Oneshot
Mưa rơi tí tách, từng giọt nước lạnh buốt lăn dài trên mái tóc đỏ rực. Erza đứng lặng giữa tàn tích đổ nát của một ngôi đền cổ, đôi mắt em trầm xuống khi nhìn người đàn ông trước mặt.
Jellal quỳ trên nền đá lạnh, mái tóc xanh ướt đẫm, bết lại trên trán. Hai bàn tay siết chặt vạt áo, đầu cúi gằm, tựa như một kẻ lữ hành lạc lối đang dập đầu trước thần linh. Nhưng Erza không phải thần linh. Và em biết rõ điều đó.
"Jellal..." _ giọng em nhẹ như gió thoảng, nhưng giữa không gian hoang tàn này, nó tựa hồ như vang vọng mãi.
Anh không ngẩng đầu, chỉ run rẩy thì thầm.
"Erza... em là tín ngưỡng của anh."
Cơn gió quét qua, lay động những sợi tóc đỏ của em, mang theo hơi lạnh thấm vào da thịt. Erza cau mày, trong lòng dấy lên một nỗi bất an khó tả. Cái cách Jellal nhìn em, không phải chỉ đơn thuần là tình yêu. Đó là một sự sùng kính, một niềm tin mù quáng đến đáng sợ.
"Jellal, em không phải thần linh."
Anh khẽ cười, một nụ cười méo mó, nửa như tự giễu, nửa như tuyệt vọng. Anh ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt sâu thẳm tràn ngập sự điên cuồng.
"Nhưng với anh, em là tất cả." _ giọng anh run rẩy, như thể chỉ cần em nói thêm một lời phủ nhận nữa, thế giới của anh sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Từ thuở bé, Erza đã luôn là ánh sáng dẫn lối cho anh. Trong màn đêm vô tận của nô lệ, của đau đớn, của tuyệt vọng, em là người duy nhất đứng lên đấu tranh. Em là niềm hi vọng mà tất cả bọn trẻ bấu víu vào, là tia sáng le lói duy nhất trong thế giới của những kẻ đã đánh mất tất cả.
Nhưng với Jellal, em không chỉ là ánh sáng. Erza là đức tin. Là lí do duy nhất để anh tiếp tục tồn tại.
Anh đã từng tin rằng thế giới cần một thiên đường, một Địa Tháp có thể đưa mọi người đến với tự do thực sự. Nhưng rồi chính tay em đã phá hủy nó, đã đập tan giấc mộng sai lầm ấy. Anh lạc lối giữa ranh giới của thiện và ác, giữa yêu và hận, giữa chuộc tội và khao khát hủy diệt.
Chỉ có một điều duy nhất không bao giờ thay đổi, đó là tình yêu của anh dành cho em.
Dù cho tình yêu ấy đã trở nên méo mó và điên dại.
"Jellal" _ Erza nhìn thẳng vào mắt anh, nơi phản chiếu hình ảnh của chính em. Một người đàn ông đã mang quá nhiều tội lỗi, đã đi quá xa, đã không còn đường quay lại. Nhưng anh vẫn chấp niệm với em, vẫn quỳ dưới chân em như một kẻ hành hương tôn thờ thần thánh.
"Anh đã đi quá xa rồi."
Anh bật cười. Một tiếng cười khan, khô khốc.
"Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ không còn là Jellal mà em từng biết nữa."
"Vậy thì hãy cứu anh đi, Erza." _ anh ngước nhìn em, ánh mắt cháy rực, giọng nói khàn đặc.
"Hãy trừng phạt anh, hãy phán xét anh. Dù em có ghét anh, dù em có giết anh... anh vẫn sẽ quỳ dưới chân em."
Mưa vẫn rơi.
Lạnh buốt.
Nhưng không lạnh bằng trái tim của người đàn ông trước mặt em.
Một tình yêu vừa đẹp đẽ, vừa sai trái. Một sự tôn thờ méo mó đến đáng sợ.
Jellal của em, đã không còn đường quay về nữa rồi.
.
.
.
.
________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro