Có chỗ dựa, không sợ hãi [16]
Kỳ nghỉ trong nháy mắt đã qua, đến trường, lão Vương lặp lại câu nói hàng năm: "Năm mới qua đi, có nghĩa là các em lớn thêm một tuổi, hi vọng các em học sinh tạm biệt chính mình của quá khứ, chào đón tương lai..."
Tai Chung Thần Lạc nghe những lời này đến sắp chai sạn, hắn nhàm chán quay đầu sang nhìn Phác Chí Thịnh, thay vì nghe lão Vương nói thì thà nhìn Phác Chí Thịnh còn hơn.
"Kế tiếp, chúng ta kiểm tra bài tập !". Lão Vương rốt cục nói xong, ngước mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Chung Thần Lạc, "Chung Thần Lạc lên cho tôi kiểm tra!"
Chung Thần Lạc đang chăm chú nhìn bạn trai của mình thì mất cảnh giác bị kêu lên.
Cũng may ngày nghỉ ở nhà của Phác Chí Thịnh bị đè nặng phải làm bài tập, còn được sửa chữa. Chung Thần Lạc tự tin giao bài tập về nhà cho Lão Vương kiểm tra. Dưới bục giảng, những người có quan hệ tốt với Chung Thần Lạc đều lén lút che miệng chuẩn bị xem diễn.
Lúc lão Vương mở bài làm thấy ngoài tất cả đã hoàn thành ra, còn được sửa lỗi sai, thiếu chút nữa cho rằng không phải bài tập của Chung Thần Lạc, lật tới lật lui kiểm tra vài lần thì đúng là chữ viết của Chung Thần Lạc, sau đó mới phát hiện ra chữ viết sửa bài không đúng.
"Bài tập thì có vẻ là em làm, còn mực đỏ này là do ai sửa?". Lão Vương nhìn học sinh trong ấn tượng vẫn luôn gây sự nghịch ngợm này, dự định hôm nay nhân lúc hắn mất cảnh giác thì phải dạy dỗ lại cho tốt.
Chung Thần Lạc xoa xoa gáy, cố gắng kiếm cớ.
"Thầy ơi, là em sửa giúp cậu ấy". Một giọng điệu lạnh nhạt từ hàng ghế cuối cùng bên cửa sổ truyền đến, lão Vương nhìn sang thì thấy là học trò cưng của chính mình, Phác Chí Thịnh.
Vẻ mặt nghiêm túc lập tức dịu đi, ra hiệu cho Phác Chí Thịnh lên bục giảng.
Lúc này cả lớp nổ tung, mọi người xì xào bàn tán.
Lão Vương vỗ bàn: "Yên lặng! Kiểm tra bài tập cần châu đầu ghé tai sao? Giống như cái chợ vậy hả!"
Lớp học lúc này mới yên tĩnh lại, nhưng tất cả đều nhìn về phía bục giảng, ngay cả đang vội vàng chép bài cũng ngừng viết, không muốn bỏ lỡ mất trò hay.
Lão Vương cầm lấy bình giữ nhiệt bên cạnh lên uống một hớp nước làm dịu cổ họng, nhíu mày nói với Phác Chí Thịnh: "Đống này là em sửa cho em ấy?"
"Dạ, bạn học Chung Thần Lạc muốn học hành chăm chỉ nên nhờ em phụ đạo giúp, còn nhờ em dò thuộc lòng". Phác Chí Thịnh đường hoàng nói, giọng điệu vẫn bình thường như thường lệ.
Chung Thần Lạc vẻ mặt trống rỗng nhìn Phác Chí Thịnh.
Nhìn hắn như thế, nếu không phải Chung Thần Lạc là người trong cuộc thì cũng sẽ tin. Là ai mỗi lần đều trấn áp! thúc ép! hăm dọa! chính mình làm bài tập. Chung Thần Lạc cảm thấy cậu bạn trai trước mặt mình giống như một con cáo già.
Lại nhìn vẻ mặt của lão Vương, theo từng lời từng chữ mà Phác Chí Thịnh thốt ra, trên mặt giống như treo cầu vồng, khóe miệng đều sắp cười đến nứt ra. Nếu có câu chuyện về mười nhân vật làm lão Vương cảm động thì Chung Thần Lạc cảm thấy rằng Phác Chí Thịnh chắc chắn sẽ có một chân.
"Có vẻ như Chung Thần Lạc gần đây học tập rất chăm chỉ, nghe nói bài kiểm tra lần trước còn tiến bộ, xem ra không thể không có công của Phác Chí Thịnh, nên kiên trì nỗ lực!". Lão Vương hào hứng vỗ vai Phác Chí Thịnh, rồi nhìn Chung Thần Lạc: "Chung Thần Lạc, em phải cảm ơn thầy giáo nhỏ của mình, hy vọng em sẽ chăm chỉ hơn nữa!"
Chung Thần Lạc mỉm cười: "Dạ vâng thầy!". Sau đó mang vẻ mặt vẫn mỉm nhìn Phác Chí Thịnh, nghiến răng: "Cảm ơn thầy Phác, em nhất định sẽ cố gắng hơn nữa!"
"Phì...". Lời này vừa dứt, phía dưới liền có người cười che miệng.
Lão Vương và Phác Chí Thịnh không biết đó là ai, nhưng Chung Thần Lạc biết rõ, ngoại trừ Lý Khải Xán thì còn có thể là ai.
Sau lời cảm ơn "vô cùng cảm động", buổi họp lớp của Lão Vương cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Sau Tết, cả trường gần như bước vào giai đoạn tổng ôn tập, Chung Thần Lạc cũng an phận thủ thường học hành chăm chỉ, khiến Lý Khải Xán cũng bắt đầu nghiêm túc ôn tập, không còn thời gian ra ngoài đi chơi với Hoàng Nhân Tuấn nữa.
Đối với nguyên bản không tệ lắm-Chung Thần Lạc-bị Phác Chí Thịnh cứng rắn chèo kéo một đường thần kỳ bước chân vào đội ngũ thành tích hơn năm trăm điểm.
Vào ngày có thành tích kỳ thi cuối kỳ, lúc Chung Thần Lạc nhìn thấy điểm số bắt đầu bằng số năm thì hận không thể ôm Phác Chí Thịnh rồi hôn mấy cái. Song sau khi nghe học bá phân tích điểm này có được do có chút may mắn trong đó thì hắn cảm thấy có chút thất vọng.
Phác Chí Thịnh thấy bạn nhỏ ủ rũ thở dài, liền xoa đầu: "Tuy nhiên, nhìn chung thì tiến bộ rất lớn. Vật lý cũng đạt tiêu chuẩn, tiếng anh cũng bảo trì ở một trăm ba mươi điểm, học kỳ sau nếu cố gắng thì chắc vẫn giữ được điểm số ở tầm năm trăm"
"Thật sao?". Ánh mắt của Chung Thần Lạc dán chặt vào Phác Chí Thịnh, giống như một đứa trẻ được cho kẹo vậy.
"Ừ". Phác Trí Thịnh vỗ vỗ lưng hắn: "Đi thôi, mang cậu đi công viên giải trí chơi"
Miệng thì nói là đưa Chung Thần Lạc đi công viên giải trí chơi, nhưng khi thực sự đến đó, Phác Chí Thịnh nhìn chằm chằm tàu lượn siêu tốc rồi nghe tiếng la hét của người trên đó thì cũng không dám đi.
"Phác Chí Thịnh, cậu sợ à!". Chung Thần Lạc dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bạn trai của mình.
Ai mà tin đường đường học bá, còn là cậu chàng đẹp trai lạnh lùng nằm trong top ở trên diễn đàn trường lại sợ tàu lượn siêu tốc.
Phác Chí Thịnh gật đầu, hơi mất tự nhiên ho khan hai tiếng, kêu Chung Thần Lạc đi chơi đi, chính mình sẽ đợi ở lối ra.
Chung Thần Lạc thấy không khuyên được, nghĩ có lẽ là thật sự sợ hãi, cho nên nhún nhún vai, ra hiệu hắn đi trước.
Phác Chí Thịnh thấy bóng lưng Chung Thần Lạc đi xa, đang định đi về phía lối ra thì bắt gặp một quầy hàng nhỏ có bán xúc xích và đồ uống, sợ bạn nhỏ chơi xong sẽ đói nên nhân tiện mua luôn một ít.
Chung Thần Lạc, người đã chơi xong tàu lượn siêu tốc, giống như một chú cún con chơi trò ném đĩa vậy, vui vẻ hớn hở chơi một vòng vẫn chưa đủ, xuống dưới ăn xúc xích do Phác Chí Thịnh mua rồi lại chơi thêm lần nữa.
Sợ Phác Chí Thịnh ngồi một mình quá chán nên sau khi Chung Thần Lạc chơi xong lần thứ ba thì kéo Phác Chí Thịnh đi đến mục tiêu tiếp theo.
Trừ những trò cảm giác mạnh trên cao như tàu lượn siêu tốc, thì những trò khác Phác Chí Thịnh vẫn có thể chơi với Chung Thần Lạc.
Cả hai đi đến trò bắn bong bóng, mỗi người mua mười viên đạn.
Sau khi bắt đầu, Phác Chí Thịnh gần như bắn trúng hết, trong khi Chung Thần Lạc bên cạnh có chút thảm, mười phát đạn trúng chưa được một nửa, thấy bạn trai đi chọn quà còn hơi mất mác, Phác Chí Thịnh nhận ra nên lại mua thêm mười viên đạn cho Chung Thần Lạc rồi tự mình hướng dẫn.
"Gác trên vai sẽ phát lực tốt hơn, mắt nhìn vào đây, nhắm bong bóng, theo nguyên tắc ba điểm một đường thẳng". Giọng nói trầm trầm vang lên bên tai, Chung Thần Lạc làm theo từng bước hướng dẫn của Phác Chí Thịnh. "Sau đó bóp cò"
"Bùm" một tiếng, viên đạn trúng quả bóng.
Chung Thần Lạc kích động quay đầu lại, "Phác Chí Thịnh, cậu thật lợi hại..."
Chung Thần Lạc chưa kịp nói xong thì bỗng nhiên tắt tiếng.
Bởi vì Phác Chí Thịnh cao hơn Chung Thần Lạc một đoạn, đang vòng đằng sau hắn để hướng dẫn, đầu hơi cúi xuống, nên khi Chung Thần Lạc quay đầu lại thì vừa lúc chạm vào môi Phác Chí Thịnh.
Bạn nhỏ trong ngực Phác Chí Thịnh lập tức như đang bốc hơi, lỗ tai và mặt đều đỏ bừng, cũng không nói tiếp lời vừa dở, chỉ lẳng lặng giữ nguyên tư thế bắn nốt những viên đạn còn lại.
Lần này trúng chín trên mười, khóa học cấp tốc của Phác Chí Thịnh rất hiệu quả, Chung Thần Lạc vui vẻ đi theo cô gái chọn thú bông.
Cẩn thận lựa chọn một hồi thì Chung Thần Lạc chọn phụ kiện là một chú chuột hamster nhỏ, không hiểu sao Chung Thần Lạc cảm thấy nó giống như Phác Chí Thịnh nên đã chọn nó.
Khi cả hai bước ra, Chung Thần Lạc không đề cập một chữ về chuyện bất ngờ xảy ra ban nãy, chỉ lắc lư đồ trên tay.
Đột nhiên, Chung Thần Lạc liếc thoáng qua thấy phụ kiện mèo con trong tay Phác Chí Thịnh, lại nhìn phụ kiện chuột hamster trong tay mình, lông mày cau lại.
Phác Chí Thịnh cũng phát hiện ra, liền hỏi: "Sao vậy?"
"Chậc, giờ tớ mới phát hiện cậu chọn phụ kiện hình mèo con, nhưng tớ lại chọn chuột...à không, hamster, hai con vật này tương khắc nhau, mèo của cậu sẽ ăn hamster của tớ!". Chung Thần Lạc oán trách nhìn về phía Phác Chí Thịnh.
Phác Chí Thịnh cũng không nghĩ trí tưởng tượng của hắn lớn đến vậy, nghe xong liền nhếch khóe miệng hỏi:"Vậy sao cậu lại chọn hamster?"
Chung Thần Lạc tất nhiên sẽ không nói bởi vì nó trông giống Phác Chí Thịnh, nên trả lời không vào trọng tâm: "Nếu biết cậu chọn mèo thì tớ sẽ không chọn hamster rồi, hoặc là..." một ý tưởng lướt qua đầu Chung Thần Lạc: "Chúng ta đổi đi, cậu giữ hamster, tớ giữ mèo"
Ánh mắt Chung Thần Lạc lấp lánh nhìn Phác Chí Thịnh, ý đồ làm nũng rất rõ ràng, ngay tại lúc nghĩ rằng Phác Chí Thịnh sẽ đồng ý thì lại thấy hắn lắc đầu.
"Không được"
"Vì sao!". Ánh mắt lấp lánh của Chung Thần Lạc chuyển thành hằm hằm.
Mắt thấy bạn nhỏ sắp xù lông, Phác Chí Thịnh cũng không nhả ra, chẳng qua bàn tay to đặt lên gáy Chung Thần Lạc, siết chặt, rồi đột nhiên cúi xuống hôn lên mặt Chung Thần Lạc. "Không có lý do gì cả"
Nói xong thì cười rồi chạy đi, để lại Chung Thần Lạc đỏ mặt như cô bạn gái nhỏ vừa bị trêu chọc, phải một lúc lâu sau mới đuổi theo.
Bởi vì mèo con rất giống cậu.
Phác Chí Thịnh không dám nói ra tiếng, sợ mèo con xù lông.
Hai người chơi đùa đến tám giờ tối vẫn chưa ra khỏi công viên, nói chính xác là Chung Thần Lạc chơi một mình, Phác Chí Thịnh nhìn hắn chơi.
Ăn tối xong, cả hai đi dạo ở bên trong, Chung Thần Lạc còn đeo chiếc băng đô mèo có phát sáng do Phác Chí Thịnh mua.
Cái giá mà Phác Chí Thịnh phải trả là cùng Chung Thần Lạc đi vòng đu quay.
Khi màn đêm buông xuống, có rất nhiều người xếp hàng trước khu vực vòng đu quay, hầu hết là các cặp tình nhân.
Chung Thần Lạc và Phác Chí Thịnh lần lượt đi lên, rồi ngồi đối diện nhau. Phác Chí Thịnh nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ đang không ngừng thu nhỏ lại, lại liếc nhìn ngồi cũng không yên- Chung Thần Lạc, hình như cũng không đáng sợ đến vậy.
Phác Chí Thịnh khó được lấy điện thoại ra lén chụp một bức ảnh Chung Thần Lạc đang xoay qua xoay về, thật sự trông giống như một con mèo con, chỉ thiếu cái đuôi lắc lư thôi.
Không ngờ chụp lén bị Chung Thần Lạc phát hiện, mèo con nhe răng múa vuốt nhào đến, đòi Phác Chí Thịnh đưa điện thoại cho hắn, không thể không nói Phác Chí Thịnh tên thẳng nam này đúng là không biết chụp ảnh, chụp hắn xấu muốn chết.
Đang cãi cọ thì ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo hoa, tầm mắt của hai người bị cướp đi, là màn bắn pháo hoa thường diễn ra vào cuối tuần ở công viên giải trí.
Pháo hoa rực rỡ muôn màu nở rộ trong đêm tối, bởi ngồi trên vòng đu quay, dường như càng gần pháo hoa hơn một bước. Phác Chí Thịnh nhìn về phía Chung Thần Lạc, ở trong mắt hắn, Phác Chí Thịnh cũng thấy được vô số pháo hoa.
"A! Quên mất!". Đang say sưa ngắm thì Chung Thần Lạc chợt hoàn hồn, nhìn vòng đu quay đã đi qua điểm cao nhất trước mặt, có chút thất vọng nói với Phác Chí Thịnh: "Người ta nói nếu hôn nhau tại nơi cao nhất của vòng đu quay thì sẽ ở bên cạnh nhau vĩnh viễn không chia lìa"
Chung Thần Lạc nói chuyện không qua suy nghĩ, hậu tri hậu giác mới nhận ra giống như mình đang đòi hôn, còn chưa kịp lấy cớ thì đã có một bàn tay to che mắt hắn lại, một mùi hương bạc hà xẹt qua, sau đó là một nụ hôn triền miên.
Hai cánh môi mỏng bị nghiền nát gặm cắn, hô hấp càng lúc càng nặng nề, đến khi Chung Thần Lạc gần như không thở nổi, thì Phác Chí Thịnh mới buông ra.
Phác Chí Thịnh nhìn mèo con bị mình hôn đến đỏ mặt thì cười ra tiếng.
Chung Thần Lạc sờ đôi tai đỏ bừng của mình, bất mãn nói: "Qua rồi thì không linh"
"Tâm thành thì sẽ linh"
Nội tâm Chung Thần Lạc không biết vì sao cảm thấy bị xáo trộn.
Lúc xuống vòng đu quay, mặt Chung Thần Lạc vẫn còn ửng hồng, hắn được Phác Chí Thịnh dắt về phía cổng.
Ra đến gần cửa, Chung Thần Lạc tinh mắt thấy buồng chụp ảnh 4cut nên liền kéo tay Phác Chí Thịnh.
"Chúng ta chụp một tấm đi!". Nói xong còn sợ Phác Chí Thịnh không đồng ý: "Tớ đeo cái băng đô này lâu như vậy, cậu cũng chỉ mới đưa tớ đi vòng quay một lần, không công bằng lắm đâu...cậu phải đồng ý với tớ, không được phép từ chối!"
Bình thường thì Chung Thần Lạc không phải là người thích chụp ảnh, nhưng vào lúc này, hắn rất muốn chụp một tấm ảnh với Phác Chí Thịnh, muốn lưu lại thứ gì đó cùng Phác Chí Thịnh.
Phác Chí Thịnh cũng không định từ chối nên đã đồng ý.
Bởi vì là tự chụp, đợi Chung Thần Lạc tạo dáng xong thì Phác Chí Thịnh nhấn nút chụp. Bọn họ chụp tới chụp lui mười tấm, vì chỉ được chọn bốn tấm nên Chung Thần Lạc đã chọn một lúc lâu.
Còn rên rỉ: "Aaa, sao bộ dáng cậu lạnh lùng vậy"
Phác Chí Thịnh không trả lời, Chung Thần Lạc trong lòng thầm nghĩ kệ đi, lạnh lùng thì lạnh lùng, nếu không cũng không phải bạn trai hắn.
Cuối cùng, chọn một vài cái cho là đẹp nhất in ra.
Chụp ảnh tốn tiền nhưng in ra thì không tốn tiền. Nhưng Chung Thần Lạc muốn nhiều hơn một phần nên phải trả thêm phí. Phác Chí Thịnh định lấy điện thoại ra quét mã QR thì Chung Thần Lạc ngăn lại.
"Tớ trả, để tớ trả, hôm nay cậu trả tiền chơi công viên rồi". Lỡ hết tiền thì làm sao bây giờ, làm thêm rất vất vả.
Câu phía sau Chung Thần Lạc không nói ra, chỉ khăng khăng đòi trả tiền, sau đó đưa tấm kia cho Phác Chí Thịnh, vui vẻ nói: "Đây là tớ tặng cậu, giữ thật kỹ nhé!"
Đã gần mười giờ, hai người mỗi người một ngả, ai về nhà nấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro