2.
nắng ban mai len lỏi qua những khe cửa sổ cũ kỹ, rọi vào gian phòng vốn đang chìm trong tĩnh lặng. những tia sáng vàng nhạt đọng lại trên sàn gỗ mộc mạc, vẽ lên đó những đường nét mơ hồ như một bức họa chưa hoàn chỉnh.
thân hình cao lớn nhưng gầy guộc của trịnh chí huân càng trở nên nhỏ bé hơn trong khung cảnh ấy. bàn tay trái đặt hờ trên chuôi kiếm – thanh kiếm luôn theo hắn như một phần không thể tách rời. có lẽ, hắn đang tìm kiếm cho mình một sự an ủi vô hình, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là thói quen của một kẻ đã sống giữa lằn ranh sinh tử từ lâu.
ngực hắn nhói lên một cơn đau âm ỉ, cơn đau dai dẳng, kéo dài suốt đêm qua như một con dao cùn cứa từng chút vào tim gan hắn. hắn nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhưng dư âm vẫn còn đó, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn rằng thời gian của hắn đang cạn dần.
"ta không muốn ai trong tân tuyển tổ biết về bệnh tình của mình. đây là mệnh lệnh!" giọng của trịnh chí huân vang lêm đầy kiên định.
phía trước hắn, lý thừa dũng và phác đáo hiền đưa mắt nhìn nhau, sự bất lực hiện rõ trong ánh nhìn của cả hai. là những người thân cận nhất của trịnh chí huân, cả hai hiểu rõ hắn hơn bất kỳ ai. trịnh chí huân chỉ vừa tròn 23 tuổi, tuy tuổi đời trẻ hơn họ vài năm, nhưng sức mạnh và uy nghiêm của hắn khiến bất kỳ ai cũng phải cúi đầu phục tùng. vậy mà giờ đây, kẻ đứng đầu đội nhất phiên đội ấy lại đang bị chính cơ thể mình phản bội, từng ngày, từng giờ.
không khí nặng nề bao trùm gian phòng nhỏ. bên ngoài, tiếng chim hót líu lo vang vọng giữa những tán cây, nhưng chẳng thể xua đi sự ngột ngạt trong lòng ba người.
phác đáo hiền nhíu mày, lập tức lên tiếng phản đối:
"huân, em thực sự nghĩ rằng có thể giấu mãi sao?"
"đó không phải việc các anh cần lo." hắn dứt khoát.
"công việc của trịnh chí huân là dẫn dắt tân tuyển tổ, không phải trở thành gánh nặng. mọi người không cần phải để tâm đến ta."
"nhưng—" phác đáo hiền định nói tiếp thì bị lý thừa dũng vỗ vai ngăn lại.
lý thừa dũng, vốn là người một điềm đạm như mặt hồ không chút gợn sóng, nhưng lúc này cũng không giấu được vẻ lo âu. anh nhìn sâu vào đôi mắt của trịnh chí huân, chậm rãi nói:
"huân, bọn anh hiểu ý em, nhưng làm thế này chẳng khác nào tự hủy hoại bản thân. nếu em gục ngã giữa trận chiến, ai sẽ gánh trách nhiệm đó? ai sẽ dẫn dắt chúng ta?"
"ta sẽ không sụp đổ." trịnh chí huân lập tức đáp lời, kiên định tựa như một lời thề sắt đá.
"và ta không cần ai phải gánh trách nhiệm thay mình."
cả phác đáo hiền lẫn lý thừa dũng đều không nói gì thêm. họ thừa hiểu rằng, một khi trịnh chí huân hắn đã quyết định điều gì, không ai có thể lay chuyển được. cuối cùng, phác đáo hiền thở dài đành thuận ý theo người đối diện:
"được rồi, bọn anh sẽ nghe theo mệnh lệnh. nhưng có một điều kiện, chúng ta cần một người giám sát bệnh tình của em."
trịnh chí huân gật đầu không đáp, tay nắm chặt chuôi kiếm như để kiềm chế cơn ho đang trực trào.
•
ba ngày sau, trời vừa hửng sáng, sân tập của tân tuyển tổ đã náo nhiệt hơn bao giờ hết. các kiếm sĩ từ tứ phương kéo về, mang theo niềm khát khao được đứng vào hàng ngũ danh giá nhất edo. tiếng hô vang dội, hòa lẫn với âm thanh kiếm gươm va chạm, tạo nên một khung cảnh vô cùng sôi động.
trịnh chí huân đứng trên bục cao, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt phía dưới. ánh nắng sớm chiếu lên gương mặt hắn, nhưng chẳng thể xua đi sự vô tình nơi đáy mắt.
"lần này em muốn chọn bao nhiêu người?" lý thừa dũng bên cạnh cất tiếng hỏi.
"chỉ cần đáp ứng đủ yêu cầu chúng ta đưa ra, bao nhiêu cũng không quan trọng." hắn đáp, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống đám đông.
dưới sân, một người thanh niên mặc kimono đen đứng tách biệt khỏi đám đông. y không hòa mình vào không khí náo nhiệt, thay vào đó, y chỉ đứng yên, ánh mắt quan sát xung quanh như một con sói đang rình mồi. khi đến lượt mình, y bước lên bục đấu với dáng vẻ điềm tĩnh đến đáng sợ.
"ngươi tên gì?" lý thừa dũng hỏi.
"hàn vương hạo." y đáp, cúi đầu chào.
phía bên kia, một kiếm sĩ từ nhị phiên đội bước ra làm đối thủ. hàn vương hạo cũng rút kiếm, ánh thép lóe lên dưới ánh mặt trời.
"ngươi có ba chiêu để hạ hắn." trịnh chí huân nói vọng từ phía trên.
"nếu quá ba chiêu, đồng nghĩa với việc bị loại."
câu nói ấy vừa thốt ra đã lập tức khiến đám đông ồ lên kinh ngạc. ba chiêu để hạ một kiếm sĩ của nhị phiên đội? điên rồ, điều đó gần như là không thể. thế nhưng, hàn vương hạo chỉ khẽ nhếch môi.
"ba chiêu là đủ." y đáp, giọng đầy tự tin.
trận đấu bắt đầu.
hàn vương hạo không vội vàng. y lướt đi như bóng ma, né tránh từng đòn tấn công của đối thủ một cách nhẹ nhàng, rồi bất ngờ lao lên. chỉ trong nháy mắt, thanh kiếm của y đã áp sát cổ họng đối thủ.
chiêu thứ nhất.
đối thủ hoảng loạn lùi lại, cố gắng phản công. nhưng hàn vương hạo không cho hắn cơ hội. thanh katana của y vung lên, tước đi vũ khí của đối phương một cách dễ dàng.
chiêu thứ hai.
trong giây phút cuối cùng, hàn vương hạo lướt tới, mũi kiếm dừng lại ngay trước tim đối thủ.
chiêu thứ ba.
chiến thắng quá nhanh khiến cả sân tập chìm trong im lặng. ánh mắt mọi người đổ dồn về phía thân ảnh nhỏ nhắn của hàn vương hạo, không chỉ thán phục mà còn có chút e dè.
phác đáo hiền nheo mắt, không che giấu sự nghi hoặc. "kiếm thuật quá hoàn hảo. vì sao từ trước đến nay chưa từng nghe qua cái tên này?"
sau cùng, y đã nhận được cái gật đầu thông qua của trịnh chí huân. hàn vương hạo cúi đầu, mỉm cười nói cảm ơn, nhưng trong lòng y đang phỉ nhổ tên ngu xuẩn trịnh chí huân đã tự tay rước sói vào nhà.
•
ở một góc khác của edo, ánh trăng mờ nhạt trườn qua những mái ngói đen tuyền, tô điểm lên những cái bóng mơ hồ trên mặt đất lấm tấm sương đêm. phía bệnh xá nhỏ, ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu còn cháy cầm chừng như đang gắng gượng níu kéo chút hơi thở ấm áp giữa cơn lạnh lẽo phủ khắp thành phố.
lý sang hách đang chuẩn bị rời khỏi bệnh xá nhỏ của mình. anh không phải người thích sự ồn ào, càng không muốn liên quan đến thế sự. nhưng khi phác đáo hiền và lý thừa dũng xuất hiện, anh không thể từ chối. ký ức của lee sanghyeok thôi thúc anh, buộc anh phải ở bên cạnh trịnh chí huân bằng bất kỳ giá nào.
"tại sao là tôi?" lý sang hách hỏi, giọng điệu vẫn điềm đạm như thường lệ.
"edo có không ít bác sĩ cao tay hơn tôi."
"không ai thật sự đủ tin tưởng." lý thừa dũng nói.
"và chúng tôi cần một người không chỉ giỏi y thuật mà còn có thể giữ kín mọi chuyện."
"huống hồ.." phác đáo hiền thêm vào, cười nửa miệng.
"ngày hôm đó, chẳng phải ngươi đã rất lo lắng cho cậu ta sao?"
đúng là lực lượng cảnh sát đặc biệt tiếng tăm lẫy lừng, chẳng có gì qua mắt được họ cả. lý sang hách khẽ thở dài, ánh mắt hướng về phía cửa sổ, nơi có ánh trăng mờ ảo soi rọi. anh đã từng định rũ bỏ tất cả mà sống một cuộc đời mới, nhưng khi đối mặt với định mệnh, anh biết rằng mình không thể quay lưng.
•
lúc này đây, lý sang hách đang lặng lẽ chuẩn bị thuốc, đôi tay thoăn thoắt nhưng khuôn mặt lại trầm ngâm, phảng phất chút ưu tư khó tả. ánh lửa từ bếp nhỏ rọi lên gò má của anh, soi rõ nỗi băn khoăn sâu thẳm trong lòng. anh đã gặp trịnh chí huân, định mệnh lại đưa họ gặp nhau, nhưng cũng như trước kia, bóng dáng của bi kịch lại lởn vởn phía sau mỗi khoảnh khắc ngỡ như bình yên.
vài ngày sau khi nhận lời của hai người kia, lý sang hách đã chính thức trở thành bác sĩ cho tân tuyển tổ. sự xuất hiện của anh ban đầu gây không ít tò mò, nhưng anh cũng nhanh chóng chứng tỏ năng lực vượt trội trong việc chữa trị vết thương và chăm sóc sức khỏe cho các thành viên.
dù vậy, lý sang hách luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người. anh ít nói, ít giao tiếp, chỉ lặng lẽ làm việc của mình. bởi vì lý sang hách hiểu, dưới lớp nguỵ trang chính nghĩa, tân tuyển tổ cũng là một vòng xoáy quyền lực và mưu mô, nơi mà mọi sự tin tưởng đều phải trả giá đắt.
và đương nhiên, bệnh tình của trịnh chí huân được giấu kín một cách hoàn hảo. mỗi khi những cơn đau dữ dội kéo đến, chỉ có lý sang hách mới được phép bước vào phòng hắn. những bát thuốc đắng ngắt, những lần châm cứu đã trở thành phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ.
"bác sĩ lý hôm nay có vẻ không tập trung."
giọng nói trầm ấm của trịnh chí huân vang lên, kéo lý sang hách ra khỏi mạch suy tư. ngoảnh đầu lại, anh thấy hắn tựa vào tấm phản gần cửa sổ, tay cầm chén trà nóng mà không uống, đôi mắt sâu hun hút như muốn xuyên thấu mọi điều giấu kín trong lòng anh.
"tôi chỉ đang nghĩ cách khuyên ngài nghỉ ngơi nhiều hơn." lý sang hách đáp, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự lo lắng.
"ta không dễ dàng gục ngã như thế." trịnh chí huân cười nhạt, nhưng lại không che giấu được sự mệt mỏi trong từng hơi thở.
căn phòng lại chìm vào im lặng. chỉ có tiếng lách cách khe khẽ từ bát thuốc trong tay lý sang hách, hòa cùng tiếng gió rít qua khe cửa.
"bác sĩ lý." trịnh chí huân bất ngờ cất lời, ánh mắt vẫn nhìn về phía anh.
"cậu có tin vào số mệnh không?"
lý sang hách ngừng tay, khẽ nhíu mày. anh đặt bát thuốc xuống, đôi mắt như thoáng một tia dao động, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã quay lại vẻ bình thản vốn có.
"số mệnh luôn là thứ khó nắm bắt." anh nhẹ nhàng đáp.
hắn nghe nhưng cuối cùng cũng không đáp lại, và cũng chẳng ai trong hai người biết được hàm ý sâu xa của nhau.
•
trong màn đêm tĩnh lặng, bóng dáng hàn vương hạo đứng vững trên mái nhà, hòa lẫn vào sự u tịch của bầu trời đêm như thể chính y là một phần của bóng tối. ánh trăng bàng bạc đổ xuống, tạo nên những vệt sáng bạc loang lổ, đổ lên gương mặt y – sắc lạnh, vô hồn, và chẳng còn chỗ cho bất kỳ cảm xúc nào ngoài lòng căm thù đến tận xương tuỷ. những đường nét, góc cạnh ấy được ánh sáng nhấn nhá một cách kỳ lạ, tuy đẹp đến câu hồn đoạt phách nhưng cũng tựa hồ như khắc họa một kẻ vừa thoát ra từ cõi chết.
y đứng bất động, đôi mắt sắc như lưỡi kiếm quét qua toàn bộ doanh trại bên dưới. tiếng gió luồn qua từng kẽ hở, mang theo hơi lạnh buốt đến tận xương, như muốn nhấn chìm tất cả vào tĩnh lặng. từng cánh cửa đóng chặt, từng khoảng sân im ắng, mọi thứ như chìm vào giấc ngủ, nhưng không có gì lọt khỏi tầm mắt của hàn vương hạo.
dù vậy, ánh mắt y không lưu lại trên bất kỳ chi tiết nào của khung cảnh xung quanh. tầm nhìn của y khóa chặt vào một điểm duy nhất – căn phòng nằm sâu trong doanh trại, nơi ánh sáng vàng nhạt của chiếc đèn dầu vẫn leo lét chao đảo trong gió. căn phòng ấy dường như cách biệt với cả thế giới, nhưng với hàn vương hạo, nó như một cột mốc không thể không nhìn đến.
ánh mắt hàn vương hạo lướt qua khung cửa sổ sáng mờ, lạnh lùng như một kẻ hành quyết đang đánh giá mục tiêu của mình.
y biết phác đáo hiền đang ở đó. trong tâm trí y, hình ảnh của người đàn ông ấy hiện lên rõ ràng như thể đang đứng trước mặt.
y siết chặt chuôi kiếm bên hông, những ngón tay gầy guộc lướt qua lớp da mòn nhẵn, cảm nhận từng đường vân cứng rắn như để củng cố ý chí. khoé môi hàn vương hạo nhếch lên, tạo thành một nụ cười lạnh lẽo nhưng không che giấu nổi vẻ chua xót ẩn sâu trong ánh mắt. một lần nữa, y tự nhủ với chính mình: không có chỗ cho sự mềm yếu. không có chỗ cho mâu thuẫn. chỉ có mục tiêu. chỉ có thù hận.
kế hoạch đã quá rõ ràng trong tâm trí y, hàn vương hạo không cần phải suy nghĩ hay do dự gì thêm. phác đáo hiền chính là chìa khóa để y thâm nhập sâu hơn vào tân tuyển tổ, để khai thác mọi sơ hở, mọi yếu điểm của bọn sâu bọ này.
cảm xúc, nếu từng tồn tại, đã bị y nghiền nát từ lâu. bây giờ, y không có gì ngoài sự toan tính và lòng căm hận từ tận xương tận tuỷ.
ánh trăng rọi xuống đôi mắt sâu hun hút của y, phản chiếu một tia sáng mờ nhạt, nhưng chẳng soi tỏ được bóng tối đã ăn mòn trong lòng hàn vương hạo. y là một con sói khát mồi, sẵn sàng cắn xé bất kỳ ai cản đường, và phác đáo hiền – dù thông minh đến đâu – cũng chỉ là một con tốt trong trò chơi mà hàn vương hạo đã sắp đặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro