Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 5

[Kínhcoong] [Kínhcoong]

Jisung nhấn chuông cửa. Anh nhướn người nhìn vào sân, xem có ai chạy ra chưa. Thoáng cái anh phát hiện ra bụi hoa "lily of the valley" mà mình yêu thích đang nở rộ.

Jisung mỉm cười thích thú, lâu lắm mới gặp được một người có sở thích này giống anh, mà lại còn là con trai. Anh đưa tay lên miệng cười, bỗng ngạc nhiên khi nhận ra thảm cỏ gần đấy sao tự nhiên chết rạp cả ra, còn cá trong hồ thì có 2 con chết nổi lềnh bềnh bên cạnh một cốc uống trà kiểu Nhật Bản.

.

Jisung kéo tay áo nhìn đồng hồ, 12 giờ 3 phút, cũng đúng giờ đấy nhỉ.

Nhưng sao Chenle hay người nhà cậu ta chưa ra mở cửa. Hay họ dẫn nhau đi ăn hết cả rồi và quên béng anh đang ở đây. Jisung vuốt tóc mái, nhớ lại cuộc điện thoại kì lạ lúc 8 giờ sáng.

.

"Xin chào! Là cậu Jisung phải không ạ?" – Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

"Vâng, đây là số điện thoại nhà Chenle phải không ạ? Có chuyện gì vậy?"

"Là tôi đây, Lee Dongsook." – Đối phương cất cao giọng.

"Ah.... Chào chị Lee." – Jisung ngạc nhiên đáp.

"Tôi có chuyện này định hỏi cậu nhưng lại sợ làm phiền." – Donghyuck giả vờ ngập ngừng.

"Có gì chị cứ nói đi, tôi nghe đây." – Jisung cũng ngây thơ trả lời.

"Chẳng là lát nữa cả gia đình tôi được mời đi ăn đám cưới, nhưng Chenle không thể để nó đi được..." - Donghyuck hạ thấp giọng, vẻ đau đớn lắm.

"Sao thế ạ?" – Jisung thấy có gì không ổn trong câu nói của Donghyuck liền lo lắng.

"... Là đám cưới của bạn gái cũ của nó, cũng là người quen của gia đình tôi, mà chúng tôi thì lo là Chenle đến đấy lại đau lòng, hay sinh chuyện với nhà người ta cũng nên. Thế nên "nhà" tôi bảo đừng cho nó đi cho an tâm." – Donghyuck buồn rầu đáp, nhấn mạnh chữ "nhà" một cách thích thú.

"Anh ấy lo cũng phải, nhưng... tôi vẫn không hiểu thế này thì tôi giúp được gì?" – Jisung cảm thấy chắc phải 10 năm nữa mới hiểu hết được logic làm việc bất thường của gia đình Chenle, anh đã hiểu được phần nào tính cách cậu là từ đâu ra.

"Thật ra... nó cứ đòi đi. Nhưng tôi vì lo cho nó mà muốn nhờ anh trưa nay lôi nó đi đâu đi cho khuây khoả. Nhất là... nếu cả gia đình cùng đi thì chẳng ai nấu nướng gì cho nó ăn cả..." - Donghyuck dừng lại, rồi tiếp thêm một câu mang tính quyết định, khiến cho Jisung có muốn từ chối cũng không được – "Lần trước vì cả nhà quên mà nó luộc cả đống hành lá trồng ngoài vườn lên ăn cả ngày, kết quả vào bệnh viện súc ruột vì luộc nhầm cả cỏ ngứa."

Jisung giật mình thương cảm cho Chenle còn trẻ mà đã lú lẫn. Anh đắn đo suy nghĩ hồi lâu, tay lật cuốn lịch ghi chép thời gian biểu làm việc trong ngày, rồi cắn môi trả lời.

"Tôi thường không ra ngoài ăn trưa. Nhưng nếu thế này thì hôm nay tôi mời cậu ấy đi ăn sushi vậy..." - Jisung đáp, hơi phân vân.

Donghyuck nghe tới đấy nhăn răng cười tít mắt, gập người lại thầm thì "Yeash!" rồi hắng giọng trả lời.

"Gia đình cảm ơn anh, thật làm phiền anh quá anh Jisung . Nhưng đừng để Lele nó biết tôi nhờ nhé, khéo nó lại buồn." – Donghyuck quả thật là người chị gái lo chu toàn, lo cả cho thằng em chưa hề có bạn gái sợ nó phá đám cưới nhà người ta vì thất tình.

"Chị đừng lo." – Jisung cười dịu dàng, đâu có ngờ chỉ số IQ của anh vừa được Donghyuck khẳng định là dưới 80 – "Tôi cũng quan tâm Chenle mà, dù sao cậu ấy cũng là người tốt."

"Vậy thì... trăm sự nhờ anh nhé." – Donghyuck kết lời – "Vậy tôi cúp máy đây."

"Vâng... Chào chị." - Jisung chào, anh cúp máy.

"... Chào em, em rể..." - Donghyuck cười gian, tắt điện thoại.

.

Jisung tần ngần trước cửa hồi lâu, với tay nhấn chuông thêm lần nữa. Lần này chưa đầy 10 giây, một giọng nói vang lên từ trong sân.

"Nghe rồi đây! Chờ một lát!" – Mark nói lớn, anh giả vờ - "Mình ơi, xem ai như cậu Park Jisung này!" – Nói đoạn anh chạy ra mở cổng.

"Chào anh!" – Jisung lịch sự đáp, vẫn hơi bối rối chuyện sáng Mark hỏi kì lạ quá.

"Chào anh!" – Mark đáp – "Gọi tôi là Mark được rồi, dù sao cũng không chênh nhau bao nhiêu tuổi."

"JAEMIN AH! JENO AH! Ra chào khách đi, bạn Lele tới này!" – Mark gào lên.

Jaemin và Jeno "tất tưởi" chạy ra. Jaemin tròn xoe mắt ngây ngô hỏi.

"Sao em chưa gặp anh bao giờ? Hiếm lắm em mới thấy Lele nó có bạn ghé nhà thăm."

"Em nghĩ anh là người tốt đấy, cũng đẹp, chắc anh cao hơn thằng kia nhỉ" – Jeno đưa cằm ra, cười cười đáp.

"Hai cái thằng, đương nhiên là người tốt. Mà tụi mày so sánh chiều cao làm gì, hừ! Đừng có đứng đây nữa, Lele đâu?" – Mark giả vờ cau mặt trách cứ hai thằng em nhiều chuyện. Còn Jisung nãy giờ chỉ biết đứng ngậm miệng, chẳng biết nói gì.

"Lele nó đang trong bếp với hyung Dong... à..." – Jaemin nói hớ, liền sửa ngay lại - "...với chị Donghyuck."

"Chẳng là... nó lại cãi gì với chị ấy mà." – Jeno buồn bã lắc đầu.

Ý Jeno khi nói "cãi vã" là vì Donghyuck đang gào thét lên chống trả mớ "phụ tùng" Chenle đeo vào người, còn Jisung thì cứ đinh ninh "cãi vã" ở đây là Chenle đang đòi đi ăn cưới. Anh lo lắng bảo.

"Vậy cho phép tôi vào đón cậu ấy." – Anh đáp, nghĩ rằng Donghyuck cần sự giúp đỡ của mình.

"À... anh à. Tôi nghĩ..." – Mark nói với theo, nhưng Jisung đã đi một mạch vào nhà, gọi lớn.

"Chenle ah! Tôi tới đón cậu đi ăn sushi đây! Chenle ah!"

"..."

.

Chenle giật bắn người, tay ép đại mái tóc giả màu nâu dẻ lên đầu Donghyuck, nghiến răng.

"Chị à, cái này là vì em đấy!"

"Vì cái con khỉ? Chị em cái mắt mày. Anh nói nhé, mày phiền phức quá, thằng quỷ!" – Donghyuck đay nghiến đáp, điên lên kéo mái tóc giả xuống phủ qua vai.

"Chị à, ăn nói cho cẩn thận chứ." – Chenle nhếch miệng, vỗ vỗ má Donghyuck.

"Chenle?" – Jisung gọi.

...

"Hmm!" (Hắng giọng) "Chào cậu Jisung, thằng em nhà tôi lại làm phiền cậu." – Donghyuck bước ra trước, nhìn Jisung, không được thoải mái trong bộ váy xoè và bộ tóc giả.

Chenle hồi hộp nhìn 2 người họ. Cậu đã phải thuyết phục rằng "Donghyuck à, mặc cái váy này nó "độn" sẵn bên trong rồi, không cần phải "nhét" "nó" vào nữa. Chứ nếu mặc cái khác thì dễ lộ lắm. Hyung cũng đâu muốn vậy phải không?" thì Donghyuck mới cáu tiết lên mặc bộ váy trắng muốt này vào.

Nói đúng ra là vì thân hình anh hoàn hảo quá, nên bộ váy "độn" sẵn ôm sát người anh, trông thật quyến rũ.

Người phụ nữ có đôi môi đỏ mọng, làn da bánh mật kia đang bối rối đứng trước mặt Jisung, mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Tim Donghyuck ngừng đập khi Jisung quan sát anh. Còn Chenle hoảng vía lên khi phát hiện bên trong bộ váy trắng muốt ấy, chiếc quần đùi đầy nam tính của Donghyuck đang lộ ra sau màn vài khá mỏng. Mồ hôi Chenle chảy xuống má. 

Trong đầu hiện ra viễn cảnh Jisung sau khi phát hiện mọi chuyện sẽ nhìn mình với ánh mắt thương cảm, còn Donghyuck càng điên tiết hơn nữa. Donghyuck quay sang nhìn Chenle, nheo mắt lại rực lửa. Chenle rụt đầu chắp tay lại vái Donghyuck, cảm tạ đức hi sinh cao cả này. Chỉ có Jisung là thật như đếm, cảm thông cho hoàn cảnh Donghyuck "đang lo lắng".

Anh gật đầu tỏ ý... hiểu chuyện, nói nhỏ với Donghyuck.

"Tôi hiểu cả mà... Để tôi thuyết phục cậu ấy." – câu nói nhẹ nhàng của Jisung suýt nữa là giết Donghyuck vì đau tim, còn Chenle thì hồi hộp nhìn chăm chăm vào nửa dưới của "chị" mình, cầu Chúa.

"Chenle ah!" – Jisung nhìn Chenle. – "Tôi đưa cậu đi ăn..."

Jisung đâu có biết Chenle vì hồi hộp chuyện "lộ" hay không "lộ" mà không còn tâm trí đỏ mặt hay cười với Jisung nữa, thay vào đó là sự im lặng toàn tập đến đáng sợ. Trước mắt Jisung hiện giờ là khuôn mặt của một Chenle đau khổ vì là "đứa em bị bồ đá đòi đi phá ở đám cưới". Jisung thở sâu không nói gì, anh bước lại gần... Jisung giật mạnh cánh tay Chenle lôi đi, trước sự bàng hoàng của Chenle, và sự ngỡ ngàng của Donghyuck.

"Cậu ta là quá thật thà hay ngốc đây?" – Donghyuck ngẩn người nhìn theo.

.

Jisung lôi Chenle băng qua khu vườn. Đi ngang qua 3 người còn lại, anh nói mà không kịp nhìn, tay vẫn nắm chặt cánh tay của Chenle sợ cậu vùng ra (mà thật ra nãy giờ có vùng vẫy gì đâu mà sợ)

"Xin phép chúng tôi đi." – Jisung bước nhanh ra cổng.

"A... ờ, đi chơi vui vẻ!" – Mark không biết phải nói gì, nên bối rối nói thế thôi.

Mà Jisung cũng chẳng để ý.

Jisung mở cửa hông phải, ra ý bảo Chenle vào xe. Rồi anh cũng mở cửa trái cho mình, thắt dây an toàn rồi lái xe đi. Nhìn bóng chiếc xe hơi đen đầy vẻ thanh lịch, và rất "Jisung" lao đi, 4 người nhìn theo.

"Đi mất rồi." – Mark hờ hững đáp, tay ôm eo Donghyuck. – "Nó thì ăn sushi, vậy ta nấu lẩu mình nhé!"

"..." - Donghyuck không đáp, tay trái kéo mái tóc giả xuống, tay phải sờ sờ... vào phần ngực giả của cái váy, làm Jaemin và Jeno liếc mắt nhìn ngưỡng mộ.

"Anh ta cũng "nhanh" đấy nhỉ?" – Jaemin đưa tay lên cằm – "Thế này thì phải làm sao đây nhỉ, Chenle?" – Cậu xuýt xoa.

"Con cá heo gian manh đó cuối cùng cũng tìm được con hamster cho mình." - Jeno thơ thẩn bình luận. – "Chỉ là IQ của con hamster hơi thấp, anh nghĩ vậy. Ít ra vậy mới chiều nổi nó."

"Vậy chứ anh có thấy con thỏ nào cặp với con samoyed bao giờ chưa, hả? Vậy mà chúng ta vẫn hạnh phúc đó thôi." – Jaemin quắc mắt nhìn.

4 người họ bỏ vào nhà. Tiện đường đi qua hồ cá, Mark lén hốt 2 con cá 7 màu vào cốc rồi chuồn vào bếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro