Chap 2 -> 10
7:00 am - nhà hàng Now (bịa à nha! Đôi nào định tổ chức đám cưới ở đây thì hỏi tác giả nhớ)
Hôm nay là ngày cưới của nhỏ và Jessica, từ khi bước chân vào nhà hàng, mọi ánh mắt đều tập trung về phía nhỏ, các quý ông của chúng ta phải nói là nước mũi nước miếng thi nhau chảy ào ào như thác lũ còn các quý bà thì: "chẹp chẹp, ước gì mình được như cô ấy" (miêu tả hơi quá vì biện pháp nhân hoá. Hehe) Cũng đúng thôi, bình thường nhỏ đã có vẻ đẹp "em đẹp không cần son phấn" huống chi hôm nay từ sáng sớm nhỏ đã được nhân viên hàng đầu thành phố đến để make up, nhìn nhỏ chẳng khác nào nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích, bộ váy cưới màu trắng để lộ đôi vai trắng mịn như da em bé cùng với khuôn mặt trái xoan, hai gò má đang ửng hồng lên vì thẹn thùng ( cái nì không dùng phấn hồng nè), vóc dáng thon thả với đường cong "tuyệt mĩ" , đôi môi chúm chím khẽ nở nụ cười càng làm cho nhỏ đẹp hơn trong vẻ đẹp "kiêu xa" nhưng cũng không kém phần dễ thương. Thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, nhỏ thầm nghĩ: " không biết mặt mình có dính gì không nữa, hic hic, xấu hổ chết đi được" đôi chân run rẩy bẩy vì sợ hãi và hồi hộp, cảm giác lấy chồng là thế sao? Chợt bàn tay bị ai nắm lấy và có giọng nói trầm ấm thì thào bên tai:
-Trông cô cũng không đến nỗi nào nhỉ? Jessica quan sát từ nãy tới giờ, vốn dĩ nghe mẹ nói là con bé xinh, nhưng không ngờ là nó xinh đến thế, còn hơn cả cô người yêu người mẫu nổi tiếng của mình.
-Vâng, cám ơn, tui cũng đâu nghĩ cô đẹp " chai" như thế, "chai" trong từ chai mặt ý. Tự dưng có người cầm tay mình nhỏ cũng hơi ngường ngượng. Nhìn sang thấy khuôn mặt " tài tử điện ảnh" trong bộ đồ chú rể ( comple màu trắng) của Jessica, nhỏ biết chắc đây là chồng sắp cưới của mình, "người cũng không đến nỗi nào mà sao kiêu quá vậy?" nhỏ nghĩ. Nghe "lời khen" đầy mỉa mai, châm biếm của Jessica làm nhỏ cảm thấy tức, không phải hạng vừa nhỏ cũng đáp trả lại.
-hừrr...Cô...cô được lắm. Lần đầu tiên có người dám nói với mình như thế, chưa gặp đã ghét giờ gặp rồi càng ghét hơn, Jessica siết chặt tay làm nhỏ nhăn mặt vì đau.
-Á! làm gì vậy? Đau, bỏ ra...! Nhỏ dãy dụa khỏi tay Jessica nhưng vô ích.
-Cô có thôi ngay không? Tức giận Jessica quát (đương nhiên là tần số chỉ đủ cho nhỏ nghe thôi). Thấy Jessica như vậy nhỏ cũng không dám ho he gì thêm. Lặng lẽ bước theo Jessica trên thảm đỏ dẫn tới lễ đường, tim đập thình thịch, có vẻ nhanh hơn và loạn nhịp so với lúc thường, nhỏ có cảm tưởng tim mình từ lồng ngực bên trái chạy qua bên phải như chú chuột jerry khi bị mèo Tom bắt vậy. liếc sang phía Jessica, nhìn sâu vào đôi mắt, cảm thấy một nỗi buồn khó tả đang ngự trị trên khuôn mặt thanh tú của Jessica, "chẳng lẽ cưới mình , làm cô ta ta đau khổ thế sao?" nhỏ thầm nghĩ. Không hiểu sao nhỏ lại cảm thấy ngột ngạt, khó chịu đang sâm chiếm con người mình mà xua tan đi cảm giác hồi hộp, lo lắng và run sợ lúc nãy.
" Xin chúc mừng cô dâu, chú rể, từ giờ 2 bạn đã chính thức là vợ chồng" sau khi kết thúc màn trao nhẫn cưới, tiếng MC vang lên trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn thể mọi người (trừ 1 người, đố ai biết đấy, Hehe), họ thầm chúc cho đôi vợ chồng trẻ kia sẽ hạnh phúc mà đâu hay từ đằng xa, 1 con người nhỏ bé đang nhấm nháp ly rượu hay nói cách khác là gặm nhấm nỗi buồn, cô đau vì Jessica đã là của người khác, cái "mỏ vàng" mà cô mất bao công sức để có mà giờ đây mất dễ dàng vậy sao? không! Cô nhất quyết sẽ đòi lại Jessica bằng mọi giá, nhìn ánh mắt tức giận sang phía nhỏ, Hara khẽ nở 1 nụ cười nham hiểm.
"Và sau đây, để thể hiện tình cảm của 2 người, cô dâu và chú rể sẽ hát 1 bài, quý vị có đồng ý không ạ?" Tiếng MC đám cưới lại vang lên làm cả khán phòng ồ lên thích thú " có..có...có" còn 2 nhân vật chính của chúng ta đang thầm nguyền rủa anh chàng MC đáng ghét này.
-Này nghĩ cách gì đi? Nhỏ thì thầm bên tai Jessica
-còn cách nào khác nữa, phải hát thôi, chẳng lẽ Tổng giám đốc JJ lại không làm được chuyện này? tôi không muốn bị mất mặt đâu. Hay cô không biết hát? "được thôi tôi sẽ cho cô quê 1 cục cho chừa cái tật dám chọc ta" nhìn cô như vậy Jessica chợt nghĩ rồi cơ miệng khẽ cong lên tạo thành nụ cười nửa miệng.
-cô ..cô, hứ, nhỏ cứng họng, nhìn Jessica tỏ ra thích thú nhỏ lại càng tức hơn. Như đọc được suy nghĩ của Jessica nhỏ nói tiếp : để rồi xem, ai hơn ai. Hứ! Rồi quay xuống phía khán đài:
-Vâng, thưa quý vị để đáp lại tấm lòng của mọi người, Vợ CHỒNG chúng tôi xin được hát 1 bài. Nhỏ cố nhấn mạnh từ " vợ chồng" để chọc tức Jessica đây mà, nhìn sang phía Jessica, nhỏ nở 1 nụ cười tinh nghịch: Cô đánh gitar bài pretty boy được chứ? Đừng nói tổng giám đốc JJ mà không biết chơi gitar nhé?
-Ai nói tôi không biết, nhìn đây! "Phù!!! May mà mình biết bài này, không là bị con nhỏ chơi khăm rồi" Jessica nghĩ rồi quay sang nhận chiếc gitar từ tay nhạc công, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh khẽ gảy đoạn dạo đầu của bài hát... Chợt, giọng hát ngọt ngào vang lên làm cả khán phòng im bặt, 1 tiếng động nhỏ cũng không có:
-I lie awake at night See things in black and white I"ve only got you inside my mind You know you have made me blind I lie awake and pray That you will look my way I have all this longing in my heart I knew it right from the start Oh my pretty pretty boy I love you Like I never ever loved no one before you Pretty pretty boy of mine Just tell me you love me too Oh my pretty pretty boy I need you Oh my pretty pretty boy I do Let me inside Make me stay right beside you I used to write your name And put it in a frame And sometime I think I hear you call Right from my bedroom wall You stay a little while And touch me with your smile And what can I say to make you mine To reach out for you in time Oh my pretty pretty boy I love you Like I never ever loved no one before you Pretty pretty boy of mine Just tell me you love me too Oh my pretty pretty boy I need you Oh my pretty pretty boy I do Let me inside Make me stay right beside you
{BRIDGE} Oh pretty boy Say you love me too Oh my pretty pretty boy I love you Like I never ever loved no one before you Pretty pretty boy of mine Just tell me you love me too Oh my pretty pretty boy I need you Oh my pretty pretty boy I do Let me inside Make me stay right beside you
(lời dịch: Chàng trai tuyệt vời Em nằm thao thức suốt đêm Nhìn mọi vật trong hai màu trắng và đen Em chỉ có được anh trong tâm tưởng mà thôi Anh có biết anh đã làm em mù quáng Em nằm thao thức và cầu nguyện Rằng anh sẽ nhìn về phía em Một khát khao từ tận sâu trong trái tim Em biết, em đã ước mong như thế ngay từ lần đầu gặp anh Oh, chàng trai tuyệt vời của em, em yêu anh Như thể trước đây em chưa từng yêu ai Chàng trai tuyệt vời của em Hãy nói rằng anh cũng yêu em Oh, chàng trai tuyệt vời của em Em cần anh Oh, chàng trai tuyệt vời của em, em thực sự yêu anh Hãy cho em được ở bên cạnh anh Em thường viết tên anh Và lồng vào khung ảnh Và đôi khi, em tưởng như em nghe thấy tiếng anh gọi Vọng ra từ bức tường phòng ngủ của em Anh chỉ bên em một lát Chạm vào em bằng nụ cười của anh Em phải nói gì để có được anh, Để đến bên anh đúng lúc? Oh, chàng trai tuyệt vời, em yêu anh Như thể trước đây em chưa từng yêu ai Chàng trai tuyệt vời của em Hãy nói rằng anh cũng yêu em Oh, chàng trai tuyệt vời của em Em cần anh Oh, chàng trai tuyệt vời của em, em thực sự yêu anh Hãy cho em được ở bên cạnh anh
{BRIDGE} Oh, chàng trai tuyệt vời Hãy nói rằng anh cũng yêu em Oh, chàng trai tuyệt vời Oh, chàng trai tuyệt vời của em, em yêu anh Như thể trước đây em chưa từng yêu ai Chàng trai tuyệt vời của em Hãy nói rằng anh cũng yêu em Oh, chàng trai tuyệt vời của em Em cần anh Oh, chàng trai tuyệt vời của em, em thực sự yêu anh Hãy cho em được ở bên cạnh anh)
(Pretty boy - M2M Các bạn có thể coi là Acoustic version, híc, mình không biết bài này có phiên bản acoustic không nữa)
Kết thúc bài hát, sự im lặng vẫn không dứt... 1s...2s...5s rồi:
-BỐP...BỐP...BỐP!!! Tiếng vỗ tay ầm ỹ cùng tiếng hò reo của mọi người vang lên làm nhỏ chợt thấy bối rối. Quả thật giọng hát quá hay của nhỏ kết hợp với tiếng đàn "cực đỉnh" của Jessica đã làm tan chảy toàn thể trái tim "khán giả" Jessica cũng không ngờ cô vợ mình có tài năng như thế định "dìm hàng" nhỏ mà càng làm nhỏ nổi bật hơn. Giọng hát trong vút, trầm ấm cùng với giai điệu ngọt ngào và lời bài hát rất ư là ý nghĩa làm cho tim ai đó bị lỗi một nhịp " phải chi mình là chàng trai trong bài hát"(k phải JJ âu)
-Cám... Cám ơn! Nhỏ lí nhí nói.
Sooyoung im lặng quan sát từ khi nhỏ bước vào, ngạc nhiên, vui mừng, thất vọng, buồn bã là cảm xúc của cô lúc này, người đang đứng cạnh bạn thân của mình trong bộ đồ cô dâu kia chả phải là bóng hình ngày đêm cô tương tư? Có chết cô cũng không muốn gặp lại cô trong hoàn cảnh như thế này, có thể nói Sooyoung nhà ta đã bị tiếng sét ái tình ngay từ lần đầu gặp nhỏ.
---Quá khứ---
Nhỏ đang trên đường đi đến trường, vắt chân lên cổ, hì hục chạy vì sắp muộn học...chợt:
-rầm! Á! Bịch! Hự... Hàng loạt âm thanh vui nhộn vang lên. ui da! Sao người ta lại để Pho tượng ở giữa đường thế này hả trời! Đau chết con rồi. Huhu.
-Đau lắm hả?
-À, ừ! Híc, chẳng lẽ thiêng thế sao? Con chỉ kêu 1 tiếng thôi mà ông suất hiện thiệt hả? Nhỏ ngây ngô hỏi mà chẳng biết mình đang nói chuyện với ai, tại cái mông đau lắm mà.
-Tôi không phải ông trời đâu. Thấy bộ dạng của nhỏ, "pho tượng" phì cười, con bé này thú vị thật.
-Hả?Ừ. Giờ nhỏ mới có dịp ngóc đầu lên xem "ông trời". "Chít cha! Chẳng lẽ pho tượng mình đâm phải lại đẹp thế này sao?" Nhỏ nghĩ
-Đi đâu mà chạy như ma đuổi thế? Đâm phải người ta rồi ngồi đó mà ngắm thế à?
-cô .. cô có sao không? Tui...xin... lỗi, tui không cố ý, tại...tại... Nhỏ quay mặt đi để giấu đôi má đang đỏ như gấc vì xấu hổ, nói đến đây chợt nghĩ ra điều gì đó nhỏ lại tiếp tục co dò chạy và không quên quay lại nói với nạn nhân của mình:" tui thực sự xin lỗi, cô không sao là tốt rồi, sắp muộn học tui phải đi đây, chào cô nhé!" rồi khuyến mãi thêm nụ cười thật tươi.
- ơ...ơ! Để lại 1 người ngơ ngác như con nai vàng bên dòng suối vì nụ cười của nhỏ. "cô bé thật đẹp" và tiếc nuối vì chưa biết gì về nhỏ, cái gì mà "cô không sao là tốt rồi" thật ra trong lòng cô đang ngàn sao đây nè, để rồi từ đó có một người luôn cầu nguyện được gặp lại nhỏ, hằng đêm lại cùng bóng dáng nhỏ đi vào giấc mơ. Mà hôm nay lại gặp nhỏ trong tình cảnh như vậy. Thật trớ trêu Vâng, "pho tượng" mà nhỏ đâm phải chính là Sooyoung, tuy hơi buồn nhưng ít ra cô còn có hi vọng vì biết rằng cuộc hôn nhân này là do bà Jung sắp đặt ( JJ kể chứ ai, bạn thân mà)
--Quay lại hiện tại---
Nhỏ đang cùng anh sánh bước đi ngang qua chỗ Hara không biết vô tình hay cố ý mà ly rượu từ tay cô đổ hết vào người nhỏ.
-á! Xin lỗi! Cô có sao không? Hara giả vờ hỏi.
-Cám ơn chị! Em không sao, chỉ bị ướt 1 tí thôi. Nhỏ lắc đầu, quay sang Jessica nhỏ nói: "cô ở lại tiếp khách, tui vào WC 1 chút" định quay gót bước đi thì chân nhỏ bị trượt do chỗ rượu lúc nãy đổ xuống làm sàn nhà bị trơn.
-Á! Bịch! Không phải 1 mà là 2 vật thể đang bị ngã, chả là Jessica thấy thế nên vòng tay qua eo nhỏ kéo lại phía mình nhưng chẳng may Jessica cũng trượt chân theo và hiện trạng lúc này là mình đang nằm đè lên người nhỏ rất chi là romantic còn nhỏ thì mở căng đôi mắt ra nhìn khuôn mặt đang áp sát vào mặt mình.
"Nghe tiếng động lạ" mọi người không hẹn mà quay sang nhìn rồi hò reo thích thú:
-Hôn đi... Hôn đi... Hôn đi!
Nhỏ đang ngơ ngác không biết làm sao thì có cái gì ấm ấm khẽ đặt lên môi mình. Trời ơi! Là cô đang hôn nhỏ ư? Nụ hôn đầu đời của nhỏ lại mất dễ dàng vậy sao? Tuy đó chỉ là nụ hôn thoáng qua (môi chạm môi) nhưng sao tim nhỏ đập nhanh quá, có vẻ loạn nhịp rồi." chẳng lẽ lần đầu tiên hôn có cảm giác thế sao?" Nhỏ nghĩ. nhanh chóng kết thúc "nụ hôn ngọt ngào" trong tiếng vỗ tay ầm ĩ của mọi người, Jessica khẽ kéo nhỏ đứng lên. đặt ngón tay lên đôi môi vẫn còn hơi ấm, 1 lần nữa mặt nhỏ như quả cà chua chín vì ngại ngùng và xấu hồ.
-vợ chồng 2 người tình cảm quá nhỉ? Hức...ức, sức chịu đựng của Hara đã quá giới hạn khi chứng kiến cảnh này sẵn có men rượu trong người cô lên tiếng.
-Hara, em say rồi! Sợ có chuyện không hay sảy ra Jessica bèn nói. Quay sang nói tiếp với Sooyoung : " mày giúp tao đưa Hara về nhé! Cô ấy say rồi"
Sooyoung đành ậm ừ đồng ý nhưng liếc nhìn sang nhỏ với ánh mắt đầy luyến tiếc. Còn nhỏ thì vẫn chẳng biết mô tê gì, Thấy Sooyoung nhỏ có cảm giác mình đã từng gặp người này ở đâu rồi nhưng tạm thời chưa biết là ai. Chợt nghĩ ra điều gì đó nhỏ la lên:
-Sao cô lại ở đây?
-Ờ thì tôi đến dự đám cưới của bạn tôi, không được sao? Nói xong rồi chỉ tay sang phía Jessica, Sooyoung ngạc nhiên, không ngờ hơn 1 tháng rồi mà con bé vẫn còn nhớ tới mình, điều này làm cho cô chàng cảm thấy rất vui.
- không, Không phải thế, chỉ là tui không ngờ lại gặp cô ở đây thôi. Cô ta ( chỉ tay về phía anh) là bạn cô sao?
-ừ, là bạn thân của tôi! Thôi nói chuyện với em sau, giờ tôi phải đưa Kiều Phương về đã. Dù rất muốn tiếp tục nói chuyện với nhỏ nhưng cô đành phải rước " cục nợ" này về, lắc đầu chán nản cô bước qua chỗ Hara : "tôi đưa em về, em say lắm rồi"
-Bỏ tôi ra, tôi không say, tôi còn uống được hết chỗ rượu ở đây nữa, các người có quyền gì mà đuổi tôi... Bỏ ra... Tôi bảo cô bỏ ra cô có bỏ không hả?... Hara lải nhải, dãy dụa khỏi Sooyoung nhưng vẫn bị cô chàng lôi xềnh xuyệch ra ngoài. Jessica nhìn người mình yêu như vậy cảm thấy đau lòng...! Nhìn sang nhỏ với ánh mắt tò mò Jessica hỏi:
-Cô quen bạn tôi sao?
-Cũng không hẳn là quen chỉ gọi là biết mặt thôi, tôi với cô ta chỉ gặp nhau đúng 2 lần à! Nói xong nhỏ vội chạy vào WC, mải nói chuyện mà quên mất bộ váy cưới đang dính bẩn.
Cuối cùng buổi lễ kết hôn cũng kết thúc trong êm đẹp. Ngoài trời những hạt mưa phùn mùa hạ đang lất phất chơi đùa cùng cơn gió nhẹ như chúc phúc cho cuộc sống mới của 2 con người hay đó là điềm báo cho cuộc sống sóng gió đang chờ đón 2 người ở phía trước?
Từ lúc rời khỏi nhà hàng trở về. Chẳng ai nói với ai câu nào vì thế không gian trở nên im ắng lạ thường, sau khi "vấn an" mẹ chồng nhỏ cảm thấy nhẹ lòng, tuy không được tiếp xúc nhiều nhưng nhỏ có thể cảm nhận được bà là 1 người hiền từ, một người mẹ mẫu mực, nhỏ rất quý bà, cứ như thể là mẹ ruột của mình vậy.
Bước từng bước lên bậc cầu thang theo Jessica đến "phòng tân hôn" nhỏ cám thấy lo lắng hơn bao giờ hết. Gì chứ, Nhỏ đã 18 tuổi rồi chứ có phải là ít đâu mà không hiểu nghĩa vụ vợ chồng là gì? vào trong phòng, thấy Jessica cởi áo...nhỏ run sợ, theo phản xạ dùng 2 tay che, trước ngực, miệng lắp bắp hỏi:
-cô ..cô làm...làm...gì vậy?
-Tắm chứ làm gì nữa, chẳng lẽ cô muốn tôi làm gì à? Bộ dạng của nhỏ làm Jessica phì cười rồi bước vào phòng tắm.
Thấy Jessica đùa như vậy Nhỏ thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng, tự cười về trí tưởng tượng phong phú của mình "Cô ta cũng không đến nỗi tệ" nhỏ nghĩ. 10 phút sau, Jessica bước ra từ phòng tắm.
-Cô vào tắm đi rồi tôi có chuyện muốn nói, yên tâm tôi không có hứng thú với cô đâu. Jessica phán 1 câu làm nhỏ thấy xấu hổ, 2 gò má ửng hồng lên rất đáng yêu.
-Vâng. nhỏ lủi thủi bước vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong nhỏ bước lại gần ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Jessica .
-Cô có chuyện gì muốn nói với tui à? Nhỏ hồi hộp không biết Jessica ta có chuyện gì muốn nói mà trông mặt có vẻ nghiêm túc vậy.
Đặt tờ báo đang đọc sang 1 bên Jessica khẽ nói:
-Ừ. Cô cũng biết cuộc hôn nhân này là do 2 gia đình sắp đặt, tôi và cô không có gì gọi là tình yêu, chắc cô cũng biết là tôi có người yêu rồi chứ nhỉ? Vì thế tôi mong cô đừng xen vào cuộc sống của tôi và tôi cũng vậy, có thể nói giữa chúng ta có 1 giao ước, khi nào cô gặp được người mình yêu thì chúng ta có thể ly hôn, cô hiểu chứ?
-Vâng! Tôi hiểu. Nghe những lời Jessica nói nhỏ thấy buồn lắm, nhỏ biết mình chỉ là vợ hờ của Jessica thôi, nhỏ không có quyền gì can thiệp vào cuộc sống của cô cả.
-À còn chuyện này nữa, tôi không muốn mẹ tôi buồn vì thế trước mặt mẹ, tôi và cô phải tỏ ra hạnh phúc, sau khi ly hôn tôi sẽ cho cô 1 khoản tiền đủ cô sống hết quãng đời còn lại coi như là tiền công tôi trả cô.
- Không, tôi sẽ làm thế nhưng không phải vì tiền, nếu cô muốn, tôi sẽ ra đi lúc nào cũng được, tôi sẽ không xen vào cuộc sống của cô nữa. Nghe những lời vừa thốt ra từ miệng Jessica, nhỏ cảm thấy mình bị xúc phạm ghê gớm, chẳng lẽ cô ta nghĩ mình là loại gái làm tiền? Không chịu được nữa những giọt lệ cứ thế tuôn trào trên khoé mi.
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp kia, Jessica cảm thấy mình có lỗi nhưng lòng tự trọng của mình không cho phép mình xin lỗi nhỏ.
-Được rồi, tôi có làm gì cô đâu mà cô khóc, từ giờ đừng xưng "tui" với tôi nữa.
-thế phải xưng hô như thế nào?
-Ừ thì dù gì tôi cũng hơn cô 9 tuổi, gọi "Jessi" xưng "em" là hợp lý hơn, chẳng lẽ phép lịch sự tối thiểu như vậy cô cũng không biết.
-Ừ. Tôi...tôi... Nhỏ ấp úng nói.
-Đấy, lại tôi nữa.
- à, ừ... Tại...tại người ta chưa quen chứ bộ. Nhỏ chu mỏ lên cãi.
-Thôi được, không quen rồi sẽ quen. Khuya rồi đi ngủ thôi, niếu không phiền cô ngủ ở ghế sô pha nhé?
-cô ...cô không cho em ngủ trên giường được sao?
-Chẳng lẽ cô muốn ngủ với tôi. Jessica phán 1 câu làm nhỏ cứng họng.
-không, không, vậy em sẽ ngủ ở ghế.
Sáng hôm sau nhỏ dậy từ sớm để làm bữa sáng, nhìn Jessica ngủ ngon lành trên giường nhỏ cũng không nỡ đánh thức cô dậy.
Thấy bà Jung đi xuống lầu, nhỏ nhanh nhảu chào:
-Sao mẹ dậy sớm thế ạ?
-Sớm gì nữa con, con đang làm gì thế? Bà vui vẻ đáp.
-Dạ! Con đang nấu bữa sáng. Mẹ ngồi đợi con lát nhé! Nói xong nhỏ tung tăng chạy vào bếp. Bà Jung mỉm cười hạnh phúc, có cô con dâu hiếu thảo, đảm đang như thế thì còn gì bằng.
Làm song bữa sáng định lên phòng gọi đã thấy Jessica đứng lù lù trước mặt.
-Em nấu bữa sáng xong rồi, Jessi vào ăn kẻo nguội. Nhỏ tươi cười nói với Jessica.
-Ừ. Jessica lạnh lùng đáp.
bữa sáng kết thúc, 2 người chào tạm biệt bà Jung để lên đường đi hưởng tuần trăng mật, nhỏ háo hức lắm vì chưa bao giờ được đi du lịch mà. Vui vẻ mở cửa xe phía trên chợt nhỏ khựng lại, ghế đó đã có người ngồi và không ai khác người đó chính là Hara. Thấy nhỏ trần chừ mãi không chịu bước lên xe, tức giận Jessica quát:
-Cô có lên không thì bảo?
-À Ừ..! Nhỏ đành lặng lẽ mở cửa sau bước vào trong tâm trạng buồn bã, còn Hara thì mỉm cười thích thú.
Trên đường đi chỉ có tiếng nói chuyện của Jessica và Hara còn nhỏ chả biết nói gì, cũng chả ai quan tâm đến sự hiện diện của nhỏ ở trên xe. Đưa ánh mắt xa xăm nhìn qua cửa xe, nhỏ lại cảm thấy buồn hơn, một nỗi buồn da diết, khó tả, thấy tủi thân khi nghĩ đến mình, nhỏ khẽ thở dài rồi đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
-két!!!! Chiếc xe phanh lại làm nhỏ giật mình tỉnh ngủ, khẽ dụi mắt, nhìn mọi vật xung quanh rồi theo Jessica và Hara bước vào khách sạn.
3 người cùng thuê phòng trong 1 khách sạn 4 sao ở gần bãi biển Nha Trang, nói là tuần trăng mật của nhỏ và Jessica nhưng thật ra là cuộc hẹn hò của Jessica và Hara thì đúng hơn, có cô dâu nào như nhỏ không nhỉ? Đi hưởng tuần trăng mật mà chồng dắt theo người tình, mình chỉ là tấm bia đỡ đạn cho cuộc đi chơi của người ta trở nên "hợp pháp" thôi, nhỏ thầm nghĩ rồi nở nụ cười đau khổ xách theo đống hành lý bước vào phòng nhìn sang thấy Jessica và Hara sánh đôi đi bên nhau nhỏ cũng không khỏi chạnh lòng. Sau khi tắm xong, nhỏ định sang rủ Jessica cùng đi ăn thì đã thấy cô và Hara đứng trước cửa phòng mình:
-Tôi và Hara ra ngoài 1 lát, cô tự lo cho bản thân đi nhé! Nói xong Jessica nắm tay Hara bước đi.
Nhỏ biết trước chuyện này sẽ sảy ra nên cũng không mấy ngạc nhiên. Sau khi dùng bữa trong khách sạn xong, cảm thấy nhàm chán nhỏ cũng muốn ra ngoài thay đổi không khí, 1 mình lang thang trên bờ biển, nhìn quanh thấp thoáng vài đôi tình nhân đang cùng ngắm mặt trời lặn, sao nhỏ thấy mình cô đơn quá, ước mong được ra biển ấp ủ bấy lâu nay trong nhỏ giờ đã thành hiền thực mà sao nhỏ lại cảm thấy không vui? Không biết giờ này Jessi đang làm gì? Ở đâu? Những ý nghĩ đó chợt loé trên đầu nhỏ. Khẽ thở dài rồi tiếp tục bước đi 1 cách vô thức, nhỏ cũng chằng biết mình đang ở đâu, đi đâu, về đâu nữa, có thể nói nhỏ đã hoàn toàn mất phương hướng, hoàng hôn buông dần thay vào đó là bóng đêm đang chuẩn bị bao trùm lên toàn bộ thành phố biền. Dưới ánh sáng yếu ớt mờ ảo của những tia sáng còn sót lại trong ngày, bóng dáng nhỏ bé ấy vẫn tiếp tục bước trên bờ biển trải dài, những tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ cùng tiếng gió thổi vi vu tạo nên khúc nhạc du dương như tiếng lòng của 1 ai đó. Nhỏ cũng không biết mình đã đi được bao lâu nữa chỉ biết là đôi chân đang mỏi nhừ và hơi đau. Muốn quay lại về khách sạn nhưng đã quá muộn, xung quanh chả thấy ai, điện thoại cũng không mang theo mà trời lại tối sắp không nhìn thấy đường nữa, nhỏ sợ, nhỏ muốn khóc lắm, nhỏ lại nhìn thấy hình ảnh của Jessica xuất hiện trong tâm trí mình. Chợt có tiếng bước chân và giọng nói quen thuộc bên tai
-Cô làm gì ở đây mà không về khách sạn hả? Có biết đi ra đây giờ này là nguy hiểm lắm không? Khi Jessica cùng Hara trở về khách sạn, qua gõ cửa không thấy nhỏ đâu, xuống lễ tân hỏi cô nhân viên mới biết là nhỏ ra ngoài, đợi mãi không thấy nhỏ về, anh đâm ra lo lắng, không đợi được nữa đành phải ra ngoài tìm.
-Hức...hức...hức...! Em sợ lắm, em bị lạc..hức hức. Theo phản xạ nhỏ chạy đến ôm Jessica khóc ngon lành.
Jessica cũng vòng tay qua ôm nhỏ vào lòng an ủi:
-không sao rồi, lần sau không được phép ra ngoài khi không có tôi đi bên cạnh nghe không?
-dạ. Hức...hức!
-Thôi nín đi, tôi ở đây rồi. Xoa đầu nhỏ Jessica an ủi. Không biết vì mệt hay vì vòng tay của Jessica quá ấm áp mà nhỏ ngủ luôn, thấy như vậy Jessica cũng không nói gì thêm, nhẹ nhàng bế nhỏ lên xe phi thẳng đến khách sạn, khẽ đặt nhỏ nằm xuống giường, biết nhỏ vẫn đang yên giấc, cô mới quay lưng bỏ đi.
Những tia nắng ấm áp lọt vào cửa sổ phòng làm nhỏ thức giấc, chưa bao giờ nhỏ có thể ngủ ngon đến thế, nghĩ lại chuyện tối qua sảy ra nhỏ còn cảm thấy hơi ngượng, nằm trong vòng tay chắc khoẻ, ấm áp của Jessica nhỏ thấy hạnh phúc và bình yên lạ thường. Nhìn lên đồng hồ đã hơn 8h, chạy nhanh như bay vào phòng tắm khoảng 20 phút sau thì nhỏ cũng làm xong vệ sinh cá nhân, bước ra khỏi phòng cùng với cái bụng đang đánh trống kêu oan vì từ tối qua tới giờ chưa ăn gì, sang phòng Jessica gõ cửa mãi chẳng thấy đâu nhỏ đành 1 mình đi xuống dưới. thấy Jessica và Hara đang vui vẻ ăn uống, nhỏ lại cảm thấy thấy buồn, không muốn làm phiền đến 2 người, nhỏ lẳng lặng ngồi xuống bàn bên cạnh mà thưởng thức bữa sáng 1 mình. Lúc nào cũng vậy, cũng chỉ 1 mình nhỏ là cô đơn thôi, người ta có đôi, có cặp hạnh phúc thế còn gì? Nhỏ khẽ nở nụ cười chua chát rồi ăn tiếp bữa sáng của mình.
Lặng lẽ quan sát từ khi nhỏ bước xuống, cô cảm thấy có lỗi khi làm chồng mà lại bỏ rơi cô vợ mình nhưng còn Hara nên cô chẳng thể làm gì hơn, Hara cố ý sắp đặt chuyến đi hưởng tuần trăng mật thành cuộc đi chơi của mình vì muốn làm cho nhỏ tổn thương rồi tự động rời xa Jessica. Có thể nói kế hoạch của cô đã và sẽ tiếp tục thành công nếu như không có cuộc điện thoại này:
-Vâng! Tôi biết rồi, tôi sẽ về ngay. Tít tít tít, tắt điện thoại, Jessica quay sang nói với Hara: "chúng ta phải về thôi, công ty có chuyện gấp cần Jessi giải quyết" và cũng không quên qua bàn nhỏ để thông báo.
Cuộc hưởng tuần trăng mật kết thúc sớm hơn so với dự định, nhưng không sao, không còn phải chứng kiến cảnh tình cảm của 2 người là nhỏ thấy vui rồi.
Vừa đưa nhỏ tới nhà, Jessica đã phải chạy đến công ty để giải quyết công việc, nhìn theo bóng dáng chiếc BMV màu xám ( chả biết xe gì, hãng nào nữa, hehe) đi khuất nhỏ mới bước vào chầm chậm vào.
- Các con có chuyện gì sao mà về sớm vậy? Mẹ tưởng phải đến tuần sau chứ? Tiếng Bà Jung từ trong nhà vọng ra làm nhỏ giật mình.
-dạ, hình như là Công ty có chuyện gì đó con cũng không rõ nữa nhưng có vẻ hơi nghiêm trọng mẹ à, bọn con phải về gấp quá nên...nên... Chưa kịp mua quà gì cho mẹ hết. Con...con xin lỗi! Nhỏ thật thà nói.
Nhìn bộ dạng của nhỏ lúc này làm bà Jung cảm thấy buồn cười khẽ nhíu đôi mắt vẻ tức giận bà đùa:
-Đấy, tôi biết ngay mà, 2 người đi với nhau vui vẻ rồi thì làm gì còn thời gian mà nhớ tới bà già này nữa.
-Không..Không phải thế đâu mẹ, bọn con...bọn con...!Nhỏ ấp úng nói không nên lời, "chắc mẹ giận thật rồi, làm sao đây? Hix hix"nhỏ nghĩ.
Đến lúc này thì bà Jung không nhịn được nữa cười ha hả nhìn cô con dâu đang đứng trước mặt mình.
-haha...haha! Nhìn con kìa buồn cười chết đi được. Haha..haha! Rồi Chỉnh lại tư thế bà nói với giọng nghiêm chỉnh: Mình là 1 người nhà mà con cứ khách sáo thế là mẹ giận thật đấy, thôi không đùa với con nữa, giờ cùng mẹ đi chợ về làm bữa tối nhé! Không biết các con về nên mẹ chưa chuẩn bị gì hết.
Giờ nhỏ mới thật sự hoàn hồn, định rụng tim vì sợ rồi chứ, không suy nghĩ nhiều, nhỏ vội đáp:
-Dạ, mẹ đợi con tí nhé! Nói xong nhỏ chạy vội lên phòng cất hành lý rồi đi chợ cùng mẹ chồng.
*siêu Thị BigStar*
Hiện tại, 2 mẹ con nhỏ đang trên tầng 9, nói là đi chợ cho vui nhưng thật ra là đi siêu thị ( bệnh nhà giàu, chẹp, chẹp mình thì nghèo thúi ruột đây) tung tăng mua đồ cùng mẹ, nhỏ vui lắm, lần đầu được vào siêu thị lớn như thế này cơ mà, mỗi lần đi ngang qua nhỏ chỉ dám đứng nhìn từ ngoài thôi chứ quy mô, cơ cấu bên trong thế nào làm sao nhỏ biết được, đang định với lấy hộp sữa trên bậc cao nhất, vì điều kiện về chiều cao không cho phép nên nhỏ phải khiễng chân lên... 3cm...2cm...1cm... Sắp chạm tới rồi thì nó lại bị bàn tay của ai đó cầm lấy trước, nhìn sang cái con người vô duyên cướp đồ mình, nhỏ ngạc nhiên nói:
-ủa, sao cô lại ở đây?
-Thì cũng như em thôi. Sooyoung đáp rồi đưa hộp sữa ra trước mặt nhỏ: cho em này!
-vâng, cám ơn cô! Nhỏ nhẹ nhàng cầm lấy.
- Em đi 1 mình sao? Sooyoung chợt hỏi.
-Không, em đi cùng mẹ nữa, nói xong nhỏ chỉ tay về phía bà Jung .
-Vậy à? Dẫn tôi sang đó nhé, lâu rồi tôi chưa gặp bác.
-Dạ, nhỏ đáp rồi cùng Sooyoungbước đến gần bà.
-Cháu chào bác! Nở nụ cười thật tươi, Sooyoung nói.
-Duy hả con, dạo này bận lắm hay sao mà không thấy sang thăm bác vậy? Bà Jung cũng mỉm cười đáp.
-Dạ, cũng chút chút ạ, Bác mua đồ xong chưa?
-chắc đủ rồi con.
-Vậy qua kia tính tiền rồi cháu đưa bác và Tiffany cùng về nhé!
-Phiền con quá! Bà Jung khẽ lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý.
-Không có gì đâu bác, dù gì cũng tiện đường mà! Sooyoung đáp rồi liếc nhìn sang phía nhỏ còn Nhỏ thì đang chìm đắm trong những suy nghĩ mà chẳng cần quan tâm họ nói gì.
------****-----
Trên đường về, nhỏ và Sooyoung cứ tíu tít từ trên trời đến dưới đất, chẳng hay Bà Jung đang mỉm cười về những lời nói của mình.
-Két!!! Chiếc xe đỗ xệch trước cửa nhà làm chấm dứt cuộc nói chuyện của 2 người, nhỏ cảm thấy Sooyoung thân thiện và vui tính chứ không lạnh lùng như chồng mình điều này làm cho nhỏ quý cô hơn còn Sooyoung , cô rất vui vì được nói chuyện cùng nhỏ, được nghe những câu chuyện hài hước của nhỏ làm cô cười tít mắt, điều này mang đến cho cô niềm vui mới "có thể nhỏ đã dần dần chấp nhận mình với tư cách là một người bạn" cô nghĩ. thỉnh thoảng liếc qua nhỏ nhìn thấy nụ cười như tỏa ánh nắng ban mai, tim cô lại lỗi thêm 1 nhịp, phải công nhận rằng ở bên nhỏ cô mới có thể sống với con người thật của mình: tình cảm và chân thành chứ không phải mang "mặt nạ" của 1 vị tổng tài, nhưng cô cũng chẳng dám mơ tưởng gì hơn chỉ cần nhỏ sống hạnh phúc là cô vui rồi (ôi, tình yêu cao thượng) tuy không muốn nhưng cô đành phải ra về.
-Sao không vào nhà chơi, lát hẵng về con? Bà Jung giờ mới lên tiếng.
-Đúng đó, rồi ăn cơm với gia đình em luôn, nhỏ tiếp lời.
-Thôi, cháu cám ơn, để khi khác nha bác, giờ cháu đang có việc phải đi luôn ngay đây ạ, Cháu xin phép! Sooyoung lịch sự đáp rồi quay sang nói với nhỏ: tôi về nha!
-vâng, cám ơn cô vì đã đưa 2 mẹ con em về nhé! Nhỏ nói vọng theo khi Sooyoung đã yên vị ngồi trên xe.
-không có gì, em và bác cứ vào nhà đi nhé, không cần tiễn tôi đâu! Nói xong, Sooyoung cho xe khởi động rồi phóng xe đi
Trong lòng trào dâng bao cảm xúc mới lạ.
Nhỏ lững thững bước theo bà Jung vào nhà thì thấy Letter Box ( Hộp đựng thư sử dụng thiết bị điện tử hiện đại, mình cũng không biết có loại này không nữa, híc,híc ) nhấp nháy dòng chữ: "01 new letter" tiến lại gần và lấy thư trong hộp, là thư của nhỏ " sao lạ vậy ta, ai gửi cho mình thế nhỉ" nhỏ nghĩ, đọc đến dòng chữ: " From: HĐTS- Trường ĐẠI HỌC QUỐC TẾ" nhỏ chợt thấy hồi hộp quá, đây chẳng phải là ngôi trường mà nhỏ thi vào tháng trước hay sao? Lướt nhanh qua nội dung bên trong, sắc mặt thay đổi 180 độ, nhỏ vui mừng la lên:
-Á!!! Đậu rồi.
Cùng lúc đó Jessica bước từ trong xe ra chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị nhỏ ôm chầm lấy
-Em đậu đại học rồi, Jessi xem này! Nhỏ cười toe toét đưa giấy báo nhập học ra trước mặt Jessica.
-Chúc mừng cô, giờ cô buông tôi ra được rồi chứ? Vừa giải quyết xong công việc Jessica đã phải về nhà nếu không chắc chẳng thể sống yên với bà mẹ. Đang mệt mà bị nhỏ quýnh lấy thế này làm Jessica cũng hơi bực bội.
- à ừ, híc, em...xin...lỗi! Thấy bộ dạng vui mừng như trẻ con vừa được người lớn cho kẹo của mình, nhỏ vội bỏ tay khỏi người cô, mặt đỏ lên vì xấu hổ. Rồi cùng cô bước tiếp vào nhà.
( Mình xin giới thiệu tí nhé: Đại học Quốc tế là ngôi trường liên doanh giữa Việt Nam-Mĩ-Anh-Pháp và các nước trong khu vực Đông nam Á , chỉ những người thật sự tài giỏi mới có thể vào đây học vì điểm đầu vào rất cao)
Niềm vui của nhỏ vẫn còn đang trong giai đoạn cao trào, đã không biết bao nhiêu lần tự nói với lòng mình đây là sự thật mà sao nhỏ cứ có cảm giác như 1 giấc mơ, nếu đó chỉ là mơ thôi thì nhỏ mong rằng mình đừng bao giờ tỉnh lại nữa.
Thấy cô con dâu cứ tủm tỉm cười từ nãy tới giờ, bà Jung bèn hỏi:
-Tiffany , có chuyện gì mà con vui quá vậy?
-Dạ, con vừa nhận được giấy nhập học từ trường đại học Quốc Tế, con đỗ vào khoa Tiếng anh kinh tế quốc tế rồi mẹ! Hihi, nhỏ cười đáp.
-Đúng là chuyện vui mà, con giỏi quá! phải ăn mừng chứ nhỉ, mẹ con mình làm 1 bữa ra trò nhé?
-Dạ, hihi! Nói xong nhỏ tung tăng theo mẹ chồng vào bếp.
----*-*-*----
Tắm xong, xuống đến nơi đã thấy đầy ắp thức ăn đặt trên bàn, khẽ nhíu mày Jessica nói với mẹ mình:
-Sao mẹ chuẩn bị nhiều chi cho cực vậy?
-Có gì đâu con, toàn là Tiifany làm đó chứ, mẹ chỉ phụ giúp con bé tí thôi. Bà Jung đáp.
Jessica liếc nhìn đưa ánh mắt nghi ngờ sang phía nhỏ tỏ vẻ "có thật không?" còn nhỏ thì không nói gì mà chỉ mỉm cười gật đầu để xác nhận lời mẹ chồng nói.
Bữa ăn cứ thế diễn ra trong không khí vui vẻ của mọi người, chợt bà Jung lên tiếng:
-Mẹ có chuyện muốn nói với các con.
-Có chuyện gì thế mẹ? 2 người còn lại đồng thanh.
-à...cũng chẳng có gì nghiêm trọng đâu, mẹ sẽ sang Nhật sống 1 thời gian.
-Sao cơ? Tiếp tục đồng thanh.
-Sao mẹ lại sang Nhật? Jessica tiếp tục hỏi.
-Chẳng lẽ sống với bọn con, mẹ không thoải mái sao? Hay con có gì không làm mẹ hài lòng? Nhỏ tiếp lời.
-Không phải thế đâu con, chả là công ti nhà mình bên đó đang có chút rắc rối, sức khoẻ ba con lại không được tốt cho lắm nên mẹ muốn sang phụ giúp_ ngậm ngừng 1 lúc bà nói tiếp_ khi nào mọi việc ổn thoả mẹ sẽ về thăm các con.
-Mẹ nói thật nha mẹ, con sẽ nhớ mẹ lắm! Nhỏ nói mà gần như sắp khóc.
Khẽ xoa đầu nhỏ bà nói:
-Cái con bé này, mẹ đi chứ có phải đi chết luôn đâu, không có mẹ ở nhà các con phải tự biết chăm lo cho mình, không được cãi nhau, nghe chưa? Còn con_ nhìn về phía Jessica ,vợ con còn nhỏ chưa hiểu biết mọi chuyện, con phải nhường nhịn, không được bắt nạt nó, mẹ biết con làm gì là chết chắc với mẹ. Bà đe doạ.
-Vâng, con biết rồi mẹ, Jessica ỉu xìu đáp.
Nhỏ ôm lấy bà, những giọt nước mắt cứ thế tuôn ra, lại phải xa 1 người mà mình yêu quý, nhỏ chẳng muốn tí nào. "Mẹ đi rồi, Jessi có đối sử tốt với mình như lời Jessi nói? trước đây vì mẹ mà Jessi cưới mình liệu bây giờ không có mẹ ở đây nữa Jessi sẽ bỏ mình như vứt 1 đống rác?, chắc như vậy thôi, mình chẳng là gì của Jessi cả" nhỏ chợt thấy lo lắng, khẽ dụi đôi mắt còn ướt đẫm, nhỏ nói với bà:
-Mẹ đừng lo, con sẽ chăm sóc Jessi ấy chu đáo, mẹ nhớ bảo trọng nha, không được làm việc quá sức đâu đó! Mẹ về thăm bọn con sớm sớm nha!hức...hức!
-Rồi, mẹ hứa với con, được chưa? Thôi nín đi, mai còn tiễn mẹ ra sân bay nữa! Nhìn nhỏ như vậy bà chẳng biết phải làm sao, bà cũng quý nhỏ lắm chứ, cô con đâu bé bỏng của bà sinh ra đã phải chịu nhiều thiệt thòi, bà chỉ mong rằng con mình sẽ bù đắp lại cho nó thôi, nhưng sao điều đấy bà cảm thấy xót xa quá.
-Dạ! Nhỏ đáp mà mắt vẫn còn rưng rưng nước mắt.
-----*---*----
Cuộc sống vẫn thế tiếp diễn, đã 1 tuần trôi qua kể từ ngày bà Jung sang nhật, nhỏ và cô tuy là sống chung nhà, nằm cùng phòng nhưng rất ít có thời gian nói chuyện, hằng ngày cô đã phải đi từ sáng sớm và tối khuya mịt mới về nhưng như thế nhỏ lại cảm thấy dễ chịu hơn, vì có đối mặt với cô nhỏ cũng chẳng biết nói gì, còn cô thì vẫn coi nhỏ như là cái kim trong mắt.
Chợt nhìn qua lớp kính cửa sổ trong phòng, trên tít ngọn cây kia 2 con chim bố và mẹ đang sải rộng đôi cánh để che mưa cho các con của mình nằm trong chiếc tổ nhỏ bé, lòng nhỏ lại nhen nhóm lên ước mơ về 1 gia đình hạnh phúc, nghĩ về thực tại nhỏ khẽ mỉm cười chua chát, lắc đầu xua đi những suy nghĩ nhỏ lại bắt tay vào những công việc của 1 ngày mới.
Hôm nay cũng giống như bao ngày khác, những tia nắng đầu tiên lọt vào phòng là lúc nhỏ thức dậy, nhưng đối với nhỏ đây lại là 1 ngày đặc biệt bởi vì hôm nay chính là ngày nhập học đầu tiên tại ngôi trường mới, 1 mình đi bộ tới trường ( vì nhà gần trường vả lại đi bộ cho khoẻ người, hehe) trong lòng với bao cảm xúc: hồi hộp, lo lắng... Ngơ ngác bước vào cổng, nhỏ thật sự ngạc nhiên về quy mô ở đây, phải nói thế nào nhỉ? Rất đẹp và lộng lẫy, đây chính là môi trường lý tưởng thu hút tất cả các bạn sinh viên không những trong nước mà còn cả ngoài nước, mải ngắm nghía mà quên mất nhiệm vụ mình tới đây làm gì, không biết khoa tiếng anh kinh tế quốc tế nằm ở đâu đây? Nhỏ loay hoay mãi mà không tìm ra, chợt thấy có người lướt qua bên cạnh, nhỏ vội chạy lại hỏi:
-Xin lỗi, bạn có thể cho mình hỏi tí được không?
-Ừ, bạn muốn hỏi gì? Anh chàng khẽ nheo mắt nhìn người con gái xinh đẹp đang đứng trước mặt mình.
-À, mình là sinh viên mới, bạn có thể chỉ cho mình khoa tiếng anh kinh tế quốc tế nằm ở đâu được không?
-oh, vậy mình học cùng khoa rồi, đi theo mình nhé! Anh chàng vui vẻ đáp.
-Thật sao? Cám ơn bạn nha! Hihi!
-Ừ, không có gì đâu, mình cũng đang tới đó mà.
Cứ như thế tiếp tục nói chuyện suốt quãng đường tới giảng đường, ngạc nhiên hơn hai người lại học cùng lớp, chẳng mấy chốc mà 2 người trở thành bạn thân ( cái này nhỏ nghĩ thôi nha chứ người ta tớ ứ biết, hihi) qua tiếp xúc nhỏ biết được bạn mình tên Minho, là con trai duy nhất và cũng chính là người thừa kế của tập đoàn Friends - Tập đoàn hoạt động chủ yếu trong lĩnh vực nhà hàng và khách sạn.
-Tiffany, mình đưa cậu về nhé! Minho hỏi khi kết thúc buổi học, nói là buổi học chứ thực ra ngày đầu tiên chủ yếu là để làm quen giữa các thầy trò thôi.
-Thôi phiền cậu lắm, tớ đi bộ được rồi. Nhỏ đáp.
-Có gì đâu, chẳng lẽ cậu không xem mình là bạn? Vả lại tớ cũng chỉ muốn biết nhà cậu ở đâu thôi mà. Minho tiếp tục nài nỉ.
-Nhưng...nhưng mà..! Chưa để nhỏ nói hết câu Minho đã vội nói tiếp:
-Đợi mình vào lấy xe tí nhé! Đứng yên đấy. Nói rồi cậu chạy vụt ra bãi để xe để lại mình nhỏ đứng thẫn thờ giữa cổng trường.
5 phút sau Minho bước ra cùng chiếc Novor màu trắng. Nhỏ còn chưa biết phải làm gì thì đã nghe giọng nói của cậu vang lên:
-Lên xe đi!
-Mình...mình tự về được rồi, nhỏ lý nhí đáp.
-Thôi lên đi nào, liếc nhìn đồng hồ, cậu nói tiếp: cũng muộn rồi đấy.
Nhỏ hết cách, đành ỉu xìu ngồi lên xe, đọc địa chỉ nhà cho Minho đưa về.
Đến trước cửa nhà, bước xuống xe, nhỏ nói với cậu:
-Cám ơn cậu đã đưa tớ về nhé!
-Thôi cậu vào nhà đi, không có gì đâu, mai gặp lại, bye nhé!
Nhìn chiếc xe khuất khỏi tầm mắt nhỏ mới chậm rãi bước vào nhà, chợt:
-Anh chàng đẹp trai lúc nãy là ai thế? Bạn trai cô à? Cô cũng ghê quá nhỉ? Nhìn nhỏ với ánh mắt không mấy thiện cảm anh lên tiếng.
-Không, không phải như anh nghĩ đâu, bọn em chỉ là bạn học thôi, cậu ấy đưa em về là vì...vì... Nhỏ chưa kịp nói hết câu thì Jessica đã xen vào
-Thôi, không cần phải giải thích, tôi không quan tâm.
Những câu nói của Jessica cứ như gáo nước lạnh tạt vào mặt nhỏ, đau quá, rát quá nhưng sao nhỏ không thể khóc nhỉ? Gạt sang 1 bên, nhỏ hỏi Jessica :
-Jessi ăn gì chưa? Để em vào làm cho Jessi ăn nhé!
-Tôi ăn với Hara rồi, cám ơn! Nói xong cô quay lưng bỏ lên phòng.
Lúc nào cũng thế, Jessi luôn lạnh lùng, chưa bao giờ nói 1 câu tử tế với nhỏ, nhỏ buồn nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Reng!!! Reng!!! Reng!!! Tiếng chuông điện thoại làm xua tan suy nghĩ của nhỏ.
-Alô!
-Cô có phải là Tiffany, người nhà của bà Hwang không? Đầu giây bên kia hỏi.
-Vâng, là tôi, có chuyện gì vậy? Như có thể cảm nhận được chuyện gì không hay sảy ra, nhỏ thấy lo lắng vô cùng.
-Hiện tại mẹ cô đang nguy kịch, cần phải mổ gấp, đề nghị cô đến ngay bệnh viện Seoul để làm giấy tờ và đóng chi phí cho cuộc phẫu thuật là 50 triệu won.
-tít tít tít! Nhỏ tắt máy, lo lắng, đau khổ vỡ oà, vô cảm trước thực tại nhỏ đứng hình trong vài giây như không thể tin vào những gì mình đang nghe. cần phải đến bệnh viện gấp, lấy đâu ra đủ số tiền 50 triệu won trong khi bản thân chẳng còn đồng nào? Không suy nghĩ gì được thêm, nhỏ sẽ bất chấp tất cả để cứu mẹ, không còn nhiều thời gian nữa, nhỏ chạy nhanh lên phòng,
-Jessi ..có thể cho em mượn 50 triệu won được không? Em đang cần gấp, em hứa sẽ trả lại Jessi khi kiếm đủ số tiền. Nhỏ nhìn Jessica với ánh mắt van nài.
-Tôi biết ngay mà, cô cũng như bao người đàn bà khác thôi, cũng chỉ là hạng ti tiện bần hèn vì tiền, đây 50 triệu won, không cần trả lại đâu. Jessica rút trong ví ra tấm séc dụi vào tay nhỏ nhìn với ánh mắt khinh bỉ.
Người con gái đứng trước mặt cô đây, đã có lúc cô nghĩ rằng cô ấy trong sáng, thuần khiết, nhưng thật sư hôm nay những suy nghĩ đó đã hoàn toàn sụp đổ trong anh. Cũng thế thôi, tất cả cũng chỉ vì tiền!
-Không...không phải thế! Mẹ..mẹ em đang...! Nhỏ chưa nói hết câu Jessica đã quay lưng đi, sao lại không để nhỏ nói nguyên do chứ? Nhỏ đâu phải là người như vậy, từ khi cưới cô đến giờ nhỏ có bao giờ đỏi hỏi cô cái gì đâu. Nước mắt ơi mi đừng rơi nữa, nhỏ đau khổ, nổi tủi nhục ngày càng dâng lên, cô khinh thường, chà đạp nhỏ nhưng mặc kệ, giờ nhỏ không có thời gian để quan tâm, tính mạng của mẹ là quan trọng nhất. Nhỏ phải mạnh mẽ lên, không thể yếu đuối như thế mãi được.
*Bệnh Viện
sau 2 giờ chờ đợi trong căng thẳng, phấp phỏng lo âu, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng bật mở, thấy ông bác sĩ đi ra, nhỏ vội chạy lại nắm tay ông hỏi:
-Bác sĩ, mẹ...mẹ cháu có sao không?
Nhìn ánh mắt van nài, chứa đựng sự lo lắng của nhỏ đang mong chờ câu trả lời từ mình, ông cảm thấy xót thương cho cô gái này quá, tuy không muốn nhưng ông đành phải nói ra câu nói quen thuộc, là bác sĩ trong nghề lâu năm chẳng lẽ ông không hiểu được nỗi đau khi mất đi người thân.
-Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, vì thể trạng của mẹ cô quá yếu với lại khi đưa vào đây thì đã hơi muộn nên...nên...! Ngậm ngừng 1 lúc ông nói tiếp: đây là những lời mẹ cô muốn gửi tới cô, chúng tôi đã ghi lại.
Run rẩy cầm lấy tờ giấy từ tay ông bác sĩ nhỏ không muốn tin vào sự thật này nữa, tàn nhẫn quá, mở tờ giấy ra, bên trong chỉ vẻn vẹn vài dòng:
" Con gái của mẹ, mẹ biết khi con đọc được những dòng chữ này là lúc mẹ không còn nữa, con sẽ đau buồn nhiều lắm nhưng mẹ mong con hãy cố gắng vượt qua mà hướng về tương lai phía trước, con phải sống hạnh phúc không chỉ cho con mà còn cho cả cuộc đời dang dở của mẹ nữa, như thế mẹ mới có thể yên lòng. Cuối cùng mẹ muốn gửi lời xin lỗi đến con, vì mẹ mà con phải khổ nhiều rồi, không giúp được gì cho con mà mẹ lại ra đi như thế này. Mẹ ở trên thiên đàng sẽ luôn dõi theo bước chân con!
Mẹ yêu con!"
Những giọt nước mắt cứ thế tuôn ra, người thân duy nhất cũng đã bỏ mình, nhỏ khuỵu xuống, đau khổ, cay đắng, chua xót...không muốn cảm nhận gì nữa, nhỏ chỉ ước rằng mình có thể đi theo mẹ mà thôi, một mình trong cái xã hội này, không còn người thân thích, liệu nhỏ có thể sống hạnh phúc như lời mẹ nói? Nhỏ còn phải chịu đựng thêm bao nhiêu nỗi đau nữa? Có còn can đảm để bước tiếp?
Sau khi lo hậu sự cho mẹ nhỏ mới về nhà, 2 ngày rồi, 2 ngày từ khi mẹ xa nhỏ, những kí ức về ngôi nhà ở ngoại ô thành phố cùng tiếng nói cười của 2 mẹ con luôn xuất hiện trong tâm trí, nhỏ thấy nhớ mẹ quá. Khẽ thở dài rồi lẳng lặng vào bước vào nhà.
-Cô đi đâu giờ này mới về? Có tiền thì đi suốt giờ hết tiền rồi mới biết đường về nhà à, đừng hòng đòi hỏi gì thêm, tôi chỉ có thể cho cô được thế thôi? Jessica từ cầu thang bước xuống, nhếch mép cười nhìn nhỏ bằng ánh mắt coi thường.
-Em...em...,nói đến đây nhỏ không cảm nhận được gì nữa, người mềm nhũn, nhỏ ngã xuống. Cũng đúng thôi, từ khi mẹ mất có nghĩa là 2 ngày rồi chứ không phải ít nhỏ có ăn uống gì đâu.
-Cô...cô làm sao vậy?Jessica hốt hoảng vội chạy lại bế nhỏ lên phòng rồi gọi bác sĩ.
----
-Cô ấy không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ bị suy nhược cơ thể thôi, cố gắng ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi trong vài ngày là khỏi. Câu nói của bác sĩ sau khi khám tổng quát cho nhỏ, Jessica thở phào nhẹ nhõm tiến bác sĩ ra ngoài rồi quay lại phòng, nhìn sâu vào gương mặt xanh xao, người nhỏ như gầy hẳn đi, Jessica chợt thấy mình có lỗi, trong lòng với bao nhiêu cảm xúc hỗn tạp cô cũng chẳng biết đó là gì. không thấy nhỏ về nhà cô cũng lo lắng lắm chứ nhưng vì lòng tự cao của mình cô không cho phép nó biểu hiện ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro