Có chỗ dựa, không sợ hãi [19]🚗🚗🚗
LƯU Ý: chương này có H, mọi người bỏ qua cũng không ảnh hưởng mạch truyện nhé.
Thu dọn xong xuôi lên giường nằm thì cũng đã hơn mười một giờ, Chung Thần Lạc nằm trong chăn cũng không an phận, chui từng chút từng chút một vào chăn của Phác Chí Thịnh.
Phác Chí Thịnh mở một mắt nhắm một mắt, đang đoán xem vật nhỏ này định làm gì.
Không ngờ Chung Thần Lạc chui vào chăn còn chưa đủ, còn trèo lên người hắn.
Móng vuốt nhỏ sờ tớ sờ lui trên cơ thể Phác Chí Thịnh, khiến hơi thở của hắn trở nên dồn dập. Phác Chí Thịnh nắm lấy bàn tay không an phận của Chung Thần Lạc, giọng nói có chút trầm thấp, "Chung Thần Lạc, cậu muốn làm gì vậy?"
Giọng nói quen thuộc mang theo khàn khàn truyền vào tai Chung Thần Lạc, trái tim hơi run lên, nhưng hắn vẫn giả vờ như không nghe thấy rồi tiếp tục làm việc xấu.
Trong bóng tối, Chung Thần Lạc không thể nhìn thấy biểu cảm của Phác Chí Thịnh, nhưng cũng mơ hồ nhận ra rằng Phác Chí Thịnh đang nhìn chằm chằm vào mình. Bàn tay mảnh khảnh trắng noãn lặng lẽ luồn vào quần áo của Phác Chí Thịnh, bí mật vẽ lên những đường nét trên cơ bắp.
Hô hấp của Phác Chí Thịnh càng lúc càng nặng nề, hắn đè lại tay Chung Thần Lạc, lật người đè lên người Chung Thần Lạc, mắt nheo nheo lại, giống như nhìn con mồi: "Chung Thần Lạc, cậu còn chưa trưởng thành"
Tiếng thở nặng nhọc phả ra bên tai Chung Thần Lạc.
Đêm tối khiến mèo con càng có thêm dũng khí, Chung Thần Lạc vòng tay ôm lấy cổ Phác Chí Thịnh, chủ động hôn lên môi Phác Chí Thịnh.
Phác Chí Thịnh không nhúc nhích, Chung Thần Lạc hôn một lúc thì dừng lại,thở hổn hển: "Không sao đâu, sắp rồi". Chính mình cũng sắp trưởng thành.
Nói xong, hai tay bé nhỏ thoát khỏi sự trói buộc của Phác Chí Thịnh, hai chân kẹp chặt vòng eo cường tráng của Phác Chí Thịnh, hôn lên cần cổ rồi nhẹ nhàng gặm cắn như mèo con ăn đồ ăn.
Bởi vì hai chân kẹp chặt eo Phác Chí Thịnh, nơi riêng tư của hai người cũng dính chặt vào nhau, Chung Thần Lạc cảm nhận được đũng quần của Phác Chí Thịnh sưng lên. Cảm giác thẹn thùng của hắn cuối cùng cũng bộc phát, Chung Thần Lạc thả lỏng dựa vào gối, quay đầu qua một bên..., tay cũng không dám tiếp tục sờ về trước.
"Sao không tiếp tục?". Phác Chí Thịnh cười nói.
Hai chân Chung Thần Lạc dần dần thả lỏng không kẹp chặt nữa, hắn lấy tay che mặt, nhỏ giọng cãi lại: "Cậu cũng... động đậy đi chứ"
Này đây, Phác Chí Thịnh bật cười thành tiếng, bụng ấn xuống, không biết từ lúc nào quần của Chung Thần Lạc đã bị lột ra, áo cũng bị vén lên một nửa, Phác Chí Thịnh gỡ bàn tay đang che mặt của mèo con ra, "Tiếp tục, hay là cậu ngại?"
Chung Thần Lạc nhắm mắt lại, trong bóng tối mò mẫm cởi quần áo Phác Chí Thịnh.
"Không... ngại...". Chung Thần Lạc vừa nói vừa xoay người sang một bên giường.
Phác Chí Thịnh thấy vậy thì đè lại eo của mèo con: "Cậu định làm gì?"
Chung Thần Lạc ấp úng mãi không nói nên lời: "Chỉ là ... lấy ... lấy đồ nha!"
Phác Chí Thịnh nghe vậy càng thấy hứng thú, hắn hôn lên vành tai mèo con, cố ý hỏi: "Hóa ra buổi tối cậu đòi tớ dẫn ra ngoài là để mua dụng cụ?". Giọng nói trầm ấm đánh vào tim Chung Thần Lạc: "Thần Lạc rất muốn sao?"
Chung Thần Lạc vặn eo hết mức, lấy đồ rồi đưa cho Phác Chí Thịnh, hai chân lại lần nữa vòng qua eo Phác Chí Thịnh, giọng nói rầm rì như con mèo nhỏ: "Tớ muốn..."
Đây là lần đầu tiên của cả hai người, vừa mới bắt đầu ai cũng không thoải mái.
Ngay từ khi vừa bắt đầu mở rộng, mèo con đã rên rỉ kêu đau, Phác Chí Thịnh sợ hắn bị thương nên không dám tiếp tục, còn dỗ dành đợi Chung Thần Lạc trưởng thành.
Chung Thần Lạc thầm nghĩ chờ mình trưởng thành còn lâu, học kỳ sau sẽ rời đi rồi, phải đem người 'ăn' trước rồi tính sau.
Vì vậy, Chung Thần Lạc ngoài miệng kêu mặc kệ, bắt Phác Chí Thịnh phải tiếp tục.
Hết cách, Phác Chí Thịnh đành kiên nhẫn mở rộng cho mèo con, miệng lại cùng hắn triền miên để di chuyển sự chú ý của hắn.
Đợi thật sự vào trong, Chung Thần Lạc hít một hơi thật sâu, nức nở cầu xin Phác Chí Thịnh nhẹ một chút, nước mắt cũng bị làm chảy ra: "Tại sao lại lớn như vậy!"
Phác Chí Thịnh hôn lên khóe mắt Chung Thần Lạc, kiên nhẫn hỏi hắn: "Thần Lạc thấy đau thì chúng ta không làm, được không"
Chân của Chung Thần Lạc càng dùng sức siết chặt eo của Phác Chí Thịnh, hắn lắc đầu mặc kệ, còn mơ mơ màng màng đòi hôn.
Tới khúc sau, cả hai đều cảm thấy thoải mái, Chung Thần Lạc còn cảm thấy không đủ, giống như cá thiếu nước, bảo Phác Chí Thịnh nhanh lên, quá chậm.
Lời vừa dứt, người lúc trước còn đang nhẹ nhàng rút ra đút vào bắt đầu dùng sức thúc mạnh, một lần lại một lần, mèo con nhất thời hoảng sợ, khoái cảm dồn dập đánh về phía hắn hết đợt này đến đợt khác.
"Từ từ...đừng...quá nhanh...ưm...Phác Chí Thịnh!". Mèo con nhẹ nhàng vùng vẫy nhưng chẳng ích gì.
"Muộn rồi". Phác Chí Thịnh hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Chung Thần Lạc, chặn lại tiếng kêu khóc kể lể của mèo con, dưới thân lại càng nhanh hơn, giống như cùng người đang hôn một cách dịu dàng không phải một người vậy.
Phải gần một giờ hai người mới kết thúc, Chung Thần Lạc mệt mỏi muốn chết, trên mặt cũng giàn giụa nước mắt sinh lý, cổ và ngực đầy vết tích do Phác Chí Thịnh đánh dấu.
Phác Chí Thịnh sợ ngủ thế này không thoải mái nên ôm mèo con đi tắm rồi nhét vào trong chăn, khi quay lại giường thì mèo con đã đi ngủ từ lâu rồi.
Ngày hôm sau, đến khi mặt trời lên cao thì Chung Thần Lạc mới từ từ tỉnh dậy, định giơ tay lấy điện thoại xem mấy giờ, nhưng không ngờ vừa cử động thì toàn thân đau như muốn rụng rời.
Chung Thần Lạc nhẹ nhàng mắng Phác Chí Thịnh đồ khốn này, đã nói nhẹ một chút.
Lúc này cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Phác Chí Thịnh bưng cháo thịt nạc trứng muối bước vào, Chung Thần Lạc thấy hắn một bộ thực tủy biết vị, tinh thần sảng khoái thì không hiểu sao thấy phát cáu, bảo Phác Chí Thịnh phải bế mình đi ra ghế sô pha, không muốn ăn trong phòng ngủ.
Phác Chí Thịnh chiều theo mèo con, bế hắn ra ngoài.
Chung Thần Lạc ngồi trên đùi của Phác Chí Thịnh, miệng nhỏ nhấm nháp, còn ra hiệu cho Phác Chí Thịnh xoa eo mình.
Ăn uống xong còn ngồi một lát thì Triệu phu nhân gọi điện đến.
"A lô? Con trai, con không có ở nhà sao? Mẹ nhờ dì giúp việc đến nấu cơm, dì ấy bảo con không có ở nhà"
"Không, con ở bạn.... khụ khụ... nhà bạn". Chung Thần Lạc lúc này mới nhận ra giọng mình hơi khàn, hắn ho khan hai tiếng.
Phác Chí Thịnh nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, còn đưa qua một ly nước.
"Nhà bạn hay nhà bạn gái?"
Chung Thần Lạc đang uống nước, nghe câu hỏi của Triệu phu nhân thì suýt nữa sặc, ho khan một lúc mới trả lời: "Tất ... tất nhiên là nhà bạn ...". Nói xong còn liếc nhìn Phác Chí Thịnh, người đang đi vào phòng ngủ, hơi sợ hắn sẽ nghe thấy.
"Vậy là tốt rồi, con bị cảm à, cổ họng không thoải mái?"
"Có chút". Đều là lỗi của Phác Chí Thịnh, hôm qua cuống họng gọi đến khàn cả giọng.
"Chú ý một chút, ngày mốt mẹ sẽ trở về"
"Dạ, bái bai~"
Cúp điện thoại của Triệu phu nhân, Chung Thần Lạc thở phào nhẹ nhõm, lúc này Phác Chí Thịnh đi ra trên tay cầm một phong bì màu đỏ.
Hắn đi tới trước mặt Chung Thần Lạc, đưa qua: "Của cậu đây"
Chung Thần Lạc có chút bối rối, hai mắt mở to: "Phác Chí Thịnh, ý cậu là gì, trả tiền 'chơi' tôi một đêm???"
Phác Chí Thịnh không ngờ mạch não của bạn nhỏ lại kỳ lạ như vậy, hắn nhét phong bì đỏ vào tay Chung Thần Lạc, vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Đây là lì xì mừng năm mới cho cậu, đầu óc cậu cả ngày đều nghĩ cái gì vậy? ?"
Bạn nhỏ nghe xong thì sửng sốt một lúc, sau đó cúi đầu mở phong bì đỏ, lấy tiền ra đếm, mười đồng xu mệnh giá mười tệ in hình kỷ niệm năm con heo.
Phác Chí Thịnh bóp nhẹ khuôn mặt của Chung Thần Lạc, cười hỏi: "Con nít đều có lì xì, vì vậy cậu cũng phải có"
"Cậu sao giống như rất có tiền lại giống như không có tiền vậy...". Chung Thần Lạc liếc nhìn chiếc vòng tay của mình: "Tớ chưa thấy cậu mang đồng hồ tớ tặng bao giờ"
Chiếc đồng hồ kia kể từ hôm Chung Thần Lạc đưa thì Phác Chí Thịnh chưa từng mang thêm lần nào, hắn quả thật không có tiền, đồng hồ xem chừng rất đắt, trả lại thì sợ Chung Thần Lạc cáu kỉnh không chịu, nên vẫn đặt ở trong ngăn kéo đầu giường.
"Đồng hồ đắt quá, tớ đi làm thêm sợ hư mất, nên chỉ đeo đồng hồ tự mua"
Chung Thần Lạc đột nhiên ôm lấy Phác Chí Thịnh, nhỏ giọng nói: "Cậu ... sau này đừng tặng tớ nhiều đồ như vậy, ăn tết còn đi làm thêm...cũng không thời gian chơi với tớ"
Phác Chí Thịnh sợ Chung Thần Lạc ngã nên ôm lấy mông bạn nhỏ, bật cười: "Không kiếm tiền không nuôi được mèo con"
"Mèo con" treo trên người Phác Chí Thịnh đã nghe quen, cũng không xù lông, liền ghé vào tai Phác Chí Thịnh nói: "Không sao cả, tớ nuôi cậu"
ps: Cốt truyện tiểu thuyết yêu cầu, không khuyến khích trẻ vị thành niên làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro