Chapter 2
Mark kéo nón áo khoác che mặt lại, lò dò đi theo 2 đối tượng đang đứng sát rạt vào nhau phía trước. Anh hít một hơi dài, tự giằng xé bản thân.
"Donghyuck à, chỉ vì một tô mì mà em nỡ thay đổi vậy sao? Biết sớm thế này... anh mua cho em cả 1 thùng mì ăn cho sướng. Mà sao hôm nay trông cậu ta cao thế nhỉ?"
Nếu không phải tại cây dù che hết nửa người trên, nếu không phải vì áo khoác Chenle mặc hôm nay là cái mới mua, mà Mark chưa thấy cậu mặc bao giờ, và nếu không phải vì một Chenle bình thường chu đáo hôm nay đi nhầm đôi dép lê... thời trang của Donghyuck, thì Mark kia đâu có phải vật vã bám theo để người đi đường nhìn ngó thế kia. May ra chỉ có Mark và 2 người đi trước là hoàn toàn không phát hiện ra 3 người họ đang thu hút sự chú ý không cần thiết.
"Đã ngoại tình thì đã đành, còn đi cả đôi dép mình tặng. Donghyuck ơi là Donghyuck, anh thật là thất vọng vì em quá. Thật là... em có biết hôm nay em ăn mặc kì cục lắm không?" – Mark đau đớn tự nhủ.
.
Donghyuck đang ủi áo cho Mark ở nhà, đột nhiên lại hắt hơi. Cậu mỉm cười:
"Chắc anh ấy mua mì cho mình rồi!"
.
Chenle vất vả nhấc chân nhích từng bước. Lúc nãy té không đau, nhưng bây giờ cổ chân trái của cậu buốt lên mỗi khi chạm xuống đất, nhưng cậu không nói gì cả, vì chẳng ai đời lại than vãn chuyện cỏn con trong khi mình là con trai tuổi thanh xuân thế này. Chỉ là, Chenle không biết Jisung quan sát cậu nãy giờ, vì Chenle thay vì vịn vào tay áo của Jisung thì lại ghì chặt cây dù xuống, làm Jisung phải vất vả lắm mới giữ vững cây dù không để cho nó đập vào đầu cả hai.
"Chenle này." – Jisung cuối cùng cũng phải lên tiếng – "Cậu vịn vào tay tôi ấy."
"Tôi không sao, anh đừng bận tâm." – Chenle đáp, ngây thơ không biết rằng cậu đang gây khó khăn hơn cho cái tay cầm dù của Jisung – "Xin lỗi anh, tôi có làm phiền anh không?"
"... Tôi không thấy cậu phiền, nhưng nếu cứ thế này thì hư mất cây dù đấy." – Jisung mặt tỉnh rụi đáp.
Chenle giật mình nhận ra tay mình đang nắm chặt thân dù, còn Jisung thì vất vả truyền lực theo hướng ngược lại. Cậu thả nhanh tay ra, rồi mất đà ngã. Mà cái vấn đề, là Chenle à, nếu cậu ngã về bên phải thì sẽ té xuống vỉa hè, còn nếu té bên trái thì vào người Jisung, quả là tình thế nan giải. Và cái vấn đề nhỏ hơn, cậu đâu gian giảo như Jeno để trong tích tắc này có thể tính toán xem ngã bên nào là đẹp, là có lợi nhất. Vì vậy nên cậu thả người cho nó ngã đi đâu thì ngã. Gió thổi nhẹ, đưa thân hình Chenle qua bên trái.
Tim Mark thắt lại khi thấy "Donghyuck" của anh ngã vào lòng người đàn ông khác, ngay trước mặt anh, đi đôi dép anh tặng, chưa ăn tô mì anh đem về. (Vậy hoá ra có mua à, thế sao bảo mua 2 tô xách không được. Mark à, mày thật là ngốc. Nếu nói thật từ đầu biết đâu Donghyuck đâu có lẫy mà đi tìm người khác thế này).
Anh lặng trân nhìn 2 người họ, nhìn Jisung hốt hoảng đưa 2 tay ra đỡ thân hình tuy cao nhưng gầy của "Donghyuck", nhìn cây dù rơi xuống, nhè nhẹ chạm đất, nhìn thấy "Donghyuck" của anh hôm nay có gì đó rất khác, cứ như không phải Donghyuck... Trong một phút giật mình, anh há hốc.
"Chenle?" – Anh ngạc nhiên, đầu tiên là vui mừng vì cái thân hình trước mặt kia chẳng phải Donghyuck của anh, sau là ngạc nhiên vì cái thằng Chenle luôn luôn chu toàn lại xỏ chân vào dép của Donghyuck với tỉ lệ thẩm mỹ kém hơn cả Kang Hodong mặc quần bó thế kia, cuối cùng là thắc mắc người đứng bên cạnh cậu là ai.
"Tốt nhất là đừng lôi tên này về nhà, Chenle, cậu ta đẹp ngang ngửa anh đấy, mà anh thì không thích Donghyuck nhìn ai khác ngoài anh đâu."
Mark cười gian, anh xoay cây dù của Donghyuck vài vòng, tay xách 2 tô mì về nhà, chuẩn bị tường thuật những điều kì thú vừa thấy cho 3 con người nhiều chuyện.
Nếu anh tra không ra (mà đương nhiên anh tra hỏi thì Chenle có thể dễ dàng tìm cách lách chuyện), thì còn 3 yêu quái nữa sẵn sàng lột trần "tất cả" để ra nhẽ, trong đó có thể có cả Chenle.
.
"Cậu không sao chứ?" – Jisung hỏi, tay kéo cây dù lên.
"Tôi không sao, xin lỗi anh." – Chenle đưa tay che mặt vì xấu hổ, hình ảnh khuôn mặt bặm trợn của Jeno hiện lên trong đầu anh. "Cậu cũng lo mà đi tìm "tổ ấm" đi, đừng có long nhong đá banh, bóng rổ mãi với Jaemin như thế" – "Tôi nghĩ tôi tự đi được."
"Tôi thì lại nghĩ chúng ta nên dừng ở đây thôi." – Jisung nhẹ nhàng đáp, nhưng tim Chenle thì nhói.
"Cũng... cũng đúng. Vậy, anh đi trước đi. Tôi cũng..." - Câu nói cậu ngắt quãng.
Thế cũng phải thôi, chỉ là quen trên đường thôi mà, nếu giờ anh đi, mình cũng đâu có lý gì cản lại.
"Thế thì tôi đi trước nhé!"
Nói đoạn, Jisung bước vào một quán ăn bên đường, 10 giây sau ló đầu ra.
"Cậu cũng vào đi chứ!" – Anh cười.
Chenle ngẩn người rồi lê chân vào trong, cậu cười thoáng, không nhận ra mặt mình đang đỏ lên.
.
"Donghyuck ah~ Anh về rồi đây!"
Giọng Mark không chỉ báo cho Donghyuck biết anh đã về với tô mì, mà còn báo cho Jeno biết phải hành động ngay kẻo không muộn. Anh cúi đầu xuống khuôn mặt Jaemin đăng nhăn nhó vì ồn ào.
"Con chim chích choè nó về thôi em ạ. Bồ câu ngủ ngoan nhé!"
Mark bỏ giày ra ở cửa, nhìn Donghyuck đang tiến ra cửa với cái bàn ủi trên tay.
"Sao không đi luôn đi, lúc nãy hùng hổ lắm mà." – Donghyuck mím đôi môi đỏ đáng yêu lại, làm Mark không khỏi bật cười. Anh biết kiểu doạ nạt của Donghyuck thường không làm người ta sợ, mà ngược lại khiến người ta nhào vào ôm lấy mà thôi.
"Bỏ qua chuyện đó đi, lại anh nói cái này cho nghe này." – Mark hất cằm, cười hở miệng.
"Sao?" – Donghyuck cúi người xuống, để Mark thì thầm bên tai.
[...]
[...]
"##### CÁI GÌ? NÓ CÓ RỒI À?"
Lần này thì Jaemin bật dậy thật rồi.
"Ồn ào quá."
Mặc cho Jeno cười hiền bảo "Là con cánh cụt nói chuyện với con chích chòe", cậu bực bội tiến ra cửa, định 1 mồi nướng cả 2 con một lúc.
"Làm cái gì mà gào lên thế? Đang giờ ngủ trưa đấy!" – Jaemin quát lên, chỉ tay vào đồng hồ chỉ 5 giờ chiều.
Cứ tưởng Mark và Donghyuck sẽ nhìn anh với ánh mắt biết lỗi, Jaemin điên lên hơn khi bắt gặp nụ cười rạng rỡ của Mark và ánh mắt vẫn chưa khỏi bàng hoàng của Donghyuck.
"Jaemin này! Anh bảo." – Mark phẩy phẩy tay, gọi cả Jeno đang tất tả chạy ra cứu lửa.
"Bảo cái gì?" – Jaemin bặm môi, quả là đáng sợ hơn hẳn Donghyuck, đến ngay cả
Jeno còn không dám có ý định đụng vào chứ đừng nói là ôm.
"Là Chenle, nó...
[.......]
Khuôn mặt cau có của Jaemin giãn ra, thay vào đó là khuôn mặt của người vừa mới phát hiện con gà múa lân hay con chó nhảy hip-hop. Còn Jeno thì từ vẻ lo lắng chuyển sang một nụ cười gian xảo, kèm thêm vài cái chớp chớp mắt.
"Cái thằng này, về rồi biết!" – Jeno đưa ngón cái lên, nhìn 3 người còn lại. Ở đây có 4 người đang cuời.
.
Jisung đưa Chenle về tận nhà, nhưng Chenle không mời anh vào.
Cậu chưa chuẩn bị tinh thần cho Jisung về những điều anh có thể sẽ "thấy", và sẽ shock khi bước vào ngôi nhà 3 tầng có vườn hoa rộng kia. Cậu cúi đầu.
"Cảm ơn anh. Lần sau tôi sẽ đãi." – Cậu nói thế vì lúc ăn 2 người đã trao đổi mail và điện thoại rồi, chỉ còn nhà Jisung thì cậu chưa tới thôi. – "Tôi vào nhà đây."
"Ừhm. Cậu về cẩn thận." – Jisung cũng cúi đầu.
"Anh cũng cẩn thận." – Chenle đáp, chợt phát hiện Jisung đang ngẩn người ra – "Sao thế?"
"Huh? À, là "lily of the valley" à? Tôi thích cả hoa lẫn mùi. Thơm quá! Thật dịu dàng. Người trồng quả là tao nhã và tinh tế." – Anh khen, không hề biết chính Chenle là người gieo hạt giống loại cây ấy xuống vườn, không hề có chút khái niệm "lily of the valley" là cái giống gì, mà cứ đinh ninh thứ mình đang gieo là hạt hoa loa kèn.
"... Anh đợi một lát." – Chenle khó khăn bước vào vườn, một lát sau trở ra, với 1 nhánh hoa nhỏ màu trắng ngát hương trên tay – "Cho anh đấy, nó giữ được lâu lắm!" – Chenle ngượng ngùng đáp.
"Cảm ơn cậu."
Jisung đưa nhánh hoa lên mũi rồi bung ô quay đi. Chenle nhìn theo anh, tự nhủ.
"Lily of the valley à? ... Anh ta cao hơn mình nhiều ghê."
.
Chenle bước vào nhà, đèn không bật. Cậu thấy làm lạ. Thả đôi dép lê của Donghyuck xuống, nhưng lại do dự. Cuối cùng Chenle quyết định giấu luôn đôi dép của Donghyuck vào phòng. Lúc trở ra phòng khách, cậu giật mình khi thấy Mark ngồi dưới đất bên bàn ăn, đèn vẫn tắt.
"Con lớn rồi đấy chứ mẹ nó nhỉ?" – Mark khàn giọng.
"Đúng là vậy, mì... mình à." – Giọng Donghyuck lí nhí. Còn Chenle thì nhếch mắt trái lên tự hỏi 2 người này có vấn đề về thần kinh hay đang diễn cái vở gì thế này.
"Bố à, nó cũng đến tuổi phải để ý người khác rồi. Bố có giữ cũng chẳng tốt cho em, biết đâu... biết đâu nó tìm được người giỏi giang có thể gánh vác cả gia đình?" – Jaemin nấc lên từng tiếng, ngã vào lòng Jeno.
"Vợ à, em đừng thế. Em phải vui chứ. Sao lại rơi nước mắt vì chuyện hỉ thế này?" – Jeno vuốt nhẹ lên má "vợ" mình âu yếm, còn thằng "em vợ" mắt trợn càng ngày càng to, như thể ước gì "chị nó" chưa hề lấy một người chồng có khả năng kết hợp diễn kịch dài tập ướt át thế này.
"Mẹ nó! Tôi biết rồi!" – Mark gào lên.
"Bố nó!" – Donghyuck vươn người đến bên Mark – "Bố nó cứ để cho con nó tự do làm những chuyện con tim nó mách bảo."
"Chenle." – Mark đứng dậy, chỉ tay về phía Chenle – "Con... con cứ yêu người đó một cách công khai! Cả nhà cho phép!"
Câu cuối vừa thét lên thì Jeno cũng vừa bật đèn, còn Jaemin bắn bông giấy ra chúc mừng. Donghyuck thì cứ như đang cười ngượng, thế mà lại nhìn Chenle như kiểu "Biết mà~". Chỉ tội cho Chenle vừa không thốt được câu nào vừa ngán ngẩm cái đại gia đình này. Mark chồm người tới.
"Cậu ta là ai thế?" – Anh cười, hất hất cằm lên hỏi.
Chenle nhếch miệng, mắt trợn lên. Cậu không trả lời, quay lưng đi thẳng về phòng, đóng sập cửa lại, để lại 4 người ngơ ngác nhìn. Chenle thả mình lên chiếc giường... Cửa sổ mở bung... Mùi hoa quyện trong hơi mưa bay vào phòng.
Cậu ngước lên trần:
"Lily of the valley..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro