XXIII. Lên Kế Hoạch.
"Hai đứa biết chuyện gì rồi?"
Sanghyeok khoanh hai tay trước ngực vẻ mặt nghiêm nhìn hai đứa em của mình, Hyeonjoon và Minhyung e ngại nhìn nhau, không đứa nào dám trả lời.
"Tụi em-"
"Đừng có nghĩ là giấu được anh."
Hyeonjoon thở dài rồi cuối cùng cậu cũng ngoan ngoãn nói ra.
"Anh còn nhớ chuyện cây chổi của em không?"
"Cây chổi? Chổi bị yểm chú đúng không?"
"Vâng, thật sự là đã có người dùng bùa chú lên chổi của em với mục đích hại em."
"Hại em? Em gây sự với ai à."
"Không có, anh ở cạnh em anh cũng thấy mà, trong suốt 24 giờ em chỉ chú tâm vào học hành và tập bay."
"Vậy thì tại sao chứ?"
"Ngoài ra em còn chú tâm vào Choi Wooje."
Sanghyeok nghe thấy lời này thì cũng đã ngờ ngợ ra điều gì đó, anh nghi hoặc nhìn Hyeonjoon.
"Không lẽ..."
Hyeonjoon gật đầu thay cho lời nói.
"Đúng như anh nghĩ đó."
"Vậy thì liên quan gì tới Sona mà hai đứa muốn giữ mối quan hệ với nhỏ?"
"Người tấn công em và có ý đồ với Wooje là bạn thân của Sona."
Sanghyeok bị đưa từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, anh ngỡ ngàng ngơ ngác vì suốt mười mấy năm cuộc đời anh chưa bao giờ gặp chuyện gì oái oăm như thế này. Sanghyeok đưa tay đẩy đẩy gọng kính, với sự thông minh của chính mình, anh chỉ cần suy nghĩ một chút liền ngộ ra.
"Người đó là bạn của nhỏ Sona, chỉ là cô ta nhờ nhỏ tiếp cận làm thân với Minhyung chứ thực chất là nhỏ không có ý gì với Minhyung cả, tất cả đều là do cô ta sai khiến nhỏ. Khi nãy nhỏ có nói nhóm của nhỏ rất thích làm bánh nhưng lại không có ai thử và muốn nhờ chúng ta....không lẽ-"
Lúc này bất chợt có một giọng nói trầm ấm phát ra từ phía sau lưng của anh.
"Vâng, đúng như anh nghĩ."
Sanghyeok quay đầu ra sau nhìn người vừa phát ra tiếng, là Jihoon. Cậu mỉm cười nhìn anh rồi lại nói tiếp.
"Cô ta đã lên kế hoạch tiếp cận nhóc Wooje, nhưng mọi người bảo vệ em ấy quá kĩ làm cho cô ta không tiếp cận được. Vì thế cô ta đã sử dụng Sona như một công cụ để rút ngắn khoảng cách, Hyeonjoon có nói cho em biết Wooje rất thích ăn vật nhưng gần như là không ai biết đến sở thích đó của em ấy, vì Hyeonjoon chỉ cho em ấy ăn khi ở trong ký túc xá thôi."
"Vậy thì tại sao cô ta biết được?"
"Nhờ vào Sona, cô ấy đã theo dõi hành tung của nhóm anh, cô ấy còn biết được mối quan hệ của Minhyung và Minseok thì chuyện đó cũng không khó khăn gì. Hyeonjoon có nói cho em biết, có lần cậu ấy đã dắt Wooje đi đến Tiệm công Tước Mật mua kẹo, lúc đó tiệm có ra một món bánh ngọt mới nhưng đã hết hàng, điều đó làm Wooje rất tiếc nuối."
"Anh hiểu rồi, cô ta đánh vào tâm lý thích đồ ngọt và đồ ăn vặt của Wooje để tiếp cận em ấy, có thể món bánh cô ta muốn chúng ta thử có vấn đề."
"Không phải là có thể mà là chắc chắn."
"Vậy tại sao mấy đứa không vạch mặt cô ta ngay bây giờ, không lẽ mấy đứa tính diệt tận gốc sao?"
"Vâng, bọn em đã biết động cơ nhưng chưa biết được cô ta tính làm gì với cái bánh, nếu vạch trần ngay bây giờ thì chưa đủ bằng chứng và nếu giáo sư bỏ qua lần này thì có thể tình trạng này sẽ tái diễn và cô ta sẽ cẩn thận hơn, điều đó có thể gây nguy hiểm cho Wooje."
"Cô ta sẽ làm gì với cái bánh...dùng độc dược sao? Độc dược...tình dược?!"
"Không hổ là người yêu em, bọn em cũng đang nghi ngờ đến khả năng này, vậy nên nhờ anh theo sát nhóc ấy nhé."
"Được, vậy anh đi trước nhé. Mấy đứa cũng phải cẩn thận đấy."
"Dạ, anh cũng vậy nhé."
Sanghyeok gật đầu với ba người rồi rời đi, chỉ mới bước được vài bước thì bị Jihoon kéo ngược trở về, Sanghyeok ngơ ngác nhìn cậu.
"Làm sao vậy?"
"Hôn em một cái chào tạm biệt chứ ạ."
Sanghyeok đỏ mặt nhìn người đàn ông không có dây thần kinh ngại ngùng trước mặt.
"Nói gì vậy? Đang ở bên ngoài đấy!"
"Thì làm sao? Công khai rồi thì sợ gì nữa? Em không sợ thì anh cũng không được sợ, sáng giờ đã hôn người ta cái nào đâu?"
Jihoon xị mặt nhìn anh, giọng nói đầy vẻ trách móc.
"Anh không thương người ta à? Lời nói của bọn chuột nhắt đó quan trọng hơn cả em á???"
Sanghyeok thở dài nhìn người bạn trai đang vùng vẫy khóc lóc trước mặt, anh lúng túng dùng tay giữ người Jihoon lại.
"Nè làm gì vậy hả? Người ta đang nhìn kia kìa."
Jihoon nghe thấy vậy thì ngay lập tức quay đầu nhìn đám người đang tò mò soi mói ở phía sau, vẻ mặt hiền hòa đáng yêu lúc ban đầu khi nhìn Sanghyeok đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự đáng sợ và đầy tức giận, cậu gằng giọng.
"Tụi mày nhìn cái chó gì? Tin tao móc mắt tụi mày ra đem quăng cho chó ăn không? À hay là tụi mày lại tính nghe ngóng tin tức rồi đi nhiều chuyện?"
Bọn nhóc hoảng sợ cúi đầu nói năng lắp ba lắp bấp.
"D-Dạ bọn em xin lỗi ạ..!!! Bọn em không có ý đó đâu ạ..."
Jihoon nhướng mày hù dọa.
"Chuyện ngày hôm nay mà lòi ra ngoài thì coi chừng cái mạng của tụi mày đấy. Ngày mai khi thức dậy tao mà nghe được hai chữ Lee Sanghyeok phát ra từ miệng của đám học sinh kia thì bọn mày tới số với tao. Bọn mày mà dám đi rêu rao về chuyện ngày hôm nay thì tối đi ngủ nhớ giữ cái lưỡi cho cẩn thận vào kẻo tao cắt phăng đi lúc nào không hay đấy. Còn không mau cút đi?!"
"Dạ bọn em đi liền!!!"
Cả bọn lấy đà phóng cái vèo vào hành lang dài rồi mất hút. Sanghyeok nhìn dáng vẻ hâm dọa người ta của Jihoon mà phì cười, anh thấy hổng có đáng sợ xíu nào hết trơn á. Sanghyeok đưa hai tay véo lấy cái má tròn tròn của cậu.
"Vẻ mặt đe dọa của em dễ thương ghê nha."
"Dễ thương á?"
Sanghyeok cười híp mắt trả lời.
"Đúng rồi, Jihun của anh làm cái gì cũng dễ thương hết á."
Jihoon nhìn dáng vẻ đáng yêu này của anh mà tim đập bịch bịch bịch, đột nhiên cậu cảm thấy có gì đó ấm nóng chảy ra từ mũi mình. Sanghyeok hoảng sợ hét toáng lên.
"Trời ơi! Jihun à mũi của em làm sao vậy nè? Mau mau ngước lên trên đi!!!"
Jihoon bình tĩnh chụp lấy tay anh trấn an.
"Không sao mà, chỉ là chảy máu mủi thôi. Lát là hết ấy mà, anh đừng lo."
"Khụ khụ hú hú khẹc khẹc"
Jihoon và Sanghyeok trên mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía Hyeonjoon và Minhyung, hai cậu nhóc khoanh tay trước ngực trách móc.
"Tụi em là con người ấy ạ, chứ có phải con khỉ đâu mà tụi anh làm trò khỉ cho tụi em coi vậy?"
Sanghyeok nghe tụi nó nói xong thì đen mặt.
"Ý của hai đứa mày tao là khỉ á?"
Minhyung hoảng hồn khua khua tay.
"Đ-Đâu có đâu ạ...tụi em mới là khỉ á.."
"Nói chuyện cho đàng hoàng vào."
Minhyung và Hyeonjoon đứng thẳng người, hai đứa đồng thanh trả lời anh.
"Dạ!!!"
Sanghyeok quay sang phía Jihoon, anh nhân lúc cậu đang đứng ngơ ngác thì nhón chân lên hôn cái chụt vào má cậu rồi quay người phóng cái vèo đi như thể đang có tên lửa gắn vào mông.
Đợi đến khi người đã biến mất cậu mới hoàn hồn đưa tay lên xoa xoa má, thầm nghĩ trong lòng.
'Vợ mình đáng iu ghê.'
Jihoon quay đầu nhìn tụi nhóc đang ngu người sau hành động hôn lén người ta của anh cả. Tụi nó không tài nào nghĩ được sẽ có ngày Lee Sanghyeok 'cao cao tại thượng' của tụi nó sẽ làm ra việc này. Jihoon dùng vẻ mặt khiêu khích nhìn tụi nó.
"Bất ngờ lắm chứ gì? Ảnh còn làm bài tập cho tao nữa đó, ảnh xoa xoa đầu, ảnh nói thương thương nữa đó. Lũ nhóc tụi mày làm sao mà hiểu được muahahahaha."
Minhyung nhìn vẻ mặt đáng bị ăn đấm của cậu mà bực mình, cậu nhóc quạu quọ lên tiếng.
"Một hơi tui làm mắm anh luôn bây giờ á."
"Giỡn xíu làm gì căng, về vấn đề chính này. Tạm thời cứ để anh Sanghyeok và Minseok theo sát nhóc Wooje đi, có thể trong nay mai cô ta sẽ thực hiện kế hoạch, chúng ta cần phải có bằng chứng để chứng minh, tối nay gặp nhé."
Minhyung và Hyeonjoon đồng loạt gật đầu rồi cả ba chia ra thành hai hướng, mạnh ai về nhà nấy.
-
Nửa ngày dần trôi qua, mặt trời cũng đã lặn. Hyeonjoon và Minhyung cẩn thận di chuyển từng bước ra khỏi ký túc xá, hai người chậm rãi đi lên tầng bảy, đến trước một vách tường mà Jihoon đã chỉ định, hai đứa hít sâu một hơi sau đó thả lỏng cơ thể, nhắm chặt mắt đi xuyên vào bức tường, đi qua phần tường trống ba lần liền mở mắt ra, trước mắt là một căn phòng đầy đủ tiện nghi từ giường ngủ đến bàn ghế, phòng tắm, nhà bếp. Minhyung nhìn căn phòng rộng lớn trước mắt mà không giấu nổi sự bất ngờ.
"Hai người hẹn hò ở đây sao?"
Jihoon ngồi trên ghế chăm chú nhìn tấm ảnh mình đang cầm, nghe thấy tiếng Minhyung cậu liền bừng tỉnh.
"À..ừ chỗ quen thuộc đấy."
"Hai người làm gì trong này?"
"Ngủ chứ làm gì, không lẽ vô đây chơi vòng xoáy tình yêu hả? Bọn tao chưa đủ tuổi đâu, dẹp cái suy nghĩ xấu xa đó giùm."
Hyeonjoon nhếch môi trêu chọc.
"Ảnh mà mời là anh lại đớp liền ấy chứ, ở đấy ra vẻ mình trong sạch, tốt bụng."
"Còn hơn cái thằng hèn tới nổi thích người ta ba năm trời mà đéo dám nói."
"A-Anh..."
"Anh cái gì? Thích người ta từ năm nhất, cái lúc còn đầu nấm tóc đen đã chi hẳn một khối tiền lớn chỉ để mua kẹo cho ẻm, đến bây giờ đầu đã bạc mà vẫn mua kẹo cho người ta đều đều nhưng đéo dám tỏ tình. Đến thằng mà mày hay nói là khờ khờ, vô tri thì người ta đã có em bồ cho mình rồi, còn mày thì vẫn đéo có gì, hèn vừa."
Minhyung nghe cậu nói xong thì ôm bụng cười lăn tới lăn lui.
"Hahaha cứ tưởng thế nào, lại còn nói xấu sau lưng tao. Mày nên nhớ, nếu như tao không giả vờ vô tri như thế để tiếp cận Minseok thì còn lâu mày mới có quyền mua kẹo cho Wooje nhé."
"Rồi rồi tao sai tao xin lỗi, được chưa?"
"Xin lỗi mà còn 'được chưa' thì về chơi với dế đi mày."
"Mày kiếm chuyện đúng không?"
Hai đứa hùng hổ chuẩn bị ke đầu thì bị Jihoon cản lại.
"Hai thằng khùng này, bàn việc chính không lo, lo đi cãi nhau là sao?"
Tụi nó nghe vậy thì lại quay về nét hòa thuận lúc xưa cùng nhau ngồi xuống bàn.
"Xem anh có gì này."
Jihoon đặt một cái áo choàng lên bàn, Minhyung và Hyeonjoon mở to mắt.
"Áo choàng tàng hình?!"
"Làm sao anh có nó?"
"Là anh Sanghyeokie đưa nó cho anh, anh ấy nói là ảnh mượn của một người bạn vì nghĩ chúng ta cần nó."
"Vậy chúng ta sẽ sử dụng cái áo này để lẻn vào ký túc xá của Hufflepuff sao?"
"Ừ."
"Nhưng ký túc xá và phòng sinh hoạt chung của nhà Hufflepuff chưa từng được nhìn thấy bởi người ngoài và còn có hệ thống đẩy lùi những kẻ xâm nhập nữa."
"Không phải lo, anh mày đã tính cả rồi. Quên à? Tao là Jeong Jihoon, là người yêu của Lee Sanghyeok đấy."
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro