Có chỗ dựa, không sợ hãi [21]
Hai người tháo đồ ra, một chiếc đồng hồ cơ tinh xảo và một chiếc vòng tay vàng hồng cùng được đặt lên một chiếc khay màu đỏ.
Chung Thần Lạc đi đến bàn đặt xúc xắc, cầm lấy hộp xúc xắc nhìn thoáng qua, vừa quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Lâm Băng Hạ, cô nàng đang chăm chú nhìn chính mình. Chung Thần Lạc cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhìn Triệu Thụy rồi hỏi: "Ai trước?"
Triệu Thụy tỏ ra bình tĩnh, ra hiệu: "Cậu trước đi"
Chung Thần Lạc gật đầu, cần xúc xắc lên lắc.
Bình thường Chung Thần Lạc toàn mặc quần áo đơn giản, khó có được một lần mặc tây trang. Cả một phòng toàn là thiếu gia tiểu thư, mỗi người đều lụa là lộng lẫy nhưng lại đang chơi đùa trò chơi nho nhỏ này.
Đầu ngón tay trắng noãn nắm chặt hộp xúc xắc, dùng sức lắc lên, còn dùng cả hai tay để lắc lắc.
Có nắm chắc không? Chung Thần Lạc thật ra là không, chỉ là ngoài mặt giả vờ sóng yên biển lặng làm ra vẻ mà thôi.
Đột nhiên Chung Thần Lạc dừng lại rồi đặt hộp xúc xắc lên bàn.
Trước ánh mắt theo dõi của mọi người, Chung Thần Lạc từ từ mở nắp ra: một mặt sáu, hai mặt bốn và một mặt ba.
Trong phòng bắt đầu có tiếng vỗ tay không ngớt, trung tâm trận đấu bỗng nhiên tập trung vào Triệu Thụy.
Triệu Thụy nhìn mấy con xúc xắc mà Chung Thần Lạc tung được, thầm nghĩ Chung Thần Lạc hôm nay có chút may mắn, nhưng đáng tiếc gặp phải chính mình.
Triệu Thụy tự tin cầm hộp xúc xắc lên, đặt lên bàn rồi lắc lắc.
Ánh mắt mọi ánh đều đổ dồn vào con xúc xắc, Triệu Thụy khẽ quay lưng lại, không một ai thấy có sợi dây cực mỏng đang run rẩy trên tay phải của hắn ta.
Triệu Thụy lắc một lúc rồi dừng lại, hắn không bỏ tay trái khỏi nắp ngay lập tức mà dùng các ngón tay phải di chuyển một cách nhẹ nhàng. Hầu như không ai nghe thấy tiếng xúc xắc nhẹ nhàng lật lại, Triệu Thụy lộ ra một nụ cười thoải mái nhìn Chung Thần Lạc.
Nụ cười này khiến nội tâm Chung Thần Lạc sinh ra cảm giác có chút khó chịu.
Triệu Thụy không mở xúc xắc ngay lập tức mà khiến Lâm Băng Hạ đến mở. Khoảnh khắc nắp được nhấc lên, lông mày của Chung Thần Lạc nhíu chặt lại: ba mặt sáu, một mặt hai.
Trong phòng lại vang lên một tràng vỗ tay, còn nhiệt liệt hơn so với lần trước.
"Thế nào?". Triệu Thụy ác ý hỏi Chung Thần Lạc.
"Chơi được thì chịu được". Chung Thần Lạc còn chưa nói xong đã thấy vòng tay của mình bị người cầm lên.
Triệu Thụy cẩn thận kiểm tra, biết đây là thuộc hệ liệt tình yêu của Cartier thì tâm trạng càng tốt hơn, hắn ta ghé vào tai phục vụ bên cạnh nói nhỏ vài câu.
Chỉ thấy nói xong thì nhân viên phục vụ ra ngoài tìm gì đó, Triệu Thụy lại nhìn về phía Chung Thần Lạc: "Chung Thần Lạc, cậu thua rồi, giờ chiếc vòng tay này thuộc về tôi phải không?"
Chẳng sợ trong lòng Chung Thần Lạc bây giờ khó chịu như thế nào, thì hắn cũng chỉ có thể cười nhẹ rồi nói: "Đương nhiên"
Nhân viên phục vụ vừa đẩy cửa ra lần nữa, Chung Thần Lạc thấy người kia cầm theo một chiếc búa nhỏ trên tay.
"Tôi người này có chút sở thích nhỏ". Triệu Thụy lấy búa từ tay nhân viên phục vụ và ném chiếc vòng xuống đất.
Chiếc vòng xoay tròn trên mặt đất, ánh sáng từ những viên kim cương mỏng trên đó bị khúc xạ dưới ánh đèn chiếu vào mắt Chung Thần Lạc, khi nhìn thấy chiếc búa trong tay Triệu Thụy, hắn đã biết tên kia sắp làm gì.
"Tôi không quen nhìn những thứ quá hoàn hảo". Triệu Thụy dùng búa đập chiếc vòng tay trên mặt đất. "Bụp" một tiếng, cả căn phòng im lặng. "Đồ hỏng trông càng đẹp hơn, có phải không?"
Triệu Thụy nở nụ cười nhìn về phía Chung Thần Lạc, lại liếc nhìn hai bàn tay nắm chặt của hắn rồi cười thành tiếng.
Lại thêm một tiếng "bụp" nữa, vòng tay bị gãy làm đôi, bị búa đập đến biến dạng, còn có một hai viên kim cương rơi ra. Chung Thần Lạc thậm chí còn không biết bàn tay của mình đang nắm chặt.
Xem cảnh này, Lý Khải Xán và Hoàng Nhân Tuấn cũng cảm thấy rất khó chịu. Mọi người có mặt đều biết Triệu Thụy đang dùng vòng tay này để nhục nhã Chung Thần Lạc.
Chiếc búa đập một lần lại một lần vào vòng tay, lòng của Chung Thần Lạc cũng dường như bị gõ vào, không hiểu sao cảm thấy rất luống cuống và bất an, tim như muốn vọt ra ngoài.
Lý Khải Xán không chịu nổi nữa nên đứng dậy kéo Chung Thần Lạc đi, thừa dịp búa còn chưa gõ xuống thì đá chiếc vòng ra xa, Triệu Thụy dùng búa đập xuống đất thì rơi vào khoảng không.
"Đủ rồi, Triệu Thụy". Hoàng Nhân Tuấn cũng đứng dậy, mắt nhìn Chung Thần Lạc đang cúi đầu không nói gì. "Đi thôi"
Triệu Thụy cũng không tức giận, hắn ta vỗ vỗ Lâm Băng Hạ bên cạnh, bảo cô nàng nhặt chiếc vòng lên.
Chung Thần Lạc ngẩng đầu nhìn chiếc vòng tinh xảo đã trở nên méo mó và mất đi vẻ bóng bẩy lúc trước, phía trên tràn đầy những vết xước và vết lõm, giống như đống sắt vụn.
"Chậc chậc, tôi còn định trả lại cho cậu, nhưng nghĩ chắc Chung thiếu gia hiện tại cũng sẽ không lấy". Triệu Thụy dùng hai ngón tay vớt hai chiếc nửa vòng tay lên, cười nói: "Tôi giúp cậu vứt đi nhé?"
"Vứt đi". Chung Thần Lạc đè nén sự khác thường trong lòng, cười nói với Triệu Thụy, như thể thực sự không quan tâm chiếc vòng tay một chút nào.
Nói xong, Chung Thần Lạc quay người rời đi, Hoàng Nhân Tuấn và Lý Khải Xán cũng đi theo.
Thời tiết tháng tư không lạnh lắm nhưng Chung Thần Lạc vừa bước ra khỏi phòng đã cảm thấy lạnh lẽo.
"Sao lại lạnh thế này?"
Lý Khải Xán sờ quần áo của Chung Thần Lạc, nghi ngờ hỏi: "Lạnh sao? Không lạnh mà, đồ của cậu còn dày hơn cả tớ"
Hoàng Nhân Tuấn chia tay hai người bọn họ đi tìm anh họ, Chung Thần Lạc và Lý Khải Xán thì cùng nhau về nhà.
Chung Thần Lạc không trả lời Lý Khải Xán, chỉ liếc nhìn cổ tay trái của chính mình, nơi đó giờ đã trống rỗng.
"Thế nào? Đau lòng sao?". Lý Khải Xán nhìn Chung Thần Lạc thất thần thì nói: "Triệu Thụy thật quá đáng, đây không đơn giản chỉ là vả mặt không thôi"
Chung Thần Lạc lắc đầu, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng: "Không"
Không đau lòng. Dù sao cũng chỉ là chơi đùa với Phác Chí Thịnh mà thôi.
"Lại nói chiếc vòng tay này là do Phác Chí Thịnh tặng, cậu định báo cáo công tác thế nào đây?". Lý Khải Xán đột nhiên nghĩ tới học kỳ này vẫn còn chưa kết thúc, chính mình và Chung Thần Lạc cũng chưa có rời đi.
"Tớ đi mua một cái giống vậy là được". Dù sao thì bên ngoài nhìn đều giống nhau, Phác Chí Thịnh chắc chắn không phân biệt được nên sẽ bị lừa thôi.
Lý Khải Xán nghe vậy thì gật đầu, cảm thấy xem như Chung Thần Lạc vẫn còn chu đáo.
Vào cuối tháng tư, trước khi Phác Chí Thịnh trở lại thì Chung Thần Lạc đã dành thời gian đến quầy chọn một chiếc vòng tay có màu sắc và kiểu dáng y hệt cái cũ.
"Thưa ngài, đây là vòng tay thuộc hệ liệt tình yêu, chúng tôi có hỗ trợ khắc tên lên đây, ngài có thể khắc tên viết tắt của mình và người yêu". Nhân viên tại quầy ân cần nhắc nhở.
Chung Thần Lạc không có ý định khắc chữ nên hắn xua tay. "Không cần khắc tên, cũng không cần gói lại, tôi mang luôn tại đây"
"Vâng thưa ngài"
Trên đường về nhà, Chung Thần Lạc gửi tin nhắn cho Phác Chí Thịnh, nghe nói Phác Chí Thịnh giành được giải nhất trong cuộc thi Vật lý quốc gia, Chung Thần Lạc vui vẻ nói đợi Phác Chí Thịnh trở về thì hắn sẽ đãi hắn ăn một bữa.
Tin nhắn gửi đi nhưng Phác Chí Thịnh chưa trả lời lại, có thể đang bận. Chung Thần Lạc tắt màn hình rồi quan sát vòng tay mới của mình.
Hắn mượn ánh sáng tự nhiên ngoài cửa sổ cẩn thận nhìn kỹ.
Chậc chậc, rõ ràng cùng màu sắc cùng kích cỡ, kiểu dáng cũng giống nhau, nhưng không hiểu sao cảm thấy chiếc này không đẹp bằng chiếc mà Phác Chí Thịnh đã tặng, ngay cả viên kim cương trên đó trông cũng hơi ảm đạm không sáng lắm.
Hoặc có lẽ chính mình suy nghĩ quá nhiều rồi.
Phác Chí Thịnh quay trở lại đúng lúc đại hội thể thao của trường.
Lễ khai mạc đại hội thể thao mùa xuân hàng năm của trường trung học cơ sở số hai Thượng Hải được tổ chức rất hoành tráng, chỉ có lớp mười hai là không tham gia.
Quần áo đi đội ngũ hình vuông của lớp 11-4 được thống nhất là đồng phục Harry Potter.
Chung Thần Lạc lấy chiếc áo choàng Slytherin cho mình rồi lấy một chiếc áo choàng Hufflepuff cho Phác Chí Thịnh.
Áo choàng phong cách kiểu Anh tôn lên bờ vai rộng của Phác Chí Thịnh, cộng với chiều cao mét tám càng thu hút thêm sự chú ý. Mặc dù đội ngũ đi hình vuông của lớp 11-4 còn chưa bắt đầu đi nhưng đã có nhiều ánh mắt liếc qua bên này.
"Phác Chí Thịnh, có rất nhiều người đang nhìn cậu kìa". Chung Thần Lạc nhích người lại gần, lại bởi vì không đủ cao nên phải nhón chân ghé vào tai Phác Chí Thịnh: "Hừm, sao cậu trêu chọc nhiều người thích mình đến vậy hả"
Nói xong, Chung Thần Lạc suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Dù sao thì cậu cũng là của tớ"
Người khác chỉ có thể nhìn không thể ăn.
Phác Chí Thịnh cởi mũ áo choàng đang đội trên đầu Chung Thần Lạc xuống, sau đó xoa nhẹ mái tóc bồng bềnh của hắn để trấn an tiểu dấm chua tinh này.
Sau khi đội hình vuông đi xong thì đại hội thể thao chính thức bắt đầu.
Đại hội thể thao tổng cộng diễn ra trong ba ngày, Phác Chí Thịnh chỉ tham gia một nội dung duy nhất là chạy cự ly một ngàn năm trăm mét nam vào sáng thứ hai. Còn Chung Thần Lạc thì không đăng ký tham gia bất cứ hạng mục nào, chịu thôi, năng khiếu thể thao duy nhất của Chung Thần Lạc là bóng rổ, những môn còn lại chỉ miễn cưỡng tạm được, tham gia trận đấu thì không được.
Vì vậy vào ngày đầu tiên, Chung Thần Lạc hoặc là ngồi nghịch điện thoại hoặc là bị Phác Chí Thịnh giám sát làm bài tập. Thỉnh thoảng lúc Lý Khải Xán và Dương Thanh Viễn thi đấu thì cùng Quang Chanh Chanh đến cổ vũ.
Bởi vì đại hội thể thao nên khối mười và mười một không có tiết tự học buổi tối. Năm giờ chiều tan học, Chung Thần Lạc gọi điện cho mẹ xin phép ba ngày này ở lại nhà Phác Chí Thịnh.
Bởi vì tần suất Chung Thần Lạc đến ở nhà Phác Chí Thịnh quá cao nên Phác Chí Thịnh thậm chí còn sửa sang ra một tủ đựng đồ cho Chung Thần Lạc cất quần áo để thay giặt.
Sáng sớm hôm sau, Chung Thần Lạc vô cùng phấn chấn, chuẩn bị nào là chocolate, rồi đến glucose.
"Không cần mang nhiều như vậy, tớ ăn không hết". Phác Chí Thịnh liếc qua nhìn Chung Thần Lạc vẫn còn đang cố nhét chuối vào cặp sách.
"Hì hì, ăn không xong thì tớ giúp cậu ăn"
Tựa hồ đoán trước được ý tưởng này của mèo con, Phác Chí Thịnh nghe xong cũng không nói gì mà chỉ mỉm cười.
Thời tiết cả ba ngày liên tiếp tổ chức đại hội thể thao đều rất đẹp. Cũng may trận đấu một ngàn năm trăm mét diễn ra vào buổi sáng, mặt trời chưa quá chói chang và không khí cũng mát mẻ. Chung Thần Lạc nghĩ thể lực Phác Chí Thịnh tốt như vậy, hẳn là chạy cũng không quá kém.
Khi trận đấu thực sự bắt đầu, Chung Thần Lạc mới biết chính mình trước đây đánh giá quá thấp Phác Chí Thịnh.
Trọng tài huýt còi và hô to: "Mọi người vào vị trí"
"Bùm!". Ngay khi súng bắt đầu nổ, đám người đông nghìn nghịt bắt đầu di chuyển. Các học sinh đứng trong khán phòng bên cạnh sân thể dục reo hò cổ vũ.
Chung Thần Lạc thấy Phác Chí Thịnh ban đầu chạy ở giữa, tốc độ không nhanh lắm, nhưng tới vòng thứ ba thì bắt đầu tăng tốc.
Tớ vòng thứ tư thì vượt qua một vài người ở đoạn góc cua, học sinh xem trận đấu phát ra tiếng reo hò và cổ vũ.
Tất cả các học sinh lớp 11-4 đều đến xem trận đấu, đương nhiên không thể thiếu được sự cổ vũ dành cho Phác Chí Thịnh, dưới sự kỳ vọng của mọi người, Phác Chí Thịnh giành được giải ba trong trận đấu.
Chung Thần Lạc cầm nước khoáng và khăn mặt lon ton chạy tới, còn chưa đến gần Phác Chí Thịnh thì thấy đã có một nhóm các nữ sinh vây quanh đưa nước, vì thế bước chân của hắn cũng dần chậm lại.
Quang Chanh Chanh nhìn Chung Thần Lạc, rồi lại nhìn Phác Chí Thịnh, cảm thán: "Tớ biết Phác Chí Thịnh rất nổi tiếng, nhưng không ngờ có nhiều người thích cậu ấy đến vậy, chậc chậc"
Chung Thần Lạc phớt lờ cô nàng, một mình bước đến chỗ Phác Chí Thịnh.
"Xin lỗi, không cần". Phác Chí Thịnh lại từ chối ý tốt của một nữ sinh khác. "Cảm ơn, xin lỗi"
Hừ, xem như hắn thức thời.
Tâm trạng Chung Thần Lạc theo mắt thường có thể thấy tốt lên rất nhiều, đi đến gần Phác Chí Thịnh rồi đưa nước và khăn cho hắn: "Không tệ nha Phác Chí Thịnh, không ngờ thể lực của cậu tốt như vậy"
Phác Chí Thịnh dường như cũng đang có tâm trạng tốt, còn biết nói đùa: "Thể lực của tớ tốt hay không, Thần Lạc không phải là người hiểu nhất sao?"
Vành tai mèo con nhanh chóng đỏ bừng, Chung Thần Lạc tức giận trừng mắt nhìn Phác Chí Thịnh, lắp bắp: "Cậu...cậu trong đầu toàn chứ cái gì vậy hả!"
Phác Chí Thịnh thầm nghĩ Chung Thần Lạc luôn ngây thơ như vậy, vừa trêu đùa đã không chịu nổi, vì vậy hắn cười thành tiếng.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán Phác Chí Thịnh bị thổi hơi bay lên. Ở một góc sân thể dục có tiếng cười sang sảng truyền đến, hormone thiếu niên hơi tản ra.
Đây chính là chàng trai trong mắt Chung Thần Lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro