Có chỗ dựa, không sợ hãi [28]🚑🚑🚑
Bởi vì uống rượu nên Phác Chí Thịnh không thể lái xe. Trần gia an bài cũng rất chu đáo, đã đặt sẵn khách sạn, vì thế chỉ cần ra khỏi đại sảnh đi thẳng đến quầy lễ tân của khách sạn là có thể nhận phòng.
Dọc theo đường đi, không biết là do đi quá nhanh hay là do uống rượu, trên người Phác Chí Thịnh có chút hơi khô nóng, đầu còn có chút choáng váng. Phác Chí Thịnh lắc đầu, bước chân tăng tốc.
Đợi đến quầy tiếp tân thì phản ứng không còn chỉ là chóng mặt và khô nóng, Phác Chí Thịnh còn có thể cảm thấy được hơi thở của mình tăng lên cùng từng đợt nhiệt khí truyền đến từ bụng dưới.
"Mời tiên sinh báo số chứng minh thư"
Phác Chí Thịnh cúi đầu, cố gắng khống chế hơi thở, vừa mở miệng thì âm thanh khàn khàn, hắn nhanh chóng đọc một dãy số, sau đó thúc giục: "Làm phiền nhanh lên một chút"
Nhân viên lễ tân liếc nhìn người đàn ông đang cúi đầu rồi nhìn tên trên máy tính, từ trong sổ lấy ra một thẻ phòng đưa cho hắn: "Phòng số hai chín không bảy, vào thang máy lên tầng hai mươi chín, sau đó rẽ trái đến phòng trong cùng"
Phác Chí Thịnh nhận lấy thẻ rồi đi thẳng lên tầng hai mươi chín, một đường đi tới như bước trên mây, từng say rượu nên hắn biết đây không phải ứng của cơn say, nhưng đầu óc cũng không cho hắn cơ hội để suy nghĩ.
Trên trán toát ra mồ hôi nên hắn kéo xả cà vạt ra một chút.
Ra khỏi thang máy, đi đến phòng tận cùng bên trái, tay Phác Chí Thịnh thậm chí có chút run rẩy, cầm thẻ phòng mà run run không ngừng.
"Tinh" một tiếng, cánh cửa phòng được mở ra.
Phác Chí Thịnh nhắm vào ổ cắm thẻ phòng ở cửa nhiều lần mới cắm được vào, cả căn phòng tối om ngay lập tức sáng lên.
Bởi vì toàn thân nóng bừng khó chịu, hơi nóng từ bụng dưới lan xuống hạ bộ nên hắn chỉ thầm nghĩ nhanh vào phòng ngủ cởi quần áo đi tắm nước lạnh.
Hắn vừa đặt tay phải lên tay nắm cửa vừa tự cởi cúc áo. Ai ngờ, cửa vừa mở ra thì một mùi rượu xông vào mặt, dựa vào ánh đèn trong phòng khách có thể mơ hồ nhìn thấy cuối giường có một người đang ngồi chồm hổm ở đó.
Đầu óc không tỉnh táo nên hắn cũng không nghĩ đến việc bật đèn mà cau mày đi thẳng tới.
Vốn Chung Thần Lạc vừa vào phòng đã nằm úp sấp xuống giường, nhưng vừa mơ màng không bao lâu thì muốn đứng dậy đi vệ sinh, không ngờ lại ngã xuống giường, cảm giác đau đớn từ mắt cá chân lập tức truyền đến vì thế hắn cũng lười di chuyển sau đó cuộn người ngồi ở cuối giường.
Cơn đau đến rồi đi khiến Chung Thần Lạc tỉnh táo hơn một chút, tâm trí lại bắt đầu không nghe lời nghĩ về Phác Chí Thịnh, rồi nghĩ về những chuyện xảy ra ở thời trung học.
Đột nhiên cửa bị mở ra, đại não bị rượu làm tê liệt không cách nào tự hỏi, chỉ thấy một bóng đen dừng bước một chút sau đó đi về phía hắn.
Chà, bóng đen này trông giống như Phác Chí Thịnh.
Chung Thần Lạc cố gắng hết sức mở to mắt, cẩn thận xác định người đang đi về phía mình.
Người kia quay lưng lại với ánh sáng, khi một đống đen thui đột nhiên cúi xuống tiến lại gần thì Chung Thần Lạc có chút sững sờ, hắn nghiêng đầu cũng tiến lại gần người kia.
Nhìn trong chốc lát, Chung Thần Lạc nhận ra người đang ở trước mặt mình, cái mũi bắt đầu chua xót, nước mắt bắt dần chảy ra.
"Phác Chí Thịnh!". Có lẽ là rượu cho hắn dũng khí, cũng có thể do Chung Thần Lạc nghĩ đây là một giấc mộng, cho nên không chút do dự vòng tay qua cổ hắn, rên rỉ nói: "Ôm tớ lên giường"
Vẫn là bộ dáng đòi được nuông chiều như mọi khi, dù sao Phác Chí Thịnh luôn cưng chiều hắn.
Trong nháy mắt, hai người dường như chưa từng xa cách nhau dù chỉ một giây, ký ức của Chung Thần Lạc cũng quay trở lại thời trung học, ngay cả Phác Chí Thịnh cũng phải hoảng hốt một chút.
Nhưng chỉ là hoảng hốt một chút, sau đó lập tức tỉnh táo lại, dưới thân khô nóng không ngừng nhắc nhở hắn đêm nay bị tính kế.
Phác Chí Thịnh không làm theo ý nguyện của Chung Thần Lạc, trong lòng nổi lên một chút tức giận, hắn cau mày nhéo cằm Chung Thần Lạc. Mèo con vẫn còn men say chỉ cảm thấy không thoái mái nên lắc đầu, cố gắng làm hắn thả lỏng chút.
Không ngờ lực tay của đối phương càng mạnh hơn, một giọng nói trầm khàn truyền đến màng nhĩ: "Chung Thần Lạc, cậu vẫn thích tính kế như vậy sao?"
Bàn tay vòng qua ôm cổ không biết khi nào đã thả xuống, đầu óc Chung Thần Lạc trống rỗng, không biết Phác Chí Thịnh đang nói cái gì: "Cái gì?"
Nói xong còn đưa tay kéo cà vạt của Phác Trí Thịnh, muốn hắn bế mình trở lại giường. Chì là chưa kéo vài cái thì cổ tay mảnh khảnh non mịn đã bị Phác Chí Thịnh đẩy ra.
Dáng vẻ giả ngu làm sắc mặt Phác Chí Thịnh càng trầm xuống, hắn đứng dậy bế người lên rồi ném lên giường.
Khi cơ thể Chung Thần Lạc ngã xuống giường mềm mại thì vẫn còn mơ màng, Phác Chí Thịnh liếc nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, nhưng lại không có ý cười, theo sau liền nghiêng người xuống.
Mèo con còn đang ghé nằm trên giường, đột nhiên bị người đè xuống nên ngẩn người, cái miệng nhỏ nhắn khẽ rên rĩ bảo Phác Chí Thịnh đứng dậy, nói hắn đè lên chính mình rồi.
Người phía trên quả thật đứng dậy, nhưng không đợi Chung Thần Lạc kịp phản ứng liền bị cầm lấy hai tay đưa lên đỉnh đầu, còn trượt lên một chút. Mèo con không nghe lời vặn vẹo cơ thể không ngờ cổ bị ép vào gối.
Ngay sau đó, hai tay bị cà vạt của Phác Chí Thịnh quấn quanh rồi trói vào đầu giường.
Chung Thần Lạc muốn vùng vẫy thoát ra thì phát hiện chính mình đã không thể di chuyển, người phía sau lại đè ép tới người hắn.
"Thích chơi đùa không?"
Mèo con vẫn không biết Phác Chí Thịnh đang nói cái gì nên tiếp tục hỏi hắn đang nói gì vậy.
Rơi vào mắt của Phác Chí Thịnh chính là Chung Thần Lạc sẽ vĩnh viễn giả vờ làm bộ không hiểu, nhưng trong lòng lại tính toán tỉ mỉ kỹ càng.
Thân thể bị thuốc kích thích trở nên nóng bỏng, tay phải Phác Chí Thịnh thuận theo gò má xuống vuốt ve cằm của Chung Thần Lạc, rồi đột nhiên dừng lại, nâng cằm hắn lên một chút, để đầu hắn hơi nghiêng, tay còn lại thì chống ở bên tai.
Thanh âm lạnh lùng truyền đến bên tai, nhẹ nhàng chạm vào trái tim của Chung Thần Lạc: "Không phải cậu thích chơi sao, tôi cùng cậu chơi"
Ngay khi lời nói vừa dứt, Phác Chí Thịnh dùng tay cởi khuy quần âu của Chung Thần Lạc, đem quần hắn kéo xuống đến tầm đầu gối chứ không kéo hết xuống hoàn toàn.
Phác Chí Thịnh muốn tìm dụng cụ, tình cờ tìm thấy bao cao su và dịch bôi trơn từ tủ đầu giường, cầm đến còn khích lệ người dưới thân: "Chuẩn bị thật đầy đủ"
Chung Thần Lạc cảm thấy Phác Chí Thịnh rất kỳ quái, cứ nói mấy lời hắn không hiểu được, đang chuẩn bị hỏi thì ngón tay mảnh khảnh dính đầy dịch bôi trơn của Phác Chí Thịnh đã nhẹ nhàng dò xét vào hậu huyệt, nên trong nháy mắt liền tắt tiếng, tất cả giác quan đều tập trung vào nơi chất lỏng bôi trơn lạnh như băng vừa chảy qua.
Bàn tay còn lại thì lần nữa đặt lên lưng Chung Thần Lạc, ấn nửa người trên của hắn xuống đến vùi đầu vào trong gối.
Ngón tay thon dài di chuyển linh động ở trong hậu huyệt, chạm vào vùng thịt mềm của hắn.
Không quá lâu sau, hậu huyệt bắt đầu tiết ra dịch ruột non, càng khiến ngón tay của Phác Chí Thịnh hoạt động dễ dàng hơn.
Cứ tưởng người năm năm không làm thì hậu huyệt sẽ khô chật, còn nghĩ phải bôi trơn thật tốt vì sợ làm Chung Thần Lạc bị thương. Không ngờ lại chảy nước và buông lỏng nhanh như vậy.
Một suy nghĩ không nói rõ được hiện lên trong đầu Phác Chí Thịnh, hơi thở càng trở nên nặng nề, ánh mắt đỏ lên, ngón tay đang quấy động cũng không còn nhẹ nhàng nữa mà trở nên dùng sức hơn.
Từng luồng hơi nóng từ bụng dưới truyền ra, Phác Chí Thịnh không kìm nổi nữa nên rút ngón tay ra rồi đem thứ của chính mình ấn vào lỗ huyệt.
Mèo con bị ngón tay của Phác Chí Thịnh trêu chọc đến thân thể hơi run lên, thỉnh thoảng còn rên rỉ hai tiếng.
Dương vật khổng lồ thẳng đứng không chút thương tiếc đẩy mạnh vào trong. Bởi vì còn chưa mở rộng tốt nên dương vật của Phác Chí Thịnh không thể cắm vào hoàn toàn, nhưng chỉ như thế cũng khiến Chung Thần Lạc phải hít một hơi khí lạnh.
"Ưm... đau quá..." Mèo con vùi đầu vào trong chăn phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
Phác Chí Thịnh nâng eo hắn hướng về phía trước một chút, lại ghì chặt cổ hắn, bắt hắn nâng mông cao cao lên nhắm ngay bộ phận sinh dục của mình, sau đó dùng lực xỏ xuyên qua. Phác Chí Thịnh mặc kệ tiếng nức nở của người dưới thân, dương vật to lớn hết lần này đến lần khác hung hăng tàn phá thành ruột mỏng manh, vừa mang ra lớp thịt đỏ thẩm lại nặng nề đẩy vào lại.
Chung Thần Lạc bị buộc đến hỏng mất kêu lên, nước muối sinh lý từ khóe mắt nhỏ xuống gối, vừa cố gắng vặn vẹo cơ thể trồi lên trước thì lại bị người phía sau giữ lại cổ, tiếp theo thừa nhận một đợt lại một đợt va chạm.
Tình dục không chút thương tiếc vẫn khiến Chung Thần Lạc động tình, hậu huyệt tiết ra chất lỏng càng ngày càng nhiều, ngay cả vật phía trước cũng nhô cao và tiết ra chút dịch. Mèo con thở gấp hổn hển, muốn dùng tay vuốt ve an ủi phía trước, lại nhận ra tay bị trói vào đầu giường, vì thế đành dùng nửa thân dưới cọ vào ga giường, trong đầu lại ngập tràn tiếng nước do người phía sau va chạm vào.
Không ngờ hành động này bị Phác Chí Thịnh nhìn thấy, vì thế hắn đem hai chân Chung Thần Lạc uốn cong lại thành tư thế quỳ xuống, lại dùng sức đẩy vào.
Nguyên bản làn da của Chung Thần Lạc có hơi lạnh, lúc trước chạm vào làn da của Phác Chí Thịnh thì còn run lên, nhưng bây giờ bị làm nên toàn thân hồng hào lên, từng lớp hơi nước che phủ đôi mắt , khoái cảm do vật khổng lồ phía sau mang đến tẩy rửa mọi cảm quan.
"Không... Không... Chậm lại...". Mèo con hô hấp trở nên nặng nề, hai chân đang quỳ bắt đầu run rẩy, tiếng nước làm chấn động màng nhĩ của hắn.
Phác Chí Thịnh dừng lại, bàn tay đang giữ lưng Chung Thần Lạc luồn ra phía trước rồi nâng đầu hắn lên, sau đó lại lần nữa cắm vào.
"Chậm cái gì?". Hẳn là do thuốc nên lửa giận và dục vọng chiếm cứ hết đại não của Phác Chí Thịnh. "Bị bao nhiêu người làm rồi, sao vừa mới chạm vào đã nhiều nước như vậy"
"Không. . . không có ai làm...ưm...chậm một chút...chịu không nổi...". Chung Thần Lạc hơi ngẩng đầu lên, hô hấp có chút không thuận, cảm giác nghẹt thể càng rõ ràng mỗi khi vật to lớn đằng sau đâm vào.
Phác Chí Thịnh phớt lờ lời cầu xin của Chung Thần Lạc, đẩy miếng thịt đỏ được lật ra quay trở lại, thở hổn hển nói: "Không phải thích chơi sao, chơi vậy đã vui chưa?"
Bị đặt câu hỏi cả đêm nên nghi ngờ và hoang mang vẫn luôn lơ lửng trong đầu Chung Thần Lạc, miệng hơi hé ra, sau đó ngắt quãng đáp lại: "A... tớ không biết...không biết cậu đang nói gì"
Lời vừa dứt, người phía sau tựa hồ càng thêm tức giận, đồ vật to lớn phía sau đẩy mạnh vào khiến thắt lưng Chung Thần Lạc chua xót, eo nhỏ bị đâm vào đến nhô lên một khối, trên mông tràn đầy dấu vết đỏ tươi.
"Tính kế tôi vui lắm sao? Hả?"
Người bị làm tàn nhẫn hơi sửng sốt, bàn tay to đặt ở cổ giống như ngăn chận cổ họng, miệng khẽ mở ra rồi ngậm lại, Chung Thần Lạc cắn chặt môi dưới, không phát ra tiếng.
Âm thanh thở gấp lập tức im bặt. Trong lúc hoảng hốt Chung Thần Lạc nhớ đến sự tàn nhẫn của Phác Chí Thịnh đối với mình, cuộc làm tình đột ngột này thậm chí không có một nụ hôn nào, chỉ có sự xâm nhập và tra tấn vô cùng tận, những tâm tư thầm kín trong nháy mắt bị đánh nát, bị bịt kín những màu sắc mù mịt.
Người dưới thân đột nhiên tắt tiếng, tất cả những tiếng kêu la đều bị thay thế bằng rên rỉ. Phác Chí Thịnh cũng không thương hoa tiếc ngọc, ngược lại thấy hắn như vậy thì thấy càng buồn cười, sức lực siết trên eo càng chặt hơn, hỏi hắn: "Có thích không?"
Chung Thần Lạc không nói lời nào, tiếp tục cắn môi, nước mắt trong ánh mắt đã không còn phân biệt được là nước mắt sinh lý từ khoái cảm thể xác hay là nước mắt đau khổ tủi nhục.
Dương vật thô to lui ra, rồi lại đẩy vào.
"A...". Thần kinh Chung Thần Lạc không chịu nổi khoái cảm dâng lên, hắn chịu không nổi hét lên.
Tiếng hét chói tai xuyên vào tai Phác Chí Thịnh, chưa nghe được câu trả lời nên tiếp tục động tác vừa rồi, cứng rắn đưa Chung Thần Lạc lên sát cao trào.
"Ngoan, trả lời cho tôi biết, có thích hay không"
Người phía dưới quật cường lắc đầu, chỉ vùi đầu vào trong gối, tiếng nức nở nhỏ dần, nhưng không ngăn cản được khoái cảm nơi hậu huyệt, hậu huyệt dùng sức co rút thành ruột, mút lấy dương vật to lớn của Phác Chí Thịnh.
Biết rõ như lòng bàn tay điểm nhạy và phản ứng khi cao trào cảm của Chung Thần Lạc nên Phác Chí Thịnh rút dương vật của mình ra, tay đang đặt trên cổ men xuống dương vật của Chung Thần Lạc cầm lấy rồi vuốt ve lên xuống.
Mèo con vốn còn muốn giả chết, nhưng phản ứng của cơ thể đã đánh bại phòng ngự tâm lý, bắp chân hắn bắt đầu run rẩy, mu bàn chân cũng duỗi thẳng ra, bộ phận sinh dục bị Phác Chí Thịnh vuốt ve chơi đùa.
Chung Thần Lạc lại được đưa lên bờ vực cao trào, nhưng Phác Chí Thịnh không chịu động đậy, chỉ hỏi lại vấn đề vừa rồi.
Hắn vẫn lắc đầu, không muốn lên tiếng, nhưng cảm giác trống rỗng ở hậu huyệt cùng cảm giác sắp đạt cực khoái khiến hắn đầu óc hắn càng lúc càng không rõ ràng, bàn tay đặt trên eo lại một lần nữa hơi dùng sức.
Chung Thần Lạc đoán nếu mình lại không trả lời thì thắt lưng sẽ bị bóp gãy mất.
Một tiếng nức nở nhỏ phát ra từ miệng hắn: "Ưm...thích"
Nghe được câu trả lời mình muốn nghe nhưng Phác Chí Thịnh vẫn chưa hài lòng, dương vật to lớn lại nhẹ nhàng cắm vào, đẩy ra rút vào không sâu gần xung quanh miệng huyệt, lại hỏi: "Là ai đang làm vậy?"
Là ai? Đầu óc Chung Thần Lạc nhất thời rối bời, không phân biệt được đây là thực hay mơ, hắn buồn rầu nghĩ đây liệu có phải là Phác Chí Thịnh hay không, nhưng Phác Chí Thịnh sẽ không hung dữ như vậy, trên người người này cũng không có mùi bạc hà mà Chung Thần Lạc quen thuộc, nhưng mà bộ dáng lại giống hệt Phác Chí Thịnh.
Con mèo nhỏ bối rối lắc đầu, muốn xoay người nhìn một cái, nhưng người phía sau không có ý định cho hắn cơ hội này, vì vậy đành ba phải đáp lại: "Chí...Chí Thịnh?". Mang theo ngữ khí nghi vấn, hỏi xong lại lắc đầu phủ nhận. "Tớ. . . Tớ không biết..."
Không biết? Vốn biểu tình đã thả lỏng lập tức trầm lại, rõ ràng biết Chung Thần Lạc uống say, nhưng lại nhịn không được mà tức giận.
Phác Chí Thịnh đột ngột đẩy vào, sau đó bắt đầu mạnh mẽ làm, mặc kệ người dưới thân la hét cầu xin, động tác trên tay cũng đột nhiên trở nên thô bạo, mỗi khi đẩy vào còn hỏi Chung Thần Lạc là ai đang làm hắn.
Chung Thần Lạc chịu không nổi sự đụng chạm của Phác Chí Thịnh nên vặn vẹo lên trên muốn thoát ra, lại bị người phía sau nắm lấy cổ chân kéo lại. Chung Thần Lạc bị bắt nạt đến mức gào khóc thảm thiết, ngoài miệng cũng không thể đáp lại một câu nào trọn vẹn.
Hắn muốn đẩy người phía sau ra, nhưng hai tay lại bị trói chặt, dưới sự ép hỏi của Phác Chí Thịnh chỉ có thể lắc đầu rồi lặp đi lặp lại là hắn không biết.
Tiếp theo sau đó toàn bộ âm thanh trả lời câu hỏi đều trở thành ngắt quãng, thay vào đó là ngập tràn tiếng khóc lóc vì không chịu nổi, cả người Chung Thần Lạc mau chết chìm trong tình trạng này, nước mắt cũng chậm rãi phủ đầy mặt.
Rốt cục Phác Chí Thịnh đẩy Chung Thần Lạc cao trào, cổ họng nhất thời mất đi thanh âm, Chung Thần Lạc dùng sức đầu ngẩng lên phía trên, miệng hơi hé mở, thân thể run rẩy bắn ra.
Hai mắt mèo con bịt kín một tầng hơi nước, ngẩn người thất thần.
Trải qua một trận làm tình, bộ não vốn bị rượu làm tê liệt của Chung Thần Lạc đã tỉnh táo hơn rất nhiều, biết người rong ruổi làm tình với chính mình là Phác Chí Thịnh thì trái tim bị sự chua xót chiếm cứ toàn bộ, nước mắt lăn dài xuống từ khóe mi.
Phác Chí Thịnh tháo cà vạt trên cổ tay Chung Thần Lạc ra, có lẽ do Chung Thần Lạc dùng sức vùng vẫy nên trên làn da trắng nõn xuất hiện vài vết xanh tím, vòng tay vàng hồng lọt vào tầm mắt của hắn. Phác Chí Thịnh lật Chung Thần Lạc lại, thấy hắn nước mắt giàn giụa thì trái tim cũng buông lỏng. Phác Chí Thịnh dùng tay nhéo cằm hắn.
"Tôi là ai?"
Chung Thần Lạc từ từ nhắm mắt lại, dùng khuỷu tay che mặt, thanh âm sau cao trào hơi khô khốc: "Phác Chí Thịnh"
Cuối cùng cũng nghe được câu trả lời thỏa đáng, dương vật vừa rút ra ngoài lại chen vào.
Chung Thần Lạc vẫn còn đang trong thời kỳ sau cao trào, vừa bị chen vào lại thì cảm giác tê dại lập tức bao phủ toàn thân, hắn nức nở một tiếng, tay run run muốn nắm lấy cổ áo của Phác Chí Thịnh: "...không muốn nữa... Phác Chí Thịnh...đừng mà..."
"Tôi còn chưa bắn". Một câu vô cùng đơn giản bác bỏ đi yêu cầu của Chung Thần Lạc.
Hai người làm hơn một tiếng đồng hồ, quần áo của chính mình thì xộc xệch, còn Phác Chí Thịnh vẫn là tây trang giày da.
Cảm giác xấu hổ lan truyền đến não, Chung Thần Lạc bất đắc dĩ trả lời: "Tớ...tớ giúp cậu làm ra". Nói xong thân thể giãy dụa hướng lên trên muốn thoát khỏi Phác Chí Thịnh.
Mắt cá chân bỗng nhiên bị nắm lấy rồi kéo về, Phác Chí Thịnh phớt lờ lời đề nghị của Chung Thần Lạc, bàn tay to cầm lấy cổ chân của Chung Thần Lạc rồi gập bắp chân và đùi áp vào ngực của chính Chung Thần Lạc, sau đó càng lúc càng dùng sức đẩy vào, còn cố ý đâm vào chỗ nhạy cảm của Chung Thần Lạc.
"Không... um... ah... thực sự không được, làm ơn..."
Cầu xin sự thương xót cùng tiếng khóc lại tràn ngập căn phòng, bàn tay bé nhỏ muốn đẩy người nằm trên mình, nhưng không những không đẩy được mà còn bị giữ chặt tay lại.
Điểm mẫn cảm dưới thân bị dương vật dùng sức đâm vào, cảm giác cực khoái lại ập đến, loại cảm giác này cứ như bị dìm xuống nước, Chung Thần Lạc không muốn cảm thụ loại cảm giác này nên còn tiếp tục van xin: "Phác Chí Thịnh ...anh...em thật sự chịu không nổi nữa...ưm...ah...anh, làm ơn đi mà...."
"Không phải thích chơi sao? Tận hưởng những thứ mình làm đi"
"Không phải...tớ không biết...". Chung Thần Lạc chợt nhớ tối nay tự dưng mình lại ở cùng phòng với Phác Chí Thịnh, lúc này mới nhận ra Phác Chí Thịnh bị tính kế.
Nhưng tất cả những thứ này đều tính lên đầu chính mình. Cổ họng Chung Thần Lạc có chút cay cay, cảm thấy chuyện lúc trước còn không giải thích rõ ràng, chuyện hiện tại càng không giải thích được, âm thanh cầu xin thương xót dần nhỏ lại, chỉ lắc đầu lẩm bẩm: "Không phải... không phải tớ...tớ không biết mà Phác Chí Thịnh...tớ còn không biết cậu đã trở về....thật không phải tớ..."
Đôi mắt còn đang ngấn lệ tràn đầy bất an cùng hoảng sợ, hắn không biết giải thích thế nào, nói chuyện cũng không chút ăn khớp, trong đầu đầy hoảng loạn sợ Phác Chí Thịnh sẽ không bao giờ tin chính mình nữa.
Phác Chí Thịnh ngớ ra một lúc, không nói gì nữa, chỉ cúi đầu tiếp tục làm.
Làm đến phía sau Chung Thần Lạc ngoại trừ thân thể theo bản năng run lên thì yết hầu không thể phát ra âm thanh, cả người cứ vậy mê man ngủ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro