Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 9

Chenle mở mắt, trần nhà màu kem trang nhã lờ mờ hiện ra trước mắt. Cậu vươn tay ra lấy cái đồng hồ để bàn - 3 giờ sáng... Tối qua đi diễn tới khuya mới về...

Ấy vậy mà mới sáng sớm ra đã dậy.

Cậu ngồi lên... mắt tỉnh như sáo... Đã suốt mấy hôm nay cậu phát hiện mình ngủ ít đi, mặc dù lượng công việc không hề tăng, lượng đồ ăn nạp vào cũng chẳng hề giảm. Chenle cho chân vào dép, bước xuống giường... Kéo chăn giũ thật mạnh... màu chăn xanh biển bay phất lên rồi nhè nhẹ rơi xuống, phẳng lặng trên cái giường đơn cũng một tông màu lam dịu... Chenle nhìn đôi dép hồng ló ra từ dưới gầm giường, cậu lặng lẽ cầm chiếc bên trái lên xỏ vào chân, rồi hít một hơi dài, đẩy cả 2 chiếc vào sâu trong gầm giường...

3 giờ sáng, chẳng ai dậy giờ này, hay có ai cậu biết thức tới giờ này nói chuyện với cho vui. Chenle lết xuống bếp, mở tủ lạnh... Trống lốc... Donghyuck lại không có thời gian đi chợ... Chenle thẫn thờ bật bếp lên đun nước, mở tủ bếp ra lấy gói trà raspberry để sẵn...

Trong suốt lúc từ khi bật bếp đến lúc nước sôi, cậu hoàn toàn không làm gì, cứ đứng thế mà ngắm bọt nước nổi lên từ từ từ đáy nồi. Nước sôi... Cho vào cốc trà, thả túi trà lọc vào... hơi nước nóng bốc lên, màu đỏ bung ra từ túi trà raspberry, quyện thành sợi trong màu trong suốt của nước. Chenle thổi nhẹ vào cốc, mùi raspberry lan vào mũi thật dễ chịu. Chẳng hiểu từ lúc nào mà cậu bị nhiễm thói quen uống trà tao nhã của Donghyuck. Mà phải công nhận Donghyuck khéo lựa loại trà, không cần nhãn hiệu đắt tiền sang trọng, nhưng mùi vị thì không thể không khen, nhất là loại trà làm nước đỏ dần lên thật kì lạ này...

Chenle bước chậm rãi, đi vào phòng tập piano. Đóng nhẹ cửa lại, cậu đặt cốc trà bên cạnh cây piano, để mùi của nó có thể quyện cùng âm thanh. Tay Chenle lướt trên phím đàn: "Chaccone" của Yiruma....

.

"Jaemin ah!" – Jeno gọi với lên từ bếp – "Xuống ăn sáng." – hôm nay đến phiên Jeno làm bữa ăn sáng.

"Em nghe rồi!" – Jaemin đáp, chạy từ trên lầu xuống. – "Gọi Donghyuck hyung với Mark hyung chưa?"

"Chưa!" – Jeno lật cái ốp-la lên, cho ra đĩa – "Em gọi luôn đi."

"Xuống đây!" – Mark gãi đầu. – "Donghyuck ah! Xuống ăn sáng!"

Donghyuck nghe Mark gọi, cuộn mình lại trong chăn hồi lâu, rồi cũng lết ra khỏi giường. Định rũ nệm nhưng rồi lại thôi.

"Để lát nữa Mark xếp cũng được." – Donghyuck buồn ngủ lầm bầm. 4 người ngồi vào bàn ăn thì Donghyuck lên tiếng hỏi.

"Chenle đâu?" – Anh thắc mắc, bình thường chẳng cần ai gọi, đúng 7h sáng là đã thấy Chenle ngồi sẵn chờ người dọn thức ăn tới. – "Nó còn ngủ à?"

"Không?" – Jeno ngạc nhiên – "Em có thấy nó trong phòng đâu, mà em tưởng nó chuồn qua phòng hyung chơi?"

"Nó không có trong phòng hyung." – Mark đáp, trơ mắt ra – "Sáng sớm nó qua phòng hyung làm gì, Donghyuck có thích ai quấy rầy vào buổi sáng đâu."

"Gọi vào di động của nó xem, thằng đó lúc nào chẳng dính liền với cái di động." - Jaemin cắt miếng trứng ra cho vào miệng – "Quần áo có thể không có, nhưng điện thoại thì phải có."

Jeno cởi tạp dề ra, cầm điện thoại bàn trên đầu tủ lạnh nhấn số. Cả 4 người im lặng.

"Có nghe đổ chuông không?" – Jaemin hỏi

"Có..." - Jeno đáp – "nhưng không ai bắt máy."

"Lạ thật." – Mark nói, đột nhiên anh... toét miệng cười – "mới có 7 giờ sáng mà."

"Em không nghĩ họ đang ở cùng đâu." – Donghyuck lạnh tanh hớp một ngụm nước cam, nói như tạt nước lạnh vào mặt Mark – "cậu Jisung vừa bảo hôm rồi là đi công tác trưa nay mới về mà."

"IQ anh đã kém còn hay tưởng tượng." – Jaemin giễu cợt.

"Này!" – Mark trợn mắt, nhưng cơn tò mò cũng chiếm lấy tâm trí anh – "vậy chứ nó ở đâu?"

"Gọi lại xem Jeno..." - Donghyuck ngước mắt nhìn, tay Jeno bấm số.

"Suỵt..." - Jaemin đưa tay lên miệng – "em nghe có tiếng nhạc chuông." – cậu xô ghế ra, lần theo tiếng chuông đổ. – "Anh đừng có mà tắt điện thoại giữa đường đấy." – Cậu liếc mắt nhìn Jeno.

.

"Trong này à?" – cả 4 người ngạc nhiên nhìn nhau, Mark mở cửa phòng tập.

"Ôi cái thằng này!" – Và cả 4 cùng thở dài thốt lên. Mark lấy tay vỗ trán, Donghyuck khoanh tay trước ngực, Jaemin trợn mắt ngó, còn Jeno tắt điện thoại, nhìn Zhong Chenle – 20 tuổi, cao 1m78, lý lịch chưa có người yêu, đang nằm ngủ gục cạnh cây piano. Khuôn mặt khi ngủ ngây thơ như thiên thần.

"May là cậu đóng nắp bàn phím lại rồi, chứ không là chết với hyung." – Jaemin nhìn Chenle bật cười.

"Nó dậy từ khi nào nhỉ?" – Mark tặc lưỡi, ngó sang Donghyuck.

"Chắc là sớm, còn... nó có thói quen uống trà khi nào vậy?" – Donghyuck thắc mắc, nhìn cốc trà đã nguội ngắt.

"Lele dạo này hay nhỉ?" – Jeno vuốt cằm, anh thực sự có ý đó khi nói thế chứ chẳng hề muốn chọc gì, dù sao thì Chenle đã thức đâu mà chọc, khéo chọc lộn người còn bị Jaemin mắng cho.

"Thôi gọi nó dậy ăn sáng... Chenle ah!" – Mark đến gần cây piano, anh lay nhẹ vai Chenle – "có dậy không, Chenle?" – Mark lắc mạnh.

"... mhm..." - Chenle trở người, dùng tay gạt cánh tay Mark ra – " Gì?..."

"Ơ hay!" – Mark trợn mắt – "Thằng này, cả lúc tỉnh lẫn lúc ngủ đều láo."

"Xát muối vào mặt nó, cho nó tỉnh, con cá heo lười biếng." – Jeno nhướn người đế vào.

"Dùng chân chọt lét nó, còn không thì vả vào mặt vài cái." – Jaemin với theo, xắn tay áo lên – "Cần em làm minh hoạ không?" – Đoạn vung tay lên, Jeno nhếch đầu qua trái né, hoảng hốt bảo.

"Em làm thật với nó ấy, đừng có thử với anh."

"Chenle..." - Donghyuck tiến lại gần, anh cúi đầu xuống tai Chenle thầm thì – "Chenle... Cậu Jisung tới kìa."

Cả 3 người đang đứng trợn mắt nhìn Donghyuck. Mark vốn biết Donghyuck cao tay, nhưng anh không ngờ Donghyuck lại còn "xịn" hơn cả Jaemin nhiều. Anh nhìn Donghyuck, ngưỡng mộ "Vợ, em trùm thật!". Mấy lời nhẹ nhàng của Donghyuck đúng là nặng kí thật, đến nỗi Chenle đang cáu kỉnh nhắm nghiền mắt cũng bất ngờ trợn ngược lên.

"ANH LÀM GÌ Ở ĐÂY?" – Cậu quát, cả 4 người còn lại giật mình trợn mắt lên.

Nhưng không hề thấy Jisung đâu cả.

"... Này Zhong Chenle." – Mark vỗ vai cậu – "... anh hiểu mà..." – anh "cảm thông" nhìn cậu.

"Cái gì cơ?" – Chenle hỏi, nhưng ngay lập tức cậu nhận ra mình rơi vào bẫy của bọn người này – "... Không... phải như anh nghĩ..." – Chenle tức giận, bối rối trả lời.

"Nói thẳng ra, sao cậu không gọi điện cho anh ta?" – Donghyuck khoanh tay lại hỏi – "Cậu đâu phải không biết số điện thoại hay e-mail. Jisung đi công tác có ra đảo đâu mà sợ không có internet hay sóng điện thoại."

"Chẳng có lý do gì để gọi!" - Chenle cứng giọng – "Việc gì phải gọi."

"Này..." - Jeno không biết phải nói gì, đột nhiên đầu anh loé lên ý tưởng – "cậu không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho con "Jisung" chứ."

"Tội con cá cả tuần chẳng nghe giọng bố." - Jaemin nói vu vơ, thật ra thì thậm chí Jisung là đứa nào con "Jisung" còn không biết, chứ đừng nói bảo nó nhận "bố".

"Bố cái khỉ gì?" – Chenle cau mày đáp – "nó mà thông minh thế thì chẳng có cái tên ngu xuẩn đó." – Chenle làu nhàu – "mà em bảo tên nó là "Renjub" cơ mà."

"Chả phải anh nói anh thích nghe "Jisung" hơn sao, nghe nó ... thanh thoát hơn." – Donghyuck cười đểu đáp. – "nghe cứ như đọc trại ra của "JaeNo" ấy."

"Mà mày nói năng như thế trước mặt người ta đấy hả?" – Mark trợn mắt nhìn Chenle – "Trong nhà nói với nhau thì không sao, còn với người ngoài thì phải giữ ý chứ."

"Người ngoài cái gì?" – Jaemin đá vào chân Mark, hất mặt nói – "vài ba tháng nữa thôi là hết "ngoài", còn tính lâu hơn thì cho một năm đi."

"Ờ..." - Mark nhếch mép, nhưng anh nghiêm mặt lại – "nói gì thì nói, ăn nói cho đàng hoàng. Jisung chứ không phải anh đâu mà để mày nói chuyện vô phép như thế."

"Chả phải với mình anh đâu, cả với tôi nó còn láo nữa là..." – Donghyuck nghiêm mặt "dạy" – "nhưng trong nhà thì được, còn ra ngoài thì đàng hoàng chứ."

"Mà thật là cậu nói chuyện cộc cằn với anh ta lắm à?" – Jaemin chớp mắt nhìn Chenle – "hay "đại loại thế"?"

"... Đại loại thế." - Chenle lầm bầm – "mà đừng có trút hết lên em như vậy." – cậu nheo mắt giận dỗi – "anh ta cũng chẳng phải là người hiền lành gì đâu."

"Làm sao cậu biết, hả?" – Donghyuck giả vờ – "Mới gặp nhau có vài lần mà biết cái gì, đừng có tự suy đoán."

"Thì gặp nhiều vào~" - Jeno cười tít mắt – "cho hiểu nhau hơn."

"Như hyung với Donghyuck phải mất 2 năm mới hiểu được nhau đấy." – Mark lên giọng.

"50% trong 2 năm." – Donghyuck nhát gừng đáp – "Còn với tính cậu thì xem chừng còn phải bắt người khác chờ 10 năm mới hiểu được khẩu vị của nhau."

Chenle chột dạ, đúng là cậu chẳng biết gì về Jisung cả. Cậu chưa hề hỏi xem anh thích gì, hay sống ra sao. Cả nhân cách con người anh thế nào cậu cũng chưa nắm rõ.

Thấy Chenle im lặng, bọn 4 người thích ra mặt. Thật ra thì vì Chenle mà Jaemin với Jeno phải lật lại toàn bộ album ảnh kèm toàn bộ phương tiện trao đổi

thông tin từ hồi Jeno bắt đầu theo Jaemin, tìm xem có cách nào đơn giản dễ hiểu nhất mà ngay cả đứa đần như Chenle cũng có thể làm đứa chậm tiêu như Jisung tiếp nhận nhau hay không. Còn Mark vì lo cho Chenle mà không ngại đến đền thờ cầu nguyện mỗi buổi sáng, mặc cho Donghyuck thờ ơ bảo. "Anh gả con gái đi đấy à?".

Duy chỉ có Donghyuck là thực tiễn nhất "Với 2 đứa nó, thì chẳng nên làm vòng vèo chi cho mệt, nó chẳng hiểu được đâu, có khi còn ngược hiệu quả. Thôi thì cứ đánh trực diện!"

"Phải sửa thôi, mặt có đẹp mà ăn nói thế thì còn lâu mới... xong chuyện được." – anh quay sang Jeno – "đưa điện thoại đây." – Donghyuck xoè tay ra, nhận lấy cái điện thoại từ Jeno.

"Khó gả đấy." – Mark nhún vai buông 1 câu, Chenle quắc mắt.

[Đổ chuông]

"... Jisung nghe?" – Giọng Jisung vang lên trong điện thoại, làm Chenle giật thót người, còn 3 đứa còn lại hí hửng nhìn nhau. Donghyuck hắng giọng.

"Là tôi, cậu Jisung nghe có rõ không?" – Donghyuck nâng cao tông giọng.

Jeno nói thầm với Jaemin "Em cũng nói dịu dàng thế với anh có phải hay không?"

"À vâng... chị khoẻ chứ ạ?" – Jisung hỏi không cố ý, nhưng Donghyuck đã mím môi mím lợi rủa thầm Chenle, anh bật loa điện thoại lớn cho cả phòng cùng nghe.

"Tôi thì khoẻ, nhưng cậu Jisung không gắng làm quá sức chứ?" – Donghyuck hỏi han

"Không.... Sao chị hỏi thế?" - Jisung thắc mắc, đây không phải lần đầu gia đình kì lạ kia làm anh hoang mang.

"Àh! Chenle! Cậu Jisung bảo là không sao! Đừng lo nữa!" – Mark nói lớn, trừng mắt nhìn Chenle.

"Là Chenle bảo thế à?" – Jisung ngạc nhiên – "cậu ta lo lắng quá rồi."

"Đương nhiên là lo chứ." - Jeno cười tít mắt – "ngày nào nó chẳng cho con anh ăn cám."

"Hah?" – Jisung cảm thấy anh lạc mất chủ đề - "Tôi không hiểu."

"Cậu Jisung trưa nay về nhỉ?" – Donghyuck lên tiếng – "Hay ghé nhà tôi ăn cơm trưa?"

"... Ah." – Jisung ngập ngừng, anh còn có việc phải đi sớm vào 3 giờ chiều.

"Cậu Jisung bận gì à?" – Donghyuck hạ giọng hỏi.

"ANH ĐỪNG CÓ TỚI!" – Chenle gào lên, đoạn giận dữ bỏ lên phòng.

.

"Cậu ta làm sao vậy?" – Jisung lo lắng hỏi. Lâu lắm mới nghe lại giọng Chenle, mà chưa chi đã nghe quát tháo.

"Nó..." - Donghyuck ấp úng, anh tức cái thằng chỉ biết làm người khác lo cho nó, mà còn phá hư chuyện.

"Cậu Jisung?" – Jaemin nhỏ nhẹ, chẳng biết cậu đến gần điện thoại từ khi nào – "Cậu Jisung có nghe không, tôi là Jaemin."

"A... Chào." – thật ra thì Jisung có nhớ Jaemin là ai đâu, nhưng anh nghĩ cứ cùng 1 nhà thì sao cũng được.

"Chenle nó đang ốm, nên ngại không dám mời anh đến." – Jaemin giả vờ ngập ngừng, thỏ thẻ nói. – "Nó lo anh đến lại lây bệnh cho anh."

"Cậu ấy ốm à? Có nặng không?" – Jisung hỏi, đột nhiên quan tâm kì lạ.

"Không nặng, nhưng... bác sĩ bảo ảnh hưởng tới thần kinh, nên nó hay nói sảng." - Mark tiếp lời. – "Nãy cũng là nói sảng đấy."

"..."

"Cậu Jisung?" – Donghyuck chớp mắt, biết chắc 100% con hamster đã dính câu.

"Để tôi đến, 12:30 trưa tôi sẽ ghé, lại làm phiền gia đình rồi." – Jisung bối rối đáp.

"Không. Cậu đến là quý lắm rồi. Có gì dùng cơm với gia đình luôn." – Donghyuck dịu dàng cười, nhưng mặt thì gian vô cùng.

"Vâng... vậy trưa tôi đến... Chào cả nhà!" – Jisung chào, anh cúp máy.

"..."

"Cậu ta vừa nói là "chào cả nhà" à?" – Jeno đưa tay lên miệng cười khúc khích.

"Lele cần được chỉnh đốn ngôn từ, tốt nhất là học từ... người yêu." – Jaemin nhướn mày đáp.

"Đi ăn sáng đi, rồi chuẩn bị làm cơm trưa..." - Donghyuck xắn tay áo – "à... nấu cả nồi cháo trắng nữa, cho cái thằng trên kia, hôm nay nó phải bị bệnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro