Có chỗ dựa, không sợ hãi [1]
Tháng chín, mùa hè ve kêu, khai giảng học kỳ mới đã đến làm Chung Thần Lạc vô cùng cáu kỉnh. "Cuckoo ~ Cúc cu ~ dậy đi! Cúc cu ~ Cúc cu ~ nên rời giường!". Sau khi tiếng chuông vang lên ba bốn lần thì cuối cùng Chung Thần Lạc cũng thức dậy rời khỏi giường, nhìn đồng hồ báo thức, đã là tám giờ ba mươi lăm phút, không xong, bị trễ giờ lễ khai giảng rồi.
Chung Thần Lạc nhanh chóng đánh răng rửa mặt, nhặt chiếc cặp sách dưới đất rồi lao vội xuống lầu. "Lạc Lạc, sao hôm nay con dậy sớm thế?" Bà Triệu-mẹ của Chung Thần Lạc, đặt bữa sáng lên bàn. "Mau đến thử tài nấu nướng của mẹ, mới học được trên mạng đấy"
"Không được mẹ ơi, con sắp muộn rồi". Chung Thần Lạc từ trong đĩa cầm lên một miếng bánh mì nướng cắn trong miệng, sau đó nhanh chóng xỏ giày chạy ra khỏi cửa.
"Mẹ à, hôm nay là ngày mùng một tháng chín, là ngày khai giảng, Thần Lạc nếu không nhanh lên thì sẽ muộn thật đấy". Anh cả của Chung Thần Lạc chậm rãi bước xuống cầu thang. "Chú Trương đợi nó ở cửa đã gần một tiếng rồi, mong là con trai của mẹ vào ngày đầu tiên của kiếp sống lớp mười một sẽ không đến muộn"
Tám giờ năm mươi phút, Chung Thần Lạc còn may vì trên đường không bị kẹt xe, mười phút nữa mới bắt đầu lễ khai giảng nên hắn mang cặp sách không nhanh không chậm bước vào phòng học. Vừa bước vào cửa, một chiếc máy bay giấy nhắm thẳng đâm vào trán Chung Thần Lạc.
"Lý Khải Xán! Mỗi ngày làm máy bay không chán hả?". Chung Thần Lạc cố nén lửa giận, suýt chút nữa đem chiếc máy bay bóp nát. "Ôi chao! Hiếm có nha, Chung đại thiếu gia hôm nay không đến trễ, nếu lão Vương biết nhất định sẽ tặng cậu mấy đóa hoa hồng"
Chung Thần Lạc ném chiếc máy bay giấy lại cho Lý Khải Xán, đặt mông ngồi xuống chỗ của mình, lại mở cặp sách lôi đống bài tập hè bày ra. Nếu bấm ngón tay tính toán thì đây là đầu tiên hắn mở cặp sách kể từ khi nghỉ hè vào tháng bảy, đương nhiên hắn cũng chưa nhúc nhích chữ nào trong sách vở cả. Chung Thần Lạc mở hộp bút lấy bút ra: "Lăn lăn lăn, mau đem bài tập hè lại đây cho tớ chép, bớt nói nhảm đi"
Lý Khải Xán trừng mắt, miễn cưỡng đưa bài tập hè của mình cho hắn, tức giận lẩm bẩm: "Thái độ có thể tốt hơn một chút không hả, là cậu nhờ tớ đấy"
"Cảm ơn ngài đã ban thưởng bài tập hè cho con". Chung Thần Lạc bắt đầu hăng hái chép.
"Hừ, vậy còn được. Này, Chung Thần Lạc, cậu có biết chỗ trống bên cạnh cậu sắp có người đến không?". Lý Khải Xán thần thần bí bí nói.
Chung Thần Lạc chỉ thầm nghĩ muốn bịt hai tai lại không thèm để ý đến chuyện bên ngoài một lòng chép sách thánh hiền, vì vậy hắn có lệ trả lời: "Ai vậy?"
"Theo nguồn tin đáng tin cậy, nghe nói là một học bá". Lý Khải Xán bắt đầu nói đến nguồn cung cấp tin tức của mình. "Không phải tớ nói lung tung đâu, ban nãy tớ đến văn phòng để tìm lão Vương, nghe được thầy ấy nói với các giáo viên khác là lớp chúng ta sắp có một học học bá đến, chuẩn bị xếp ngồi ở bên cạnh cậu. Nói là để xóa đói giảm nghèo, phụ đạo một chọi một"
"Thật???". Chung Thần Lạc nhìn đồng bọn tốt của mình.
"Cực kỳ thật, dùng sự đẹp trai và thông minh của tớ để đảm bảo luôn. À, vị học bá kia hình như đạt giải nhất cả cuộc thi vật lý lẫn toán học quốc gia, nhưng vì lý do gì đó mà nghỉ học một năm thì phải"
"Thôi đi, tạm nghỉ học một năm xong chưa chắc còn là học bá...". Chung Thần Lạc còn chưa nói xong thì lão Vương đã bước vào lớp, Lý Khải Xán nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình.
"Yên lặng! Yên lặng! Ồn ào cái gì đấy, đã lớp mười một rồi còn giống như học sinh mới chưa biết trời cao đất rộng vậy, xem xem cái tầng này còn lớp nào ồn ào hơn chúng ta nữa không?". Lão Vương gõ bàn, cả lớp nhanh chóng ngồi xuống, im lặng.
"Được rồi, học kỳ mới bầu không khí mới, cái khác không cần nói, tôi tuyên bố một chút chuyện quan trọng trước". Lão Vương nâng mắt kính, hướng phía ngoài cửa vẫy tay ra hiệu, một nam sinh mặc áo thun đen quần lửng đi vào phòng học. "Hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới, Phác Chí Thịnh, là học sinh đã giành huy chương vàng trong cuộc thi vật lý và cuộc thi toán học quốc gia năm trước. Cậu ấy dù vì lý do đặc biệt nên phải nghỉ học một năm, nhưng vẫn như cũ là một học bá"
Nói xong còn vỗ vỗ lưng Phác Chí Thịnh, cười nói: "Nào, em giới thiệu bản thân với mọi người đi!"
Từ thời khắc Phác Chí Thịnh bước vào cửa phòng học, cả lớp nhất thời ồ lên, nam sinh nữ sinh đều nhìn chằm chằm, cái gì mà học bá, cái gì mà cuộc thi đều không quan trọng, đây rõ ràng mà một cậu chàng hết sức đẹp trai, được chứ? Chung Thần Lạc dừng bút trong tay, ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái, trong lòng không thể không thừa nhận rằng quả thật cậu ta rất đẹp trai.
"Xin chào mọi người, tớ tên là Phác Chí Thịnh". Anh chàng đẹp trai gật đầu một cái và không nói thêm gì nữa. Thấy vậy, lão Vương thầm nghĩ học bá có chút ngại ngùng, không sao, đặt ở bên cạnh Chung Thần Lạc càng thích hợp, khiến hắn hoạt bát hơn một chút. "Được rồi, vậy em ngồi bên cạnh Chung Thần Lạc đi, là ghế trống ở hàng cuối cùng cạnh cửa sổ kia". Lão Vương chỉ vào Chung Thần Lạc.
Vì vậy, Phác Chí Thịnh cõng cặp sách đi về phía Chung Thần Lạc, vừa đặt cặp xuống chuẩn bị ngồi vào vị trí thì Chung Thần Lạc đột nhiên dừng bút, hoạt động ngón tay một chút rồi hướng cơ thể dựa vào lưng ghế làm ghế dựa vào tủ sách, chắn Phác Chí Thịnh từ bên ngoài không vào được, chỉ có lúng túng đứng tại chỗ. "Ôi chao, em nói này thầy Vương, dãy ghế phía sau của lớp chúng ta còn trống nhiều như vậy, sao lại để ngồi cạnh em làm gì?"
Sắc mặt lão Vương lập tức trầm xuống, lớp học cũng không còn âm thanh thì thầm, tất cả đều hướng bên này xem kịch vui. "Cạch" một tiếng, lão Vương đập vào bục giảng rồi gào lên: "Chung Thần Lạc em muốn gì đây? Định tạo phản phải không? Mau để Phác Chí Thịnh vào. Còn hỏi tại sao, trong lòng em còn không rõ thành tích của chính mình hay sao hả, để Phác Chí Thịnh ngồi cạnh em là để em cải thiện việc học của chính mình!". Không đợi lão Vương nói xong, Chung Thần Lạc đã di chuyển chiếc ghế về phía trước để Phác Chí Thịnh tiến vào, nhưng vẻ mặt vẫn còn khó chịu, lão Vương thấy vậy càng muốn thuyết giáo.
"Thu hồi tính tình của em đi, nói không chừng người ta còn không muốn giúp em đâu". Lão Vương lại nhìn hai phần bài tập nghỉ hè trên bàn Chung Thần Lạc, lửa giận lại bùng lên: "Đợi hết giờ học nhớ đến văn phòng dọn vệ sinh"
Cơn tức trong lòng Chung Thần Lạc cũng bùng nổ: "Tại vì sao!"
"Bởi vì bài tập hè em còn chưa đụng một chữ! Còn Lý Khải Xán nữa, hai người cùng nhau luôn, đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra bài tập em đang chép là của Lý Khải Xán. Được rồi, tan học! Cán bộ thể dục xếp người đến Phan Vân Lâu lấy sách". Nói xong, lão Vương bước ra khỏi phòng, cả lớp học thở phào nhẹ nhõm.
Những nam sinh nữ sinh trong lớp có quan hệ tốt với Chung Thần Lạc lục tục vây quanh lại đây, trong đó xông pha đi đầu là Lý Khải Xán, cậu chàng phàn nàn Chung Thần Lạc chuyện phải đi dọn vệ sinh. Còn mục đích của những cô gái tiến lại đây thì rất rõ ràng, đến nhờ Chung Thần Lạc xin QQ và số điện thoại của Phác Chí Thịnh.
Chung Thần Lạc phiền muốn chết, nói: "Tìm tớ làm gì? Người tại ngay bên cạnh, tìm người đó đi"
Quan Chanh Chanh lườm hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Giọng của cậu có thể nhỏ một chút có được không, đừng quấy rầy người khác học tập!"
"Tớ nói nè Quan Chanh Chanh, muốn hỏi QQ cũng không cần ngại ngùng, hắn cũng không điếc, nhất định nghe được, cậu đi hỏi đi!". Lý Khai Xán ở bên cạnh nói.
"Cậu biết cái gì!". Quan Chanh Chanh liếc Lý Khải Xán một cái, tiếp tục nói: "Làm ơn đi mà, Chung Thần Lạc, tớ giúp cậu dọn vệ sinh được không? Chỉ cần cậu cam đoan lấy được thì tớ và các chị em sẽ bao luôn vụ dọn vệ sinh của cậu và Lý Khải Xán"
Chung Thần Lạc nhướng mày nhìn Lý Khải Xán, sau đó nhìn Quan Chanh Chanh: "Thành giao!"
"Ding ding ding ~ vào học, vào học ~". Xung quanh Chung Thần Lạc lập tức thanh tịnh, cán bộ thể dục lên bục giảng chọn người cùng mình đi lấy sách.
Chung Thần Lạc tay phải chống đầu nhìn về phía Phác Chí Thịnh, nhìn hắn viết bài, nhìn một lúc lâu mới mở miệng nói: "Xin chào! Phác...Phác Chí Thịnh phải không? Đây là tên của cậu đúng không, cho tớ QQ và số điện thoại, tan học tớ mời cầu một ly nước, được không?"
Phác Chí Thịnh vẫn tính toán các câu hỏi trên giấy nháp, không trả lời, chốc lát sau tính toán ra câu trả lời rồi điền vào sách.
"Cậu không biết nói à, cậu ...". Không đợi Chung Thần Lạc nói hết lời, Phác Chí Thịnh đã cắt ngang. "Không cho"
Chung Thần Lạc, sau hơn mười mấy năm kể từ khi được sinh ra, lần đầu tiên bị từ chối một cách dứt khoát như vậy, trên đỉnh đầu hắn bay lên ba dấu hỏi chấm cực lớn. "Không cho thì không cho, kiêu ngạo cái gì"
Buổi trưa cùng Lý Khai Xán ăn cơm, cơn giận của Chung Thần Lạc vẫn chưa hết, liền phàn nàn: "Tên kia kiêu ngạo hơn gì, để cho ai xem vậy?"
"Quên đi, quên đi, Quan Chanh Chanh bên kia cậu nói thế nào?" Lý Khai Xán cắn chân gà hỏi.
"Còn có thể thế nào, lấy không được thôi. Thật phiền phức, nếu không phải vì hắn thì chúng ta cũng cần phải đến văn phòng dọn vệ sinh!". Chung Thần Lạc đâm đâm miếng thịt trên đĩa, dùng sức chọc cứ như đó là là Phác Chí Thịnh vậy.
"Đại gia à, còn có tớ phải cùng cậu chịu tội này!". Lý Khai Xán cảm thấy mới khai giảng đã xuất sư bất lợi rồi, học kỳ này nhất định sẽ không thuận buồm xuôi gió.
Sau khi ăn xong, Chung Thần Lạc cùng Lý Khải Xán dọn bát đĩa, bởi vì đã xả cơn tức với Lý Khải Xán nên bây giờ tâm trạng hắn cũng tốt hơn, hắn bàn với Lý Khải Xán giờ tự học buổi chiều trèo tường ra quán Internet để thư giãn một phen.
Thời tiết ở Thượng Hải rất nóng, phần lớn thời gian buổi chiều ở trường trung học số hai đều là tự học, các học sinh cũng được tùy ý tham gia hoạt động của các câu lạc bộ, đương nhiên cũng có thể ở trong phòng học hưởng điều hòa làm bài tập. 11-4 là lớp thực nghiệm khoa học tự nhiên, tuy là lớp thực nghiệm nhưng các học sinh vẫn rất tích cực tham gia hoạt động các câu lạc bộ, thời tiết nắng nóng cũng không ngăn được sự nhiệt tình của học sinh, bởi vậy nên trong lớp học không còn bóng người nào cả, thậm chí ngay cả Phác Chí Thịnh cũng không có.
Chung Thần Lạc và Lý Khải Xán nhảy từ trên tường xuống, hai người họ đi về phía quán cà phê Internet ở cổng trường.
Chung Thần Lạc chào hỏi ông chủ ngoài cửa một tiếng, thanh toán tiền rồi tiến tới vị trí chỗ bên cạnh Lý Khải Xán, nhưng mà Lý Khải Xán không ở đó, có quỷ mới biết trong nháy mắt hắn lại chạy đi đâu mất rồi, Chung Thần Lạc mặc kệ, bật máy tính trước đã rồi nói sau. Ai ngờ ngồi còn chưa nóng mông thì Lý Khải Xán đã chạy về đưa cho Chung Thần Lạc một chai coca, sau đó còn làm bộ bí ẩn nói: "Đoán xem lúc tớ đi mua đồ uống gặp được ai?"
"Mẹ cậu?" Chung Thần Lạc mở lon coca ra uống vài ngụm, mồ hôi theo cổ họng chảy xuôi xuống.
"Mẹ cậu á!". Lý Khải Xán cạn lời. "Nghiêm túc đấy! Tớ nhìn thấy Phác Chí Thịnh"
Chung Thần Lạc sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: "Học bá lớp chúng ta? Cười chết mất, không phải lão Vương nói hắn thích học tập sao, như thế nào, học bá cũng giống chúng ta đến quán Internet à?"
"NONONO, hắn không phải đến chơi, hình như là làm thêm, ở quầy bar bên kia, coca này cũng là hắn lấy". Lý Khải Xán ngồi trở lại chỗ của mình và nhấp vào trò chơi. "Còn chào hỏi hắn rất vang mà hắn chỉ ừ một tiếng, chậc chậc"
"Ồ?" Chung Thần Lạc nhìn về phía quầy bar thì thấy một nam sinh mặc áo phông đen đang ngồi trên ghế đọc sách làm bài tập.
"Lý Khải Xán, tớ đột nhiên thấy khá là thú vị. Tớ đói bụng, kêu một phần mỳ ăn liền đi". Chung Thần Lạc nhìn chằm chằm vào trò chơi, nói với Lý Khải Xán.
"Trời đất! Sao mới nhảy xuống thành P đã gặp nhiều người vậy nè". Lý Khải Xán gõ bàn phím, một lúc sau mới trả lời. "Hả? Có gì thú vị chứ? Từ từ, tớ bấm chuông gọi mỳ liền đây"
Đợi Lý Khải Xán và Chung Thần Lạc loot đồ xong thì hai người chuẩn bị chạy bo, Lý Khải Xán lên xe của Chung Thần Lạc, lúc này hắn mới đặt tai nghe xuống và bấm chuông yêu cầu mang một phần mỳ ăn liền lại đây.
Gọi xong lại đeo tai nghe lên, hắn nhỏ giọng nói với Chung Thần Lạc vừa rồi là Phác Chí Thịnh tiếp nhận, có lẽ hắn sẽ giao mỳ lại đây. Chung Thần Lạc nghe xong thì trả lời: "Tớ chính là muốn hắn giao đến đây". Lý Khải Xán nghe xong cũng không nghĩ gì, chỉ tiếp tục chơi game.
Một lúc sau, Phác Chí Thịnh mang mỳ đến, hỏi Chung Thần Lạc và Lý Khải Xán nên để chúng ở đâu. Chung Thần Lạc thấy hắn đến thì cười thầm, sau đó nói: "Đưa nó cho tôi, tôi tự đặt"
Vì vậy, Phác Chí Thịnh định đưa mỳ cho Chung Thần Lạc, nhưng lúc Chung Thần Lạc đưa tay đón nhận thì chạm vào Phác Chí Thịnh một chút và sau đó một ít nước trong tô mỳ tràn ra ngoài. Nước mới đun sôi ngay lập tức làm bỏng đỏ tay của Phác Chí Thịnh, tay hắn run lên, tô mỳ cũng cầm không vững rơi xuống đất, nước sôi lập tức dính vào chân Chung Thần Lạc và Phác Chí Thịnh, Chung Thần Lạc hét lên: "Ôi, nóng chết mất!"
Lý Khải Xán tháo tai nghe ra nhìn, còn có rất nhiều người trong quán Internet đều quay lại nhìn, ông chủ lập tức chạy đến hỏi chuyện gì đã xảy ra. Sau đó, nhìn thấy đống mỳ vương vãi khắp nơi cùng với Chung Thần Lạc bị dính nước sôi vào chân, cẳng chân trắng noãn ngay lập tức đỏ bừng, ông chủ tức khắc xin lỗi: "Thật xin lỗi, cậu vào phòng vệ sinh ngâm nước lạnh một lát, người này là nhân viên mới được nhận vào làm thêm, không nghĩ tới lại bất cẩn như vậy"
Chung Thần Lạc nhìn đôi chân bị bỏng đỏ của mình, nói: "Ồ, quả thật rất bất cẩn, ông chủ thuê người làm thêm cũng nên lựa chọn cẩn thận hơn". Dứt liền liền bước vào nhà vệ sinh . Phác Chí Thịnh cũng bị dính nước sôi, còn đỏ hơn cả Chung Thần Lạc, ông chủ khiển trách vài câu sau đó cũng kêu hắn nhanh chóng vào nhà vệ sinh rửa sạch, Phác Chí Thịnh gật gật đầu, cũng không nói gì.
Chờ Phác Chí Thịnh trở lại thì ông chủ gọi hắn đi qua. Ông chủ đưa cho Phác Chí Thịnh một ít tiền rồi nói: "Được rồi, được rồi, cho cháu thêm một chút tiền, ngày mai đừng đến nữa"
"Chú Trần, cháu...". Còn chưa nói hết đã bị cắt ngang. "Chí Thịnh à, chú cho cháu thêm ít tiền, cố gắng chăm chỉ học tập, cháu ở đây vừa học tập vừa tiếp khách cũng không tiện, hơn nữa vừa rồi cháu làm khách bị bỏng, loại chuyện này còn có thể xảy ra trong tương lai". Sau đó vỗ vỗ vai Phác Chí Thịnh.
"Được rồi". Phác Chí Thịnh đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro