1
Shen Ricky lớn lên ở cô nhi viện nằm trong một nhà thờ công giáo khá lớn, được các bạn cũng như các em nhỏ hơn yêu quý nhưng nó thì cứ lầm lì chẳng bắt chuyện với ai.
Tuy vậy nhưng trong đám trẻ ở đây nó vẫn cứ là đứa hút người nhất, khuôn mặt có nét lạnh lùng nhưng đôi mắt to tròn của nó khi cười sẽ híp lại trông vô cùng khả ái.
Dáng người cao ráo cũng gọi là có chút da thịt với nước da trắng mịn đến mấy đứa nhóc trong cô nhi viện còn nói nó là đồ con gái mà kệ đi, nó chẳng để tâm, lúc nhỏ thì cũng có đấy nó còn tự cào cấu mình đến chảy máu để trông có thể " bụi bặm " và đàn ông hơn lớn lên nó mới biết đó là những suy nghĩ ngu ngục chẳng việc gì phải thay đổi bản thân theo lời soi mói của người khác.
Còn về cái lí do vì sao nó là đứa hút người nhất vì có rất nhiều người đến nhận nuôi đều rất ưng nó, khuôn mặt đó nhìn là biết nếu được đào tạo tốt nhất định sẽ trở thành nhân tài nhưng nhà nào nhận nuôi, nó cũng từ chối trung bình có, khá giả có thậm chí có người còn bỏ ra hàng tỉ won để trang trải cho cô nhi viện nhằm cho nó thấy được tấm lòng nhưng vẫn bị nó từ chối ở cái tuổi ngang ngược mười lăm mười sáu tuổi ấy thì ai lung lay được nó.
Tưởng chừng nó sẽ cắm rễ mãi ở nơi này cho đến khi biến cố ấy ập đến đã buộc nó phải rời đi để cứu lấy cái nơi cưu mang những kẻ vô danh bị ruồng bỏ như nó à không, ít nhất là nó còn có một cái tên các sơ kể lại rằng khi nhặt được nó ở trước cửa cô nhi thì bên trong chiếc chăn bọc lấy cơ thể bé xíu của nó còn có một mảnh giấy có ghi dòng chữ ' Shen Ricky ' .
Rồi một ngày tên nhà giàu nào đó xuất hiện với cái lí do muốn tìm con nuôi và tiếng tăm của nó trong cái cô nhi này cũng đến tai hắn.
Lee Jeonghyeon, một tài phiệt không vợ con hay người thân thích nghe nói ba mẹ hắn mất khi hắn mới mười tuổi và để hắn lại cho vú nuôi chăm sóc dạy dỗ đến khi hắn hai mươi tuổi thì người ấy cũng bỏ lại hắn mà đi mãi mãi từ đó Lee Jeonghyeon trở nên lãnh đạm hơn hẳn, sự độc đoán và gia trưởng của hắn đã làm khổ không biết bao nhiêu nhân viên trong công ty trang sức LJH do hắn lãnh đạo còn nghe phong phanh đâu đó sau khi người vú nuôi kia mất hắn còn có khoảng thời gian sa đà vào mấy quán bar thâu đêm suốt sáng nữa nếu phải nhận một người cha như vậy đứa trẻ nào cũng sẽ suy nghĩ rất lâu.
Đơn độc một phần ba đời người như thế vậy mà hắn lại chẳng lấy vợ mà chỉ nhận con nuôi và đúng vậy mục đích hắn đến đây là để nhận người nối nghiệp và mục tiêu là nó.
Trước khi có người đến nhận nuôi các sơ đều báo cho những đứa trẻ trong cô nhi biết nên việc nó biết hôm nay hắn đến cũng chẳng lạ nhưng nó không ra, nó biết dù là ai đến nhận nuôi thì khả năng chọn vào nó là rất cao, tốt nhất là nên tránh thì hơn bất quá sau này nó làm chuyện công ích ở đây cũng được coi như tiếp tục công việc của các sơ, vậy là quá đủ rồi, bon chen thế sự chỉ thêm mệt người nhưng việc thì đâu như nó muốn.
" cộc...cộc... "
- Ricky à
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên kéo ánh mắt nó ra khỏi cuốn sách đang đọc nó hướng mắt ra cửa chân vẫn không có ý định rời giường mà chỉ nói vọng ra.
- Sơ cứ nói con bị bệnh lở loét hết người ngợm rồi chỉ chờ ngày chết nên không thể nhận n...
Còn chưa kịp dứt câu cánh cửa đã bị mở cái rầm làm nó giật mình nhưng vẫn giữ nét bình tĩnh trên mặt nó nhìn chằm chằm bóng người cao lớn trước cửa, ánh mắt quét một lượt từ trên xuống dưới người này chẳng có gì đặc sắc, may ra được cái mặt gọi là có chút nét vương giả, dáng người cũng không tệ nếu không muốn nói là đẹp loại này ngoài có tiền tài danh vọng ra chắc cũng chẳng tốt đẹp gì, ít nhất đấy là những gì nó nghĩ khi thấy người trước mặt vậy thì nói đi, cớ gì nó phải tiếp loại người mà nó ghét.
Chưa kịp để nó nói thêm câu gì một giọng trầm mang theo chút bỡn cợt vang lên.
- Chà...bông hoa xinh đẹp thế này mà sơ lại muốn cất vào tủ kính ngắm một mình sao?
-Lee tổng..thằng bé...ngài hãy suy nghĩ lại
Vị sơ già gương mặt phúc hậu cố gắng khuyên hắn nên chọn người khác vì Shen Ricky tiếp chuyện mà từ chối thì đã đành đằng này nó một cái gặp mặt cũng không muốn thì việc lại càng khó.
Nó còn chẳng buồn để ý lời người trước mặt nói, ánh mắt lại chăm chú vào cuốn sách trên tay miệng còn câu nên một nụ cười khinh bỉ như vả thẳng một cú vào mặt người kia.
- Tôi muốn nhận thằng bé đó bà biết đấy đây là nhà thờ nên đừng để bất kì vụ ẩu đả nào xảy ra ở đây
Hắn nói ý với vị sơ già cũng là nhắc nhở cái thái độ có thể coi là hỗn hào của nó.
Shen Ricky bước xuống giường lấy trong túi quần ra một con dao nhỏ gọt trái cây chĩa về phía hắn nó cố tình giở cái giọng điệu hỗn xược nhất mà bản thân có thể dùng mà tiếp chuyện Lee Jeonhyeon.
- Đe dọa ai vậy Lee Jeonghyeon? ngài muốn ra oai cũng nên tìm chỗ ra oai cho thích hợp nơi tôn nghiêm như này cũng dám buông lời đe dọa ngài không sợ chúa sẽ thấy và trừng phạt ngài sao ?
- Ricky con ơi...bỏ xuống đi con nghe sơ, bỏ con dao đó xuống
Vị sơ hoảng sợ khi thấy Ricky như thế một Shen Ricky ngoan ngoãn thường ngày đâu không thấy mà giờ lại thay bằng một Shen Ricky sẵn sàng xiên chết kẻ dám phá thời gian vàng của nó.
Hắn cũng ngạc nhiên quả thật Shen Ricky danh bất hư truyền nếu nó đã thể hiện rõ thái độ như vậy thì hắn lại càng phải có nó cho bằng được.
Cười khẩy một cái rồi vỗ tay vài cái tán thưởng và cũng là gọi đám người vẫn đang yên vị khuất bóng ở hành lang bên cạnh.
- Sao? cậu có muốn nơi này thành đống tro tàn và lũ trẻ ngoài kia sẽ ôm hận cậu cả đời không ?
Nó nghe vậy tay cũng chẳng cầm chắc được con dao kia nữa cánh tay từ từ hạ xuống ánh mắt với cái nhìn chẳng thiện cảm hướng đến hắn.
- Được rồi, tôi đi
Hắn hài lòng nhìn đứa trẻ trước mặt cứng rắn đến đâu mà hắn không bẻ được ?.
Nhưng quên đi đó là chuyện của ba năm trước rồi
Hiện tại Shen Ricky đã mười bảy tuổi dưới sự nuôi dưỡng và giáo dục của Lee Jeonghyeon nó ngày càng hoàn thiện bản thân hiểu biết hơn, khôn ngoan hơn và tất nhiên dung mạo của nó không hề làm ai thất vọng.
Lee Jeonghyeon dù có cưng chiều nó đến đâu cũng chẳng thể thay đổi cái thái độ thờ ơ của nó như ngày đầu cứ từ từ, thời gian sẽ thay đổi tất cả.
Ban đầu hắn thuê gia sư về dạy riêng cho nó, từ đó Ricky đến mặt Jeonghyeon cũng không thèm nhìn mà chỉ nhìn vào mấy phương trình, mệnh đề, vector hay mấy bài tiểu luận văn học xã hội các thứ nó đều để ý trừ Lee Jeonhyeon ra khỉ thật hắn là người cho nó học, cho nó ăn, cho nó biết mùi vị giàu sang xa xỉ mà nó lại thể hiện cái thái độ đó mãi như thế cũng không ổn, hắn nộp hồ sơ nhập học của nó vào ngôi trường quốc tế danh giá nhất để nó có thể chơi đùa cũng như biết cảm giác đến trường.
Nhưng mọi chuyện lại đi theo diễn biến khác công nhận rằng nó học nhanh hơn, nó học giỏi, hắn chẳng nói, chỉ là tất cả dần tệ đi khi nó đánh nhau với bạn học.
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu thằng công tử bột nhà quyền quý nào đó nói nó là không bố mẹ, nó im lặng chẳng nói với ai câu nào nhưng im thì không đồng nghĩa với việc nó không bố mẹ và điều này đã làm trỗi dậy con quỷ bên trong nó Shen Ricky không nhiều lời lao vào ẩu đả với thằng trời đánh kia à đừng nghĩ Shen Ricky này chỉ học thôi, các bài tập thể lực nó cũng hay thực hiện.
Lee Jeonghyeon cũng chẳng tiếc tiền mà mua hẳn một phòng tập đầy đủ máy móc dụng cụ cho nó Shen Ricky không nói gì hắn cho thì nó dùng mà không có thì thôi hắn tự nguyện thì nó cũng đếch có nghĩa vụ phải cảm ơn.
Nó lao vào đấm tên kia túi bụi một cái tát của nó cũng khiến môi kẻ kia bật máu rồi những cú đấm đá sau đó thật sự khiến ai nhìn cũng hãi hùng, cả lớp không ai dám vào can lời cuối cùng nó nói trước khi kẻ kia sắp ngất cũng là lời mà khiến cả lớp nó ý thức được rằng " Va ai thì va, va Shen Ricky thì coi như mày làm người từng ấy năm là đủ rồi. " và lời đó, cái lời mà khiến cả lớp nó sau này đến một cái ho của nó cũng rén.
_Bố tao là Lee Jeonghyeon
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro