chap 39
"Jeon JungKook anh đừng đi theo tôi nữa!"
"Anh thích em mà."
"Nhưng tôi không thích anh!" Lisa hét lên một tiếng thật to rồi đẩy anh ra chạy về phía người đàn ông khác. Hắn cười khổ một tiếng rồi lẩm bẩm :" Cứng đầu chết được!"
-----------
Hắn theo đuổi cô lâu như vậy rồi, mà Lisa cũng không thèm để mắt đến, cũng 3 năm rồi, hắn cố chấp thì cô cũng phải thua thôi, Jeon JungKook nghĩ vậy.
Jeon JungKook đến nhà cô nhưng không gặp được, may mắn gặp được quản gia, ông ấy liền cho hắn vào nhà rồi rót nước mời hắn :" Cậu uống đi, có lẽ con bé cũng sắp về rồi"
" Cảm ơn bác!"
"Không có gì, cứ gọi tôi là bác Kang!"
Lisa vốn là con nhà hào môn thế gia, còn hắn gia cảnh đủ ăn đủ sống cũng coi như là may mắn lắm rồi, Jeon JungKook cười nhạt một tiếng, có lẽ hắn không xứng với cô rồi.
Hôm nay sinh nhật cô, Jeon JungKook muốn tự mình mang quà đến tặng Lisa, chỉ là không ngờ bên cạnh cô vẫn là người đàn ông ấy, anh ta chở cô về rồi dịu dàng nắm lấy bàn tay cô hôn nhẹ để tạm biệt.
Đợi khi người kia về hắn mới ra gặp cô, Lisa thấy anh thì nhíu mày, rõ ràng là chán ghét, hắn cười cười :" Lisa, sinh nhật vui vẻ!"
" Anh ngưng những việc này đi, tôi không thích!"
" Vậy em thích người đàn ông kia?"
" Phải, tôi thích anh ấy."
Trái tim hắn chỉ biết nhói lên một cách đau đớn, lời hắn khó nhọc nói :" Không phải anh đã yêu em đến 3 năm rồi sao?"
Lisa cười khẩy một tiếng :" Anh bên tôi 3 năm? Nhưng anh ấy bên tôi 20 năm rồi, anh ấy là thanh mai trúc mã của tôi, và chúng tôi cũng đã định sẽ kết hôn rồi, anh thử hỏi xem, anh so với anh ấy có là cái gì?"
Cô nói xong thì bước thẳng lên phòng, cũng không quên ra lệnh tiễn khách.
-----------
" Tiểu Lice, anh mua cơm cho em."
" Tiểu Lice, anh có công việc mới rồi, sau này nhất định sẽ có tiền chăm lo cho em."
" Tiểu Lice, em cứng đầu lắm biết không?"
" Tiểu Lice, anh yêu em quá rồi!"
Lisa chán nản nhịn không được mà đôi mắt đỏ hoe, giọng cô khàn khàn nói :" Jeon JungKook ! Anh có thôi đi được không? Ngày nào anh cũng đến công ty tôi làm những việc nhục nhã như thế này không chán à? Anh mặt dày đến thế sao? Anh ấy hiểu lầm tôi rồi đấy, anh có vừa lòng chưa?" Câu cuối giọng cô cơ hồ mà hét vào mặt hắn, giống như đem bao nhiêu uất ức dội lên đầu hắn, và những điều này không phải do hắn mà ra sao?
Jeon JungKook xoa đầu cô, miệng lầm bầm :" Đừng khóc, anh đau."
Cô thẳng thừng gạt tay hắn ra, nhưng hắn lại cố chấp xoa đầu cô, miệng cười dỗ dành :" Em đúng là nhóc con cứng đầu. Chẳng dễ thương gì cả!"
Cô cũng không phản ứng gì đối với hành động cố chấp kia, miệng nhàn nhạt buông ra những lời đau lòng :" Anh cút đi được rồi đấy, tôi cảm thấy ghê tởm anh lắm rồi!"
Jeon JungKook bật cười một tiếng song tay lại chuyển tới mặt lau nước mắt cho cô :" Được, anh cút! Sau này không làm phiền em nữa. Nhớ đừng bỏ bữa đấy, cũng đừng ham chơi mà về muộn, ngoài đường nguy hiểm lắm..."
Hắn dặn dò cô đủ thứ rồi dứt khoát đi ra ngoài. " Lisa , anh quả nhiên không là gì so với người ta cả, anh theo đuổi em cả đời cũng được, chỉ là sợ hãi khi phải đối diện với ánh mắt chán ghét của em, anh thua rồi, chúc em hạnh phúc vậy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro