Chapter 3
"Mẹ à, chừng nào các em lập gia đình xong hết con mới nghĩ tới chuyện có người yêu"
"Nói thì nói vậy, nhưng chuyện tình cảm đâu có ép buộc được. Nếu con thích một người nào đó, cứ việc thích. Con mà làm thế thì em con cũng lo."
"Con không nghĩ con thích ai được. Tiêu chuẩn con cao lắm."
"Cao là cao cái gì? – người mẹ chọc – "đừng có cho tiêu chuẩn cao cho lắm vào rồi yêu đúng người ngược hoàn toàn với yêu cầu đấy!"
"Mẹ cứ nói..."
.
"Chenle! Zhong Chenle! Tối rồi, bây định ngủ tới khi nào?" – Giọng Mark lớn đến nỗi Jeno đang vừa hát vừa cạo râu trong phòng tắm cũng giật bắn người, suýt cho 1 đường dài trên má.
Không thấy có tiếng Chenle trả lời, Mark rầm rập chạy lên lầu, mở tung cánh cửa phòng dán một tờ giấy vẽ hình đầu lâu "Thú dữ đừng vào!"
"Anh gọi mà không thèm dậy à? Chenle ah!" – Mark lay lay người Chenle.
"... Cái gì? Kêu cái gì? Anh hóng hớt với Donghyuck chưa đủ hay sao mà lên đây phá nữa thế. Em mệt."
"Này!" – Mark liếm môi – "Anh hỏi thật, cậu để bụng chuyện đấy à?"
"Chuyện ấy là chuyện ấy cái khỉ gì?" – Chenle nhíu mày, giật lại cái chăn trùm kín cả đầu.
"Thì... anh thấy rõ ràng cậu với cái cậu cao cao ấy đi chung trên đường. Lại còn có vẻ..." - Mark đưa 2 ngón tay trỏ đụng đụng vào nhau, cười ngu.
"Này!" – Chenle bung chăn ra, ngồi dậy nhìn Mark, định mắng cho anh ta một trận. Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt cười không gì ngu hơn của Mark, cậu cứng họng.
"Sao hả? Chenle à~ Anh có giấu cậu chuyện gì đâu nào?" – Mark ôm lấy cổ Chenle, cười nũng nịu – "Thế nói đi rồi anh hứa chuyện này trừ anh, cậu ra anh chỉ kể cho mình Donghyuck thôi."
Chenle nhếch mắt lên, há miệng nhìn Mark. Cuối cùng cậu quyết định giật phắt cái chăn ra khỏi tay Mark, đá anh xuống khỏi giường rồi lại trùm chăn kín mít.
Mark lồm cồm bò dậy, xịu mặt nhìn Chenle bó một cục trên giường rồi xoa đầu quay ra "Nó đến tuổi dậy thì rồi, mẹ nó à!"
Cánh cửa sập lại, khuyến mãi thêm cái gối bốc của Chenle vừa được ném theo. Mark bước xuống lầu, anh phát hiện Donghyuck đứng núp dưới chân cầu thang nãy giờ. Donghyuck nhìn anh hỏi.
"Có bị nó đánh không?"
"Chưa." – Mark cười – "Để có gì ta tìm cách khác."
"Anh để bọn em phụ cho!" – Giọng Jeno vang lên từ nhà tắm – "Nhưng lần sau mà còn gào thế nữa, thì Jaemin không cho em giúp đâu đấy nhé!"
"Khuôn mặt là cái quan trọng nhất của star mà." – Jaemin bóc quả quýt trên bàn. Tiện thể dùng chân đá luôn mấy hạt quýt rơi xuống đất – "Jeno ah! Hạt quýt rơi kìa."
.
Sáng thứ 7, 5 giờ, đồng hồ reng. Chenle lăn người, dùng chân tắt đồng hồ. Tối qua cậu chẳng ngủ được bao nhiêu vì đau đầu. Thế cứ đầu không đi mưa thì hỏi sao mà chẳng đổ bệnh. May mà có cây dù sau đấy, chứ không là nằm liệt giường rồi.
Chenle đi xuống bếp, xuýt xoa, tay vỗ vỗ trán. Cậu rự rót cho minh một cốc sữa, bật bếp lên đun nước pha trà. Ly sữa vừa đưa vào miệng thì Chenle lại cảm thấy chóng mặt. Cậu đặt cốc xuống bàn.
"Đi ăn thôi. Hiện tượng đói lâm sàng!"
Chenle mở cửa tủ lạnh. Chỉ còn nửa bát mì hôm qua Donghyuck ăn dở, mà Mark thì cứ khăng khăng sau 8 giờ tối Donghyuck không nên ăn nữa mà nên dành cho sáng mai, tránh tình trạng lên cân. Donghyuck lúc đầu còn giãy nảy, bảo đã ăn thì ăn cho hết. Nhưng đến khi Mark quắc mắt lên.
"Em mà mập lên thì bảo thằng Jeno nó bế nhé! Anh không làm đâu."
Jaemin nghe đến đấy nắm luôn 1 mớ hạt quýt quăng vào đầu Mark. Donghyuck cũng bị lay động bởi khuôn mặt nhăn nhó cầu cứu của Jeno mà ngừng đũa. Phải thôi, chồng người ta ai lại để bế mình bao giờ. Donghyuck thở dài "Để đấy sáng mai Lele nó đói nó ăn hết!"
Chenle nhìn tô mì ăn dở, cậu lầm bầm "Đúng là, của ăn của để không có mà cứ phí phạm!". Nói xong lôi tô mì ra ăn tiếp. Sáng hôm nay mưa lớn thật, cậu nhìn quanh, cả cái bếp cũng tối theo vì không có ánh mặt trời rọi vào. Mới 5 giờ sáng nên cũng chẳng ai dậy mà chơi chung. Cũng chán thật. Chenle vét hết miếng kimchi cuối vào miệng, uống cạn cốc sữa rồi lết ra phòng khách ngồi.
Lướt net giờ này thì cũng chẳng có ai chat, down phim thì đang không có hứng, xem tivi thì giờ này có cái gì hay mà xem.Chenle nằm phơi lưng trên sofa.
Cậu rút điện thoại ra lật sổ danh bạ.
"Renjun giờ này mà gọi anh ta thì bị rủa cho xem."
"Kim Jungwoo, gọi anh ấy đến nói chuyện cho vui à?"
"Hyo Rin, ai thế nhỉ?"
"Jung Sungchan, thôi dẹp."
"...."
"...."
"Thôi gọi Renjun xem nào."
Chenle bấm số gọi, chuông đổ được mười tiếng thì nghe giọng còn ngái ngủ của Renjun vang lên.
"Yobuseo?"
"Renjun, là Chenle đây." – giọng Chenle phấn khởi.
"Gì đấyyyyy?" – Renjun chán nản hỏi.
"Này, em mới dậy." – Chenle đáp, cười tươi.
"THÌ SAO? MÀY DẬY THÌ BẮT ANH DẬY THEO À? Cái thằng, nghĩ tới người khác chứ, tối qua anh thức ăn bulgogi tới 12 giờ đấy. Rảnh thật!"
"Renjun này." – Giọng Chenle nghiêm túc.
"Sao cơ?" – Renjun dụi mắt, trả lời.
"Hay ta đi dạo nhé?" – Chenle vội nói.
[cúp máy]
Chenle ngớ người nghe tiếng tút tút từ chiếc điện thoại. Renjun ngắt máy rồi.
Cậu xoay người trên sofa "Chán thật!".
5:30am. Lia sổ danh bạ, tay cậu dừng ở một new contact - Park Jisung.
Chenle nằm bất động, tay vẫn cầm điện thoại. Cậu không muốn gọi anh vào giờ này, chẳng có cái lý do lý trấu gì cả, nhưng sao ngón tay cái cậu nó ngứa thế, như thể phải đập vào cái symbol gọi nó mới hết ngứa. Chenle cau mặt "Gọi cái gì mà gọi?". Cậu quăng cái tay cẩm điện thoại xuống, tay Chenle đập vào cái bàn để cạnh sofa... Và ngón tay cái chạm vào nút gọi.
Chenle hoảng loạn cả lên, dù rằng cậu không hiểu tại sao mình lại phản ứng thái quá như thế. Nếu như vừa rồi là gọi cho Renjun, cho dù là 3 giờ sáng cậu cũng không thấy tội lỗi gì cho lắm. Thế nhưng chẳng hiểu sao đầu cậu lại đang hiện ra 1000 trường hợp Jisung sẽ nghĩ gì, làm gì, cười ra sao, nhăn mặt thế nào khi thấy số cậu hiện lên vào cái tầm 5:30 sáng thế này.
"Hay mình tắt máy? AHHH..." - Chenle thở mạnh, cậu rối lên. Phải làm gì đó...
"... Jisung nghe?" – Giọng nói vang lên trong điện thoại làm Chenle giật bắn, nhưng chẳng hiểu sao miệng cậu lại đang vẽ ra hình chữ D nằm ngang. Còn lượng hồng cầu trên má đang sinh sản vô tính làm cho da mặt cậu hồng lên thấy rõ.
"... Yobuseo? Jisung nghe? Chenle ah?" – Jisung hỏi lại, có vẻ ngạc nhiên.
"Ah... là tôi gọi nhầm số." - Chenle bối rối trả lời điện thoại – "... là tôi định gọi cho... tiệm mì tàu. Ừ, là tiệm mì tàu."
"Cậu gọi mì vào 5:30 sáng à?" – Jisung lại càng ngạc nhiên hơn, giọng anh pha thêm chút hoài nghi kì quặc.
"Tôi... tôi tự nhiên đói bụng thôi. Anh đừng nghĩ là tôi cố tình gọi anh nhé! Chỉ là tôi dậy sớm quá nên mắt mũi không rõ, bấm nhầm số anh thay vì số tiệm mì." – Chenle đang dùng hết khả năng thuyết phục để chống chế.
"... Không phải tôi có ý gì, nhưng cậu đúng là kì quặc thật." – Jisung cười lớn trong điện thoại.
Nếu là Mark nói câu này thì Chenle đã tìm cách chơi lại bằng cách chụp ảnh anh ta lén nhìn theo cô nào đó trên đường rồi gửi cho Donghyuck, để Donghyuck cầm bát đĩa ném tên ngốc đó rồi.
Nhưng đây là Jisung nói, nên Chenle chỉ có thể phản ứng bằng cách im lặng.
"Cậu sao thế? Tôi vừa nói gì làm tổn thương cậu à?" – Jisung hơi chột dạ hỏi, sợ lại làm Chenle cáu như hôm trước.
"... Tôi không sao." – Chenle trả lời, cố gắng dùng tông giọng vô cảm nhất.
"Vậy tại sao..."
"Này anh à! Nếu muốn gọi Chenle nhà chúng tôi đi dạo vào buổi sáng thì gọi vào máy bàn ấy, để bố mẹ, anh chị nó cho phép nó mới được đi." – Mark chẳng biết từ khi nào xuất hiện sau lưng đã giật lấy điện thoại Chenle.
"Anh là?..." – Jisung ngớ người hỏi
"Tôi á! Tôi là ..." - Mark định trả lời là "bố nó" nhưng thấy mặt Chenle đang đanh lại liền im lặng – "... là anh nó!"
"Chào anh, tôi tên Park Jisung." – Jisung lịch sự đáp.
Chenle vùng vẫy chồm tới Mark giật điện thoại, nhưng anh đã dùng tay chụp lấy đầu Chenle đẩy ra, cùng lúc đấy là Jeno ôm eo cậu, Jaemin thì ngồi chồm hổm giữ hai tay ra sau, còn Donghyuck thì duyên dáng đưa tay chỉnh lại cái áo bị lệch của Chenle. Ở đây có 4 người đang cười gian và 1 người đang cười đau khổ.
"Cậu Park Jisung à." – Mark nhíu mày suy tư, miệng hít một hơi sâu – "... sớm thế này mà cậu đã dậy, thật là đáng quý quá."
"Là tôi dậy sớm tập thể dục, tôi còn phải lái xe đi làm lúc 7h sáng mà."
"Cậu Jisung năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"
"Tôi 26, mà sao ạ?" – Jisung thắc mắc hỏi.
"Vậy cậu làm nghề gì?" – Mark hỏi, sau khi Donghyuck nhìn anh thầm thì "nghề"
"Tôi... làm ở công ty chứng khoán." – Jisung hoàn toàn mất phương hướng sau những câu hỏi kì lạ của Mark.
"Vậy cậu..." – Mark không biết phải hỏi gì, thì Jeno đã cười ý nhị, đẩy cằm "Iu~" – "Vậy cậu đã có bạn gái hay lập gia đình chưa?"
"Tôi... chưa có thời gian nghĩ tới chuyện đó." – Jisung cười ngượng ngùng trong điện thoại.
"Chưa nghĩ tới là thế nào? Hả? Cậu 26 tuổi rồi đấy. Thật là..." - Mark xuýt xoa – "Bằng tuổi cậu thì bà tôi đã sinh được 3 đứa con rồi đấy. Cậu cũng nghĩ tới đi là vừa."
Chenle bị giữ cứng ngắc nhìn Mark mà tức sôi bụng. Hỏi han cái kiểu gì thế kia?
Cậu tức mà muốn ứa nước mắt. Donghyuck nhận ra điều ấy nên thôi sửa áo quần cho Chenle mà tiến lại gần dùng tay đánh vào đầu Mark.
"Donghyuck, em làm..." - Mark cau mặt định hỏi
"Anh tránh ra cho tôi nào." – Donghyuck ra lệnh, Mark giận dỗi đưa điện thoại cho Donghyuck.
"..." - Jisung vẫn chờ điện thoại.
"Chào cậu Jisung." – Donghyuck mở lời rất lịch sự - "Xin lỗi vì anh Mark hơi bất lịch sự." (hơi thôi sao Donghyuck, quả là bênh vực đấy).
"Chào... vậy đây là..." - Jisung không biết phải xưng hô ra sao nên để câu nói lấp lửng.
"LÀ CHỊ TÔI, LEE DONGHYUCK" – Chenle gào lên, ở đây có 1 người bị giam cầm, 3 người đứng chết trân còn 1 người đang cầm điện thoại bất động không nói lời nào, nhưng ai cũng cảm nhận được sát khí toả ra từ con người có vẻ mặt đẹp như hoa đấy.
"Chào... chị." – Jisung đánh liều trả lời luôn.
"Chào cậu, vậy ra em tôi làm phiền anh quá." – Donghyuck cười mà sao Mark phải né ra xa sợ lạc đạn. Jaemin ánh mắt hoảng sợ còn Jeno thì lắp bắp "Nữ hoàng gấu nâu nổi giận rồi, đồ con cá heo ngu xuẩn"
"Không có đâu ạ." – Jisung cười đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro