Chapter 7
Jisung dừng xe lại trước ngôi nhà ba tầng có khu vườn rộng. Anh nhìn sang bên phải.
"Vậy cậu về nhé!" – Anh nói, cười tươi.
"Thế tôi về trước, anh lái xe cẩn thận." – Chenle buông thõng 1 câu, nấn ná không muốn về sớm như thế, nhưng lại chẳng có lý do gì. Cậu đột nhiên khó chịu "Con người anh chẳng có cẩn thận gì cả!"
"Sao cậu lại khẳng định như thế?" – Jisung tròn mắt hỏi, ngạc nhiên chẳng hiểu tại sao nãy giờ Chenle và anh đang rất vui vẻ thì bất chợt cậu lại nổi cáu.
"Không có gì, đừng để ý." – Chenle chột dạ nhận ra sự vô lý trong câu nói của mình. Cậu tháo dây an toàn, định bụng dừng chủ đề ngay tại đây, vì cậu chẳng muốn Jisung "tra" ra được lý do (mà thật ra cậu nghĩ người như Jisung cũng chẳng bận tâm chuyện vặt vãnh này làm gì). Ấy vậy mà...
"Nhưng tôi để ý." – Jisung trơ mặt ra – "Cậu bảo "Đừng để ý" có nghĩa là có chuyện gì đó cần được để ý. Theo nhận định của tôi thì tôi muốn nghe."
Chenle trợn mắt lên nhìn Jisung. Hay thật, sao cậu chưa bao giờ phát hiện ra cái mặt và nhân cách của Jisung không được khớp với nhau. Đành rằng cậu đi đâu cũng được người khác khen tốt bụng, đáng yêu. Và tuy rằng mỗi lúc Chenle khiêm tốn đáp "không có đâu ạ" mà trong bụng cười gian "Mình giỏi thật", cậu biết rằng con người thật của mình có phần trái ngược hoàn toàn với hình ảnh người khác khắc hoạ.
.
"Chừng nào cậu mới định chọn đối tượng đây. Gần 20 tuổi đầu rồi mà 1 mảnh tình vắt ngang áo cũng không có" – Donghyuck lo lắng nhìn Chenle lần cậu từ chối lời tỏ tình của một cô gái.
"Em chưa nghĩ tới chuyện đó." – Chenle tỉnh rụi đáp – "... mà cô ta không phải style em thích."
"Cái thằng, nếu người ngoài mà nghe mày nói mấy câu này, thì người ta nghĩ sao hả? Bình thường với ai mày chẳng nói năng lịch sự, sao giờ lại phát ngôn khó nghe thế." - Mark giận dữ quát.
"Đó là lỗi của cô ta, chưa tìm hiểu con người em mà đã vội suy diễn. Nếu cặp với nhau mà sau này phát hiện ra thì chẳng phải là phiền hơn sao." – Chenle nhíu mày.
"Vậy sao cậu không là con người thật khi đứng trước mặt cô ấy, phải tạo điều kiện cho người ta chứ." - Donghyuck cố gắng khuyên – "Hyung lo cho cậu."
"... Từ đầu, cô ấy chỉ yêu version Zhong Chenle hoàn hảo kia thôi." – Chenle mắt nhìn vô hồn đáp – "Và vì thế, em không định tạo cơ hội cho người như thế. Hay em phải thay đổi con người thật của mình vì cô ta?"
Câu hỏi của Chenle làm Donghyuck lẫn Mark không nói thêm được lời nào.
Cả 2 người đều hiểu, Chenle đã sống chiều theo ý người khác từ lâu, vì cậu muốn nhìn mọi người xung quanh vui vẻ. Và chuyện Chenle cố gắng kìm nén cơn giận mỗi khi bực dọc trước mặt người khác đã thành thói quen. Cậu không muốn đổi, mà cũng không dám đổi. Thế nhưng... Donghyuck biết anh yêu thằng em láo xược hay xỉa xói anh mình, và Mark biết anh yêu thằng em lười biếng hết ăn rồi ngủ, nấu ăn thì dở tệ mà cứ đòi nấu kia hơn. Trong mắt người khác, Chenle hoàn hảo vì cậu không làm ai buồn, nhưng khi nhìn lại... cậu không có ai thật sự hiểu mình, trừ "gia đình" này. Chính vì thế, Donghyuck lo lắng nếu lỡ các anh không còn ở bên cậu nữa, liệu cậu có thể sống vui vẻ là chính mình không, hay lại tiếp tục sống với cái vỏ bọc người khác áp lên cho.
"... Hyung mong..." – Donghyuck ôm cốc trà nóng, thông cảm nói – "... một ngày nào đó sẽ có người làm cậu cười thật thoải mái khi ở bên cạnh, làm cậu quát lên khi bực, và làm cậu tự chạy về phía người ấy." – Anh nhấn mạnh vế cuối, rồi nhìn Mark.
"Đối xử với người thích mình tệ vào, rồi mốt lãnh đủ đấy nhóc." – Mark nhếch mày bảo – "Cũng đúng, trước giờ toàn người theo cậu, chứ cậu đã theo đuổi ai đâu mà biết."
.
Chenle thẫn thờ nhớ lại đoạn đối thoại vài tháng trước. Khi giật mình trở lại với hiện tại, cậu quay sang nhìn khuôn mặt bướng bỉnh chờ đợi trả lời của Jisung.
Chenle cắn răng nhìn con hamster IQ thấp như thể "Anh khá lắm! Trước giờ tôi cứ tưởng anh bình thường. Giờ thì còn lâu tôi mới thấy có lỗi khi quát tháo với anh!"
"Tôi mới nói đừng để tâm thì anh cứ làm vậy đi, hỏi han làm cái gì." – Chenle kéo dài giọng. Cậu nhăn mặt.
"... Tuỳ cậu, cứ vậy đi." – Jisung dỗi đáp, làm Chenle mắt càng trợn to, miệng nhếch ra vì vừa tức vừa sốc. Này thì đây là con người thật của một Jisung điềm đạm người lớn trong mắt đồng nghiệp.
"Mặc xác anh!" – Chenle mở cửa xe ra, bước ra ngoài, nhưng áo khoác vướng vào ghế ngồi.
Chenle giật mạnh, đây là chiếc áo khoác cậu mới mua, và là chiếc áo khoác gắn liền với hình ảnh của cậu "đụng" Jisung lần đầu tiên. Hôm nay không phải vô tình mà Chenle chọn nó để mặc. Còn Jisung biết vô tình hay cố ý, mà mặc y chang bộ vest hôm mưa ấy.
Jisung liếc mắt nhìn Chenle đang vất vả giật áo ra khỏi ghế.
"Sao cậu không ngồi vào ghế lại rồi hãy tháo nó ra, rách áo bây giờ." - Anh sốt ruột, có phần tội lỗi khi nhìn Chenle như thế. Nhưng vì anh cũng đang giận nên không thể tự động chồm người qua giúp được.
.
"Chúng nó làm cái gì thế nhỉ?" – Mark vuốt cằm, đầu ló lên từ bụi cây trong vườn. – "Mà Lele nó đang nhảy trước cửa xe cho Jisung coi đấy à?" – Mark cười nham nhở, làm Donghyuck đạp cho 1 phát vào chân – "Ý anh là... có ý tưởng sáng tạo đấy, tiến độ nhanh hơn rồi."
"Em chỉ thấy bộ dạng nó kì cục quá thôi..." - Donghyuck cau có nhìn.
"Hay..." - Jeno cười mím, chớp mắt – "nó đang níu kéo gì cái cậu Jisung ấy?"
"Níu cái con khỉ!" – Jaemin quắc mắt nhìn – "tay nó có đang bấu víu gì vào anh ta đâu. Theo em thì..." - Jaemin gật đầu duyên dáng – "nó chỉ là bộc phát cơn điên thôi, khỏi ai suy nghĩ làm gì, chả tìm được câu trả lời đâu."
"..."
"AH! Nhìn kìa." – Donghyuck thét lên nho nhỏ.
"Sao?" – Mark quay trái quay phải nhìn – "Ôi trời ơi, bọn này..." - Anh há hốc miệng.
"Chưa chi mà ôm sát rạt nhau trước cửa xe thế kia, còn trước cửa nhà nữa, thật là..." – Donghyuck đỏ bừng mặt, nhìn xa thấy Jisung đang rướn người về phía Chenle...
.
"Anh giúp tôi cái nào!" – Chenle nhăn mặt ra lệnh. – "Cái áo kìa." – chẳng hiểu từ lúc nào cái trò bắt nạt của Jaemin được cậu áp dụng quá giống và còn đầy xúc cảm, làm Jisung dù khó chịu cũng phải rướn người ra trước để giúp.
Vì Chenle cố gắng căng đuôi áo khoác quá, nên Jisung phải tiến sát lại gần cậu mà khó nhọc lôi đuôi áo ra khỏi kẹt của ghế ngồi. Chenle vì sợ Jisung ngã trong lúc đang ở tư thế đang ngồi ở ghế kia mà chồm sang ghế nọ, nên cúi người vào cửa xe chuẩn bị đỡ nếu anh ngã. Ấy thế mà từ góc độ nhìn thẳng từ sân ra, thì hình ảnh của 2 người họ hoàn toàn không trật tý nào so với những gì bọn 4 người kia nói.
"Xong!" – Jisung đưa tay quẹt mồ hôi trán – "Ra rồi đấy!"
"... Cảm ơn." – Chenle nói nhỏ ngập ngừng, nhìn mồ hôi trên tóc Jisung lấm tấm mà thấy 50% có lỗi 50% thích thú. Ah, thích thú là sao chứ, chỉ là vì anh ta vì mình mà bỏ công ư, thật là!
"Cậu vào nhà đi, tôi đi nhé." – Jisung thắt dây an toàn bảo.
"Ưhm... Ah!" – Chenle bối rối nói – "Lần sau anh đừng có trả tiền hết như thế, có gì thì ... chia đôi."
"Cũng được." – Jisung hơi bất ngờ, như nụ cười lại nở trên khuôn mặt hiền lành
"Vậy... cậu đóng cửa xe lại hộ tôi."
"Ah, ừ!" – Chenle đỏ mặt, cậu vội đóng cửa xe.
Xe Jisung chạy chầm chậm rồi tăng tốc độ lao đi, Chenle đứng im lặng trước cửa nhà, tay ôm bọc sushi cậu mua dư đem về cho Donghyuck như đã được dặn.
Tự dưng cảm thấy đầu óc trống rỗng, cậu vừa vui lại vừa khó chịu. Vui là vì được Jisung mời đi ăn, là vì hai người đã... vô tình chạm tay nhau, là vì cậu đã dùng khăn giấy Jisung đưa, là vì Jisung đòi trả tiền, và quan trọng nhất, là vì cậu đã mục kích một mặt khác của Jisung mà có lẽ , trong hàng trăm người Jisung quen, chỉ có ít ỏi người biết, và có lẽ còn ít hơn nữa, số người thấy mặt này của anh là đáng yêu. Còn bực mình là vì, cậu hoàn toàn ở thế bị động, con người Zhong Chenle luôn làm tâm điểm của những đám đông, là người mở màn cho những câu nói đùa gây cười, lại hoàn toàn để Jisung dẫn dắt hôm nay. Ngay cả khi cậu sai vặt anh vô cớ, cậu chỉ cảm thấy mình quá trẻ con trước mặt một Jisung tuy bất bình thường nhưng lại tạo cảm giác thật trưởng thành. Chenle đã quen với việc chăm sóc bảo bọc người khác, vì dù sao cậu cũng có em gái.
Nhưng được người khác bảo bọc, cậu không để họ làm, một phần, Chenle không nghĩ cậu tìm được ai có bản lĩnh và khéo léo để hiểu ý cậu mà chiều, và một phần, cậu chưa đủ can đảm cho người khác thấy phần trẻ con hơn người trong tính cách của mình, để họ thấy cậu cũng cần được bảo bọc... Đột nhiên, Chenle muốn làm gì đó thật đặc biệt...
.
"Donghyuck hyung! Donghyuck hyung!" – Giọng Jaemin thảm thiết.
"Lại cái gì thế? Cái nhà này riết rồi cứ như cái vườn thú." – Donghyuck cau mày, tay ngừng tạo kiểu cho bình hoa mới theo kiểu Nhật Bản.
"Lele... Lele..." - Jaemin thở dốc.
.
"Vợ ơi, anh đói bụng!" – Mark bắt chéo tay sau đầu, đủng đỉnh đi vào bếp. – "Ah, em nấu chè đấy à?" – Anh hít mũi, mùi đậu xanh bay thoang thoảng. Mark hí hửng bước lại gần nồi "chè". Anh mở nắp...
Đậu nở đầy nồi, nước cạn gần hết nên nhìn nó be bét thật kinh dị. Còn đậu xanh gì làm nước vàng nâu cả lên, đây là lần đầu tiên Mark tận mắt chứng kiến một nồi chè đậu xanh... chỉ toàn đậu, không cần thêm gì cho đẹp, mà đã nở đầy hết cả cái nồi. Tim Mark đập mạnh, anh nhận ra đây chắc chắn không phải là tác phẩm Donghyuck làm, vì Donghyuck nổi tiếng khéo tay, làm chè hay cơm cũng đều ngon tuyệt vời. Đâu phải tự nhiên mà cả cái nhà này sống bám víu vào Donghyuck, và đâu phải tự nhiên mà lời Donghyuck nói chiếm 80% quyết định. Mark đậy nắp nồi, anh nhắm chặt mắt cầu trời cho Donghyuck ở đâu gần đây hất đại hay đá văng cái nồi xuống bồn rửa chén cho rồi, vì anh không dám làm thế, một khi đã biết chủ nhân của nó là ai.
"Hyung..." - Chenle bước đến từ sau lưng, làm Mark giật cả mình – " ăn chè nhé!" – Chenle cười tươi.
"Ah.... Hyung no rồi!" – Mark gãi đầu. – "Có gì bảo bọn kia ăn đi. Chà! Nhìn ngon quá nhỉ?" – Mark khen mà mắt anh cay cay. Bụng thì cầu cho khỏi phải ăn cái món nhìn như đầm lầy kia.
"ĂN ĐI!" – Jaemin gào lên từ sau – "ĂN CHO NÓ BIẾT MÙI BIẾT VỊ." - Chẳng là Jaemin vừa bị ép ăn hết 1 chén đầy.
"Em à, xuống xuống nào!" – Jeno vuốt lưng Jaemin, mắt đầy vẻ thương xót.
"Anh cũng ăn luôn đi!" – Jaemin nghiến răng ken két nhìn Jeno – "Ăn cho biết rồi mốt mà liệu đường..." - Cậu để lửng câu nói, cầm cốc nước đầy bên cạnh nốc cạn.
"Sao các hyung không ăn? Hay em nấu dở à?" – Chenle nhíu mày, mặt lo lắng.
"Em ăn thử chưa Chenle?" – Mark cười giả lả, mong Chenle nói là "chưa", rồi bắt nó ăn thử mà bỏ ngay ý định giết người súc ruột này đi.
"Chưa..." – Chenle đắn đo – "Nhưng em không có thói quen ăn thử đồ ăn mình làm, nên hyung cứ ăn đi!" – Cậu cười thật tươi, mắt đầy hy vọng, không nhận ra Mark cũng đang cười mà nước mắt ứa ra.
Jaemin nhìn Chenle, lầm bầm "Nay nó hứng lên làm chuyện rồ dại quá!" – Cậu lại quay sang nhìn Jeno – "Anh ăn chưa? Ăn đi!"
"Ừ... Để anh ăn..." - Jeno nhăn mặt phân vân múc một chén chè ... lưng chén thì Jaemin quát.
"Đầy vào!"
Jeno thở sâu múc thật đầy chén chè. Anh muốn giữ vững hình ảnh người đàn ông mạnh mẽ trong mắt Jaemin nên quyết tâm... làm liều.
Muỗng chè đổ vào chén cứ như quăng một cục bùn vào, Jeno hít thật sâu, anh đưa miệng vào thành chén, định húp hết một lượt cho... êm bụng, thì Jaemin hoảng hồn.
"Khoan!" – Jaemin chạy lại.
Jeno cảm động nhìn Jaemin, anh cười hiền bảo:
"Sao nào?"
Jaemin im lặng giây lát rồi trút vào ly nước một gói màu trắng đưa Jeno nói nhỏ.
"Uống trước cho nó an toàn, có gì còn dễ tiêu hoá!"
Jeno nhìn nhãn bọc giấy "Siêu nhuận tràng, tiêu hoá tốt" mà cười đau đớn.
Anh đưa chén chè lên miệng, mắt trừng trừng nhìn Mark ý bảo "Chuẩn bị tinh thần đi!". Anh húp cạn chén chè, bên cạnh là Chenle cười rạng rỡ, hỏi han.
"Có ngon không? Ngon lắm à?"
"Ừ ngon." – Jeno cười, mắt cay xé. Mark lặng lẽ cầm chén múc chè.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro