừng người đối diện cũng nhàn rỗi nên mấy giây sau đã trả lời.
Lý Khải Xán: [Tớ chuyên môn trộm lấy từ vòng kết nối bạn bè của mẹ đấy, trông không tồi phải không, tớ thậm chí còn đổi tên WeChat của mình]
Lý Khải Xán đã gửi một ảnh chụp màn hình qua, tên hiển thị trên đó là: Tâm như chỉ thủy
(*Tâm như chỉ thủy: Tâm như nước)
Chung Thần Lạc: [.........6]
Chung Thần Lạc: [Đầu cậu bị cửa ép à?】
Lý Khải Xán: [Cậu biết quái gì, cái này được gọi là phong cách]
Chung Thần Lạc: [Nhìn không ra, thì ra cậu thích thể loại này]
Lee Haechan: [...Được rồi, thực ra là có lý do]
Chung Thần Lạc: [Nói đi, ăn mấy hạt đậu phộng mà đã say như thế này]
Lý Khải Xán: [Cậu không phải bạn của tớ sao hả, vài năm nay cũng không ở cùng Hoàng Nhân Tuấn mà sao miệng lưỡi độc địa y như cậu ấy vậy, cũng không lo lắng tinh thần thể xác tớ gì cả, thật là không có yêu [tan nát cõi lòng][tan nát cõi lòng]]
Chung Thần Lạc: 【Giờ cậu nói hay không nói? 】
Lý Khải Xán: [À, thực ra tớ gặp phải một miếng cao da chó, còn nhớ tớ kể với cậu nguyên nhân tớ về nước không, người đàn ông kia vậy mà không phải là người nước ngoài, không biết sao tra ra được tớ về nước, còn không hiểu sao có được WeChat của tớ】
Lý Khải Xán: [Lúc kết bạn với tớ, tớ còn tưởng đẹp trai nào đó, còn định hẹn hò một trận...Bây giờ tớ sợ hãi quá nên thay đổi luôn ảnh đại diện và tên, cũng sửa luôn ID WeChat, vòng kết nối bạn bè cũng thiết lập thành chỉ mình tôi]
Chung Thần Lạc: [Chật, đây là định mệnh]
Lý Khải Xán: 【May mắn này cậu có muốn lấy đi không?】
Chung Thần Lạc: [Nếu là Phác Chí Thịnh thì cũng không sai, đúng rồi, tối nay cậu ấy còn nấu ăn cho tớ]
Chung Thần Lạc hướng bạn tốt mô tả sinh động hoạt động tâm lý của chính mình hôm nay, giảng đến bộ phận cao trào thì ánh mắt cũng tròn lên vì sung sướng.
Lý Khải Xán: [Yo, không tệ nha Tiểu Lạc Lạc, vậy kế tiếp cậu định làm gì]
Chung Thần Lạc: [Còn chưa nghĩ kỹ]
Lý Khải Xán: [Để tớ đưa ra gợi ý cho, cậu liền mỗi ngày đều gửi hoa đến công ty của hắn đi, mỗi lần gửi một loại hoa khác nhau ấy]
Chung Thần Lạc: [Có thể cân nhắc, nhưng mà có tác dụng sao? Tớ theo đuổi chính là Phác Chí Thịnh đấy, không phải mấy người đàn ông tùy tùy tiện tiện bên ngoài bình thường như cậu đâu]
Lý Khải Xán:【Cậu vậy mà nghi ngờ tớ? ! Vậy thì, nếu cậu thấy cách này không đáng tin thì đi mua một bộ trang phục hầu gái đi]
❗️Lý Khải Xán: [Tớ nói cho cậu biết, đàn ông không chịu nổi nhất là tư thái dục cự hoàn nghênh, lại thêm trang phục nữ, căng thẳng mười phần nhé】
❗️Lý Khải Xán: [Phác Chí Thịnh chắc chắn sẽ không kìm lòng được!】
[Lạc bắt đầu xác minh bạn bè, bạn chưa phải là bạn bè của anh ấy (cô ấy). Vui lòng gửi yêu cầu xác minh bạn bè trước, sau khi được thông qua thì hai bạn có thể trò chuyện. Gửi cho bạn bè để xác minh]
Lúc này cũng đang đồng dạn chui rúc trong chăn, Lý Khải Xán nội tâm có một vạn con ngựa chạy qua, tức giận bấm vào "Gửi cho bạn bè để xác minh".
Không ngờ, Chung Thần Lạc thông qua ngay lập tức.
Lý Khải Xán: [Thử mặc trang phục nữ đi, không lừa trẻ dối già]
Chung Thần Lạc: [Vừa rồi không cẩn thận xóa đi, phải cho vào danh sách đen mới đúng]
❗️Lý Khải Xán: [? 】
[Tin nhắn đã được gửi, nhưng bị đối phương từ chối]
❗️Lý Khải Xán: [6]
❗️Lý Khải Xán: [Lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú, không chịu nghe lời người lớn, tổn thất ngay trước mắt]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro