Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1

Mưa rơi ngoài cửa sổ không nhiều nhưng đủ làm cho Zhong Chenle bực mình, vấn đề không phải là trời có mưa hay không...

15 phút trước.

"Trời mưa rồi kìa! Mark! Anh làm cái gì thế?" – tiếng Donghyuck gào lên nghe vẫn dịu dàng như hát, nên Mark chẳng mấy giật mình lo sợ.

"Đi mua mì về ăn chứ sao. Cái xe mì ở gần khu mình ấy, người ta có phải quán đâu mà giao mì tận nhà. Đi vài trăm bước là đến... Mà anh nói em có gào lên cũng chỉ tốn hơi thôi." – Mark cười nhếch – "...nghe cứ như "Anh à, đi đâu đấy?" ấy"

Donghyuck giận đỏ cả mặt. Anh chỉ đang định chất vấn Mark đang định cầm cây dù rách của anh ra ngoài làm gì, vì thế nào cũng ướt. Tệ hơn nữa là cái khung dù đã bị...

"Thôi được rồi, anh đi đi!" – Donghyuck đáp dỗi – "Mà em nói có gì về đừng có trách."

"Đi mua mì chứ có đi ăn không trả tiền đâu mà em làm ghê thế. Hay..." - Mark ngừng nói khiến Donghyuck giật mình.

"Hay cái gì?"

"Hay em định bảo anh mua về thêm 1 phần? Mơ đi!"

Nói xong Mark đi ra cửa. Cùng lúc đó nghe tiếng chân chạy rầm rập trên lầu - là Chenle. Cậu gọi vọng xuống.

"Huyng đi mua cho em 1 phần luôn nhé!"

Mark nhíu mày, gào lên.

"Không, 1 tay cầm dù 1 tay cầm mì. Đem 2 phần về thì tay đâu mà xách, phiền lắm! Muốn ăn thì tự đi mà mua."

Nói rồi Mark đi thẳng, để lại Chenle tức tối với cái bụng rỗng và Donghyuck lắc đầu cười thầm.

5 phút sau, vì đói không chịu nổi, Chenle lết xuống lầu tìm Jaemin rủ đi ăn.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt đang nhắm mắt ngủ say dịu dàng như thiên thần của Jaemin thì cậu cũng phát hiện luôn cặp chân của Jeno.

"Cái này người ta gọi là ngủ kiểu tình nhân đấy à? Gối đầu lên chân mà không biết mỏi cổ hay không biết mỏi chân đây! Thế nếu mỏi cả 2 mà vẫn cố gắng làm như không mỏi mới được coi là couple thì 2 người này đúng là perfect couple thật!" – Chenle lầm bầm. Cái bụng đói lại réo rắt báo cho cậu biết nếu không nạp năng lượng ngay có khi cậu nhầm 2 người trước mặt là đĩa sushi nằm kế chai soju cũng nên.

"Jeno hyung ah! Chúng ta đi ăn..."

"Sshh!" – Jeno đưa ngón tay lên môi, ra hiệu cho Chenle im lặng, rồi quay qua cười hạnh phúc – "...để Jaemin ngủ chứ."

Nói rồi Jeno cầm quyển sách "How to keep family happiness forever" (Làm sao để gìn giữ hạnh phúc gia đình) lên đọc tiếp.

"Cái giá trị của người đàn ông trẻ tuổi nhất thật đúng là bị coi rẻ mà." – Chenle vừa nhóp nhép bọc snack vừa nghĩ xem nên phải làm gì cho đỡ đói.

Nhà hàng sang trọng thì cậu đi không thiếu. Quán bên đường thì trời đang mưa thế này ra cho có mà ướt người. Còn gọi đồ ăn giao tận nhà thì lại phải gọi luôn cho mấy người còn lại, trong khi bản thân mình vừa bị người ta đối xử thế này. Zhong Chenle à, mày tốt bụng là chuyện hiển nhiên ai cũng biết (báo chí nó đăng đầy, fan cũng đổ đầy), nhưng đâu có cần tốt tới mức vừa bị tạt nước lạnh vào đầu mà lại quay qua mời người ta đi tắm suối nước nóng không? Cái đó người ta gọi là ngu đấy, là ngu cấp độ nặng chứ chẳng phải thường.

Chenle thở dài, cậu với tay lấy cái áo khoác dài, chẳng thèm ngó tới cái nón hình con gấu nâu Mark và Donghyuck tốn 2 tiếng ở cửa hàng mua mừng sinh nhật năm ngoái, hay cái dù có hình đôi bướm loè loẹt Jaemin góp tiền với Jeno mua tặng thay cho cây dù cũ của cậu bị Jaemin tung quả bóng rổ vào gãy mất.

"Thậm chí anh ta còn không hề xin lỗi, mà còn bày đặt đỏ mặt nghe Jeno khen "Sao em chơi hay thế!" nữa. Đúng là, chẳng hiểu nổi mấy cái cặp nhà này!"

Như châm dầu vào lửa, Chenle cài nút áo khoác, bước bực dọc ra ngoài, không kịp nhận ra mình đã xỏ đại đôi dép lê hình gấu nâu của Donghyuck vào chân...

.

Chenle sải bước, mưa rơi nhẹ trên áo khoác cậu. Chắc mưa cũng thấy cậu đẹp quá hay sao mà né ra không dám rơi vào người làm cậu ướt nhiều. Thế nhưng người đẹp ấy đang dẫm đạp lên những hạt mưa rơi xuống rồi một cách thô bạo như thể muốn nói "Kiếp sau rảnh quá thì đi làm soju, ít nhất còn có chỗ đứng trong xã hội." Chợt, Chenle dừng lại...

"Là Mark, anh ta làm gì thế nhỉ?" – Chenle tự hỏi khi thấy Mark đang trong tư thế kì cục ở đằng xa.

Cây dù cướp của Donghyuck vốn bị rách đã đành, vả lại Mark là đàn ông thì việc gì phải ngại chuyện bị ướt một tí. Thế nhưng cây dù chết tiệt này bị gãy mấy cái khung, làm cho khi gió mạnh thổi vào làm nó bật ngược cả lên, tiếp sức cho việc nâng người đang bám víu lấy nó... lên trời. Mark lúc thì ghì người xuống kéo cây dù không cho nó nhấc anh lên, lúc thì đứng lên tìm cách đẩy cái khung dù lại cho thẳng. Kết cuộc là làm cho hình ảnh anh trong mắt Chenle hiện giờ không khác gì hơn con cóc nhảy bập bập dưới trời mưa.

Chenle trợn mắt nhìn Mark trong 10 giây, rồi buông một câu và quay lưng đi tiếp:

"Lãng mạng lắm, hyung... Cây dù tình yêu có khác."

.

Trời vẫn mưa. Gió thổi mạnh luồn qua các toà cao ốc làm không khí thêm lạnh, và còn làm mắt Chenle cay xé. Cậu siết chặt áo khoác, nhắm mắt bước vội.

Và cũng vì cái hành động nhắm mắt bước đại đó mà... RÂÂÂẦM!

"Tôi vô cùng xin lỗi. Cậu không sao chứ?" – Giọng nói có vẻ lo lắng, Chenle mở mắt ra, gượng ngồi dậy. Áo ướt hết cả, còn tay thì quẹt xuống mặt vỉa hè trầy xước rướm máu. Chenle cắn môi bực dọc trả lời:

"Tôi không sao. Cảm ơn." – Nói rồi đứng dậy phủi áo định đi tiếp.

"Khoan! Chờ chút!"

"Cái gì cơ?" – Cậu gắt. Chưa bao giờ Chenle giận dữ vì chuyện vô cớ đến vậy.

Mà cậu cũng không ngờ, nhờ cơn điên đột xuất của cậu hôm ấy đã tạo nên những chuyện bản thân cậu không ngờ được về sau – "Anh có chuyện gì? Tôi đang vội lắm!"

"Cái này... của cậu..." – người thanh niên nói nhỏ nhẹ nhưng không giấu khỏi nín cười, pha thêm chút dè chừng vì Chenle vừa cáu lên.

Chenle quay lại, giật mình khi thấy trên tay anh ta là... chiếc dép lê hình gấu nâu to đùng của Donghyuck...

"... Tôi biết anh nghĩ gì, nhưng thật ra nó không phải là dép của tôi." – Chenle đỏ mặt lúng túng nói – "Thật ra là tôi mượn... của chị gái tôi."

Ở nhà, Donghyuck đột nhiên hắt hơi. Cậu đổ lỗi cho Mark chắc là phát hiện cây dù trở chứng mà rủa cậu cũng nên.
.
Chenle bối rối đưa tay ra nhận lại chiếc dép, ngẩng mặt lên định xin lỗi vì đã bất lịch sự, nhưng cậu lại làm cho anh ta hoảng hơn khi đứng chết trân ra... vì đói.

Cậu cúi gập người ngồi xuống ôm bụng. Sáng giờ vì lo coi cho xong bộ phim hoạt hình thám tử mà cậu quên cả ăn. Nãy giờ lại còn gặp chuyện bực mình nên càng đói. Chenle bất ổn một, thì người đứng cạnh cậu ta hoảng mười. Anh vội thả cây dù đang cầm xuống, khuỵu gối xuống nhìn Chenle hỏi lo lắng:

"Là tôi đâm vào cậu làm cậu ngã. Đau lắm à?"

"Không. Anh đừng lo..." – vẫn kiểu ngồi gập bụng, cậu trả lời, không còn sức nữa – "Tôi chỉ đói bụng thôi."

"Hah?..."

Khoảng lặng giữa hai người làm cho cơn mưa thêm nặng hạt. Mùi hoa "lily of the valley" nở thơm cả con phố. Chenle ngước mặt nhìn người đối diện, khuôn mặt có đôi mắt rất Hàn Quốc, mái tóc mềm đen bị ướt vì cây dù đã rơi xuống được hơn một phút, bộ vest thường thôi nhưng rất hợp với vóc dáng của anh, sợi dây chuyền thánh giá đeo trên cổ làm cho chiếc áo sơ mi trắng phá cách nhưng lại tạo nên một nét rất quyến rũ riêng biệt. Và kia là cây dù to quá cỡ, đủ cho 3,4 người đi cùng đang nằm 1 góc vì chủ nó đang bận lo lắng cho 1 đối tượng khác, đẹp hơn nó.

"Đói thật." – Chenle thều thào, chống tay xuống đất định đứng lên, và nhăn mặt lại khi nhận ra đó là bàn tay bị trầy.

"Tôi nghĩ..." – người thanh niên nói

"Sao cơ?" – Chenle chùi tay vào áo, con virus đói bụng vẫn đang đập trống ăn mừng trong bụng.

"Để tôi đãi, dù sao cũng thuận đường. Cậu ăn bulgogi chứ?"

Chenle sững người trong giây lát, rồi cậu khẽ nhìn người vừa đưa ra lời mời:

"Tôi tên Zhong Chenle... anh tên gì?"

"Park Jisung."

Jisung mỉm cười, cầm chân Chenle lên xỏ hộ nốt chiếc dép còn lại vào. Mùi hoa "lily of the valley" len lỏi qua khu phố, lướt nhẹ qua vai 2 người... Và Chenle nhìn anh cười...

"Mẹ ơi, 2 chú kia làm gì thế?"

"Đừng có nhìn, đi thôi con!"

Jisung giật mình, nhìn Chenle sau khi cặp mẹ con đi lướt qua họ. Chenle im lặng rồi đột nhiên phá ra cười. Chẳng phải anh ngạc nhiên gì. Phải sống trong một gia đình mà có Mark – Hyuck, có No - Min, thì sẽ học được một chân lý là chẳng có gì cần phải phản ứng mạnh khi người khác nói thế cả. Jisung không hiểu tại sao Chenle cười, nhưng vẫn nhẹ nhàng dìu cậu đứng dậy, tay kia cầm dù lên. Giữa con phố đã vắng bớt người qua lại, cây dù to che cả 2 người.

Chenle vì được dìu nên đứng sát vào Jisung. Họ không nhận ra rằng bên kia đường còn 1 người đang đứng... trân trối - Mark.

"Không... Không thể nào..." - Anh lắp bắp, cây dù phía trước che hết phần lưng trên của 2 người trước mặt, mắt anh dán chặt vào đôi dép thỏ màu hồng chính tay anh đi lựa vào ngày 6 tháng 6 năm nay – "Dong... Donghyuck ah?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro