Có chỗ dựa, không sợ hãi [15]
Vào ngày đầu năm mới, một số thiếu gia nhà giàu ở Thượng Hải tổ chức tiệc trong một hội sở cao cấp ở ngoại ô. Chung Thần Lạc không có việc gì làm, Phác Chí Thịnh đi làm thêm, vốn Chung Thần Lạc khuyên Phác Chí Thịnh nên nghỉ ngơi, nhưng Phác Chí Thịnh nói lương ngày lễ là gấp đôi, nên Chung Thần Lạc cũng không tốt ngăn cản.
Vì thế Chung Thần Lạc đến hội sở cùng Lý Khải Xán và Hoàng Nhân Tuấn. Ngay khi ba người bọn họ đẩy cửa ra, đập vào mắt là cảnh rượu chè xa hoa, dựa theo cách nói của Hoàng Nhân Tuấn là thô tục không chịu nổi.
Trong phòng còn có vài cô gái, không ngờ là còn có cả người quen của Chung Thần Lạc và Lý Khải Xán. Lâm Băng Hạ, lớp phó học tập của lớp.
Ngồi ở giữa đang uống rượu vang là người tổ chức bữa tiệc này, thiếu gia nhà họ Triệu, Triệu Thụy, Lâm Băng Hạ đang dựa vào hắn ta, trên eo còn có tay hắn.
Chung Thần Lạc và Lý Khải Xán nhìn nhau, sau đó đi theo Hoàng Nhân Tuấn vào ngồi cạnh nhau.
Vốn dĩ biết bữa tiệc này do Triệu Thụy tổ chức thì Chung Thần Lạc thật sự không có ý định tham gia. Nhưng chịu không nổi Lý Khải Xán nói nếu hắn không tham gia thì sẽ trật đường ray khỏi tầng lớp thượng lưu, hơn nữa ở nhà mãi cũng chán.
Trật đường ray hay không cũng không quan trọng, nhưng ở nhà mãi thì chán thật.
Chung Thần Lạc lúc này mới miễn cưỡng đồng ý. Giữa hai người cũng không có thâm thù đại hận gì, ngược lại, còn có quan hệ họ hàng, tính ra Triệu Thụy còn là anh họ của hắn.
Chẳng qua là từ trước đến nay Triệu phu nhân luôn chướng mắt con trai của người anh cùng cha khác mẹ này, như một tên nhà giàu mới nổi, suốt ngày ăn chơi đàng điếm không làm việc đàng hoàng, cho nên Chung Thần Lạc cũng ghét người anh họ này.
Lý Khải Xán cũng biết cái người này không đứng đắn gì, giả tạo, còn thích chơi đùa nữ sinh, chỉ là không nghĩ chơi đùa đến Lâm Băng Hạ bạn cùng lớp của hắn và Chung Thần Lạc.
Những người còn lại trong phòng đang chơi bài, chỉ có một mình Triệu Thụy đang uống rượu, tay vuốt ve qua lại eo Lâm Băng Hạ sau đó lại hôn cô nàng.
Chung Thần Lạc còn định ngăn một chút, nhưng thấy là Lâm Băng Hạ chủ động tiến lên thì miệng chuẩn bị mở cũng ngậm lại, cũng không định lại nói gì nữa, chỉ uống cạn ly rượu mà Lý Khải Xán đã rót.
Đang uống rượu thì có âm thanh kiếm chuyện vang lên.
"Chung Thần Lạc, nghe nói cậu đang yêu đương, đối phương còn là con trai?". Khuôn mặt Triệu Thuỵ đỏ bừng vì rượu. Chung Thần Lạc cách xa vạn dặm cũng có thể ngửi thấy mùi rượu từ hắn ta.
Chung Thần Lạc đặt ly xuống, dựa vào ghế sofa rồi lười biếng trả lời: "Liên quan gì cậu, tự quản đống nợ rối tinh rối mù của mình trước đi"
"Là không liên quan gì đến tôi, chỉ là không ngờ Chung gia nhị thiếu gia thanh cao lại giống đám người thường chúng tôi, biết chơi đùa tình cảm, không phải từ trước đến nay rất xem thường chuyện này sao?". Triệu Thụy vừa nói vừa hôn người bên cạnh, Lâm Băng Hạ cũng không né tránh: "Chậc chậc chậc chậc, nghe nói vẫn là bạn học cùng lớp, tên gì mà...Phác...Phác Chí Thịnh?"
Lời vừa dứt, người bên cạnh Triệu Thụy cương cứng trong giây lát, chỉ trong chớp mắt nên không ai có mặt ở đây nhận ra.
Người dựa vào sô pha còn đang thắc mắc người kia sao hôm nay rãnh rỗi vậy, sau đó ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng kia, lạnh lùng nói: "Lúc trước không phát hiện ra, hiện tại cảm thấy đàn ông thú vị hơn nhiều so với phụ nữ"
Nói xong còn liếc nhìn bàn tay mập mạp đang vuốt ve đùi Lâm Băng Hạ của Triệu Thụy.
Thật bất ngờ, Triệu Thụy không tức giận mà còn cười thành tiếng.
"Lời này của cậu cũng thật thú vị, nếu không Chung thiếu ra giá, đem người đàn ông của cậu cho tôi mượn chơi đùa? Nghe nói của đàn ông chặt hơn phụ nữ". Ánh mắt háo sắc làm người ta cảm thấy buồn nôn.
Cả phòng nhất thời yên lặng, những người đang đánh bài cũng không tiếp tục, tất cả đều nhìn về phía này. Lý Khải Xán và Hoàng Nhân Tuấn cũng cau mày nhìn chằm chằm người đang say bí tỉ này.
Bình thường, Chung Thần Lạc luôn rất dễ tính, nhưng hôm nay không biết tại sao lại đột nhiên nổi giận, từ lúc bắt đầu chủ đề này hắn đã cảm thấy rất bực bội, bây giờ càng giận dữ.
Trước khi Lý Khải Xán và Hoàng Nhân Tuấn kịp phản ứng, Chung Thần Lạc đã chộp lấy chai rượu trên bàn, sải bước về phía Triệu Thụy, dốc ngược chai rượu đổ lên đầu hắn ta.
Đợi giọt rượu cuối cùng rơi xuống, Chung Thần Lạc mới ném chai rượu xuống đất, sau đó tay trái túm lấy cổ áo Triệu Thụy, tay phải vỗ vào mặt hắn ta rồi gằn từng chữ: "Con mẹ nó, người mà tao chơi đùa, mày cũng xứng?"
Người uống say mèm cũng tỉnh táo lại, mở miệng mắng chửi rồi vùng ra khỏi tay Chung Thần Lạc, còn đồng thời tung đấm vào mặt Chung Thần Lạc, Chung Thần Lạc không kịp né tránh nên bị đánh trúng vào khóe miệng nên nghiêng người, ngã loạng choạng vài bước lui sau rồi thắt lưng đụng phải bàn.
Khóe miệng Chung Thần Lạc không chỉ đỏ lên mà còn có một tia máu.
Cả phòng lập tức hỗn loạn, Lý Khải Xán và Hoàng Nhân Tuấn lập tức kéo Chung Thần Lạc lại, Chung Thần Lạc còn muốn đánh trả nhưng bị hai người cản lại.
Triệu Thụy cũng bị kéo lại, Lâm Băng Hạ phỏng chừng cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy nên không biết làm sao, cô nàng nắm lấy tay Triệu Thụy, lắc lắc như thể đang làm nũng, không ngờ bị tát một cái.
"Cút đi! Đồ gái điếm". Một cái tát này đánh xuống, khuôn mặt của Lâm Băng Hạ nhanh chóng xuất hiện vết bàn tay.
Đánh xong, ngoài miệng còn bắt đầu chửi bới, từ người thân ruột thịt đến họ hàng, thậm chí cả bộ phận sinh dục đều thốt ra, một chút giống con em nhà giàu cũng không còn, ngay lúc này tất cả sự làm ra vẻ hoàn toàn tan thành mây khói.
Một mặt, Chung Thần Lạc hiện tại cũng say rượu, cảm thấy có chút choáng váng. Mặt khác, Chung Thần Lạc lười phải cãi nhau với cái loại ngu ngốc này, vô duyên vô cớ bẩn miệng, còn rước lấy phiền thoái.
Vì vậy, Lý Khải Xán và Hoàng Nhân Tuấn đưa hắn ra ngoài.
"Hắn ta chỉ thuận miệng nói thôi, sao cậu lại thật sự ra tay?". Hoàng Nhân Tuấn nhìn vết thương trên khóe miệng của Chung Thần Lạc: "Loại người như hắn bình thường cậu không thèm chấp mà, sao lần này lại tức giận như vậy, mẹ hắn mà biết nhất định sẽ tới gây khó dễ"
Vì sao giận dữ như vậy? Chung Thần Lạc cũng không biết, chỉ là khó chịu nên phát cáu.
Thậm chí đi ra ngoài rồi Chung Thần Lạc cũng chưa hòa hoãn lại, chỉ rũ đầu xuống.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?". Hoàng Nhân Tuấn đỡ Chung Thần Lạc, thấy Chung Thần Lạc say xỉn thì hỏi Lý Khải Xán.
"Gọi điện cho Phác Chí Thịnh tới đi". Nói xong liền tìm điện thoại trong túi Chung Thần Lạc, sau đó chĩa màn hình vào mặt Chung Thần Lạc, mở màn hình khóa lại tìm số điện thoại của Phác Chí Thịnh.
Hoàng Nhân Tuấn thở dài, oán trách: "Xem việc tốt mà cậu làm, cứ phải kéo Chung Thần Lạc qua, sớm biết rằng ba người chúng ta mở phòng riêng là được rồi"
Lý Khải Xán áp điện thoại lên tai đợi kết nối.
"Quỷ mới biết sao mà Triệu Thụy biết được, còn như tên côn đồ mắng chửi lời thô tục, xem như kiến thức, cùng đức hạnh với người bố con của tiểu tam sinh kia của hắn... A, xin chào? Tớ là Lý Khải Xán..."
Lời còn chưa nói xong, Phác Chí Thịnh bên kia đã được kết nối, hai người nói một chút, làm Phác Chí Thịnh bắt taxi đến đây, dù sao vùng ngoại thành không có xe buýt.
Khi Phác Chí Thịnh chạy tới, đập vào mắt là bạn nhỏ nhà hắn đang xiêu vẹo dựa vào người Hoàng Nhân Tuấn.
Phác Chí Thịnh cảm ơn Lý Khải Xán cùng Hoàng Nhân Tuấn, rồi đỡ bạn nhỏ nhà hắn lên xe. Nhìn dáng vẻ đáng tin cậy của Phác Chí Thịnh, hai người bọn họ cũng cảm thấy yên tâm, chào tạm biệt rồi đi tìm tài xế riêng nhà mình.
Phác Chí Thịnh đóng cửa xe lại, tài xế hỏi đi đâu. Phác Chí Thịnh liếc nhìn bộ dáng say xỉn của Chung Thần Lạc, báo địa chỉ nhà của mình.
Không biết là do say rượu hay do hệ thống sưởi trong xe mà mặt Chung Thần Lạc vẫn đỏ bừng, đầu gục trên vai Phác Chí Thịnh, mái tóc bồng bềnh thỉnh thoảng lại cọ cọ vào má Phác Chí Thịnh, ngẫu nhiên còn khẽ rên rỉ.
Đêm quá tối, suốt đường đi Chung Thần Lạc luôn gục đầu xuống, sau khi Phác Chí Thịnh đỡ Chung Thần Lạc về nhà bật đèn lên thì mới phát hiện khóe miệng Chung Thần Lạc sưng tấy lên, vết thương còn chảy máu, Phác Chí Thịnh lập tức lấy oxy già và iodophor đến giúp hắn khử trùng.
"A ~". Vết thương vỡ ra gặp oxy già khó tránh khỏi có chút đau đớn.
Chung Thần Lạc cảm thấy chính mình còn không say, chỉ là hơi chóng mặt, nên để mặc Phác Chí Thịnh chi phối, cũng biết là Phác Chí Thịnh đưa mình về nhà.
Còn trong mắt Phác Chí Thịnh, Chung Thần Lạc đã say, nhưng không cáu kỉnh, chỉ ngồi ngoan ngoãn tùy chính mình xử trí, giống như một con mèo con.
Bởi vì người Chung Thần Lạc nồng nặc mùi rượu, Phác Chí Thịnh xử lý vết thương xong thì cởi quần áo của hắn, tìm bộ đồ ngủ của mình giúp hắn thay, lại giúp hắn lau mặt lau cơ thể, làm xong hết thảy thì đã hơn một giờ. Phác Chí Thịnh ôm ngang Chung Thần Lạc lên rồi đặt lên giường mình sau đó đắp chăn cho hắn.
Tiếp đó mở tủ lấy một chiếc chăn khác ra rồi nằm xuống bên cạnh Chung Thần Lạc.
Tướng ngủ của Chung Thần Lạc không tốt lắm, khi ngủ say thì sẽ vùi nửa đầu vào trong chăn, chỉ để lộ ra mái tóc bồng bềnh, một nửa cơ thể cũng lộ ra bên ngoài. Một lúc sau, nửa người lộ ra ngoài cảm thấy lạnh lại mơ màng tìm chăn chui vào, vừa chui liền chui vào bên cạnh Phác Chí Thịnh.
Phác Chí Thịnh đang mơ màng ngủ lại mơ hồ cảm thấy chăn của mình hở ra, hơi lạnh tràn vào. Ngay sau đó, một cái chân gác qua chính mình, rồi tay cũng vắt qua, giống môt con koala đang ôm cái cây vậy.
Phác Chí Thịnh mở mắt ra, trong bóng tối hắn chỉ miễn cưỡng thấy được Chung Thần Lạc đã đá chăn của mình rớt khỏi giường, sau đó nhào vào lòng bạn trai, thỉnh thoảng dụi đầu cọ cọ vào ngực hắn để tìm tư thế thoải mái.
Ngày hôm sau, Chung Thần Lạc mãi đến gần mười một giờ mới thức dậy, hắn chậm rãi ngồi dậy, đầu tóc rối bù, dụi dụi hai mắt, ngồi khoảng năm phút thì đầu óc mới bắt đầu khởi động, lại nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, lúc này mới nhớ mình đang ở trên giường của Phác Chí Thịnh.
Đợi đã, trên giường Phác Chí Thịnh? Đêm qua hắn mơ thấy mình ôm một máy sưởi ngủ thoải mái cả đêm, cái máy đó là Phác Chí Thịnh?... Chung Thần Lạc hiện tại rất muốn chết, hắn gục đầu vùi mặt vào tay, vô tình cọ vào vết thương nên hét lên.
Tiếng hét này đã đem Phác Chí Thịnh dẫn đến đây.
"Cậu tỉnh rồi à?". Phác Chí Thịnh dựa vào cửa, nhìn người ngồi trên giường đang sờ vết thương của mình.
Chung Thần Lạc nhớ lại giấc mơ đêm qua, tai đỏ bừng, chậm rãi gật đầu.
Phác Chí Thịnh nhìn hắn một lúc, sau đó quay người đi về phía bàn ăn: "Chưa tỉnh thì ngủ thêm lát nữa rồi dậy, tỉnh thì ra ngoài uống canh giải rượu trên bàn"
"Ừm". Chung Thần Lạc đáp lại, rồi từ từ đứng dậy định tìm quần áo của mình thì mới nhận ra quần áo đang mặc không phải của chính mình.
Đầu óc lại trống rỗng trong vài giây, mới nhận ra quần áo của mình đêm qua bị bạn trai cởi ra.
Chung Thần Lạc bây giờ đã đỏ mặt tía tai, hắn lúng túng kêu Phác Chí Thịnh hỏi quần áo của mình ở đâu rồi.
"Quần áo đem đi giặt rồi, cậu mặc tạm đồ ngủ của tớ đi". Giọng nói của Phác Chí Thịnh truyền đến từ phòng khách, vẫn như cũ không có cảm xúc phập phồng, chỉ là Chung Thần Lạc vẫn đang nằm trên giường suy nghĩ lung tung.
Đợi Chung Thần Lạc chỉnh đốn xong ra ngoài ăn cơm thì Phác Chí Thịnh mới hỏi vì sao có vết thương kia. Chung Thần Lạc lóng ngóng một hồi cũng không thể giải thích rõ ràng, một hồi nói do bị đụng cửa, chốc lát lại là bị vấp ngã.
Đầu còn hơi cúi xuống, như trẻ con làm sai chuyện, trong lòng Chung Thần Lạc thầm nghĩ còn không phải là do cậu sao.
Phác Chí Thịnh nghe mấy lời ông nói gà bà nói vịt liền biết người này đang nói xằng nói bậy nên cũng không tranh luận, mà đi lấy đá viên và khăn cho Chung Thần Lạc chườm một lát rồi mới ăn cơm.
Chườm xong thì đá cũng tan một chút, Chung Thần Lạc chưa ăn sáng nên Phác Chí Thịnh nấu cháo rau củ rồi xào một ít rau để ăn kèm.
Có lẽ vì đói quá nên Chung Thần Lạc ăn hơi nhanh, gần như toàn bộ đĩa trứng xào cà chua kia đi vào dạ dày của hắn.
Ăn uống xong thì Chung Thần Lạc định về nhà, nhưng quần áo bị Phác Chí Thịnh giặt, quần áo của Phác Chí Thịnh thì quá rộng để mặc, hết cách nên đành bị giữ ở lại đó.
Chung Thần Lạc cẩn thận suy nghĩ, dù sao không có ai ở nhà, không bằng nghỉ lễ ở đây với Phác Chí Thịnh, còn có cơm ăn, chậc chậc chậc chậc, nếu Phác Chí Thịnh là phụ nữ thì không biết bao nhiêu người muốn cưới về nhà.
Tuy nhiên, tưởng tượng của Chung Thần Lạc rất đẹp đẽ, thực tế lại có chút vặn vẹo.
Sau khi Phác Chí Thịnh rửa bát xong đi vào thì thấy bạn nhỏ nhà mình đang ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại di động, vui vẻ lướt video.
"Lại đây, đem bài tập về nhà làm đi"
Chung Thần Lạc không để ý đến chuyện bên ngoài, chuyên tâm chơi điện thoại. Rốt cuộc, đợi đến khi Phác Chí Thịnh hét lên lần thứ ba thì mới trả lời, nhưng cũng không ngẩng đầu lên: "A, nếu không thì cậu viết giúp tớ đi, dù sao của tớ đang nằm ở nhà không mang tới đây"
Phác Chí Thịnh lấy ra một vài tờ giấy trắng đập xuống bàn, giọng trở nên lạnh hơn một chút: "Làm của tớ"
Lần này Chung Thần Lạc cuối cùng cũng có chút phản ứng, đồ ngốc cũng biết Phác Chí Thịnh sắp nổi giận, vì vậy hắn từ bỏ chống cự, thành thật ngồi xuống bên cạnh Phác Chí Thịnh bắt đầu làm bài.
Hai người làm bài tập cả buổi chiều, nói chính xác là chỉ có Phác Chí Thịnh làm bài cả buổi chiều. Chung Thần Lạc không thể ngồi yên, làm xong một bài liền đến tủ lạnh tìm đồ uống, làm xong bài khác lại đòi Phác Chí Thịnh đồ ăn vặt , giống như một đứa trẻ mới lên năm vậy.
Chung Thần Lạc ăn uống no đủ lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, vì thế lại ngồi chống tay xem Phác Chí Thịnh làm bài.
Nhìn chăm chú chốc lát thì mí mắt bắt đầu đánh nhau, Chung Thần Lạc còn nghĩ sao tinh lực Phác Chí Thịnh tốt vậy, kiên trì đọc sách làm đề, tựa như không có gì có thể ảnh hưởng đến hắn.
"Mệt thì đi ngủ đi, đừng ở đây, sẽ bị cảm lạnh"
Mèo con vẫn đang gật gù ngái ngủ bỗng tỉnh táo lại, nhìn Phác Chí Thịnh, trong lòng nảy sinh cảm xúc tà ác.
Chung Thần Lạc hướng về phía Phác Chí Thịnh, vòng tay qua cổ ngăn không cho hắn viết chữ, còn hung dữ nói: "Không được! Tớ buồn ngủ, cậu phải ngủ với tớ"
Phác Chí Thịnh không kịp đề phòng, bất ngờ bị ôm cổ làm nũng, theo sau cũng thả bút xuống, cười ôm lấy Chung Thần Lạc, sau đó hôn lên khóe miệng Chung Thần Lạc.
"Ngoan, tự đi ngủ đi"
Chung Thần Lạc nghe ra được: Biến, đừng làm phiền tớ.
Không được, làm sao một mình đi ngủ còn hắn lại trộm ở đây một mình, còn đuổi mình đi. Chung Thần Lạc bắt đầu khóc lóc om sòm lăn lộn, người ngồi trên đùi Phác Chí Thịnh, bắp chân cũng đong đưa, hai tay mềm mại đặt trên cổ Phác Chí Thịnh, bất mãn nói: "Không được, tớ muốn cậu cùng tớ..."
Còn chưa nói xong, Phác Chí Thịnh lại hôn một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng ướt át của mèo con.
Chung Thần Lạc đỏ mặt, đang định nói thêm gì đó thì một nụ hôn lại đặt lên môi hắn.
Hôn qua hôn lại một lúc lâu, Chung Thần Lạc cuối cùng thở không ra hơi đành yên tĩnh lại, cả tai và mặt Chung Thần Lạc đều đỏ bừng, Phác Chí Thịnh thấy vậy thì tâm tình rất tốt, rất hài lòng.
Ngược lại, Chung Thần Lạc rất bất mãn, trừng mắt nhìn Phác Chí Thịnh, lẩm bẩm: "Đồ lưu manh!". Sau đó, xỏ dép lê chạy lạch bạch vào phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro