Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hành trình đến ngọn núi xa

Vốn lúc nhìn thấy camera định chạy đi, nhưng tôi biết gần đây mẹ kế của tôi đang cố gắng trở thành một người trung niên nổi tiếng trên mạng xã hội, cho rằng bà ấy chỉ đang ghi hình gì gì đó, vì thế chỉ liếc mắt nhìn ống kính một cái rồi lại ngửa cổ ngủ tiếp.

Đến sân bay, tôi cúi gằm mặt đi bộ, mẹ kế bắt kịp tôi đưa vé máy bay đã đổi cho tôi, cúi đầu nhìn thấy tên một sân bay nội địa nhỏ, ấn tượng mơ hồ, nhất thời hoảng hốt: "???? Vé máy bay đến Tam Á!"

Người quay phim lặng lẽ đến gần, mẹ kế và tôi đồng thời phát hiện ra ống kính, bà lập tức hăng hái, nước mắt lưng tròng nói: "Chí Thịnh à, con đừng trách dì, dì cũng không có cách nào, hôm nay đưa con đi ghi hình, chỉ nửa tháng thôi, dì cũng là vì con."

Tôi sững sờ trong giây lát, một cơn tức xông lên đầu, gắt gao trừng mắt nhìn bà, cộc lốc hỏi: "Có ý gì? Bố tôi đâu?"

Mẹ kế khóc lóc đáng thương: "Xin lỗi Chí Thịnh, đây cũng là ý của bố con, dì thật sự không có biện pháp..."

Tôi vốn tức giận đến đầu óc ong ong, nhưng nhìn ngón tay hoa lan lau nước mắt của bà ấy, quét qua ống kính xung quanh, đột nhiên tỉnh táo lại, làm ra bộ dáng nản lòng thoái chí, ăn miếng trả miếng nói: "Được, nghe lời dì, con biết dì vẫn không muốn nhìn thấy con, dù sao con cũng không phải con ruột của dì, nếu con đi có thể làm cho dì vui vẻ, như vậy cũng được."

Mẹ kế sửng sốt, tôi không cho bà cơ hội để tiếp tục biểu diễn, kéo vali quay đầu đi, vừa đi lại nhớ ra một chuyện, tôi hỏi người quay hình: "Có phải tổ chương trình có quy định những đồ không được mang theo đúng không?" Người quay hình gật đầu: "Không thể mang theo đồ ăn, đồ chơi..."

Vì vậy, tôi thoải mái buông tay, để vali tại chỗ, một mình đến cửa kiểm tra an ninh.

Khi rẽ ở chỗ kiểm tra, tôi thấy mẹ kế đang ngồi xổm trên đất lật vali của tôi, xung quanh còn có máy quay, nếu bình thường bà ấy động vào đồ của tôi, tôi sẽ tức giận, nhưng hiện tại tôi quyết định không để ý, không quay đầu lại lên máy bay.

Tôi ngủ suốt chặng đường, xuống máy bay chuyển sang xe bus nhỏ đều không làm ầm ĩ, trên con đường núi gập ghềnh lầy lội có hai nhân viên nôn mửa, tôi vẫn vững vàng như một con chó già, nhắm mắt dưỡng thần. Khi xe dừng lại để leo lên núi, tôi chỉ hỏi một câu: "Chúng ta đi đâu?" và bắt đầu im lặng lên núi.

Tôi hoàn toàn không để ý đây là chỗ nào, chỉ cảm thấy thời tiết âm u, không khí ẩm ướt kinh khủng, chỉ leo mấy mét đầu đã đầy mồ hôi, cảm giác mình sắp choáng váng rồi, vẫn là người ghi hình vác máy quay chịu không nổi, bảo tôi nghỉ ngơi một lát.

Có lẽ là lần đầu tiên tổ chương trình gặp một đứa nhỏ không giống đứa nhỏ, lần lượt cử đạo diễn, anh trai, chị gái biên kịch thay phiên nhau đến giao tiếp với tôi, từng bước dụ dỗ: "Ca ca thấy em không giống đứa trẻ không nghe lời, vì sao mẹ kế lại báo danh cho em?" "Cô ấy nói rằng em nghiện internet, chuyện đó có thật không?" "Trong núi không có quán net, em có sợ không?" "Thật ra mẹ kế cũng quan tâm em, muốn có thêm cơ hội cùng em trao đổi, em có thể hiểu được không?"

Tôi vẫn không nói lời nào, khiến một nhóm người bó tay.

Bọn họ không biết tôi, ba tuổi tôi đã theo mẹ ruột là biên đạo kỳ cựu cùng xem các chương trình tạp kỹ, đối với chuyện chương trình truyền hình muốn làm nội dung gì hiểu rất rõ, biến hình kế không phải chỉ thích quay thanh thiếu niên phản nghịch sao, không nổi loạn sẽ làm cho bọn họ không có gì để quay để biên tập.

Vào đến làng, tôi đã mệt đến độ chân mềm nhũn, nhìn quanh nhà tranh tre lá xung quanh, đoán đây là nơi định cư của dân tộc thiểu số. Trong làng hầu như không có người, chỉ có một vài cụ già và trẻ em đứng trước cửa nhà mình nhìn đoàn người chúng tôi chậm rãi tiến vào làng.

Căn phòng trống tổ chương trình sắp xếp vừa nhỏ vừa rách, tôi đi vào còn phải cúi đầu, bên trong rất tối, giơ tay ra cũng không nhìn rõ năm ngón, tôi mất nửa ngày thích ứng, phỏng chừng nơi này không có đèn điện. Trong bóng tối cân nhắc một hồi, xác định đường viền góc tường là tấm ván giường, bèn bước tới sờ thử, vừa cứng vừa ẩm, một mùi ẩm mốc bay đến làm tôi chảy nước mắt, cố gắng thích ứng một hồi, kiên trì nằm xuống, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

Phản ứng không nổi loạn của tôi khiến tổ chương trình phát cáu. Bọn họ dần dần không còn kiêng kị tôi, đứng ở cửa nói chuyện, tôi mới biết được là vị khách ban đầu của chương trình đã được đàm phán xong từ lâu, không biết thế nào lại đột nhiên đổi ý không tới, vì vậy mới chọn tôi đưa lên chương trình. Vốn đứa nhỏ ban đầu tính tình rất xấu, cho nên đã an bài đối tác là một đứa trẻ rất thành thật, vì để tôi trở thành người thay thế đủ tư cách, mới cố ý lừa gạt tôi đến sân bay, chỉ chờ tôi nổi giận, không nghĩ tới tôi lại ra bài không theo lẽ thường. Một vị anh lớn trong đoàn nghiến răng nghiến lợi: "Tôi nói, còn tưởng rằng đứa nhỏ này rất ngoan, tại sao lại bọ báo danh... Loại cưa miệng cũng không thèm phản ứng này thật đúng là lần đầu được gặp, khó trách mẹ kế nó chịu không nổi."

Tôi không hợp tác, đương nhiên cũng không có cơm ăn, khi đói tôi nằm xuống, ngủ sẽ không có cảm giác gì nữa. Trong phòng tối om không phân biệt được ngày đêm, lúc có cái gì đó vấp ngã vào người tôi, tôi vừa mở mắt còn tưởng đã nửa đêm, khuỷu tay người kia thọc vào bụng tôi, tôi thảm thiết kêu một tiếng, sau đó người kia cũng thảm thiết lớn tiếng xin lỗi, là một âm thanh đang trong giai đoạn vỡ giọng.

Tôi bị kéo ra khỏi phòng mới biết vẫn đang là buổi chiều, mà đồng đội cùng tôi hoạn nạn lần này tên là Mark, mười sáu tuổi, người thành phố S, rất xấu hổ vì ngã vào người tôi.

Người anh này cao hơn tôi một chút, mí mắt mỏng, đôi mắt tròn sáng và đen láy, tôi hiểu vì sao tổ chương trình lại nói anh ấy thành thật, quả thật vừa nhìn đã biết là một người lương thiện, thế đạo gì đây, loại hài tử như này cũng bị đưa đến biến hình kế, thật tuyệt.

Tôi giới thiệu bản thân với anh ấy, nói tôi là Phác Chí Thịnh, năm nay mười ba tuổi, cũng là người thành phố S. Bị mẹ kế đưa tới là vì nghiện game và không có việc ác nào không làm.

Mark sững sờ một hồi, giới thiệu thêm anh ấy bị đưa tới đây là vì nghiện rap. Sau đó nói có thể gọi anh ấy là anh Mark.

Hai chúng tôi bắt tay một cách thân thiện, tôi có thể hiểu được cốt truyện quá nhàm chán, nhàm chán đến mức biên kịch ở một bên đầu nổi đầy gân xanh.

Mark tìm được một cái đèn trần treo ở góc phòng. Anh ấy cau mày trước mùi ẩm mốc của chiếc chăn, lấy ra một tấm chăn mỏng ra khỏi vali, cố gắng cải thiện môi trường sống của chúng tôi.

Kĩ năng sống của Mark bằng không, trải chăn rất vụng về, tôi không có ý định giúp đỡ, đang đứng một bên nhìn thì nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa.

Phản ứng đầu tiên của tôi là, ngôi nhà rách nát này vậy mà có cửa, sau đó quay đầu, nhìn thấy một cậu bé đứng ở cửa, ngược với ánh sáng mặt trời, đón lấy ánh sáng mờ mịt trong phòng, khuôn mặt không rõ ràng nhưng giọng nói rất dễ nghe: "Các cậu là những đứa trẻ biến hình? Các cậu đã ăn chưa? Bà tôi mời các cậu đến nhà ăn tối."

Mark kích động đứng lên, bụng thập phần hợp tác kêu lên một tiếng, đứa nhỏ kia sửng sốt, sau đó decibel lập tức tăng lên, cười ha hả.

Ra cửa mới thấy rõ người này trông như nào, rất trắng, có lẽ bởi vì nơi này quanh năm không có ánh mặt trời? Mắt một mí, cười lên rất vui vẻ, dáng vẻ như một chú mèo.

Cậu ta nói cậu ta tên là Chung Thần Lạc, là đứa trẻ trong làng này.

Trí tưởng tượng của tôi về trẻ em vùng núi còn mơ hồ và thiếu sót, nhưng tóm lại không giống như Chung Thần Lạc này, trắng nõn đáng yêu, nói chuyện cũng là tiếng phổ thông, đối đáp tốt, quần áo giày dép tuy hơi cũ, nhưng sạch sẽ gọn gàng.

Tổ chương trình sắp xếp một đứa nhỏ như vậy lo cơm nước cho chúng tôi, bởi vì hai chúng tôi quá nhàm chán nên sắp xếp thêm kịch bản?

Nhà cậu ta không xa, một bà lão chống nạng đứng ở cửa chờ, từ xa dùng phương ngữ gọi: "Lạc Lạc?"

Chung Thần Lạc đáp lại, từ bên cạnh tôi đi lên đỡ lấy bà. Chúng tôi đến gần hơn, thấy đôi mắt của bà trắng dã, bà bị mù.

Đồ ăn đều được chuẩn bị trong phòng chính, có ba bốn cái đĩa nhỏ, so với bàn ăn trong nhà quả thực đơn sơ.

Mark thực sự rất đói, nói cảm ơn xong liền ăn như hổ đói, tôi không muốn cho đoàn làm chương trình chụp được hình ảnh "trẻ con thành phố đều được nuông chiều đâm ra kén ăn", nhưng tôi thật sự là người kén ăn. Tôi đã cố gắng theo kịp Mark, nhưng sau khi thử vài món, thứ duy nhất tôi nuốt trôi chỉ có cơm trắng.

Chung Thần Lạc đột nhiên di chuyển hai cái đĩa đến trước mặt tôi, là cá khô và dưa muối, tôi chưa từng ăn cá khô, cũng không dám thử, nhưng dưa muối thì có thể.

Tôi nghĩ cậu ta sẽ nói gì đó, chẳng hạn hỏi tôi có phải không thích ăn, nhưng cậu ta đã không nói gì. Là chủ nhà, hai bà cháu im lặng không thích hợp lắm.

Tổ chương trình xem không nổi, yêu cầu Chung Thần Lạc và hai chúng tôi giới thiệu bản thân.

Cậu ta nhìn chúng tôi, nhưng lại quay sang máy quay để nói chuyện, "Xin chào, tôi tên là Chung Thần Lạc, là trẻ em làng này, đi học trong thị trấn, năm nay mười bốn tuổi, học cấp ba, thành tích rất tốt. Gia đình tôi có tôi và bà, chúng tôi đã có khoảng thời gian tuyệt vời trên núi."

Tôi luôn cảm thấy cậu ta không phải đang nói chuyện với chúng tôi, cũng không biết nên đáp lại cái gì, biên kịch lại bảo Chung Thần Lạc hỏi chúng tôi một chút. Chung Thần Lạc nói, hỏi cái gì?

Biên kịch bất lực, dạy cậu ta hết câu này đến câu khác, chúng tôi ngượng ngùng ăn xong bữa cơm.


Từ ngày thứ hai trở đi, cơm không được cho không, tổ tiết mục bảo chúng tôi ra đồng làm ruộng, tôi kiên trì bất động không hợp tác, nằm trên giường không dậy, Mark không gọi được tôi, đứng bên giường xoa tay, mọi người không có biện pháp, bảo anh ấy đi trước.

Tôi nằm một ngày, tổ chương trình còn nghĩ ra loại chiêu nấu mì gói ngoài cửa để gió thổi bay mùi vào phòng, mặc dù đói đến đau bụng, đói đến mức rơi lệ, tôi vẫn kiên trì nằm đó.

Đợi đến buổi tối Mark cả người lấm lem bùn đất trở về, người của đoàn ở ngoài cửa nói chuyện với anh ấy mấy câu, anh ấy mang cho tôi một bát mì ăn liền.

Có lẽ là sợ tôi chết đói. Tôi không quá ngạc nhiên, ngồi dậy ăn. Mark nói rằng công việc không quá mệt, rất thú vị, hỏi tôi nếu ngày mai tôi thử đi, tôi vẫn lắc đầu.

Tôi sử dụng cách này chịu đựng suốt hai ngày, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, đói cả ngày không vấn đề, nhưng ba ngày không được tắm, cảm giác như sắp mốc meo cùng cái giường vậy.

Mark tóc ướt trở về, vừa nhìn là biết đã tắm rửa, tôi hỏi anh ấy tắm ở đâu, anh ấy nói phía sau làng có một hồ nước. Tôi im lặng rối rắm thật lâu, hỏi anh ấy có thể dẫn tôi đi không, Mark đồng ý nhưng vẻ mặt lại đột nhiên bối rối, nói Chí Thịnh, anh không nhớ đường, hơn nữa dù sao cũng phải mang theo xà phòng, em có không? Anh là được tổ chương trình đưa cho, dùng xong họ lấy lại rồi.

Hóa ra bọn họ đang chờ tôi, tôi tức giận nghiến răng, cuối cùng đi ra ngoài và nói: "Tôi sẽ ra ngoài làm việc, cho tôi đi tắm."

Người của đoàn không chỉ đưa tôi đi tắm rửa, mà còn làm ảo thuật biến ra quần áo mới cho tôi thay, tôi như nhìn thấy quỷ, họ nói là mẹ kế của tôi đã đưa họ cầm. Tôi nhớ đến mẹ kế ngồi xổm trên mặt đất lật vali của tôi tại sân bay, thật không ngờ, biết được bọn họ chính là muốn vẻ mặt cảm động của tôi, cố ý cầm quần áo quay đầu rời đi. Tắm xong, họ đến và nói với tôi rằng ngày mai chúng tôi sẽ đi học, nói rằng việc đó dễ dàng hơn nhiều so với việc làm ruộng.

Tôi đã tin vào những lời vô nghĩa của bọn họ, Chung Thần Lạc đến gọi chúng tôi trước bình minh, lúc đó chúng tôi mới biết từ làng đến thị trấn cách hơn mười dặm đường.

Đều là đường núi, còn chưa đi bao lâu quần áo sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, ngay cả Chung Thần Lạc cũng không khá hơn là bao. Nhưng dù sao cậu ta cũng quen rồi, lúc chân tôi bủn rủn suýt ngã, cậu ta nhanh nhẹn nắm lấy cánh tay tôi, tôi thở hồng hộc nói cảm ơn, phát hiện cậu ta tuy rằng mồ hôi đầm đìa nhưng trên người vẫn thoang thoảng mùi xà phòng.


Trường học vừa rách vừa nhỏ, tổng cộng ba khối chỉ có sáu lớp, không biết tổ chương trình nghĩ cái gì, vô duyên vô cớ đem tôi nhảy một lớp, xếp tôi vào lớp 3-1 của Chung Thần Lạc.

Tôi đứng trên bụng giảng thấp giọng giới thiệu ngắn gọn về bản thân, nói rằng đến đây mượn lớp để học, xin vui lòng chỉ giáo nhiều. Các bạn cùng lớp nhìn nhau, bắt đầu liệt nhiệt vỗ tay cho tôi, tất cả đều cố gắng cười nhiệt tình. Tổ chương trình quay cận cảnh khuôn mặt của họ, tôi vô cớ cảm thấy xấu hổ, Chung Thần Lạc so với các bạn nữ còn trắng hơn, cũng không cười, không giống với tất cả mọi người.

Tôi trở thành bạn cùng bàn mới của Chung Thần Lạc, giáo viên cho tôi mượn một quyển vở, Chung Thần Lạc nhìn bảng đen tôi liền nhìn bảng đen, Chung Thần Lạc ghi ghi chép chép tôi liền chép chép ghi ghi, trên thực tế một chữ cũng không vào đầu.

Thành tích của Chung Thần Lạc quả thật rất tốt, cậu ta vinh danh đứng đầu bảng trên bảng thành tích dán cuối lớp. Đúng lúc trả bài kiểm tra, tôi muốn xem điểm của cậu ta, nhưng trên bài kiểm tra của cậu ta không ghi điểm, giống như chưa bị chấm điểm qua. Tôi không nhịn được kéo cậu ta hỏi, hỏi cậu ta định thi trường cấp ba ở đâu. Chung Thần Lạc ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, không nói lời nào, tôi tự làm mất mặt mình, chỉ biết ngậm miệng lại.

Nhưng một lát sau cậu ta lại hỏi tôi, có phải tôi là người thành phố S không, tôi nói đúng, cậu ta lại nhịn không được hỏi tôi đang học trường nào, cách đại học S gần không, tôi bảo rất xa, để tiếp tục cuộc đối thoại, tôi lại hỏi cậu ta có người quen ở đại học S à? Chung Thần Lạc lắc đầu.

Trong giờ học có rất nhiều đứa trẻ tò mò đến tìm tôi hỏi vài vấn đề, tôi trả lời xong cũng không còn gì để nói, liền hỏi họ về Chung Thần Lạc, bọn họ nói Chung Thần Lạc thành tích đặc biệt tốt, là nửa giáo viên của bọn họ, bài kiểm tra nhỏ đều là do cậu ta ra đề. Còn nói Chung Thần Lạc là đứa trẻ hiểu biết nhiều nhất trong trường, bởi vì cậu ta có một người tài trợ ở thành phố S, thường xuyên gửi sách vở và văn phòng phẩm cho cậu ta, cậu ta cũng rất hào phóng, luôn đồng ý cho mượn sách.

Tan học chúng tôi đi về nhà, trời đã tối, tổ chương trình chuẩn bị đồ ăn cho tôi và Mark, có cá có thịt rất phong phú, tôi đột nhiên hỏi có thể mời Chung Thần Lạc và bà cậu ta đến được không?

Chung Thần Lạc tới một mình, nhìn ra được cậu ta đang khắc chế, nhưng vẫn hào hứng ăn rất nhanh , người của đoàn lại chuẩn bị thêm chút thức ăn. Tôi đoán đúng rồi, nhà cậu ta bình thường đồ ăn không được tốt như hôm đó mời chúng tôi, trong lòng tôi nghĩ, anh trai tài trợ ở thành phố S, gửi chút tiền ăn còn thiết thực hơn là gửi sách và văn phòng phẩm.

Cậu ta mang đồ ăn về cho bà, hai tay bưng hai cái bát, tôi nói đường tối như vậy làm sao cậu về được, không đợi cậu trả lời tôi liền lấy đèn pin của tổ chương trình nói tôi đưa cậu về. Thực sự quá tối, người quay phim sợ làm rơi thiết bị, không muốn đi theo, nói rằng em đi đi anh quay bóng lưng em.

Tôi cầm đèn pin loạng choạng, Chung Thần Lạc như đi trên mặt đất bằng phẳng, nhịn không được cười tôi: "Thật ra tôi không sao, đều đã quen rồi."

Nhà cậu ta có ba gian phòng, lúc Chung Thần Lạc bày cơm cho bà, tôi nhìn vào căn phòng giống như của cậu ta, đi vào, xem một lúc lâu mới thấy được một cái đèn nhỏ ở góc phòng.

Trong phòng gần như trống không, chỉ có một giá sách nhỏ đơn sơ kê sát tường, tôi tiến lại gần xem, tựa đề sách tất cả đều lạ lẫm, tiện tay rút một quyển mở xem, chợt sau lưng vang lên một tiếng: "Cậu làm gì thế!"

Tôi kinh hãi làm rơi quyển sách xuống đất, Chung Thần Lạc vội vàng đi vào nhặt sách, lau đi lau lại nhiều lần, nhưng vết bẩn bên cạnh sách không mất được.

Mặt mày Chung Thần Lạc trong bóng tối nhìn không ra đang tức giận, nhưng tôi vẫn rất hoảng sợ và liên tục xin lỗi.

Cậu ta nói không sao. Tôi nói tôi đền cho cậu một quyển khác, tôi trở về sẽ mua lại cho cậu, tên quyển sách gọi là gì, tôi gửi đến đây cho cậu... Chung Thần Lạc vững vàng cầm sách, lặp lại một lần nữa, không sao.

Cậu ta vẫn rất bình tĩnh, nhưng tôi không dám nói chuyện, nói tạm biệt với bà cậu ta rồi trở về.


Buổi tối tôi bị đánh thức bởi tiếng mưa, thì thầm gọi tên Mark. Mark ở bên cạnh thản nhiên nói: "Tỉnh rồi? Nghe tiếng mưa đi, vui buồn tan hợp luôn vô tình."

Mark còn biết làm thơ, thật là một học sinh giỏi, sao lại bị đưa đến biến hình. Nhưng anh ấy nói rằng vui buồn tan hợp luôn vô tình, cái này tôi hiểu, bèn thấp giọng hỏi: "Chúng ta ở đây bao lâu? Còn bao nhiêu ngày nữa?"

"Mười bốn ngày, còn mười ngày."

Mười bốn ngày, lúc mới đến tôi quả thực cảm thấy mình sẽ không sống nổi qua mười bốn ngày này, nhưng lúc này lại cảm thấy mười bốn ngày quá ngắn, làm gì cũng không đủ.


Chúng tôi đi học hai ngày, tổ chương trình muốn làm một cái gì đó mới mẻ, bảo chúng tôi chuẩn bị một bài văn, giới thiệu cuộc sống của mình cho các bạn miền núi. Mới nghe còn nghĩ thật vớ vẩn, làm sao có thể làm điều xấu hổ như vậy, không khác gì đang khoe khoang. Nhưng Mark đã lấy ra cuốn sổ nhỏ của mình bắt đầu chuẩn bị, mở to đôi mắt tròn của mình và nói: "Giới thiệu một thế giới chưa biết cho người khác có gì xấu?"

Tôi nghĩ về nó một lần nữa, có lẽ đúng là như vậy.

Vì vậy trên lớp học công khai này, tôi đã tốn rất nhiều thời gian công sức chuẩn bị, giới thiệu cho mọi người về những trò chơi điện tử mà tôi đã chơi, giới thiệu cho họ về những tuyển thủ chơi game chuyên nghiệp, múa máy tay chân nói đến miệng khô lưỡi cứng, nhưng phản ứng của mọi người không tốt lắm, cảm giác rất nhiều người đang trong sương mù, lòng bàn tay tôi nhễ nhại mồ hôi, nhưng nhìn Chung Thần Lạc ở cuối lớp mỉm cười và vỗ tay nhiệt liệt cho tôi, tôi lại thấy thoải mái.

Mark đã dành hết công sức cho thiết bị âm thanh, rap tiếng anh, rap xong và nói với tất cả mọi người lần sau sẽ biểu diễn tác phẩm của chính bản thân.

Mark từ ngày đầu tiên đến đây đã tích cực phối hợp với mọi người, tôi rốt cục đã nghe được sự quật cường từ trong đoạn rap nhanh của anh, anh ấy sẽ không thoả hiệp.


Mấy ngày sau không đi học nữa, tổ chương trình bảo chúng tôi làm việc nhà nấu cơm, chúng tôi trở nên hào hứng, bởi vì quá buồn cười. Nói về nấu ăn, Mark là một tên ngốc thuần tuý, còn tôi là tay thối điển hình, ở trên núi lãng phí nguyện liệu sẽ gây ra nỗi khổ hoàn toàn khác lúc bình thường, biểu cảm méo mó của chúng tôi đã được tổ chương trình thu lại rất nhiều lần, thư viện tư liệu +10086.

Cơm vẫn phải ăn, theo đề nghị của tôi, chúng tôi mang nguyên liệu đến nhà Chung Thần Lạc, Chung Thần Lạc làm đầu bếp nấu cho chúng tôi. Chị biên kịch chê chúng tôi không biết cách nói chuyện, tự mình ra trận, hỏi Chung Thần Lạc biết nấu ăn từ bao giờ, cậu ta nói từ hồi năm tuổi.

Bà lão ngồi bên đột nhiên nói một câu bằng tiếng địa phương, tôi không hiểu, sau khi về hỏi người trong đoàn, cuối cùng có một anh trai quê cách đây không xa lật lại đoạn quay và dịch lại, bà nội cậu ta nói, cháu trai nhỏ của bà mệnh khổ, năm tuổi đã bắt đầu chăm sóc bà.


Ngày về càng ngày càng gần, tổ chương trình cuối cùng cũng không quay được tư liệu mà ban đầu muốn, tự an ủi đạo diễn quay phim, không sao, cắt một kì này cũng không sao.

Hệ chữa bệnh cũng không phải tài liệu chữa bệnh, bọn họ bảo Chung Thần Lạc dẫn hai chúng tôi lên núi hái thuốc, chỉ leo núi thôi cũng muốn lấy mạng tôi rồi, trong giỏ thuốc lác đác vài cọng cỏ cũng là Chung Thần Lạc bỏ vào cho tôi. Tôi nhìn bàn tay Chung Thần Lạc tuy rằng trắng nhưng thô ráp, hỏi cậu ta, tổ chương trình cho cậu tiền bảo cậu làm việc này?

Trình độ tôi không đủ tốt, lời nói không uyển chuyển, Chung Thần Lạc cũng không cảm thấy khó chịu, liếc mắt nhìn tôi một cái, gật đầu.

Leo lên đỉnh núi, phong cảnh ngược lại rất đẹp, Chung Thần Lạc chỉ một hướng, nói nơi đó là quốc lộ, các cậu đến từ đó. Mark nhìn thẳng vào còn đường mà anh ấy không nhìn thấy, lẩm bẩm nói còn năm ngày...

Xuống núi trở về chúng tôi mệt mỏi ngủ một giấc, nhân viên đoàn tiến đến đánh thức Mark dậy nói có điện thoại trong nhà tìm anh ấy, bảo Mark ra nơi có tín hiệu nhận điện thoại, tôi lâu không nghe âm thanh bên ngoài, không khỏi hâm mộ, cũng đi theo một đường.

Chỉ mơ hồ nghe tiếng khóc của một cô gái, Mark vừa nghe điện thoại sắc mặt liền thay đổi, không ngừng nói: "Khải Xán đừng khóc, Khải Xán à."

Sau một lúc lâu mới cúp máy, Mark bàng hoàng nói với đạo diễn: "Tôi muốn về nhà." Đạo diễn liếc anh ấy một cái, qua loa nói mấy ngày nữa lập tức cho anh về.

Mark trầm mặc trở về, đạo diễn lại hỏi tôi có muốn gọi điện thoại cho gia đình không, tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đó nửa ngày, cuối cùng vẫn lắc đầu, tôi không biết có thể gọi cho ai.

Thời gian còn lại trong ngày Mark rất im lặng, không ai trong chúng tôi để tâm đến điều đó , vì vậy tất cả chúng tôi đều phải trả giá. Tôi ngủ đến nửa đêm dậy đi vệ sinh, thấy bên giường rộng rãi, Mark đã biến mất.

Tôi nói cho người trong đoàn, thiếu chút nữa doạ chết bọn họ, Mark chỉ cầm balo của mình và hai cái đèn pin rồi lên đường, anh ấy là một tên ngốc mù đường, ngay đường trong làng cũng không nhớ, hơn nửa đêm lạc đường trên núi là thứ yếu, vạn nhất anh ấy ngã xuống hay đụng phải dã thú, khẳng định sẽ mất mạng.

Mọi người gọi tất cả những người có thể gọi trong làng bắt đầu tìm kiếm trên núi, Chung Thần Lạc cũng ở trong đó, tôi nói tôi cũng muốn hỗ trợ, đã sớm đứng bên cạnh cậu ta. Đường núi không dễ đi, cậu ta cầm đèn pin, tôi gắt gao nắm lấy bả vai cậu ta, gọi to anh Mark, hét lên liền bị vỡ giọng. Chung Thần Lạc cười, trong lúc nguy cấp tôi sinh ra cảm giác hạnh phúc không đúng thời điểm, lại bắt đầu thử nói chuyện với cậu ta: "Tôi nghe nói cậu có một người tài trợ, chính là người đang học ở đại học S phải không?"

Lần này Chung Thần Lạc thừa nhận, hơn nữa còn nói thêm cho tôi biết, người đó cậu gọi là anh Đế Nỗ, người anh này từ khi cậu mười tuổi đã tài trợ cho cậu.

Tôi đem cái tên này ghi nhớ, còn không kịp thưởng thức một chút chua xót trong lòng, một chân giẫm không vững trượt xuống, Chung Thần Lạc xoay người đỡ tôi, ôm chặt lấy tôi mới không làm tôi ngã xuống.

Cái ôm này kéo dài thêm vài giây, tôi đứng vững nhưng vẫn ôm lấy lưng cậu ấy, cậu ấy gầy quá. Chung Thần Lạc dừng một chút mới giãy ra, quay đầu tiếp tục đi. Tôi ngập ngừng lại nắm lấy bả vai cậu ấy, cậu hơi khựng lại nhưng không hất tôi ra.

Chúng tôi một đường leo lên đỉnh núi, gió đêm chợt nổi lên, có cái thoải mái sảng khoái mà ban ngày không có, nhìn kĩ vào trong thung lũng, có thể thấy được những ánh đèn pin chập chờn, còn có âm thanh hô Lý Mark. Tôi còn đang thở hổn hển, Chung Thần Lạc nhẹ giọng nói: "Ở thành phố S cậu sẽ không thể thấy được nhiều sao như này."

Cậu đưa tay nâng cằm tôi lên, tôi ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn thấy bầu trời đầy sao lấp lánh, đường nét dải ngân hà lặng lẽ hiện ra trước mắt tôi.

Tôi không khỏi há to miệng, bị vũ trụ làm rung động đến không nói lên lời, tầm nhìn chậm rãi trở nên mơ hồ, tôi cúi đầu vụng về che giấu cảm tình kì lạ của tôi, Chung Thần Lạc lẳng lặng nhìn tôi, không hề có ý trêu chọc.

Thanh âm của tôi có chút khàn khàn: "Chung Thần Lạc, nếu tôi trở về, nhất định sẽ nhớ cậu."

Đôi mắt của cậu ấy sáng như một ngôi sao, và giống như các ngôi sao, nhìn vào tôi trong im lặng.


Tìm kiếm trên núi cho đến khi các vì sao ẩn đi, bầu trời chuyển màu sáng hơn cũng không có kết quả, tất cả mọi người kiệt sức trở lại làng, cuối cùng nhận được tin báo tìm thấy Mark ở bên đường quốc lộ, hai bên trao đổi qua lại, cảnh sát đưa anh ấy về nhà.

Chung Thần Lạc đột ngột hỏi tôi: "Cậu nói đoạn này của Mark, bọn họ sẽ biên tập như thế nào?"

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy, Chung Thần Lạc cư nhiên nhớ đến việc này, cậu ấy thật thông minh.

Tôi nói tôi không biết, hành qua hành lại cả đêm, có oán giận là điều khó tránh khỏi, rất nhiều đoạn phim có thể bị bỏ đi, muốn đem Mark biên tập thành hư bao nhiêu bướng bỉnh bao nhiêu đều có khả năng.

Đồng thời tôi nhớ đến ngày đầu tiên, Chung Thần Lạc giới thiệu bản thân với máy quay. Cậu ấy cố tình, cậu ấy hy vọng ai đó có thể xem được đoạn đó trên TV.

Anh Đế Nỗ của đại học S.





Sau hai tháng trở về nhà tôi mới được xem chương trình đó, xem cùng Lý Mark và Lý Khải Xán. Lý Khải Xán chính là người chị xinh đẹp sau khi bị gãy xương gọi điện thoại cho Mark đêm đó, khiến Mark cho dù phải lội mấy chục dặm núi cũng muốn về nhà, thanh mai trúc mã và là bạn gái của Mark.

Trong quán cafe ở thành phố S, chúng tôi không phải là những đứa trẻ khiến bố mẹ phải đau đầu, người bên ngoài gọi Lý Mark là "rapper nhỏ trên biến hình kế", còn tôi là "tiểu phú nhị đại trên biến hình kế". Chúng tôi cố gắng điều chỉnh TV ở quán cafe sang kênh truyền hình đang chiếu biến hình kế, sau đó phát hiện rằng tổ chương trình chỉ chú thích một câu: "Lý Mark về nhà sớm vì trong nhà có việc gấp."

Thật là nhân từ.

Lý Khải Xán trên đùi còn chưa tháo thạch cao, đứng lên cao nói với mọi người: "Là tôi là tôi! Tôi là việc gấp ở nhà đó!" Người xung quanh ồn ào, Lý Khải Xán quả nhiên đắc ý vênh váo đứng không vững, sau đó không ngoài dự liệu được Mark vững vàng đỡ được.

Tôi ngửa đầu nhìn TV, Chung Thần Lạc có rất nhiều cảnh, trên TV không được đẹp mắt bằng người thật, không biết anh Đế Nỗ có xem được không.

Sau khi Mark rời đi, tôi tiếp tục ở lại năm ngày, bởi vì thái độ trở nên rất hợp tác, họ thậm chí còn yêu cầu tôi quay lại một số cảnh quay coi như là cốt truyện của hai ngày đầu tiên.

Ngày cuối cùng tổ chương trình bảo tôi đi lấy nước, tôi biết khẳng định lại có sắp xếp gì đó, vẫn làm bộ như không biết, quả nhiên trên đường trở về nghe thấy có người gọi tên tôi, một giọng nữ quen thuộc. Tôi sửng sốt một hồi, ném thùng nước chạy như điên, nhìn thấy mẹ ruột của tôi vốn đang ở nước ngoài đứng trước căn nhà nhỏ rách nát của tôi.

Tôi nhào vào lòng mẹ, nước mắt lập tức rơi xuống, mẹ tôi cười sảng khoái, cũng không vội nâng mặt tôi lên, chỉ liên tục nói vài câu hài hước.

Tôi vốn cho rằng theo cách làm của tổ chương trình, nhất định sẽ để mẹ kế đến đón tôi về, diễn một vở kịch lớn tình cảm giữa mẹ kế và cậu thiếu niên nghiện game đã thay đổi, thật không ngờ người tới lại là mẹ. Mẹ kế vậy mà thật sự đồng ý.

Tôi rốt cục từ trong vòng tay mẹ đứng lên, xa xa nhìn thấy Chung Thần Lạc đỡ bà cậu ấy đứng trước cửa nhà nhìn về phía này, vội vàng ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Đạo diễn quay phim và mẹ tôi hoá ra trước kia từng làm việc cùng một tổ. Bầu không khí vì có mẹ tôi trở nên rất tốt, trước khi đi ăn bữa cơm cuối cùng trong làng, mẹ đã nghe về Chung Thần Lạc là đứa bé hàng xóm, cũng mời cậu ấy và bà cậu ấy đến, nhưng Chung Thần Lạc từ chối. Cậu ấy cũng từ chối chụp ảnh tạm biệt với tôi.

Vài phút cuối cùng trước khi đi, tôi chạy tới nhà cậu ấy, vốn còn sợ cậu ấy vì trốn tổ chương trình nên không ở nhà, nhưng cậu ấy lại đang ngồi trên giường đọc sách, tôi nhịn không được nói: "Quá tối, sẽ bị cận. " Chung Thần Lạc ngẩn ra, sau đó quay đầu lại cười với tôi: "Cậu phải đi rồi?"

Tôi đột nhiên rất buồn, tôi nói cậu cho tôi địa chỉ, sau khi về tôi sẽ gửi cho cậu cái gì đó.

Chung Thần Lạc bất đắc dĩ cười cười: "Cậu muốn gửi gì cho tôi? Quần áo? Thức ăn? Tiền? Đây chỉ là nhất thời, không cần phải bận tâm."

Tôi cúi đầu lấy hết can đảm để nói: "Cậu rất thông minh có thể rời khỏi nơi này. Tôi có thể giúp cậu, so với anh Đế Nỗ còn giúp cậu càng nhiều hơn, cậu có thể đi khỏi đây."

Chung Thần Lạc cao giọng trở lại: "Tôi có thể rời khỏi đây hay không, không ai có thể quyết định, kể cả bản thân tôi, điều đó phụ thuộc vào số phận."

Vẻ mặt cậu ấy quá xa lạ, lời nói tôi nghe cũng không hiểu, tuy rằng lồng ngực tôi dâng lên đau đớn, nhưng không nói nữa, xoay người rời đi.


Sau khi về nhà, bố tôi chỉ nói: "Về rồi à" để chào tôi. Tôi lặng lẽ về phòng mình, thoát khỏi máy ảnh sau một thời gian dài. Mẹ kế dựa vào cửa phòng tôi: "Chí Thịnh, xin lỗi..."

Tôi trầm mặc một hồi, tự cảm nhận cảm xúc của bản thân, mới ngắn ngủi mười bốn ngày nhưng cơn giận trước khi rời đi đã không còn tìm thấy. Ở trên núi rất khổ rất uỷ khuất, nhưng nhìn thấy mẹ rất vui, quen biết Mark rất vui, quen biết Chung Thần Lạc... rất phức tạp.

Tôi lắc đầu thở dài như một người lớn, ra hiệu cho bà ấy "quên đi".

Tôi xin tổ chương trình địa chỉ ngôi làng, viết thư cho Chung Thần Lạc, viết hai bức thư, đều là những lời vô nghĩa, cũng gửi bưu kiện, có sách vở, văn phòng phẩm và quần áo mới, không có hồi âm. Nghe nói quá trình chuyển phát đến được ngôi làng rất phức tạp, không đáng tin cậy, về sau cũng không gửi nữa.

Qua một năm đến lúc phải thi chuyển cấp, không biết xuất phát từ tâm lý gì, tôi cố gắng chăm chỉ để thi vào trường cấp ba phụ thuộc đại học S. Bố tôi bình thường đối với tôi không quan tâm cũng bị cảm động, tuy rằng cuối cùng điểm số vẫn rất kém, nhưng bố tôi bỏ tiền ra đưa tôi vào khoa Quốc Tế của trường trung học phụ thuộc đại học S.

Nhưng mà sau khi vào cấp ba, tôi càng cảm thấy mình không theo kịp việc học, cả ngày ngâm mình ở quán net, thao tác của tôi càng ngày càng tốt, đồng thời nắm đấm cũng trở nên lớn mạnh, lòng nổi loạn rục rịch, có đôi khi trong game gặp phải người chơi không có tố chất gì, tôi sẽ nói cho người kia biết đến tiệm net x phòng xx mặt đối mặt.

Cũng không có ai thực sự đến, hôm nay khi đang đánh nhau trong game, một bàn tay thon dài xinh đẹp đột nhiên đặt lên màn hình của tôi, tôi cho rằng ngày có thể thoải mái đánh nhau rốt cục cũng đến, tim đập nhanh hơn, nhưng vẫn lạnh mặt nói chờ tôi đánh xong ván này rồi nói chuyện sau.

Vì vậy, người kia thật sự ở một bên chờ đợi, kết thúc tôi tháo tai nghe ra và quay đầu, đứng phía sau là một người trẻ tuổi đẹp trai tóc hồng mỉm cười với tôi: "Em là JS25? Thao tác rất tốt, em có muốn đến NCT không?"

La Tại Dân khẩu khí thật lớn, ai không biết còn tưởng anh là ông chủ của NCT, nếu không cũng là huấn luyện viên trưởng, nhưng mà anh ấy không phải, anh ấy là thành viên chủ lực của chiến đội NCT, theo lời anh ấy nói, tìm tôi là bởi vì coi trọng kĩ năng bắn tỉa của tôi, kết hợp cùng anh ấy chính là trời sinh một cặp.

Khi đó tôi chỉ là một thiếu niên, tôi hỏi: "Tôi có thể vào thẳng đội đấu chính?" Nụ cười của La Tại Dân cứng lại: "Không thể, là đội huấn luyện cao cấp cho người mới."

Tôi lại hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi?"

"......24."

"Vậy chờ tôi có thể vào đội đấu chính không phải anh đã giải nghệ rồi sao? Làm thế nào hai chúng ta có thể làm trời sinh một cặp?"

Sau này khi Hoàng Nhân Tuấn nhắc lại chuyện này, luôn lắc đầu: "Còn nói anh Tại Dân không thương em, nếu là anh, lần đầu tiên gặp mặt liền đánh em thành đầu heo, làm sao có thể giữ lại em đến ngày hôm nay."

Hoàng Nhân Tuấn, trưởng nhóm đào tạo trẻ của NCT, sau khi tôi vào đội (được La Tại Dân uỷ thác) chăm sóc tôi như người mẹ, anh ấy là bạn trai của La Tại Dân, hai người cơ bản không có ý che giấu.

Công bằng mà nói, hơn nửa năm ở đây đào tạo tôi rất thoải mái, có đội trưởng Hoàng chăm sóc, huấn luyện viên đánh giá cao, còn có tuyến thủ đấu chính thường xuyên chỉ điểm. Gương mặt được các fan nữ yêu thích, không có nhiều hoạt động livestream, nổi tiếng nhất trong đội, các fan còn đào ra "Biến hình ký - Hành trình đến ngọn núi xa" của tôi, tất cả mọi người đều cười — ngay cả Mark đã đưa Lý Xán Xán sang Canada du học, lâu ngày không liên lạc cũng vui vẻ chia sẻ cho tôi đoạn dài tổng hợp cảnh Phác Chí Thịnh 13 tuổi khóc lóc, Phác Chí Thịnh tay thối,...

Có thể làm cho mọi người sau khi xem biến hình ký dùng phương thức khác quen biết khách mời biến hình ký một lần nữa cũng không có mấy người, tôi xem như là một trong số đó.

Đương nhiên cũng sẽ có người đố kỵ, cuộc thi tuyển chọn tuyển thủ đấu chính sắp tới gần, rất nhiều người nói JS25 không ổn định, là do NANANA cố chấp cho tôi vào.

Ngày hôm đó La Tại Dân là đàn anh đầu tiên đến, sau khi ngồi xuống nhàn rỗi xoay ghế, đột nhiên lên tiếng: "Nghe nói các bạn đều tò mò về mối quan hệ của tôi và JS25? Tôi nói với mọi người, JS25 là do tôi sinh ra."

Nhất thời tất cả mọi người đều ngẩn người, Hoàng Nhân Tuấn giơ tập tài liệu lên che mặt, nhưng không che được bả vai rung rung. Tôi hướng La Tại Dân phóng ra ánh mắt viên đạn, người này lại cười ha ha một tiếng: "Như thế nào? Không tin? Không tin là đúng. Vậy tôi không sinh cậu ấy ra, tại sao tôi lại phải thiên vị cậu ấy? Tôi thả nước đem phế vật đưa vào đội đấu chính, chẳng lẽ chỉ để ra sân mình được chết nhanh hơn?"

Có thể là vì bị La Tại Dân chiếm tiện nghi nên trong lòng có bực bội, thi đấu tuyển chọn tôi phát huy đặc biệt tốt, thuận lợi thông qua, trở thành tay súng bắn tỉa chủ lực của NCT mùa giải mới.

Thành tích mùa giải đầu tiên của tôi rất tốt, xứng đáng với một câu thiếu niên thành danh, rốt cục ngay cả mẹ kế luôn cằn nhằn của tôi cũng phải ngậm miệng, tiếp nhận thực tế tôi đi con đường khác với những đứa trẻ khác.

Tôi không hoạt động nhiều trên weibo, ngày đó vừa online số lượng tin tức nhiều bất thường, tôi nhấp vào xem kỹ lại bị làm sửng sốt.

Chung Thần Lạc tràn ngập màn hình. Người hâm mộ đều hỏi tôi, còn nhớ Chung Thần Lạc không.

Bài đăng nhiều nhất là một mẩu tin, Chung Thần Lạc, thủ khoa trung học G, trường trọng điểm thành phố Y.

Bài đăng không dài lắm, cũng chỉ có một tấm ảnh đi kèm, Chung Thần Lạc trong bộ thể thao màu trắng đứng trên sân thể dục mỉm cười.

Cậu ấy trưởng thành, quai hàm sắc bén, ngoại hình càng đẹp hơn, thần sắc cũng lạnh lùng hơn.

Chung Thần Lạc nói có thể rời khỏi nơi đó không phải xem số phận, cho nên, vận mệnh cuối cùng đã mở mắt, đưa cậu ấy ra ngoài sao?

Có thể làm cho mọi người sau khi xem biến hình ký dùng phương thức khác quen biết lại lần nữa, đứa trẻ từ trên núi xuất ngoại, Chung Thần Lạc có lẽ là người duy nhất.


Có thể bởi vì có công việc cùng thu nhập, tôi tự giác coi mình là người trưởng thành, tâm tình muốn đi tìm Chung Thần Lạc mãnh liệt chưa từng có. Không trong mùa thi đấu, một mình tôi bay đến quê hương của Chung Thần Lạc, gian nan hỏi đường lần thứ hai vào núi. Bị ép đi theo La Tại Dân tập thể hình cũng có hiệu quả, tôi lên núi không còn mệt như năm đó.

Làng trở nên hoang vắng hơn, cửa gỗ căn phòng tôi từng ở khóa chặt, nhà Chung Thần Lạc cũng vậy. Tôi đi một lúc lâu mới gặp được vài người, nhưng tiếng địa phương của họ một câu tôi nghe cũng không hiểu, khoa tay múa chân nửa ngày cũng không có đường xoay xở. Giờ tôi mới nhận ra biến hình kế của tôi, chẳng qua chỉ là cuộc vui chơi của đứa trẻ dưới sự hộ tống của người lớn mà thôi.

Tôi không dám một mình đi hơn mười dặm đường núi, đi đường vòng gấp ba quãng đường đổi xe bus nhỏ lại đổi xe bus nhỏ tìm đến trường học trên thị trấn, giáo viên của trường hầu như đều có nhà bên cạnh trường học, tôi tìm được giáo viên chủ nhiệm lớp 3-1 năm đó, mới biết được sau khi chúng tôi ghi hình xong chương trình không bao lâu, bà Chung Thần Lạc vì bệnh đã qua đời, cậu ấy đi lên tỉnh để làm bài thi vào trường G, thuận lợi được nhập học, mấy năm nay cũng chưa từng trở về.

Tìm được Chung Thần Lạc nói khó cũng không khó, tôi có thể đi đến trường G hỏi thăm, thậm chí có thể đăng lên weibo nhờ giúp đỡ, nhưng tôi lại có một chấp nhất kỳ dị, tôi chỉ muốn dựa vào chính mình tìm thấy cậu ấy, lần đầu tiên mặt đối mặt đứng trước mặt cậu ấy.

Vì vậy tôi trở về thành phố S, từ ngày đầu tiên đại học S nghênh đón tân sinh viên liền bắt đầu chờ ở cổng trường, tôi thậm chí còn không có ý định điều tra xem Chung Thần Lạc có nộp đơn vào đại học S hay không.

Cũng may sinh viên đại học S đều ở cùng một khu, đại đa số đều đi qua cổng chính vào, các đàn anh đàn chị ở cổng trường đón tân sinh viên nhìn tôi đáng thương, cho phép tôi ngồi xổm sau lưng họ mượn chút bóng râm từ mái hiên.

Ngày thứ tư, cuối cùng tôi đã nhìn thấy một người mặc áo sơ mi trắng ngắn tay và quần jean giữa một nhóm học sinh mới xuống xe, cao gầy và trắng, mí mắt mỏng.

Tôi ngồi xổm ở đó vươn cổ, dùng ánh mắt nóng bỏng và ướt át nhìn cậu ấy đi tới, cổ họng nghẹn lại.

Chung Thần Lạc cầm lấy sổ tay hướng dẫn dành cho sinh viên năm nhất, nâng mí mắt lên, nhìn thấy tôi đang ngóng trông phía sau, sửng sốt một hồi, kéo vali vòng tới trước mặt tôi, cười gọi tên tôi: "Phác Chí Thịnh", giống như chúng tôi mới gặp nhau hôm qua.

Tôi đưa tay bảo cậu ấy kéo tôi lên, ngồi xổm quá lâu hai chân đều tê dại, trực tiếp nhào vào trong ngực cậu ấy, tôi đã cao hơn cậu ấy nửa cái đầu, cho nên không bằng mà nói là tôi ôm cậu ấy vào trong lòng. Cậu ấy vẫn gầy như trước, mùi xà phòng nhàn nhạt phả vào mặt, rất nhiều ký ức cùng cảm xúc ùa về trong đầu tôi, tôi nhớ đến thung lũng và dải ngân hà, mũi chua xót, mất mặt mà khóc.


Tôi gặp lại Chung Thần Lạc, có số điện thoại, wechat, số phòng ký túc xá, có thể cùng cậu ấy nói chuyện phiếm, hẹn cậu ấy đi dạo phố, đi chơi. Chung Thần Lạc không thường xuyên có thời gian rảnh, cậu ấy bận học và làm thêm, chúng tôi đến công viên giải trí một lần, bởi vì tôi không dám chơi cũng không cần chơi, cũng không chơi thành cái dạng gì. Nhưng không sao, tôi vẫn rất hạnh phúc.

Chung Thần Lạc ở thành phố S hoạt bát hơn nhiều so với hồi ở làng. Tôi phát hiện cậu ấy rất thích trêu chọc tôi, như thể cậu ấy rất thích thấy tôi trợn tròn mắt. Mỗi lần tôi đều bị lừa. Bởi vì tôi cũng rất thích bộ dáng cười ha hả của cậu ấy sau khi thực hiện thành công.

Câu lạc bộ của chúng tôi tổ chức một trận đấu ở Đại học S, tôi hào hứng nói với Chung Thần Lạc, nhưng cậu ấy nói với tôi rằng cậu ấy phải làm thí nghiệm nên không thể đến xem, nhưng sau khi trận đấu kết thúc có thể mời tôi ăn tối ở canteen trường.

Đánh xong trận đấu, tôi không đợi được Chung Thần Lạc, bị cặp đôi La Tại Dân Hoàng Nhân Tuấn không tốt nghiệp này nói muốn ở đây nhớ lại thời gian yêu đương học đường kéo đến canteen, tôi rầu rĩ không vui, hai người họ đã bưng về một bàn thức ăn.

Vào giờ ăn, canteen ồn ào tiếng người qua lại, còn có rất nhiều người đang lén chụp ảnh bàn chúng tôi. Tôi đối với tất cả những chuyện này thờ ơ, gửi wechat báo cho Chung Thần Lạc biết mình ở đâu sau đó vẫn luôn nhìn cửa, cậu ấy vừa tiến vào tôi liền thấy được, đứng lên muốn gọi lại không thể lên tiếng.

Cậu ấy không đi một mình, người đồng hành của cậu ấy cao, vai rộng, sống mũi cao thẳng.

Chung Thần Lạc còn chưa nhìn thấy tôi, đang rất hào hứng cùng người kia nói chuyện, nói xong lại cười híp mắt.

Người kia rất đẹp trai, nhưng đẹp trai hơn tôi nhiều không? Tuổi tác cũng lớn hơn chúng tôi rất nhiều... Tôi chợt ngẩn người hiểu ra đây là ai.

Tôi ngẩn người, La Tại Dân theo tầm mắt của tôi nhìn qua, đột nhiên buông đùi gà trong tay cũng đứng dậy, biểu tình không rõ ràng. Tôi hoang mang nhìn anh ấy, lại nhìn Hoàng Nhân Tuấn, anh ấy cũng đang nhìn bên kia, sắc mặt có chút tái nhợt.

Ba người chúng tôi đồng loạt nhìn chằm chằm, hơn nữa tôi đứng cùng La Tại Dân đủ nổi bật, Chung Thần Lạc nhìn thấy chúng tôi, cười vẫy tay, hướng bên này đi tới.

Người kia đi theo phía sau Chung Thần Lạc, chỉ thoáng kinh ngạc, gọi trước: "Tại Dân."

Thanh âm La Tại Dân rất thấp, gần như bị tiếng người xung quanh lấn át, nhưng tôi vẫn nghe được: "... Lý Đế Nỗ."


Năm người chúng tôi ngồi cùng một chỗ giới thiệu với nhau, Lý Đế Nỗ là người đã tài trợ cho Chung Thần Lạc, người địa phương, sinh viên tốt nghiệp đại học S, vừa trở về từ nước ngoài. Chung Thần Lạc thất hẹn là vì đi đón anh ta. Mà La Tại Dân và Lý Đế Nỗ là bạn học cũ kiêm hàng xóm. Đến lượt giới thiệu quan hệ giữa tôi và Chung Thần Lạc, Chung Thần Lạc nói: "Chúng tôi là bạn."

Tôi không hài lòng nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cậu ấy không sai, tôi chỉ cảm thấy mình bị bỏ qua.

La Tại Dân Hoàng Nhân Tuấn thoạt nhìn cũng có tâm sự, ba người chúng tôi rất nhanh liền rời đi.


Buổi tối trong ký túc xá của câu lạc bộ, tôi một mình đứng trên ban công hóng gió hút thuốc, Hoàng Nhân Tuấn đột nhiên đi ra, bộ đồ ngủ rộng rãi bị gió thổi càng bật lên vẻ gầy gò của anh ấy.

Tôi nhớ anh ấy không hút thuốc, không thích ngửi mùi thuốc lá, La Tại Dân vì anh ấy mà bỏ thuốc lá, vì vậy tôi dập tắt lửa.

Hoàng Nhân Tuấn dựa vào lan can: "Em nhất định tò mò tại sao trưa nay bọn anh thấy Lý Đế Nỗ lại biểu hiện như vậy?"

Tôi cau mày, nghe anh ấy tiếp tục nói: "Lý Đế Nỗ không chỉ là trúc mã lớn lên cùng La Tại Dân, còn là mối tình đầu của cậu ấy."

Thì ra là bạn trai cũ, tôi cố tình cười hỏi vì sao bọn họ lại chia tay, cũng không thể vì học bá đại học S nhìn không vừa mắt La Tại Dân bỏ đại học đi chơi game chứ?

Hoàng Nhân Tuấn nhàn nhạt liếc mắt nhìn tôi một cái, kể ra một câu chuyện nặng nề hơn.

Cùng lớn lên với La Tại Dân Lý Đế Nỗ còn có một người tên là Lý Đông Hách, tình cảm giữa bọn họ như tay chân, cũng không bởi vì hai người trong đó có quan hệ yêu đương mà có chút xa cách nào. Kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học bọn họ cùng nhau về vùng núi quê hương của Lý Đông Hách, bị kẹt trên núi do mưa lớn, lại gặp phải lũ quét, Lý Đông Hách cứu Lý Đế Nỗ, chính mình lại không thể sống sót.

Chuyện đó để lại bóng ma tâm lý nghiêm trọng trong lòng Lý Đế Nỗ, sinh ra cảm giác chán ghét cuộc sống, cảm thấy mình không xứng đáng được sống, cũng không xứng được nhận tình cảm. Người nhà khóc lóc, cãi lộn, cầu xin, gọi bác sĩ, lăn qua lăn lại một trận, Lý Đế Nỗ không chết, nhưng từ đó về sau nhiệt tình đi làm công ích xã hội, từ năm đó bắt đầu tài trợ cho học sinh nghèo, Chung Thần Lạc là một phần mười mấy trong số đó. Đồng thời chia tay với La Tại Dân.

Anh ta nói mình không xứng đáng được yêu, nhưng La Tại Dân lại cảm thấy mình mới là người bị vứt bỏ, anh mất đi hai người bạn thân nhất, còn mất đi tình đầu.

Hoàng Nhân Tuấn quen biết La Tại Dân ở đại học, trầm mê bóng dáng âm trầm cùng phong cách cận chiến bạo liệt của người này khi chơi game, một đường đi theo vào NCT. Anh ấy hiểu quá rõ ràng vết sẹo mang tên Lý Đế Nỗ trong lòng La Tại Dân không bao giờ lành được.

Lần đầu tiên tôi cãi nhau với Chung Thần Lạc.

Không quan tâm là đang đi trên đường, tôi cố gắng nâng cao giọng nói: "Cả ngày chỉ biết Lý Đế Nỗ Lý Đế Nỗ, bao nhiêu tuổi còn gọi Đế Nỗ ca, không ngại ghê tởm... Cậu không thể nhìn tôi nhiều hơn sao?"

Decibel của Chung Thần Lạc dễ dàng đè ép tôi: "Phác Chí Thịnh, cậu đang cố tình gây sự cái gì?"

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ thổ lộ như thế này: "Lý Đế Nỗ có gì để thích? Chỉ vì anh ta tài trợ cho cậu? Tôi cũng có thể. Tôi có tiền, có thể trả học phí tiền sinh hoạt tuỳ tiền bất cứ phí gì, cậu không cần phải đi làm thêm nữa, tôi kém hơn anh ta ở đâu?"

Sắc mặt Chung Thần Lạc trầm xuống, tôi gần như đã quên lúc cậu ấy không cười lại lạnh lùng đáng sợ như vậy, cậu ấy nói: "Lúc anh ấy không biết tôi đã nguyện ý tài trợ cho tôi, cậu chính là thiếu ở chỗ này."

Tôi vừa tức vừa cười, suýt nữa không kiềm được nước mắt, đôi mắt đỏ bừng, từ kẽ răng nghiến ra tên cậu ấy: "Chung Thần Lạc, cậu đối xử với tôi như vậy là công bằng sao?"

Giống như bị ánh mắt của tôi chích đau, cậu ấy xoay người không quay đầu lại mà rời đi.


Sau khi trở về, Chung Thần Lạc gửi wechat cho tôi: "Xin lỗi."

Tôi không trả lời, tôi không có gì để nói.


Mùa giải tuyển chọn chủ lực mới sắp tới, câu lạc bộ tổ chức mấy trận đấu huấn luyện phát sóng trực tiếp, tôi và La Tại Dân đều phát huy không tốt lắm, một nhóm người kéo vào weibo của hai chúng tôi, nói La Tại Dân đã già không còn cảm giác, nói tôi trẻ tuổi tâm tính kém, tóm lại là không xứng làm chủ lực, ngay cả dự bị cũng là miễn cưỡng.

Chung Thần Lạc sau nhiều ngày lại gửi wechat cho tôi: "Tuyển chọn cố lên."

Tôi thậm chí còn không biết cậu ấy ngoài bóng rổ còn quan tâm đến thể thao điện tử.


Tuy nhiên sau kỳ tuyển chọn, tôi và La Tại Dân vẫn vững vàng giữ vị trí chủ lực bắn tỉa và tấn công.

Chúng tôi đến thành phố H thi đấu, Hoàng Nhân Tuấn vinh quang thăng chức đội trưởng, theo dõi sát sao chúng tôi suốt chặng đường. Đợi đến khi đại thắng ra sân bay trở về, La Tại Dân tìm được cơ hội, để cho đám trẻ chúng tôi che chắn, tự mình lén chạy đến cửa hàng miễn thuế mua quà cho Hoàng Nhân Tuấn.

Tôi một bên kéo dài thời gian nói chuyện với Hoàng Nhân Tuấn, một bên trong lòng hâm mộ, La Tại Dân trong lòng có vết sẹo thì sao, ít nhất hiện tại trong lòng anh ấy có Hoàng Nhân Tuấn. Trong lòng Chung Thần Lạc thì sao? Có tôi không?


Sau khi trưởng thành, tôi thuê một căn hộ cao tầng ở một mình vào thời điểm không có mùa giải, ngoại trừ La Tại Dân Hoàng Nhân Tuấn ở cùng một tiểu khu cộng thêm Chung Thần Lạc, không còn người nào tới, bởi vậy đêm mưa bão bị gõ cửa phòng, còn mơ màng tự hỏi mình có gọi đồ ăn hay không.

Mở cửa một cỗ không khí lạnh lẽo đập vào mặt, người tới vội vàng tiến lên một bước, chóp mũi chúng tôi gần như chạm nhau.

Chung Thần Lạc cả người ướt đẫm, trắng đến trong suốt như một con ma nước, lúc nói chuyện răng va vào nhau, nhưng hơi thở còn ấm áp: "Cậu có cần tôi không? Cậu cần tôi không? Tôi sẽ cho cậu."

Bất cứ ai có mắt đều có thể biết Chung Thần Lạc có gì đó không ổn, nhưng tôi làm sao nỡ buông tha cơ hội này. Đầu óc tôi vang lên một tiếng, một tay giữ chặt gáy Chung Thần Lạc ấn vào người mình, một tay dứt khoát gọn gàng đóng cửa lại.

Là lần đầu tiên, chúng tôi làm đủ kịch kiệt đủ tận hứng. Tôi có rất nhiều sản phẩm chăm sóc da mẹ kế mua cho, Hoàng Nhân Tuấn mua cho, fan tặng, tiện tay cầm một chai làm chất bôi trơn, tôi cảm thấy hiệu quả vẫn ổn, nhưng Chung Thần Lạc vẫn luôn rơi nước mắt, tôi hoảng hốt hôn lên mặt và cổ cậu ấy: "Thần Lạc, rất đau sao? Tôi dừng lại nhé?"

Cậu ấy lau mặt một cái, làn da lấp lánh, lắc đầu phủ nhận.


Tôi đem cậu ấy ăn sạch sẽ, lại dẫn cậu ấy vào phòng tắm rửa sạch, Chung Thần Lạc vô lực ôm cổ tôi, vùi mặt vào ngực tôi, mái tóc đen bình thường hơi thô ráp của cậu ấy ướt đẫm tiếp xúc da tôi, nước chảy, trái tim tôi cũng mềm đi, đau lòng cậu ấy, đau lòng vô cùng.

Cậu ấy vừa chạm vào giường liền mơ màng ngủ, tôi cầm máy sấy tóc tìm mọi loại góc độ, miễn cưỡng đem tóc cậu ấy đại khái sấy khô, ngồi ở bên giường nhìn cậu ấy một lúc, đứng dậy ra ban công châm thuốc.

Tôi hút hai điếu thuốc trong tiếng mưa, cửa phía sau vang lên, ai đó ôm chặt tôi từ phía sau, thì thầm vào lưng tôi nói: "Cậu có điều gì muốn hỏi tôi không?"

Tôi nói: "Cậu muốn nói gì?"

Cậu ấy nói: "Xin lỗi."

Đầu tôi to lên, xoay người che miệng cậu ấy: "Tôi cũng không muốn nghe lời này, không bằng cậu đừng nói nữa."

Đôi môi ấm áp mềm mại của cậu cọ vào lòng bàn tay tôi, vẫn muốn nói chuyện, nên tôi dứt khoát đổi một cách khác để chặn miệng cậu ấy, lần này thành công chặn lại.


Chúng tôi bắt đầu cuộc sống của những đôi tình nhân nửa sống chung, giống như một kiểu ăn ý, không ai nhắc đến Lý Đế Nỗ nữa, cũng không nghiêm túc thảo luận quan hệ của chúng tôi là gì.

Cho nên tôi vẫn từ chỗ Hoàng Nhân Tuấn nghe nói, người đã ở Châu Phi bảo vệ động vật hoang dã mấy năm, Lý Đế Nỗ chỉ ở thành phố S hơn một tháng, sau đó đã đến vùng núi xa xôi để hỗ trợ giáo dục.


Chung Thần Lạc đến câu lạc bộ đón tôi tan làm, chúng tôi ngồi bên ngoài khách sạn chờ đợi, bị gió mùa hè thổi đến buồn ngủ, khi trọng tâm của cậu ấy đã hoàn toàn dựa vào người tôi, tôi hỏi cậu ấy: "Lý Đế Nỗ đi rồi?"

Chung Thần Lạc ừ một tiếng.

Tôi ngửa đầu nhìn lên trời, bầu trời đêm ở thành phố S đen thẳm, một ngôi sao cũng không tìm được.

Tôi nói: "Tôi muốn nhìn thấy các ngôi sao."

Chung Thần Lạc cười cười: "Cậu có nhớ biến hình ký của cậu không, cậu bé Phác Chí Thịnh?" Cậu ấy thật sự buồn ngủ, giọng nói mê man: "Chí Thịnh của chúng ta rất giỏi, kiên trì ở đó nửa tháng, Mark còn bỏ chạy trước."


Tôi nhớ lại biến hình ký của tôi lần nữa, xem chương trình sẽ thấy rằng tôi khóc nhiều hơn tôi nhớ, chẳng hạn như đoạn phim do tổ chương trình cắt ra, sau khi phát hiện mẹ kế chuẩn bị quần áo cho tôi, ngồi một mình ở góc giường khóc. Mẹ kế cảm động, sau đó bà nhắc tới còn khóc, tôi không xấu hổ nói với bà đó là bị chỉnh sửa, trên thực tế tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên tôi đi vệ sinh trở về khóc rất thảm thương, nếu không phải tôi bất động không hợp tác suốt ba ngày không thay quần áo cộng thêm trong căn phòng rách nát tối tăm ngày đêm không phân biệt nổi, cũng không thể dễ dàng bị chỉnh sửa như vậy.

Điều này có tuyệt vời không? Chung Thần Lạc từ nhỏ lớn lên ở đó, năm tuổi đã bắt đầu một mình chăm sóc bà nội, thì tính là gì?

Tôi nghiêng đầu hôn lên đỉnh đầu của cậu ấy, ngửi thấy mùi dầu gội của cậu ấy: "Thần Lạc dựa vào nỗ lực của mình rời khỏi núi đến đây, cũng rất giỏi."

Cậu ấy buồn ngủ nhấc mí mắt lên, một lúc lâu sau đột nhiên nói: "Tôi không dựa vào chính mình."

Tôi không nghĩ nhiều, còn ôm cậu ấy nói những lời vui vẻ: "Là vận mệnh đem Thần Lạc đến bên cạnh tôi phải không?"

Chung Thần Lạc nói: "Bà biết tôi lo bà không có người chăm sóc cho nên không muốn thi vào trường G, chỉ định đăng ký vào trường cấp ba trong huyện, đột ngột bệnh rất nặng, tôi còn chưa kịp làm gì bà đã qua đời. Tôi không dựa vào chính mình, thực sự là bà đã dùng mạng sống của chính mình để đưa tôi ra ngoài."

Đôi mắt cậu ấy đỏ bừng.

Tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Chung Thần Lạc khóc. Thần Lạc, đừng khóc.

Tôi ôm chặt cậu ấy, rất chặt rất dùng sức, gần như muốn đem người khảm vào ngực tôi.


Cuối cùng cậu ấy cũng nhắc đến Lý Đế Nỗ với tôi, cậu ấy nói trong lòng Lý Đế Nỗ có một hố đen, một chút khoái hoạt cũng không giữ được, không trao được tình yêu, càng không thể đón nhận tình yêu. Cậu ấy thi đậu đại học S, Lý Đế Nỗ mừng cho cậu ấy, nhưng cũng không muốn gặp mặt nhiều, giống như cùng cậu ấy thân cận thêm một chút cũng là đang khinh nhờn nhiều năm qua tài trợ không cần hồi báo.

Khoảnh khắc nhận ra sự thật này, Chung Thần Lạc cho tới nay luôn cho rằng chỉ cần đủ cố gắng là có thể sóng vai cùng Lý Đế Nỗ, rốt cục thừa nhận: họ không cùng một thế giới, vĩnh viễn không phải.

Nước mắt tôi chảy dài, Chung Thần Lạc nhìn tôi nở nụ cười, sờ tóc tôi như sờ con cún: "Nhưng bây giờ tôi đang ở trong thế giới của cậu rồi, đúng không?"


Chúng tôi vô tình ở bên nhau một năm, lại là một mùa hè nhiều mưa. Ở căn cứ không nghe được tiếng mưa, tất cả chúng tôi đều cầm bàn phím và chuột chiến đấu trong trò chơi, tai nghe chỉ có âm thanh của những hiệu ứng đặc biệt. La Tại Dân liên tiếp sai lầm, Hoàng Nhân Tuấn nhìn nửa ngày cuối cùng kêu ngừng. Họ một trước một sau đi ra ngoài. Tôi cầm ly nước ra ngoài cửa lấy nước, nhìn thấy La Tại Dân ngồi bên cửa sổ, quay lưng về phía màn mưa, vùi đầu vào lòng Hoàng Nhân Tuấn, một lúc sau ngẩng đầu lên, vẻ mặt mệt mỏi: "Hôm nay tâm trạng luôn bồn chồn." Hoàng Nhân Tuấn vỗ nhẹ lưng anh ấy: "Nghỉ ngơi không tốt?" La Tại Dân lắc đầu: "Có lẽ thật sự già rồi, anh đang suy nghĩ, Nhân Tuấn, mình có nên giải nghệ không."

La Tại Dân thi đấu nhiều năm như vậy, anh ấy đã là một tuyển thủ lớn tuổi lại có chấn thương. Anh ấy có kênh cá nhân hoạt động rất tốt, lại có gương mặt đó, giải nghệ cũng không lo không có thu nhập, kiên trì đến hôm nay đơn giản là dựa vào đam mê.

Biết ngày này rồi sẽ đến, nhưng tôi vẫn cảm thấy luyến tiếc.


Trong lúc tôi ngẩn người, La Tại Dân nhận được điện thoại, sắc mặt đại biến, hoảng hốt buông di động xuống một lúc lâu cũng không tỉnh táo lại được.

Tôi và Hoàng Nhân Tuấn không rõ nguyên nhân. Lúc ấy tôi còn không biết, vài phút sau, Chung Thần Lạc ở phòng thí nghiệm trường học đầu kia thành phố, cũng nhận được một cuộc điện thoại có cùng nội dung.

Thông báo cho họ về cái chết của Lý Đế Nỗ.


Tang lễ của Lý Đế Nỗ được tổ chức vào nửa tháng sau, điều kiện tìm kiếm và cứu hộ tồi tệ, không thể tìm thấy hài cốt của anh ấy, gia đình chỉ tổ chức một tang lễ nhỏ đơn giản tại nhà tang lễ.

Bố mẹ và chị gái anh ấy đều rất bình tĩnh, có lẽ Lý Đế Nỗ đi lai vãng nhiều năm như vậy, bọn họ đã sớm tiếp nhận đứa con này chung quy sẽ rời đi.

Chung Thần Lạc mặc âu phục đen, thần sắc bình tĩnh. Ngay cả La Tại Dân đứng bên cạnh bố mẹ Lý Đế Nỗ cũng bình tĩnh. Trong sảnh chỉ có một cô gái khóc thảm thiết, là đồng nghiệp được Lý Đế Nỗ cứu khi trận sạt lở đất bùng phát. Chị gái Lý Đế Nỗ rốt cục nhìn không nổi, tiến lên nâng đỡ an ủi, Chung Thần Lạc cũng đi qua hỗ trợ.

Tôi chậm rãi rời khỏi linh đường, châm một điếu thuốc.

Có người lặng lẽ đến bên cạnh tôi, tôi thấy là Hoàng Nhân Tuấn, đang định bóp điếu thuốc, anh ấy lại nói: "Cho anh một điếu."

Tôi tò mò châm thuốc cho anh ấy, nhìn anh hít một hơi thật sâu chất nicotine, thả làn khói làm mờ ngũ quan. Anh ấy hỏi: "Không sợ à? Người ta nói không thể thắng người đã chết."

Tôi tắt điếu thuốc của anh ấy và nói: "Anh à, nhưng anh đã có được anh Tại Dân từ lâu rồi đúng không? Bây giờ người ở bên cạnh anh ấy là anh, vì sao còn phải so đo thắng hay không thắng?"

Hoàng Nhân Tuấn bình tĩnh nhìn tôi một hồi, đột nhiên cười: "Chí Thịnh của chúng ta thật là một đứa trẻ tuyệt vời."

Anh ấy quay trở về, kéo cánh tay La Tại Dân, La Tại Dân nhăn mũi hỏi điều gì đó, Hoàng Nhân Tuấn vẻ mặt hợp tình hợp lý chỉ vào tôi, sau đó tôi liền bị La Tại Dân hung tợn trừng mắt một cái.

Tôi không nói nên lời, Hoàng Nhân Tuấn, ý anh là sao, chân trước bảo tôi châm thuốc, chân sau nói cho bạn trai biết mùi thuốc lá trên người anh là do tôi hút thuốc trước mặt anh, tuyệt vời, tôi lại phát ra câu cảm thán từ ngày đầu tiên vào NCT: cặp đôi cẩu cẩu hai người thật tuyệt.

Tôi trốn phía sau cột ngăn cách ánh mắt chết người của La Tại Dân. Phát hiện Chung Thần Lạc đang nhìn xung quanh tìm tôi, vì thế lại mạo hiểm đi ra.

Khi ánh mắt cậu ấy tìm được tôi, trên mặt không tự chủ được hiện ra khuôn mặt tươi cười, ánh mắt sáng ngời, giống như có ngàn vì sao lấp lánh trong đó, dịu dàng và lấp lánh.





Ngày La Tại Dân chính thức giải nghệ đã từ chối đề nghị tổ chức bữa tiệc chia tay của câu lạc bộ, quay đầu nói với chúng tôi, chỉ muốn cùng vợ (Hoàng Nhân Tuấn đánh anh ấy nhẹ giọng bảo đừng gọi như vậy ở bên ngoài) và người yêu (tôi hơi không phục nhìn anh ấy) cùng nhau ăn một bữa cơm.

Thật trùng hợp, có một người khác cũng hẹn tôi ăn tối, Mark đã về nước. Anh ấy nói Lý Khải Xán đặc biệt muốn gặp Chung Thần Lạc.

Tôi đề nghị nếu không tất cả mọi người cùng nhau dùng bữa, không ai dị nghị.

Nhiều năm không gặp Mark vẫn như cũ, Lý Khải Xán ngược lại càng xinh đẹp hơn. Cô ấy rất lợi hại, cùng Hoàng Nhân Tuấn vừa gặp mà như quen biết đã lâu, cùng Chung Thần Lạc tán gẫu cũng rất tốt, ba người họ hi hi ha ha, uống không ít. Uống đến cuối buổi sắc mặt của Mark và La Tại Dân đều không được đẹp, tôi vô cùng thông minh hiểu được, thùng giấm của La Tại Dân bị lật ngửa, Lý Mark bị lạnh nhạt nên mất hứng. Trẻ con, tôi không như vậy. Bất quá không quá năm phút sau, Lý Khải Xán nhéo mặt Chung Thần Lạc, tôi cũng nhịn không được, nhăn mũi đem người kéo về bên mình.

Cơm nước xong cũng đã khuya, chúng tôi tự mình về nhà, La Tại Dân gọi lái thuê, thuận tiện đưa tôi và Chung Thần Lạc trở về.

Bốn người chúng tôi đứng bên đường chờ lái xe thay thế, Hoàng Nhân Tuấn cả người treo trên người La Tại Dân, Chung Thần Lạc tuy rằng uống rất nhiều, nhưng thần trí còn thanh tỉnh, chỉ là vẫn ở bên cạnh tôi dính dính cọ xát như mèo con, giống như làm nũng.

La Tại Dân bên cạnh vẫn không ngừng trêu chọc người trong lòng, tôi nghe rất buồn cười, nhịn không được cũng mặt đối mặt ôm lấy Chung Thần Lạc muốn nói vài câu tán tỉnh, cậu ấy đem cánh tay quấn quanh cổ tôi, ánh mắt đen trắng rõ ràng tha thiết nhìn tôi, tôi lại đột nhiên nói không lên lời.

Ngược lại, Chung Thần Lạc nhìn bộ dạng ngốc nghếch của tôi, nhẹ nhàng nở nụ cười, vươn cổ hôn lên chóp mũi tôi, luồng khí lưu chuyển giữa răng với môi mơ hồ nói: "Chí Thịnh, tôi yêu cậu."

Tôi hẳn là tái hiện biểu tượng cảm xúc "Phác Chí Thịnh đột nhiên mở mắt" do fan làm, sửng sốt một lúc, hỏi cậu ấy: "Cái gì?"

Chung Thần Lạc nói: "Tôi yêu cậu."

Tôi hít một hơi thật sâu, ôm chặt cậu ấy, vùi vào cổ cậu ấy, thật lâu mới mở miệng nói chuyện, khẩu hình miệng rất nhỏ, giọng nói cũng rất thấp, nhưng tôi biết cậu ấy có thể nghe thấy: "Tôi cũng yêu cậu, yêu cậu rất nhiều."


END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro