Chương 6: Kết thúc
"Jihoon, em đau quá. Anh làm cái gì vậy?"
Lee Sanghyeok cuối cùng cũng rên lên khi Jeong Jihoon nắm chặt cổ tay em kéo vào khách sạn. Khuôn mặt anh đanh lại đáng sợ và đầy sát khí, mạnh mẽ giữ chặt cổ tay đối phương lôi vào phòng.
"ưm..."
Jeong Jihoon đóng sập cửa rồi nhanh chóng đè Lee Sanghyeok lên tường. Ngay sau đó mạnh mẽ hôn em kịch liệt, bàn tay kia không an phận mà cởi hết quần áo của em ném xuống sàn. Cảm nhận được sự khác thường của Jeong Jihoon, Lee Sanghyeok bắt đầu cảm thấy hoảng sợ. Em liên tục giãy dụa muốn thoát ra.
"Jihoon, thả em ra."
"Thả em? Để em chạy về vòng tay của thằng khốn họ Moon kia sao?"
Thâm tâm Jeong Jihoon cảm thấy đau đớn, vụn vỡ, vô cùng xót xa. Anh yêu Lee Sanghyeok đến chết đi sống lại, anh chỉ muốn em là của một mình anh mà thôi. Vậy mà cuối cùng chỉ vì sự ích kỷ của ba anh và Lee Jiwon anh phải chia tay Lee Sanghyeok, từ thân phận người yêu trở thành ảnh rể của em.
Jeong Jihoon biết kể từ khoảng khắc anh đồng ý cưới Lee Jiwon, em đã không còn an vị trong vòng tay của anh nữa. Nhưng thời điểm nghe tin Lee Sanghyeok đồng ý gả cho Moon Hyeonjoon, Jeong Jihoon vẫn là không thể khống chế nổi bản thân nữa.
Jeong Jihoon muốn giam cầm Lee Sanghyeok, tra tấn em. Anh muốn tự tay giết chết em, để Lee Sanghyeok đến khi tắt thở vẫn còn ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực của anh.
Kìm hãm Sanghyeok thật chặt trên tường, Jeong Jihoon nâng chân em lên, không chút ôn nhu mà tiến sâu vào cơ thể em, điên cuồng mà phát tiết và cảm nhận độ mềm mại của làn da ấy. Anh ôm lấy vòng eo thon thả của Sanghyeok mà thúc từng cú mạnh mẽ, cuối cùng bắn tinh dịch vào nơi sâu nhất. Hoan ái qua đi, lúc Jeong Jihoon cảm thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết. Anh nâng khuôn mặt đang cúi gằm của em lên sau đó liền sửng sốt lùi lại.
Người anh yêu thương, nhất mực bảo vệ đang khóc vô cùng bi thương.
Bờ môi hồng hào của em liên tục run rẩy, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Lee Sanghyeok im lặng khóc, đôi mắt trong trẻo giờ đây nhuốn đầy thê lương, đục ngầu, từng tiếng thút thít kìm nén dữ dội thỉnh thoảng đập vào đại não của Jihoon.
"Sao anh lại làm thế?"
Nghe được câu hỏi của Lee Sanghyeok, ánh mắt anh thoáng một tia ngờ vực, ngay sau đó liền sửng sốt. Anh cuống quýt đẩy Lee Sanghyeok ra, hoảng sợ lùi lại đằng sau, ánh mắt nửa giây cũng không rời khỏi em.
Còn Lee Sanghyeok sau khi mất đi chỗ dựa yếu ớt trượt xuống sàn nhà, khuôn mặt nhợt nhạt mang biểu cảm sợ hãi.
Jeong Jihoon đứng cách em vào bước, thơ thẩn nhìn từng hành động, từng biểu cảm của em. Anh như phát điên khi thấy một dòng máu ấm nóng chảy ra từ nơi giao hợp, hoà với tinh dịch của anh tạo nên một thứ hỗn hợp sền sệt đáng kinh.
Jeong Jihoon như mất trí mà gào lên một tiếng, ngay sau đó liền hoảng sợ mà mặc quần áo rồi bỏ chạy khỏi đó.
Lee Sanghyeok suy nhược ngồi trong phòng khách sạn, miệng nở một nụ cười đắng ngắt. Em dựa vào vách tường khó khăn đứng lên, mang quần áo của mình vào nhà tắm.
Tối nay còn phải ăn tối với gia đình chồng tương lai, em nên chuẩn bị một chút.
Bữa cơm hôm ấy diễn ra vô cùng tốt đẹp. Ba mẹ của Moon Hyeonjoon và Lee Sanghyeok đều rất hài lòng với vị hôn thê của con mình liền nhanh chóng thống nhất ngày đẹp để tiến hành lế cưới. Thời gian chính là một tháng sau.
Thời gian trôi qua như một giấc mộng, ngày cưới cuối cùng cũng tới.
Cách giờ tổ chức hôn lễ 5 tiếng nữa. Lee Sanghyeok lúc này đã dậy, mẹ Lee vốn rất háo hức cho ngày hôm nay liền tự tay vào bếp nấu bữa sáng cho cả nhà. Không khí đầm ấm dịu hoà vô cùng, ngay cả Lee Jiwon cũng tỏ ra rất hạnh phúc khi ngày kết hôn của em trai mình đã đến. Ba mẹ Lee và cô vừa ăn vừa trò chuyện không ngớt, chỉ có riêng em và anh là không nói lời nào, xuyên suốt bữa ăn chỉ là một bộ mặt lạnh lùng.
Hai tay trắng nõn thuần thục cắt trứng ốp la trên đĩa cho vào miệng, Lee Sanghyeok tao nhã ăn thỉnh thoảng vẫn nhìn Jeong Jihoon vài lần. Kể từ khi anh làm tổn thương em ở khách sạn, quan hệ giữa hai người bỗng trở nên xa cách. Suốt một tháng qua, Jeong Jihoon không tới tìm em lần nào, nói chuyện cũng rất hạn chế, điều này làm Lee Jiwon thoả mãn vô cùng, tự nhiên ác cảm với em trai mình cũng giảm bớt.
"Sanghyeok, con có nghe mẹ nói gì không?"
Em hoàn hồn nhanh chóng cười tươi đáp lại. – "Con xin lỗi mẹ, con không để ý."
Mẹ Lee đứng lên, nhẹ nhàng ôm em vào lòng, giọng nói nghẹn ngào yêu thương. – "Con trai ngoan, lên lầu nghỉ ngơi một chút, đợi người trang điểm đến." – Hít một hơi, bà cười rạng rỡ. – "Con phải là người đẹp nhất trong đám cưới của mình chứ."
"Vâng, con đã hiểu."
Đẹp nhất, nó có nghĩa gì sao?
Jeong Jihoon nhìn Lee Sanghyeok ngoan ngoãn lên lấu, theo sau là Lee Jiwon đang mải nghe điện thoại, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu.
Lee Sanghyeok ngồi trước gương, đằng sau là Lee Jiwon đang cầm lược chải tóc cho em. Vừa trải cô vừa cảm thánh.
"Tóc em chị đẹp thật, mượt mà, óng ả đén nhánh." – Lee Jiwon thở dài một hơi, lực chải cũng tăng lên không ít. – "Tại sao mọi thứ tốt đẹp ông trời đều dành cho em chứ?"
Sanghyeok cảm thấy đau, thoáng nhìn nét mặt của cô liền duy trì im lặng.
Lee Jiwon không biết em mình đang nghĩ gì, chợt thấy hành động vưad rồi có phần xấu hổ. Cô nhẹ giọng xin lỗi rồi ngay sau đó vui vẻ nói chuyện với em. Sanghyeok cũng phối hợp trả lời khiến bầu không khí vô cùng ấm áp. Chải tóc cho em đã xong, Lee Jiwon tạm biệt em rồi rời đi. Mở cánh cửa phòng em mới nhớ ra vài chuyện, liền nở nụ cười thoả mãn.
"Cuối cùng em cũng chịu nhường Jeong Jihoon cho chị. Nếu em không nhường, có khi chị đã vạch cái bộ mặt hồ ly của em ra rồi."
Lee Jiwon cười vài tiếng. – "Thông minh thật đấy, em trai.:
Sanghyeok thở dài, ngay sau đó nhân viên trang điểm bước vào. Chuẩn bị cho em cũng không mất quá nhiều thời gian. Cách thời điểm diễn ra lễ cưới bốn tiếng, Sanghyeok đã xong xuôi mọi thứ mà xuống lầu.
"Trời ơi, nhìn con trai của tôi đi."
Lee Sanghyeok một thân nhỏ nhắn đáng yêu, mặc lên bộ vest trắng làm người ta liên tưởng đến thiên thần. Với mái tóc đen và cách trang điểm nhẹ nhàng, em trông thật trẻ trung và tràn đầy sức sông. Mẹ Lee nhìn em không kìm nổi xúc động liền sụt sùi ôm con vào lòng.
"Sanghyeok à, con thật đẹp. Jihoon, con thấy em vợ mình thế nào?"
Sanghyeok nhìn anh, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt. Anh cũng cười một nụ cười như đang đùa.
"Tiếc thật đấy, thiên thần này sắp phải về trời rồi. Không thể ở lại đây với chúng ta được nữa. Nhưng không sao, con tin Sanghyeok sẽ hạnh phúc."
Hôn lễ diễn ra vô cùng chót lọt, từng lời chúc phúc, bầu không khí hân hoan và tao nhã diễn ra trong suốt cả một quá trình.
Nhưng tiệc nào rồi cũng phải tàn, đời người ai cũng phải chết mà thôi.
Sau khi Moon Hyeonjoon tiến hết tất cả khách mời về, Lee Sanghyeok liền bị chồng mình hấp tấp kéo đi. Em cười khúc khích, tiếng cười vui tai đó kéo dài khắp hành lang cho đến khi bị Moon Hyeonjoon dùng môi mình chặn lại.
'Sanghyeok, em thật đẹp, em là của anh..."
Em có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể Moon Hyeonjoon đăng gắt gao ghì chặt mình trên tường. Sự mạnh mẽ của y khiến em mệt mỏi và đau nhức, hoàn toàn không tránh khỏi phục tùng. Mà Moon Hyeonjoon không kìm chế được nữa, liền bới loạn quần áo của em rồi bế em lên giường.
Đúng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên. Moon Hyeonjoon bất đắc dĩ đành buông bỏ Lee Sanghyeok mà ra mở cửa.
"Jihoon?"
Mùi máu tanh từ nhà vệ sinh lan ra khắp cả phòng, khuôn mặt trước khi chết của Moon Hyeonjoon lộ rõ sự hoảng hốt, không thể tin mình đã bị một dao của Jeong Jihoon giết chết. Đôi ngươi hằn đầy tơ máu mở trừng, chết không nhắm mắt đầu quay về phía giường tân hôn nơi có hai con người đang gắt gao hoà vào nhau. Không khí trong căn phòng vốn ấm áp trở nên quỷ dị, đáng sợ và tràn ngập tội lỗi.
"Jihoon, em yêu anh..." – Hoan ái qua đi, Lee Sanghyeok mồ hôi đầm đìa nằm dưới thân anh nỉ non thật ngọt ngào. Em ôm chặt lấy cơ thể cường tráng đang hít thở phập phồng, vô cùng phối hợp mà hôn lên má anh.
'Cưng à, trái tim em vĩnh viễn chỉ thuộc về anh." – Jeong Jihoon tham lam lên từng tấc da tấc thịt trên người em, mặc cho Sanghyeok đang cười khúc khích.
"Thiên thần rốt cuộc cùng phải về trời, em vợ nhỉ?"
Câu nói kết thúc tại đó, Lee Sanghyeok ngoan ngoãn nằm trên chiếc giường lớn dưới thân Jeong Jihoon. Gương mặt xinh đẹp của em trông thật hồng hào và đáng yêu. Đôi mắt của em nhắm nghiền, đôi môi lại nở một nụ cười thật tươi.
Jeong Jihoon tay cầm con dao dính máu đâm xuyên qua tim Lee Sanghyeok, khóc thét. Anh ôm em vào lòng, điên cuồng mà yêu thương cơ thể đang dần mất đi hơi ấm ấy. Cuối cùng lại cười to, nụ cười điên dại hiện lên trên gương mặt ngập nước mắt khiến người khác thập phần kinh hãi. Jeong Jihoon rút con dao ra khỏi người thiên thần của anh, rồi cũng tự kết liễu đời mình.
Thiên thần về trời rồi, cả người thiên thần yêu cũng thế...
———-.-.-..________.....~~~.\,\.....,
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro