Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Có chỗ dựa, không sợ hãi [18]

  Hai người tiếp tục tám chuyện cho đến hai giờ, hai mí mắt Chung Thần Lạc đánh nhau trong khi trò chuyện với Phác Chí Thịnh, sau một lát thì yên lặng.

  Tiếng thở đều đều bị Phác Chí Thịnh nghe được, hắn thử gọi nhỏ vài tiếng: "Thần Lạc? Chung Thần Lạc?"

  Vẫn không có tiếng trả lời, Phác Chí Thịnh hiểu mèo con của hắn chắc là đã ngủ rồi, vì vậy hắn đặt sách sang một bên rồi lên giường chui vào chăn.

  Cuộc gọi thoại cũng không gác máy, hai người để điện thoại như vậy cả đêm, cùng với tiếng hít thở của Chung Thần Lạc, Phác Chí Thịnh chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

  Mùng một Tết, gia đình giàu có như Chung gia ở Thượng Hải thì việc có nhiều người đến thăm là điều hiển nhiên.

  Mới sáng sớm thì cha mẹ và anh trai Chung Thần Lạc đã ra khỏi nhà, khi Chung Thần Lạc tỉnh dậy thì căn nhà đã trống trơn không còn ai, trên bàn ăn có một tờ giấy ghi chú, nhìn thoáng qua liền biết là chữ viết của Triệu phu nhân: Con trai, ba mẹ và anh ghé Triệu gia chúc tết, hôm nay cũng ở lại nhà cậu cả con nghỉ ngơi, ngày mai còn lên Bắc Kinh chúc tết, hai ngày này tự túc nhé.

  Triệu phu nhân biết tính tình cậu con trai út, Chung Thần Lạc không xích mích gì với nhà cậu cả, hơn nữa còn có mối quan hệ tốt với chị họ Triệu Nhất Linh. Nhưng thật ra với gia đình khác là em trai cùng cha khác mẹ của bà, nhân tiện, con của ông ta Triệu Thụy, Chung Thần Lạc mỗi lần gặp là lại thấy phiền chán.

  Theo lời của Chung Thần Lạc thì là cha nào con nấy, thượng bất chính hạ tắc loạn. Sớm năm, 'hạt giống' ông ngoại không cẩn thận để lại làm ầm ĩ đến trong nhà, cho nên hiện tại Triệu Thụy cũng là con của tiểu tam sinh ra, vợ đầu cũng vì thế buồn bực mà chết.

  Lúc Chung Thần Lạc còn nhỏ thì vẫn đi chúc Tết, nhưng sau một lần đánh nhau với Triệu Thụy khiến hắn vào bệnh viện thì mối quan hệ giữa hai gia đình vốn đã kém lại càng kém hơn. Sau này Chung Thần Lạc tới dịp Tết Nguyên đán liền ở nhà, Triệu phu nhân cưng chiều con trai, dù sao bên ngoài có bố và anh trai là đủ rồi.

  Chung Thần Lạc đọc xong thì biết hai ngày tiếp theo sẽ không có ai ở nhà, vốn năm nay còn định đi thăm chị họ, nhưng nghĩ đến tên Triệu Thụy rác rưởi kia liền thấy ghê tởm, cho nên chỉ dùng điện thoại nhắn tin chúc mừng năm mới, kèm theo là một phong bao lì xì.

  Không đợi chị họ trả lời, Chung Thần Lạc chạy đi thay quần áo và tắm rửa.

  Lúc định bước ra ngoài lại nhớ tới gì đó nên quay về phòng ngủ lấy túi quà.

  Chung Thần Lạc định đến chỗ của Phác Chí Thịnh. Hôm nay là ngày năm tháng hai, là tết âm lịch, cũng là sinh nhật của Phác Chí Thịnh.

  Trước đó hắn còn riêng bóng gió hỏi thăm Quan Chanh Chanh nên tặng quà sinh nhật gì cho bạn trai, Quan Chanh Chanh và Dương Thanh Viễn lúc đó đang quen nhau, nói nên đan một chiếc khăn quàng cổ, cho nên Chung Thần Lạc cũng định tặng Phác Chí Thịnh một chiếc khăn quàng cổ mình tự đan.

  Vì thế thiếu gia mười ngón tay chưa từng dính nước mùa xuân bắt đầu học đan khăn quàng cổ, đan mất một tháng mới xong, nửa chừng còn bị đứt tay. Lúc vừa đan xong còn có chút hối hận, nghĩ rằng không biết như thế này có phải để tâm quá không, lẽ ra nên cứ mua món quà tùy tiện nào đó cũng được.

  Cũng may sau đó bận quá, Chung Thần Lạc cũng quên luôn chuyện này. Vì vậy chiếc khăn màu trắng nằm lặng lẽ trong túi quà trên tủ đầu giường phải hơn một tháng, tối hôm qua hắn mới chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Phác Chí Thịnh, muốn đổi quà cũng đã muộn, thôi thì cứ tặng cái này vậy.

  Bởi vì hôm nay là ngày mùng một, nhiều cửa hàng còn đóng cửa nên Chung Thần Lạc không thể đặt bánh kem được, đành phải lấy một chiếc bánh bông lan chà bông từ nhà mang đến chỗ Phác Chí Thịnh, còn đồng thời tìm ra được thêm một cây nến .

  Chung Thần Lạc dẫn túi to đi trên đường, thỉnh thoảng ngân nga một giai điệu nhỏ.

  Đến nhà Phác Chí Thịnh vừa lúc hắn đang nấu bữa trưa, khi tiếng gõ cửa vang lên, Phác Chí Thịnh còn đang thắc mắc không biết ai đến trong dịp Tết Nguyên Đán này.

  Phác Chí Thịnh vừa mở cửa, Chung Thần Lạc đã nhảy lên người hắn, vòng tay ôm cổ hắn rồi vui vẻ nói: "Chúc mừng sinh nhật!"

  Nói xong, thừa dịp lúc Phác Chí Thịnh không kịp phòng ngừa thì tặng cho hắn một nụ hôn.

  Sau đó lại nhảy xuống kéo tay bạn trai đến ngồi xuống ghế sô pha, vừa đi còn vừa lấy khăn quàng cổ ra.

  "À ... đây là quà sinh nhật tớ tặng cậu, một chiếc khăn quàng cổ màu trắng, tớ đặc biệt chọn màu này đấy, cậu thử xem!". Chung Thần Lạc tự mình nói xong, cũng không để ý lắm biểu cảm của Phác Chí Thịnh, vừa quay đầu lại thì thấy bạn trai mình đang đứng ngây ngốc tại chỗ, liền dùng tay kéo hắn xuống ngồi bên cạnh: "Mau lên, đứng làm gì, thử cho tớ xem"

  Phác Chí Thịnh cầm lấy khăn quàng cổ của Chung Thần Lạc, bởi vì chưa từng mang nên quấn lung tung hai vòng, Chung Thần Lạc cau mày tiến tới cởi ra, tự tay quàng lại cho Phác Chí Thịnh, còn thuận tiện sửa sang lại.

  Buộc xong lại hài lòng gật đầu: "Ừm, rất đẹp!"

  Không hổ là giáo thảo trung học số hai Thượng Hải. Chung Thần Lạc mơ hồ nhớ lại khoảng thời gian khi vừa bắt đầu quen Phác Chí Thịnh, ngày nào hắn cũng lướt diễn đàn trường rồi xem đến những bức ảnh chụp lén Phác Chí Thịnh của các đàn chị hoặc đàn em, còn có vài lời tỏ tình nữa, sau đó trong lòng lại đắc ý nghĩ đây là bạn trai của Chung Thần Lạc hắn.

  Phác Chí Thịnh nhìn mèo con đang nhếch mép cười ngây ngô, cảm giác ấm áp trên cổ như truyền xuống đến tận trái tim.

  Giống như đất hoang khô cằn gặp mưa lớn, trái tim băng giá thật lâu cũng được sưởi ấm nóng lên. Người trước mắt chính là mặt trời nhỏ của hắn, là trên trời rơi xuống.

  "Chung Thần Lạc"

  "Hả?". Mèo nhỏ lấy lại tinh thần đáp lại.

  "Sao cậu biết sinh nhật của tớ?". Chính hắn cũng sắp quên.

  Chung Thần Lạc lấy điện thoại ra, đắc ý khoe chính mình thông minh cơ trí: "Đây...được viết trên trang cá nhân QQ của cậu, lúc kết bạn tớ liền thấy..."

  Lời vừa dứt, Phác Chí Thịnh nhẹ nhàng hôn lên môi Chung Thần Lạc, không cắn xé mãnh liệt như dĩ vãng, chỉ hôn nhẹ lên môi, trán rồi đến khóe mắt, giống như một tín đồ thành kính.

  Hai người dây dưa lẫn nhau một lúc lâu mới tách ra.

  Giữa trưa ăn sủi cảo, vốn nghĩ chỉ có một mình mình, giờ thêm một con mèo nhỏ, liền đem sủi cảo nhân nấm thịt ngày hôm qua làm ra nấu cho Chung Thần Lạc.

  Phác Chí Thịnh ăn sủi cảo nhân lá hẹ trứng cút, để phân biệt, sủi cảo nhân nấm thịt được bao khá là nhỏ, sau khi lấy ra khỏi nồi thì tất cả đều nằm trong bát Chung Thần Lạc.

  Phác Chí Thịnh đặt hai bát sủi cảo, trong nhà không có bàn ăn, ăn cơm đều dùng bàn trà.

  Chung Thần Lạc bật chương trình TV, lại phát hiện kênh duy nhất là CCTV, đành phải xem chương trình mùa xuân được phát lại. Lúc này, Phác Chí Thịnh bưng sủi cảo đến trước mặt hắn, cũng đưa thìa qua, Chung Thần Lạc nhìn bát của mình, lại nhìn bát của Phác Chí Thịnh.

  "Sao sủi cảo của cậu lại to hơn của tớ nhiều như vậy!". Chung Thần Lạc bĩu môi: "Tớ muốn một cái của cậu!"

  "Không được, ăn của cậu đi". Phác Chí Thịnh là sợ hắn ăn không quen lá hẹ trứng cút. "Rất dễ lây nhiễm chéo, không hợp vệ sinh..."

  Chung Thần Lạc sao có thể nghe lời? Trong mắt hắn chính là Phác Chí Thịnh cái tên bạc tình này gói cho mình loại nhiều thịt, còn gói cho bạn trai của mình loại ít thịt.

  "Tớ muốn ăn của cậu!"

  Phác Chí Thịnh không lay chuyển được, đành phân cho Chung Thần Lạc một cái.

  Mèo con hất đầu lên, tỏ vẻ xem như hắn thức thời.

  Chung Thần Lạc cắn một miếng, mùi nấm và thịt đậm đà trong tưởng tượng không truyền đến, Chung Thần Lạc dán mắt vào nhìn, là nhân lá hẹ và trứng cút, tốc độ nhai của hắn chậm lại, ngước nhìn Phác Chí Thịnh, thấy hắn ăn rất ngon miệng.

  "Ngon không? Cái này là nhân lá hẹ và trứng cút". Phác Chí Thịnh nuốt xuống, hỏi mèo con vừa giật được một cái sủi cảo từ mình.

  Chung Thần Lạc gật đầu, trong lòng cảm thấy hơi chua xót: "Sao...cậu lại ăn chay, tớ chia cho cậu một nửa..."

  Hương vị thực sự tốt, nhưng nào có ai ăn sủi cảo nhân chay.

  "Không cần". Phác Chí Thịnh cúi đầu tiêu diệt một cái sủi cảo khác.

  Hình ảnh trước mắt trùng lặp với hình ảnh trong căn tin, lại nhìn vòng tay của mình, rầu rĩ tự hỏi Phác Chí Thịnh định làm gì vậy sao lại tiêu nhiều tiền cho hắn quá vậy.

  Chung Thần Lạc thấy khuyên không được, đành thành thật ăn bát của mình.

  Ăn xong, Chung Thần Lạc giúp Phác Chí Thịnh dọn dẹp bát đĩa, nhưng hắn không rửa bát vì hắn không thể rửa.

  Vốn còn muốn thử rửa, nhưng chưa bắt đầu đã vô ý làm vỡ bát của nhà Phác Chí Thịnh, mèo con làm sai không dám làm tiếp nữa, đành nghe lời Phác Chí Thịnh quay trở lại phòng khách xem TV.

  Vào buổi chiều, Phác Chí Thịnh ở trong phòng khách đọc sách, Chung Thần Lạc tựa vai hắn xem TV, đang xem thì ngủ thiếp đi, Phác Chí Thịnh sợ Chung Thần Lạc cảm lạnh nên tìm một cái chăn đắp lên.

  Khi Chung Thần Lạc thức dậy thì đã gần năm giờ, hắn dụi mắt, thấy Phác Chí Thịnh vẫn đang ngồi bất động đọc sách nên tự chơi điện thoại một mình.

  "Tối nay muốn ăn gì?". Phác Chí Thịnh thấy mèo con tỉnh lại, xoa đầu nó, tâm tình rất tốt.

  Chung Thần Lạc suy nghĩ một lúc rồi báo ra món muốn ăn: "Ăn lẩu!"

  "Trong nhà không có nguyên liệu nấu, chắc phải ra ngoài mua". Nói xong, Phác Chí Thịnh liếc nhìn đồng hồ. "Tết nên siêu thị đóng cửa vào lúc sáu giờ tối, phải đi ngay bây giờ mới được, nếu không thì không kịp nữa"

  Chung Thần Lạc gật đầu, đứng dậy thay giày rồi đi theo Phác Chí Thịnh đến siêu thị để mua đồ.

  Chung Thần Lạc không biết chọn rau và thịt nên chỉ có thể đẩy xe đi theo đuôi bạn trai, nhưng ánh mắt thì dán mắt vào khu đồ vực ăn vặt.

  Phác Chí Thịnh lấy đồ ăn xong thì thấy mèo con không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào khu đồ ăn vặt nên nở nụ cười bảo Chung Thần Lạc đến chọn đồ ăn vặt mà mình muốn.

  Chung Thần Lạc như con nít, vui vẻ chạy đến khu ăn vặt.

  Bóng lưng nhảy chân sáo khiến Phác Chí Thịnh phải mỉm cười.

  Chờ Phác Chí Thịnh đẩy xe đẩy đến khu bán đồ ăn vặt để tìm Chung Thần Lạc thì trong tay bạn nhỏ gần như không thể thêm đồ được nữa, thấy hắn đẩy xe đẩy tới thì như nhìn thấy cứu tinh, đem đồ đã chọn ném vào.

  Đến lúc tính tiền, Chung Thần Lạc đi lấy thêm hai lon bia, trước kia thì Phác Chí Thịnh nhất định không cho hắn uống, nhưng hôm nay là ngày lễ nên Phác Chí Thịnh mới phê chuẩn.

  Hai người xách túi to túi nhỏ về nhà.

  Sau khi về đến nhà, Phác Chí Thịnh một mình chế biến nguyên liệu trong bếp, còn Chung Thần Lạc ôm điện thoại nói chuyện với chị họ trong phòng khách.

  Chị họ: [Lì xì nên là chị đưa em mới đúng, chị không lấy đâu!】

  Chị họ: [(Cung hỉ phát tài, năm mới vui vẻ)]

  Lạc Lạc ha ha: [Cám ơn chị, yêu chị chết mất]

  Lạc Lạc ha ha: [Sao giờ mới trả lời, em gửi từ sáng sớm kia mà]

  Chị họ: [Chị còn chưa hỏi em đấy, em yêu đương?】

  Lạc Lạc ha ha: [Hả? 】

  Chị họ: [ Triệu Thụy ở trước mặt mẹ của em nói bậy bạ, kêu em bao dưỡng tiểu bạch kiểm vân vân, chị thay em nói em đang yêu, em nói thật cho chị biết, em rốt cuộc làm cái gì mà bị tên ngốc kia bắt được vậy]

  Chung Thần Lạc nhìn chằm chằm vào dòng chữ này, vô cớ sinh ra hoảng sợ.

  Chị họ Chung Thần Lạc ở đầu dây bên kia thấy hắn vẫn chưa trả lời chính mình, cô nàng từ nhỏ đến lớn biết rõ em họ như lòng bàn tay, liền thở dài.

  Em họ: 【Bị Triệu Thụy nói trúng?】

  Lạc Lạc ha ha: [Không đời nào... không phải bao dưỡng, chỉ chơi đùa thôi]

  "Lại đây ăn lẩu đi, đừng chơi nữa". Phác Chí Thịnh bưng nốt các món ăn phụ lên bàn.

  Chung Thần Lạc ngửi thấy mùi thơm của lẩu, ngay lập tức đặt điện thoại xuống.

  Chị họ: [Chung Thần Lạc, đừng tùy tiện đùa giỡn tình cảm của người khác, đến lúc đó nhân quả sẽ luân hồi]

  Vừa gửi sang thì Triệu Nhất Linh hối hận, cảm giác chính mình nói hơi nặng như rủa em trai vậy nên thu hồi tin nhắn lại.

  Chị họ: [(Rút tin nhắn)]

  Chị họ: [Được rồi, miễn là em có chừng mực]

  Điện thoại reo hai lần, Chung Thần Lạc ăn một ngụm lòng vịt mới đặt đũa xuống cầm điện thoại, thấy chị họ nhắn thì trả lời được.

  "Ai vậy?"

  "Chị họ, không có gì, ăn đi". Chung Thần Lạc tắt điện thoại, ngồi trở lại, đem món lòng vịt nhúng nước sốt ăn xong: "Không tệ nha, Phác Chí Thịnh"

  Ăn uống xong lại không có việc gì làm, Chung Thần Lạc lướt video xem thấy người ta vung pháo que khiến lòng hắn ngứa ngáy.

  Vì vậy, mèo con kéo quần áo của Phác Chí Thịnh, cho hắn xem đoạn video rồi cầu xin: "Chí Thịnh ~ Tớ cũng muốn chơi ~ Bây giờ còn chưa trễ, chúng ta ra ngoài đi"

  Nói xong còn chớp mắt, Phác Chí Thịnh vốn định nói gần đây không ai bán thứ này, nhưng lại sợ làm tổn thương lòng Chung Thần Lạc, cũng không chịu nổi mèo con làm nũng nên đành cưng chiều đồng ý ra ngoài kiếm.

  Hai người ra ngoài tìm xung quanh vài vòng cũng không thấy ai bán. Chung Thần Lạc cũng không quá thất vọng, còn vui vẻ chạy đến cửa hàng tiện lợi nói muốn mua vài thứ, còn không cho Phác Chí Thịnh đi theo.

  Phác Chí Thịnh đợi ở cửa năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng thấy Chung Thần Lạc cầm một túi đồ ăn vặt đi ra.

  "Vừa rồi không phải đi siêu thị mua rồi sao?". Phác Chí Thịnh muốn xách giúp Chung Thần Lạc lại bị hắn chặn lại: "Sao vậy?"

  Chung Thần Lạc ấp úng: "Ừm ...cái kia...tớ tự xách, nhỡ về sau không có cậu bên cạnh thì sao, phải không?"

  Phác Chí Thịnh thấy vẻ mặt mơ hồ lảng tránh của hắn thì hơi nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhìn xác nhận túi đồ kia cũng không nặng lắm.

  "Chúng ta về nhà thôi"

  Hai người về đến nhà, Chung Thần Lạc ôm đồ ăn vặt đi vào phòng ngủ, Phác Chí Thịnh đưa mắt nhìn theo không nói gì, trong lòng lại đang nghĩ xem mèo con của mình lại đang lén lút làm gì.

  Chờ Chung Thần Lạc đi ra thì thấy Phác Chí Thịnh đang loay hoay với chiếc khăn mình tặng, chiếc khăn trắng được gấp lại đặt trong hộp quà.

  "Khăn quàng cổ phải dùng để mang, cậu gấp lại làm gì?"

  "Quà cậu tặng đều đáng để trân quý". Nói xong, Phác Chí Thịnh liếc nhìn đồng hồ, "Gần mười giờ rồi, cậu đi tắm rửa trước đi, lần trước cậu còn để một bộ đồ ở đây, tớ đã đặt trên giường rồi"

  Chung Thần Lạc gật đầu, ôm quần áo đi tắm.

  Chung Thần Lạc dùng sữa tắm và dầu gội đầu của Phác Chí Thịnh, tắm xong thì mặc một bộ tay dài nhưng hơi mỏng, vốn chỉ tùy tiện lau một chút, nhưng Phác Chí Thịnh sợ hắn cảm lạnh nên nhất quyết phải sấy tóc cho hắn.

  Sấy tóc xong, Chung Thần Lạc không coi Phác Chí Thịnh ra gì chui vào ổ chăn, còn bất thường nói muốn đi ngủ.

  Phác Chí Thịnh không tin, đoán chắc Chung Thần Lạc muốn chơi game nhưng lại sợ mình cằn nhằn. Nhưng khi hắn tắm gội sấy tóc xong vào thì thấy phòng ngủ tối om, nghi ngờ hắn càng lớn hơn nữa, Chung Thần Lạc ngủ thật? Mặt trời mọc đằng tây sao?

  Không đợi bật đèn, "tách" một tiếng, là tiếng bật lửa.

  Phác Chí Thịnh thấy Chung Thần Lạc lấy bật lửa thắp một ngọn nến rồi cắm lên chiếc bánh ngọt chỉ to bằng nắm tay.

  Mèo nhỏ mặc quần áo mỏng được mình sấy tóc cho rõ đã chui vào trong chăn nay đang cẩn thận cầm chiếc bánh với ngọn nến cong queo nằm ở trên đó, rồi hát bài hát sinh nhật: "Happy birthday to you~Happy birthday to you~Happy birthday to you~Happy birthday to you~Happy birthday to you~"

  Chung Thần Lạc bước đến gần Phác Chí Thịnh, mặt mày cong cong: "Mau, nhanh thổi tắt nến"

  Trong lúc nhất thời, Phác Chí Thịnh có chút luống cuống, nhìn người trước mặt đang chân thành cầm chiếc bánh nhỏ, ngọn nến phía trên đó lung lay một cách mờ ảo.

  "Ừm...cái kia, đầu năm cửa hàng bánh kem đóng cửa, tớ tìm thấy cái này ở nhà, đừng chê nó, bánh này ngon lắm!". Chung Thần Lạc nghĩ Phác Chí Thịnh không thổi nến là do cảm thấy chiếc bánh này quá tồi tàn nên giải thích một đống lớn.

  Phác Chí Thịnh nhắm mắt lại, chắp tay thầm niệm điều ước, sau đó mở mắt ra, ghé sát vào chiếc bánh thổi tắt ngọn nến.

  "Tớ không chê". Phác Chí Thịnh lấy ngon nến xuống, lại đem bánh bông lan chà bông bẻ đôi, một nửa nhét vào miệng Chung Thần Lạc, còn mình ăn nốt nửa còn lại: "Tớ rất thích"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro