Chap 16: Passion
"Chúng con chưa phải người yêu chính thức đâu. Nội phải giữ bí mật này với mọi người trong nhà nhé?"
"Nghĩa là hai đứa đang tán nhau hả?"
"Vâng... Có thể nói là vậy ạ."
"Có thật là anh đang yêu người ta không? Nếu dám nói dối để tránh buổi xem mắt thì biết tay tôi, nghe chưa?"
"Con biết, con biết mà."
Lee Jeonghyeon vừa nói chuyện với bà nội xong thì cũng là lúc Tuyền Duệ đi xuống. Anh ta hẹn gặp cậu trước giờ dùng bữa sớm hơn 1 tiếng để đi lấy hoa và quà.
Thời tiết Seoul đang vào giai đoạn dễ chịu nhất trong năm, mát mẻ như cây kem mùa hè nhưng không quá buốt răng khi vô tình cắn vội một miếng to để nhanh chóng ăn được phần sữa dừa bên trong. Tiết trời man mát, bầu trời cao trong xanh đầy khát vọng như chính tâm hồn đang phơi phới dậy nắng của Lee Jeonghyeon.
"Đúng là thời tiết ảnh hưởng đến tâm trạng."
Được làm bạn trai của Tuyền Duệ rồi nên cách cư xử cũng phải khác. Lee Jeonghyeon thấy bóng dáng cậu từ xa đã vội vàng chuẩn bị, mở cửa xe bên ghế phụ đứng chờ sẵn ở đó.
"Mời vào."
"Nay uống nhầm thuốc à?" Tuyền Duệ nhăn mặt đánh vào vai anh ta một cái, sau đó mới chui vào trong xe.
Hôm nay Lee Jeonghyeon mặc vest đen, tóc vuốt ngược về phía sau trông rất có khí chất của một người đàn ông trưởng thành. Trên người còn tỏa ra mùi hương gỗ nam tính khiến Tuyền Duệ vô tình hít hà vài cái.
"Bà nội tôi chỉ ở Hàn một thời gian rồi lại về Mỹ ấy mà, nên hợp đồng của chúng ta là 1 tháng nhé? Ok không?"
"Tùy. Nhưng để tôi nghe ở đâu đó việc tôi với anh là người yêu của nhau thì chết với tôi."
Lee Jeonghyeon phì cười, Tuyền Duệ nói những lời cay nghiệt dạng như vậy anh ta quen rồi, thậm chí còn không thấy nó đáng sợ tí nào, chỉ thấy một núi dễ thương đang hiện diện đầy trên khuôn mặt cậu.
"Có sớm quá không vậy? 22 tuổi đã bắt đi xem mắt."
"Bà tôi bảo lúc còn đi học đi càng phải yêu đương, sau này đi làm thì phải yêu đương với công việc rồi."
"Gì đây?"
Tuyền Duệ hỏi khi ánh mắt đang dán chặt vào cốc sữa dâu lắc trước mặt.
"Cho cậu đó."
"Dâu ngọt,50% đường,50% đá..."
"Anh biết à?"
"Đâu phải gặp cậu lần đầu đâu. Tôi là người thông minh nên nhớ nhanh lắm haha."
Dựa người vào ghế nhâm nhi cốc sữa dâu, khóe miệng cong lên lộ ra má lúm đồng tiền, Tuyền Duệ vui như một đứa trẻ vừa được cho kẹo.
Hai người đi vào một nhà hàng Pháp được trang trí theo phong cách cổ điển, bà nội Lee Jeonghyeon đã ngồi đợi ở đó. Thấy bóng dáng thằng cháu đen như cục than của mình, bà vui sướng muốn chạy ra ôm nhưng nhìn người đang đi bên cạnh nó kìa... Sao da dẻ lại cóthế trắng trẻo và mịn màng như vậy. Bà cười thầm trong lòng.
"Chúng con chào bà ạ." Hai người đồng thanh.
Tuyền Duệ đặt hoa và quà lên bàn rồi khép nép ngồi xuống bên cạnh Lee Jeonghyeon, dù không phải chính thức gì nhưng cậu cũng hồi hộp không kém người bên cạnh. Tai thì đỏ bừng, nhịp tim đập loạn xạ. Chắc là do ban nãy chạy vào cửa hàng hoa nên giờ vẫn chưa ổn định nhịp tim, Tuyền Duệ trấn an bản thân.
Bà nội Lee Jeonghyeon nhìn Tuyền Duệ , bà không muốn tả chi tiết cậu trông như thế nào nữa vì bà tin đây chính là món quà của Thượng đế, khuôn mặt thanh thoát, sáng sủa toát lên một sự yên bình đến lạ.
"Hai đứa là bạn tốt của nhau hả?"
"Dạ." Lee Jeonghyeon mỉm cười đầy ái ngại.
Tuyền Duệ cũng gật đầu theo, miễn cưỡng nở nụ cười.
Bữa ăn diễn ra êm đềm với những câu truyện hài cười chảy nước mắt của Lee Jeonghyeon. Để nói đến pha trò thì Lee Jeonghyeon là số một, trông anh ta rất tự nhiên trước mặt bà nội mình. Tuyền Duệ có chút hờn dỗi, lúc gặp cậu, anh ta luôn cố tỏ ra lạnh lùng, Tuyền Duệ thấy rất tức cười mà không dám nói móc.
"Vậy... Bà mong lần gặp tới, hai đứa sẽ đến đây với tư cách là người yêu của nhau nhé?
"Ban nãy bà nội nói vậy là sao hả?" Tuyền Duệ vừa thắt dây an toàn vừa liếc mắt sang chỗ Lee Jeonghyeon.
"Yên tâm, tôi bảo nội giữ bí mật rồi."
Lee Jeonghyeon đưa tay ra cài dây an toàn cho Tuyền Duệ.
"Muốn đi shopping không, người yêu của tôi?" Lee Jeonghyeon lại quay về bộ dạng cợt nhả.
"Tài khoản 0 đồng thì đừng khóc nhé?"
"Chuyện nhỏ."
Lee Jeonghyeon cũng biết sở thích đi shopping của Tuyền Duệ, chỉ cần ưng mắt là quẹt thẻ, không suy nghĩ nhiều.
"Lee Jeonghyeon."
Anh ta nhướng mày thay cho câu đáp.
"Tôi thấy anh có gu ăn mặc khá tệ."
"Sao cơ?"
"Nên tôi sẽ chỉnh đốn lại chúng." Tuyền Duệ kéo Lee Jeonghyeon vào vài cửa hàng thời trang cho nam. Lướt con mắt thẩm mỹ của mình một lượt sau đó cầm vài bộ đồ ném cho anh ta.
"Thử mau."
Như hầu cận phải tuân theo mệnh lệnh của nữ hoàng, Lee Jeonghyeon bất đắc dĩ thử hết bộ này đến bộ kia. Trông anh ta cũng không phải sáu múi hay gì mà mặc bộ nào cũng khiến cậu vừa mắt.
"Thấy sao? Anh mặc đồ trắng cũng rất đẹp mà."
"Màu cậu thích thì cậu chả thấy đẹp."
"Lấy tất cho tôi chỗ này." Tuyền Duệ chìa thẻ của Lee Jeonghyeon cho nhân viên thanh toán.
Kết thúc cuộc chạy đua với ông hoàng quẹt thẻ, Lee Jeonghyeon thu về được một đống đồ trên tay. Tuyền Duệ thì cảm thấy tâm trạng tốt lên cả trăm phần.
"Sau này tôi cũng muốn mở store ở Seoul Center ."
Một tay đung đưa túi đồ mới mua, tay còn lại tựa vào lan can ngắm nhìn khu Seoul Center . Ánh mắt buồn dưới rèm mi dày đã rủ nhau đi ngủ cả rồi, từ tận sâu trong đôi mắt đẹp như sao trên trời đó đã là một niềm vui sướng khó tả.
"Cậu muốn mở brand à? Quần áo?"
" Y&R ấy." PP nhắc đi nhắc lại hai từ này, nhìn cậu có vẻ rất tận hưởng.
"Thích thì làm thôi, như tôi ấy."
"Đúng rồi, cuộc đời sẽ phóng khoáng với những ai theo đuổi vận mệnh của mình."
"Vận mệnh chính là điều mà chúng ta mong muốn đạt được đúng không?"
"Anh hiểu ý tôi đấy."
Tuyền Duệ đanh đá nhưng đôi khi lại rất dịu dàng, minh chứng là câu nói đáp lại vừa rồi. Âm lượng đủ nghe, mang theo sự tán dương với Lee Jeonghyeon. Mỗi khi Tuyền Duệ cười, không hẳn tất cả đều mang ý mỉa mai, nhưng đối với anh ta thì hầu hết là vậy. Những lúc cậu nghiêm túc nói về ước mơ của mình, bản thân anh ta lại được hưởng ké. Cậu nói cười từ tốn, hướng ánh mắt to tròn dễ thương nhìn anh ta, say sưa kể lể, được một hồi thì lại bất ngờ chuyển sang chế độ háo hức, phấn khích mà đánh mạnh vào vai người đối diện.
Bốn mắt đối nhau cười khúc khích, tiếng cười át đi tất cả những nỗi buồn, những lo âu được quẳng ra sau đầu. Cuộc sống mà dịu dàng với chúng ta hơn thì tốt biết mấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro