Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 4


THẦN BẾP HỒ LY


·

·

·

Top of Form

Bottom of Form

1.

2.

3.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lục Phỉ Thiên Hi

Trong một căn bếp của khách sạn năm sao cao cấp, mọi người mặc bộ đồng phục màu trắng cùng với đội chiếc mũ đầu bếp, đứng bận rộn trước bàn bếp.

Trong số đó có một đầu bếp nhỏ đang cúi đầu nghiêm túc cùng cẩn thận mà bày đĩa. Đem viên sỏi mài giũa đến bóng loáng, đặt trên các cục băng (đá), ở giữa là một cái chén tinh xảo, trong chén là càng cua.

Món này được gọi là "Hành hương cua kiềm*", Tuấn Chung Quốc làm món này đã nhiều ngày, chính xác mà nói, là vụ khách nào đó mỗi ngày đều ăn món này, hơn nữa còn chỉ định là do Tuấn Chung Quốc làm.

(*"Hành hương cua kiềm" có tên khác là "Lưỡi cua cay". Món này cay, dễ làm, được dùng làm món khai vị. Tên gốc:葱香蟹钳.)



Người khách đó nói, không phải hắn không được.

Phòng bếp có chút nóng, dau khi làm xong hắn đứng thẳng dậy, và lau mồ hôi trên trán.

Như thế mới thấy, Tuấn Chung Quốc lớn lớn da thịt mềm mịn, một màu trắng Tuấnng, ngũ quan tinh xảo như búp bê SD*, đôi mắt to chớp chớp, hàng mi giống như tiểu Tuấn điệp bay múa.

Búp bê SD

Rất khó tưởng tượng, rằng một người tinh tế như thế là một đầu bếp. Đều quan trọng là, đôi bàn tay kia nhìn giống như người không làm việc gì.

Cho nên khi Tuấn Chung Quốc được quản lý khách sạn đem đến, tất cả mọi người đều không tin hắn là đầu bếp, nói hắn là công tử đến để trải nghiệm cuộc sống.

Tuấn Chung Quốc cũng biết chính mình lớn lên có chút nộn*, nhưng mà không có biện pháp, bọn họ là Hồ Ly nhất tộc, mỗi người làn da đều rất tốt, vô luận làm việc vất vả thế nào, đều có làn da mịn màng, và có tính đàn Tuấni. Thật khó để khô a.

(*nộn: non nớt, yếu đuối, mềm mịn)

Lúc đầu, các đầu bếp cho rằng Tuấn Chung Quốc đến là để chơi. Ai lại ngờ rằng, khi hắn nấu đồ ăn cho mọi người nếm thử thì ai cũng bị trù nghệ của hắn chinh phục.

Chấp nhận phục và tôn thờ hắn làm thần bếp.

Khó trách quản lý hao tổn tâm sức dùng bất cứ giá nào cũng phải mang người tới.

Sau khi món ăn của Tuấn Chung Quốc được bưng ra ngoài thì hắn tiếp tục nấu tiếp món mới.

Cái nồi, cái muỗng, cái xẻng mà Tuấn Chung Quốc đang dùng đều là do hắn mang đến. Đó là những dụng cụ thuần đen, bề mặt chúng khác nhau, kỳ thật bị rót linh lực vào.

Gia vị dùng cũng là do Tuấn Chung Quốc mang đến, hắn có phương pháp chế biến nguyên liệu riêng, căn bản không cần dùng đến gia vị của khách sạn.

Nhóm đầu bếp hỏi hắn, gia vị của Tuấn Chung Quốc có gì khác với gia vị trong khách sạn, hắn chỉ nói là do sư phụ hắn truyền cho.

Bởi vì có sự xuất hiện của Tuấn Chung Quốc, số lượng thực khách cũng tăng lên không ít, rất nhiều vị khách chỉ đích danh Tuấn Chung Quốc nấu, nhất thời Tuấn Chung Quốc trở thành một ngôi sao đầu bếp, quản lý cười đến không khép miệng được, cảm thấy ánh mắt mình không tồi.

Nhưng mặt khác, cũng sinh ra không ít sự đố kỵ.

Trong một lần, có một đầu bếp nhân lúc phòng bếp không có ai, tránh camera mà trộm nếm thử gia vị của Tuấn Chung Quốc, ý định tìm được bí mật trong đó.

Nhưng mà, sau khi nếm người đầu bếp nếm xong thì phát hiện gia vị của Tuấn Chung Quốc cũng không có gì khác biệt với gia vị Tuấnnh thường, căn bản không nếm ra gì đặc sắc, vì thế người đầu bếp đó đã trộm mang một ít về nhà mà nghiên cứu, nhưng dù có nghiên cứu thế nào, cũng vẫn không nghiên cứu ra, bởi vì, nó căn bản giống với gia vị Tuấnnh thường.

Đầu bếp kia sau khi trộm gia vị của Tuấn Chung Quốc thì bị phát hiện, Tuấn Chung Quốc liền khiếu nại với quản lý. Sau đó vị đầu bếp kia liền thu thập đồ vật rời đi. Đến cuối cùng vị đầu bếp kia vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, ăn trộm gà không được còn mất đi nắm thóc.

Tuấn Chung Quốc biết, gia vị này, cần phải dùng nồi và muỗng của mình, thì mới có thể trở thành gia vị thần kỳ.

Đúng lúc này, đầu bếp trưởng ở cửa hô lên

"Tiểu Tuấn Tuấn, vị khách kia......"

Tuấn Chung Quốc thấy vị bếp trưởng kia muốn nói rồi lại thôi, buồn bực, chẳng lẽ có chuyện gì lớn?

Hắn nhanh chóng bỏ việc đang làm xuống, rửa tay sạch sẽ rồi đi ra ngoài.

Đầu bếp trưởng là người đàn ông ba mươi mấy tuổi, ở Đông Bắc. Lão thường kêu các đồng nghiệp bằng tên, duy chỉ có Tuấn Chung Quốc kêu là "Tiểu Tuấn Tuấn".

Vừa ra khỏi cửa, Tuấn Chung Quốc đã bị đầu bếp trưởng vỗ vỗ vai, thấm thía nói

"Tiểu Tuấn Tuấn a, ngươi làm đầu bếp lâu như vậy, hẳn là có kết thù đi? "

Kết thù?

Không có.

Tuấn Chung Quốc lắc đầu.

Đầu bếp trưởng tiếp tục: "Nếu vị khách đó nói món ăn của cậu có vấn đề, cậu... "

"Không có khả năng đó, tôi tin món ăn không có vấn đề". Tuấn Chung Quốc khẩn trương đánh gãy lời đầu bếp trưởng, hàng lông mày thanh tú như dính lại với nhau, trông rất đau khổ.

Đầu bếp trưởng không thể chịu được dỗ dành: "Không có không có, tôi cũng tin là không có, nhưng vị khách đó nói có, hay cậu tự mình đi hỏi rõ xem? "

Tuấn Chung Quốc gật gật đầu, hít sâu một hơi, vừa đi vừa sửa sang lại mũ đầu bếp, sau đó ngón tay giảo* lại cùng nhau, do khẩn trương, vạn nhất thực sự có vấn đề làm sao bây giờ?

(*giảo:xon, vn)

Có thể bị mất việc?

Hắn lắc lắc đầu, không nghĩ tới lại làm cho chiếc mũ mới sửa lại trở nên xiêu vẹo, nhìn qua rất là buồn cười.

Hắn đứng ở trước cửa phòng VIP gõ gõ, bên trong truyền ra âm thanh kêu Tuấn Chung Quốc đi vào.

Tuấn Chung Quốc không dám ngẩng đầu, đi vào bên trong với một bộ dáng mang đầy vẻ ẩn khuất cùng lúng túng.

Đập vào mắt Tuấn Chung Quốc đầu tiên chính là đôi giày mà người đàn ông đang mang, là một đôi giày da màu đen, bóng loáng và sạch sẽ. Lên trên là một đôi vớ cùng màu, biến mất ở ống quần tây rộng nhìn không thấy được da.
Quần tây không phải là một màu đen thuần, mà có màu xanh lam, ống quần bó sát vào cặp đùi rắn chắc thon dài. Lộ ra một sự hoang dã nhưng lại bị giam cầm.

Tim Tuấn Chung Quốc bỗng nhiên đập liên Tuấni.

Làm sao bây giờ, hắn không thể ở cùng một chỗ với nam nhân này, nếu không sẽ...

Hắn không dám nghĩ tới a.

Cả người nam nhân này đều tỏa ra hoocmone nam nồng đậm, hắn có chút không thể khống chế được.

Tuấn Chung Quốc không dám nhìn tiếp lên trên, hắn cảm giác được ánh mắt nam nhân quết trên người hắn, nếu lúc này mà ở hình dáng cửa Hồ Ly thì nhất định những sợi lông mao trắng trên người hắn sẽ dựng cả lên.

"Trước...... Tiên sinh?" Tuấn Chung Quốc lắp bắp nói.

"Ngươi chính là đầu bếp làm món này?"

Giọng nói này nghe qua có chút Tuấnnh ổn và trầm tĩnh không giống như có vẻ gì tức giận.

"Vâng, vâng. Có, có vấn đề gì không?"

Nam nhân đan chéo tay lại với nhau, để trên bàn, hiện lên ngón tay thon dài, mạnh mẽ, đeo trên tay một cái đồng Tuấn đơn giản.

Nam nhân: "Đương nhiên là có vấn đề."

"Ngài nói đi......" Tuấn Chung Quốc thấp thỏm đến tim muốn nhảy ra ngoài.

"Đến đây" Nam nhân nói.

Tuấn Chung Quốc nhanh chóng lắc đầu, không được a, lại gần một chút hắn có thể ngửi rõ ràng mùi hương trên người nam nhân.

Nhưng là, không đi qua sẽ không biết được vấn đề của món ăn. Tuấn Chung Quốc cắn cắn môi, đi qua.

Lúc này, hắn thấy được phần trên của nam nhân, cuối cùng dừng lại ở cổ.

Nam nhân mặc trên người bộ tây trang, áo sơ mi mở hai cúc, cùng với cà vạt màu đỏ rũ trước bụng dưới.

Áo sơ mi nam nhân pTuấnng lên, tựa Tuấn thấy được cơ bắp, chúng không lớn không nhỏ vừa phải, không quá khoa trương.

Tuấn Chung Quốc không thể chống đỡ được, thiếu chút nữa liền nhịn không được.

Hắn vội vàng nói: "Tiên sinh, mời ngài nói."

"Ngươi nhìn xem món này, vì cái gì cùng với lần trước không giống nhau?"

Giọng nam nhân đặc biệt gần, như là nói ngay bên tai hắn.

Tuấn Chung Quốc cẩn thận nếm, nhưng lại không phát hiện khác với món lần trước: "Không có a... Rốt cuộc là nó khác gì? "

Nam nhân hừ một tiếng: "Một cỗ tao vị*"

(*Cổ tao vị: mùi hôi, tanh)

"!" Tuấn Chung Quốc chấn động, đôi mắt to tròn mở ra, nhìn vè phía nam nhân, nhưng từ ánh mắt đầu tiên, hắn quên mất hắn định nói gì.

Nguyên nhân, nam nhân trước mắt, quá đẹp.
Nam nhân nhướng mày, nói: "Thế nào? "

Tuấn Chung Quốc lúc này mới hoàn Tuấnn, nhanh chóng nói: "Không không có......"

Hắn là Hồ Ly không sai, nhưng đồ ăn thì vô tội, một chút cũng không có tao vị, thật sự.

Hơn nữa, bọn họ là Hồ Ly thành tinh, trên người bọn họ là mùi hương không phải là tao vị, nhưng nhân loại này đều hiểu lầm.

Ta giận nga.

Đôi mắt to tròn của hắn bị ép xuống bởi cặp lông mày, lông mi dài hơi động, miệng lẩm nhẩm.

Nhìn bộ dạng uẩn khúc cực kỳ, hơn nữa ngũ quan hắn tinh xảo, nhìn thấy như một tiểu khả ái.

Nam nhân nhìn Tuấn Chung Quốc một vòng, thấy được toàn bộ vẻ uẩn khúc của hắn, đầu quả tim nhường như bị ai đâm vào, có chút ngứa.

"Không có?" Nam nhân tựa sát vào Tuấn Chung Quốc.

"Vậy ngươi đến nhà ta, ta làm đồ ăn cho cho ngươi nếm thử thứ gì gọi là nam nhân vị"

Nam nhân vị?

Là vị đặc biệt mà sư phụ nói trước khi chết sao?

Tuấn Chung Quốc sảng khoái gật đầu đồng ý.

Kim Tại Hưởng không nghĩ tới tên tiểu thử ngốc này sẽ như thế mà nhanh chóng đáp ứng, y còn nghĩ phải lừa tên ngốc này thêm vài câu.

Ai, ngốc như vậy, bị người khác lừa đi thì phải làm dao bây giờ?

Kim Tại Hưởng đứng dậy, hắn vừa đứng lên, so với Tuấn Chung Quốc cao hơn nửa cái đầu, mà Tuấn Chung Quốc còn cao chưa tới lỗ tai hắn.

Nhìn như vậy, Tuấn Chung Quốc đã có vẻ nhỏ giờ còn nhỏ hơn.

Tuấn Chung Quốc cảm thấy bất mãn, trong phòng toàn bộ đều là hơi thở nam tính của Kim Tại Hưởng, Tuấn Chung Quốc cảm thấy hắn như người say. Nhận lúc còn chút lí trí cuối cùng Tuấn Chung Quốc bước nhanh ra khỏi phòng, bởi vì, nếu còn ở trong phòng hắn không dám đảm bảo sẽ phát sinh ra chuyện gì đâu nha.

Đầu bếp trưởng kinh ngạc khi nghe Tuấn Chung Quốc nói muốn xin nghỉ, phải biết rằng, Tuấn Chung Quốc từ khi làm việc đều không xin nghỉ phép, hơn nữa, mỗi tháng đều có tiền thưởng. Nhưng hôm nay làm sao lại xin nghỉ, các món ăn cũng chưa làm xong hắn làm sao giải thích với các vị khách đây?

Nhưng là không có biện pháp, cuối cùng đầu bếp trưởng vẫn bị lạc trong đôi mắt nhỏ của Tuấn Chung Quốc.

Tuấn Chung Quốc đi rồi, đầu bếp trưởng ở phòng bếp bi phẫn mà nói: "Đại ca của chúng ta, xin nghỉ, xin nghỉ!"

Sau đó toàn thể mọi người trong bếp rên lên vài tiếng.

Ở dưới khách sạn, Tuấn Chung Quốc ngồi trên xe thương vụ của Kim Tại Hưởng, cửa xe đóng lại, hắn phát hiện không gian bên trong xe nhỏ hơn không gian trong phòng riêng lúc nãy, kia chẳng phải hắn sẽ ngửi được hơi thở của Kim Tại Hưởng gấp bội sao?!

Thuốc viên*......

(*editor cũng không hiểu sao chỗ này là thuốc viên nữa ạ😞 )

Ý đồ muốn xuống xe, nhưng mà xe đã chạy.

Tuấn Chung Quốc che miệng mũi lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xem phong cảnh, kêu Kim Tại Hưởng lái xe với tốc độ cao.

Kim Tại Hưởng cảm thấy kỳ quái: "Ngươi là mắc tiểu hay là đánh rắm?"

"......" Tuấn Chung Quốc lắc đầu.

Che miệng mũi lại là biện pháp thật xuẩn a, trong chốc lát hắn liền chịu không nổi, nói: "Ta muốn mở cửa sổ."

"Như vậy mở cửa sổ sẽ rất lạnh?" Kim Tại Hưởng cảm thấy tiểu ngốc tử này đầu óc nhất định có vấn đề.

Hiện tại là mùa đông, tuy rằng phía nam không có tuyết, nhưng lại lạnh đến thấu xương.

Cuối cùng Tuấn Chung Quốc vẫn là mở cửa sổ, bất quá hắn cũng chỉ mở một rãnh nhỏ, nhưng cũng khá tốt, hắn nhẹ nhõm ngồi trên ghế thở ra.

Bỗng nhiên, hắn nhớ tới một vấn đề, nếu là nam nhân này thật sự nấu ăn so với hắn hảo, kia chẳng phải là hắn sẽ bị người nam nhân này khiếu nại sao? Nếu phàn nàn, danh tiếng sẽ không tốt, khách sạn vạn nhất không cần hắn thì làm sao bây giờ?

Tuấn Chung Quốc lập tức ngồi thẳng, vấn đề này thật sự nghiêm trọng.

Làm sao bây giờ, làm cách nào để nam nhân này không khiếu nại hắn, có phải hay không lấy lòng nam nhân này?

Không gian bên trong xe đột nhiên xuất hiện một mùi hương nhàn nhạt.

Tuấn Chung Quốc tất nhiên không biết, mà Kim Tại Hưởng bên cạnh ngửi thấy, hơn nữa, còn ngửi ra được mùi hương là truyền ra từ người Tuấn Chung Quốc.

Mùi hương qua mũi Kim Tại Hưởng, rồi chậm rãi đi vào ngực, khiến cho tim hắn đột nhiên nhảy lên một chút, làm hắn thiếu chút không giữ được tay lái.

Nhưng miệng lưỡi Kim Tại Hưởng vẫn rất độc.

"Tại sao ngươi không có nam nhân vị?"

_________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tuấn Chung Quốc: Toàn thân ta mỗi một tế bào, đều đang kêu gào — "Ta sắp chịu không nổi. Hắn đáng chết, không chỗ nào sắp đặt mê người ".


·

·

·

Top of Form

Bottom of Form

1.

2.

3.




.


·

·

·

Top of Form

Bottom of Form

1.

2.

3.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lục Phỉ Thiên Hi

"Ta nói, bao ăn bao ở, chính là ở nơi này a... "

­


·

·

·

Top of Form

Bottom of Form

1.

2.

3.




Editor: Lục Phỉ Thiên Hi

"Cúc áo được cởi bỏ, lộ ra hầu kết cùng xương quai xanh đầy gợi cảm... "

Tuấn Chung Quốc ôm chặt cánh tay Kim Tại Hưởng, "Không muốn không muốn, anh đừng chụp, cũng không cần nói cho người khác biết, tôi không làm chuyện xấu, tôi sẽ ngoan"

Bộ dáng hoa lê đái vũ* hiện tại của Tuấn Chung Quốc khiến người khác nhìn vào mà thương cảm, Kim Tại Hưởng nhìn cánh tay bị Tuấn Chung Quốc ôm, trong lòng bắt đầu xao động.

(*lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)

Rõ ràng nội tâm đã không thuần khiết, nhưng trên mặt lại giả là một chính nhân quân tử, nói:"Cậu sẽ ngoan? Nhưng cậu là Hồ Ly tinh, chính là yêu quái, yêu quái sẽ không hại người sao? "

"Sẽ không sẽ không, sư phụ nói, chúng tôi là Hồ Ly thành tinh, nhưng nếu hại người sẽ gặp báo ứng. Nếu muốn sống đến già, thì nhất định phải tìm một nam nhân, rồi gả cho người đó"

Tuấn Chung Quốc nhanh chóng nói, tay vẫn ôm chặt cánh tay của Kim Tại Hưởng vẫn không bỏ ra, sợ Kim Tại Hưởng sẽ lấy di động mà chụp ảnh.

"Ân... Tìm nam nhân gả cho? Vậy cậu tìm xong rồi ư? "

Kim Tại Hưởng đối với việc này lại rất quan tâm, y đương nhiên biết người khác không hại tên ngốc này đã là tốt rồi, chứ nói chi tên ngốc Tuấn Chung Quốc này đi hại người khác.

Tuấn Chung Quốc lắc đầu, nói:"Quá khó tìm, nhưng mà, quản lý khách sạn nói sẽ giúp tôi tìm"

Kim Tại Hưởng nhíu mày, "Quản lý là đang lừa gạt cậu, tên đó mới không thèm tìm, hắn chỉ vì muốn cậu qua làm cho hắn nên mới nói thế"

Cái tên quản lý chó má, còn bao tìm bạn trai, tìm ở đâu đây.

"A? Không có khả năng......" Tuấn Chung Quốc cụp mắt xuống.

Tuấn Chung Quốc hiện tại không khóc, nhưng mà lông mi vẫn còn dính nước mắt, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu. Kim Tại Hưởng cảm giác có một loại cảm xúc kích động ở trong ngực, nhưng lại sợ hãi.

Ở trong lòng tâm tâm niệm niệm thật lâu, Kim Tại Hưởng biết tên tiểu Hồ Ly này hai năm, lúc đầu trong lòng có chút sợ hãi cùng kinh ngạc. Nhưng Kim Tại Hưởng cảm thấy, tiểu Hồ Ly này không có gì không tốt, ngược lại rất đáng yêu là đằng khác, với lại cũng là một đầu bếp gỏi, có Hồ Ly nào lợi hại như Tuấn Chung Quốc nhà y sao?

Khẳng định không có, Hồ Ly nhà người khác đều hút tinh khí.

Ân?

Hút tinh khí?

Liêu trai thượng nói như vậy.

Kim Tại Hưởng ngồi thẳng, bàn tay đè lên bả vai Tuấn Chung Quốc, phi thường nghiêm túc hỏi: "Cậu sẽ hút tinh khí sao? "

"Sẽ... không"

Tuấn Chung Quốc lúc này cũng không biết mình nói gì. Sư phụ nói rằng ban ngày ngửi hơi thở nam nhân, ban đêm sẽ được nam nhân làm cho "dễ chịu". Đến cái biện pháp "dễ chịu" như thế nào Tuấn Chung Quốc cũng không hiểu, hắn chỉ biết là đem quần áo cởi ra, rồi ở trên giường.... Vận động.

Sư phụ lúc đấy nói không rõ ràng, nên Tuấn Chung Quốc tự nhiên cũng không hiểu.

"Thật sự? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu hút hết tinh khí nam nhân, thì người đó sẽ chết, vậy sẽ hại người, biết không? "

"A!? Sẽ không sẽ không, tôi sẽ không hút, sẽ không hút"

Tuấn Chung Quốc nghe Kim Tại Hưởng nói vậy, liền sợ hãi.

Kim Tại Hưởng cảm thấy vẫn là không nên dọa người ta, sờ sờ đầu Tuấn Chung Quốc, lại xoa bóp lỗ tai Hồ Ly, yêu thích không buông tay, thật sự rất muốn ôm muốn hôn a, cũng không biết lúc đó tiểu tử này sẽ phản ứng ra sao.

Kim Tại Hưởng đem Tuấn Chung Quốc ôm vào lòng, đặt trên đùi mình.

"Còn ai thấy cậu ở bộ dạng Hồ Ly? "

"Chỉ có sư phụ tôi và anh"

"Sư phụ cậu lại là ai? " Kim Tại Hưởng nhíu mày.

"Chính là một lão Hồ Ly vừa chết đi"

Lúc này Kim Tại Hưởng mới yên tâm, nói:"Về sau không được ở trước mặt người khác hiện nguyên hình, bọn họ mà thấy, sẽ đem cậu làm đồ ăn"

Đôi mắt Tuấn Chung Quốc trừng lớn, một bộ dáng khiếp sợ.

Tuấn Chung Quốc cảm thấy may mắn khi Kim Tại Hưởng không hỏi sư phụ chết như thế nào, nếu mà Tuấn Chung Quốc hắn nói do sư phụ không được nam nhân làm cho "dễ chịu"mà chết, thì không biết phản ứng của Kim Tại Hưởng sẽ ra sao. Hẳn là, không bị dọa đi?

Kim Tại Hưởng cảm thấy lời nói của mình có tác dụng, liền thấy vui vẻ, tiếp tục sờ đầu Tuấn Chung Quốc.

"Chỉ có tôi sẽ không làm hại cậu, tôi đối với cậu rất tốt có phải không? Hửm!? Hay là đi theo tôi đi? "

Kim Tại Hưởng đã rất lâu không ôn nhu như vậy, đều quên cái gọi là ôn nhu, nhưng lúc ở trước mặt Tuấn Chung Quốc, cứ thế tự nhiên mà trở nên ôn nhu.

Kim Tại Hưởng hiện tại giống như sói xám đang dụ dỗ một tiểu bạch thỏ đi theo mình, móng vuốt đều thu lên, lộ ra dã tính ôn nhu.

Tuấn Chung Quốc cảm nhận được độ ấm người sau lưng mang đến, đó là ngực cùng bụng của Kim Tại Hưởng, cùng với thân thể mềm mại của Tuấn Chung Quốc một chút cũng không giống nhau, có lẽ đây chính là nam nhân vị đi.

Kia nói cách khác, nam nhân vị mà sư phụ nói, chỉ biết được khi ngửi thấy nó?

Tuấn Chung Quốc khóa ngồi trong lòng Kim Tại Hưởng, ngượng ngùng mà nhìn y, thanh âm nhỏ như ruồi muỗi.

"Lúc nãy anh nói, nam nhân vị chân chính là ở trên người của anh, có thể cho tôi xem không? "

Toàn thân Kim Tại Hưởng liền căng cứng, hắn có thể xem lời nói của Tuấn Chung Quốc là: Tôi có thể ngửi được không?

Trạng thái "Chính nhân quân tử" của Kim Tại Hưởng sắp đi rồi, thiếu chút nữa, Kim Tại Hưởng liền xé bỏ lớp áo sơ mi của nhân loại, hóa thánh một dã thú, sau đó muốn làm gì thì làm.

Kim Tại Hưởng khó khăn mở miệng: "Có thể"

Thanh âm khàn khàn, có một chút cảm giác không rõ tên, rơi vào tai Tuấn Chung Quốc.
Hai lỗ tai Hồ Ly của Tuấn Chung Quốc liền giật giật, một cảm giác tê tê dại dại truyền đến, cuối cùng cảm thấy có một cảm giác không rõ xuất hiện trong lòng.

Cảm giác này thực kỳ quái, cũng không phải lần đầu tiên, cái này kêu là phát tình.

Ách...

Tuấn Chung Quốc liền cảm thấy thẹn, vì cái gì nghe được âm thanh của Kim Tại Hưởng liền phát tình, hiện tại còn chưa được 6 giờ a.

Kia, nhất định do tiếp xúc quá thân cận với Kim Tại Hưởng nên mới như thế, trước kia, cũng không cùng nam nhân nào thân cận như thế a.

Tuấn Chung Quốc tự nhủ, phải nhanh lên. Tuấn Chung Quốc hắn liền đặt tay trên ngực Kim Tại Hưởng, đầu dựa sát vào cổ, cẩn thận mà ngửi.

Ân......

Quả nhiên là thuần dương khí, quá dồi dào, toàn thân trên dưới mỗi lỗ chân lông đều mở ra, tiếp nhận hơi thở của Kim Tại Hưởng đang bủa vây.

Tuấn Chung Quốc thoải mái đến nổi đuôi Hồ Ly cũng nhếch lên, ở không trung mà hưng phấn ve vẩy, hai lỗ tai dựng đứng run rẩy, mọi biểu hiện đều chỉ ra Tuấn Chung Quốc thực sự rất sung sướng.

Đây là nam nhân vị a, sư phụ nói không sai, thực sự là siêu cấp dễ ngửi, thật muốn mỗi ngày đều được ngửi a.

Bỗng nhiên, Kim Tại Hưởng duỗi tay cởi một cúc áo sơ mi của chính mình, Tuấn Chung Quốc cứ như vậy liền nhìn không chớp mắt, nhìn ngón tay thon dài đang cởi bỏ cúc áo.

Cúc áo được cởi bỏ, lộ ra hầu kết cùng xương quai xanh đầy gợi cảm của Kim Tại Hưởng.

Tuấn Chung Quốc nuốt nước miếng, chỉ nghe Kim Tại Hưởng câu dẫn.

"Nơi này càng tốt hơn"

Đột nhiên Tuấn Chung Quốc nhảy lên, hắn sẽ không nói địa phương nào đó sinh ra biến hóa, Tuấn Chung Quốc giống như đứa trẻ bị phạt, hai chân khép lại, ngoan ngoãn đứng trước mặt Kim Tại Hưởng.

"Tôi phải về nhà, sắp 6 giờ rồi, tôi nhất định phải về nhà trước 6 giờ"

Tuấn Chung Quốc vội vàng nói, giống như ở đằng sau có quỷ thúc giục.

Tuấn Chung Quốc thực lo lắng, lúc 6 giờ thì hắn liền sẽ không khống chế được mà phát tình.

"... "

Kim Tại Hưởng bắt đầu hoài nghi mị lực của mình có phải đã giảm hay không. Nhưng mà, các nữ luật sư đồng nghiệp đều thích y, hơn nữa, ai gặp y cũng đều nói soái, y có mị lực, nhưng như thế nào mà tên tiểu tử ngốc Tuấn Chung Quốc này không bị câu dẫn?

Y đều đã đem cúc áo mở ra, làn da cũng lộ ra, Tuấn Chung Quốc thế nhưng nói phanh lại là phanh. Trêu chọc đều trêu chọc, vậy rốt cuộc thế nào, chuyện này tính sao đây?

Trêu chọc xong liền chạy, để lại cho y một cỗ dục hỏa để y tự mình dập tắt?

Kim Tại Hưởng đành tại chỗ vẫy vẫy tay vớ Tuấn Chung Quốc, ý là bảo hắn có thể đi rồi, y dời mắt sang nơi khác, không nhìn Tuấn Chung Quốc, Kim Tại Hưởng sợ khi nhìn thấy hắn lại không nhịn được mà giữ chặt hắn trên sô pha muốn làm gì làm.

Tuấn Chung Quốc được sự đồng ý của Kim Tại Hưởng, liền nhanh như chớp mà nhảy tới cửa, nhưng mang tốt giày mới phát hiện cái đuôi cùng lỗ tai cư nhiên vẫn chưa thu lại đâu.

Không có âm thanh mở cửa, Kim Tại Hưởng tưởng Tuấn Chung Quốc thay đổi ý định mà ở lại, nhịn không được mà nhìn lại.

Nhưng mà, y thấy Tuấn Chung Quốc đang dùng tay chụp lấy đầu mình, ý đồ mang hai lỗ tai giấu đi.

"...."

Y biết tại sao Tuấn Chung Quốc ngốc như vậy, cư nhiên vì bị chính mình chụp cho ngốc. "Cậu đừng chụp... "

Lời nói chưa nói xong, y liền nhìn thấy hai lỗ tai Tuấn Chung Quốc cư nhiên biến mất, hmm, được đi.

Tiếp đó, Tuấn Chung Quốc lại bắt đầu lấy mông đâm tường, ý đồ mang đuôi đâm vào.

Kim Tại Hưởng hôm nay lại được mở rộng tầm mắt, gặp được một tên tiểu ngốc tử như thế nào mà dưỡng thành. Thật là hoài nghi Tuấn Chung Quốc như thế nào lại lớn lên, còn hảo bị y gặp, nếu mà gặp người khác... Y thật sự không tưởng tượng được.

Cuối cùng quả nhiên, cái đuôi cũng bị đâm đi vào.

Thấy Tuấn Chung Quốc ở trước cửa, Kim Tại Hưởng nói: "Ngày mai, tôi đưa cậu đến khách sạn"

"Cảm ơn". Âm thanh biến mất ở sau cánh cửa.

Ngày hôm sau, Kim Tại Hưởng quả nhiên đưa Tuấn Chung Quốc trở về, mới phát hiện khách sạn nói bao ăn bao ở nguyên lai chính là tiểu phá lâu*, các nút thang máy thì bị hỏng.

(*Tiểu phá lâu: tòa nhà nhỏ bị phá vỡ/ bị hỏng)

Quản lí khách sạn năm sao cao cấp như thế này thì không được rồi, hoàn toàn xem Tuấn Chung Quốc là tên ngốc, cho nên tùy tiện cho có lệ, vậy mà Tuấn Chung Quốc cũng tin.

Kim Tại Hưởng đưa Tuấn Chung Quốc đến cửa khách sạn, Tuấn Chung Quốc xuống xe, ở trước cửa khách sạn phất tay cuối chào. Sau đó liền đi vào.

Kim Tại Hưởng liếc mắt nhìn khách sạn, nghĩ thầm nhất định phải mang Tuấn Chung Quốc từ nơi này đào đi, sau đó liền li khai.

Tuấn Chung Quốc đến sau bếp, cả một đoàn người xông đến, nhao nháo hỏi ngày hôm qua đi đâu, có phải hay không cùng tiểu tình nhân đi hẹn hò.

"Không có, không có, tôi đi lãnh giáo trù nghệ" Tuấn Chung Quốc trả lời.

Tuấn Chung Quốc nói xong, ai cũng tin tưởng, vì trù nghệ Tuấn Chung Quốc tốt như vậy, xin ngủi để đi lĩnh giáo cũng là chuyện Tuấnnh thường.

Chủ bếp thấy vậy, đem một đám người hống tan, sau đó vỗ vỗ vai Tuấn Chung Quốc

"Tiểu Tuấn Tuấn a, ngươi hôm qua rời đi, chúng ta bị quản lí mắng hết nửa ngày, không nói, nói nhiều đều là nước mắt"

"Tôi, tôi, tôi về sau sẽ tận lực không nghỉ, ngày hôm qua thật ra chỉ là ngoài ý muốn. " Tuấn Chung Quốc vội vàng nói.

Nố vài câu, hai người lại bắt đầu bận rộn.

Giữa trưa, bếp trưởng nhận được một cuộc điện thoại, yêu cầu Tuấn Chung Quốc làm xong thực đơn món ăn, thì tự mình đưa đến địa chỉ số 35 đường Viễn Nguyên "Văn phòng luật sư Kim Tại Hưởng ", đem trực tiếp cho chủ nhiệm.

Vốn dĩ đầu bếp không thể tự mình đưa cơm, nhưng là cuộc gọi người khách đó nói, giá gấp ba, và thêm cả phí đi lại.

Bếp trưởng ngoại trừ nói, nhân gia có tiền không chỗ Kim, thì biết nói gì đây?

Nga, thật là giàu a.

Vì thế, bếp trưởng còn đặc biệt nơi: "Tuấn Chung Quốc là khiêng cầm* của chúng ta, ít nhất là năm lần"

(*khiêng cầm 扛把子 /káng bǎ zǐ /:nghĩa là ông chủ của một nhóm. Trong nhiều bộ phim mô tả thế giới ngầm ở Tuấnng Kông, "tay cầm xử lý" thường được đề cập cũng bắt nguồn từ mã môi. Từ gốc là "tay lái bánh lái", có nghĩa là người cầm lái.)

Quả nhiên đối phương dứt khoát chấp nhận, chủ bếp lúc này mới cho Tuấn Chung Quốc đi đưa cơm.

Kim Tại Hưởng vừa cúp điện thoại, liền xuy một tiếng: "Ác tư bản chủ nghĩa, đây là lần cuối ngươi lừa Tuấn Chung Quốc "

Trước cửa "Văn phòng luật sư Kim Tại Hưởng"

Tuấn Chung Quốc mang theo cơm trưa đã được đóng gói tốt, hỏi tiểu tỷ tỷ trước sảng rằng văn phòng chủ nhiệm ở nơi nào.

Tiểu tỷ tỷ ngửi được một mùi hương rất thơm, lúc này lại là giữa trưa, hoàn toàn đem trùng đói bụng trong người nàng câu lên, trong lòng ước ao đồ ăn này là đưa cho nàng.

Nàng chỉ Tuấn Chung Quốc lối đi, hắn liền nhanh chóng nói cảm ơn, rồi chạy thật nhanh đi đến lầu ba.

Tòa nhà luật sư này phi thường cao lớn, lúc Tuấn Chung Quốc tới, lo lắng rằng hương vị đồ ăn sẽ làm ảnh hưởng tới bầu không khí làm việc nghiêm túc này, nghĩ thầm phải đem nhanh lên mới được.

Lúc này tại nơi công tác lầu ba, bỗng nhiên ngửi được một cỗ mùi hương, nháy mắt sáng ngời, tất cả sôi nổi ngẩng đầu khỏi cTuấnng văn kiện, tìm kiếm nơi phát ra mùi hương.

Chỉ thấy một người mặc trên mình bộ đồ đầu bếp, cùng quần jeen xanh, trên tay cầm đồ ăn đã được đóng gói tốt.

Ai nha, này, nam sinh này cũng thật đẹp đi, giống như...đã từng gặp ở nơi nào quá. Nhóm luật sư nhất thời không nghĩ ra, mắt trông mong mà nhìn tiểu đầu bếp dẫn theo đồ ăn siêu siêu thơm, hương văn phòng chủ nhiệm mà đi.

Tuấn Chung Quốc cảm thấy mọi người đều đang nhìn hắn, liền khẩn trương, chân bước nhanh hơn. Hắn không biết là, mọi người đều mơ ước đến thức ăn trong tay hắn.

Gõ, gõ, phòng chủ nhiệm, Tuấn Chung Quốc nhanh chân đi vào, cửa đóng lại: " Xin chào, đây là món ăn của...Kim, Kim, Kim tiên sinh?"

Không nghĩ tới đối tượng đưa cơm thế nhưng chính là Kim Tại Hưởng, thật là quá trùng hợp, bọn họ như thế nào có duyên như thế?

Cao hứng một cái, hai lỗ tai Hồ Ly của hắn hiện ra.

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Ngân Hà: lúc Tiểu Tuấn Tuấn ngươi dùng mông đâm tường, ngươi có hay không YY?

Kim Tại Hưởng trang nghiêm: Đương nhiên, đó là tôn trọng tối thiểu.


·

·

·

Top of Form

Bottom of Form

1.

2.

3.




Edit: Lục Phỉ Thiên Hi

"Tôi tự mình cởi hay cậu cởi? "

Cửa vừa đóng lại, ngoài cửa nhóm luật sư mắt to trừng mắt nhỏ.

Có vài nữ luật sư nói: " Kim chủ nhiệm tìm ở đâu ra cửa hàng, có đồ ăn vừa thơm mà tiểu đầu bếp cũng đẹp như vậy?"

"Không biết, nói chung là, ta đói bụng quá huhu"

"Kia, kia cũng thật sự thơm a..."

Kim Tại Hưởng thấy hai lỗ tai hắn hiện ra, liền chạy nhanh lại đè hai lỗ tai hắn lại.

"Mau đem lỗ tai thu vào, văn phòng tôi có máy theo dõi"

"Được được"

Tuấn Chung Quốc đem cơm hợp đưa cho Kim Tại Hưởng, sau đó vỗ vỗ đầu, lúc này hai tai liền biến mất.

Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng thở ra, kêu hắn ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi.

Nhưng mà Tuấn Chung Quốc phải về ngay lập tức, hiện tại là thời điểm khách sạn đông khách, nhóm đầu bếp không lo liệu kịp.

Kim Tại Hưởng thở dài một tiếng, có điểm không vui, y bỏ ra nhiều tiền như vậy, để Tuấn Chung Quốc nghỉ ngơi một lát, hỏi: "Khách sạn trả cậu một tháng bao nhiêu? "

Tuấn Chung Quốc nói một số.

Kim Tại Hưởng ngồi xuống đối diện Tuấn Chung Quốc hai tay gác trên tay vịn ghế xoay, đôi chân dài mở ra, tư thế bá đạo soái khí.

Mí mắt y một chút cũng không nâng lên: "Nghỉ làm ở khách sạn, tới văn phòng của tôi làm chủ bếp nhà ăn, cho cậu tiền lương gấp ba lần, còn bao ăn bao ở, đi làm tan làm đưa đón. Thế nào? "

Điều kiện này thực sự tốt a, gấp ba lần tiền lương khách sạn, gấp ba lần! Còn bao ăn bao ở, đi làm tan làm đưa đón, đây là thiên đường đi?

Tuấn Chung Quốc trong lòng kích động: "Vậy hôm qua anh nói buổi tối tới nhà anh làm việc... Còn tính không? "

"Đương nhiên tính"

"Thật sự? "

Tuấn Chung Quốc vui vẻ sắp bay lên, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề.

"Khách sạn lúc ấy còn hứa tìm cho tôi bạn trai... "

"......" Kim Tại Hưởng nhìn Tuấn Chung Quốc, ngón tay cái cùng ngón trỏ nhẹ vê

"Không được, tôi sẽ không tìm bạn trai cho cậu."

Bạn trai cậu tìm chỉ có thể là ta, là ta, ai lại tìm cho cậu? Hừ

Tuấn Chung Quốc có điểm thất vọng, nếu Kim Tại Hưởng không tìm cho hắn, vậy thì chính hắn ngượng ngùng mà đi tìm.

Nhưng là, nếu Kim Tại Hưởng nguyện ý làm bạn trai hắn...

Hắn cảm thấy hẳn là không có khả năng đi, Kim Tại Hưởng cũng chưa có nói thích hắn đâu.

Kim Tại Hưởng thấy Tuấn Chung Quốc không cao hứng lắm, trong lòng liền không thoải mái.

"Như thế nào, không muốn? "

"Không phải, ta đồng ý"

Kim Tại Hưởng lúc này mới lộ ra chút ý cười.

"Vậy hôm nay liền đi từ chức, hôm nay ở lại ăn cơm đi"

Kim Tại Hưởng mở hộp đồ ăn mà Tuấn Chung Quốc đem đến, lấy đồ ăn bên trong ra.

Tuấn Chung Quốc đi tới, nhìn đến những món ăn đã bày ra, khó trách mua hai phần, nguyên lai là vì muốn mình ăn cùng.

Ở ngoài văn phòng lúc này, nhóm luật sư thấy Tuấn Chung Quốc đi vào thật lâu còn chưa ra, có chút nhịn không được.

"Như thế nài còn chưa ra, ta còn muốn hỏi hắn là ở quán ăn nào"

"Đúng vậy, tôi cũng muốn gọi một phần"

Còn trong văn phòng hiện giờ, hai người Kim Tại Hưởng và Tuấn Chung Quốc đang ăn, cảm thấy món ăn hôm nay rất ngon a.

Kim Tại Hưởng liếc mắt nhìn Tuấn Chung Quốc một cái, thấy làn da hắn rất non, trắng Tuấnng, với bởi vì lúc nãy có chút vội vàng tiến vào, mà có chút nóng, trên mũi còn nổi lên chút bọt nước.

Rõ ràng là khen hắn làn da tốt, nhưng tới bên miệng lại bắt đầu độc miệng.

"Cậu có phải hay không dùng trộm phấn của nữ nhân? "

"Ân? "

Tuấn Chung Quốc ngẩng đầu, trong miệng còn ngậm một miếng khoai tây, hắn nghĩ nghĩ vấn đề mà Kim Tại Hưởng hỏi, lắc lắc đầu, đem khoai tây trong miệng để xuống.

"Gạt người, nào có nam sinh nào có làn da như vậy? ". Kim Tại Hưởng cố ý nói.

"Thật sự không có, chúng tôi là Hồ Ly nhất tộc, trời sinh có làn da tốt, khi ba mươi tuổi làn da cũng rất tốt, không sợ nhăn nheo. Cho nên sư phụ ta 30 tuổi làn da vẫn rất đẹp". Tuấn Chung Quốc nghiêm túc nói.

Kim Tại Hưởng cảm thấy hơi ngứa tay, trong lòng ý niệm không buông xuống được.

"Tôi vẫn không tin"

"Vậy anh sờ thử xem, thật sự không có"

Tiểu chính là chờ những lời này, trong lòng liền cười xấu xa một tiếng, nhưng trên mặt lại tỏ ra rất đứng đắn, vươn tay, ở trên mặt Tuấn Chung Quốc véo một cái.
Thật nộn a.

Nộn đến có thể véo ra nước, mềm mại, hoạt hoạt*, xúc cảm không tồi.

(*hoạt hoạt 滑滑的: trơn)

Trong lòng Kim Tại Hưởng càng thêm ngứa ngáy, nhưng ngoài miệng vẫn nói.

"Vậy cậu khẳng định là dùng trộn mỹ phẩm dưỡng da của nữ nhân, bằng không như thế nào có thể hoạt như vậy? Tiểu nương pháo"

"Thật không có"

Tuấn Chung Quốc có chút ủy khuất, "Ta không có dùng đồ của nữ nhân"

"Vậy cậu cho tôi hôn một cái, như thế liền sẽ biết"

Kim Tại Hưởng hiện giờ như sói đang dụ dỗ một tiểu bạch thỏ chuẩn bị đưa vào miệng, thực giống nhau.

Tuấn Chung Quốc đỏ mặt, hắn cảm thấy yêu cầu này của Kim Tại Hưởng vó chút ái muội, không giống như những việc bằng hữu thường hay làm, nhưng hắn lại không nghĩ phải cự tuyệt, thậm chí, còn có chút chờ mong Kim Tại Hưởng sẽ hôn lên môi.

Hắn muốn biết, bị người thân là loại cảm giác như thế nào. Nhìn đồ ăn trong chén, rầu rĩ gật đầu.

Kim Tại Hưởng liếc mắt máy theo dõi ở một góc, cầm lấy một folder màu lam mở ra, sau đó che khuất mặt hai người, tiến đến trên mặt Tuấn Chung Quốc mà hôn một cái.

Khi môi đụng đến gương mặt, bạch quang chợt lóe trong mắt Tuấn Chung Quốc, hắn giống như tìm thấy một lục địa mới, mang theo kinh hỉ, trái tim phanh phanh phanh nhảy không ngừng.

Hắn dường như thấy được bong bóng tình yêu, trôi lơ lửng trong không khí, nhưng khi chọc nhẹ nó sẽ vỡ, tình yêu bong bóng sẽ biến mất.

Hắn rất thích nụ hôn này, tâm tình kích động không áp chế được, trên đầu hai lỗ tai Hồ Ly nhảy ra.

Kim Tại Hưởng đè hai lỗ tai Hồ Ly lại.

"Cậu làm sao vậy? Lỗ tai cậu như thế nào cứ tùy thời xuất hiện? "

"Tôi tôi... Sư phụ nói, khi tôi kích động, sợ hãi, vui mừng, thẹn thùng, còn có phát, phát tình hai lỗ tai đều sẽ hiện ra. Nhưng mà sau khi xuống núi liền luyện tập, sẽ không dễ xuất hiện, nhưng khi ở trước mặt anh mới, mới thường xuyên xuất hiện..."

Tuấn Chung Quốc một bộ dáng ủy khuất ba ba nói.

Kim Tại Hưởng mỗi lần thấy hắn như vậy, tâm tình đều chuyển hóa, tim cứ đập nhanh, làm sao mà nhẫn tâm mắng hắn?

"Được rồi, không đùa cậu nữa, đi theo tôi đến phòng nghỉ, nơi đó không có máy theo dõi "

Tuấn Chung Quốc giống như ăn trộm, đem tay ôm đầu, cong eo, đi theo Kim Tại Hưởng vào phòng nghỉ.

Phòng nghỉ này của Kim Tại Hưởng thường dùng để nghỉ trưa, hoặc buổi tối tăng ca đến khuya thì ngủ lại ở đây, nên đồ dùng bên trong đều đầy đủ.

Phòng nghỉ không lớn, sạch sẽ ngăn nắp, trang hoàn giản lược. Văn phòng và phòng nghỉ ngăn cách nhau, nên bên trong có mùi hương nhàn nhạt, nhưng sau khi Tuấn Chung Quốc tiến vào, trên cơ thể hắn phát ra mùi hương, tràn ngập căn phòng.

Tuấn Chung Quốc không nhận ra, nhưng Kim Tại Hưởng nhận ra, mùi hương này giống như mê hoặc tâm trí, câu Tuấnn nhiếp phách, lại thuần lại dục.

"Cậu không ngửi thấy? "Kim Tại Hưởng xoay người nói với Tuấn Chung Quốc.

"Cái gì? " Tuấn Chung Quốc bỏ tay che hai lỗ tai lại, hai lỗ tai trực tiếp dựng lên.

Kim Tại Hưởng tiến lại gần ở trên cổ Tuấn Chung Quốc mà ngửi, mùi hương tỏa ra từ cổ bị y hít vào trong khoang mũi, trong thân thể mỗi tế bào đều run rẩy, tựa Tuấn kêu gào phải làm gì đó.

"Mùi Hồ Ly." Kim Tại Hưởng thanh âm khàn khàn, lộ ra sự nam nhân, tựa Tuấn nhiễm dục vọng.
Tuấn Chung Quốc sửng sốt, nhanh chóng đẩy Kim Tại Hưởng ra, nói: "Tôi, tôi, tôi, mùi hương trên người tôi không nên tùy tiện ngửi, sẽ sẽ làm người sinh ra dục vọng. "

"Vậy làm sao bây giờ, tôi đã ngửi qua rồi, cậu cũng không thể giống như ngày hôm qua, trêu chọc xong rồi chạy, cậu phải đến làm cái gì "Kim Tại Hưởng nhướng mày, "giúp tôi hạ hỏa"

"Hạ hỏa? " Tuấn Chung Quốc nghiêm túc tự hỏi, "Tôi lấy nước lạnh cho anh nhé? "

Kim Tại Hưởng im lặng không nói, vươn ngón tay lắc lắc: "Nếu không thì chính cậu làm cho tôi hạ hỏa. Cậu xem" Kim Tại Hưởng chỉ vào đũng quần chính mình, "Nơi này đang hướng cậu vẫy tay"

Vẫy tay!?

Tay?

Dùng tay... Sao?

Mặt Tuấn Chung Quốc nháy mắt đỏ, hưng phấn một cái, cái đuôi phía sau liền xông ra.

Đuôi to màu trắng rũ trên mặt đất, tiêm đuôi nhẹ nhàng quét trên mặt đất.

Ánh mắt Kim Tại Hưởng nóng rực nhìn chằm chằm và Tuấn Chung Quốc, như bị nhiễm hỏa, thêu đến Tuấn Chung Quốc toàn thân đều nóng lên.

Bỗng nhiên, Tuấn Chung Quốc bị một cổ lực đẩy xuống giường, hắn không kịp nói chuyện, đã bị một nụ hôn nóng bỏng khóa lại.

Kim Tại Hưởng ấn người hôn một Tuấni, thẳng đến Tuấn Chung Quốc hô hấp khó khăn mới buông ra, y cười nói: "Nếm tới rồi sao, đây mới là nam nhân vị"

"... "

Tuấn Chung Quốc nằm nghiêng ở trên giường, đôi tay che khuôn mặt đang dần đỏ lên, một bộ dáng không dám gặp ai.

A a a a a a, Kim Tại Hưởng thế nhưng lại đưa lưỡi tiến vào, đầu lưỡi y linh hoạt a, cũng rất nhiệt tình a, bao nhiêu sức lực đều lấy đi, đều bị y làm cho ngất đi rồi. Nội tâm Tuấn Chung Quốc hò hét.

Kim Tại Hưởng biết Tuấn Chung Quốc ngượng ngùng, cúi người ở bên tai hắn, nói nhỏ: "Phía dưới vẫn còn đang vẫy tay, cậu thật sự không muốn giúp tôi sao? "

Tuấn Chung Quốc bụm mặt, rầu rĩ nói. "Vậy anh phải nhắm mắt lại"

"...?! " Y chính là muốn nhìn a, kết quả Tuấn Chung Quốc nói muốn che mắt, như thế là thế nào. Từ từ, Tuấn Chung Quốc ngốc như vậy, chỉ cần lặng lẽ nhìn lén là được.

Kim Tại Hưởng tròn lòng tin tưởng, sau đó liền đem cà vạt kéo xuống, che mắt mình lại, nói: "Được rồi, tôi tự mình cởi hay là cậu cởi? "

Tuấn Chung Quốc đuôi hơi nhếch lên, ở trên mặt Kim Tại Hưởng đảo qua, tựa Tuấn là xác nhận che lại tốt không. Nhưng Kim Tại Hưởng xem ra, chính là xích lõa câu dẫn.

Hồ Ly chính là Hồ Ly, lại như thế nào đơn thuần, trong xương cốt đều là Tuấnn yêu tinh.

Cuối cùng vẫn là Kim Tại Hưởng cởi bỏ. Y lặng lẽ đem cà vạt che mắt lại lỏng lẻo, lưu ra một chút khe hở, lợi dụng khe hở này, nhìn lén động tác của Tuấn Chung Quốc.

Lúc này, Tuấn Chung Quốc quỳ gối trên mặt đất, hai tay đưa gần lại đây, toàn thân Kim Tại Hưởng hoàn toàn căng cứng, hô hấp dần dần không có tiết tấu.

"Cốc cốc cốc"

Cửa văn phòng bị người khác gõ, đánh gẫy hành động của hai người.

"Cốc cốc cốc"

Vẫn còn gõ cửa.

Tuấn Chung Quốc nhìn sự việc trước mắt, lúc này mới cảm thấy có bao nhiêu thẹn thùng. Tiếng đập cửa kéo ký trí hắn lại, nhanh chóng đứng lên.

Kim Tại Hưởng kéo cà vạt xuống, vẻ mặt xanh mét, rốt cuộc là kẻ nào phá chuyện tốt của y, đợi lát nữa y muốn chỉnh người.

Cửa văn phòng mở ra, tiểu trợ lý liền thấy Kim Tại Hưởng mặt mày xanh mét, ánh mắt đáng sợ. Sợ tới mức văn kiện trong tay đều giữ không xong, run rẩy nói: "Chủ, chủ nhiệm, tôi tới báo công tác"

"Vào đi" Kim Tại Hưởng đen mặt.

Tiểu trợ lý đẩy mắt kính, quét quét chung quanh, hắn rõ ràng thấy tiểu đầu bếp đi vào, vẫn chưa có ra, như thế nào lại không thấy?

"Nhanh lên, nhìn loạn cái gì? ". Kim Tại Hưởng ngồi vào ghế lão bản.

Tiểu trợ lý đem văn kiện đưa tới bàn làm việc, lúc này mới phát hiện cà vạt Kim Tại Hưởng bị cởi vỏ. Phải biết rằng, chủ nhiệm hắn rất chú ý hình tượng, đi làm đều không chút cẩu thả, hôm nay như thế nào cả cà vạt cũng chưa đeo?

Không đúng không đúng, lúc sáng rõ ràng đã thấy chủ nhiệm đeo cà vạt.

Vậy thì kì quái...

Lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, tiểu trợ lý nhìn lại. Cái kia, trong tay tiểu đầu bếp chính là cà vạt của chủ a!!!

Tuấn Chung Quốc đem cà vạt đưa tới cho Kim Tại Hưởng: "Anh quên lấy cà vạt"

Hiện tại, đuôi cùng hai lỗ tai của Tuấn Chung Quốc đều đã thu. Trừ bỏ sắc đỏ nổi lên không Tuấnnh thường, cùng với lúc tới không có gì khác biệt.

Đôi mắt tiểu trợ lý liền trừng lớn, một bộ dáng ngây người, nhìn Tuấn Chung Quốc rời đi.

Kinh thiên động địa!

Nhìn một cái hắn đều biết tất cả tin tức! A a a, hắn thật muốn cùng các đồng nghiệp, nói lão bản cùng tiểu đầu bếp ở trong vắn phòng làm, làm!

—————-

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Tại Hưởng: Tức chết ta, đã hai lần, hai lần, tác giả ngươi muốn ta nghẹn chết.



·

·

·

Top of Form

Bottom of Form

1.

2.

3.




Edit: Lục Phỉ Thiên Hi

"Hai má ửng Tuấnng, hai mắt khẽ mở"

Tuấn Chung Quốc vừa đi ra, đã bị nhóm luật sư vây quanh, dọa hắn giật mình.

Đây là làm sao?

Nguyên lai nhóm luật sư muốn hỏi hắn là đầu bếp quán nào, muốn tới quán đó ăn. Tuấn Chung Quốc nói tên khách sạn nói ra, kết quả cả nhóm sôi nổi đều kêu rên.

"Ăn không nổi, ăn không nổi"

Tuấn Chung Quốc vội vã chạy đi, bộ dạng hổ thẹn.

Tiểu trợ lý bị Kim Tại Hưởng giáo huấn một trận, còn trừ tiền lương, hiện tại tâm tình gì cũng đều không có, còn đừng nói tới việc nói tin tức vừa rồi cho mọi người.

Tuấn Chung Quốc sau khi ra khỏi văn phòng luật sư, mới thở phào.

Vừa nhớ tới tình cảnh trong phòng nghỉ lúc nãy, hắn liền không nhịn được đỏ mặt tim đập nhanh.

Như thế nào lúc nãy lại phát sinh sự tình này?

Kim Tại Hưởng có phải hay không thích hắn?

Hay là nói, Kim Tại Hưởng chỉ là bị mùi hương trên người dụ hoặc, cho nên mới như vậy mà đưa ra yêu cầu?

Rốt cuộc là như thế nào, Tuấn Chung Quốc không nghĩ ra được, nhưng hắn thật sự thích Kim Tại Hưởng, nếu không thích hắn cũng sẽ không làm như vậy.

Tuấn Chung Quốc gọi taxi, bắt đầu buồn bã. Hắn cuối đầu, nhìn tay mình để trên quần jean.

Hắn hôm nay đã hiểu rõ, hắn thích Kim Tại Hưởng, bởi vì, vô luận Kim Tại Hưởng có yêu cầu gì hắn đều không cự tuyệt, một lòng vì Kim Tại Hưởng.

Nếu Kim Tại Hưởng không thích hắn thì phải làm sao bây giờ?

Tài xế taxi nhìn Tuấn Chung Quốc qua gương chiếu hậu cười nói.

"Đệ đệ, từ lúc lên xe tới giờ than thở tới năm lần, như thế nào, thất tình? "

"Không, không có... "

Tuấn Chung Quốc không tự chủ mà đỏ mặt, chẳng lẽ hắn biểu hiện rõ như vậy, một nước xa lạ nhìn qua một cái liền biết?

Kim Tại Hưởng như thế nào nhìn không ra hắn thích y?

Buổi chiều, sau khi tan tầm, Tuấn Chung Quốc tức tốc xin quản lý từ chức, quản lý sống chết không muốn hắn đi mà lì lượm la liếm mà túm Tuấn Chung Quốc, liên tục nói sẽ giúp hắn tìm bạn trai. Tuấn Chung Quốc nói không cần, kết quả quản lý nói bạn trai thế nhưng là bếp trưởng!

Vậy thì càng không được, hắn đối với bếp trưởng chỉ có tôn kính, không có tình yêu, Tuấn Chung Quốc sợ tới mức chạy nhanh đi, hắn thu dọn nồi, muỗng, gia vị toàn bộ đóng gói tốt liền mang đi sạch sẽ lại dứt khoát.

Sắp đến 6 giờ, Tuấn Chung Quốc đứng ở bên đường, có chút sốt ruột, sắp đến thời gian hắn phát tình, cũng không thể chậm chạp ở bên ngoài được.

Đúng lúc này, xe Kim Tại Hưởng đậu ngay trước mặt hắn, Tuấn Chung Quốc nhanh chóng lên xe, kêu Kim Tại Hưởng trở về nhà.

Kim Tại Hưởng không khỏi nghi hoặc.

"Không phải nói hôm nay sẽ dọn nhà sau? "

"Hôm nay đành tạm vậy, ngày mai lại dọn, tôi hiện tại phải lập tức về nhà"

Tuấn Chung Quốc có chút gấp gáp, ngồi trên ghế da kích động, hai má tự nhiên Tuấnng.

"Làm sao vậy, có muốn đi bệnh viện hay không? ". Kim Tại Hưởng lo lắng hỏi.

"Không phải, không cần đi bệnh viện. Tôi lúc trước đã nói với anh, 6 giờ liền phải về nhà, bằng không ngửi được hơi thở nam nhân liền sẽ phát tình" Tuấn Chung Quốc khó chịu nói.

Trong xe không gian có chút nhỏ, Tuấn Chung Quốc cảm thấy nơi nào cũng đều là hương vị của Kim Tại Hưởng, sức chống cự của hắn hoàn toàn mất sạch, hai lỗ tai Hồ Ly cùng đuôi hiện ra.

Ở trước mặt người mình thích thất thố, Tuấn Chung Quốc cảm thất thực thẹn thùng, kỳ thật không có như vậy chưa thỏa mãn dục vọng, chỉ là nguyên nhân, không muốn ở trước mặt Kim Tại Hưởng lưu lại ấn tượng xấu.

Tuấn Chung Quốc co rúm lại, toàn thân đều nóng lên, Kim Tại Hưởng cũng không tốt hơn bao nhiêu, ngửi thấy mùi hương trên người Tuấn Chung Quốc, lại nhìn thấy bộ dáng khó chịu của hắn, y cảm thấy mình sắp nổ tung.

Đèn xanh đèn đỏ, Kim Tại Hưởng phanh xe, mắt nhìn phía trước, tay nắm chặt tay lái.

"Tới nhà tôi đi, ngày mai lại chở cậu về dọn"

"Nhưng mà, buổi tối cần thiết tắm rửa, cũng cần áo ngủ"

Tuấn Chung Quốc hai má ửng Tuấnng, hai mắt khẽ mở, cái đuôi ở lưng ghế ra sức cọ xát.

Một tiểu hài tử trong chiếc ô tô đỗ ngay cạnh xe Kim Tại Hưởng, nhìn thấy tai cùng đuôi Hồ Ly của Tuấn Chung Quốc, kích động nói cho mụ mụ.

Tuấn Chung Quốc sợ hãi, trượt người thấp xuống, ý đồ nhầm che khuất lỗ tai.

Mụ mụ tiểu hài tử thấy tai cùng đuôi Tuấn Chung Quốc một bộ dáng Tuấnnh thường, nói đó là Cosplay, tiểu hài tử liền không hiểu.

Tuấn Chung Quốc là động vật, thính giác so với người Tuấnnh thường tốt hơn rất nhiều, cho nên cho dù hai xe đều đóng cửa sổ xe, thì hắn vẫn có thể nghe thấy đổi thoại của đối phương. Nghe mụ mụ tiểu hài tử nói vậy mới an tâm.

Kim Tại Hưởng tiếp tục lái xe: " Vậy tôi đưa cậu về nhà lấy áo ngủ. Khoan đã, vì cái gì một hai phải lấy áo ngủ của cậu, sử dụng đồ của tôi cũng được mà? Cứ như thế đi"

"Không phải, áo ngủ của tôi cùng anh không giống nhau, ách... Tôi hiện tại không nói rõ được, đến lúc đó sẽ cho anh biết"Cuối cùng Kim Tại Hưởng vẫn đem Tuấn Chung Quốc đưa về nhà hắn, chờ Tuấn Chung Quốc lấy xong áo ngủ, liền vội vàng trở về nhà mình. Tuấn Chung Quốc vừa đến nhà Kim Tại Hưởng liền thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi vẫn luôn dùng áo khoác Kim Tại Hưởng, đem Tuấn Chung Quốc bao bộc lại như quốc bảo, làm người khác khó nhận ra, hướng về nhà hắn mà đi.

Về đến nhà, Tuấn Chung Quốc tuy rằng còn ở thờ điểm phát tình, như cả cũng có thể chịu đựng, không có quá khó nhịn.

Hắn liền nằm liệt trên sô pha, nhìn TV hi hi ha ha, chờ Kim Tại Hưởng làm cơm.

Mùi hương từ đồ ăn rất nhanh lan ra, Tuấn Chung Quốc nhìn về phía Kim Tại Hưởng đang bận rộn, muốn hỏi một câu: Anh có phải thích tôi không, cho nên, mới đối tốt với tôi như thế?

Nhưng là, chính hắn từ nhỏ đã nhát gan, hắn thật không dám hỏi.

Kim Tại Hưởng đem đồ ăn bày ra, đem bát đũa cũng bày hảo, y thấy Tuấn Chung Quốc ngồi trên ghế ngây ngốc nhìn y, liền cảm thấy buồn cười, lau tay, cởi tạp dề xuống, đi qua, cúi người xuống hỏi: "Bụng nhỏ đói sao? "

Tuấn Chung Quốc vẫn ngơ ngác gật đầu.

"Đói bụng như thế, kia, nhất định đi không nổi, để tôi ôm cậu đi? "

"A... Không tốt lắm đâu, như vậy, bàn ăn gần vậy đi vài bước là tới"

Tuấn Chung Quốc trong lòng thầm gật đầu.

Kim Tại Hưởng cong môi, đme Tuấn Chung Quốc bế kiểu công chúa.

"Tiểu tử ngốc, trong lòng cậu nghĩ gì tôi đều biết"

"... Thật sao? " Tuấn Chung Quốc tôi thích anh đấy, anh biết không?

"Đương nhiên"

Kim Tại Hưởng đen Tuấn Chung Quốc đặt trên ghế. Hai người ngồi đối mặt nhau ở trên bàn cơm, Tuấn Chung Quốc cả quá trình đều không ngẩng đầu, vùi đầu ăn, vài cái liền ăn xong, sau đó vội vội vàng vàng đi tìm phòng tắm.

Kim Tại Hưởng nhìn hắn chân không mà chạy trên đất, trên tay cầm áo ngủ hoạt hình chạy vào phòng tắm.

Y thật tò mò, cái áo ngủ kia có gì bất đồng, buổi tối một hai nhất định phải mặc.

Chờ Tuấn Chung Quốc tắm rửa, Kim Tại Hưởng đã rửa xong chén. Ngồi trên sô pha xem TV, nhưng chưa một lòng chú ý đến TV trước mặt.

Nhiều năm như vậy, y đều ở một mình. Cha mẹ đều không ở bên, một lòng vùi đầu vào công việc. Kỳ thật, trước kia y cũng không nấu cơm, ở nhà thì cũng là gọi cơm hộp. Từ hai năm trước, sau khi ăm món ăn Tuấn Chung Quốc làm, trong lòng y tự nhiên bị lấp đầy.

Y bắt đầu học nấu cơm, xào rau, rửa chén.

Nếu vẫn là trước kia y nhất định sẽ không đụng vào, nhưng sau đó lại vì người nào đó mà chạm vào, y liền phát hiện, mọi thứ đều không thể vãn Tuấni, chỉ cần không tăng ca, về nhà, y nhất định sẽ nấu cơm. Nghĩ đến một ngày sẽ có thể làm cho Tuấn Chung Quốc ăn, nghe thấy hắn khen một tiếng 'ngon', kia chính là động lực mấy năm nay của y đều không uổng phí.

Lúc trước cả căn phòng lớn, có chút hiu quạnh, nhưng bởi vì Tuấn Chung Quốc đến, mà có vẻ ấm áp.

Y phải làm thế nào mới có thể lưu Tuấn Chung Quốc lại, đúng rồi, trước kia Tuấn Chung Quốc có nói xuống núi là tìm người để gả.

Kia đương nhiên là phải gả cho y.

Tuấn Chung Quốc tắm rửa xong, chỉ ở lại phòng khách một chút, sau đó chạy qua phòng đã được Kim Tại Hưởng sắp xếp.
Liếc nhìn đồng Tuấn, mới 8 giờ rưỡi, sớm như vậy liền đi ngủ? Hồ Ly đi ngủ sớm vậy sao?

Kim Tại Hưởng tò mò, nhẹ nhàng đi đến cửa phòng, tay đặt trên nắm cửa, nhẹ nhàng mở ra. Vào mùa đông buổi tối thường đến sớm, trong phòng chỉ chừa lại một cái đèn ngủ, ánh sáng có chút không rõ.

Kim Tại Hưởng đi trên thảm, không phát ra âm thanh.

Tuấn Chung Quốc vẫn chưa ngủ, lúc Kim Tại Hưởng đứng ngoài cửa đã phát hiện, chỉ là không lên tiếng.

Kim Tại Hưởng đi vào, một cỗ mùi hương quen thuộc khiến y phải thở hắn, dục vọng vừa mới đè xuống liền trồi dậy.

Kim Tại Hưởng nhìn thấy trong chăn có động tĩnh, y biết kia hẳn là đuôi của Tuấn Chung Quốc, khiến Kim Tại Hưởng biết được hắn vẫn chưa ngủ.

Ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng gọi tên Tuấn Chung Quốc, hai mắt Tuấn Chung Quốc vẫn nhắm, còn đang giả bộ ngủ.

Hai lỗ tai trên đầu giật giật, nguyên lai hắn ngủ sẽ để lộ hai tai cùng với đuôi.

Kim Tại Hưởng cảm thấy buồn cười, cười ôn nhu một tiếng, chính y cũng không biết, thời điểm nhìn Tuấn Chung Quốc sẽ khiến y ôn nhu như thế.

"Tiểu Tuấn, cậu ngủ rồi sao? Ngủ rồi tôi sẽ không xốc chăn" Kim Tại Hưởng nhẹ giọng nói.

Tuấn Chung Quốc vẫn không nhúc nhích, Kim Tại Hưởng duỗi tay xốc chăn lên, muốn nhìn xem áo ngủ có hình dạng như thế nào.

Kết quả vừa mới xốc chăn lên, Tuấn Chung Quốc liền tỉnh, hắn một bộ dáng kinh ngạc nhìn y.

"Anh không phải nói ngủ rồi sẽ không xốc chăn sao? "

"Lừa ngươi đó, tiểu ngốc tử"

Kim Tại Hưởng chuyển ánh mắt đến áo ngủ, vốn là không có gì đặc biệt, nhưng khi nhìn tới quần thì y mới giật mình.

Chỉ thấy phía sau có cái lỗ, đuôi Hồ Ly liền chui ra từ đó, quả thực gãy đúng chỗ ngứa.

Thì ra là thế.

Tuấn Chung Quốc ngượng ngùng che lại.

"Tôi không muốn khi ngủ đuôi sẽ bị tê, cho nên, ... "

"Liền mua như thế? "

"Đúng vậy"

Kim Tại Hưởng nghiêng đầu cười.

"Vậy cậu có khả năng dùng sai rồi, thứ này vốn không được sử dụng như thế"

"Tôi... Tôi không biết cách sử dụng, chỉ là, chỉ là cảm thấy thích hợp với mình thì liền mua. Chính là ở một tiệm gọi là "Phi Thường Hưởng Thụ", lúc đó, tiểu ca ca ở đó nói rất thích hợp với tôi, tôi cũng thấy vậy, như thế, liền mua. "

Phi thường hưởng thụ?

Kim Tại Hưởng cẩn thận suy nghĩ, còn không phải là cửa hàng bán đồ tình thú sao?

"Là rất thích hợp" Nụ cười trên mặt Kim Tại Hưởng càng sâu.

"Vậy cậu có muốn biết quần ngủ này chân chính sử dụng như thế nào không? "

Tuấn Chung Quốc gật đầu, ngay sau đó liền lắc đầu, hoảng hốt lên tiếng:Tôi muốn ngủ, anh đi nhanh đi'

Kim Tại Hưởng thấy hắn như vậy, cũng không vội. Tuấn Chung Quốc thấy thế đứng dậy đẩy y ra.

"Anh nhanh đi nhanh, tôi buổi tối ngửi được mùi nam nhân sẽ phát tình"

"Vậy tôi càng muốn nhìn" Kim Tại Hưởng cố ý ở bên tai hắn thổi khí.

Cả người Tuấn Chung Quốc run lên, tất cả các tế bào trong cơ thể bắt đầu xao động, bởi vì hít quá nhiều hơi thở của Kim Tại Hưởng, thân thể không kìm được mà mềm oặt, hai má đà Tuấnng, ánh mắt khẽ khép hờ, cái miệng nhỏ khẽ rên, hô hấp ngày càng trầm trọng, dụ hoặc mê người.

Dưới tình huống này, Kim Tại Hưởng cũng không nhịn được nữa, cũng không muốn để một mình Tuấn Chung Quốc phát tình.

"Kim Tại Hưởng... Ngươi mau đi... "

Tuấn Chung Quốc vươn tay chống trên ngực Kim Tại Hưởng đẩy ra, nhưng mà lúc này, hắn căn bản không còn sức lực, động tác đẩy không khác gì đang lôi kéo.

Ánh mắt Kim Tại Hưởng u ám, ôm lấy Tuấn Chung Quốc chặt vào người, cuối đầu hôn lấy môi hắn.

____________

Editor có lời muốn nói:

Còn một chương nữa thôi là hoàn truyện rồi!!!!!!


·

·

·

Top of Form

Bottom of Form

1.

2.

3.




Editor:Lục Phỉ Thiên Hi

"Kim tiên sinh, khi nào chúng ta kết hôn? "

Tuấn Chung Quốc bị hôn bất ngờ, hai mắt trừng to, cảm giác xa lạ liền đến.

Hắn có thể cảm nhận được môi của Kim Tại Hưởng, tinh tế mà hôn trên môi hắn, hai cánh môi giằng co.

Trong không khí, mùi hương trên cơ thể Tuấn Chung Quốc cứ thế phát ra, hắn không có chút cảm giác nào, nhưng Kim Tại Hưởng ngày càng lún sâu, lý trí đã không thể kiểm soát dục vọng.

Dưới tình huống này, Tuấn Chung Quốc cư nhiên nhớ tới nhiệm vụ bí mật mà sư phụ nói, trong lòng càng thêm hổ thẹn —- hắn sẽ cùng người mình thích, làm sự, như thế là hoàn thành nhiệm vụ.

Trong lúc Kim Tại Hưởng đang ngày càng lún sâu, Tuấn Chung Quốc liền đẩy y ra, nhìn y bằng ánh mắt mê hoặc, nhưng trong lòng vẫn còn điểm mấu chốt chưa rõ.

"Tôi, tôi thích anh. Anh thích, thích tôi sao? "

Chỉ cần Kim Tại Hưởng nói một chữ "Thích", kia hắn liền cái gì cũng mặt kệ.

Kim Tại Hưởng hô hấp nặng nề, Tuấnnh tĩnh nhìn Tuấn Chung Quốc.

"Cậu thế nhưng không biết? Tiểu tử ngốc, tôi trước giờ đều thích cậu, a, so với lúc trước càng thích hơn,... Ngô... "

Y chưa kịp nói xong, Tuấn Chung Quốc đã nhanh chóng hôn lên môi hắn.

Kim Tại Hưởng độc thân lâu như vậy, một chút kinh nghiệm thực tế đều không có.

Y cùng Tuấn Chung Quốc sờ soạng nhau, Kim Tại Hưởng nóng nảy kịch liệt, hận không thể đem tất cả xé thành mảnh nhỏ. Mà sức lực của Tuấn Chung Quốc không thể so với Kim Tại Hưởng, hết thẩy đều bị y chi phối.

Còn chưa bắt đầu, tại thời điểm mấu chốt Tuấn Chung Quốc liền khóc, hắn nức nở cắn môi, nước mắt chảy xuống.

Lý trí Kim Tại Hưởng kéo về một chút.

"Làm sao vậy bảo bối, anh làm em đau? "

"Không phải, là do em cao hứng, đồng thời cũng thấy tiếc cho sư phụ" Tuấn Chung Quốc cứ thế, nước mắt tuôn trào.

"Nếu sư phụ là nữ tử kia, gặp nam nhân mà mình thích, cùng hắn làm sự tình kia, thế thì đã không chết"

"Sư phụ em... " Thì ra là như thế, Kim Tại Hưởng cuối cùng cũng biết nguyên nhân, hôn lên trấn Tuấn Chung Quốc, ôn nhu vuốt ve hắn, "Chuẩn bị tốt sao? "

"... Ân" Tuấn Chung Quốc cắn chặt răng.

Cơn sóng từng đợt kéo đến, dập dìu mà tràn ngập, chìm chìm nổi nổi, minh minh diệt diệt, cùng tiếng hò hét nổi lên, thăng trầm trong bể dục.

Hơi thanh tỉnh lại từ cơn mê loạn, Tuấn Chung Quốc mơ Tuấn cảm nhận được cái gì gọi là vui sướng, phái hoa nở rộ trên đầu, hắn cảm nhận được sự vui sướng từ trong cơ thể.

Hắn cùng Kim Tại Hưởng thế nhưng lại phù hợp, phảng phất như trời sinh chính là kiếm cùng vỏ.

Tuấni sau, sóng biển trong lòng trở nên êm đềm, biển sâu dần u tĩnh, từ biển trôi dạt lên bờ, hưởng thụ cảm giác sung sướng đêm qua.

Tuấn Chung Quốc ở bên tai nghe thấy ai đang gọi hắn.

Sư phụ... Là người sao?

Con đã hoàn thành nhiệm vụ, con sẽ hạnh phúc sao?

Sư phụ, người có nghe con nói không?

Tuấn Chung Quốc mở mắt ra, thấy Kim Tại Hưởng một tay gối đầu nằm nghiêng nhìn hắn. Đồng tử phản chiếu khuôn mặt của Kim Tại Hưởng.

"Kim Tại Hưởng "

"Hửm—" Kim Tại Hưởng đặt ngón trỏ lên môi hắn, lắc đầu.

"Cơ thể mệt mỏi, đừng nói chuyện, nghỉ ngơi một chút. Anh mang em đi tắm rửa"

"Không cần" Tuấn Chung Quốc cầm lấy ngón trỏ Kim Tại Hưởng, "Đã bị, bị em toàn bộ hấp thụ hết rồi"

"? "

Kim Tại Hưởng ngẩn ra, dở khóc dở cười.

"Khó trách, vừa rồi anh cảm thấy có lực gì đó vẫn hút lại, mỗi lần đều nghĩ, không thể ở bên trong, nhưng đều ở lại. Thì ra chính là em gây rối, tiểu yêu tinh"

Tuấn Chung Quốc bị nói đến thẹn thùng, đem chăn trùm kín mặt chỉ để lộ đôi mắt, y đồ trốn tránh. Lại bị Kim Tại Hưởng kéo xuống, sau đó bên tai truyền đến âm thanh của Kim Tại Hưởng.

"Kia ý là nói, anh không cần kiềm chế bản thân? "

Tuấn Chung Quốc gật đầu.

Kim Tại Hưởng: "Thế nào, thoải mái không? "

"... " Tuấn Chung Quốc tiếp tục gật đầu.

"Vậy, gả cho anh, về sau ở lại bên cạnh anh đi có được không, đồng ý thì chúng ta lập tức đi lãnh chứng? "

Tuấn Chung Quốc mặc kệ hiện tại Kim Tại Hưởng nói gì đều gật đầu, đáp ứng.

Một đêm yên Tuấnnh.

Kim Tại Hưởng để Tuấn Chung Quốc ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, sau đó mới đưa đến văn phòng luật sư.

Lúc Tuấn Chung Quốc đứng ở phòng bếp văn phòng luật sư, Kim Tại Hưởng giới thiệu Tuấn Chung Quốc cho nhóm đầu bếp, hắn lại nhìn thấy nhưng ánh mắt quen thuộc—- không tín nhiệm, không tin một tên tiểu bạch kiểm có thể nấu ăn ngon.

Chờ Kim Tại Hưởng đi, Tuấn Chung Quốc liền bị lão đầu bếp nói xoáy một câu: "Tay ngươi cũng có thể nấu ăn sao? Ta nghĩ ngươi cũng chưa từng rửa rau đi? "

"Tôi... "

"Được rồi " Lão đầu bếp duỗi tay yêu cầu Tuấn Chung Quốc ngừng nói, "Quên đi, ta cũng không muốn làm phiền ngươi, ngươi cứ ngồi một bên chơi đi, chủ cần đừng quấy rầy chúng ta là được"

Nói xong, mọi người lại tiếp tục làm việc, đều lười quan tâm đến hắn, trong lòng đều nghĩ: Cái tên tiểu bạch kiểm này, có thể là thân thích của chủ nhiệm đi? Vừa nhìn liền biết không làm được.

Tuấn Chung Quốc không so đo, hắn cũng đã quen, mỗi lần đến phòng bếp mới, mọi người ai cũng cho hắn là tiểu bạch kiểm không biết nấu nướng, bất quá, hắn chỉ cần đem thực lực ra, thì không lo ai không phục hắn.

"Để tôi"
Không biết lúc nào, Tuấn Chung Quốc đã mặc xong đồng phục bếp mặc vào, tiếp nhận muỗng chỗ đầu bếp đang xào rau.

Động tác hắn thành thạo, nhiệt độ, màu sắc đều nắm chắc.

Lão đầu bếp tưởng rằng hắn muốn tự làm xấu mặt, lại thấy hắn một thân thành thạo, mang theo cách riêng, thật sự là một bộ dáng tài giỏi. Liền đứng một bên yên lặng không nói.

Mặt khác, lão đầu bếp cũng nhìn thấy, Tuấn Chung Quốc một thân ốm yếu, nhưng lại nắm chuẩn lực đạo.

Rất nhanh, một nồi cá hương thịt ti đã làm xong, mùi hương tràn ngập trong căn bếp.

Tuấn Chung Quốc dọn món ăn ra bàn, mấy đầu bếp nhìn nhau, cuối cùng vẫn là lão đầu bếp nếm thử trước.

Những người còn lại thấy biểu cảm nghi ngờ rồi chuyển sang kinh ngạc, lại đến kinh hỉ cuối cùng là kích động của lão đầu bếp phi thường sống động!

"Không tồi, hương vị thật sự không tồi" Lão đầu bếp cầm lòng không đặng mà tán thưởng.

Những lời này nhưng liều thuốc an thần, làm cho tảng đá đè nặng trong lòng rơi xuống.

Bởi vì, lúc này hắn phi thường vô dụng, vì nồi muỗng cùng gia vị của hắn không ở đây.

Tại thời điểm sư phụ còn sống đã từng nói qua, Tuấn Chung Quốc chưa từng dính tới gien nhân loại, nên đồ ăn làm ra không phù hợp với nhân loại.

Nhưng mà, Kim Tại Hưởng chi hắn tinh hoa nhân loại, làm hắn biết được cái gì là nhân vị.

Chỉ có khi dung nạp tất cả tinh hoa nhân loại mới có thể làm cho nhân loại yêu thích món ăn hắn làm ra.

Các đầu bếp còn lại cũng lấy đũa nếm thử, âm thanh tán thưởng sôi nổi tuôn ra, cơ Tuấn so với lão đầu bếp còn muốn khoa trương hơn, ra sức dậm chân, nói cái gì mà đời này không ăn được món cá hương thịt ti ngon như vậy!

Tuấn Chung Quốc nghe vậy ngượng ngùng, cúi đầu sờ sờ đầu cười.

Cuối cùng rốt cuộc cũng không cần muỗng nồi cùng gia vị của hắn rồi.

Quả nhiên, hết thẩy đều phải dùng thực lực nói chuyện, Tuấn Chung Quốc làm một lần, liền chinh phục toàn bộ người trong phòng bếp.

Giữa trưa, nhóm luật sư như thường lệ xuống phòng ăn, bỗng có người nói: "Các người có thấy, món ăn hôm nay có điểm không giống thường ngày? "

Mọi người đều đoán được, có người kinh hỉ nói, "Có phải hay không, mùi hương mà tiểu đầu bếp mang đến? "

Nhóm luật sư lại sôi nổi.

Tuấn Chung Quốc ở phòng bếp phụ nấu ăn, lời bàn tán bên ngoài đều không biết.

Lúc này, nhím luật sư đã ăn xong, ngồi ở bàn ăn, một đám lộ ra biểu tình thỏa mãn, giống như ăn món ăn của tiên cảnh

"Thiên a, nhà ăn của chúng ta hôm nay làm sao vậy? Hôm nay có thần tiên đến thăm chúng ta sao, cớ sao lại ngon như vậy! "

"CMN, tôi muốn phát lên vòng bạn bè, để ghi lại thời khắc lịch sử này! "

"Nè, có phải hay không Kim chủ nhiệm đem đầu bếp khách sạn năm sao mời tới? "

"Đoán không sai" Giọng nói Kim Tại Hưởng từ đâu xuất hiện.

Đám người đang sôi nổi bỗng nhìn lại, thấy vẻ mặt đắc ý của Kim Tại Hưởng, giống như những lời khen lúc nãy đều là khen y.

Kim Tại Hưởng đắc ý đi tới, "Ta thỉnh thần bếp tới, các người cũng đã gặp qua hai lần"

"Hay là.... "

"Chẳng lẽ.... "

Cả nhím người cùng một lời, "Chủ nhiệm người đừng nói là cái vị tiểu nương pháo kia? "Mặt mũi Kim Tại Hưởng tối sầm.

"Ta nói, sau này ai nhắc đến ba chữ "tiểu nương pháo" liền trừ lương"

Tiểu trợ lý rất nhanh nắm được tình hình, liền vuốt mông ngựa, "Chủ nhiệm, chúng ta đi gặp vị thần bếp đó một chút không?"

Tuấn Chung Quốc đang ngồi trong phòng nghỉ, cầm di động xem tin tức, bỗng nhiên, một đám người xông tới, làm hắn chút nữa đã làm rớt di động.

"A a a, thật sự là cái tiểu soái ca này! "

"Thần bếp, cầu ngươi ở lại văn phòng của bọn ta luôn đi"

"Soái ca, ta còn chưa có bạn trai "

Tuấn Chung Quốc bị nhiệt tình của đám người dọa sợ, chớp mắt không biết trả lời làm sau, hai tai liền ửng đỏ.

Kim Tại Hưởng vừa nghe có người tỏ tình với Tuấn Chung Quốc liền tái mặt.

Lúc này, lại có người không biết sợ chết: "Thần bếp, ngươi thích nam nhân sao, ta nè, xem ta có được không? "

Kim Tại Hưởng còn chưa kịp nói câu "Em gái ngươi" thì nghe thấy tiếng Tuấn Chung Quốc.

"Tôi, tôi có bạn trai rồi"

Mọi người sợ ngay người, mắt trừng to, truy hỏi xem tột cùng là ai.

Kim Tại Hưởng đến bên cạnh Tuấn Chung Quốc, ôm lấy bả vai hắn, thần sắc đắc ý nói: "Ta chính là bạn trai cậu ấy, rất nhanh, liền trở thành lão công. Như thế nào, có ý kiến? "

Mọi người: "!!!"

Tiểu trợ lý thông minh nghe thế liền nói: "Nga, thì ra là người mà chủ nhiệm theo đuổi hai năm? "

Tuấn Chung Quốc ngẩn ra.

Hai năm? Có sao?

Chẳng lẽ từ lúc xuống núi, Kim Tại Hưởng đã thích hắn, nhưng chính hắn mới biết Kim Tại Hưởng được mấy ngày thôi.

Kim Tại Hưởng bị vạch trần sự thật trong lòng, lần đầu tiên cảm thấy tên trợ lý này rất biết cách làm việc, lúc trước y còn ngượng ngùng khi nói theo đuổi Tuấn Chung Quốc hai năm, nhưng hiện tại thì y lại muốn cho tất cả mọi người đều biết.

Qua giờ trưa, Tuấn Chung Quốc cùng Kim Tại Hưởng về tiểu phá lâu, thu thập đồ đạc.

Trên xe Kim Tại Hưởng nói: "Văn phòng anh có rất nhiều người đẹp trai, đừng nhìn ngắm hay quan tâm bọn họ. Bọn họ cũng không tốt bằng anh. Ai biết được dưới tây trang đó là tâm tư xấu xa gì"

Tuấn Chung Quốc nghe ra được, là ghen tị.

Tuấn Chung Quốc buồn cười nói: "Anh đêm đó cũng xấu xa"

"!" Kim Tại Hưởng không nghĩ tới Tuấn Chung Quốc sẽ nói y không tốt.

Tuấn Chung Quốc đỏ mặt quay đầu đi.

"Quần ngủ của em có lỗ trống, rõ ràng là dùng để đuôi ra ngoài, ai ngờ... Anh cư nhiên lại dùng để làm... Thật quá đáng, đều làm hỏng rồi"

"Phụt" một tiếng, Kim Tại Hưởng bật cười, bả vai không ngừng run lên.

"Chỗ đó vốn dĩ là dùng như thế, chính là em không biết mà thôi"

A...?

Tuấn Chung Quốc nhớ tới lúc lão bản đề xuất hắn mua bộ áo ngủ kia liền xấu hổ đến mức hận không thể lập tức chui xuống dưới xe để trốn.

"Được rồi, bảo bối, đừng ngại ngùng, sau này còn nhiều thứ nữa"

Bảo bối?

Tuấn Chung Quốc nghe từ này mũi liền cảm thấy ê ẩm.

Sống nhiều năm thế này, lần đầu tiên có người kêu hắn như thế.

"Kim tiên sinh, khi nào chúng ta kết hôn? "

"Hiện tại liền đi, thế nào? "

"Được"

———–

Tác giả có lời muốn nói: Hoàn rồi!!!

Ta rải hoa.

Nhìn người khác đi, còn không nhanh thu thập. Ngươi có phải hay không đùa nghịch lưu manh?

Ngươi đùa nghịch lưu manh, ta cũng không có biện pháp, chỉ là ta đẩy ra trước mắt một bộ truyện mới trường thiên ngọt luyến văn ra câu dẫn ngươi "Cùng giáo thảo xài chung hệ thống "

Một câu thôi: Một hệ thống hai ký chủ.

Editor cũng có lời muốn nói: Hoàn rồi!!!!! Lần đầu edit nên chắc chắn sẽ mắc lỗi, nên mọi người thông cảm, và cảm ơn mọi người đã đọc.♡

~ Hoàn ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro