Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C7. Chuyện của Mina

Rồi cái ngày ấy cũng đến. Tốt nghiệp Đại học không như tốt nghiệp TH, không sôi nổi, không lưu bút, không bịn rịn và nhiều nước mắt như tốt nghiệp TH. Nhưng nó là một sự khởi đầu hoàn toàn mới, đầy quan trọng, từ đây trở đi những con chim non sẽ được đưa vào cuộc đời, một thứ trường học mà mọi lý thuyết sẽ được thực hành và vận dụng triệt để.

Ngay sau khi tốt nghệp, chị trưởng phòng vẫn không quên lời, chị sắp đặt cho Jeongyeon một cuộc gặp với Tổng GĐ. Jeongyeon căng thẳng ra mặt, tối trước hôm phỏng vấn, Mina nhắn Jeongyeon:

-Qua nhà mình nha, có cái này tặng cậu.Gặp Jeongyeon, Mina chìa ra một mảnh giấy màu hồng nhỏ và bảo đây là bảo bối, không được mở ra xem, chỉ được xem khi phỏng vấn nếu thấy bí. Jeongyeon tò mò lắm nhưng nhớ lời Mina dặn nên cũng không táy máy gì cả mà mở ví ra nhét ngay vào.

Mina chìa bàn tay xinh đẹp trước mặt Jeongyeon :

-Chúc cậu thành công nhé! My hero!Câu này là của cô CN mà, nay Mina nói lại nó, làm Jeongyeon thấy nhớ lại những năm tháng học trò quá. Jeongyeon nhìn Mina, đôi mắt không chớp rồi cậu cũng chìa bàn tay cứng cáp của mình ra nhận lấy cái bắt tay ấm áp của cô. Mina cứ để yên tay mình trong lòng bàn tay Jeongyeon một lúc, lòng cô thấy xốn xang lạ kỳ.

Sáng hôm sau, Jeongyeon ăn mặc chỉnh tề, tác phong lịch sự tự tin đến buổi phỏng vấn. Ngồi đối diện Jeongyeon là một người đàn ông nước ngoài gọn gàng trong bộ complet màu sáng, tuổi chứng gần bằng bố Jeongyeon. Ông quan sát Jeongyeon như đang quan sát con mồi, cậu nhìn ông ta như đang thăm dò người đi săn. Ông có vẻ hơi bất ngờ vì ngoại hình của Jeongyeon nhưng người nước ngoài bản tính vốn không hay để tâm đến đời tư người khác nên vẻ ngạc nhiên đó cũng qua nhanh, cất giọng uy quyền ông hỏi:

-Cậu đã làm việc trong công ty tôi bao lâu rồi?

-Thưa ông cũng được chừng 2 năm rồi.

-Cậu tốt nghiệp loại trung bình à?

-Tôi tốt nghiệp trong số 15 sinh viên xuất sắc nhất của trường. Sự hài lòng thoáng qua trong đấy mắt người đàn ông thành đạt này.

-Nếu tôi không nhận cậu làm trong công ty tôi, cậu thấy sao?

-Ông sẽ mất một chiến lược gia kinh doanh vào tay đối thủ của mình.

-Tự tin có vẻ là thế mạnh của cậu lúc này.

-Tự tin luôn là thế mạnh của tôi từ trước đến giờ.

Ông Tổng giám đốc đã bồ kết lắm rôi nhưng ông vẫn bắn một phát đạn cuối cùng làm Jeongyeon hơi choáng:

-Giờ Cho tôi biết tôi phải làm gì với thị trường hiện nay, chiến lược gia?

Jeongyeon thấy mồ hôi bắt đầu hơi ướt áo, để làm được đièu này ngồi bình tĩnh còn mất cả tháng thế mà, rồi bỗng Jeongyeon nhớ ra mảnh giấy của Mina, Jeongyeon khéo léo mở nó ra, nhanh như cắt, chỉ thấy trên đó một chữ TÂM. Phải rồi, đầu Jeongyeon sáng lên những câu nói:

-Theo tôi, ông vẫn cần phải duy trì mạng lưới bán hàng bằng linh kiện xe, thị phần ở Daegu trong những nơi ngõ ngách là một thị trường tiềm ẩn, ông cần phải chú trọng việc quảng bá cho những sản phẩm của mình. Ông không nhất thiết phải dùng những cô người mẫu vì chi phi cao và hiệu quả chưa chắc đã dược như mong muốn. Ông có thể dùng ngay những người trong công ty của chúng ta, quan trọng là nội dung quảng bá. Ngoài ra, người Hàn Quốc là người Châu Á có lối sống nhân văn và đề cao chữ tâm, ông phải chứng minh cho họ thấy những sản phẩm của mình an toàn và có lợi với người tiêu dùng. Đẩy mạnh khâu chăm sóc khách hàng, khâu mà các Doanh nhiệp ở Daegu tương đối mạnh, chọn thời điểm thích hợp để tung sản phẩm ra. Làm được một số việc đó tôi tin chắc ông sẽ bước đầu thành công còn lại còn phải phụ thuộc chút ít vào yếu tố may rủi.

Gỡ cặp kính ra khỏi đôi mắt, ông Tổng GĐ dụi dụi đôi mắt để dấu đi cảm xúc của mình. Ông hài lòng và ông sẽ giữ con người này lại cho Công ty của mình. Nhưng ông không muốn cho Jeongyeon biết vội, đeo lại cặp kính, người đàn ông từng trải nói :

-Ok! Tôi sẽ liên lạc lại với cậu sau.

-Vâng! Hẹn sớm gặp lại ông. Jeongyeon tự tin.

Ông Tổng GĐ đã gọi điện cho chị trưởng phòng khen nức nở về cậu nhân viên chị tiến cử nhưng ông dặn không cho Jeongyeon biết vội. Kinh nghiệm của người thợ săn là muốn bắt được con mồi thì người thợ săn phải biết dền dứ con mồi. Tối đó chị trưởng phòng rủ Jeongyeon đi bar, sau một hồi uống dường như đã ngà ngà say chị hỏi Jeongyeon :

-Chị còn nợ cậu một bí mật nhỉ?

-Vâng!

Chị nhìn thẳng vào mắt cậu, không úp mở, chị bảo:

-Chị thích cậu vì cậu giống bạn chị.

Jeongyeon chết lặng trên ghế. Không hiểu ý chị như thế nào.

-Đừng có ngạc nhiên thế, chị biết thân thế em mà.

-Sao, sao chị đoán đựơc?

-Linh tính thôi, trực giác của đàn bà và nhất là của những người cùng giới tính thường rất nhạy.

- Nhìn chị em không hề nghĩ là...

-Sao,có gì đâu? Hình thức không quyết định nội dung mà.

-Thế bạn chị hiện ở đâu? Em đã gặp bao giờ chưa?

-Chưa. Cô ấy làm giám đốc một chi nhánh của Tổng Seoul vì thế bọn chị ít có thời gian gặp nhau. Nhưng cả 2 đều rất tin tưởng và yêu thương nhau.

-Thật sự là em vẫn không thể ngờ đấy. Cứ tưởng người như em ít thôi.

-Không ít đâu, chíp hôi ạ! Còn em thì sao, có bạn gái chưa?

-Dạ, chưa. Em chưa muốn vì thấy mình còn nhiều khó khăn quá.

-Thế cái cô xinh xinh hôm nọ đợi cậu không phải là bạn gái cậu à?

-Không, chết thật, cô ấy có bạn trai rồi chị ạ.

-Có rồi thì sao? Đánh đồn có địch mới vinh chứ đánh đồn mà không địch thì chẳng vinh tí nào.

Chị nói xong hai chị em phá ra cười. Jeongyeon thấy có thêm sức mạnh vì bên mình cũng có người giống như mình.Nói về Mina, ra trường cô không vào làm ở tòa báo như đã định. Cô nộp đơn xin tuyển vào đài truyền hình và được nhận vào bộ phận sản xuất các chương trình giải trí.Công việc thế cũng là suôn sẻ.

Ngày nhận quyết định tuyển dụng, Momo gọi Mina :

-Tao và mày sắp đi làm rồi chắc chẳng còn gặp nhau thường xuyên được. Tối nay mình đi ăn tối rồi ngồi đâu đó tám tí đi.

-Ừm, thì đi, tao cũng rảnh tối nay.Mina chợt thấy lòng man mác và BamBam thì nhắn là sẽ đi với bạn có công việc tối nay nên Mina được rảnh rỗi. Nhưng Mina không ngờ rằng chính nhờ cái tặc lưỡi của mình mà cô đã nhận ra chân tướng của cậu người yêu lãng tử của mình.

Hương nói đủ thứ chuyện từ cậu bạn trai của nó tới công việc mà nó sắp làm. Hương sẽ làm việc ở phòng hành chính của một bệnh viện tại Seoul, trái ngành nghề. Mina nhìn Momo rồi nói ngập ngừng :

-Momo này, hôm nọ tao gặp lại Jeongyeon đấy.

-Thế mày có nhớ cảm ơn hộ tao không?

-Quên rồi, hay hôm nào tao hẹn Jeongyeon cho mày gặp nhé!

-Oa! Có số phone rồi cơ à? Gì thế mẹ trẻ?

-Không, không đừng có nghĩ vớ vẩn đấy nhé!

-Mày có tật giật mình à? Tao đã nghĩ gì đâu. mà Jeongyeon thế nào?

-Số rất tốt, một con người có nghị lực.

-Mày biét khen nó từ lúc nào thế. Từ trước đến giờ có bao giờ nó không có nghị lực đâu.

-Ơ hay, con này, sao hôm nay mày cứ như hỏi cung tao thế nhỉ? Không lẽ tốt nghiệp rồi nên mày đâm ra hâm?

-Tao sợ có đứa còn leng keng hơn tao đấy. Nhưng thôi, có sao đâu, như thế là mày có thêm bạn mà thêm bạn là bớt thù mà. Hôm nào cho tao gặp Jeongyeon xem nó thế nào.

Phía trong quán, có mấy tay thanh niên đang ngồi chơi bài, có hai thằng ngồi quay ra phía Mina, trông còn rất trẻ và đều đeo kính cận, có vẻ là trí thức. Nhưng điều làm cô và Momo chú ý là chúng nó chửi bậy và văng tục liên tục. Vốn từ chửi của chúng nó không thua gì các thằng chuyên đi phá phách ở trong xóm, Mina và bạn cô còn thấy xấu hổ khi nghe những lời lẽ đó. Thỉnh thoảng cả lũ lại rú lên cười những tràng cười rất thô bỉ. Momo bảo :

-Người yêu tao mà như mấy thằng này thì tao giết chết luôn.

Mina cười không nói gì.Hai đứa cứ ngồi ba hoa chuyện đời, rồi lại chuyện mình chẳng đứa nào muốn về. Mà con gái kể cũng lạ, thân nhau là cứ ngồi hàng giờ mà tám không biết chán. Khi chợt nhận ra đã gần đến nữa đêm, Mina mới bảo :

-Thôi về đi, tao buồn ngủ quá rồi, đợi tao vào toilet đã nhé!

Đi ngang qua tốp thanh niên đó, bỗng Mina nghe thấy những tiếng chửi thề tục tĩu nhưng giọng nghe rất quen. Tò mò, Mina nhìn vào thì cô như không tin vào mắt mình, đó là BamBam, anh chàng người yêu toàn lời hay ý đẹp của cô. BamBam cũng ngẩng lên và khuôn mặt hóa đá vì ngỡ ngàng khi thấy Mina, cô vội vã bỏ ra ngòai, thấy Mina như bị ma đuổi, Momo bảo :

-Mày sao thế, chờ tao đã.

Hai đứa đi hết con phố đó mà Mina vãn chưa hết bàng hoàng, Mina kể cho Hương nghe chuyện gặp BamBam vừa rồi, Momo ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :

-Thật chẳng biết thế nào nhỉ, con người trông nho nhã là thế mà...Chậc! Tiên sư cái thằng đạo đức giả, thôi mày quên đi để sáng mai bình tĩnh lại mày quạt cho nó một trận. Quạt gì nữa, đất trời như vỡ tan khi Mina biết sự thật về con người hào hoa bấy lâu nay cô tin tưởng, liệu còn có cơ hội nào cho BamBam.

Về đế nhà di động của cii reo vang bài hát "I'll always love you" quen thuộc của BamBam, giờ thì sao Mina thấy nó dởm đời thế, Mina thất vọng hoàn toàn, không nghe máy. Gọi năm hồi bảy lượt không được BamBam nhắn :

-Em cho anh cơ hội giải thích được không, ngày mai mình gặp nhau buổi tối nhé.Mina không trả lời, mai hãy hay. Suốt cả ngày hôm sau, Mina như người mất hồn, một niềm tin đã vỡ òa trong cô như một quả cầu phale đẹp đẽ bị đập vỡ vụn . Đến tối, Mina nhắn BamBam:

-8g ở 2712Foolish!

Đúng hẹn, Mina đến nơi đã thấy BamBam ngồi đó từ bao giờ, anh vội vàng đứng lên kéo ghế cho Mina, những lúc trước thì cô lấy thế làm kiêu hãnh lắm nhưng giờ thấy nó đúng như Momo nói, thật đạo đức giả.Mina ngồi sang một cái ghế khác và hỏi:

-Anh định nói gì nữa đây?

-Anh muốn nói là những gì em thấy không như em nghĩ đâu, bọn anh đi có chuyện thật sau đó thì mới quay về ngồi đó mà.

-Thế cái thằng bạn anh nó bị đãng trí à mà lại bảo từ tối đến giờ chỉ thua thôi.

-À, nó ngồi lâu nhưng anh thì mới đến mà.

-Thôi, được rồi, chuyện đó tôi cũng không hỏi thêm nữa nhưng cái mà tôi sốc là những lời lẽ của anh cơ.

-Thôi mà em, đàn ông thằng nào chả nói bậy, quậy một tí cũng được mà.Bây giờ thì Mina nổi điên thật sự :

-Bậy thế mà gọi là một tí à? Anh lôi cả những thứ mà đàn ông các anh không có ra mà chửi, thế mà là một tí à? Đấy gọi là tục tĩu bẩn thỉu anh hiểu chưa?

BamBam mặt tái mét, ngây ra không nói được gì, Mina nhỏ giọng nói tiếp :

-Tôi nghĩ chúng ta không nên tiếp tục nữa.

-Em hãy cho anh thêm một cơ hội để sửa chữa, anh xin thề là anh sẽ không giao du với mấy thằng hư hỏng đấy nữaMina thấy BamBam vẫn cố đổ lỗi cho bạn bè mà không chịu thừa nhận những gì mình làm nên chán nản đứng lên:

-Sẽ không có một cơ hội nào nữa đâu. Đừng níu kéo, vô ích!

Rồi để mặc BamBam ngồi đó, Mina quay bước nhanh đi như trốn tránh một điều gì đó xấu xa. Mina cứ lang thang ngoài đường như một người mộng du, thất vọng đang tràn ngập trong Mina. Cũng không quá đau khổ, Mina đã từng nghĩ mình yêu BamBam rất nhiều nhưng có lẽ không phải vậy. Mối quan hệ giữa BamBam và cô cứ lỏng lẻo như một sợi dây buộc hờ hững, những bất đồng về quan điểm đã đưa họ xa nhau hay chính xác là đưa Mina xa BamBam.

Sự việc hôm qua có lẽ chỉ như giọt nước tràn ly mà thôi. Thế rồi Mina gọi cho Jeongyeon

-Cậu rảnh không, qua Seventeen ngồi với mình nha!

-Sao lại qua đó, toàn rượu với rượu thôi, chỗ đó không hợp với cậu.

-Vậy là không qua chứ gì?

-Có, có, 10p nữa mình qua.

Mina ngồi bên Jeongyeon, uống đến chai Corona thứ 3 thì Mina ngồi không vững nữa, tựa hẳn vào Jeongyeon, Mina phái ghé sát miệng vào tai Jeongyeon hét lên, giọng lạc đi:

-Mình vừa chia tay BamBam rồi.

-Sao thế? Jeongyeon ngạc nhiên hỏi.

-Vì mình không còn yêu anh ta nữa.Mình buồn, 4 năm yêu thương giờ phát hiện ra người yêu mình không như mình tưởng và thấy rằng mình cũng không yêu người ta nhiều như mình tưởng. Thế có quá muộn không Jeongyeon?

-Không muộn nhưng cậu đừng vội vàng như thế.Mina không nghe Jeongyeon nói gì nữa, đổ gục vào lòng Jeongyeon, Jeongyeon thấy không thể ngồi lại nữa nên xốc Mina ra taxi về, xe của Mina đành gửi lại Bar.Về đến nhà, thấy con gái đi không vững, Bố Mina hỏi :

-Nó bị cảm hả cháu?

-Dạ, cảm Corona ạ!

-Virus mới à?

Ông hỏi vì thấy con gái chẳng bao giờ uống rượu nên không nghĩ là nó say đến thế kia. Jeongyeon không nhịn được cười trước câu hỏi của ông già. Cậu xốc Mina vào phòng, lấy khăn ấm lau mặt cho Mina, nhắc mẹ Mina pha cho cô một cốc chanh tươi mát để giã rượu, xong xuôi đâu đấy thấy Mina ngủ yên rồi Jeongyeon mới chào bố mẹ Mina ra về.

Sáng hôm sau, Mina tỉnh dậy thấy người mệt mỏi cũng may là chưa phải đi làm, Mina thề lần sau sẽ không bao giờ say như thế này nữa. Nhớ đến tối qua, cô gọi Jeongyeon :

-Trưa nay cậu rảnh không? Mình mời cậu đi ăn để cảm ơn tối qua.

-Thế cậu hết cúm Corona rồi à?

-Cậu giỏi lắm đến ông bà già mình mà cũng dám trêu cơ à? Tóm lại có đi được không?

-Được, chờ ở nhà, tan sở mình qua.

Mina bước xuống nhà, chỉ có mẹ ở nhà, bà hỏi :

-Mày làm sao thế con, cơn cớ gì mà uống say đến độ đi không vững thế? May còn có bạn đưa về không thì...Trời ạ! Có thấy XH bây giờ nhan nhản tội ác không? Mina cười rồi ôm cổ mẹ :

-Mẹ yên tâm, con không say lần nữa đâu. Bà mẹ lườm nhẹ cô con gái rồi long tong đi hâm thức ăn sáng cho Mina.

Trưa đến, Jeongyeon chở Mina qua Seventeen lấy xe rồi mới vào nhà hàng nhỏ. Ngồi ăn Mina hỏi Jeongyeon vẻ ngại ngùng:

-Này cậu, tối qua mình say quá à?

-Uh, cậu không kiểm soát nổi hành vi của mình.Mina giật mình hỏi:

-Vậy...vậy mình có làm gì quá đáng không?

-Ah, cũng có nhưng mình thì thấy không quá đáng đâu.

-Gì? Nói?

-Ah, thì đầu tiên cậu hôn vào má mình sau thì hôn môi mình sau đó thì cậu ôm chặt lấy mình làm tay tài xế taxi đổ máu mắt.

-Vậy tại sao cậu không đẩy mình ra?

-Thế tại sao mình lại phải đây cậu ra? Kệ chứ! Mà mình thấy tay lái xe nó lẩm bẩm " Con gái mất nết" đấy.

Mina lặng im không nói, thấy xấu hổ quá, không lẽ mình say đến mức dại dột thế kia à? Thấy cô trầm tư, Jeongyeon nói :

-Đùa cậu đấy, cậu chẳng làm gì cả, chỉ ngủ thôi.

-Ah, cậu giỏi lắm, trẻ không tha già không thương thế à?

Nói rồi Mina ném cái cốc nhựa đựng giấy ăn vào người Jeongyeon làm cả phòng ăn rộn rã hẳn lên. đắn đo giây lát cậu hỏi :

-Cậu và BamBam chia tay thật sao?

-Có điều gì không nghiêm túc trong những lời nói của mình à?

- Không, chỉ là mình thấy điều đó thật khó tin. Cậu ấy trông ổn mà.

-Gặp khi nào mà khen?

-Hai lần rồi, thấy 2 người đẹp đôi đấy.

-Vậy là theo dõi à?

-Không, phải gọi là dõi theo mới đúng. Đùa thôi, tình cờ gặp mà.Mina không vặn vẹo nữa mà nói một cách chân thành :

-Thực ra giữa mình và BamBam đã có những bất đồng từ lâu rồi, ngày qua ngày nó tích lũy thành những con sóng ngầm. Tình yêu không phải là tình thương càng không phải là một sự hào nhoáng bên ngoài. Mình không quá cầu toàn về hình thức nên nội dung mới là vai trò chủ đạo trong các mối quan hệ. Bên BamBam mình thấy được chiều chuộng nhưng tình yêu của BamBam nhiều khi còn mang nặng tính sở hữu, nó làm mình ngột ngạt và mất tự do. Chia tay có thể cũng không hẳn đã là một ý hay nhưng với mình lúc này nó không hề tồi.

-OK! Bao giờ cậu chính thức đi làm?

-Thứ 2 tuần sau.

-Vậy chủ nhật này mình dẫn cậu đến một nơi nhé. Jeongyeon rủ Mina đi chơi lòng muốn Mina có thể giải tỏa được những buồn phiền. Jeongyeon hiểu rất rõ tâm trạng của Mina lúc này. Mina nhìn Jeongyeon gật đầu.

-Thế cậu thế nào? Bài trả lời phỏng vấn ổn chứ?

-Cũng chưa biết kết quả nhưng mình thật sự cảm động vì bảo bối của cậu. Cảm ơn cậu rất nhiều. Như đã hẹn, Jeongyeon chờ Mina từ 7 giờ sáng rồi đưa cô đến một nơi mà theo Jeongyeon nó cực kỳ nên thơ.Trên đường đi, Mina hỏi :

-Cậu vẫn mời người khác đi chơi mà không cho ăn sáng thế này à?

-Không, chỉ có mình cậu thôi.Thấy Mina im lặng, sợ cô dỗi nên Jeongyeon nói :

-Ý mình là mình chỉ chở có mỗi mình cậu đến nơi này thôi. Đây là nơi bí mật của mình đấy.

Mina có vẻ hài lòng nên chuyện trò trở lại :

-Còn không mau đi, mình đói muốn thủng dạ dày rồi này.

Từ nhà Mín ra đây chừng hơn 20 phút. Đây là một bãi đất bồi của sông Hàn, vào mùa nước rút, bãi đất nhô ra cả một vùng rộng có đến nghìn mét. Nơi đây đúng là thiên đường. Cả một cánh đồng toàn hoa cải vàng, những bông hoa li ti nhưng rực rỡ, hoa đua nhau khoe sắc trong ánh nắng của ngày mới. màu vàng bất tận, trải ngút tầm mắt như đua sắc với màu nắng dưới kia là những tiếng sóng vỗì oạp vào bờ sông Hàn. Những cây cải mọc cao gần tới đầu Mina, cô thích thú đến mê đi. Jeongyeon lặng lẽ trải tấm nilon ra, bày đồ ăn sáng lên đó. Những thứ đồ ăn nhanh mà Jeongyeon đã cẩn thận chuẩn bị từ tối qua. Jeongyeon làm cho Mina một chiếc sandwich kẹp xú xích, Mina cầm lấy và vừa ăn vừa cMinay như một đứa trẻ con.Jeongyeon lặng lẽ lấy chiếc Nikon 12.1 ra, lắp ống lens vào, trông cậu thao tác chính xác như dân chuyên nghiệp. Đây sẽ là những bức hình cảnh vật đầu tiên có con người trong đó. Jeongyeon muốn tặng khoảnh khắc tuyệt vời và sự thay đổi đột biến này cho Mina. Nhấc máy lên, ngắm lấy những giây phút tự nhiên nhất của Mina mà cô không hề biết, Jeongyeon bấm liên tiếp 6,7 kiểu.Gió dưới sông Hàn thổi lên từng cơn làm tóc Jeongyeon rối tung. Cái mùi ngai ngái của phù sa quện trong gió. Cảnh vật sinh động một cách lạ kỳ. Từng ngọn cải phất phơ trong gió để lộ ra trong rừng hoa ấy một bông hoa tươi thắm và tràn đầy nhựa sống. Mina như lạc vào mê cung của hoa cải vàng. Cô bối rối đưa tay giữ mái tóc mượt mà rồi lại vội vàng giữ nếp váy sắp lật lên vì gió, điệu bộ đẹp như một thiên thần làm Jeongyeon ngây dại.

Thời gian sau đó Mina xin bố mẹ cho ra ở riêng, đằng nào thì ông bà cũng có một căn chung cư được phân mà vẫn bỏ trống. Cô muốn làm lại tất cả. Muốn bắt đầu một sự thay đổi và muốn tìm kiếm một mối quan hệ khác. Vả lại cô lớn rồi, cuộc sống ngày càng hiện đại việc thanh niên tự lập bây giờ không hiếm mà điển hình ngay cạnh cô đấy thôi. Jeongyeon đã tự tin bước vào tương lai.

Bố mẹ Mina lúc đầu còn do dự nhưng nghe cô nài nỉ thống thiết quá lại thêm có Jeongyeon cũng ủng hộ nên ông bà cũng dằn lòng mà "Ừ". Thấm thoắt đến sinh nhật Mina, Jeongyeon đã mua tặng cô một chiếc lọ bằng pha lê tuyệt đẹp, Jeongyeon phải kỳ công đặt nó cả tháng trời người ta mới hàng về. Jeongyeon thích pha lê vì nó tượng trưng cho sự thanh tao, trong sáng. Mina không làm sinh nhật ở nhà mà tổ chức ở một nhà hàng. Bạn bè Mina không mời nhiều, chỉ có Momo, Nayeon, Mark, mấy người nữa và tất nhiên nhân vật quan trọng không thể thiếu là Jeongyeon. Hôm nay vui nên Mina uống tí chút, màu đỏ ửng hồng trên đôi má của cô càng làm cô thêm phần quyến rũ. Jeongyeon không dời mắt khỏi Mina, cô giả vờ không thấy nhưng Mina cũng trộm ngắm Jeongyeon nhiều lần. Trong bóng tối Mina vẫn thấy ánh mắt sáng đang nhìn mình. BamBam cũng vẫn nhớ sinh nhật Mina, tuy cậu ta bị Mina cho đo ván và xua đuổi như đuổi tà nhưng cậu ta vẫn không ngừng tấn công Mina. Và lần này dù không được mời nhưng cậu ta vẫn đứng dưới cửa và gọi điện thoại cho Mina. Jeongyeon thấy cô nghe điện thoại xong vội đi ra ngoài, một lát sau cô lên tay xách theo một túi quà. Jeongyeon băn khoăn không biết ai tặng cô ấy vậy. Tiệc sinh nhật kết thúc, Mina bảo Jeongyeon chờ mình và đưa mình về nhà. Muộn rồi nên Mina về nhà bố mẹ, ông bà cũng muốn con gái về để còn tặng quà. Jeongyeon xuống trước dắt xe ra cổng đứng chờ Mina. Bỗng Jeongyeon thấy BamBam đó từ bao giờ. Jeongyeon thấy vậy không đi nữa mà đứng lại chờ xem có cBamBamện gì. Một lát sau Mina xuống, thấy BamBam đứng đó Mina hỏi:

-Anh vẫn chưa về sao? Chưa về? Thế là thế nào nhỉ, k lẽ túi quà vừa rồi là của BamBam. Jeongyeon thấy có điều gì đó tò mò. Cậu đứng nghe tiếp :

-Tôi đã nói rồi tôi nhận quà coi như đã nể mặt anh lắm rồi nhưng xin đừng đeo bám theo tôi nữa.

-Mina, xin em đấy, anh vẫn còn yêu em rất nhiều.

-Để dành nó cho người khác thì tốt hơn.

Nói xong Mina dắt xe đi thẳng, nhìn quanh không thấy Jeongyeon đâu, cô ngỡ Jeongyeon về rồi nên cũng không gọi điện. Jeongyeon đứng đó thấy BamBam rút điện thoại gọi cho ai đó rồi bỏ đi ngay. Cậu thấy nghi nghi thế nào ấy bèn lên xe đuổi theo Mina. Jeongyeon chạy chầm chậm, cố không để Mina biết. Jeongyeon thấy ngạc nhiên khi Mina đi tắt qua một con ngõ nhỏ, qua đây thì nhanh hơn nhưng lối này nó tối lăm lại vắng vẻ, Jeongyeon thấy bất an quá. Qua khỏi con ngõ, Jeongyeon giật mình đã thấy một con xe phân khối lớn với hai thanh niên trên đó lừng lững trước mắt từ bao giờ. Chúng ở đâu ra thế nhỉ, chúng đi ở giữa Mina và Jeongyeon, linh tính là 2 thằng bất lương này sẽ giở trò gì đó. Jeongyeon rối lên, không một tấc sắt trên tay, nó lại có 2 tên, gay quá. Jeongyeon nhìn quanh quất thấy có một đống cành cây cắt tỉa còn đang xếp trên vỉa hè. Jeongyeon quơ vội một đoạn chừng 70phân, to cỡ cổ tay Jeongyeon, giắt nó vào xe và tắt pha lặng lẽ bám theo đối tượng. Đến một đoạn đường rộng và ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn đường yếu ớt không đủ soi rõ mặt người, hai tên kia bắt đầu giở trò, chúng ép xe Mina vào lề đường, giở giọng nói:

-Cô em! Đi đâu giờ này mà muộn thế? Bọn anh đói thuốc quá, cho xin tí cloxit đi?Mặt Mina tái mét :

-Các...các...anh...c..ầ...n gì?

-Cô em có gì thì cho bọn anh cái đó. Chúng vẫn cười nham nhở.Mina lúc này mặt đã không còn tí máu nào. Mina run run lấy túi xách đang định đưa cho bọn chúng thì có tiếng gọi :

-Mina ơi!

Cả ba vừa quay ra thì Jeongyeon chờ tới, không kịp gạt chân chống, Jeongyeon cho xe đổ nghiêng, lao ra đứng trứoc mặt Mina, tay lăm lăm khúc gỗ.

-Mày là đứa nào thế định ra góp vui à?

-Chúng mày muốn gì? Không đợi Jeongyeon nói hết câu hai thằng kia nhảy bổ vào đánh Jeongyeon. Cậu chống trả quyết liệt và Jeongyeon nhận thấy rõ là 2 thằng này không biết đấm đá gì cả chắc không phải dân chuyên nghiệp hoặc là nghiện nặng quá nên sức khỏe có chùng mực, oánh chừng 15p thì một thằng đau quá chạy mất, thằng còn lại dang lồm cồm bò dậy thì bị Jeongyeon vác gậy đứng chờ. Sợ quá, nó ngồi ngửa xuống đất hai tay chống xuống, ngửa cổ lên xin Jeongyeon khi thấy Jeongyeon giơ cái gậy lên :

-Xin anh à, xin...xin cậu! Tha cho tôi, tôi chỉ làm hộ thôi.Jeongyeon và Mina cùng nhìn nhau sững người. cậu hất hàm hỏi :

-Làm hộ là sao hả? Ai sai mày?

-Dạ! Tôi...tôi...không thể nói được ạ!

-Này! lần cuối cùng nhé! Có nói không?

-Dạ. Không!

Jeongyeon dứ dứ khúc gỗ lên trước mặt thằng này rồi nói :

-Tao mà vung lên một lần nữa là bánh chè mày coi như đi tong đấy.Thằng này bắt đầu hoảng

:-Dạ!Dạ! Là thhằng BamBam nó nhờ ạ!

Cả Mina và Jeongyeon lại ngớ người, không hiểu đang xảy ra chuyện gì nữa:

-Nhờ là nhờ thế nào?

-Nó bảo chỉ ra doạ cô kia thôi sau đó nó sẽ ra cứu cô ấy, nó bảo làm thế cô ấy sẽ quay lại với nó.

-Thế BamBam đâu? Jeongyeon hét.

-Nó hẹn chờ sẵn đằng kia.Thằng này lấy tay chỉ ra phía mấy căn biệt thự rồi tiếp

-Nhưng chắc thấy tình thế thế này thì nó không ở đây nữa đâu. Thấy thằng này nói vậy và động cơ của nó không phải thực sự là ăn cắp hay làm gì thật. Jeongyeon mủi lòng, thương Minai đổi giọng bảo :

-Thôi được rồi! Cậu đứng lên! Đáng ra thì tôi phải cho cậu một gậy vì dám là Mina sợ nhưng mà nể tình cậu cũng thành thật nên tôi tha cho. Nhưng cậu phải nói với BamBam một câu này, nói y chang đấy, nghe chưa!

-Vâng! Giọng ngượng ngùng

-Nói với BamBam "Cái việc anh nhờ em, em đã làm xong nhưng đến đoạn anh định làm anh hùng cứu mỹ nhân thì có đứa khác nó làm thay phần anh rồi ạ" nhớ chưa!

Mina vẫn còn đang chưa hoàn hồn nhưng thấy Jeongyeon nói thế cũng không nhịn được cười. Người đâu mà lúc nào, hoàn cảnh nào cũng giàu óc hài hước thế không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #jeongmi