
3
Noel năm nay chúng tôi về Busan, tôi đã thử học đan khăn trước một tháng. Tôi cảm thấy đan khó lắm, những mũi đan không thẳng hàng làm tôi buồn cười trước thành quả của mình. Ở Seoul, không khí không lạnh lắm thậm chí người ở nơi đây còn rất ít khi cảm nhận được cái lạnh mùa đông chứ nói gì đến khăn áo chi cho mệt, thật may là có thể về Busan cùng anh. Chiếc khăn không chỉ là tình cảm mà là cả công sức của cả tháng " miệt mài kinh sử" của tôi hi vọng anh sẽ không cười. Trên tàu tôi ngồi cạnh anh, cảm giác khi được ở bên anh mà ngắm cảnh điều đó làm tôi vui. Không biết tôi và anh có được mãi mãi như vậy không nhỉ? Vừa xuống đến Busan cái lạnh mùa đông ở đây thật chẳng lẫn vào đâu đi được, buốt thấu xương.....
Tối đó anh hẹn tôi ở một phòng trà, tôi tò mò. Tôi bước vào.....mọi thứ thật đẹp và mờ ảo, chỉ có anh và tôi. Liệu đây có phải là mơ?? Anh đàn một bản piano lạ hoắc tôi chưa nghe bao giờ, nhưng nó thật hay, là một bản nhạc hay nhất từ trước tới giờ mà tôi nghe được, tôi chỉ biết âm thanh thật ngọt ngào.
" Tặng em" anh cười với tôi.
- Em rất thích, bản này của tác giả nào vậy?
- Nếu anh nói anh tự sáng tác thì....em có tin không?
Em tin đương nhiên là em tin. Anh sáng tác cho em? Đây không phải là mơ chứ? Mà là mơ thì cả đời này tôi cũng không muốn tỉnh lại. Rồi anh nói anh thích tôi. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là chọn đúng người để trao yêu thương tin tưởng và cùng nhau đi hết chặng đường dài....
Đừng bao giờ chúc anh hạnh phúc, bởi vì......
Em chính là hạnh phúc của đời anh..!
Tình yêu chúng tôi đã bắt đầu như vậy đấy. Sau tối hôm đó anh nói muốn đưa tôi về nhà gặp bố mẹ. Tôi lo lắng, nhưng cũng không có cách nào để từ chối anh. Bố mẹ anh, họ rất hiền, ôn hòa và ấp ám, có vẻ họ rất quý tôi.
Chúng tôi về trường bây giờ khắp khoa ai cũng đều biết chuyện của tôi và anh. Tôi thường cùng anh đi ăn, đi dạo phố, rồi xem phim........tôi nhận ra rằng:
Khi yêu.......
Bỗng dưng cả thế giới....
Chỉ nhỏ bé nằm gọn....
Ở duy nhất một người!
Bất chợt tôi nhận ra rằng anh dạo gần đây thường biến mất, không liên lạc được. Thời gian bên nhau của chúng tôi ngày càng ít đi. Anh thường xuyên vắng mặt trong các buổi học. Tôi hỏi, anh chỉ ậm ừ rồi lảng tránh. Tôi bắt đầu khó chịu. Bạn bè tôi nói có khi anh lăng nhăng, đàn ông mà đẹp đương nhiên sẽ có phận đào hòa là không thể tránh. Họ nói với tôi hãy thử kiểm tra, lỡ đâu là thật buông tay hãy còn sớm. Tôi nói tôi không tin, họ bảo tôi ngốc. Nhưng tôi yêu anh, tin tất cả những anh nói và những thứ thuộc về anh có lẽ tôi ngốc thật.
_____________
Lâu rồi không ra truyện nhỉ :'))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro