kết thúc - kì tích
Kì với Tích, hợp lại nghe thật êm tai, như tiếng đàn du dương bên tai, tiếng lách một chút âm thanh mưa rào, một ít sóng gió chạm vào cái nắng nóng mùa hạ, chan hòa chút lạnh lẽo sương tuyết dày đặc, cả hai ôm lấy nhau, tưởng tượng như cả thế giới đều giành cho cả hai, một Min Yoongi ôm trong lòng niềm tin, mang cái góc rễ chữ 'kì', một Jung Hoseok mở mắt, si mê người ta đến tận trời mây, mở đường cho chút tuyết rơi vào bẫy tình, là thân của chữ 'tích', rễ và thân ôm lấy nhau, hòa nhập lại làm một, kì tích lại ấm áp như thế, ấy thế mà có chút sóng vỗ, hay những giọt nước mắt trên mắt rơi lã chã, lâu lâu lại thêm nhịp tim ngừng đập, khó khăn ôm lấy niềm tin bám víu vào men rượu mà sống, lá thư giờ được cất vào ngăn tủ, lại thêm một cặp nhẫn xuất hiện, đan vào nhau
Một chiếc khắc tên 'kì', một cái 'tích', thật lung linh đến thế ư
Hai người nắm tay nhau không buông, bước chân trái phải tiến lên phía trước, anh ôm tôi thật chặt, trao nhau nụ hôn ngọt ngào nhất
Chúng ta là 'kì tích', là của nhau, chỉ có nhau mới có thể tiếp tục sống, cũng như cái cây mất rễ còn thân, hay cái thân mấy rễ còn
Khung trời trước mắt lộng lẫy quá, thật khó để kiềm lòng, hạnh phúc dâng trào để lấp đầy cái hố sâu giữa trái tim, đan xen từng cảm xúc lấp đầy lấy trái tim, tuyệt vời làm sao
Kì tích chỉ có một, vậy nên hãy thật hạnh phúc, anh chỉ có một, vậy nên chắc chắn em phải là mười, để ôm anh vào lòng, dùng cái mười ấy để bảo vệ anh, rằng anh là của em
Ánh sáng lấp lánh chiếu trên hai chiếc nhẫn, hai người dạo quanh bên bờ biển, hoàng hôn cùng lúc vừa lặn, bầu trời cam chiếu lên họ, hiện ra cái bóng của tình yêu, của sự thanh thản
Biết không em, tôi từng đã là gì của em đâu
Mà giờ nắm tay em, tôi vui sướng đến thế nào
Tình yêu dành ra cho họ, cho niềm tin mãnh liệt, cho sự thử thách, họ có lúc như muốn suy sụp lắm, muốn buông tay lắm, nhưng họ đã chọn không
Vì họ là kì tích
Jung Hoseok nhìn Min Yoongi, thầm nghĩ cuộc đời cậu sẽ thế nào nếu không có nhánh rễ này xuất hiện, có lẽ thân cây như cậu sẽ chết mòn, chết tàn, sẽ chẳng có kì tích này cả, mà chỉ là phiền muộn, đau lòng đến cuồng cực, vấp ngã vô số lần
"Thật ra, lá thư em chưa từng đọc lá thư mà em đã ghi cho anh, em sợ mình lại si tình"
"Ngốc, chẳng phải em ở đây sao, ở bên cạnh anh, chẳng có gì để mất đi nữa rồi"
"Đúng, anh là thế giới của em"
"Cuối cùng, em đã gặp đúng người, đúng thời điểm rồi"
Cả hai tặng nhau cái ôm, hôn nhau giữa ánh hoàng hôn chập chờn, cả thế gian hay thời gian như dừng lại, như để tôi và anh hôn nhau thật lâu
Cảm giác nặng trĩu như biến mất, mà là cảm giác yêu thương mãi về sau
Có anh, thật tuyệt
Tôi ôm anh lên giường, anh đã ngủ lúc nào, tôi mở ghế rồi ngồi, rút ra một cây bút máy, trên bàn có tờ giấy, chậm rãi đặt bút, ghi
Anh à
Đến khi tỉnh dậy, em đã nghỉ rằng, em đã chết rồi, chỉ còn trái tim lặng đau, em suy nghĩ mãi, năm chữ đã là gì của nhau như muốn xé rách cơ thể của em đi, vứt đi ra giữa biển cả, để nó nhấn chìm em mãi xuống lòng biển sâu, để em phải nhận ra, ta đâu còn gì của nhau
Nhưng chợt khoảng khắc ấy đã khiến em nhận ra, em phải đi tìm lại rễ của mình
Như có nói, nếu như có kiếp sau, em vẫn hối lộ ông trời để ta gặp nhau lần cuối
Yêu anh, Min Yoongi.
Cậu gấp lá thư thành máy bay, nhìn ra cửa sổ, phóng đi
'Chúc mày đi đường bình an, phải đi thật xa đấy'
Chiếc máy bay giấy bay đi, rồi đáp nơi biển sâu, nhưng nó vẫn giữ nguyên hình dạng, không thắm nước, nó chợt bừng sáng, ấm áp quá trời
Min Yoongi và Jung Hoseok, gặp lại nhau đã là một điều khó khăn, vậy nên bây giờ nhất định phải thật hạnh phúc
END
---
Vậy là ĐLGCN đã đến hồi kết, mở đầu cho cột mốc | jung & min - miracle (2) |
VẪN CẢM ƠN MỌI NGƯỜI RẤT NHIỀU !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro