Chương 9
Jeong Jihoon mất cả một ngày trời tìm người nhưng không thành, đến cả camera trước biệt thự hôm đó không hiểu sao lại hỏng đúng lúc vậy.
Cuối cùng vì chán nản quá mà cậu tìm đại một khách sạn ngủ một tối, sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì nhận được một tin nhắn của Kim Giin. Là địa chỉ hiện tại Sanghyeok đang ở.
Lúc này sự phiền muộn mới vơi bớt. Cậu nhìn mình trong gương, thấy dáng vẻ hiện tại trong nhếch nhác vô cùng nên quyết định về nhà tắm rửa thay quần áo trước mới qua. Dù gì cũng tiện đường.
Nghĩ như vậy Jeong Jihoon nhanh chóng làm luôn, sau khi về đến nhà cậu đi thẳng về phòng tắm rửa. Lúc chuẩn bị ra khỏi nhà thì gặp Shim Suryeon ở cầu thang, bà nhìn thấy cậu thì kêu lại.
"Jihoon, ta có chuyện cần nói với con."
Bà chỉ nói ngắn gọn như vậy rồi đi lên tầng, Jeong Jihoon không nghĩ nhiều cũng đổi hướng theo bà vào phòng nói chuyện.
Người làm bên cạnh sau khi rót trà cho bọn họ thì cũng đi ra ngoài. Trong căn phòng rộng lớn giờ đây chỉ còn hai người, Jeong Jihoon không quen uống trà nên không động tới một giọt, cậu vào thẳng chủ đề luôn.
"Có chuyện gì sao mẹ?"
"Con có thể tự xem.
Shim Suryeon đưa qua cho cậu một túi tài liệu, mùi thơm của trà Phổ Nhĩ khiến sự chú ý của bà tập trung vào nó. Jeong Jihoon nhận lấy, cậu hoài nghi mở ra xem. Bên trong là rất nhiều giấy tờ, cậu bỏ túi hồ sơ qua một bên, cầm lấy tờ giấy trên cùng xem.
Cậu nhướng mày: "Mẹ tìm được thứ này như thế nào vậy?"
Shim Suryeon nhẹ nhàng thổi tách trà trong tay: "Tháng trước ta cho người đến bệnh viện nơi người đàn bà kia sinh ra Sanghyeok điều tra, khó khăn lắm mới tìm được chút manh mối này."
Đây là tờ giấy có thể chứng minh Sanghyeok không phải con ruột của Jeong Junsik và Lee Seojin. Vốn dĩ "Sanghyeok" thật sự đã bị Jeong Junsik cho người tráo đổi thành đứa trẻ khác sinh ra cùng ngày, cùng tháng cùng năm và cùng tại một bệnh viện. Việc tráo đổi này đến cả chính Lee Seojin cũng chẳng hay biết.
Jeong Jihoon lật qua tờ giấy khai sinh phía dưới, ở bên góc trái bên trên có một bức ảnh đính kèm. Là lúc Sanghyeok còn rất nhỏ chưa biết bò nữa.
"Sao ba phải làm tới mức này?"
Shim Suryeon nhấp một ngụm trà: "Ta cũng đang muốn biết đây. Lão già này không biết đang âm mưu cái gì"
Cậu gặng hỏi: "Có điều tra ra thân phận ban đầu của anh ta không?"
Đây thực sự chính là điều làm Shim Suryeon đau đầu mấy hôm nay.
"Jeong Junsik che giấu vô cùng cẩn thận, ba mẹ của đứa bé tráo con kia giống như bốc hơi khỏi thế giới này vậy"
Thế thì không cần nói tiếp cũng biết tung tích "Jeong Sanghyeok" thật sự là vô vọng.
Nhưng có một điều khiến Jeong Jihoon vẫn đỗi hoài nghi, rốt cuộc động cơ của việc này là gì? Jeong Junsik làm như vậy là muốn mang cốt nhục của mình chạy trốn khỏi ai...
Cậu nhìn xuống tờ giấy trong tay, rồi lại nhìn sang Shim Suryeon.
"Mẹ từng có ý nghĩ làm gì đó với đứa bé đó chưa?"
Tách trà trong tay đã vơi cạn, bà đặt qua một bên, nhàn nhạt nhìn cậu.
"Ta có thể làm gì được, Jeong Junsik đưa cậu ta đặt dưới mí mắt ta chính là để đề phòng. Nếu cậu ta xảy ra chuyện gì, không phải kẻ bị hoài nghi sẽ là ta sao?"
"Mẹ có từng nghi ngờ ba ngoại tình trước đó rồi không?"
Bà mỉm cười: "Ông ta giấu không nổi."
Vậy thì đúng rồi, ba làm tất cả những việc này để "Jeong Sanghyeok" thật sự có thể an ổn sống sót cho tới khi đủ cứng cáp. Vì một khi sự việc bại lộ ra, không biết mẹ cậu sẽ điên tiết làm ra những việc gì. Chính ra việc đưa một kẻ mang vỏ bọc Jeong Sanghyeok đến đây là đòn đánh phủ đầu hoàn hảo của Jeong Junsik.
Người ba này của cậu luôn suy tính mọi thứ trước một bước.
"Vậy giờ mẹ sẽ định làm gì?"
Shim Suryeon cười nhạt: "Con hiểu tính ta mà, không lật tung chuyện này thành mớ lộn xộn thì ta không mang họ Shim."
Nói đoạn, cậu thấy bà xoay chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út tới lui.
"Nếu mẹ định đụng tới người đó, hãy nói trước với con một tiếng"
Shim Suryeon khó hiểu: "Để làm gì chứ? Ta muốn giữ điều bất ngờ đó đến cuối cùng."
Jeong Jihoon bỏ tài liệu trong tay qua một bên: "Đôi khi con cũng không thích bất ngờ lắm, nhất là chuyện trong nhà mình.
"Ta sẽ xem xét."
Cậu là đứa con mà bà thương và yêu thích nhất, cho nên như thế nào cũng được.
"Dạo này con học hành ổn không?"
Lee Seojin quan tâm hỏi. Sanghyeok thành thật trả lời.
"Rất tốt ạ, con là con mẹ mà."
Nhìn thấy đứa con mình không còn dáng vẻ ủ rũ, cau mày như lúc sáng sớm nay khiến tâm trạng bà tốt hơn trước rất nhiều.
"Hôm qua ông ấy lại đến thăm mẹ đấy, còn nhắc đến chuyện của con nữa."
Bàn tay Sanghyeok đang gọt hoa quả nghe vậy thì khựng lại giữa chừng. Nhưng trước mặt mẹ thì anh cố tỏ ra như bình thường, đưa miếng táo đã gọt vỏ qua cho bà.
"Ba nói chuyện gì về con vậy?"
Bà cố gắng nhớ lại: "Nói con học rất tốt, sắp tới sẽ hỗ trợ để con phát triển bản thân hơn nữa"
Như vậy là chưa nói gì về việc anh sẽ phải đổi qua học kinh tế sao? Anh để đĩa hoa quả đã gọt cẩn thận để ở bàn đầu giường bệnh.
"Sanghyeok, con đừng suy nghĩ nhiều, ông ấy nhìn thế thôi nhưng vẫn rất quan tâm chúng ta."
Những việc từ khi anh vào Jeong gia phải chịu đựng mẹ anh không hề hay biết gì, bà luôn bị Jeong Junsik nhồi nhét vào đầu rằng anh đang sống một cuộc sống rất tốt. Sanghyeok biết điều đó, và anh không có ý định vạch trần nó ra.
"Con biết, ba đối xử với con rất tốt."
Bà nhìn theo hướng cửa sổ đầy nắng, mỉm cười: "Mong là tới lúc đó ta có thể chờ được ngày con trở thành kiến trúc sư, là một người công thành danh toại, như vậy dù ta chết cũng nhắm mắt."
Anh mím môi: "Mẹ đừng nói điềm gở, không tốt đâu"
"Cũng có tuổi rồi."
Bà biết mình lỡ lời nên nhanh chóng tìm lý do biện hộ. Sanghyeok thở dài, anh nhìn sang bình nước rỗng trên bàn.
"Con ra ngoài lấy nước, mẹ cứ ăn tiếp đi nhé.
"Đi nhanh nhé."
Giống như tìm được lý do chạy trốn vậy, anh cầm lấy bình thủy tinh rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Đó là mẹ anh, nhiều lần phải đối diện với bà với những lời nói dối chồng chất làm anh chống đỡ sắp không nổi rồi.
Chỗ hành lang anh gặp được y tá nên hỏi họ chỗ lấy nước ở đâu, họ nhiệt tình chỉ chỗ cho anh. Sanghyeok cảm ơn một tiếng rồi nhanh chóng đi qua, chỉ là chưa đi được mấy bước thì thang máy gần đấy đột nhiên mở ra, Jeong Jihoon không biết từ đâu xuất hiện ở đây.
Nhìn thấy cậu không hiểu sao anh cảm thấy chột dạ, còn vô thức đưa tay xuống sờ bụng dưới. Jeong Jihoon không nhận ra hành động kì lạ này của anh, cậu nhìn thấy người cần thấy thì sải bước chậm rãi đi tới.
Jeong Jihoon đứng ngay trước mặt anh, một khoảng cách không quá lớn cũng không quá gần, dáng người và vẻ ngoài của cậu vốn nổi bật nên nhanh chóng thu hút vô số ánh mắt nhìn về phía họ.
"Lần trước anh đã bỏ đi đâu vậy?"
Cậu là người mở miệng đầu tiên hỏi chuyện, anh cũng đoán ra cậu sẽ hỏi điều này trước đó rồi. Khi đó mất tích mà không báo trước một tiếng, thực sự sẽ khiến người khác hoài nghi.
Sanghyeok nhìn đối phương, cũng không có ý định giấu việc này: "Chỗ này không thích hợp, tí nữa chúng ta nói chuyện"
Nơi công cộng như bệnh viện quả thật không thích hợp, nhất là bệnh viện tư nhân của nhà họ Jeong. Chỉ cần họ có những hành động không đúng đều có thể truyền đến tai Jeong Junsik.
Jeong Jihoon đút tay vào túi quần, lười nhác gật đầu: "Cũng được"
Nói đoạn, cậu nhìn về phía sau lưng anh: "Đã mất công đến đây rồi thì tôi nên vào thăm dì Lee một lát, dù sao đấy cũng là vợ hai của ba, đúng không?"
Mẹ anh vốn là kẻ chen chân vào gia đình người khác nên anh không thể phản bác cách xưng hô của cậu, nhưng trong lòng không tránh khỏi sự khó chịu.
"Không cần phải vậy đâu."
Cậu cười nhạt: "Vì là mẹ anh, ít nhiều cũng phải gặp mặt một lần chứ."Nói xong không thèm để ý đến vẻ miễn cưỡng của anh và mà đi thẳng đến phòng bệnh. Sanghyeok quay lại nhìn cậu, trong tay vẫn còn bình rỗng chưa lấy nước mà đi không xong ở không yên. Anh sốt ruột đi lấy nước, vội vã chạy về phòng bệnh.
Jeong Jihoon đã đi vào trước đó không lâu đang ngồi ghế sofa trong phòng, khi anh đi vào cậu còn nhìn qua tươi cười với anh.
"Sanghyeok, đi nhanh thế con."
Anh rót cho mẹ một ly: "Mẹ uống chút nước đi."
Bên cạnh Jeong Jihoon thấy thế lên tiếng: "Anh ơi! Em cũng muốn một cốc."
Cái giọng điệu thân thiết của cậu khiến anh không khỏi sởn gai ốc, trước cái nhìn của mẹ, anh đưa qua cho đối phương một cốc.
"Này."
"Cảm ơn anh trai."
Giữa chừng hai đầu ngón tay họ chạm vào nhau, anh vội rụt lại, cậu thì tự nhiên như không có chuyện gì. Trong ba người bọn họ, chỉ có Lee Seojin là thoải mái nhất, bà không vì đối diện với Jeong Jihoon mà mất tự nhiên.
"Sao hôm nay cháu qua đây thăm ta vậy?"
Cậu đặt cốc nước chỉ mới uống được một ngụm qua một bên: "Nếu nói vì tiện đường thì không phải lắm nhỉ, dì sẽ không để tâm chứ?"
Bà mỉm cười: "Ta vui còn không hết, còn để tâm đến việc đẩy sao.
Vì không thể cứ thế đứng mãi được nên Sanghyeok vòng qua đến bên ghế sofa ngồi, cố tình giữ khoảng cách với đối phương. Jeong Jihoon như có như không nhìn anh.
"Thực ra một phần cháu cũng muốn gặp anh trai, vì có nhiều chuyện cần nói riêng."
Chủ đề đột nhiên rơi vào anh khiến ánh mắt của mẹ nhìn về phía anh. Sanghyeok lặng lẽ miết ngón tay, thấp thỏm sợ bà nhìn ra được cái gì đó. Nhưng giữa họ từ đầu đến cuối đều chưa làm ra hành động gì quá phận nên Lee Seojin cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng tình cảm anh em hai người xem ra không tồi.
"Hai đứa luôn thân thiết với nhau như thế này sao?"
Chỉ là một câu cảm thán vô cùng nhẹ nhàng của mẹ mà khiến cả người anh như ngồi trên đống than, Jeong Jihoon nhận thấy anh nở nụ cười trông thật khó coi.
"Chúng con đều là anh em trong nhà, thân thiết với nhau là điều nên làm mà"
Cậu phụ hoạ theo: "Đúng vậy dì, cháu và anh trai đều rất yêu thương nhau, đều tôn trọng đối phương theo cách riêng"
Lee Seojin mỉm cười: "Hai đứa đang cùng học một trường đúng không? Nghe nói là cùng một khoa, cháu cũng theo kiến trúc sao?"
Nghe nói này chắc chắn từ trong lời Jeong Junsik mà ra, anh không ngờ ông ta lại nói ra điều này với mẹ.
Sanghyeok theo bản năng nhìn sang Jeong Jihoon, cậu không nhìn anh mà nhìn về phía Lee Seojin, bên khóe môi đối phương treo một nụ cười khẩy.
"Cứ cho là vậy đi."
Cậu đáp lại một cách tùy ý khiến cho cuộc trò chuyên đi vào bế tắc, Sanghyeok nhanh chóng cắt ngang cuộc hội thoại.
"Mẹ, lúc nãy mẹ vừa mới tiêm thuốc xong, bác sĩ kêu phải nghỉ ngơi thật tốt."
Vừa nói anh vừa lại bên giường đỡ bà nằm xuống, Lee Seojin cũng thuận theo, được anh đắp chăn cho cẩn thận.
"Mẹ nghỉ ngơi đi, lúc khác con lại qua thăm. Con có chút chuyện cần nói với Jihoon"
Mẹ nhìn anh rồi lại nhìn sang người vẫn ung dung ngồi vắt chân ở ghế kia.
"Các con từ từ nói chuyện đi, không cần quá để tâm đến ta đâu"
Jeong Jihoon ở bên cạnh nghe hai người họ nói qua nói lại thì nhàm chán nhìn một lát rồi bỏ ra ngoài, đợi lúc sau thì Sanghyeok cũng đi ra. Trên gương mặt anh đã vơi bớt đi sự dịu dàng, lại nhiều hơn sự lạnh nhạt.
Anh và cậu đi song song nhau ra khỏi bệnh viện, trong lúc đi cậu còn không quên nói mấy lời nhàm chán.
"Trước đó anh nói anh giống mẹ anh, giờ nhìn thấy dì Lee tôi thấy lại không phải thế."
Bọn họ vừa ra khỏi tòa nhà thì đập ngay vào mắt là chiếc siêu xe Lamborghini đỏ chót của Jeong Jihoon, thực sự không để ý cũng không được. Trước cái nhìn tò mò của nhiều người, họ mở cửa lên xe.
"Anh không giống ba, cũng không giống mẹ, chẳng những thế lại là omega lặn, tôi thấy anh như kẻ lạc đàn vậy.
"Cậu bớt nói vài câu đi." Sanghyeok khó chịu ra mặt, anh chống cắm vào cửa xe, lười quay qua nhìn đối phương. Jeong Jihoon gạt cần, xoay vô lăng một vòng để quay xe rời khỏi.
"Nói đi, lần trước anh đã bỏ đi đâu vậy?"
Sắc trời bên ngoài không được tốt, lớt phớt vài hạt mưa nhỏ rơi bên kính xe ô tô. Anh trầm mặc mất một lúc, sự việc ngày hôm đấy lại hiện ra trong đầu.
"Jeong Jihoon..."
Người bên cạnh đang ung dung gõ vô lăng, chuyên tâm nhìn đường: "Hử.."
"Có người... biết mối quan hệ của chúng ta."
Ngón tay trên vô lăng dừng lại, sắc mặt cậu khẽ biến, lập tức nhíu mày quay sang nhìn anh.
"Là ai?"
"Song Hanna trong tay cô ta có một đoạn video."
Mới sáng sớm Song Hanna đã nhận được tin nhắn của Jeong Jihoon, cậu hẹn cô ta đến một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố. Không những vậy phòng hẹn còn là hạng tổng thống.
Sau khi chuẩn bị đâu ra đó, cô ta cầm theo túi xách Hermes phiên bản giới hạn sải bước lên siêu xe, rồi tự mình lái đến nơi. Khách sạn này tầng 35 là cao nhất, mất một lúc đi thang máy mới tới. Ở tầng này, chỉ có duy nhất một phòng rộng lớn. Cửa phòng không khoá, cô ta vặn tay nắm cửa cứ thế mà vào.
Trong căn phòng xa hoa, Jeong Jihoon ngồi vắt chân ung dung ở chính giữa ghế sofa. Song Hanna chỉ nhìn một lát bóng lưng của người kia rồi đi qua.
"Jihoon, thật kì lạ khi anh hẹn em đến nơi này"
Khi vừa nhìn thấy gương mặt có phần lười biếng của cậu, cô ta chỉ kịp mỉm cười với đối phương một cái rồi bỗng nhiên phía sau lưng vang lên vài tiếng bước chân không nặng không nhẹ. Cô ta nghi hoặc quay lại nhìn, trước cái nhếch mép của Jeong Jihoon, cô ta cứ thế bị hai tên vệ sĩ cao lớn đè chặt hai bên bả vai, túi xách cũng theo đó mà rơi đến bên chân cậu.
"Chuyện gì vậy? Thả tôi ra, Jeong Jihoon, anh bị điên sao?"
Jeong Jihoon đá cái túi qua chỗ khác, lần nữa ưu nhã vắt chân. Trước mặt, người phụ nữ gần như mặt mũi bị ghìm sát đất đang không ngừng giãy dụa.
"Jeong Jihoon, anh làm vậy là có ý gì?"
Có người đi tới rót một ly rượu vang kính cẩn đưa cho cậu. Cậu nhấp một ngụm, hương vị quả thật không tồi, lúc này mới có tâm trạng nhìn qua người đang tức giận kia."Tôi có ý gì cô chắc chắn hiểu hơn ai hết, đừng tốn thời gian của chúng ta."
Cô ta gắn giọng: "Tôi không hiểu, mau thả tôi ra hoặc tôi sẽ không để yên cho anh"
"Thật cứng đầu mà"
Cậu lắc nhẹ ly rượu trong tay, híp mắt nhìn xuống người phụ nữ: "Đoạn video, đưa cho tôi"
"Video nào? Tôi không có thứ anh cần"
Sắc mặt cô ta lộ ra hoang mang cùng bất lực, hai bả vai càng bị đè lại đau hơn trước nữa.
"Jeong Jihoon, anh đừng quá đáng, đụng đến tôi Song gia sẽ không để yên cho anh đâu."
Nghe vậy, cậu hơi nhướng mày: "Có chắc Song gia sẽ vì cô mà trở mặt với Jeong gia chứ?"
Song Hanna thách thức nhìn thẳng vào mắt đối phương, gần như nghiến răng mà nói từng từ.
"Tôi là đại tiểu thư Song gia, dù là vì máu mủ hay thể diện thì Song gia cũng tuyệt đối không bỏ qua cho anh, đồ xấc xược."
Trước lời khẳng định đanh thép hùng hồn của cô ta, cậu ngoắc tay kêu Kim Giin mang tập tài liệu ném xuống mặt Song Hanna.
"Đại tiểu thư Song gia? Nói mà không biết ngượng mồm, cô thật sự là tiểu thư Song gia sao?"
Đống tài liệu bị ném văng ngay trước đầu gối, chỉ cần nhìn liếc qua cô ta đã nhận ra đây là gì. Song Hanna không hề biến sắc, cô ta nhìn cậu cười mỉa.
"Đây là thứ gì? Anh muốn dùng nó vu khống tôi, không dễ dàng vậy đâu."
Thấy đối phương vẫn còn cứng miệng, cậu cũng không vội, chậm rãi nói.
"Nếu đưa thứ này cho cha cô, dù không muốn nhưng trong lòng ông ta sẽ vẫn nghi ngờ, trước sau gì cũng cho người điều tra. Cô tự tin mình giấu nổi bao lâu?"
"Tôi không giấu gì hết, Song gia chỉ có một mình tôi là con gái, điều này chẳng thể thay đổi chỉ vì sự bịa đặt của anh."
Đối phương cố chấp đến cùng, cậu không khỏi vỗ tay tán thưởng.
"Tốt, nếu đã vậy... tôi dẫn cha mẹ ruột cô đến trước mặt ông ta nhé."
Kim Giin lại vứt xuống đất cho cô ta một sấp ảnh, trong ảnh là một đôi vợ chồng trung niên. Sự bình tĩnh của cô ta dần sụp đổ, đôi mắt hiện lên sự hoảng loạn, cơ thể lạnh lẽo run rẩy.
"Không phải... Không phải, họ không liên quan gì đến tôi. Chính anh, anh muốn hãm hại tôi."
Song Hanna giống như mất kiểm soát, vùng vẫy thật mạnh như muốn lao tới ăn tươi nuốt sống cậu, nhưng sức lực cô ta dù muốn thế nào cũng không thoát khỏi gọng kìm của hai tên vệ sĩ.
"Cha tôi sẽ không tin điều vô lý này, tôi lớn lên ở Song gia, tôi là đại tiểu thư Song gia."
"Được rồi, cô ồn ào quá."
Jeong Jihoon váng đầu trước giọng hét chói tai kia, cậu ngửa người dựa vào ghế.
"Cô có bệnh điên không nhẹ đấy, có uống thuốc đúng liều lượng không? À... Tôi nhớ ra rồi, đại tiểu thư đây còn bị bệnh về thần kinh đang phải điều trị thường xuyên nhỉ."
Sắc mặt cô ta tái nhợt: "Tôi bình thường, hoàn toàn bình thường."
"Hồ sơ bệnh án của cô đang ở chỗ tôi, mà thật ra nhìn bằng mắt thường cũng thấy cô bệnh nặng lắm rồi. Chú ý điều trị cẩn thận vào"
Tất cả điểm yếu của cô ta đều bị cậu không khoan nhượng vạch trần, Song Hanna xụi lơ ngồi một chỗ, cúi đầu nhìn chằm chằm đống giấy tờ kia.
"Ngoan ngoãn đưa tôi cả bản gốc và bản sao đoạn video đây, nếu cô không muốn tất cả thứ này sẽ lên trang đầu báo ngày mai. Song gia đánh mất mặt mũi sẽ để yên cho cô sao, đại tiểu thư?"
Lại là vì đoạn video kia, cô ta ngước lên nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt ngoan độc.
"Các người là anh em nhưng lại làm ra chuyện bại hoại, nếu tôi công bố chuyện này với bên ngoài, Jeong gia sẽ còn nhục nhã hơn Song gia gấp vạn lần"
Jeong Jihoon mỉm cười: "Thử đi, đến lúc đó tôi xem ai sẽ tin lời kẻ tâm thần chứ?"
Đối phương á khẩu không nói nổi, cô ta bị bắt thóp hết tất cả, nếu liều đến cùng thì sẽ mất sạch mọi thứ, kể cả thân phận và tiền bạc.
"Đừng phí thời gian của tôi nữa. Giin, vạch miệng cô ta moi thông tin ra."Jeong Jihoon nhàm chán phân phó rồi đứng lên trở lại phòng ngủ, phía sau không ngừng vang lên tiếng chửi bới tức giận. Vừa bước vào phòng, đúng lúc đó cửa phòng tắm bên trong cũng mở ra, Sanghyeok mặc áo tắm từ trong ra.
Tóc anh vẫn còn ướt, vì tắm nước ấm mà khiến cho da thịt lộ ra trên người ửng đỏ. Cậu đi thẳng đến chỗ ngồi, ngoắc tay gọi người đi qua.
"Cô ta thật sự chỉ đẩy anh ngã thôi à? Không làm ra việc gì khác sao?"
Sanghyeok mím môi, né tránh ánh mắt đối phương: "Không, tôi chỉ bị xây xát nhẹ thôi."
Anh thấy bí bách nên bỏ khăn tắm ra khỏi cổ, Jeong Jihoon để ý thấy tuyến thể sau gáy lộ liễu kia. Một sự mời gọi đầy mê hoặc, cậu dính sát vào người nọ, không cho anh cơ hội phản kháng mà nhe răng cắn mạnh vào nơi đấy. Không phải đánh dấu vĩnh viễn nhưng vị trí sau gáy là nơi nhạy cảm nên vẫn đau buốt.
Anh bị đè chặt không thể động đậy, mặc cho tay cậu tự do luồn vào phía dưới. Lúc dây áo tắm bị rút ra, bên tai cũng không còn nghe thấy tiếng la hét điên cuồng của người phụ nữ nữa.
Sau khi trở lại trường học được hai tháng, Sanghyeok bắt đầu làm đơn bảo lưu kết quả. Hôm đấy khi anh lên văn phòng nhà trường, trận mưa kéo dài suốt một tuần đã tạnh.
Anh nhanh chóng hoàn thành xong thủ tục, trước những lời khuyên nên suy nghĩ lại của giáo sư mà rời khỏi phòng. Bầu trời bên ngoài một mảnh quang đãng, gió nhẹ khiến anh thanh tỉnh tâm trí không ít. Anh hít vào một hơi thật sâu rồi cất bước rời khỏi khuôn viên trường.Giữa chừng có thấy một bóng lưng quen thuộc cách đấy không xa, người đó là Kim Kyukkyu. Bên cạnh đàn anh có một nam omega thanh tú dịu dàng kề bên cùng học bài, từ góc nhìn của anh có thể thấy hai người họ như tựa sát bên nhau.
Sanghyeok chỉ sững lại nhìn một chút rồi rời đi luôn. Dẫu cho vẫn còn nhiều sự lưu luyến, nhưng không gì là không thể từ bỏ được. Quan trọng là quyết tâm thực hiện nó có đủ vững chắc hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro