Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Sáng hôm sau, bác sĩ đồng ý để tôi xuất viện, khi đứng trước cổng bệnh viện, tôi đã gửi một tin nhắn cho anh Kun.

——Em ra viện rồi, anh đừng lo lắng nữa.

Tôi nhìn thời gian, không còn sớm để về nhà, giờ đến văn phòng tôi còn chưa đến năm phút, tôi cất điện thoại vào túi rồi bắt taxi đến văn phòng. Thời gian đến công ty chỉ còn hai phút trước khi đồng hồ điểm. Vừa xuống xe, tôi chạy nhanh lên lầu, miễn là không đến muộn, tôi không muốn mất tiền thưởng điểm danh và bị trừ lương vì đi muộn chút nào đâu. Tôi thở phào một lúc, ngồi xuống bàn làm việc, vừa lấy điện thoại di động ra thì thấy tin nhắn anh Kun trả lời tôi.

——Nhớ phải nghỉ ngơi tốt đấy. Còn nữa, em cũng sắp xếp thời gian hẹn Renjun ra ngoài và gặp nhau trong vài ngày tới đi.

Ngoài ra còn có một biểu tượng cảm xúc dễ thương sau dòng chữ.

——Okok

Tôi bấm vào ô trò chuyện với Park Jisung. Vẫn là dòng tin nhắn tôi đã gửi mấy ngày trước. Số 1 vẫn còn ở đó.

Thật kỳ lạ, em không phải là người không đọc tin nhắn như thế này, cùng lắm là có khi em sẽ đọc xong nhưng không trả lời lại. Sau này tôi phàn nàn vài lần thì em sẽ trả lại tin nhắn ngay lập tức, nhưng hiện tại em còn không có đọc những tin nhắn cách đây ba ngày.

——Jisung, em có ở nhà không?

———Không còn sớm nên anh đã đến công ty, sau khi tan làm anh sẽ về nhà.

——Anh sẽ đặt cho em một ít thức ăn vào buổi trưa nhé. Còn nữa, em có thể tự mình xuống lầu đi dạo thay vì ngồi ở nhà cả ngày như thế.

——Hãy nhớ mang theo chìa khóa nhà khi em đi ra ngoài.

Sau khi gửi đi, tôi nhìn chằm chằm vào ô chat rất lâu nhưng em vẫn như cũ không đọc, những tin nhắn tôi gửi đi như lạc vào đại dương sâu thẳm.

Quên đi, không xem thì không xem, tôi vẫn phải làm việc, bây giờ tôi phải làm việc chăm chỉ và không được chểnh mảng để có một kỳ nghỉ thật tốt.

Khi đã bắt tay vào công việc, tôi dường như không còn gì phải lo lắng, trong thời gian này, đồng nghiệp cùng bộ phận thỉnh thoảng đến hỏi thăm sức khỏe của tôi có tốt hơn không, lúc này tôi phải cảm ơn từng người một vì đã quan tâm và nói với họ rằng tôi đã tốt hơn, nhưng thực tế là không, đầu tôi vẫn rất đau. Nhưng tôi tò mò làm sao họ biết rằng tôi đã bị ốm khi tôi không đến văn phòng vào hôm qua, có lẽ chính người giám sát đã nói với họ, anh ấy là người không thể giấu diếm chuyện gì, dù thế nào đi chăng nữa thì chỉ cần có chuyện, anh ấy sẽ luôn nói ra.

Trong thời gian nghỉ trưa, tôi gọi một bữa trưa ở nhà cho Jisung và một món salad cho mình, bác sĩ nói rằng tôi nên ăn những món nhẹ hơn trong thời gian sắp tới, sau khi  suy nghĩ về nó một lúc, có vẻ như không có gì nhẹ hơn một món salad. Một ít rau và trái cây thái lát nhỏ, không quá nhạt nhẽo.

“Chenle buổi trưa chỉ ăn salad thôi sao?” Đồng nghiệp nữ ở bộ phận bên cạnh nhìn thấy món đồ ăn mang đi mà tôi đang cầm, liền tò mò đi tới xem thử.

“Tôi mới xuất viện sáng nay. Bác sĩ nói không được ăn đồ nhiều dầu mỡ và cay. Hơn nữa, thỉnh thoảng ăn salad rất tốt cho cơ thể”.

“Tôi có nghe nói rằng câu đã nhập viện ngày hôm qua. Hiện tại cậu ổn chứ? Đã khỏi bệnh rồi chứ?”

“Không sao đâu, chỉ là cảm vặt bình thường thôi.”

Tôi đang đứng trong sự bối rối và không tự nhiên với món salad trên tay, thật ra thì tôi không quen cô gái này lắm, nhưng bây giờ mà bỏ đi thì không được tốt lắm, lại càng xấu hổ khi cứ đứng mãi một chỗ như thế này.

“Chenle ...” Lúc này, một người anh hùng ở bàn bên cạnh lên tiếng gọi tôi, tôi nhanh chóng chào tạm biệt cô ấy và quay trở lại chỗ làm việc của mình.

Thời gian làm việc vào buổi chiều đặc biệt khó khăn, tôi luôn sử dụng hết sự tập trung và năng lượng của mình vào buổi sáng, vì vậy tôi sẽ trở nên sa sút trông thấy vào buổi chiều. Công việc khiến cơn đau đầu của tôi trở nên tồi tệ hơn, và cơn đau lên đến đỉnh điểm nửa giờ trước khi tôi rời khỏi công ty. Tôi như muốn chết vì cơn đau đầu, tôi mở ngăn bàn làm việc ra, lọ thuốc đau đầu vẫn nằm lặng lẽ trong đó, hình như tôi đang bị ảo giác, làm sao mà lọ thuốc lại bỗng dưng mọc tay ra, nó đang vẫy tay với tôi!

Sau một hồi đấu tranh tâm lý, tôi vẫn cầm lọ thuốc lên, cẩn thận đổ một viên vào tay, một viên sẽ không làm tôi bị ngộ độc đúng không? Nhưng hôm nay tôi mới bước chân ra khỏi bệnh viện, sao mà có thể được chứ?

Tôi không thể suy nghĩ được nhiều như vậy nữa, sức khỏe của tôi đã giảm đi rất nhiều, nặng nhất thì tôi sẽ lại đến bệnh viện, nếu không uống, tôi có thể thật sự bị đau đầu hành hạ đến chết.

Nhờ thuốc giảm đau, tôi đã hoàn thành hết công việc của mình. Trên đường về nhà, tôi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới, tôi nhớ ra tối hôm qua tôi đang tính mua kem cho Jisung, không may là tôi đã bị ngất trước khi kịp mua cho em, không những thế, tôi đã không về nhà trong hai ngày vừa qua. Tôi bước vào cửa hàng tiện lợi, trong tủ đông có món Suck Ice yêu thích của em, tôi với tay lấy một ít. Em rất thích loại kem này, có lẽ em sẽ bỏ qua chuyện ngày hôm đó.

Vào đến cửa nhà, tôi thấy món ăn trưa tôi đặt cho em vẫn còn ở trước cửa, tôi cầm lên xem, nó còn nguyên ở trong hộp, có nghĩa là em không hề ăn trưa, và đồ ăn đã nằm ở đây từ trưa đến tối.

Tôi trở về nhà với một túi đồ mang trên tay. Căn nhà tối om, tối kinh khủng, tôi cố gắng mò mẫm bật đèn lên. Nhìn khắp phòng khách không thấy bóng người nào. Tôi đặt túi kem vào trong tủ lạnh, lấy thức ăn nguội trong lò vi sóng ra, cuối cùng tìm thấy Park Jisung đang ở trong phòng. Em ngủ thiếp đi, thậm chí không có đắp chăn bông trên người mà ngủ trực tiếp trên nó. Chân em co lên, có lẽ tư thế này sẽ khiến em thoải mái hơn, em ngủ rất ngon, tôi hơi xúc động khi nhìn thấy em ở trong phòng, tan làm về thấy người yêu của mình ngủ ở trong phòng mà lòng tôi thấy nao nao khó hiểu, cảm giác rất hạnh phúc. Đúng lúc tôi định lấy điện thoại ra chụp lại cảnh này để làm kỷ niệm thì em tỉnh dậy, mở mắt ra và nhìn tôi.

“Jisung, anh về rồi.”

“Mừng anh về nhà.”

Mừng anh về nhà, lâu rồi tôi không nghe em nói điều này. Tôi nhớ khi chưa sống chung với nhau, sau mỗi cuộc hẹn em luôn dặn dò tôi về nhà cẩn thận, khi về đến nhà nhớ nhắn tin và gọi điện cho em, lúc đó tôi nghĩ vì em quan tâm đến tôi nên sẽ lo lắng cho sự an toàn của tôi, câu này cũng trở nên rất ấm áp. Mãi cho đến khi chúng tôi dọn về ở chung, tôi mới biết rằng chào mừng về nhà là những lời cảm động nhất, đặc biệt người nói với tôi chính là em.






Vào thời điểm tôi nhận được thông báo, tôi đã gửi cho Qian Kun và Huang Renjun ngay lập tức.

——Em đang trong thời gian nghỉ phép, chúng ta gặp nhau vào cuối tuần được không? Em sẽ mời hai người một bữa cơm.

Hai chàng trai này nói về vấn đề khác thì thôi nhưng khi nói đến việc ăn thì còn chần chừ gì mà không đến. Ngay lập tức thông báo điện thoại tôi kêu lên liên tục.

——Cảm ơn chủ tịch Zhong

——Làm sao có thể từ chối lời mời của chủ tịch Zhong chứ, đảm bảo sẽ có mặt.

Không hổ danh là hai người anh “ruột” của tôi.

Cuối ngày làm việc cuối cùng trước khi nghỉ phép năm, tôi thu dọn bàn làm việc ở văn phòng, dù sao thì tôi sẽ không đến dọn dẹp trong kì nghỉ vì thế nên tôi phải thu dọn trước khi rời đi. Tôi có một kế hoạch rất hoàn hảo cho kỳ nghỉ này, một nửa thời gian sẽ ở nhà hoặc gặp gỡ bạn bè, nửa còn lại sẽ cùng Park Jisung đi biển để tìm lại cảm giác lúc mới yêu.

Tôi đã nói với Park Jisung về kế hoạch của mình, em không phản đối kế hoạch của tôi, em chỉ nói rằng em sẽ không tham gia các buổi hẹn của tôi cùng với Qian Kun và Huang Renjun vào cuối tuần. Tôi không ép em phải đi cùng tôi đến đó, em có quyền lựa chọn một nửa thời gian, nhưng tất nhiên em sẽ phải đi biển cùng với tôi. Chân của em gần như đã lành hẳn, mấy hôm trước khi tôi đi làm ca đêm về, em nói rằng mình có thể đi lại rất lâu mà không bị đau chân. Tôi nghĩ đây là một dấu hiệu tốt, nhưng tôi vẫn nhắc nhở em nên đi dạo nhiều hơn và sử dụng chân nhiều hơn trước chuyến đi.

Về chứng đau đầu của tôi, tuy thỉnh thoảng vẫn bị đau đầu nhưng không còn nặng như trước nữa. Bây giờ tôi rất thận trọng trong việc kiểm soát liều lượng thuốc, thường tôi sẽ uống một viên trước khi ngủ dậy và trước khi tan làm, sau khi giảm lượng thuốc, cơ thể tôi thoải mái hơn rất nhiều và tôi cảm thấy mình khỏe ra hẳn.

Tôi đã hẹn Qian Kun và Huang Renjun gặp nhau vào cuối tuần, sáng sớm tôi thức dậy và cảm thấy có chút uẩn khúc vì một vài lý do, nhưng nó chỉ kéo dài một lúc. Park Jisung không có ở nhà, có lẽ em đã ra ngoài đi dạo. Tôi để lại một mẩu giấy nhắn trên bàn bảo em hãy ăn bữa trưa trước không cần chờ tôi, sau đó tôi nhanh chóng chuẩn bị cho một cuộc hẹn của mình.

Tôi thật sự đã lâu không gặp Huang Renjun, mọi người hầu hết đều rất bận rộn với công việc, nếu như bây giờ không có kỳ nghỉ, tôi gần như là người bận rộn nhất không có thời gian để gặp mặt.

“Anh nghe anh Kun nói rằng em đã ở bệnh viện vào nửa tháng trước?”

“Ừ, anh nhận được cuộc gọi từ bệnh viện vào ban đêm, nói rằng em ấy bị ngộ độc thuốc. Lúc đó anh sợ muốn chết, liền vội vã chạy đến. Ai biết đứa trẻ này sẽ thức dậy vào ngày hôm sau vẫn còn nghĩ về tiền thưởng chuyên cần.”

“Cười chết mất, Zhong Chenle, em đúng là nực cười mà, em đang nằm trong bệnh viện mà vẫn còn có tâm trạng để nghĩ đến tiền thưởng chuyên cần sao?” Huang Renjun nhìn tôi với ánh mắt “Em không thể nào ngốc hơn”.

“Anh có biết tiền thưởng chuyên cần quan trọng như thế nào đối với em không! Đó là thứ thể hiện cho sự chăm chỉ của em đấy!”

“Được rồi, nhưng em vẫn đang dùng thứ thuốc đó sao?”

“Em không uống thường xuyên nữa. Em đã từng uống rất nhiều khi bị cơn đau đầu dày vò dữ dội, nhưng gần đây đã đỡ hơn nhiều. Đến nay em không còn dùng thuốc nữa”.

“Thực ra, Renjun và anh rất yên tâm khi thấy hiện tại em vẫn đang sống rất tốt. Anh đã nghĩ rằng những gì đã xảy ra nửa năm trước sẽ là một cú sốc lớn đối với em. Khi nghe tin em bị ngộ độc thuốc, phản ứng đầu tiên của anh là em thực sự không thể nghĩ về điều đó. Nhưng khi anh nhìn thấy em mở mắt và nói chuyện với anh vào ngày hôm sau, anh cảm thấy rất tốt vì bạn vẫn còn sống.” Qian Kun đột nhiên trở nên đầy chân thành, và Huang Renjun dập tắt nụ cười và nghiêm túc lắng nghe, và thỉnh thoảng gật đầu với tôi.

“Ài, nỗi đau cũng chỉ là tạm thời thôi mà, gần đây Park Jisung đã khá hơn rất nhiều, chân cũng gần như lành hẳn, hiện tại em ấy có thể tự mình đi dạo công viên và mua đồ rồi. Em cũng đang có ý định cùng em ấy đi biển sau vào vài ngày sắp tới.” Tôi vẫn hăng hái kể chuyện mà không để ý rằng khuôn mặt tái mét của hai người đối diện.

“Em đang nói về ai vậy?”

“Jisung a, Park Jisung, bạn trai của em, sáu tháng trước không phải em ấy bị tai nạn xe sao, em nhớ hai người đã đến bệnh viện thăm em ấy, hai người không nhớ sao?.” Tôi không thể diễn tả được khuôn mặt bây giờ của họ trông như thế nào, nhưng nó giống như tôi đang nói về một người mà họ chưa từng biết.

“Chenle, em không sao chứ?” Qian Kun đưa tay sờ trán tôi nhưng tôi lại tránh đi cái chạm của anh ấy, tôi không biết tại sao anh ấy lại làm vậy, tôi chỉ nghĩ bây giờ họ thật kỳ lạ.

“Anh đang nói gì vậy, việc phục hồi của Park Jisung không phải là chuyện tốt sao, sao trông anh có vẻ sợ hãi thế.”

“Zhong Chenle, không được rồi.” Huang Renjun đột ngột nói, với vẻ mặt bình tĩnh đến thường.

“Em uống nhầm thuốc rồi sao? Sao tự nhiên em lại như thế này?”

“Bây giờ không ổn chút nào, đúng không? Đã nửa năm rồi. Bây giờ nói như vậy là có ý gì?”

Tôi hoàn toàn không nói nên lời, tôi có hơi sợ trước thái độ của Huang Renjun. Kể từ khi tôi quen anh ấy, anh ấy luôn là một người rất hài hước.

“Chenle à… Jisung đã chết được nửa năm rồi.” Qian Kun ở bên cạnh tôi run giọng nói.

Chết ?

Ai?

Jisung?

“Thật là, đừng đùa nữa, anh có khỏe không vậy...Tại sao anh lại nguyền rủa em ấy... Đôi chân của em ấy chỉ là...”

“Đùa cái gì chứ, em bị mất trí nhớ sao? Không, em không nhớ vụ tai nạn xe hơi cách đây sáu tháng sao, làm sao em có thể không nhớ rằng cậu ấy đã chết trong vụ tai nạn ô tô đó...”

Tôi nhìn mặt họ với vẻ không tin nổi, sao họ lại nghiêm túc mà không cười, không phải đang nói đùa sao, tại sao họ muốn nói dối tôi, tại sao lại nhìn tôi với ánh mắt đáng thương như vậy. Jisung, Jisung, em ấy làm sao có thể chết được? Em vẫn ở bên cạnh tôi đêm hôm qua, làm sao mà chết được.

“Em không tin. Hai người đang nói cái gì vậy? Hiện tại Jisung vẫn đang ở nhà. Hai người có bệnh sao. Sao hai người lại nói dối em. Thôi được rồi đừng trêu em nữa. Nào, thừa nhận đi, thừa nhận là hai người chỉ đang cố trêu đùa em thôi.”

Qian Kun đứng lên và ôm tôi, anh ấy nói: ”Bọn anh chưa bao giờ nói dối em.”

Tôi nghe vậy liền đẩy anh ấy ra, loạng choạng đứng dậy, cố gắng nhớ lại những chuyện vụn vặt đã diễn ra với Jisung trong sáu tháng qua, em vẫn sống rất khỏe mạnh, em vẫn...

Một ý nghĩ ngớ ngẩn thoáng qua trong đầu tôi, phải chăng em thực sự...đã chết. Đó là lý do tại sao em không đọc tin nhắn tôi gửi, không ăn đồ ăn tôi đặt, không thể đưa tôi đến bệnh viện khi tôi ngất xỉu vì ngộ độc thuốc, hai mẹ con đi ngang qua tôi, họ nói tôi là một người lạ, có phải vì họ nhìn thấy tôi nói chuyện với không khí, một người không tồn tại, hay đang tự nói chuyện với chính mình?

Tôi bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, thật nực cười. Tôi chạy về hướng nhà như điên, làm sao có khả năng, hiện tại em hẳn là đang chờ tôi trong nhà, không phải nói chúng ta đi du lịch sao. Vài ngày trước em vẫn nói như thế...làm sao có thể...em đã nói sẽ đi biển với tôi một lần nữa...tại sao lại không tồn tại?

Hai người họ cũng chạy về nhà với tôi, họ vẫn đang nói chuyện với tôi, nhưng tôi không nghe thấy gì vào lúc này, trong đầu tôi bây giờ chỉ có hình bóng của Park Jisung, chắc rằng em vẫn còn ở đó. Tôi gọi tên em rất nhiều lần, nhưng không có âm thanh nào trả lời tôi, ngôi nhà im ắng, chỉ có ba chúng tôi cùng với những tiếng thở hổn hển.

“Em ấy, chắc em ấy đi dạo còn chưa về. Một lát nữa em ấy sẽ về.”

“Đừng đùa nữa, cậu ấy sẽ không quay lại, cậu ấy… sẽ không quay lại.” Huang Renjun bước vào phòng ngủ của tôi, mở tủ ra, lấy ra trong góc một chiếc hộp sắt nhỏ được che kín bởi quần áo. Tôi cứ sững sờ đứng đó cho đến khi Huang Renjun đưa cho tôi chiếc hộp, lúc này tôi mới rụt rè nhận lấy.

Tôi mở hộp sắt, có một số thứ ở bên trong, một chiếc điện thoại di động và một mảnh giấy. Tôi biết chiếc điện thoại này thuộc về Park Jisung, và mảnh giấy cũng là giấy chứng minh thư của Park Jisung.

Khoảnh khắc nhìn thấy mảnh giấy, tôi gục xuống đất, nước mắt cũng bắt đầu rơi, tôi nhớ lại vụ tai nạn xe hơi trên mạng xã hội cách đây nửa năm, trên đầu tin có năm ký tự lớn “Không có ai sống sót”. Cuộc gọi tôi nhận được là cuộc gọi cuối cùng em gọi cho tôi trước khi em chết. Khi tôi đến bệnh viện, em đã tắt thở, bác sĩ đứng bên cạnh để thông báo thời gian tử vong, và em nằm trên một chiếc xe đẩy phẳng với một tấm vải trắng trên người.

Qian Kun tìm thấy lọ thuốc trên bàn cạnh giường của tôi và mở ngăn kéo của bàn cạnh giường thấy bảy lọ thuốc giống hệt nhau nằm bên trong. Anh kéo tay áo Huang Renjun để cho anh ấy xem lọ thuốc.

“Chenle, đây có phải là thuốc em bị ngộ độc không?” Qian Kun hỏi, ngồi xổm trước mặt tôi, tay cầm lọ thuốc.

“Đây... Đây là thuốc đau đầu bình thường và em...”

“Nhưng dùng quá nhiều thuốc này có thể gây ra ảo giác.” Huang Renjun đột ngột nói.

“Vì vậy Chenle, có phải em đã sống với Park Jisung bởi ảo giác do uống thuốc này không?”

Tôi không nói được gì, tôi chợt nhận ra họ nói đúng, tôi nghiện thuốc này, nghiện loại thuốc này, tôi không thể sống thiếu nó, tôi đang mơ tưởng rằng Park Jisung vẫn chưa chết.

“Zhong Chenle, nếu em uống nhiều như vậy, em sẽ chết.”

Tôi nhớ lại những gì Park Jisung đã nói với tôi vào sáng hôm đó nửa tháng trước: “Anh ngừng dùng loại thuốc này đi, anh xem anh đang không thể sống thiếu nó.”

Làm sao tôi chưa từng nghĩ đến khi tôi bắt đầu uống thuốc này, làm sao tôi có thể không nhận ra rằng em chỉ là ảo giác của tôi chứ. Tôi vẫn đang lên kế hoạch cho một chuyến du lịch cùng em, trong lòng vẫn đang than thở tại sao em không trả lời tin tức của tôi, còn luôn nhắc nhở em ăn uống và đi dạo cho đúng giờ.

Thực sự tôi không thể sống thiếu thuốc này, tôi không muốn em rời xa tôi.

“Làm ơn, đừng mang thuốc đi, em chưa sẵn sàng từ biệt em ấy, cho dù là ảo giác, em cũng muốn gặp lại em ấy.”





Tôi đã lên kế hoạch du lịch trước thời hạn. Qian Kun và Huang Renjun chỉ để lại cho tôi một ít thuốc trước khi họ rời đi vào ngày hôm đó. Tôi chỉ có cơ hội cuối cùng để gặp lại em và ít nhất tôi sẽ thực hiện lời hứa đó, cùng em đến bãi biển lần cuối cùng.

Lúc tôi đến nơi thì trời đã tối, việc lái xe khiến tôi quá mệt mỏi và cơn đau đầu hành hạ tôi, tôi đậu xe bên biển, nằm trên xe và chợp mắt.

Tôi mơ thấy em, tôi mơ thấy em đi trong đêm mưa, vừa đi vừa khóc, miệng nói gì đó. Tôi muốn tiến lên và chạm vào đầu em, nhưng tôi không thể rút ngắn khoảng cách với em.

Đối mặt với bóng lưng ngày càng xa của em, tôi gào thét tên em, dường như em đã nghe thấy, em quay lại nhìn tôi với khuôn mặt đầy nước mắt.

Em nói với tôi: “Em thực sự phải đi rồi.”

Lúc này tôi tỉnh dậy và nhớ lại cảnh trong mơ, tôi mở cửa xe nhìn ra bờ biển, gió biển đang thổi rất mạnh. Tôi ngồi lại trong xe và suy nghĩ một lúc mới nhận ra...em đã chết từ lâu.

Tôi nhìn thời gian trên điện thoại, vẫn là nửa đêm, tôi nhắn vài tin nhắn cho Qian Kun, sau đó cầm thuốc trong tay và xuống xe, tôi tiếp tục đi bộ, đi bộ băng qua bãi biển, cho đến khi nước biển chạm lút qua phần chân tôi.

Bầu trời đen tối và biển cả hòa vào nhau không có ranh giới, nó dường như vừa là bầu trời, và nó dường như vừa là nước biển.

Liệu có phải bên kia biển vẫn sẽ là biển, liệu gió biển thổi ngang qua má anh có đến được bờ bên kia không?

Nếu gió biển có thể chạm tới nơi xa xăm không nhìn thấy mép kia, liệu nó cũng có thể mang theo suy nghĩ của anh về em và thổi về hướng nơi em đang ở chứ?

Tôi tiến từng bước ra biển, mỗi bước đi, từng hình ảnh của em xuất hiện lên trong tâm trí tôi. Cách em cười, cách em tỏ tình với tôi, cách em luôn chuẩn bị cho tôi một ly sữa nóng vào buổi sáng, cách em và tôi đi du lịch cùng nhau, tất cả đều lần lượt lướt qua tâm trí tôi, và cuối cùng dừng lại ở cách em nói rằng em rất yêu tôi.

Nước biển vây quanh tôi, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng nước ồn ào bên tai, tôi không thể thở, nước biển tràn vào phổi qua miệng và mũi, phổi của tôi sắp nổ tung.

Tôi sắp chết.

Dù có chết biển vẫn bình lặng, như không có chuyện gì xảy ra, không vùng vẫy, không kêu cứu, chỉ có một kẻ liều mạng muốn chìm xuống biển. Biển không cảm thấy buồn vì điều đó, tất cả đều quá bình thường với nó, nó chẳng hiểu gì cả, nó cứ ôm chặt lấy người muốn chết chìm trong vòng tay của mình.

Cách biển không xa, có một chiếc ô tô đậu ven đường, điện thoại di động trong xe vẫn đang bật, trên trang trò chuyện của một người nào đó mà anh ta chú thích là Qian Kun.

——Em xin lỗi, xin đừng quá buồn nếu em chết, em cũng xin lỗi Renjun, chỉ là em muốn tìm em ấy.

——Em không thể kiểm soát bản thân mình khi nghĩ về em ấy.

—— Hình như vừa em vừa nghe thấy giọng nói của em ấy ở bãi biển, nhưng em vẫn chưa uống thuốc, vậy có lẽ là do em ấy đang gọi em. Em cũng đã nghe những gì em ấy nói với mình trước đây, em ấy nói rằng rất yêu em.

Em từng nói yêu tôi bên bờ biển này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro