Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

I. Giấc mơ kì lạ

"Sanghyeok, mau bước lại đây với tôi nào."

Giọng nói của một người đàn ông vang lên, đánh tan sự im ắng trong không gian trầm lặng đầy cỏ xanh mơn mởn. Tiếng gió thổi thêm càng khiến cho giọng người đàn ông nọ có chút ấm áp, trầm ổn. Thế nhưng Sanghyeok vẫn phản ứng một cách bất ngờ.

"Ai thế? Là ai đã gọi tên tôi?"

"Cậu sẽ không thấy tôi đâu, Sanghyeok. Chỉ cần nhớ, tôi chính là người biết rất rõ về cậu."

"Hử?"

Nghe đến đây Sanghyeok có chút nghi ngờ người đàn ông trong giấc mơ của mình, đành hỏi một câu thử:

"Tôi đã gặp cậu ở đâu mà cậu biết rõ về tôi chứ? Giọng nói của cậu...cũng rất lạ đối với tôi."

"Hahah...rồi cậu sẽ biết thôi..."

Giọng nói trầm ấp tắt đi, làn gió trong sân cỏ càng thêm mạng mẽ, cuốn những ngon cỏ bay phấp phới đập vào gương mặt của em. Em dùng cánh tay của mình để che đi làn gió mạnh ấy nhưng vẫn không được, cuối cùng Sanghyeok mất thăng bằng mà ngã xuống mặt cỏ, thuận tiện cho làn gió cuốn cơ thể em theo chiều thổi.

.
.
.

"Ha...ha...hah..."

Sanghyeok bật dậy sau khi mơ thấy giấc mơ kì lạ ấy. Bản thân em là một người chẳng nghĩ nhiều nên đành nghĩ rằng là do bản thân quá mệt mỏi nên mới mơ thấy những viễn cảnh trong mơ không hay ho cho lắm. Em lắc đầu ngao ngán sau đó đứng dậy tiến vào nhà vệ sinh để chuẩn bị cho một ngày mới của mình.

Hôm nay là ngày thứ hai Sanghyeok nhập học, ngôi trường không quá nhỏ cũng không quá lớn, kiến trúc vừa cổ điển xen lẫn chút hiện đại nhưng bên trong vẫn giữ nét đặt trưng của thời kì cổ điển nhiều hơn. Đồng phục ở trường học này cũng không quá màu mè, chỉ có màu trắng với xanh đậm tạo cùng một màu sắc khá hài hoà và mát mẻ khi ngồi trong cái thời tiết khá nóng nực này.

Ngồi vào lớp học, Sanghyeok chẳng có gì để làm nên đành đọc sách và nghe nhạc cho đỡ buồn chán. Vì là học sinh mới nên em không có nhiều bạn bè. Đột nhiên phía sau em có một người bạn nào đó đến vỗ vai.

"Sanghyeok, cậu muốn đi dạo cùng tôi không?"

"Hả...? Tôi sao?"

"Không là cậu thì là ai chứ."

"Ồ, được, đợi tôi một chút."

Tháo tác tay của Sanghyeok có phần nhanh gọng để người bạn đối diện mình không phải chờ đợi lâu. Bỗng, em nhớ ra điều gì đó liền quay sang hỏi người bạn đang đứng cùng mình.

"Cậu tên gì thế?"

"Tôi tên là Jeong Jihoon, rất vui vì được mời cậu đi dạo."

Vừa nói Jihoon vừa cười với Sanghyeok, hắn đưa tay ra ý muốn bắt tay làm quen với em, thuận theo hắn nên em cũng bắt tay hắn. Cả hai trên quãng đường đi dạo cười đùa khá nhiều với nhau, dù cho câu chuyện có nhạt toẹt đến mất nào thì hai người họ vẫn sẽ cười khanh khách như bản thân mình đang thưởng thức một chuyện cười thực sự vậy.

Đi dạo khoảng thời gian cũng khá lâu, nhìn vào đồng hồ mình, Sanghyeok mới nói với Jihoon:

"Tới giờ vào học rồi, chúng nên quay lại lớp thôi."

"Ừm."

Cả hai cùng nhau quay lại lớp học của mình sau một chuyến đi dạo vòng quanh sân trường. Cũng may rằng cả hai ngồi bàn cuối nên về lớp có thể cùng nhau ngồi trò chuyện một chút cho đỡ chán.

Chỗ ngồi của Jihoon gần ngay cửa sổ của phòng học nên chỗ học của hắn sáng lắm, còn chỗ của Sanghyeok là ngay kế bên chỗ của hắn nên cả hai xem như là bạn cùng bàn cũng được. Trong việc học Sanghyeok thường hay giúp đỡ cho Jihoon nhiều thứ, những bài học khó nhằn mà hắn giải ra đều là một tay em ngồi giảng lại từng chữ một cho hắn nghe. Kể cả những môn học phụ cũng là em giảng dạy một chút kiến thức cho hắn nữa.

Thế nhưng bạn cùng tiến thì cũng phải có qua có lại đúng chứ, chính vì thế trong tiết học thể dục thể chất, hắn luôn là người hướng dẫn em chạy xa, chạy bước nhỏ, chi tiết hơn là còn dạy cả ném bóng rổ nữa cơ...

Chính vì sự thân thiết như một cặp của họ đã khiến cho mọi bạn bè xung quanh đều quý mến thứ tình bạn cao cả, đẹp đẽ của họ cả.

Buổi học thứ hai của Sanghyeok kết thúc, hai người không hẹn nhau mà lại cùng nhau ra về cùng. Vừa di chuyển xuống cầu thang vừa cười đùa vui vẻ như một cặp bạn thân thật thụ. Đến cổng trường, Sanghyeok, Jihoon mới luyến tiếc tạm biệt nhau, vì nhà cả hai ngược hướng với nhau nên đành phải như vậy thôi.

Về đến nhà Sanghyeok mệt mỏi nằm nhoài trên sofa nhà mình, vì một mình ở căn hộ do bố mẹ mua cho nên Sanghyeok cảm thấy rất được tự do, không bị ai ép buộc phải làm này làm kia. Do ở riêng tách rời với bố mẹ như vậy mà Sanghyeok mới có thể chăm chỉ hơn, thường xuyên vệ sinh nhà cửa, thậm chí đến cả việc giặc giũ quần áo, nấu cơm cũng một tay do em tự làm... Em cũng không còn thói quen ỷ vào bố mẹ của mình như lúc còn nhỏ nữa.

Sanghyeok vừa nằm ngay sofa một chút mà em đã có cảm giác như bản thân mình sắp chìm vào giấc ngủ nữa rồi. Em liền bật dậy một cách dứt khoát, buồn ngủ thì mặc buồn ngủ, em phải dọn dẹp nhà sạch sẽ mới có thể ngủ ngon được.

"Haiz..."

Sanghyeok thở dài một hơi, sau đó liền bật mấy hút bụi trong nhà lên để chú robot quét dọn thông minh ấy tự dọn dẹp, em bước đến máy giặt, bỏ tất cả những chiếc đồng phục quần áo ở nhà vào cho máy giặt tự giặt, em chỉ canh chỉnh nút đủ mực nước cho số lượn quần áo thôi, còn canh đổ nước giặt cho đủ với lượng đồ nữa. Đến quầy bếp em mới thật sự dọn dẹp, em rửa chén, vo cơm cho sạch để nấu, lau lại dãy bếp cho sạch sẽ không gian và môi trường bếp, cuối cùng là nấu một bữa thật ngon cho bản thân. Tất cả mọi thứ đều đã xong.

Sanghyeok vào phòng, lấy một bộ quần áo thoải mái thường mặt ở nhà ra để tắm cho sạch sẽ cơ thể khi trải qua một ngày học hành trên trường mệt mỏi.

Sanghyeok bước ra bên ngoài phòng khách, định bụng sẽ ăn cơm thật ngon, nhưng nào ngờ đến ngay nồi nấu cơm vẫn chưa thấy cơm chính nên em liền bẻ quẹo qua chiếc sofa được đặt ngay phòng khách. Sanghyeok nằm cuống trông vô cùng thoải.

Thế nhưng vừa nằm em đã chìm vào giấc ngủ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro