C9. Chuyến công tác 2 (2)
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy khi tiếng điện thoại réo vang, Sa Hạ đã đi trước tôi, mảnh giấy nhỏ bung ra " Chúc Diên một ngày làm việc vui vẻ, hẹn gặp lại sau nhé!". Tôi mỉm cười thì thầm "Ngày may mắn nhé Hạ".Nhã Nghiên và tôi phải đi sâu vào bản, xe chỉ chở chúng tôi đến đầu con dốc, còn lại cả hai đứa phải cuốc bộ khoảng 4 km đường núi. Đường ghập ghềnh khó đi, Nhã Nghiên mệt mỏi theo tôi, cô ấy không quen đi công tác ở địa bàn này. Chúng tôi băng qua một con suối nhỏ, nước chảy róc rách,trong vắt, nhìn thấy từng viên đá cuội, thứ nước mát mẻ và trong lành từ đầu nguồn chảy xuống. Tôi tháo giầy, buộc làm một và vắt lên cổ, xắn quần nắm chặt tay Nhã Nghiên lội qua con suối, nước ve vãn dưới chân chúng tôi. Con suối trông hiền hoà và đẹp làm vậy nhưng vào mùa lũ nó có thể cuốn phăng những gì mà nó đi qua, từ nhà cửa, ruộng vườn thậm chí là cả những con người tội nghiệp. Qua làn nước trong vắt, tôi thấy một viên sỏi có màu sắc rất lạ, nó ánh lên vẻ màu hồng nổi lên trên những vântrắng vằn vện, tôi cúi xuống thò tay nhấc nó lên, cũng chẳng biết để làm gì nhưng tôi vẫn chùi khô nó và bỏ vào túi quần jean làm kỷ niệm. Bóng nắng đã lên đến đỉnh đầu, gay gắt như thiêu cháy da chúng tôi, điểm này cao quá nên bức xạ mặt trời diễn ra khá mạnh, tôi khát khô cổ vội mở chai nước tu ừng ực. Nhã Nghiên mồ hôi mướt mao, hổn hển bảo tôi :
- Chắc trưa nay không về được Diên à, xa lắm mà lại nắng nữa, ở lại ăn trưa rồi chiều về.
Tôi lấy tay che mắt, ngước nhìn lên bầu trời, há mồm để thở và bảo:
- Uhm, nắng thế này đi lại cũng mệt đấy nhưng mày có mang theo đồ ăn không?
- Có, chờ mày thì chết đói. Tôi gật gù, cảm ơn cái tính cẩn thận của Nhã Nghiên. Xế trưa thì chúng tôi đến nơi, đó là một bản người...nhỏ gồm độ hơn chục nóc nhà xơ xài. Cái đói đã xa nhưng cái nghèo thì vẫn còn đó. Những mái nhà lợp ngói đã thẫm nâu qua các mùa mưa cứ trống tuềnh trống toàng trong cái nắng, cái gió vùng cao. Tôi rút máy ảnh chụp lạinhững cái khốn khó, Nhã Nghiên thì hý hoáy viết lách, ghi chép. Chẳng nhà nào có người lớn ở nhà, họ đi làm ruộng hoặc vào thị trấn mua đồ, chỉ có những đứa trẻ giương đôi mắt to tròn nhìn chúng tôi tò mò. Tập quán sinh hoạt của người ở đây còn nhiều thứ để bàn lắm, cũng còn phải mất một thời gian dài nữa may ra mởi cải cách được những suy nghĩ của họ, những tập quán cổ hủ đã ăn sâu vào đời sống và tiềm thức của hết lớp này đến lớp khác, qua từng thế hệ. Chúng tôi cứ lúi húi làm việc mà quên cả thời gian cho đến khi tiếng một người đàn ông cất lên chúng tôi mới giật mình dừng lại :
- Nhà báo hả? Lại lên viết bài hả?Tôi quay ra nhìn người đàn ông có bộ râu trắng, ông già độ 70 tuổi, da dẻ hồng hào khoẻ mạnh đúng chất người miền núi.
- Tao là trưởng thôn ở đây, các nhà báo về nhà tao nghỉ ngơi ăn cho cái bụng đỡ đói đã nhé.Bản chất của người ở đây là vậy, nhiệt tình chân chất, thật thà và luôn sống hết mình. Chúng tôi đi theo con người có uy quyền cả về tinh thần lẫn luật pháp về ngôi nhà của ông. Một ngôi nhà nằm giữa những ngôi nhà khác. Ông trưởng bản đãi chúng tôi những món ăn mà đảm bảo người thành thị như chúng tôi sẽ sợ đến già nhưng với họ, phải là khách quý lắm họ mới mời. Thắng cố, ôi cố thắng! Nhã Nghiên không chịu được chạy ra ngay sau nhà còn tôi trợn mắt nuốt ực một cái, bụng dạ như lộn tùng phèo cảlên. Nuốt xong miếng thắng cố, tôi lo lắng lắm, không biết tối nay tôi có phải ôm cái toilet không đây. Sau bữa trưa, chúng tôi lại lên đường sau khi đã được ông trưởng bản cẩn thận chỉ dẫn cho một số vấn đề cơ bản. Tôi và Nhã Nghiên vẫn còn một số nội dung chưa viết nữa, đã gần 2 giờ rồi, nắng đang ở thờiđiểm gay gắt nhất, tôi mải làm mà quên bẵng đi cô bạn cùng phòng. Cái điện thoại nặng chịch trong túi tôi bỗng nhắc tôi nhớ ra điềuđó, một tin nhắn và hai cuộc gọi nhỡ, toàn là số của Sa Hạ. Sa Hạ không thấy tôi trong cả buổi sáng và trưa cũng không thấy đâu, cô ấy sợ tôi gặp vấn đề gì với cái tính nết khác người của tôi. Tôi mỉm cười định gọi lại nhưng nghĩ sợ làm phiền cô ấy trong giờ làm việc nên tôi rút lại, chỉ gởi tin nhắn cho cô. Tôi dạm bước đi thì chuông điện thoại lại đổ liên tục, bực mình quá, Nhã Nghiên đã có vẻ nhăn nhó vì phải chờ tôi. Tôi cáu kỉnh chẳng buồn nhìn màn hình :
- A lô !
- Hạ làm Diên khó chịu hả?Ối Trời ! Chết tôi rồi, cái tính nóng nảy của tôi làm hại tôi, tôi vội vã đổi giọng :
- À, không không với Sa Hạ thì không bao giờ!
- Diên đi làm cả ngày sao không báo cho Hạ, làm Hạ lo quá, cứ tưởng cọp tha mất Diên rồi.
- Xin lỗi nhé, Diên sơ ý.
- Chiều mấy giờ Diên về?
- Trễ lắm, khoảng 6 giờ tối. Có chuyện gì không?
- Không, Diên đi cẩn thận, nhớ về sớm, có gì mai lại đi, đừng có uống nước suối nhé.Tôi gật gật đầu, Sa Hạ thấy tôi im lặng lại hỏi :
- Sao không nói gì?
- Ơ, Diên gật đầu rồi mà.
- Trời ạ! Sa Hạ kêu lên.
- Thôi Diên đi đi, Hạ cũng tiếp tục đây, may mắn nhé .Tôi tự hỏi sao Sa Hạ lại kêu Trời, ông ấy có tội tình gì đâu mà hễ cứ có chuyện gì dù to dù nhỏ con người cũng cứ lôi ông ấy ra mà réo. Nhã Nghiên vùng vằng đã bỏ đi trước, tôi phải lếch thếch kéo theo cái ba lô theo sau. Tại mình cả, giờ kêu ai mà Nhã Nghiên cũng lạ, tôi có thể kệ nó điện thoại cho thằng cha nửa đàn ông nửa con trẻ của nó thế mà tôi nói chuyện với bạn có tí nó cũng bực mình, ô hay thế ra bây giờ tôi là cái bung sung củamọi người hả. Hay thật! Chúng tôi lang thang trong cái bản nhỏ khoảng gần 2 giờ đồng hồ, còn nhiều cái để viết quá, khoảng cách giữa nông thôn và thành thị theo quan điểm của các bác lãnh đạo vẫn cứ ra rả trong các bản báo cáo là đã được thu hẹp lại nhưng thực tế thì tôi thấy nó ngày càng xa. Trong khi Seoul nhan nhản Audi, BMW, Luxus...thì ở đây người ta vẫn lọc cọc cái xe thồ. Phụ nữ thì chẳng hiểu thế nào là cái khái niệm chăm sóc sức khoẻ sinh sản, cứ sòn sòn hai năm một đứa, đẻ cho hết trứng thì thôi. Trẻ em một số còn chưa được đến trường, phần vì đường xá xa xôi phần vì cái nếp nghĩ còn chưa cải tiến được cho dù những tình nguyện viên cũng đã làm hết sức mình. Tất cả còn quá mới, quá lạ, làm thế nào và làm trong bao lâu để những người dân nơi đây theo kịp miền xuôi là câu hỏi đau đáu trong tôi sau mỗi chuyến đi đến đây. Nhã Nghiên không nói gì với tôi nhưng tôi biết nó cũng đang suy nghĩ như tôi. Chúng tôi đi công tác khắp nơi nhưng rấtít khi qua tỉnh để đóng dấu vào bộ hồ sơ công vụ hay giấyđi đường vì tôi không thích một vài anh lãnh đạo ở đấy cho dù việc đó có khiến tôi thiệt thòi về tài chính khi không được thanh toán các khoản công tác phí nhưng tôi cũng chẳng lấy đó làm tiếc rẻ. Mấy tay đó có lần tôi đã đưa bài lên báo nhưng chú Park đọc xong, lắc đầu bảo :
- Cháu viết thật, viết đúng nhưng không thể đăng được.Tôi hiểu chú đang nghĩ gì, nhiều khi là những lý do nhạy cảm mà tôikhông được viết ra sự thật. Việc đó có cấp trên xử lý còn tôi vẫn cứ phải tạm thời chấp nhận những viếc trái khoáy trong mỗi chuyến đi. Từ sau khi đất nước đổi mới, chuyển sang kinh tế thị trường mọi thứ thay đổi và hiện đại ghê lắm nhưng theo đó, ba mẹ tôi đã phải rào giậu lại căn nhà mình rồi sau nữa là xây bằng tường cao ngót 2m để bảo vệ. Tôi chẳng còn được thò cổ sang nhà cô hàng xóm nữa, mọi người sống kín đáo, chẳng quan tâm đến nhau nhiều như trước nữa, thôi thì cứ đèn nhà ai nhà nấy rạng. Đâu cũng phải thế thôi, mọi thay đổi đều có giá của nó.Tôi và Nhã Nghiên trở về khi trời đã nhá nhem tối, Sa Hạ không có ở trong phòng. Tôi lục túi quần áo, lôi ra một bộ để chuẩn bị tắm táp, cả ngày đường làm tôi bải hoải, hết cả sáng suốt, tôi lao ngay vào phòng tắm mà chẳng cần phải ý tứ gì cả. Cánh cửa phòng bật mở cũng là lúc tôi chết sững, Sa Hạ đang ở trong đó, còn chưa xong, tứ chi tôi cứng đờ, phải khó khăn lắm mới lắp bắp xin lỗi nổi rồi quay ra ngay.Tôi ngồi xuống giường mà trống ngực vẫn còn đập thình thịch, cả người tôi lúc này run rẩy, lỗi không thuộc về tôi, dỹ nhiên rồi, tại Sa Hạ tắm mà không chốt cửa. Cũng chẳng nhìn thấy gì quá rõ, đèn hơi mờ và hơi nước đã che khuất cả, bóng của cô chỉ hư hư ảo ảo nhưng chỉ chừng ấy thôi chắc cũng sẽ làm chúng tôi xấu hổ cả tối nay.Tôi mở cửa phòng, bước ra ngoài cho đỡ căng thẳng, tôi bóp đầu, bóp chán để nghĩ ra một cách ứng xử hợp lý khi gặp Sa Hạ nhưng có lẽ điều ấy chẳng cần thiết khi Sa Hạ đã ở ngay sau tôi :
- Diên vào tắm đi!Tôi giật mình, luống cuống gật đầu rồi chui tọt vào phòng tắm để làm dịu bớt cái vẻ mặt đỏ rực của mình. Không biết bên ngoài Sa Hạđang nghĩ gì chứ tôi thì mất bình tĩnh rồi nhưng chẳng nhẽ cứ xối mãi nước và cứ ở lỳ trong cái phòng bé tí,chật chội, khó thở như thế này. Tôi véo vào má "Diên à ! có gì đâu, toàn con gái cả, coi như một sự bất cẩn nhỏ thôi mà, ra đi !". Tôi hít thật sâu, lấy can đảm đẩy cửa bước ra, miệng lấp liếmche đi sự ngại ngùng :
- Hạ về lâu chưa? Công việc hôm nay ổn cả chứ?
- Ổn lắm, nhưng cái tay sếp của Diên hay làm phiền Hạ quá.
- Ở cơ quan Diên nhiều người thích được hắn phiền lắm.
- Tiếc là Hạ không ở cơ quan Diên.
- Thế hắn đã làm những gì Sa Hạ nào?Sa Hạ nhìn tôi với ánh mắt như muốn ăn tuơi nuốt sống tôi vì dám có một câu hỏi "xếch mé".
- Hắn chẳng làm gì cả nhưng hắn hỏi rất nhiều, cứ luẩn quẩn cạnh Hạ suốt ngày làm Hạ không tập trung được.
- Theo Diên được biết người ta chỉ mất tập trung khi họ quan tâm đến cái người đó thôi, nếu không phải thì chắc Hạ là ngoại lệ.
- Hạ hãy cứ tin vào những gì Diên nói đi vì với Hạ hắn ta không là gì cả đâu. Tôi tủm tỉm cười vẻ bí ẩn làm cô tức lắm, cô ấy tiện tay cho tôi cả cái gối giữa mặt luôn. Chà! Té ra cô bác sỹ này cũng đầu gấu lắm chứ chẳng chơi. Kể cũng hơi lạ, chúng tôi mới chỉ gặp nhau vài lần thế mà chúng tôi đã cảm thấy thân thiết và gần gũi nhau như đã từ lâu rồi.Đêm ấy vì trận thắng cố tôi liên tục mở cửa phòng vệ sinh, lục tục cả đêm và cứ ôm cái phòng vệ sinh bé nhỏ làm đại bản doanh của mình, 4 mảng tường ốp đá trắng toát làm tôi hoa hết cả mắt. Cứ tình trạng đi nhanh về chậm ấy đến lần thứ 3 thì làm Sa Hạ tỉnh giấc, cô ấy hướng đôi mắt ngái ngủ về phía khuôn mặt hốc hác của tôi, trông tôi chẳng khác nào một con ma từ dưới lỗ chui lên. Với con mắt của một bác sỹ lành nghề, cô biết ngay căn bệnh của tôi, cô ấy vội vã mở va li, lôi ra một vỉBiseptol, loại này chữa tiêu chảy cực mạnh và đưa cho tôi :
- Diên uống đi, Hạ sẽ pha Orezol cho, chậc, trẻ con háu ăn quá phải không? Tôi không còn sức mà cãi nữa, gì cũng được miễn là tôi phải cho hết những thứ vừa uống ra ngoài, cơn buồn nôn đã lên tới cổ, tôi phi như tên bắn chạy chân trần vào thẳng phòng vệ sinh, cái mớ hỗn tạp lúc trưa còn tí nào cộng với mấy viên Biseptol còn chưa tan được cái dạ dày của tôi tống tiễn ra ngoài bằng hết, nước mắt nước mũi tôi như mưa, mặt tôitái dại, sau cơn ói, tôi ho sặc sụa. Sa Hạ khoanh tay đứng ở cửa nhìn tôi vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không. Tôi thở hổn hển như một con bò vừa kéo cày, mồ hôi ướt sũng tóc, nói với giọng khò khè, đứt quãng :
- Diên...muốn...u...ố...n...g, hự hự, nước. Sa Hạ nhẹ nhàng dìu tôi ra giường nằm nghỉ và lại kiên nhẫn cho tôi uống 2 loại thuốc vừa rồi, đom đóm ở đâu đang bay trước măt tôi nhiều quá, xanh đỏ tím vàng như một rùng hoa. Bệnh từ miệng mà vào, hoạ từmồm mà ra quả không sai tí nào, không biết Nhã Nghiên có sao không nữa. May mà nó khôn hơn tôi, hy vọng nó ổn. Tôi định nhắn cho nó nhưng cái tay nó không chịu nghe cái bụng tôi bảo nữa, nó cứ run rẩy, cốc nước Sa Hạ đưa tôi còn làm sánh ra ngoài. Thế rồi tôi mệt mỏi, thiếp đi lúc nào không hay, cũng không hay cả việc đêm đó có người quan tâm đến mình mà ngủ không yên giấc. Tôi chỉ tỉnh dậy khi Sa Hạ mở cửa về, đã là 12giờ trưa, vậy là tôi ngủ gần11 tiếng đồng hồ, một giấc ngủ dài như công chúa ngủ trong rừng. Hì hì! Tôi đang nghĩ gì thế này, mới khỏi ốm đã lại mơ với mộng, một buổi sáng đã qua đi, tôi mất một buổi làm việc, chiều nay nhất định tôi phải làm bù. Sa Hạ mang về cho tôi mấy quả ổi xanh to tướng, bánh mỳ và lá thuốc mà các cụ người ở đây vừa cho cô ấy, cô ấy rửa sach sẽ rồi bắt tôi ăn sống, vị nó lạ lạ, chát xít, tôi nhăn mặt nhưng vẫn cố ăn hết chỗ lá thuốc. Giờ tôi mới nhìn lại cô, đêm qua mất ngủ nên trông thần sắc côấy không được tươi tỉnh lắm, tôi thấy ngại vì phiền Sa Hạ :
- Đêm qua, cảm ơn Hạ nhé, không có Hạ chắc giờ này Diên "như cánh vạc bay" rồi. Sa Hạ cười giòn tan trước cái hóm hỉnh của tôi. Cái cung cách bác sỹ bắt đầu trỗi dậy :
- Chiều nay Diên phải nghỉ làm, còn cả tuần nữa, đừng vội. Tôi tròn mắt nhìn Sa Hạ, cô ấy như đọc được ý nghĩ của tôi.
-Hạ biết tính hay lam hay làm của Diên mà, thế nào chẳng mò ra đường.
- Ngạc nhiên quá! Sa Hạ mới gần Định Diên này vài ngày sao biết rõ thế?
- À, bác của Diên thành thật quá, không hỏi nhưng cứ nói hết về Diên.
- Thế bác ấy nói những gì về Diên?
- Diên tự hỏi bác ấy đi. Nói xong Sa Hạ leo lên giường với một nụ cười bí ẩn. Tôi không phiền Sa Hạ nữa có lẽ cô ấy mệt rồi. Tôi đang định xuống giường thì cô hỏi :
-Diên không ngủ hả, nếu vậy gọi Hạ dậy lúc 1g15 nhé. Tôi gật đầu, tôi ngủ nhiều quá rồi, cứ lấn bấn nằm thêm nữa, đầu óc mụ mị cả. Tôi uể oải soi mình trong gương, giật mình như thấy ma, khuôn mặt hốc hác, gầy tọp đi, mẹ tôi mà trông thấy cũng chẳng nhận ra tôi, nghĩ đến mẹ, tôi bỗng ngẩn người, tôi thấy nhớ bà quá, nhớ cái dáng hấp tấp, bước thấp bước cao, tất bật chợ búa cơm nước cho ba con tôi. Nhớ vẻ mặt lo lắng nhìn tôi khi tôi ăn thử món canh bà nấu, nhớ lắm giọng nói yêu thương của người mẹ mấy mươi năm vất vả ngược xuôi đểbữa ăn của tôi được tươm tất và giấc ngủ của tôi được ngon lành. Những đêm mưa nước giột ngập sàn nhà, tôi thì tè dầm ướt hết khoảng giường khô ráo, mẹ lại vội vàng thay quần, đổi tã cho tôi rồi chỗ ướt mẹ nằm, chô khô con nằm, cứ như thế mẹ con tôi đi qua những ngày tháng khó khăn của đất nước, sự khó khăn trải dài theo những bước chân mẹ.Những cung bậc của cảm xúc làm tim tôi vỡ oà, có đi qua những khốn khó ta mới thấy quý trọng cuộc đời, quý trọng tình yêu thương của mẹ mà ngàn đời vẫn ngợi ca.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro